Chương 3 – Ma cà rồng ra ngoài cùng xác sống
Phần 1
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
Tiếng máy phá bê tông xuyên qua màn đêm tĩnh lặng. Xung quanh, những tấm cách âm dựng lên như hàng rào. Phía trước có một biển báo xin lỗi vì tiếng ồn cùng một biển báo khác ghi rằng việc ra vào được cho phép vì lý do công trường thi công. Xa hơn chút, bạn sẽ thấy một biển báo chỉ đường tránh cho xe cộ qua lại. Đây là một công trường xây dựng thông thường, cụ thể là công trường xây dựng đường bộ. Đứng ở lối vào đó là Rumia với vẻ mặt buồn ngủ. Thay vì bộ đồ goth lolita diềm xếp thường mặc, cô mang một bộ đồ liền quần màu xanh, đội chiếc mũ bảo hiểm vàng có dòng chữ 'An toàn là trên hết', cầm trên tay một chiếc đèn chỉ hướng đỏ vung vẩy một cách vô định.
Đây là nơi Rumia làm việc bán thời gian. Không cần phải nói, không có lý do gì để cô ấy phải làm việc như thế này. Tất cả những gì Rumia cần phải làm là tấn công mọi người, đặt họ dưới sự kiểm soát của Mị lực rồi lợi dụng. Trên thực tế, đó là cách cô ấy sống ở Nhật Bản trong một đến hai tháng đầu tiên. Tuy nhiên, lối sống đó là thứ mà cộng đồng gọi là ‘Trạch nữ’, ‘Neet’ và ‘Ăn bám’. Tất nhiên, thành kiến với những người như vậy là hoàn toàn tiêu cực. Những kẻ thất bại của xã hội, một phần của nhóm thua cuộc, những kẻ rời bỏ cuộc sống bình thường và chỉ là rác rưởi vô dụng. Đối với một ma cà rồng kiêu hãnh như cô ấy, ngay khi biết được điều này, Rumia đã tích cực tìm kiếm công việc. Và cuối cùng, đây là công việc tại một công trường xây dựng. Nghĩ một cách hợp lý, một công việc ồn ào như thế này thậm chí không nên được cho phép làm vào lúc đêm muộn nhưng nó thực sự đã giúp một ma cà rồng như cô ấy.
“Lâu đài cổ là một chuyện nhưng căn hộ xuống cấp như thế thì thật không ổn tới phong thái của mình, có lẽ mình nên chuyển đi sớm thôi”
“Mọi thứ ở đây ổn chứ?” Một người đàn ông trung niên xuất hiện từ công trình đang xây dựng lên tiếng hỏi.
Giọng điệu ngoan ngoãn cùng biểu hiện như thể không có linh hồn là bằng chứng cho thấy anh ta đã bị Rumia quyến rũ.
“Mọi thứ đều ổn,” Rumia đáp lại trong khi vung vẩy ngọn đèn.
Đã vài giờ trôi qua kể từ khi ca làm việc của cô bắt đầu nhưng vẫn chưa có ai đi qua con phố này.
“Có lẽ mọi người đã bị ăn thịt”
“… Ý ngươi là sao?”
“Cô không biết à?”
“Nói đi”
“Tất nhiên rồi” người đàn ông trung niên đáp lại không chút do dự.
Anh ta giống như hệ thống trả lời tự động của điện thoại vậy.
“Gần đây, càng ngày càng có nhiều người mất tích ở khu vực này nhưng họ lại tìm thấy một vũng máu lớn như thể đến từ một cơ thể bị vắt khô. Một lần khác, họ tìm thấy độc một cánh tay trái nằm đó, giống như mọi thứ khác đã bị nuốt chửng. Đấy là lý do tại sao có tin đồn về một con quái vật đi săn người”
“Ta hiểu rồi…” Rumia gật đầu.
Cô có thể nghĩ đến một ứng cử viên sẽ làm những điều như vậy - tên thây ma đó. Từ ngoại hình, anh ta cũng có thể là một kẻ tham ăn. Dù rằng hầu hết thời gian trông như người chết đói.
“Hm?”
Chờ chút đã. Chẳng phải thây ma mà cô biết là một kẻ ăn ít sao? Hay đúng hơn, ngay từ đầu hắn ta đã không thấy giá trị gì trong việc ăn uống. Hắn ta thực sự sẽ săn nhiều người như vậy sao? Ít nhất, theo như Rumia biết, không có quy tắc nào cho thây ma sẽ phải ăn thịt người theo những khoảng thời gian nhất định để sống sót. Thây ma không cưỡng được ham muốn ăn thịt vì chúng cảm thấy đói. Và vì tên thây ma mà cô biết không cảm thấy đói nên hắn ta có toàn quyền quyết định. Rumia không chắc lắm về điều này. Là một Hiền triết Ma cà rồng, cô biết một hoặc hai điều về thây ma nhưng hắn ta vẫn là một bí ẩn. Trên thực tế, Rumia đã cắn cổ anh ta vào ngày hôm đó vì cô không biết điều cuối cùng về thây ma.
-Mình thực sự không muốn nhớ lại việc đó chút nào.
Nhớ lại cảm giác lạnh lẽo từ cơ thể của thây ma, điều thường thấy ở một xác chết, Rumia vô thức đưa tay lên môi nhưng rồi lại quyết định lắc đầu. Cô muốn quên đi sự sỉ nhục, bối rối và cảm giác trên răng nanh của mình. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi Rumia đi kèm với một cái ngáp. Gần đây, cô cảm thấy buồn ngủ một cách kỳ lạ. Cô thường phải đấu tranh với cơn buồn ngủ và nhiều lúc cơ thể cô cũng cảm thấy thật nặng nề. Có lẽ cô chỉ đơn giản là kiệt sức. Với cơ thể nặng như chì, cô cũng mất một lúc để đến nơi làm việc. Mặt khác, dạo gần đây cô hay bị thiếu ngủ vì hoạt động vào ban ngày nên đây có thể là nguyên do.
“Hôm nay mình phải ngủ thật ngon mới được”
Tất nhiên, với giả định là thây ma không đến thăm. Rumia lắc đầu để thoát khỏi cơn buồn ngủ. Tiếng ồn lớn của máy đào và máy phá bê tông chắc chắn cũng giúp cô tỉnh táo hơn.
“Vẫn …”
Rumia ngừng vung vẩy đèn pin và liếc xuống con phố trước mặt. Nếu không có đèn đường hay ánh trăng còn sót lại, bạn sẽ không biết phải đi lối nào. Trời tối như vậy đấy. Mặc dù thế, thường thì cứ vài phút sẽ có ít nhất một chiếc xe chạy qua. Nhưng hôm nay, không một ai đi ngang qua Rumia. Không ai sử dụng con phố đó. Đường phố gần như tĩnh lặng đến kỳ lạ nếu không có tiếng động từ phía sau cô.
