Chương 2 – Tôi đã hẹn hò cùng một thây ma
Phần 1
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
Người xưa từng nói những gì đã xảy ra hai lần sẽ luôn có lần thứ ba. Lần đầu tiên Rumia nghe được câu nói này, cô đã thắc mắc tại sao nó lại không được diễn đạt là ‘Những gì đã xảy ra một lần sẽ luôn có lần thứ hai’. Nhưng nghĩ lại thì có lẽ họ chỉ coi đây là cách chơi chữ để nâng cao sự chắc chắn.
Bỏ điều đó sang một bên, lý do tại sao một chuyện xảy ra là vì chúng ta đã tìm hiểu về một thứ gì đó, nhận ra tên của nó và sau đó nhận thức được nó. Đây là cách mọi người thêm thắt một thứ gì đó vào thế giới riêng của mình. Con người có cách đối xử rõ ràng với thứ họ biết và không biết. Điều này cũng đúng khi nói về yêu quái và quái vật. Bạn không chạm trán với lũ quái vật mà bản thân chưa biết đến nhưng sẽ va vào những thứ bạn đã rõ. Khi bạn biết về chúng, nhận ra chúng và nhận thức được sự tồn tại của chúng, bạn có thể gặp chúng. Nếu không làm vậy, bạn chẳng thể gặp được chúng. Điều tương tự cũng xảy ra giữa các mối quan hệ của con người. Nếu bạn không biết về họ, không nhận thức được họ thì giữa hai người sẽ không thể hình thành nên một mối quan hệ. Nếu còn chưa hiểu được cảm xúc của bản thân và nhận ra sự tồn tại ấy – Việc trở thành bạn bè, đồng minh, gia đình - hay thậm chí là người yêu là điều hoàn toàn bất khả thi. Anh ta là một thây ma thần kinh - Và Rumia đã phát hiện ra rằng anh ta không có trái tim chỉ mới vài ngày trước.
Như thường lệ, Rumia dành cả buổi sáng nhốt mình trong căn hộ, ngủ trên chiếc futon trong khi ẩn mình khỏi kẻ thù không đội trời chung, ánh sáng mặt trời, điều giống như một ma cà rồng thực thụ sẽ làm. Nhờ có rèm cửa chặn ánh sáng mặt trời, không một tia sáng nào lọt vào trong khiến căn phòng tối đen như mực. Điều này cho phép cô ngủ ngon mà không phải lo lắng về thế giới. Sự im lặng hoàn toàn ngự trị. Chỉ có thể nghe được tiếng thở khẽ của Rumia - Tuy nhiên, điều này ngay lập tức bị ngắt quãng bởi tiếng chuông cửa reo nghe như sắp hỏng.
Rúc mình vào trong futon, Rumia khẽ cử động khi nghe thấy tiếng chuông nhưng cô nhanh chóng quay trở lại giường. Như thể cô đang cố nói với bất kỳ ai đang nhìn rằng mình không nghe thấy gì hết. Tuy nhiên, người bấm chuông cửa không phải toàn năng chứ đừng nói đến việc giỏi đọc tâm trạng nên tiếng chuông cửa cứ reo lên liên hồi. Sau lần thứ 50, Rumia cuối cùng cũng xoay xở để chui ra khỏi futon.
“Trời ơi … Ta đang cố ngủ đấy …” Cô dụi đôi mắt ngái ngủ.
Nhìn lại thời gian, hiện tại là 7 giờ sáng. Chỉ mới một tiếng trôi qua kể từ khi cô thực sự đi ngủ. Dù đang thiếu ngủ nhưng Rumia vẫn loạng choạng đi đến chỗ cánh cửa, kiểm tra vị trí của mặt trời sau đó mới cẩn thận mở cửa.
“Vâng, ai thế vậy?’
Đứng ở đó là thây ma.
“…”
Để nói thì ít nhất cô ấy đã bị sốc. Mọi cơn buồn ngủ đều biến mất trong tích tắc. Rumia chớp mắt nhìn thây ma nhiều lần cho đến khi nhận ra thực tế và biểu cảm của cô chuyển sang vẻ khó chịu.
“Chào buổi sáng, Rumia-san. Thời tiết hôm nay khá đẹp đấy. Dù tôi nghĩ với một ma cà rồng như cô thì bầu trời trong xanh như này sẽ chẳng tốt lành gì” Thây mà nghiêng nghiêng cái đầu và mỉm cười.
Có vẻ như thây ma thậm chí còn không hiểu tại sao Rumia lại có biểu cảm như vậy trên khuôn mặt. Hay nói chính xác hơn, có lẽ anh ta không thể hiểu được biểu cảm đó có nghĩa là gì. Trong khi ấy, Rumia gõ ngón chân xuống sàn, khoanh tay trong khi trừng mắt nhìn thây ma.
