“Ờm, Noru…em ổn chứ?”(Okura)
“Vâng…em cũng bình tĩnh lại rồi nên không sao đâu.”(Noru)
Bằng cách nào đó tôi đã làm cho cô nàng khóc nhè Noru dịu đi và đứng dậy để đi khỏi đây. Rừng Bistros cũng không hẳn là quá lớn nên chỉ với vài giờ đi bộ, cả nhóm đã ra khỏi khu rừng.
Tuy rằng cô không khóc liên tục như lúc trước, nhưng khi vừa dừng lại thì tôi mới để ý cách ăn nói của cô khác hẳn với bình thường. Noru chỉ đáp lại một cách thờ ơ chán đời chứ không phải kiểu vui vẻ như trước.
Mặt trời cuối cùng cũng dần nhường chỗ cho chụy hằng lên, chúng tôi đành phải cắm trại lại đây. Khoản thời gian thế này tôi nghĩ tốt nhất là nên để cho cô ấy ở một mình thì hơn.
“Cố đừng trở nên tuyệt vọng quá đấy nhé.”(Okura)
“Em hông có tuyệt vọng gì mừ….”(Noru)
Cô ấy không nhìn vào tôi khi trả lời như thế, thay vào đó là ngồi ôm gối của mình một cách mệt mỏi. Sao tôi có cảm giác như cổ đang cố tránh mình như tránh tà ấy nhỉ…
“Nghĩ lại thì, từ lâu anh luôn thắc mắc lại tại sao lúc nào em cũng co61 giấu mặt của mình đi vậy nhỉ?”(Okura)
‘Uuu, em biết là mình có hơi kỳ khi cố tránh mặt Okura-dono,ngay cả khi ngài quan tâm đến em như thế…Thật ra thì…em thường hay trở nên ‘vô dụng’ mỗi khi lộ mặt của mình ra.”(Noru)
Ra vậy, tuy không hết nhưng cũng tạm biết được lý do mà Noru luôn giấu mặt của mình rồi. Nhưng cái phần trở nên ‘vô dụng’ là méo gì thế?
“Hmm, cho anh biết chi tiết được không?”(Okura)
“Khi em bị người khác nhìn thấy mặt của mình, em thường trở nên cực kỳ ngại và bối rối. Cả người em lúc đó chẳng thể làm gì được cả. Nó xấu hổ lắm. Cách ăn nói của em phần nào cũng bị ảnh hưởng nữa.”(Noru)
…Vậy ra cô ấy bị hội chứng sợ giao tiếp xã hội* sao? Thế này thì tệ thật đấy, nhất là khi cổ hoảng đến mức này chỉ vì bị nhìn thấy mặt.
(Trans: *Social Anxiety Disorder tạm dịch là Hội chứng rối loạn giao tiếp và sợ hãi với xã hội xung quanh vì một hoặc vài lý do nào đó. Tra cứu GG-nii san để có thêm chi tiết.)
Ngay cả cách ăn nói mà cũng bị ảnh hưởng đến mức độ như một tay tự kỷ level cao thế này luôn à…Khá giống với cảnh tính cách ta thay đổi khi lái xe phân khối lớn trên đường cao tốc phải không nhỉ?
“Cách nói này có gì không ổn sao?”(Okura)
“Hoàn toàn không ổn tý nào cả! Nó làm tổn thương tinh thần của một hiệp sĩ như em đấy!”(Noru)
Cuối cùng cô ấy cũng chịu quay sang hướng này và trả lời với kiểu giọng như bình thường.
Nhưng tôi nghĩ sẽ rất khó để liên kết cách nói chuyện với tính cách của Noru. Cách nói chuyện bình thường của cổ quá chi là vui vẻ và vô tư.
Thật ra đó mà là thứ để xấu hổ sao. Những thứ này hoàn toàn không phải là thiết lập trong GC…bộ đây là nhân cách ẩn hả? Mà cũng khá phí nếu không được nhìn mặt của cô ấy.
“Mà dù sao em cũng dễ thương lắm mà.”(Okura)
“D-Dễ thương?”(Noru)
“Ah, không, không có gì cả.”(Okura)
Nguy hiểm thật, tôi lỡ mồm mà nói điều đó ra.
Nhưng mà Noru thật sự rất dễ thương.
Nếu xét theo một góc nhìn nào đó thì cũng chẳng lạ gì nếu nói như thế, nó ở cái mức độ như là tôi sẽ tiêu sạch mọi thứ chỉ để mua em ấy (ver không nón). Nghĩ lại cũng thật đáng sợ.
‘Nhưng em mừng là người nhìn thấy là Okura-dono.”(Noru)
“Nn? Ý em là sao?”(Okura)
Gì thế này. Tôi chẳng hề nghĩ rằng mình sẽ nghe thứ gì đó thế này từ Noru cả.
