Utopia Lỗi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shurabara (tập EXTRA)

(Hoàn thành)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 36

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

30 133

Moon Blossom Asura: Nữ Lính Đánh Thuê Tàn Nhẫn Tái Sinh và Đội Quân Tối Thượng

(Đang ra)

Moon Blossom Asura: Nữ Lính Đánh Thuê Tàn Nhẫn Tái Sinh và Đội Quân Tối Thượng

Sou Hazuki

Và cứ thế, bức màn của sử thi dark fantasy về một cô gái trẻ được người ta thầm thì gọi tên với sự khiếp sợ "Quỷ Bạc" đã chính thức mở ra!

27 150

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

460 12730

Hiền Giả Tự Xưng Là Đồ Đệ Hiền Giả Tại Dị Giới

(Đang ra)

Hiền Giả Tự Xưng Là Đồ Đệ Hiền Giả Tại Dị Giới

Ryuusen Hirosugu

Một ngày nọ khi anh tình cờ sáng tạo nhân vật khác giới dựa trên hình tượng của Danbulf, Kagami bất chợt ngủ thiếp đi mà quên hủy bỏ nhân vật ấy. Khi tỉnh dậy, anh phát hiện mình đã bị hút vào thế giớ

11 52

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

343 10397

Tập 01: - Chương 001: Tôn Jack

Giữa một màu đen kịt, vẳng lại tiếng bước chân trầm thấp. Khi tiếng bước chân dần ngừng lại, một vệt sáng đột ngột xé toạc màn đêm. Nguồn sáng phát ra từ một chiếc điện thoại.

Thứ ánh sáng lờ mờ hắt lên một gương mặt tạm xem là anh tuấn. Vẻ mặt cậu mệt mỏi, sắc diện tiều tụy, trông tâm trạng có vẻ rất tệ.

“Bắt đầu đoạn ghi hình thứ tư, thời gian là 3 giờ 51 phút chiều.” Tôn Jack bật chức năng quay màn hình.

“Tôi vẫn chưa tìm được lối ra, mọi thứ ở đây đều bị kim loại bao bọc, thậm chí cả sàn và trần nhà cũng vậy.” Tôn Jack đưa tay sờ lên bức tường bên cạnh, cảm nhận cái xúc cảm đặc biệt trên từng đầu ngón tay: Lạnh lẽo, trơn láng, và cứng ngắc.

Ngay sau đó, cậu bật đèn flash, chĩa điện thoại về phía bức tường kim loại, cố gắng thu trọn sắc xám bạc lạnh lùng, cự tuyệt của nó.

“Những hành lang kim loại này có cấu trúc hình hộp, nối liền với nhau tạo thành một mê cung khổng lồ. Trên tường có không ít những cánh cửa kim loại, nhưng phần lớn đều không mở được. Tôi đã chui ra từ tủ đông trong một căn phòng như thế.”

“Tôi không biết đây là đâu, trước giờ tôi chưa từng thấy nơi nào như thế này, thậm chí còn chưa từng lướt thấy trên mạng. Tôi cũng không tìm ra bất kỳ thông tin nào ở đây cả.”

“Tôi cũng không rõ làm thế nào mình bị đưa đến đây. Ký ức của tôi bị đứt đoạn, chỉ dừng lại ở mùa hè sau kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông.”

“Những ký ức trước đó, con chó vàng nhà tôi nuôi, bố mẹ tôi, mỗi một tựa game tôi từng chơi, tất thảy mọi thứ tôi đều nhớ rành rọt. Nhưng sau đó... sau đó thì trống rỗng.”

“Ắt hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra, nên tôi mới bị nhét vào tủ đông và đưa tới đây. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì, tôi hoàn toàn không nhớ nổi!” Nói đến đây, giọng Tôn Jack bắt đầu trở nên lo lắng. Cậu hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:

“Thời gian trên chiếc điện thoại trong túi tôi là năm 2030. Nếu thời gian này là thật, vậy rất có thể tôi đã mất trắng ký ức năm năm trời.”