“…”
Thật kỳ lạ. Rất kỳ lạ. Không thấy ai đi qua là một chuyện, nhưng cô thậm chí còn không nghe thấy một âm thanh nào từ con phố đó. Miễn là còn người, miễn là còn có sự sống thì sẽ có âm thanh gì đó được tạo ra. Nhưng sự thiếu vắng ấy lại khiến Rumia bối rối. Và rồi cô cảm thấy có thứ gì đó chạy qua toàn bộ cơ thể giống một luồng điện. Tuy nhiên, cô đang không chạm vào bất kỳ thiết bị điện bị hở nào.
-Đây hẳn phải là … một kết giới?
Cảm giác mà Rumia vừa trải qua rất quen thuộc khiến những suy nghĩ trong cô bắt đầu tăng tốc. Máy phá bê tông đã rơi xuống đống đổ nát. Tuy nhiên, nó vẫn đang chạy, nghĩa là nó vẫn có điện. Nhiều khả năng là người sử dụng máy phá bê tông đã để nguyên như vậy. Ngay cả người đàn ông trung niên mà cô vừa nói chuyện cũng biến mất.
“… Muốn cách ly khu vực này sao?”
Một trong những cách sử dụng kết giới là để hạn chế chuyển động của mục tiêu. Đồng thời, nó cũng áp đặt những ám thị tinh thần lên người khác. Không có gì quá đáng mà chỉ là thứ gì đó ở mức độ ‘Tôi không nên đến quá gần nơi này’ hay ‘Tôi nên tránh xa nơi đó’. Và rồi Rumia nghe thấy đống gạch vụn đổ sập phía sau lưng, có lẽ là do máy phá bê tông. Ít nhất, giờ cô đã biết tại sao không ai đi lại trên con phố này trong một khoảng thời gian. Sự tồn tại của kết giới nghĩa là có kẻ nào đó đã dựng nó lên. Và Rumia nhớ lại. Không phải đối với một người, mà là đối với một tổ chức.
“Âm dương sư…” Rumia lẩm bẩm.
Kẻ thù này đã biết về việc Rumia ở lại Nhật Bản trong thời gian dài. Cô nghĩ rằng mình đã thoát khỏi chúng nhưng có vẻ như chúng đã bắt kịp dấu vết của cô. Âm thanh duy nhất có thể nghe được lúc này là tiếng máy phá bê tông hoạt động suốt đêm dài. Và rồi một cái bóng trải dài dưới chân Rumia. Điều này khá kỳ lạ. Không, điều này phải là không thể. Ngay cả khi ánh trăng đủ mạnh để tạo ra bóng, Rumia vẫn là ma cà rồng. Việc tạo ra bóng là điều không thể. Hẳn có kẻ nào đó đang ở phía sau cô. Rumia quay lại cùng lúc vung tay trái. Trong giây lát cô có thể nhìn thấy hình ảnh đống đổ nát. Nó trông giống như một lòng bàn tay khổng lồ. Tuy nhiên, lòng bàn tay này ngay lập tức bị nắm đấm của Rumia phá hủy. Và rồi nó lại trở lại thành đống đổ nát thông thường. Rumia nắm mở tay để xác nhận tình trạng nắm đấm của mình rồi khịt mũi. Cô hơi nghiêng đầu về phía biển báo chuyển hướng.
“Ngươi thực sự nghĩ chỉ cần thế này là có thể đánh bại ta sao?”
“Vậy là ngươi đã phát hiện ra”
Rumia nghe thấy một giọng nói. Dường như mọi thứ không diễn ra theo đúng kế hoạch. Một cái bóng hiện ra từ phía sau biển báo ở lối rẽ. Đó là một kẻ kỳ lạ. Hoặc nên là như vậy với một nửa khuôn mặt được che bằng một tấm vải trắng. Xét theo giọng nói trầm của hắn thì đó hẳn là một người đàn ông. Hắn ta cũng mặc một bộ đồ trắng. Trên thực tế, hắn ta phải ngang hàng với Rumia trên phương diện nổi bật của trang phục. Không chỉ có vậy, bầu không khí kỳ lạ xung quanh hắn ta càng nhấn mạnh thêm điều này. Rumia hướng ánh sáng đèn pin về phía hắn ta.
“Nếu có sự hiện diện sau khi ngươi loại bỏ tất cả mọi người, bất cứ ai cũng có thể nhận ra, đúng chứ?”
“Quả là vậy” Tên kia nở một nụ cười gượng gạo.
“Vậy, ngươi muốn gì? Ta nghi ngờ về việc ngươi chỉ đi ngang qua đây thôi, đúng chứ?”
“Tất nhiên, sau đây ta có một số việc khác để làm. Nhưng bây giờ ngươi là kẻ đầu tiên—” hắn ta nói và thò tay vào túi. “…Rumia Selviason”
Ngay khi những lời đó được thốt ra, Rumia ngay lập tức giơ chiếc đèn pin lên trước mặt. Và rồi một mảnh giấy dài hình chữ nhật đã dính chặt vào nó, trên đó có các họa tiết hình học được vẽ bằng cọ, trông giống như những chữ cái lộn xộn.
“Tên ta là Tsuchimikado Tsugimichi. Có lẽ bây giờ ngươi đã biết, ta là một pháp sư trừ tà”
“Yeah, không khó để đoán ra. Ta đã gặp những kẻ giống ngươi, cũng sử dụng ofuda tương tự”
Rumia quẳng chiếc đèn pin ra sau. Cô từng nghe rằng âm dương sư thích sử dụng phong ấn ofuda, một thứ giống như bùa hộ mệnh, bất cứ khi nào họ chiến đấu với quái vật. Có lẽ sẽ khôn ngoan hơn khi không chạm vào bất kỳ thứ gì trong số đó.
“Ngươi có biết những kẻ gần đây nhất muốn thử vận may với ta đều kết thúc với việc bị những con dao kỳ lạ của chúng đâm thẳng vào cổ họng không? Tất cả đều tuân theo lệnh của ta”
“Yeah, ngươi nói đúng. Và đó là lý do tại sao ta ở đây. Ta ở cấp độ cao hơn chúng nhiều và ta cũng mạnh hơn nữa”
“Thế thì sao?” Rumia gật đầu như thể chẳng buồn bận tâm “Ta đoán kết giới này hẳn cũng do ngươi tạo ra nhỉ?”
“Ai biết?”