“B-Bởi vì nó rất kỳ cục phải không? Nhưng Okura-dono thì chẳng bận tâm đến nó mà chỉ cười cho qua thôi.”(Noru)
Kỳ cục hửm…Khá là khó để cho tôi suy nghĩ theo hướng đó. Thật ra đã có một dòng suy nghĩ như ‘Cô ta là ai vậy!?’ chạy ngay qua đầu tôi trong một khắc. Nhưng nó cũng đâu đến nỗi nào đâu. Nếu tôi nghe cô ấy nói kiểu không phải như một ‘hiệp sĩ’ như thường mà không biết được tình cảnh của cô thì có khi tôi cũng lăn ra mà cười luôn rồi ấy chứ. Nhưng nó cũng còn chấp nhận được từ một thiếu nữ khi có chút xấu hổ về kiểu ăn nói bất thường của mình.
“Nn~, xem nào. Nói chuyện thế này làm anh muốn vạch ra mà xem them lần nữa đấy.”(Okura)
(Tnote: Đừng nghĩ tào lao, main muốn xem mặt đấy.)
(Trans: If you know what I mean -_-)
“C-Cái đó thì hơi….”(Noru)
Noru bắt đầu lắp bắp mà nói trong khi co người lại.
“À không sao, nếu em không muốn thì anh cũng chẳng ép gì đâu.”(Okura)
(Trans: Anh muốn em tự lột ra cơ.)
“O-Okura-dono~”(Noru)
“Uwa!? Đau đấy! Này! Cái con ngốc này! Nước mắt nước mũi tèm lem thế nhây vào anh thì sao hả!?”
Noru vùi mặt ngực tôi mà khóc, có gì đó chảy ra từ trong nón của cô ấy nữa kìa.
Nước mắt thì không nói nhưng dụi cả cái nón sắt vào bụng như thế đau thật đấy.
“Em nguyện theo ngài cho đến cuối đời ~”(Noru)
<>~~(-_-)~~<>
“Cả hai đứa bình tĩnh lại chưa?”(Grin)
“À vâng, tụi em xin lỗi vì đã làm phiền anh như vậy.”(Okura)
“Em thật long xin lỗi ạ.”(Noru)
Sau khi dỗ cho cô nàng mít ướt kia dịu xuống, hai đứa bọn tôi quay về nơi cắm trại nơi những người còn lại đang nghỉ ngơi. Áo của tôi thì ướt nhẹp nước (mắt) của Noru rồi nên chắc tôi phải phơi nó trước lửa trại cho khô thôi…
“Ah, không sao không sao đâu. Đúng hơn hai người bọn anh nên là người cảm ơn hai đứa mới đúng. Hai đứa thật sự mạnh đến bất ngờ luôn đấy khi hạ được cả một con Cyclops với tổ đội hai như thế này.”(Grin)
Sau khi hạ gục con Cyclops, chúng tôi đã tìm lại bác tài, người đã bỏ chạy và sửa lại chiếc xe cho chuyến đi. Tôi bắt đầu cảm thấy ngại khi cứ phải nhận lời cảm ơn liên tục thế này rồi đấy.
“Không chỉ Fagna-chan, em cũng khá là điêu luyện đấy. Lúc đó em đùng một cái nhanh quá là nhanh luôn ấy.”(Grin)
“Thành thật mà nói, nó không đáng để em tự hào cho lắm…”(Okura)
Do được so sánh với Noru nên thật sự khó để vạch rõ khoản cách sức mạnh của cả hai lắm.
Nhưng thật sự nếu so với tiêu chuẩn của Grin-san thì đúng thật là tôi cũng cực kỳ imba chứ đừng nói đến Noru.
“Vậy để anh hỏi lại cho chắc, hai đứa định đến hội Du hành giả ở Suting sau vụ này phải không?”(Grin)
Hội ở Thủ đô Hoàng gia nhỉ. Thành thật mà nói thì tôi không có hứng thú gì với nơi đó cả. Tôi chỉ quan tâm đến việc quay [Gacha] của mình mà thôi, nhưng để cho chắc thì tôi đã cố thu thập một chút thông tin về những nơi khác ngoài Brunne.
Chỉ việc nhìn thấy quái vật khi chết biến thành một đống item cũng đủ để chứng minh cái thế giới này bất thường đến thế nào rồi. Nên cững rất cần thiết khi thu thập thêm nhiều thông tin về những thứ không tồn tại trong GC mà lại có ở đây.
Nếu như đây là thế giới của GC, thì chắc hẳn phải có những [Sự kiện đặc biệt] nữa.
“Mmm, thật ra thì em cũng không thể khẳng định ngay bây giờ được. Em chỉ có thể nói rằng cả hai sẽ ghé qua Suting một ngày nào đó mà thôi, còn việc định cư ở một nơi lại là chuyện khác.”(Okura)
“Ah, ra vậy. Thật ra anh cũng mong hai đứa ở lại Brunne luôn nếu có thể.”(Grin)
Hầu như không có một Du hành giả hạng cao nào ở Brunne cả. Người hạng cao nhất mà tôi từng gặp là một hạng B. Với những người đang sống ở Brunne thì cũng là lẽ thường khi họ muốn một vài người có lực chiến cao ở gần đề phòng bất trắc.