“Ta đã bảo ngươi đừng bao giờ quay lại lần thứ hai rồi mà, đúng không?
“Đúng là cô đã nói vậy”
“Đừng nói với ta là ngươi không hiểu điều đó có nghĩa là gì nhé?”
“Ừm, lần thứ hai thực ra là ngày mà cô đuổi tôi ra ngoài, nên đây đã là lần thứ ba rồi.”
“Đừng đếm nữa, đồ thây ma hỗn xược”
Thây ma gập một ngón tay xuống mỗi lần gặp Rumia. Rốt cuộc anh ta chỉ đang trêu chọc cô thôi sao? Không, Rumia biết điều đó là không thể. Ít nhất, anh ta không cố ý làm vậy. Ngay cả bây giờ, anh ta vẫn nhìn xuống cô, khá lâu khi cân nhắc đến sự khác biệt về chiều cao giữa hai người, mà không có biểu cảm cụ thể nào trên khuôn mặt.
“Được rồi, vậy lần này ta sẽ nói rõ ràng. Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa”
“Dù sao thì, đây. Tôi có thứ này cho cô”
Thây ma lờ đi lời tiếng rít lên đầy giận dữ của Rumia. Thay vào đó, anh ta đẩy một món đồ về phía cô. Đây là thứ gì đó dài, được gói trong giấy gói quà. Nó dài đến eo Rumia, thậm chí còn được trang trí bằng một dải ruy băng màu đỏ. Tất nhiên, cô thấy khó tin rằng chính thây ma đã gói thứ này. Hẳn đó là tác phẩm của một nhân viên nơi anh ta mua nó.
“… Và đây là thứ gì?”
“Một món quà kèm theo lời xin lỗi. Lần trước tôi đã khiến cô tức giận, đúng chứ?”
Rumia hoàn toàn bất ngờ trước điều này, thậm chí còn bất ngờ hơn vì câu trả lời của thây ma. Một lời xin lỗi? Một món quà? Ngay cả một thây ma thần kinh như anh ta cũng có thể hiểu được sự tức giận của Rumia. Tuy nhiên, anh lại không hiểu rõ tại sao cô tức giận.
“H-hmph. Ta đoán ngươi cũng có thể tỏ ra chút dễ mến nếu muốn”
“Tôi đã đọc trong một cuốn sách rằng nên tặng quà cho người mà bạn đã khiến họ tức giận”
“Tên của cuốn sách đó là gì?”
“Thứ gì đó như ‘Cách để tán tỉnh con gái. Làm theo và bạn sẽ khiến họ đổ dễ như ăn bánh!’ …”
Rumia nổi giận và đá thây ma ra khỏi phòng. Kết quả khiến chân trái của thây ma chỉ theo một hướng kỳ lạ khi anh ta trèo lại lên cầu thang sắt nhưng có vẻ như anh không mấy bận tâm về việc này. Nhìn vào thì dường như thây ma không hề có cảm giác đau đớn trong cơ thể.
“Ít nhất thì ngươi cũng nên đọc một số cuốn sách tử tế hơn chứ?”
“Tôi nghĩ là tôi có thể sử dụng nó”
“Ngươi định sử dụng kiến thức đó thế nào?”
“Chà…Chẳng phải cô đã vui lên sau khi tôi tặng quà hay sao?”
“… Thì. Sao cơ?”
Những lúc như thế này, tốt nhất là dừng mọi cuộc thảo luận không có lợi cho bản thân. Thay vào đó, Rumia tập trung vào món quà trên tay. Bên trong có cảm giác chắc chắn và hoàn hảo để vung như một món vũ khí. Nó có thể là một thanh kiếm gỗ hay thứ gì đó tương tự. Và nếu đúng như vậy, cô có thể ngay lập tức thử nghiệm thứ này trên thây ma trước mặt. Cô mở túi với chút lo lắng trong khi suy nghĩ về loại cảm xúc khi chọn quà tặng mà thây ma kia thậm chí sẽ có. Tất nhiên, cô chỉ cảm thấy lo lắng về điều này trong lúc xé lớp giấy gói ra. Nhưng thứ chào đón cô bên trong là một chiếc ô. Cụ thể là một chiếc ô che nắng. Nó có màu đen làm màu chủ đạo với những đường viền màu trắng xung quanh, trông như một con dơi khổng lồ.
“Tôi không biết cô thích màu gì nên đã lấy màu quần áo cô mặc để tham khảo. Cô thích chứ?”
Không cần phải nói, cô ấy thực sự thích nó.
