''Tiến vào!''
''Tiến vào!''
''Waaaaaaaa!''
Mấy lão chiến binh to xác xếp hàng phía trước cánh cổng cất lên tiếng tù và khi cánh cổng mở ra. Các Valkyrie giương cao những lá cờ đủ màu sắc và thúc giục các chiến binh, bọn họ tiến vào cánh cổng với tiếng hoan hô như sấm gầm bên tai.
''Kuk! Uk! Chờ đã! Chờ đã!.''
Tae Ho thậm chí còn chẳng hề nghĩ đến việc đi vào trong cổng, nhưng cậu không có lựa chọn. Bị xô đẩy bởi dòng người đông như thác lũ, cậu không tài nào chống lại được. Nếu cố đi hướng khác hay dừng lại thì cậu sẽ ngã xuống và bị dẫm lên.
Tae Ho bị đẩy đi hàng chục mét chỉ trong nháy mắt và nhìn về phía Valkyrie duy nhất mà cậu biết, vì cô ấy là người mang cậu đến đây. Cậu muốn cầu xin gì đó, nhưng cô nàng Valkyrie tóc đen mỉm cười sảng khoái và nói:
''Chiến binh! Chào mừng đến Valhalla! Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại trong buổi dạ hội!''
''Dạ hội?''
Cậu hỏi nhưng không có ai đáp lại. Không, ngay từ đầu, câu hỏi của cậu đã bị nhấn chìm trong đống thanh âm xung quanh rồi.
Tae Ho đành phải từ bỏ việc trò chuyện với cô nàng Valkyrie và nhìn về phía trước mặt. Vì cậu vẫn còn đang bị đẩy mạnh, nếu cậu lơ đễnh trong giây lát, thì sẽ chết tại chỗ cho xem.
''Mà khoan, mình chết rồi mà nhờ?''
Dù cậu nghĩ vậy nhưng đôi chân của cậu vẫn di chuyển vì trực giác mách bảo cậu phải làm thế, nếu cậu bị đau khi bị người khác đẩy, thì chắc chắn ngã cũng sẽ rất đau.
Không gian phía sau cánh cổng rộng đến mức có thể chứa được hàng trăm người. Trần nhà làm bằng đá chót vót trên cao, những chiếc cột cũng rất cao và nơi này mang lại cảm giác rộng lớn lạ thường.
Đằng sau cánh cổng cũng có các Valkyrie mặc giáp trụ, nhưng bọn họ chỉ đứng thành hàng ở một bên tường. Và có một cái bục ở đằng trước họ.
'Ai đó sẽ biểu diễn ở đó à?''
Trong lúc Tae Ho đang đi dạo và quan sát xung quanh, một giọng nói khàn khàn vang lên bên cạnh cậu.
''Ngươi chết trong trận chiến nào?''
Tae Ho giật nảy mình, nhưng thật may mắn, câu hỏi đó không hướng đến cậu mà là một người đàn ông khác. Cả hai bọn họ cao to trông cứ như hai con gấu vậy.
Ông già râu đỏ được hỏi bắt đầu kể về ông ta và sau đó đôi mắt của ông già râu xanh chợt trở nên sắc lẹm.
''Ngươi chính là kẻ đã giết ta!''
'Wut?'
Tae Ho bất ngờ quay lại nhìn họ. Bọn họ là kẻ địch trên cùng một chiến trường sao?
Tae Ho co người lại vì nghĩ rằng sắp xảy ra một cuộc ẩu đả, nhưng không có gì xảy ra. Ông già râu đỏ vỗ vỗ vai người còn lại và cười lớn.
''Kuhaha, ta biết kiểu gì ngươi cũng đến được Vahalla mà.''
''Kuku, quả là một trận chiến tuyệt vời. Nhưng giờ chúng ta lại gặp nhau ở đây, ngươi đã chết sau đó sao?''
Trước câu hỏi của ông già râu xanh, râu đỏ cau mày tiếc nuối.
''Ta bị kết liễu bởi một chàng trai với năm bím tóc. Hắn ta đâm xuyên qua bụng ta trong khi hét lên 'cha!'."
''À.......Bjorg! Con đã trả thù được cho cha mình rồi!''
'Cái ếu gì thế?'
Tóm lại là râu đỏ đã giết râu xanh, và con trai của râu xanh đã giết râu đỏ.
Cậu cứ nghĩ rằng một trận chiến chắc chắn sẽ nổ ra, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Râu đỏ vỗ vỗ bụng và cười nói.