Tên đàn ông trong bộ áo choàng trắng - Tsuchimikado Tsugimichi - tiếp tục giả ngu. Rumia trừng mắt và ra lệnh cho hắn ta 'tự nhét nắm tay vào cổ họng rồi mở nó ra' nhưng hắn không hề phản ứng. Vì đang che một nửa khuôn mặt nên dường như Mị lực của Rumia không có tác dụng lên hắn. Sau cùng khả năng này chỉ được kích hoạt khi có ai đó nhìn vào đôi mắt đỏ thẫm của cô. Đó là điều kiện để kích hoạt. Đồng thời, nếu điều kiện này không được đáp ứng thì nó sẽ không hoạt động. Nghe có vẻ khá đơn giản nhưng lại rất quan trọng. Điều này cũng giống như việc bảo vệ bản thân khỏi ánh sáng mặt trời bằng cách sử dụng ô che nắng thì chỉ cần chặn tầm nhìn là đã có tác dụng vô cùng tốt. Việc này khiến khả năng của Rumia trở nên vô dụng. Nó hoạt động theo nguyên tắc tương tự như thây ma không có trái tim nên Rumia không thể kiểm soát.
Rumia tặc lưỡi trong tâm trí rồi trừng mắt nhìn đối thủ. Kể cả khi Mị lực của cô có tác dụng, Rumia cũng không thể rời mắt khỏi hắn. Có thể hắn ta chỉ là một con người nhưng hắn là một chuyên gia. Dù Rumia biết hắn ta yếu hơn mình, cô cũng không thể hạ thấp cảnh giác khi ở gần hắn. Điều đáng sợ ở con người là nhiều khi sức mạnh đơn thuần không quyết định được trận chiến.
“Vậy ngươi tới đây để giết ta?”
“Đại khái là thế”
“Hah” Rumia thở dài.
Tất nhiên, ngay cả khi luôn cảnh giác, cô vẫn giữ thái độ kiêu ngạo của mình.
“Ngươi thực sự coi thường ta đấy. Ngươi không biết ta là Rumia Selviason, Hiền triết ma cà rồng sao?”
“Ha,” Tsugimichi bật cười.
Trong giây lát, Rumia đã nghĩ rằng hắn đang coi thường cô.
“Ôi làm ơn, ta không ngu ngốc đến mức cho rằng mình có cơ hội với ngươi đâu. Ta biết ngươi mạnh hơn ta nhiều”
“Vậy-”
“Và đó là lý do tại sao ta sử dụng thứ này”
Cái bóng được tạo bởi ánh trăng trải dài ra. Nó ngay lập tức nhảy về phía Rumia.
“?!”
Cô né sang phải nhanh nhất có thể. Ngay sau đó, một đống đổ nát xuất hiện từ phía trên Rumia. Nó nằm rải rác trên bê tông, một nửa chìm xuống đất. Đống đổ nát đó trông gần giống như—một bàn tay.
“Đây hẳn là …”
Đống đổ nát cao đến mức bạn không thể nhìn thấy hết nếu không ngước mắt lên. Vóc dáng nhỏ bé của Rumia không phải là vấn đề ở đây. Nó thậm chí còn vượt quá kích thước của một ngôi nhà bình thường. Một bàn tay vươn ra và lao thẳng xuống nền đất ngay cạnh Rumia. Lần trước khi tấn công, đống đổ nát không lớn đến vậy.
--Nó càng lúc càng lớn?
Rumia ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn và nhìn quanh. Các tấm cách âm xung quanh công trường xây dựng đã biến mất. Các mảnh vỡ cũng vậy. Ngay cả đèn pin của cô. Khi tất cả đã biến mất, công trường xây dựng cuối cùng đã sạch hơn rất nhiều. Sau đó, Rumia nhìn lại đống đổ nát. Có thứ gì đó màu đỏ phát sáng ở cánh tay của nó - chiếc đèn pin mà cô đã đánh rơi. Đống đổ nát giơ cánh tay của nó lên. Thật khó để đoán, nhưng có lẽ đó là cánh tay phải của nó. Đồng thời, nó cũng nhìn Rumia. Nhiều khả năng là vậy. Một phần khuôn mặt của nó di chuyển, vậy thì đó hẳn là đôi mắt. Rumia chuẩn bị tinh thần cho một đòn tấn công khác và một lòng bàn tay khổng lồ lao xuống cô. Tuy nhiên, có vẻ như không có nhiều ý định đằng sau các đòn tấn công của nó.
Thay vào đó, thứ này hành động như một cỗ máy. ‘Nếu tìm thấy mục tiêu, hãy tấn công’ có lẽ là những gì được lập trình lên nó. Và đó là khoảnh khắc khiến cô nhớ đến thây ma. Rumia lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ ấy. Cánh tay của đống đổ nát lướt qua khiến các mảnh vỡ nằm dưới đất kêu răng rắc. Và rồi các mảnh vỡ này bị hút vào đống đổ nát khiến nó thậm chí còn lớn hơn, gần giống như một nam châm đang hoạt động. Nó bắt đầu phát triển theo cấp số nhân như một con cua nổi lên từ bãi cát.
“Đây là loại kẻ thù mà mình phải đánh bại càng sớm càng tốt sao?”
Rumia lẩm bẩm khi thấy trạng thái mất cân bằng của con quái vật. Nhưng tất nhiên, điều đó chẳng giúp ích gì cho tình hình lúc này. Đống đổ nát và những mảnh đất đá văng ra khi cánh tay mất cân bằng kia giơ cao lên không trung và đập xuống. Cú va chạm mạnh làm rung chuyển cả khu vực xung quanh nhưng Rumia đã tránh được. Sau khi cánh tay đập xuống đất, nó lại lớn dần lên và đập xuống lần nữa. Rumia một lần nữa tránh được. Điều tương tự lặp lại. Cánh tay vung xuống như mưa đang chuyển động chậm dần. Mỗi lần vung xuống, nó lại phá hủy nhiều thứ xung quanh khiến bản thân ngày càng trở nên to lớn hơn.
Tuy nhiên, mục tiêu duy nhất của nó là nghiền nát vật thể mà nó nhắm tới nên việc né tránh các đòn tấn công tương đối đơn giản. Và miễn là nó không đánh trúng Rumia thì thứ này cũng vô dụng. Cùng với cánh tay đang hạ xuống, Rumia nhảy thẳng lên. Gót chân của cô đáp vào cánh tay và đứng lên nó. Lúc này, cô đã nhận ra bản chất thực sự của đống đổ nát. Đây rất có thể là גולם - một golem. Một con rối được làm từ đống gạch vụn. Một con người nhân tạo. Nó có nghĩa là ‘thai nhi’ trong tiếng Do Thái, ban đầu đây là nỗ lực thất bại của con người nhằm tạo ra một con người giống với thần. Tuy nhiên, nó đã thất bại và chỉ có thể hiểu được các mệnh lệnh đơn giản. Theo một cách nào đó, nó có thể tương đối giống với một golem.