“T-thật dễ thươ-”
Rumia cố gắng hết sức để giữ những lời mà cô muốn hét lên nằm im trong cổ họng. Cô hắng giọng một lần, cảm thấy gò má mình dần nóng dần.
“Ừ-ừm, phải nói là lựa chọn không tệ. Ta rất cảm kích”
Với ánh sáng lấp lánh trong mắt, Rumia mở chiếc ô và xoay tròn tại chỗ. Nó hơi quá to so với cô, có lẽ là dành cho người lớn sử dụng.
“Cô có thích nó không?”
“H-Hmph, không tệ” Rumia nói trong khi cố gắng kìm nén nụ cười toe toét.
Thây ma xác nhận rồi vỗ hai tay lại với nhau.
“Được rồi, vậy chúng ta đi thôi”
“Huh?”
“Phải tận dụng chiếc ô đó chứ?” Thây ma nói và chỉ vào chiếc ô trên tay Rumia. “Hay cô định nói rằng 'Sẽ bị bỏng khi tiếp xúc với ánh sáng mặt trời' thực ra có nghĩa là cô thậm chí còn không thể ra ngoài vào ban ngày?”
“Ngươi nói đúng. Chỉ cần ánh sáng mặt trời không chiếu vào, ta sẽ không bị bỏng. Ngay cả khi ta dậy sớm thế này vào buổi sáng… Trong khi những ma cà rồng khác đang ngủ say… Sẽ không có vấn đề gì cả… hoàn toàn không…”
“Tuyệt. Vậy thì miễn là cô ở dưới ô, chúng ta sẽ ổn thôi”
Thây ma hoàn toàn không để ý đến lời nhận xét sắc bén của Rumia.
“Chúng ta cùng ăn sáng nhé”
“Đó cũng là một lời xin lỗi sao?”
“Tôi đọc được rằng mọi người sẽ vui vẻ nếu họ được đãi đồ ăn. Hay điều đó sai?”
“Ngươi lấy thông tin này ở đâu thế? Lại là từ quyển sách kia sao?”
"Yeah, cùng một cuốn sách. Tôi ngạc nhiên là cô có thể biết được đấy"
“Nói đi, ngươi thích thú khi làm người khác phát cáu phải không?”
“Nếu cô có thể giải thích cho tôi cảm xúc thích thú đó, có lẽ tôi sẽ trả lời được”
“Ta phải giải thích thế nào đây?”
Điều này căn bản cũng giống như việc thích một ai đó. Làm sao có thể giải thích đầy đủ một cảm xúc như vậy? Cảm xúc và tình cảm vốn không thể giải thích được một cách hợp lý. Và ngay cả khi ta coi cảm xúc như một loại dòng điện chạy qua não, thì nó vẫn nằm trong phạm trù ý thức.
“Vậy, Rumia-cha-”
"Cái gì?"
“…Rumia-san, tôi cũng biết được những món ăn mà người nước ngoài thường thích ăn khi đến Nhật Bản”
Nhận ra rằng tiếp tục nói sẽ chỉ khiến Rumia tức giận hơn, thây ma dừng lời một lần rồi điều chỉnh lại. Rumia vẫn trừng mắt nhìn anh ta.
“Hmph, ngươi định đưa ta đi đâu?”
“Chúng ta sẽ cùng nhau ăn sushi”
▼▼▼
Nghe đến từ sushi, đôi mắt của Rumia, một người ngoại quốc đang ở đất nước này, sáng lên như những vì sao trên bầu trời đêm. Vì hòn đảo này khá biệt lập với những vùng biển lớn xung quanh nên có lẽ đây là lý do tại sao truyền thống được lan truyền rộng khắp cả nước - Cơm thường được ăn với một lát cá ở trên. Và nếu được hỏi Rumia có tò mò về món ăn này không thì cô ấy phải thừa nhận là có. Vậy nên Rumia ngay lập tức đồng ý với gợi ý của thây ma. Đúng như dự đoán, cô sẽ bị thu hút bởi những thứ mới lạ.
Rumia thay bộ đồ mỏng mặc trong nhà thành bộ váy goth lolita thường ngày với đủ mọi chi tiết diềm xếp nếp tuyệt đẹp, cầm trên tay chiếc ô che nắng rồi gặp thây ma đang đợi dưới tầng. Có vẻ như chiếc ô chặn được ánh nắng mặt trời rất tốt và cô không bị bỏng khi đi ra ngoài. Sau khi thây ma đi đến bên Rumia, cô nghiêng chiếc ô sang một bên và nhìn lên anh ta.
“Vậy chúng ta sẽ ăn sushi ở đâu?”
"Ngay đằng kia" thây ma trả lời. "Là thứ đi theo vòng đó"
“Đi theo vòng?”
