Đến lúc này, Tôn Jack mới vỡ lẽ. Tại sao trên trần và sàn nhà lại có cửa, và tại sao những bức tường kia đều làm bằng kim loại.
Bởi vì đó vốn không phải cửa, mà là khoang tàu vũ trụ. Hóa ra từ lúc tỉnh lại đến giờ, cậu vẫn luôn đi ngang trên tường!
Bàng hoàng hồi lâu, Tôn Jack dí sát mặt vào, áp vào lớp kính quan sát kỹ hơn. Mặc dù chỉ là một màu xám xịt, nhưng cậu có thể chắc chắn hành tinh này chính là Trái Đất.
Chỉ có điều, nó đã có chút đổi khác. Hành tinh xanh biếc ngày nào nay đã bị bao bọc hoàn toàn bởi một đám rác kim loại màu xám, tựa như được phủ một lớp voan mờ.
Toàn bộ đám rác kim loại đó đều là vệ tinh, rác vệ tinh đủ loại đủ kiểu, dày đặc đến mức bao kín cả hành tinh.
Từ vị trí này, Tôn Jack thậm chí còn có thể dùng mắt thường để phân biệt đường nét của một vài cái, đủ để thấy chúng có kích thước khổng lồ đến độ nào.
“Sao lại lắm vệ tinh thế này, rốt cuộc đây là năm bao nhiêu?” Tôn Jack dám chắc rằng, với trình độ công nghệ trong ký ức của mình, nhân loại tuyệt đối không thể làm được chuyện này, kể cả khi cộng thêm năm năm ký ức đã mất của cậu cũng không thể.
Và khi Tôn Jack dời tầm mắt khỏi Trái Đất, nhìn sang tay trái, cậu chết lặng ngay tức khắc. Một vành đai hành tinh màu xám bạc, tựa dải thắt lưng quấn quanh eo Trái Đất. Còn Mặt Trăng vốn nên tồn tại ở đó lại biến mất.
Phần lớn vành đai này đều là đá, xác tàu vũ trụ và trạm không gian. Và nơi cậu đang ở chính là một trong số đó.
Lúc này đây, Tôn Jack cuối cùng cũng đã giải đáp được câu hỏi cứ ám lấy cậu suốt từ lúc tỉnh dậy: Mình đang ở đâu. Cậu đang ở bên trong một trạm không gian khổng lồ nằm gọn trong vành đai hành tinh hình thành từ Mặt Trăng.
Nhưng ngay sau đó, câu hỏi thứ hai ập đến: làm thế nào để quay về?
Một trạm không gian trôi nổi giữa vũ trụ, trông lại còn có vẻ đã bán phế liệu, muốn từ trên trời trở về mặt đất, việc này quả thực còn khó hơn lên trời.
Song vấn đề này, Tôn Jack không cần phải đi giải quyết, bởi hiện thực tàn khốc đã giúp cậu giải quyết rồi.
Cả trạm không gian rung chuyển ngày một dữ dội, màn hình phía sau cũng không ngừng chớp tắt, sờ vào thậm chí còn hơi nóng. Tôn Jack kinh hoàng nhận ra, dường như cú va chạm vừa rồi của mình đã phá vỡ sự cân bằng bụi tĩnh điện được duy trì bấy lâu nay ở đây.
Cùng với những chấn động đó, Tôn Jack nhìn thấy một chuyển biến khủng khiếp bên ngoài lớp kính. Trạm không gian hình con quay bên dưới cậu đang từ từ tách ra khỏi vành đai hành tinh, nghiêng dần về phía bầu khí quyển của Trái Đất.
Một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng sộc thẳng đại não cậu, “Vãi thật!! Thế này là định rơi thẳng về Trái Đất sao! Mình muốn về nhưng không phải là về kiểu này!”
“Phải làm gì đó! Nhất định phải làm gì đó!” Trán vã mồ hôi lạnh, Tôn Jack lao vội đến trước màn hình đang nhấp nháy. Sau khi phát hiện ra mình làm gì cũng vô dụng, cậu bèn chống hai tay lên lớp kính, dùng lực đẩy người bơi ra khỏi nơi này, trôi về phía các căn phòng khác.