Và nếu đó là một con golem thì phải có một điểm yếu ở đâu đó trong cơ thể này ngăn nó hoạt động. Cánh tay tiếp tục lớn hơn nhưng đồng thời nó cũng chậm lại. Không lâu sau, Rumia đã có thể tấn công vào điểm yếu của nó. Cô nhảy lên, chạy dọc lên cánh tay của con golem, chạm đến phần đầu và đấm mạnh vào nó. Những mảnh vỡ sắc nhọn của đống đổ nát cắt đứt cánh tay thanh tú của Rumia nhưng nó đã ngay lập tức tái tạo lại. Đâm vào sâu hơn, cô cảm thấy có thứ gì đó khác biệt. Đó không phải là mảnh vỡ. Cô nắm lấy nó — và sau đó hét lên đầy đau đớn. Cơn đau dữ dội chạy qua các ngón tay khiến cô phải rụt tay lại. Đầu ngón tay của cô đã bị bỏng với những bong bóng đang phồng lên.
Trong lúc nhăn nhó mặt mày vì đau đơn, Rumia chợt nhận ra một cái bóng khác đang lao đến từ phía trên nên cô vội vàng nhảy ra xa. Ngay sau đó, bàn tay của golem đập thẳng vào mặt nó. Các mảnh vỡ va chạm với nhau, văng tung tóe khắp nơi khi con golem loạng choạng.
“Thật đáng tiếc khi phải nói ra điều này, nhưng kẻ tạo ra anh chàng này có tính cách khá quái dị”
Tên âm dương sư tỏ vẻ bất mãn. Có lẽ hắn ta đang nhớ lại khuôn mặt của kẻ tạo ra thứ này.
“‘Đây là thứ mà ngươi yêu cầu. Và vì là một con Golem nên ta chắc chắn sẽ thêm vào một điểm yếu – Một mảnh giấy da. Ngươi hãy xóa một chữ từ Sự thật và đổi nó thành Cái chết’ hắn đã nói vậy đấy” Tên âm dương sư tiếp tục “Và tất nhiên ta không ngu ngốc đến mức tiết lộ một điểm yếu như vậy đâu”
“Thế nên ngươi đã bảo vệ nó bằng một kết giới …”
“Sắc sảo đấy, Hiền triết” Tsugimichi khịt mũi, rõ rằng đang tỏ ra coi thường Rumia. “Ta là một chuyên gia về kết giới. Đừng nghĩ rằng một con quái vật như ngươi có thể phá vỡ nó”
Hắn ta tự tin nhếch mép cười như thể xà phòng chắc chắn sẽ chặn đứng vi khuẩn. Tuy nhiên, sự kiêu ngạo này không phải là không có cơ sở. Sau khi chạm vào kết giới, ngón tay Rumia nóng rát như thể bị ánh sáng mặt trời chiếu vào, lớp da của cô bong tróc. Ngay cả các sợi cơ bên trong cũng bị bóc ra, để lộ lớp xương trắng. Nó vẫn đang sôi lên, không có dấu hiệu phục hồi. Thứ này hẳn đã nhắm vào điểm yếu của cô. Có lẽ là thứ gì đó giống như thánh giá hay bất cứ thứ gì khác liên quan đến đức tin tôn giáo.
“Ta đoán ta có thể nói với tên kia rằng bản tính xấu xa của hắn đã mang lại lợi ích lớn”
Con Golem một lần nữa tấn công. Rumia tránh bằng cách nhảy lùi lại trong khi các mảnh vỡ văng khắp nơi. Cô đá bay chúng rồi bám lên cánh tay của golem. Nhưng giờ phải làm gì đây? Rumia bắt đầu suy nghĩ. Để đánh bại golem này, cô cần phải phá hủy điểm yếu của nó nhưng vị trí ấy đang được bảo vệ bởi một kết giới. Các đòn tấn công của golem khá yếu và mong manh, nhưng Rumia cũng không thể thắng nếu cứ như thế này. Cô buộc phải chạy trốn hoặc đánh bại golem tại đây.
“Hm?”
Nhưng rồi Rumia nhận ra điều gì đó. Con Golem đã ngừng dậm tay xuống. Hẳn nó đã nhận ra bản thân không thể thắng nếu cứ làm thế này. Hóa ra thứ này cũng có trí thông minh mà chỉ là cực kì thấp. Gần như là con số không. Có lẽ bản năng nó mách bảo rằng cứ tiếp tục như thế này là bất khả thi. Chính vì vậy con Golem giơ cánh tay nhỏ hơn cả cơ thể của chính nó lên. Phải chăng nó đang nghĩ rằng bản thân nên dùng nhiều lực hơn? Tất nhiên, ngay cả Golem cũng không ngu ngốc đến vậy. Và rồi nó vung cánh tay sang một bên như một cơn sóng thần. Nó cắt ngang theo mặt đất, cuốn phăng đi mọi thứ trên đường di chuyển.
“Oh?”
Rumia gần như bị ấn tượng bởi điều này và nở một nụ cười khẩy. Với một đòn tấn công có thể bao phủ một khoảng rộng như thế sẽ không còn gì sót lại sau đó. Nếu bị trúng đòn này, chắc chắn chân tay Rumia sẽ không được an toàn. Tuy nhiên, tất cả những gì cô ấy cần phải làm là né tránh. Nhảy lên và thế là xong. Vậy nên Rumia dồn sức vào chân và chuẩn bị nhảy lên, nhưng sau đó—cô ngã nhoài về phía trước.
“Huh?”
Rumia đáng lẽ phải nhảy lên ngay bây giờ. Cô ấy nên tránh đòn tấn công. Vậy nhưng cơ thể nhỏ bé của cô, thứ đáng lẽ phải bay vút lên trời, giờ lại bị mắc kẹt trên mặt đất.
“T-Tại sao …?”
Rumia chật vật dồn sức vào cơ thể. Hay đúng hơn là cô không còn chút sức lực nào nữa. Cảm giác như việc vượt qua giới hạn của một vận động viên điền kinh khiến sự kiệt sức tấn công toàn bộ cơ thể. Giống như cơ thể này không còn thuộc về Rumia nữa, thậm chí cô còn không cảm thấy rùng mình trên da. Cô không thể di chuyển, không được phép di chuyển.
“Ah”
Tuy nhiên từng giây vẫn trôi qua. Bàn tay khổng lồ, hung dữ nhưng chậm chạp của golem dần tàn phá từng khu vực trong khi tiến đến Rumia.