-Là dùng sushi như một mũi khoan hay gì sao?
“Cơ bản đó là phiên bản sushi rẻ hơn. Loại cao cấp sẽ không bán theo băng truyền”
Nghe tới đây là phiên bản rẻ tiền, ma cà rồng đặc biệt, Rumia kiêu ngạo bắt đầu bĩu môi. Khi thây ma nhìn xuống cô để xác nhận, Rumia đã tận dụng cơ hội này để trừng mắt nhìn anh ta.
“Này”
“Hm?”
“Ta muốn thử cái không đi theo vòng. Như vậy có quá đáng không?”
"Tôi không nghĩ là sẽ được đâu. Họ không mở cửa vào thời gian này và tôi cũng chưa từng đến đó" thây ma trả lời.
Rumia thở dài và chấp nhận thất bại của mình. Có vẻ như Mị lực của cô thực sự không có tác dụng với thây ma. Anh ta sẽ không làm theo lời cô nói vậy nên cô không thể làm theo cách thông thường. Nhưng đó cũng chính xác là lý do tại sao anh ta lại thu hút đến vậy. Thây ma có thể giúp hoàn thành chính xác những gì Rumia đang mong muốn. Cho đến nay, cô chỉ được bao quanh bởi những người đối xử với cô như một chủ nhân. Nó giống như mối quan hệ của cô với Thủy tổ. Nhưng đó là tất cả những gì cô từng có. Rumia không biết bất kỳ sự tương tác nào khác ngoài chủ nhân và người hầu.
Có thể là gia đình, là bạn bè hay người yêu - Có tình cảm với ai đó, muốn ở bên ai đó, cô không biết mối quan hệ như vậy diễn ra thế nào. Cô thậm chí còn không biết đâu mới là thật và đâu là giả.
-Nhưng với anh ta… cuối cùng mình cũng có thể trải nghiệm một mối quan hệ khác.
Tất nhiên, nếu được hỏi một ví dụ cụ thể về những gì cô đang nghĩ tới, Rumia sẽ không thể trả lời. Cô có thể sẽ học hỏi được điều gì đó mới mẻ mà bản thân chưa từng trải nghiệm. Và nhờ việc này, dường như trong cô sẽ có sự thay đổi. Và thây ma có lẽ là chính người phù hợp cho việc ấy. Giả dụ thế thì thật đáng tiếc khi trong số bao nhiêu người lại đúng là anh ta, nhưng ôi trời …
“Ngươi thực sự thú vị” Rumia khẽ mỉm cười và nhìn thây ma.
Để đáp lại, anh ta chỉ nghiêng đầu và nhìn cô với ánh mắt hoài nghi.
“Chẳng phải cô nên thấy tôi nhàm chán nếu tôi từ chối yêu cầu của cô sao? Tại sao bây giờ tôi lại thú vị vậy?”
“Chỉ riêng sự thật đó thôi cũng đủ khiến ta cảm thấy thú vị rồi”
“Oh… Lời giải thích nghe khá chán đấy”
“Giờ ta lại cảm thấy như ngươi đang chế giễu ta vậy. Đừng bao giờ làm thế nữa”
Nhưng nghiêm túc mà nói, tại sao lại phải là thây ma? Đủ mọi cảm xúc tràn ngập trong Rumia và ập đến cô như một cơn bão dữ dội.
“Yêu cầu khó quá đấy…” thây ma nghiêng đầu nói.
▼▼▼
Nhà hàng sushi giá rẻ này thực ra lại ở khá gần. Ngay bên ngoài khu vực nơi hàng dài các tòa nhà cao tầng xếp hàng cạnh nhau. Nhìn từ bên ngoài, có thể thấy rõ đây không phải một nơi định hướng kinh doanh xa hoa hào nhoáng, nơi khiến những người không có nhiều tiền tránh xa, thay vào đó cửa hàng lại rất gần gũi, chào đón tất cả khách hàng. Chính vì vậy khi hai người đến, nơi này đã khá đông đúc dù vẫn còn sớm. Có lẽ hôm nay là nghỉ lễ hay cuối tuần đối với thế giới bên ngoài? Rumia chẳng hề để tâm vì cô ấy là một ma cà rồng. Tuy nhiên, việc xếp hàng trong một thời gian dài nghe có vẻ phiền phức và Rumia đã làm rõ điều này với thây ma.
“Chúng ta sẽ không xếp hàng đâu, phải không?”
“Tất nhiên là không rồi. Thực ra tôi có đặt chỗ trước”
Thây ma đi qua hàng người và bước vào cửa hàng, Rumia cũng muốn đi theo nhưng lại xảy ra một vấn đề.