''Chà, ngươi đã nuôi dạy con trai mình rất tốt đấy! Thằng nhóc chắc chắn sẽ trở thành một chiến binh vĩ đại! Không, nó vốn đã là một rồi.''
''Kukuku. Cảm ơn.''
Râu đỏ và râu xanh vỗ vai nhau và cười lớn. Nếu chỉ nhìn vào thì bạn sẽ nghĩ rằng bọn họ là bạn bè lâu năm thay vì kẻ thù của nhau.
Tae Ho quyết định ngừng suy nghĩ. Có vẻ nơi này đúng thật là Valhalla trong thần thoại Bắc Âu.
'Nhưng sao lại là mình?'
Tae Ho chưa bao giờ cầm kiếm, thậm chí là cầm một con dao. Cậu chưa bao giờ phải trải qua các cuộc chiến sinh tử, nhưng tại sao lại bị lôi đến đây.
'Chắc hẳn là nhầm lẫn thôi. Đúng không? Nhầm lẫn thôi?'
Trong lúc Tae Ho đang ủ rũ, tiếng tù và lại vang lên lần nữa. Những chiến binh đang trò chuyện với nhau trở nên im lặng và quay đầu về phía các Valkyrie. Một Valkyrie với mái tóc dài vàng óng đang đứng trên chiếc bục chỉ vài giây trước vẫn còn trống. Có vẻ cô ấy có địa vị cao trong số các Valkyrie, vì giáp và mũ trụ của cô khác với những người còn lại.
''Các chiến binh! Chào mừng đến Valhalla!''
''Uoooooo!''
''Odin!''
''Thor!''
Hàng trăm chiến binh đồng thanh hét lên. Tiếng hét lớn đến mức tưởng chừng làm rung chuyển cả đại sảnh.
Valkyrie đang đứng trên bục mỉm cười hài lòng rồi giương thanh kiếm đang giắt bên hông lên.
''Ta là Valkyrie Reginleif! Ta đã chuẩn bị một bữa tiệc cho các bạn!''
''Ohh!''
'Bữa tiệc? Liệu có phải dạ tiệc bọn họ nhắc đến trước đó không?'
Tae Ho nhớ lại lời của cô nàng Valkyrie tóc đen. Trước hết, cậu phải ngồi xuống và hỏi vài câu hỏi để biết được tình hình hiện tại đã.
''Nhưng thật không may, một vài chuyện đã xảy ra. Các chiến binh xuất chúng, các bạn đã sẵn sàng để chiến đấu Cho Asgard và Cửu Giới Chưa?''
Tae Ho trợn tròn mắt.
Có chuyện gì xảy ra sao? Sẵn sàng chiến đấu?
Lẽ nào.......?!
''Kẻ địch đang xâm lược với một đội quân cực kì hùng hậu! Các bạn chính là những chiến binh tài ba và xuất chúng được mời đến Valhalla này! Hãy cầm vũ khí lên và xung phong ra trận nào!''
''Đi thôi!''
''Uoooo!''
''Lên!''
''Khoan, khoan, khoan!''
Câu cuối cùng đó là của Tae Ho, nhưng giọng nói của cậu bị nhấn chìm trong tiếng hét của những người khác.
Reginleif giương kiếm lên cao quá đầu với một động tác cực kì ngầu lòi và chỉ về cánh cổng lớn.
''Đi nào! Lên thuyền đi! Chúng sẽ dẫn các bạn đến chiến trường!''
''Uooooo!''
''Odin!''
''Đi thôi!''
Các chiến binh đồng loạt di chuyển. Tae Ho thì giống như hòn sỏi trong lòng suối vậy, và không thể thoát ra.
&
'Thật điên rồ!'
Tae Ho đang rúc vào một góc của chiếc thuyền lớn.
Chết đi rồi bị kéo đến Valhalla đã đủ vô lí rồi, vậy mà giờ cậu còn phải ra trận ngay khi vừa đến đây. Các chiến binh khác trên thuyền đang tận hưởng đại dương đầy sương, nhưng Tae Ho thì không thể. Cậu rất muốn ai đó giải thích cho mình biết chuyện gì đang diễn ra, cho dù không phải là một cô nàng Valkyrie xinh đẹp.
Và ngay lúc đó;
''Chàng trai.''
Một cái bóng lớn trùm lên cậu. Tae Ho ngẩng đầu lên và thấy một người đàn ông cao lớn có mái tóc xám tro. Ông ta mỉm cười khi chạm mắt với Tae Ho và cúi xuống ngang tầm mắt với cậu.
''Cậu lo lắng thái quá rồi. Đừng lo. Những trận chiến này cũng không khác trước là bao đâu. Ta đã tham gia vào chiến trường này rất nhiều lần rồi.''