“Tệ rồi đây …”
Cô không thể tránh được đòn tấn công đó. Nhận ra rằng mình sẽ bị trúng đòn, Rumia nhắm mắt lại. Giữa bóng tối tĩnh lặng, cô nghe thấy một tiếng nổ. Tuy nhiên, không có cơn đau nào. Cô nghĩ rằng thậm chí mình có thể đã mất khả năng cảm nhận đau đớn hoặc cô đã chết quá nhanh đến nỗi không được phép cảm thấy bất kỳ cơn đau nào? Cô thà chết còn hơn phải đối mặt với cơn đau khủng khiếp đến vậy nên phải chăng đây là một ân huệ. Nhưng với cơ thể bị bắn tung tóe trên mặt đất, phải mất bao lâu để Rumia tái sinh? Khi nào cô mới có thể cảm nhận được cảm giác chọc ngón tay vào nước có ga mà cô luôn trải qua mỗi khi cơ thể tái sinh? Rumia không thực sự thích điều này.
“…Huh?”
Tuy nhiên, khoảnh khắc Rumia nghĩ về tất cả những điều đó thì rõ ràng rằng cô vẫn còn sống. Bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều nhận ra sớm hơn cô. Khi Rumia cố gắng mở mắt ra, cô hoàn toàn bối rối. Thậm chí còn hơn thế nữa khi cô thấy tất cả tay chân mình vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng điều đó có nghĩa ngay từ đầu cô đã không bị đánh trúng.
—Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Rumia nâng cơ thể bơ phờ của mình lên và đẩy cả hai cánh tay về phía trước. Cánh tay của golem đã dừng lại trước mặt cô—Hay đúng hơn, nó đã bị thứ gì đó chặn lại. Thứ gì đó ở đây lại chính là cánh tay mảnh khảnh của thây ma, thứ trông chẳng khác gì cành cây.
▼▼▼
Ngay cả khi muốn lịch sự, bạn cũng cực kỳ khó khăn để khen ngợi cơ thể của thây ma trông khỏe mạnh - điều này là bình thường vì anh ta là một xác sống - nó gầy và trắng, cánh tay của anh ta trông như cây bút chì. Tuy nhiên, anh ta đã chặn được đòn tấn công. Đồng thời, chỉ có đầu anh ta là đang cử động. Cũng giống như ma cà rồng yếu trước ánh sáng mặt trời, bạc và cọc nhưng đa phần họ là bất tử. Việc bị cắt thành từng mảnh hay bị nghiền nát là không đủ để giết chết ma cà rồng.
“Ngươi mạnh đến bất ngờ đấy”
“Yeah, chắc vậy. Tôi cũng không cảm thấy đau nữa”
Nhìn vào cánh tay của thây ma, Rumia có thể thấy hậu quả của việc anh ta đứng ra chặn đòn tấn công. Khuỷu tay của thây ma đã bị nghiền nát hoàn toàn, xương nhô ra khỏi vai. Bên trong dường như được nhồi đầy rơm nhão và mỡ tảng. Nhưng không có máu. Và vì anh ta không cảm thấy đau đớn, anh ta không ngần ngại lao vào một cuộc chiến như thế này.
“Như thế sao mà ngươi vẫn ổn sao?”
“Sau chỉ cần khâu lại thôi. Quan trọng hơn …” Thây ma làm như vết thương của bản thân không quan trọng và cứ thế chuyển chủ đề “Sao cô không di chuyển vậy?”
“Đó là bởi vì ta không thể-”
Rumia muốn giải thích về tình trạng của mình nhưng rồi cô lại nhận ra sức mạnh đã trở lại. Ấn tay xuống đất để nâng cơ thể lên, Rumia phủi sạch bụi bẩn trên bộ quần áo màu xanh. Tuy nhiên, chiếc mũ bảo hiểm "An toàn là trên hết" đã rơi khỏi đầu cô từ lâu.
“Không thể cái gì?”
“Thôi bỏ đi” Rumia lầm bẩm và quyết định không đi vào chi tiết.
Có lẽ cô ấy chỉ bị choáng bởi một đợt kiệt sức nghiêm trọng trước đó? Điều này không quan trọng lắm vì giờ cô đã hồi phục.
“Ta ngạc nhiên khi ngươi có thể biết ta đang ở đâu đấy. Kết giới hẳn phải ngăn được mọi người ra vào chứ?”
“Kết giới sao? Oh, thứ đó không có tác dụng với tôi. Dù sao thì tôi cũng không phải một người bình thường”
Đó là một luận điểm hợp lý. Ngay lúc này anh ta vẫn đang di chuyển và mặc dù trông giống một kẻ sắp chết đói nhưng anh ta là một con quái vật như Rumia và Golem. Cụ thể hơn, một xác sống di động. Tất nhiên, kết giới đối với con người sẽ không có tác dụng với anh ta. Cùng lúc đó, thây ma cố gắng đẩy lùi cánh tay của golem. Kết quả là, cánh tay trái này đã cong thành một tư thế kỳ dị.
“Tôi nghe thấy tiếng động lớn nên chạy đến đây nhưng thấy cô suýt nữa thì bị đè bẹp. May mà cô vẫn an toàn”
“Ta không cần ngươi giúp. Một đòn tấn công như vậy không thể giết chết ta được” Rumia bĩu môi trong khi viện hết lý do này đến lý do khác. “Ta chỉ đang kiềm chế thôi. Nếu ta nghiêm túc, tên này chẳng khác gì một đống rác”
“Có ai đó đang tức giận sao?”
“Im đi”
Rumia không ngờ thây ma lại trêu mình như vậy.
“Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?”
Người thốt ra những lời này trong sự ngạc nhiên là Tsugimichi. Hắn ta nhìn chằm chằm vào thây ma với vẻ không tin nổi. Hoặc có lẽ là như vậy, dấu hiệu duy nhất là miệng hắn cong lên tỏ vẻ bất ngờ.
— Có lẽ hắn ta không biết về thây ma.
Đầu tiên và quan trọng nhất, hắn ta đến đây để giết Rumia. Sẽ không có gì lạ khi nghĩ rằng sự xuất hiện của đồng minh ma cà rồng đã khiến hắn ta mất cảnh giác. Đây có thể là một lợi thế cho Rumia.
— Mình thực sự không thích phải dựa dẫm vào tên này, nhưng…
Cô ấy thực sự không đủ khả năng để lựa chọn điều mình muốn.
“Giờ ngươi định sao? Hai đấu một rồi”
“Hả? Tôi phải chiến đấu nữa sao?” Thây ma hỏi.
“Tất nhiên rồi? Hay là ngươi định về nhà luôn?”
“Nhưng cô đã nói không cần sự giúp đỡ của tôi và nói rằng bản thân đã kiềm chế lại nên tôi nghĩ cô sẽ ổn thôi.”