Có lẽ vì Tôn Jack vừa khởi động thứ gì đó, một vài cánh cửa khoang vốn đóng chặt giờ đã có thể mở ra. Mồ hôi lạnh túa ra như tắm, Tôn Jack điên cuồng tìm kiếm tia hy vọng sống cuối cùng trong các khoang tàu, dù là tàu cứu sinh hay bất cứ thứ gì, miễn là có thể sống sót.
“Nhanh lên! Nhanh lên!!” Tôn Jack đã có thể cảm nhận được lực ly tâm do sự nhào lộn của trạm không gian đang tăng lên, cậu hiểu thời gian của mình không còn nhiều.
Khoang chứa hàng, khoang tập thể dục, đủ các loại khoang tàu lần lượt được cậu tìm thấy.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa khoang đang khép hờ bị Tôn Jack đẩy bật ra. Trước mắt cậu là hàng hàng lớp lớp robot được cố định trên tường, trần nhà và cả sàn.
Những con robot này, ngoài đôi chân là móng guốc sắt có khớp nối ngược và đôi mắt là một dãy màn hình hiển thị, thì các bộ phận khác nhìn chung đều tương tự con người.
Cậu không còn thì giờ để trầm trồ trước công nghệ chế tạo robot này nữa, cậu chỉ muốn hỏi xem chúng có biết tàu cứu sinh ở đâu không.
Bắt gặp chúng, Tôn Jack như vớ được cọng rơm cứu mạng. Cậu vội vã tháo dây đai an toàn của một con robot rồi bắt đầu tìm công tắc khởi động.
Sau một hồi mò mẫm, khi ngón tay Tôn Jack lướt qua một màn hình nhỏ dưới nách của nó, dãy màn hình thay thế cho đôi mắt của con robot bỗng sáng lên, hiển thị hai biểu tượng con mắt đơn giản.
“Alô? Alô alô?! Có nghe thấy không? Tàu cứu sinh ở đâu? Tàu cứu sinh ở đâu hả!!” Tôn Jack vừa túm lấy con robot đang lơ lửng vì mất trọng lực, vừa hỏi dồn dập.
Con robot lập tức có phản ứng, “Kinesiska paketet nedladdning… 10%... 50%... 70%... Gói dữ liệu tiếng Trung tải hoàn tất.” Giọng nói bình thản nhưng máy móc.
“Kính chào quý khách, chào mừng quý khách sử dụng sản phẩm của công ty công nghệ Tapai. Xin vui lòng tuỳ chỉnh tên cho sản phẩm này.”
“Mẹ kiếp!! Có nhầm không vậy!! Sao phiền phức thế?!”
“Tùy chỉnh tên thành công: ‘Mẹ-Kiếp-Có-Nhầm-Không-Vậy-Sao-Phiền-Phức-Thế’. Xin hãy chọn chế độ khởi đầu.” Trên màn hình của con robot hiện ra ba lựa chọn: Chế độ Vệ sĩ, Chế độ Hộ lý, Chế độ Giải trí.
Lòng như lửa đốt, Tôn Jack vội vàng nhấn vào Chế độ Vệ sĩ, nhưng ngay sau đó lại có vô số lựa chọn khác hiện ra. Cậu thực không ngờ, việc cài đặt một con robot mới lại phức tạp đến thế.
Khi cơn rung lắc trong trạm không gian đã bắt đầu làm các linh kiện trong khoang bung ra, trôi nổi khắp nơi, Tôn Jack cuối cùng cũng thiết lập xong.
“Xin chào ngài Tôn Jack, ‘Mẹ-Kiếp-Có-Nhầm-Không-Vậy-Sao-Phiền-Phức-Thế’ rất hân hạnh được phục vụ ngài.” Hai biểu tượng mắt cười hiện lên trên màn hình của con robot.
“Mi có biết đây là đâu không? Nó sắp rơi rồi!! Có biết khoang cứu sinh hay tàu vũ trụ ở đâu không?” Tôn Jack hỏi với giọng khẩn thiết.
Thật không ngờ, con robot này lại có phản ứng thật, “Phát hiện nguy cơ cấp một màu đỏ của người dùng. Tự động báo động, bật ghi hình ghi âm toàn trình. Khởi động cứu hộ khẩn cấp... Ting~ Định vị vệ tinh không phản hồi, kết nối mạng thất bại, dữ liệu không đủ, không thể cứu hộ.”