“Mà với hai đứa thì anh nghĩ cả hai rồi sẽ trờ thành hạng A vào một ngày nào đó thôi. Từ những gì mà anh nghe được thì chẳng phải Fagna-chan có một con bài tẩy cực mạnh sao? Nếu thế thì có khi cũng ngang cơ với những người hạng A mà anh từng thấy đấy.”(Grin)
(Trans: Lạy chú 4k sát thương khi boost đấy chứ méo đùa đâu.)
“Oh không, bon em không đến mức đó đâu.”(Okura)
“Cũng chẳng sao cả. Khi mà hai đứa trở nên nổi tiếng rồi thì anh có thể đi loanh quanh và tám nhảm về vụ này đấy. Câu chuyện khi mà anh trở nên thảm hại theo một cách nào đó.”(Grin)
“Hahaha”, Grin-san với chút mùi rượu bắt đầu bốc lên cười nói như thế. Hạng A hửm. Không phải là tôi không nghĩ tới nhưng cũng không tệ.
Thứ duy nhất trong đầu tôi cho đến giờ là những người đồng đội mà tôi sắp có khi quay [Gacha] ra. Nhưng nếu ở hạng bậc cao hơn thì hẳn là việc với tay đến nhiều thông tin hơn cũng không khó mấy nhỉ, chắc tôi nên cân nhắc hơn về việc này mới được…?
Sau khi hộ tống bác tài đến làng Ruberugu, chúng tôi bắt đầu quay về Brunne sau 2 ngày cuốc bộ. Trên đường về, cả nhóm có đụng vài Orc-chan nhưng cũng chẳng đáng để quan tâm cho lắm khi đi cùng trong nhóm là một cái máy chém Orc chuyên nghiệp.
“Có ổn không khi chia một nửa tiền thưởng cho anh thế này?”(Grin)
“Không sao đâu, nhờ có Gri-san mà bọn em mới co thể nhận đươc yêu cầu lần này cơ mà.”(Okura)
Tiền thưởng cho yêu cầu lần này là 100,000G, và gộp them cả khoản tiền từ việc bán chiến lợi phẩm của con Cyclops nữa thì tổng cộng là 120,000G. Ba người bọn tôi chia đều khoản tiền đó ra nên tôi phần nào càm thấy nhẹ (túi) nhõm đi. Mà từ khi tôi với Noru cùng một nhóm thì cũng khá thắc mắc là chia tiền ra có cần thiết hay không thôi.
“Cảm ơn hai đứa đã nhận yêu cầu này cùng anh nhá. Nếu không có hai đứa thì có khi anh đã bị đánh dấu là thất bại mất rồi.”(Grin)
“Nah, em mừng là mình cũng giúp được chút.”(Okura)
“Mà anh nghĩ cũng là ý hay khi hai đứa thăng hạng sớm.”(Grin)
“Tại sao?”(Okura)
“Làm thế thì giúp cho hai đứa tránh được những rắc rối không cần thiết. Cả hai chỉ việc né ra mà thôi. Dù sao thì chẳng ai mà dại đi gây sự với một người hạng cao mà phải không? Mà nếu muốn thì hái đứa cứ bỏ qua mấy thứ anh vừa nói đi.”(Grin)
Rắc rối với những người khác hửm…Ra là cũng có những thứ như thế nữa. Cả hai chúng tôi cũng có thể làm lơ thôi do có Noru ở đây mà.
Dù sao thì cũng là lời khuyên từ người đi trước nên tôi cũng phải ghi nhớ nó thôi.
“Không sao đâu, dù sao thì cũng cảm ơn anh về lời khuyên.”(Okura)
Sau khi gửi lời cảm ơn, Grin-san rời khỏi Hội trong khi nói ‘Gặp lại sau nhá’. Hmm, cách chào khi đi ra kiểu đó cũng khá ngầu đấy.
“Vậy giờ thì Noru, chúng ta cũng nên về thôi.”(Okura)
“Vâng ~”(Noru)
Thật tốt khi cuối cùng cũng được về. Nơi nhà trọ mà cả hai đang ở giờ đã trờ thành nơi gọi là nhà rồi sao. Tôi thật sự nhớ cái giường êm iu dấu sau 4 ngày lang thang ngoài trời rồi đấy.
“Nn? Gì…báo rung sao…C-Cái này!?”(Okura)
“Có chuyện gì sao?”(Noru)
Trongluc1 đang đi bộ về nhà trọ, cái điện thoại trong túi tôi liền rung lên liên tục. dù nhớ là mình không có làm chuyện gì đáng để chú ý gần đây cả nên nó sẽ là gì đây nhỉ?
Khi lấy điện thoại ra và mở lên, tôi như đứng hình khi nhìn thấy dòng hiển thị thông báo.
[Sự kiện X2 tỉ lệ Xuất hiện nhân vật UR]
============================
Mai có tiếp. Buồn ngủ òi.