“Tại sao lúc nào ngươi cũng phải chú ý đến từng lời ta nói thế?”
“Đó là vì đây chính là con người của tôi…Không phải vậy sao?”
“Không, rất giống ngươi đấy. Nhất là khi ngươi lại làm ta phải nhức đầu”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nhớ điều đó”
“Ta sẽ rất vui nếu ngươi quên nó đi” Rumia cau mày một cách hung dữ và xoa bóp thái dương.
Tên âm dương sư mà cô đang đối mặt hẳn cũng có một biểu cảm tương tự.
“Ta đoán có lẽ ta nên rút lui ở đây. Cần thêm thông tin để giải quyết vấn đề này”
“Và ngươi thực sự nghĩ rằng ta sẽ để ngươi đi sao?” Rumia nói và thu hẹp khoảng cách giữa cô và Tsugimichi.
Có thứ gì đó bay ngang qua ngay phía trên đầu Rumia. Đó là cánh tay của con golem. Nó đập mạnh xuống đất, chặn đường cô đến chỗ tên âm dương sư. Chậc lưỡi trước sự cản trở này, Rumia cố nhảy qua cánh tay nhưng Tsugimichi đã biến mất. Cánh tay golem vỡ tan như những mảnh vỡ thông thường, không có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ tiếp tục di chuyển. Cùng lúc Rumia nhận ra điều này, cô cảm thấy sự hiện diện trong không khí đã thay đổi. Dường như kết giới đã biến mất.
“Điều này nghĩa là chúng ta nên rút lui khi còn có thể” Rumia nhìn xung quanh tàn tích của trận chiến.
Các mảnh vỡ vương vãi khắp nơi, mặt đất đầy các hố và việc xây dựng có lẽ sẽ còn tiếp tục trong thời gian dài nữa. Hẳn tên âm dương sư không muốn chịu trách nhiệm cho hành động lần này.
“Ngay cả quần áo của ta cũng dính đầy bụi bẩn”
“Tôi tưởng quần yếm dùng để mặc bẩn chứ?”
“Không phải vậy nhưng chúng được thiết kế để có thể bị bẩn” Rumia phàn nàn rồi bắt đầu phủi bụi bẩn trên quần yếm nhưng vẫn không hiệu quả.
“Hmph …” Rumia nhíu mày và bĩu môi “Ta sẽ đi thay đồ”
“Tại sao?”
“Đi lại trong bộ quần áo bẩn không hợp với phong cách thời trang của ta”
“Phong cách thời trang…”
“Mà ta chắc là ngươi không thể hiểu được đâu”
“Vì kết giới đã biến mất nên chúng ta cần rời khỏi đây, đúng chứ?”
Thây ma không hiểu được sự hoài nghi của Rumia mà chỉ nghiêng đầu. Từ khoảnh khắc một người quan tâm đến ngoại hình của bản thân thì đã đến lúc họ phải hành động. Đây là quá trình suy nghĩ hợp lý của Rumia. Nếu có lý do hợp lý nào đó khiến thây ma mặc váy của Rumia thì có lẽ anh ta cũng sẽ mặc nó. Tuy nhiên, trong khi cánh tay của thây ma đã bị phá hủy hoàn toàn có lẽ anh ta nghĩ rằng việc thoát khỏi địa điểm này sẽ hợp lý hơn tự sửa - Với giả định rằng thây ma có thể tự mình sửa nó. Rumia không biết về việc thây ma có khả năng tái sinh. Nếu có thì hẳn anh ta đã có thể biến trở lại thành người. Sau đó, cô giơ ba ngón tay trước mặt thây ma.
“Ta không cần nhiều thời gian để thay đồ. Nhiều nhất là ba phút”
“Một, hai, ba, bốn…”
“Dừng đếm đi”
Và anh ta thậm chí còn di chuyển bàn tay của mình như một chiếc đồng hồ. Có lẽ thây ma này có một chiếc đồng hồ được khắc trên người thay vì một trái tim? Dù thế nào đi nữa, Rumia đã bỏ lại thây ma và đi vào phòng thay đồ. Chính xác hơn, đó là một chiếc lều để che nắng vào ban ngày với một tủ đựng đồ ở phía sau. Xung quanh được ngăn cách bằng những tấm cách âm. Rất may, nơi này không bị ảnh hưởng nhiều sau các cuộc tấn công của golem, những tấm chắn chỉ bị nghiêng ngả đôi chút. Rumia dựng chúng lên như cũ rồi lấy quần áo của mình từ trong tủ đựng đồ. May mắn thay, chiếc váy đẹp đẽ của cô không bị hư hại.
“Giá như khả năng tái tạo của mình cũng có tác dụng với quần áo …” Rumia càu nhàu và cởi đồ.
Cô đặt nó lên trên nóc tủ, cởi chiếc áo phông trắng ra. Hiện tại đang là 3 giờ sáng, khi cây cối vẫn còn đang ngủ và mặt trời say giấc. Không khí lạnh lẽo khiến cơ thể nhỏ bé của Rumia khẽ run lên. Vì trận chiến khốc liệt trước đó, người cô đã ướt đẫm mồ hôi. Điều này càng khiến cơ thể Rumia trở nên lạnh hơn.
“…”
Cô ngửi thử chiếc áo phông vừa cởi ra, may mắn là nó không có mùi mồ hôi.
“Mà thử tưởng tượng xem tôi đã ngạc nhiên đến thế nào”
“Wueeh?!”
Một giọng nói từ bên ngoài truyền đến Rumia khiến cô giật mình. Nhìn về nơi giọng nói phát ra, cô phát hiện một bóng người trên tấm cách âm. Cánh tay của bóng người đó bị vặn theo một hướng kì lạ và cô có thể thấy xương nhô ra từ đó. Không ai khác ngoài thây ma.
“…Ta còn ngạc nhiên hơn về sự xuất hiện của ngươi đấy”
Trong vô thức Rumia đã lấy chiếc quần yếm trên nóc tủ để che phần thân trên nên cô cất nó trở lại.
“Lẽ ra tôi không nên ở đây sao?”
“Giờ ta đang thay đồ đấy!”
“Tôi nghĩ là sẽ ổn thôi vì tôi không thể nhìn thấy gì do tấm chắn này”
Thây ma đẩy tấm vải bằng tay. Rõ ràng anh ta đã kiềm chế sức mạnh để đảm bảo nó không rơi xuống nhưng điều đó vẫn khiến Rumia sợ hãi trong giây lát.
“Được thôi, mặc ngươi. Ngươi không nhìn thì không sao. Nhưng dám nhìn thì ta sẽ giết ngươi”
“Nhưng tôi đã chết rồi mà”
“Ta sẽ cắt ngươi ra như cắt thịt lợn muối" Rumia rít lên và cởi nốt quần.