“Năm năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi đang ở cái chốn quái quỷ nào đây?”

Đúng lúc này, một tiếng “bíp” vang lên, dòng thông báo hiện trên màn hình điện thoại: “Pin yếu, không thể sử dụng đèn flash.”

Tôn Jack biết mình không thể lãng phí thời gian thêm. Dẫu trước đây đã xảy ra chuyện gì, cậu phải tìm cách thoát khỏi đây trước đã. Nếu bị kẹt chết tại đây, thì mọi chuyện đã qua đều trở nên vô nghĩa.

Tôn Jack mím môi, cố gắng vực dậy tinh thần rồi tiếp tục nói vào điện thoại: “Tôi... tôi vừa bảo trên tường có vài cánh cửa kim loại đúng không? Nhưng điều kỳ lạ là một vài cánh cửa không chỉ nằm trên tường, mà còn có cả trên trần và sàn nhà nữa. Và bên trong một trong những cánh cửa đó, tôi nghe thấy có động tĩnh, một thứ động tĩnh bất thường. Bây giờ tôi sẽ qua đó xem sao.”

Nói rồi, cậu men theo bức tường kim loại lạnh lẽo, tiến về phía bên trái. Một phút sau, cậu dừng lại, ngẩng đầu, giơ điện thoại lên hướng ngay về cánh cửa đen ngòm ngay trên đỉnh đầu.

“Nghe thấy không? Có âm thanh phát ra từ cánh cửa trên trần nhà, tiếng 'tít tít' rất nhỏ, nghe như vọng lại từ một nơi rất xa.”

“Điện thoại không còn nhiều pin, tôi vào trong trước rồi tính tiếp.” Vừa nói, Tôn Jack thoát khỏi chế độ quay phim.

Ước chừng độ cao, Tôn Jack từ từ lùi lại vài bước, rồi lấy đà tung người nhảy lên, bốn ngón tay bấu chặt vào mép khung cửa.

Cuối cùng, Tôn Jack dốc cạn sức bình sinh, tay chân phối hợp mới leo được vào trong.

Khi đã đứng vững trên khung cửa, cậu ngửa cổ, dùng ánh sáng điện thoại chiếu vào khoang, phát hiện bên trong toàn là những thiết bị máy móc tinh vi mà cậu chẳng thể nào hiểu nổi, nhiều cái còn bị bong cả vỏ ngoài.

Những cánh tay máy kỳ dị như những cành cây vươn ra từ hai bên tường, tựa như một khu rừng kim loại. Phía trên, ở điểm cuối của những cánh tay máy, một cánh cửa mới lại xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Tôn Jack. Những tiếng “tít tít” kia chính là phát ra từ nơi sâu nhất ấy.

“Cái chỗ quỷ này sao mà kỳ cục vậy? Rốt cuộc đây là đâu?” Tôn Jack đạp lên những cánh tay máy, cẩn thận trèo lên trên.

Khi Tôn Jack luồn mình qua cánh cửa này, cậu sau cùng cũng tìm thấy nguồn gốc của tiếng “tít tít” nhỏ bé kia. Đó là một chấm đỏ, nhấp nháy theo tiếng kêu, hệt như đèn báo chờ của máy tính.

Dùng đèn pin điện thoại soi sáng xung quanh chấm đỏ, cậu phát hiện nơi đây là một căn phòng hình vòm cung, ngoài vài chiếc ghế ra thì không còn gì khác.

Tôn Jack lại bật chế độ quay phim, chĩa vào chấm đỏ, “Mọi người xem này, phía trên chấm đỏ này hình như là một màn hình. Tất cả những gì xảy ra tiếp theo tôi sẽ ghi lại hết vào điện thoại. Nếu tôi lại bị mất trí nhớ vì một lý do không rõ nào đó, thì những đoạn phim này sẽ là---”

Tôn Jack vừa nói đến đây, chiếc điện thoại hơi nóng lên bỗng tối sầm, ngay sau đó logo thương hiệu hiện lên, “Lại hết pin đúng lúc quan trọng! Mẹ kiếp! Đúng là điện thoại rác rưởi!”