“Tiếp theo, xin mời khách hàng đặt bàn số 12”
“Oh, là chúng ta đó” Thây ma nói.
“Làm ơn hãy đến bàn số 12”
“Đi nào, Rumia-san … Hm?”
Thây ma lại một lần nữa nghiêng đầu. Vì lý do gì đó, Rumia vẫn đứng ngoài cửa hàng. Cô mím môi, tay nắm chặt cán ô trong khi nhìn chằm chằm tới lối vào.
“Có chuyện gì vậy?”
“… Ta không thể vào”
Ma cà rồng thực ra có rất nhiều điểm yếu. Không tính đến ánh sáng mặt trời, họ không thể chịu được mùi tỏi hoặc các loại thảo mộc mạnh khác và họ cũng cố gắng tránh xa bất cứ thứ gì có bạc. Bất kỳ vết thương nào do lửa gây ra cũng mất nhiều thời gian hơn để phục hồi. Cô ấy không thể băng qua dòng nước chảy, cũng không thể tắm rửa. Họ cần ngủ trong một cỗ quan tài chứa đầy đất từ quê hương của mình. Bất kỳ thứ gì mang tính tôn giáo như thánh giá hoặc bùa hộ mệnh, những thứ thiêng liêng như nước thánh hoặc tương tự - biểu tượng tôn giáo nói chung đều là những kẻ thù lớn. Và việc có đức tin vào một tôn giáo là điều không thể. Nếu bị một cọc kim loại đâm xuyên tim, cô ấy sẽ chết. Ngoài ra còn có những quy tắc vô nghĩa khác như phải đếm từng hạt giống mà bạn tìm thấy hay cố gắng tháo các nút thắt trên một sợi dây thừng. Tuy nhiên, điều rắc rối hơn cả là quy tắc miễn Rumia không được mời vào một nơi mà cô ấy đến thăm lần đầu tiên thì Rumia không được phép bước vào.
“Um, thưa quý khách? Bạn của quý khách đã đặt chỗ nên quý khách có thể vào trong được rồi”
“… Vâng, tôi biết”
Giờ sau khi nhận được một lời mời chính thức, những sợi xích vô hình trói buộc Rumia đã biến mất và cô được phép bước vào trong. Cả hai mặt của các cửa sổ được phủ kín bởi những tấm quảng cáo, bên trong được thắp sáng bằng những chiếc đèn thả trần. Ít nhất, Rumia sẽ không phải lo lắng về ánh sáng mặt trời làm cô bị bỏng nên cô đã đóng ô lại.
“Trở thành ma cà rồng chắc hẳn khó khăn lắm”
“Đúng vậy. Ta khá ghen tị với ngươi vì không phải tuân theo bất cứ quy tắc ràng buộc nào”
Nói một cách nghiêm túc, thây ma không có bất kỳ vấn đề nào như ma cà rồng. Làm thế nào để giết một thây ma? Chặt đốt sống cổ, bổ đôi đầu và phá hủy não. Nhưng điều đó cũng sẽ giết chết bất kỳ người bình thường nào. Trên thực tế, anh ta có vẻ khá yếu về mặt vật lý. Tuy nhiên, đây cũng là một khuôn mẫu khá cơ bản với thây ma. Và rồi anh bước đến chỗ ngồi của mình, chỉ tay vào một chiếc ghế trống dành cho Rumia. Cô di chuyển đến trước chiếc ghế đó và há hốc miệng vì bất ngờ. Rumia nhìn những miếng sushi chạy trên băng truyền, đôi mắt cô trở nên lấp lánh vì phấn khích.
“Gì thế này? Sushi đang chạy thành vòng!”
“Đó là điều tôi đã nói, đúng chứ?”
“Ta không nghĩ là nó sẽ như thế này!”
“Vậy cô nghĩ nó trông ra sao?”
“…”
Rumia đã nghĩ rằng sushi sẽ xoay tròn trên một mũi khoan hoặc trên một chiếc đĩa quay nhưng cô quá xấu hổ để nói ra điều này. Thay vào đó, cô hắng giọng, bình tĩnh lại tâm trí phấn khích của mình và ngồi xuống. Thế rồi một miếng cơm nắm với một miếng cá ở trên chạy đến. Thức ăn được đặt trên băng truyền di chuyển theo vòng. Chứng kiến điều này, Rumia không thể che giấu sự phấn khích của mình, mặc dù nó không có ý nghĩa gì khác ngoài sự giải trí thông thường. Cô quyết định đầu tiên sẽ lấy một ít sushi cá ngừ. Đó là một trong những loại sushi cơ bản nhất – hay chính xác hơn là món cô đã đọc trong một cuốn sách. Nó có một lát cá đỏ và dầu bên trên, bản thân miếng cơm nắm cũng hơi bóng. Rõ ràng, nó không được làm bằng gạo thông thường mà dùng gạo giấm. Chỉ cần nhìn vào miếng sushi đã khiến khoang miệng cô ứa nước bọt nên Rumia nuốt nó xuống và đưa miếng sushi lên miệng.