Cô quay lại nhiều lần, đảm bảo rằng thây ma không tiến vào để nhìn trộm.
“Ta đoán là ngay cả ngươi cũng ngạc nhiên về nhiều thứ phải không?”
“Nó giống như một phản ứng hơn là cảm xúc. Ngay cả một con côn trùng cũng sẽ bất ngờ vì điều đó”
“Ta hiểu. Vậy điều gì khiến ngươi bất ngờ?”
“Đó là việc cô bị tấn công”
“Ta? Chẳng phải ta từng nói với ngươi rằng ta đang bị nhắm đến sao?”
“Tôi không nghĩ điều đó thực sự đúng”
“Và nếu không tận mắt chứng kiến thì rất khó để chứng minh điều đó đúng không?” Rumia cười khúc khích.
Cô đã có thể trả lại những lời thây ma từng nói với mình dù cô không muốn thừa nhận điều này.
“Bị tấn công như thế hẳn là khó khăn lắm”
"Mà đó là những gì ngươi nhận được khi nổi tiếng. Sau cùng, ta xinh đẹp, quyến rũ, thông thái và là một ma cà rồng”
“Xinh đẹp: Hấp dẫn đến mức được người khác chú ý. Quyến rũ: Khiến người khác phải ngoái nhìn. Thông thái: Hiểu biết về thế giới và các vấn đề xung quanh, một người thông minh”
“Tại sao ngươi lại giải thích tất cả những từ ta vừa dùng?”
“À mà Rumia-san?”
“Bây giờ là gì nữa?”
“Lúc nằm trên mặt đất, cô đã nhắm mắt lại đúng không?”
“Ngươi thậm chí còn nhìn thấy điều đó à?”
“Và còn khá chặt nữa đúng chứ?”
“Quên nó ngay đi”
“Thì não tôi hỏng rồi nên có lẽ tôi sẽ quên nhanh thôi”
“Ngươi cứ nói thế nhưng ta lại nghi ngờ điều đó đấy”
“Vậy lúc đó cô cảm thấy thế nào?” Thây ma hỏi.
Một âm thanh khô khốc vụng về phát ra từ phía bên kia của tấm vải. Âm thanh đó là gì? Giống như có thứ gì đó đang được đính lại với nhau.
“Cái cách cô nhắm mắt, nhăn nhó, ngậm chặt miệng… Vậy mà cô chỉ ngạc nhiên thôi sao?”
“Ta nghĩ ngạc nhiên không phải là cảm xúc mà là phản ứng?”
“Đúng vậy. Thế cô có sợ không?”
Tại sao thây ma lại nhảy ngay đến điều này? Nhưng anh ta đã đúng. Khi cánh tay của con golem tiến lại gần cơ thể nhỏ bé của Rumia, cô thực sự sợ đến đông cứng lại. Cô biết mình sẽ không chết và sẽ tái sinh nhưng cô vẫn cảm thấy đau đớn. Không một linh hồn nào ngoài kia thích đau đớn. Vậy nên dù đúng là có sợ hãi nhưng cô không muốn thừa nhận điều này. Suy cho cùng, đối với một người có lòng tự trọng và tự hào cao như Rumia, việc thừa nhận thất bại là một trong những thất bại lớn nhất mà cô từng trải qua.
“T-Ta không có sợ”
Tất nhiên, việc phủ nhận như này cũng gần giống như chấp nhận nhưng cô vẫn đang đứng trước thây ma. Anh ta nghe cô nói và chỉ đáp lại "Tôi hiểu rồi". Trong khi đó, tiếng khâu vá vẫn vang lên.
“Vậy thì cô cảm thấy thế nào?”
“Điều đó có gì quan trọng?”
“Tôi muốn biết”
“Tại sao?”
“Nếu tôi cố gắng học hỏi và bắt chước, tôi có thể hiểu được những cảm xúc đó có ý nghĩa gì”
Nhấn mạnh vào việc có thể. Đây là một cách diễn đạt kỳ lạ khi biết rằng nó đến từ thây ma. Rumia đã có linh cảm về điều này trước đây nhưng giờ nó càng trở nên rõ ràng đối với cô. Thây ma này đang cố gắng tìm hiểu về cảm xúc. Anh ta đã đề cập rằng ‘người’ tạo ra anh ta muốn tạo ra một con người. Nếu vậy, anh ta có thể có khả năng học hỏi gần giống với con người. Hoặc có thể đó chỉ là mong muốn của riêng thây ma. Dù thế nào đi nữa, điều này khiến Rumia phải suy nghĩ. Lúc đầu, cô nghĩ rằng nói dối và đánh lừa thây ma có thể rất vui nhưng sau khi nghĩ đến việc cứ phải giữ thể diện sẽ phiền phức thế nào, cô quyết định không làm vậy.
“Này, Rumia-san?”
“Gì vậy?”
“Đã ba phút rồi. Cô thay đồ xong chưa?”
“Ta sẽ xong luôn nếu người ngừng nói chuyện”
Chiếc đồng hồ kia nói rằng ba phút đã trôi qua. Có lẽ anh ta thực sự có một chiếc đồng hồ bên trong cơ thể. Là một xác chết, sẽ không có gì lạ khi sở hữu một số khả năng bổ sung như vậy. Cuối cùng, Rumia đã thay xong váy và bước ra ngoài. Không có ai khác trong tầm mắt. Có lẽ sẽ mất nhiều thời gian hơn để mọi người nhận ra sự hỗn loạn này. Tuy nhiên, cả hai không thể lơ là mất cảnh giác vào lúc này. Khi đã ra ngoài, Rumia đảo mắt tìm thây ma. Anh ta đã hoàn thành việc chữa lành cánh tay bị nghiền nát của mình, sửa chữa trở lại như lúc trước. Mặc dù, không chính xác như trước đây. Rõ ràng là thây ma không thực sự giỏi khoản khâu vá.
“Có chuyện gì với cánh tay đó vậy?”
“Tôi đã sửa nó trong lúc chờ đợi. Tuy nhiên, tự mình thì không thể sửa được hoàn toàn”
“Để ta giúp một tay” Rumia thở dài và nắm lấy cánh tay của thây ma.
Không hề chống cự, thây ma duỗi cánh tay ra. Nó không thẳng hoàn toàn mà hơi xoắn sang bên trái như một cây kim đã dùng. Nhìn vào phần còn lại của chỗ khâu, anh ta chỉ giữ nó lại với nhau bằng máy bấm ghim. Đây hẳn là nguồn gốc của tiếng động mà Rumia đã nghe thấy khi thay đồ. Cô không thể tin rằng anh ta thực sự gọi đây là ‘sửa chữa’.