Ngay lúc đó, từ bên ngoài vọng vào những tiếng kim loại ken két rợn người, như thể cả trạm không gian sắp bị xé toạc. Nỗi sợ hãi cái chết khiến cơ thể Tôn Jack vô thức run lên.
Ngay khi cậu định từ bỏ con robot vô dụng này để tìm cách khác, nó chợt có động tĩnh mới.
“Đang kết nối subnet không xác định 12.128.C1, thu thập dữ liệu hoàn tất, lập kế hoạch giải cứu thất bại. Nguyên nhân lỗi: Năng lực tư duy logic không đủ, không thể lý giải logic dữ liệu của subnet. Yêu cầu người dùng cấp quyền ROOT. Sau khi chấp thuận sẽ khởi động quá trình lặp lại hệ thống logic AI dựa trên dữ liệu từ subnet. Phán đoán: Xác suất cứu hộ sẽ tăng 32.3%.”
“Đồng ý! Đồng ý!” Tuy không hiểu con robot đang nói gì, nhưng Tôn Jack vẫn hiểu được hai chữ “xác suất cứu hộ tăng”.
“Bắt đầu lặp lại hệ thống....” Một thanh tiến trình hiện trên màn hình của con robot.
Đúng lúc này, cả khoang tàu bỗng dưng nứt toác, một tấm kim loại như lưỡi dao máy chém bổ thẳng về phía đầu con robot.
Tôn Jack vội tóm lấy cánh tay kim loại của nó và kéo mạnh về phía mình. Song, cậu quên mất mình đang ở trong môi trường không trọng lực, khi cậu kéo con robot lại, dưới định luật bảo toàn động lượng, cậu lại bị đẩy đến vị trí của con robot.
Mắt thấy tấm kim loại sắp bổ vào đầu mình, Tôn Jack dốc hết sức đạp vào người con robot. Tấm kim loại gần như sượt qua mặt cậu.
Lực đẩy khiến Tôn Jack bay thẳng ra sau, đập vào tường mới dừng lại. Chưa kịp thở lấy nửa hơi, một con ốc vít xoay tít bay tới như một viên đạn, nhắm thẳng vào cổ cậu.
Ngay khi con ốc sắp xuyên thủng cổ Tôn Jack, một bàn tay sắt bất ngờ vươn ra từ bên cạnh. “Keng” một tiếng, cả hai va nhau toé lửa, con ốc bị đánh văng ra xa.
Tôn Jack dõi theo cánh tay kim loại, phát hiện ra con robot cậu vừa khởi động đã dùng thân mình che chắn gần hết nửa người bên trái cậu.
Con robot từ từ ngẩng cái đầu kim loại của nó lên, bốn mắt nhìn nhau với Tôn Jack.
“Đệt cụ, đặt quả tên rách vậy.” Con robot lên tiếng.
"Cân bằng bụi-điện" (据的说法) là một quan niệm về sự ảnh hưởng của bụi bẩn đến hiệu năng của máy tính. Quạt bên trong bộ tản nhiệt sẽ hút không khí từ môi trường xung quanh vào, và trong không khí này có chứa một lượng bụi nhất định. Lượng bụi này sẽ tích tụ bên trong bộ tản nhiệt, tạo thành một lớp bụi làm giảm hiệu quả tản nhiệt. Tuy nhiên, lớp bụi này cũng có một tác dụng "cách nhiệt" nhất định, bảo vệ các linh kiện tản nhiệt bên trong khỏi bị hư hại do quá nhiệt. Dĩ nhiên, đây là một quan niệm không có cơ sở khoa học. Đó là trích từ 1 cmt bên Trung, theo t nó chả phức tạp vậy, đơn giản như một joke kiểu giống code đang ổn đừng động vào. Kinesiska paketet nedladdning...: Cụm từ này là tiếng Thụy Điển, có nghĩa là "Đang tải gói tiếng Trung...". Subnet là mạng con Lặp lại (Iteration - 迭代): Trong khoa học máy tính và trí tuệ nhân tạo (AI), "lặp lại" (hay còn gọi là "vòng lặp") là quá trình thực hiện một chuỗi các hành động hoặc tính toán nhiều lần để tiến gần hơn đến một kết quả mong muốn