“Oh yeah, thực ra đa phần sushi ở đây đều có ít wasabi trong đó. Cô ổn với nó chứ?”
“… Nghhh?!”
Một vị cay nồng đặc trưng tràn ngập trong khoang miệng Rumia. Nó lan đến tận mũi, tạo nên một hương vị cay khác hẳn với mù tạt khiến Rumia phải ngậm chặt miệng, vật lộn trong đau đớn.
“Đây … đây là wasabi?!”
“Oh, vậy là cô không ăn được đồ cay?”
“K-không, chỉ là … ta có chút bất ngờ thôi .. Huh?”
Rumia muốn uống chút nước để rửa đi hương vị của wasabị trong miệng và trên môi. Nhìn qua thây ma trước mặt, anh ta không có vấn đề gì khi ăn sushi cá thu. Chẳng phải anh ta chỉ có thể ăn xác chết thôi sao?.
“Cô biết đấy, tất cả các loại cá phi lê đều khá giống nhau mà không có nhiều thay đổi, nên thực sự rất khó để nhận ra sự khác biệt”
“Chắc ngươi phải biết mình đang ăn cá ngừ hay cá thu chứ?”
“Với tôi, chỉ có màu sắc của chúng là khác biệt thôi,” thây ma nói.
"Phải có nhiều đặc điểm hơn thế nữa chứ, đúng không? Ngươi có thể vô cảm đến mức nào vậy?"
Việc này cũng giống như đến một bảo tàng nghệ thuật và nói rằng tất cả các tác phẩm đều giống hệt nhau.
“Ta tưởng ngươi không thể ăn được đồ ăn bình thường?” Rumia hỏi.
“Hửm? À, đúng rồi.”
Lúc đầu, thây ma có vẻ bối rối nhưng anh ta nhìn vào đĩa thức ăn và đưa ra lời giải thích.
“Nói một cách nghiêm túc thì đây là một xác chết, cho nên không trái với quy tắc”
Quả thật những miếng sashimi – cá phi lê này – gần như là xác cá tươi thái mỏng nhưng liệu đây có phải là câu trả lời phù hợp khi mọi người đang thưởng thức món ăn này hay không?
-Hay có lẽ anh ta không nhận ra những lời bản thân vừa nói không phù hợp với nơi mà chúng ta đang ở?
Nhìn vào đĩa thức ăn của thây ma, những gì còn lại chỉ toàn là cơm mà anh ta không ăn được. Thật lãng phí.
“Chà, tôi không biết nó có vị thế nào. Cũng giống như như mùi hương vậy” thây ma nói trong khi nhét thêm một ít cá thu vào miệng.
Anh có thể ngửi thấy mùi hương nhưng không thể nói chính xác đó là mùi gì. Rumia nhớ rằng thây ma đã từng nói điều gì đó tương tự như vậy trước đây. Thế nên có lẽ anh ta chỉ có thể nếm được nhưng không thể phân biệt được. Thật đáng tiếc. Tận hưởng một bữa ăn ngon là một trong những niềm vui lớn nhất mà một người có thể có. Mặc dù, chính xác mà nói thì anh không có năng lực cảm xúc để trải nghiệm niềm vui như vậy. Tất nhiên, Rumia cũng không thể cảm thấy buồn cho thây ma vì dù sao thì bản thân anh ta cũng sẽ không cảm thấy như vậy.
“Dù sao thì, nếu cô không thích wasabi, chúng ta có nên gọi các món khác không?”
“Như ta đã nói, ta không ngại đồ cay. Nhưng… Chúng ta có thể gọi món ở đây sao?”
“Đúng vậy, với thiết bị này đây”
Thây ma mở đầu và gọi một ít kem tráng miệng. Không lâu sau, một cỗ máy có hình dạng giống tàu cao tốc chạy trên băng truyền, mang theo một cốc kem nho, như đang chở hàng hóa. Sau đó, thây ma lấy nó từ trên băng chuyền và đặt trước mặt Rumia..
“Của cô đây”
“Oh, ta thấy ở đây có khá nhiều thứ đó”
Cô xúc ít kem và đưa lên miệng. Một hương vị mát lạnh, ngọt ngào tan chảy và lan tỏa trên đầu lưỡi Rumia. Cách cô khẽ di chuyển của miệng mình làm khung cảnh trở nên thật quyến rũ. Sau khi ăn hết kem, Rumia chợt nhận ra thây ma đã nhìn cô suốt.