Ông ta nói rồi chỉ vào ngực mình. Ở đó có một món đồ làm từ lông vũ và trông có vẻ như là một loại huy chương nào đó.
Tae Ho theo phản xạ hỏi lại:
''Chúng ta đang chiến đấu với thứ gì?''
''Ác ma, người khổng lồ, quỷ dữ.......Chúng đều là các cường địch đe dọa đến Asgard và Cửu giới.''
Người đàn ông trả lời với khuôn mặt can trường. Cậu vốn đã không chắc mình có thể đánh lại một con người được không nữa, cơ mà, ác ma và người khổng lồ? Rồi còn quỷ nữa?''
Tae Ho thở dồn dập vì bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Chỉ sau đó cậu mới hỏi được thêm một câu nữa.
''Nếu chết thì chuyện gì sẽ xảy ra?''
Tae Ho đã chết rồi. Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu lại chết lần nữa?
''Chàng trai, hỏi gì kì thế? Chẳng phải chúng ta đã có được một cơ thể mới ở Valhalla rồi sao? Nếu cậu chết lần này, thì sẽ là chết thật sự.''
Cậu đã nghi nghi rồi, nhưng rốt cuộc đúng là vậy thật. Thấy vẻ mặt của Tae Ho trở nên ngưng trọng, người ông bật cười và nói.
''Nhưng đừng lo lắng quá. Ít nhất chúng ta vẫn còn một bảo hiểm.''
''Bảo hiểm sao?''
''Thấy mấy anh bạn đằng kia không?''
Cậu quay đầu nhìn theo hướng ông ta chỉ, và nhìn thấy những bộ giáp trụ xếp thành hàng.
''Các chiến binh của Valhalla bỏ mạng trên chiến trường- Linh hồn của các chiến binh đó được đưa vào trong các chiến binh thép. Các Einherjar. Nên cậu vẫn có thể tiếp tục chiến đấu! Bất ngờ hơn nữa là các chiến binh thép không thể cảm thấy đau đớn hay kiệt sức. Bọn họ tồn tại chỉ để chiến đấu!''
Ông ta nói như thể chuyện đó rất tuyệt vời, nhưng đối với Tae Ho, thì không tuyệt chút nào. Tồn tại chỉ để chiến đấu. Thế thì có khác gì một mẩu kim loại chứ?
Cậu phải sống. Cậu không thể chết được. Không được chết thế này.
Trong lúc Tae Ho đang hứa với bản thân, người đàn ông lại nhìn về phía Tae Ho.
''Hơn nữa, cậu không dùng Saga sao?''
''Vâng?''
Saga?
''Cậu là một chiến binh đủ xứng đáng để được gọi đến Valhalla. Cậu chắc hẳn phải có uy danh lẫy lừng hay các chiến công vĩ đại chứ. Saga là trường ca của các chiến binh, là sức mạnh của phép thuật. Nó càng được lan truyền và biết đến thì sức mạnh của chiến binh càng trở nên cường đại. Hãy nghĩ về saga của cậu. Nó chắc chắn sẽ tiếp sức mạnh cho cậu để chiến đấu trên chiến trường.''
''Saga.....của tôi?''
Truyện kể. Lan truyền.
''Nhân tiện, saga của ta là 'đả hùng thạch thủ'. Nắm đấm của ta có hơi cứng một chút.''
Ông ta mỉm cười và nắm tay lại. Nó đúng là lớn và cứng như đá thật.
Nhưng không chỉ có vậy. Nắm đấm của ông trông như thể đang tỏa sáng và sau đó to lên gấp đôi.
''Cậu cũng thử đi chàng trai. Hãy nghĩ về những thành tựu mà cậu đã đạt được.''
Người đàn ông mỉm cười và thả nắm tay. Tuy nhiên, Tae Ho cảm thấy rất bối rối.
Thành tựu của một chiến binh? Chiến công?
Một tên pro gamer không lí nào lại có thứ đó được.
'Không, chờ chút.'
Tae Ho chắc chắn không phải một chiến binh.
Nhưng cậu chính là đệ nhất game thủ thế giới. Long kị sĩ Kalsted mà cậu vẫn thường dùng trong thế giới của Kỉ nguyên Bóng tối, chính là một huyền thoại.
Thành tựu của cậu.
Sử thi của cậu.
Mọi chiến công mà long kị sĩ Kalsted đã đạt được.
[Saga: Chiến binh Bất tử.]
Một dòng chữ lấp lánh hiện ra trước mắt Tae Ho.