Tức tối vô cùng, Tôn Jack nhét điện thoại vào túi quần bên trái, dán chặt mắt vào chấm đỏ trước mặt và hít một hơi thật sâu. Cậu biết mình không còn lựa chọn nào khác.

Lúc này, cậu sợ rằng sau khi chạm vào nó sẽ gặp chuyện chẳng lành, lại càng sợ nếu chẳng có gì xảy ra cả.

Bởi vì đây là hy vọng duy nhất của cậu. Những nơi khác đã tìm khắp cả rồi, nếu chấm đỏ này không có bất kỳ phản ứng nào, cậu sẽ hoàn toàn bị kẹt chết trong mê cung kim loại này.

Nhắm mắt lại để bình ổn tâm trạng một lúc, Tôn Jack nín thở, vươn ngón tay chọc thẳng vào chấm đỏ.

Khi thấy chấm đỏ vụt tắt, triệt để hòa làm một với bóng tối xung quanh, tim Tôn Jack như muốn ngừng đập.

Nhưng rất nhanh, mọi thứ xung quanh bắt đầu rung chuyển, một thứ âm thanh “ù ù” cộng hưởng truyền lên từ dưới chân cậu.

Sự biến chuyển đột ngột khiến Tôn Jack căng thẳng tột độ. Cậu liên tục rảo mắt nhìn vào bóng tối mịt mùng, hồi hộp quan sát bất kỳ thay đổi nào có thể xảy tới.

Tuy nhiên, xung quanh không có gì đổi khác cả. Thứ thay đổi đầu tiên lại chính là cậu. Cùng với việc nút bấm màu đỏ được nhấn, hai chân cậu dần rời khỏi mặt đất, rồi cứ thế lơ lửng ngay giữa không trung!

Sự thay đổi kỳ lạ này khiến Tôn Jack chết lặng. Rốt cuộc mình đang ở trong một thế giới như thế nào thế này? “Mình bay được á? Mình bay được rồi? Phép thuật? Siêu năng lực à?”

Nhưng Tôn Jack chưa kịp vui mừng, một tiếng động trầm đục vang lên, bức tường phía trước căn phòng hình vòm đột nhiên nứt ra một kẽ hở. Ánh sáng chói lòa từ khe nứt chiếu vào, soi rọi mọi thứ trong phòng.

Khi Tôn Jack nheo mắt lại, cố gắng thích nghi với luồng sáng mạnh, cậu thấy bức tường hình vòm, lấy khe nứt làm trung tâm, từ từ trượt sang hai bên.

Và trong khoảnh khắc bức tường “xoẹt” một tiếng mở toang, một hành tinh khổng lồ choán trọn cả tầm mắt cậu.

Tôn Jack cảm thấy tim mình đập điên cuồng, cổ họng như bị siết chặt, mỗi nhịp thở đều khiến cậu cảm thấy ngạt thở.

Hành tinh, một khái niệm vốn rất đỗi bình thường, nhưng khi thực sự hiện diện ngay trước mắt, người ta mới cảm nhận được sức nặng của hai từ này.

Ánh sáng từ một ngôi sao rọi sáng một bên hành tinh, còn nửa kia chìm trong bóng tối thăm thẳm lại tựa như cái miệng khổng lồ của vực sâu, khiến Tôn Jack rùng mình, cứ như thể đang bị một con mãnh thú của vũ trụ sâu thẳm nhìn xoáy vào.

Tôn Jack sực nhớ ra điều gì đó. Cậu nhìn xuống đôi chân đang lơ lửng của mình, rồi lại ngước nhìn hành tinh khổng lồ bên ngoài lớp kính.

“Vãi chưởng! Hóa ra mình đã ở ngoài không gian suốt bấy lâu nay?!”

"孙杰克" (Tôn Kiệt Khắc): “孙” là Tôn, “杰克” (Jiékè) là phiên âm tiếng Trung phổ biến của tên tiếng Anh "Jack". Tên main nửa anh nửa ta nha, không phải lỗi dịch thuật. Tên lạ nhỉ.