“Gì vậy? Có thứ gì trên mặt ta sao?”
“Yeah, một đôi mắt, một chiếc mũi và một cái miệng”
“Đó không phải điều ta muốn nói”
Rumia nhìn thây ma với vẻ nghi ngờ rồi lấy một ít cá hồi trên băng truyền, bỏ vào miệng.
“Ta không thích khi có người nhìn chằm chằm vào mặt ta như vậy”
"Không phải thế đâu," thây ma phân trần "Nhìn khuôn mặt cô ăn miếng cá hồi khiến tôi nghĩ rằng bản thân cũng có thể ăn nó trong khi tận hưởng nhiều đến vậy"
Rumia gần như phun ra phần cơm còn trong miệng. Cô ho vài lần rồi trừng mắt nhìn thây ma. Dường như anh ta còn chẳng biết mình vừa nói gì, chỉ nhai cá với vẻ mặt vô cảm trên khuôn mặt. Thây ma di chuyển miệng như một con chuột chạy dọc theo đường nhựa để ăn rác. Có thể anh đang… bắt chước Rumia? Cách mọi người ăn, cách họ nhai thức ăn để cảm nhận hương vị…
“Tôi làm tốt chứ?”
“Ta nghĩ ngươi đang cố gắng đấy”
“Việc này khá khó đấy”
Không hề tỏ ra bực bội, thây ma lại đưa một miếng cá vào miệng. Thậm chí chẳng buồn nếm thử hương vị mà nuốt trọn. Anh ta không có vẻ gì là thích thú khi ăn, chỉ coi đây là cách để lấp đầy dạ dày. Cuối cùng, việc ăn này chẳng có giá trị gì cả.
“Lúc nãy cô vừa ho dữ dội đấy nhỉ? Có muốn uống gì không? Ở đây họ có nước cà chua đấy”
“Hiển nhiên là không rồi. Nó còn chẳng giống với máu”
Rumia lại bĩu môi và nghĩ về sai lầm trong quá khứ trong khi mắt của thây ma bất ngờ mở to hơn đôi một chút. Anh ta dường như vừa nhận ra điều gì đó trong khi quan sát nhưng trước khi Rumia có thể hỏi chuyện gì đang xảy ra, thây ma đã nghiêng người qua bàn, đưa tay về phía khuôn mặt của Rumia. Đôi bàn tay thon gầy, ngay cả da cũng trông như dính chặt vào xương và giờ anh ta chạm vào khuôn mặt cô. Với đôi mắt của thây ma, Rumia không hy vọng sẽ đoán được ý định của anh ta. Thay vào đó, theo phản xạ cô nhắm chặt mắt lại. Rumia chưa bao giờ kể với bất cứ ai về điều này (và cô cũng không có ai để kể), nhưng thực ra cô mắc chứng trypanophobia (Hội chứng sợ kim tiêm). Điều đó không thực sự có ý nghĩa vì cô là một ma cà rồng nhưng có lẽ điều này phản ánh nỗi sợ tiềm thức bị đâm xuyên tim bằng một chiếc cọc.
“Mhm …”
Ngón tay thây ma di chuyển từ má đến môi Rumia. Vì đã nhắm mắt, Rumia có thể cảm nhận bàn tay anh di chuyển dọc theo làn da của cô. Những ngón tay của thây ma lạnh hơn cả băng, chạy dọc theo đôi môi hồng hào của cô rồi lại hướng ra xa. Rumia từ từ mở mắt và thấy thây ma đang nhìn chằm chằm vào những ngón tay của mình, nơi có duy nhất một hạt cơm.
“Tôi nghĩ nó dính vào khi cô bắt đầu ho”
Sau đó, anh ta vứt nó đi như thể một hạt bụi bẩn.
-Ah – vậy là anh ta không ăn nó … Đợi đã, mình vừa nghĩ cái gì thế vậy!?
Rumia khẽ rên rỉ trong khi che mặt để tránh những suy nghĩ kỳ lạ đang chạy qua tâm trí.
▼▼▼
“Phù …”
Biểu cảm của Rumia khẽ dãn ra khi cô xoa xoa bụng cùng một tiếng thở dài đầy thỏa mãn.
“Ợ ợ ợ”
“Cái quái gì thế vậy?”
“Tôi nghe nói con người thường hay ợ sau khi ăn xong. Nhưng cô thì không nhỉ? Hay chỉ ma cà rồng là khác biệt?”