“Tại sao lại dùng dập ghim?”
“Tôi nghĩ đó là cách nhanh và an toàn nhất”
“… Ngươi có kim khâu không?”
“Tôi có …”
“Vậy dùng nó đi …?”
“Tôi không thể khâu bằng một tay được”
“Ah, đúng rồi. Có lý đấy. Thôi để ta xử lý cho”
Thây ma lấy cây kim ra khỏi túi. Rumia đặt sợi chỉ giữa môi rồi luồn nó qua lỗ kim.
“Đừng có nhúc nhích, được không? Ta không thể khâu chuẩn nếu cứ như thế”
“Hiểu rồi”
Cô tháo ghim bấm ra và cố định vị trí khuỷu tay. Rumia muốn điều chỉnh vị trí của phần bên trong cánh tay nên cô xoa khuỷu tay thật chặt vài lần trước khi bắt đầu khâu. Cô luồn kim qua mặt sau của da anh ta và xoắn thịt lại ngay khi cô thấy nó thò ra khỏi đầu đối diện. Rửa sạch và lặp lại. Một giai điệu lách cách nhịp nhàng trong khi cả hai im lặng. Với bất kỳ con người nào khác thì thây ma có thể đang phải chịu đựng cơn đau khủng khiếp nhưng anh ta không biểu hiện bất kì phản ứng nào. Cô tiếp tục và sửa cả vai của thây ma. Giống như cánh tay của anh ta, nó chỉ được nhét xương trở lại nhưng đã bị xé đôi. Khi công việc này tiếp tục, Rumia chợt nhận ra khuôn mặt mình đã tiến lại gần thây ma. Anh ta đang liếc nhìn gương mặt cô rồi đến bàn tay của mình.
“…Gì thế?” Rumia hỏi với đôi má ửng hồng.
“Cô có giỏi may vá không?”
“Chà, không quá tệ. Ta đã đọc về nó trong một cuốn sách và nó cũng giúp ích ta trong việc sửa lại những bộ độ mình thích”
“Tôi chắc chắn cô sẽ trở thành một người vợ tuyệt vời trong tương lai”
Bình luận này khiến tay Rumia luống cuống và đâm kim vào một vị trí kỳ lạ.
“H-Huh!?” Cô hét lên và nhìn chằm chằm vào thây ma.
Tuy nhiên, anh ta chỉ nghiêng đầu.
“Tôi đọc được trong một cuốn sách rằng những người phụ nữ giỏi may vá và làm việc nhà sẽ là những người vợ tuyệt vời. Điều đó sai sao?”
“Đ-Đúng như vậy. Nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Quá lỗi thời. Được rồi, ta xong rồi. Bây giờ ngươi có thể di chuyển nó thoải mái hơn”
Rumia hoảng loạn đến mức bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấu khi cô đập mạnh vào vai thây ma, nơi cô vừa mới khâu xong. Một mũi khâu hơi lộn xộn, nhưng đó là lỗi của thây ma. Anh ta phải chịu trách nhiệm về điều đó. Đáp lại, thây ma di chuyển vai theo hình tròn để xác nhận chức năng của nó.
“Yeah chuyển động mượt mà như một cỗ máy được bôi trơn kỹ càng. Cảm ơn rất nhiều, Rumia-san”
“Không có gì. Lúc nãy ngươi đã bảo vệ ta nên đây là điều ít nhất ta có thể làm” Rumia cố nuốt sự xấu hổ của mình và phẩy tay trước mặt.
“Vậy, Rumia-san?”
“Có chuyện gì thế?”
“Cô có cảm xúc như thế nào khi nhắm mắt lại?”
“…”
Có vẻ như thây ma vẫn chưa nói xong về vấn đề này.
“Nếu không phải là sợ hãi thì đó là gì?”
"Mà bây giờ ngươi còn đáng sợ hơn nhiều đấy! Mặt ngươi gần quá!"
Khuôn mặt thây ma ở ngay trước mặt Rumia. Gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta. Nhưng kỳ lạ thay, nó không khiến trái tim cô đập nhanh. Rốt cuộc, đôi mắt anh ta chỉ quan tâm đến một điều. Ánh mắt anh là ánh mắt tò mò, sâu thẳm như đại dương mà cô cảm thấy mình như có thể lạc vào. Giống như cô đang bị chụp ảnh mà không có sự đồng ý. Rumia đẩy vai mình ra xa và giành cho bản thân chút không gian.
“Lúc này tôi đáng sợ hơn? Vậy điều đó có nghĩa là … Lúc trước cô cũng sợ, đúng chứ?”
Như thường lệ, thây ma để ý mọi điều nhỏ nhặt mà Rumia nói. Vì không hiểu cảm xúc, anh ta phải tập trung vào mọi thứ khác và hiểu những lời nói theo nghĩa đen. Rumia bĩu môi để đáp lại.
“Đủ rồi. Ta sợ, được chưa? Ta đã nghĩ mình sắp chết rồi” cô thở dài cam chịu và nói.
“Nếu chuyện đó làm cô sợ đến vậy thì hôm nay cô có muốn ngủ lại nhà tôi không?" thây ma gợi ý.
Tất nhiên, Rumia thậm chí không cân nhắc dù chỉ một giây rằng cô đã nghe nhầm. Vì lý do đó, cô ném cho anh ta một ánh nhìn đầy nghi ngờ.
“Cái gì?”
Rumia càu nhàu để thể hiện cảm xúc của mình cùng câu nói "Điều đó thật vô nghĩa", nhưng rõ ràng thây ma đã không để tâm đến nó.
“Nếu cô sợ hãi sau khi bị thứ đó tấn công, cô có muốn trốn ở chỗ tôi một lúc không?”
“Tại sao… Thực ra thì.”
Ý tưởng này cũng không tệ. Những kẻ truy đuổi cô dường như không biết gì về thây ma. Nếu vậy, rõ ràng là chúng không biết gì về nhà anh ta. Nếu nghĩ như vậy thì việc đi cùng thây ma sẽ an toàn hơn nhiều so với việc quay về nhà của cô. Đồng thời, đây cũng là cơ hội tốt để cô tìm hiểu thêm về thây ma vì họ chỉ mới biết nhau khoảng nửa tháng.
“Aha…hahahahahah! Hahaha!”
“Rumia-san? Có chuyện gì vậy?”
Rumia thể hiện rõ ý định của mình khi nở nụ cười từ tận đáy lòng. Nhưng trước khi thây ma kịp phản ứng lại, cô chỉ vào mặt anh ta, có phần kiêu ngạo nhưng cũng có phần phấn khích.
“Được, vậy thì làm thế đi. Đưa ta đến nhà ngươi”