“Không, ngươi không nên làm thế trước mặt người khác. Đó là hành vi là bất lịch sự”
“Oh, tôi hiểu rồi”
Vì lý do gì đó, Rumia thấy bản thân đang thản nhiên trả lời các câu hỏi của thây ma trong khi nếu là trước đây thì cô đã làm om xòm lên rồi. Có lẽ Rumia cảm thấy thoải mái hơn sau khi lấp đầy bụng bằng sushi chăng? Có phải chỉ vậy không? Hay lẽ nào -
-Giờ nghĩ lại thì đã lâu rồi mình chưa được ăn cùng với ai đó.
Có lẽ phải hàng trăm năm. Ít nhất thì cô không còn nhớ. Và Rumia đã quên mất niềm hạnh phúc khi được ăn cùng người khác. Nghe có vẻ thuần khiết và đơn giản nhưng đó là những cảm xúc chân thành của cô. Kể cả khi phải ăn với một người chỉ ăn cá từ đĩa sushi và để lại phần cơm. Kể cả là thây ma. Anh ta không có nhu cầu ăn tới căng bụng cũng không bộc lộ bất kì biểu cảm nào khi thưởng thức đồ ăn ngon. Đối với thây ma, việc ăn uống về cơ bản giống như một công việc không thiết yếu.
Liệu thây ma có vui khi ăn cùng với cô? Điều này có khiến anh ta hạnh phúc? Những suy nghĩ hiện lên trong đầu Rumia nhưng cô lại lắc đầu như thể cố rũ bỏ chúng. Tại sao cô phải quan tâm đến cảm xúc của thây ma chứ? Trong lúc đó, nhân viên cửa hàng tiến lại gần hai người và đếm số đĩa họ đã dùng. Tổng cộng 7 chồng đĩa xếp lên nhau cùng 7 bát tráng miệng. Người nhân viên nhìn phần cơm thừa trên đĩa với vẻ khó chịu nhưng cuối cùng lại bỏ đi. Sau đó, thây ma đứng dậy với chiếc ví trên tay. Rõ ràng anh ta định đãi cô.
Rumia không quen nhận thứ gì đó miễn phí - ít nhất là khi không phải dùng đến đôi mắt. Chỉ cần cô nhìn vào mắt mục tiêu, họ sẽ tặng cô bất cứ loại quà nào. Tuy nhiên, thây ma này là người đầu tiên tặng quà cho Rumia vì anh ta muốn làm vậy. Rumia nắm chặt chiếc ô trong tay và nhìn về phía máy tính tiền. Cô có thể cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh khác thường. Anh ta luôn tìm cách gạt Rumia sang một bên. Điều này làm cô rất khó chịu. Khó chịu đến nỗi khiến cô phải cắn chặt đôi môi. Rumia đứng dậy và bước về phía thây ma. Anh ta đang chuẩn bị trả tiền cho bữa ăn của hai người khi cô ra đứng cạnh.
Không có việc gì để làm, cô chỉ nhìn quanh. Phía sau quầy thu ngân, Rumia thấy một số áp phích quảng cáo sushi mang về cũng như một áp phích ghi rằng họ đang tìm nhân viên bán thời gian.
-Hm?
Một trong số chúng nổi bật với Rumia. Trên đó, có dòng chữ 'Giảm giá cặp đôi! Khuyến mãi lớn dành cho các cặp đôi! Đề xuất hoàn hảo cho các buổi hẹn hò!'. Giảm giá cho các cặp đôi…hẹn hò…Rumia chớp mắt vài lần, nhìn lên rồi thở dài. Cô cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và phân tích tình hình bản thân. Một người đàn ông và một người phụ nữ đi ăn cùng nhau rồi người đàn ông đứng ra trả tiền. Đối với những người xung quanh họ…Liệu hai người có trông giống như đang hẹn hò?
Rumia chợt nhận ra. Cô vừa định hình được tình hình hiện tai. Ngay sau đó, khuôn mặt cô đỏ bừng lên và cô ngước nhìn thây ma. Để đáp lại, thây ma dường như cũng đang nhìn tấm áp phích và gật đầu một lần trước khi nhìn xuống Rumia.
“Vậy chúng ta nên làm gì đây? Như thế này sẽ rẻ hơn đấy”
“K-Không, không phải với ngươi. Tuyệt đối không. Còn nữa, hãy là một người đàn ông và trả tiền đồ ăn ngay cả khi không được giảm giá!” Rumia rít lên cùng khuôn mặt đỏ lựng.
Nguyên nhân khiến mặt cô đỏ mặt là vì cô đang hét lớn, chắc chắn không phải vì cô nhận định thây ma là một người đàn ông. Hoàn toàn không phải. Thây ma khẽ bật cười dù không chứa đựng bất cứ cảm xúc nào. Điều này càng khiến Rumia khó chịu hơn nên cô đã đâm mũi đầu dù vào chân anh ta.