Vốn từ vựng của tôi không đủ để diễn tả sự phức tạp của cờ vua.
Thật khó để truyền tải cái đẹp của cờ vua đến những người không hiểu. Người Nhật vốn không thân thuộc với trò chơi này, ấn tượng của họ về nó là cờ vua rất sành điệu.
Cờ vua từ thời cổ đại đã được vô số người yêu thích, và đôi khi ta có thể thu được nhiều giá trị hơn từ nó ngoài giải trí ra.
“Cờ vua là tất cả mọi thứ: nghệ thuật, khoa học và thể thao.”
Trò chơi này còn sinh ra câu nói nổi tiếng bên trên.
Một trận chiến trong 64 ô vuông, với vô hạn những khả năng nằm ngoài ranh giới một trò chơi. Nó đôi khi là một môn thi đấu, lúc lại là thứ nghệ thuật tuyệt mỹ, hay là thước đo để đánh giá trí thông minh của một người.
Tuy nhiên, trò chơi này không hề có rào cản nhập môn khó nhằn. Bởi suy cho cùng, chơi phải vui thì mới có thể thu hút được một nhóm người nghiên cứu về nó sâu sắc đến vậy.
Tôi cũng rất thích chơi cờ vua. Chỉ một nước đi sai là có thể thua một trận đấu mà ta đang trên thế thắng, chính cái áp lực ấy là thứ khiến tôi không thể dứt ra được.
“Ahh, khoan đã! Đừng đi con tượng đó!”
“Lại nữa à?”
Tôi kéo quân tượng của mình đã xâm nhập vào sâu trong thành địch lại, để nó vào vị trí trước đó.
Sau khi nghe câu ‘khoan đã’ không biết bao nhiêu lần, trận cờ chẳng còn tí áp lực nào nữa.
“Ughhh, lạ thật, đúng là lạ thật… Sao một tên tiện dân như cậu lại chơi giỏi thế chứ…”
“Tôi được một ông già kỳ quặc luyện cho đấy, và đừng có gọi tôi là tiện dân.”
Tôi nhìn Aina đang cắn môi lườm mình, rồi nhún vai.
“Nhưng mà thế thì vẫn lạ. Cờ vua là trò chơi cho quý tộc mà, cậu làm thế nào mà…”
Aina càu nhàu trong khi nghiên cứu bàn cờ. Bàn tay cô để ngang miệng trong khi suy nghĩ, trông có vẻ nôn nóng hơn bình thường.
Hóa ra việc Aina nói sẽ thách đấu tôi hôm nọ không phải là đùa. Sáng nay cô nàng đến đây, rút một bộ cờ vua ra từ trong túi.
Theo lời cổ nói, đây là một cách tỷ thí tao nhã của quý tộc.
“Sao lại thành thế này chứ… Lẽ ra tôi phải dạy cậu cách chơi rồi chiến thắng áp đảo chứ…”
“Có gì tao nhã trong việc bắt nạt người mới chơi hả?”
Cậu chỉ muốn chắc kèo thắng thôi chứ gì.
Aina nhìn bàn cờ, rồi ngẩng đầu lên và lườm tôi.
“Hừm, tôi không thể thua trận đấu với Linaria đặt trên bàn cân được.”
“Và đây là kết quả.”
“Cậu nhiều lời quá đấy.”
Hầu hết những quân cờ nằm ở ngoài bàn cờ thuộc về Aina, trong khi mất mát của tôi chỉ ở mức tối thiểu.
“Hưư…”
Aina với những ngón tay run rẩy đến một quân cờ, lặng lẽ rút nó về rồi lại chuyển sang quân khác. Cổ đang phân vân.
“Gia sư của tôi còn khen tôi chơi tốt…”
“Tôi cũng nghĩ thế.”
“... Câu đó phát ra từ cậu trong lúc này nghe chẳng khác nào nói đểu.”
Cổ lườm tôi và nói. Nhưng mà đúng thật là các nước cờ của Aina rất đẹp, thanh thoát hơn già Gol và chuẩn chỉ như sách giáo khoa vậy.
Tuy nhiên, rất dễ đoán được nước đi tiếp theo của Aina, hay những quân nào cổ định chơi và chiến thuật là gì. Aina không giăng bẫy xảo quyệt như già Gol, cũng chẳng tham gia vào chiến tranh tâm lý để phán đoán ý định của đối thủ.
“Bộ tất cả quý tộc đều học chơi cờ ở nhà à?”
“Ừ, mặc dù con gái thì thường chỉ ở mức chơi giải trí, trong khi con trai sẽ nghiên cứu chuyên sâu hơn.”
“Ra vậy.”
Aina thiếu kinh nghiệm đánh cờ, nhưng nếu như cổ chỉ chơi giải trí thì như vậy là hợp lý.
“Bởi cờ vua là một phần trong đàm phán, nên nếu muốn thành công, quý tộc không thể nào chơi kém được. Chơi cờ càng giỏi thì mình càng thông minh trong mắt người khác, và từ đó có được sự tin cậy của họ.”
“... Tôi không biết nó lại quan trọng đến thế đấy.”
Giống như kiểu các chính trị gia tìm hiểu đối phương qua cờ vây hay shogi đúng không nhỉ?
Sau khi lưỡng lự một lúc lâu, Aina thu hồi lại quân Hậu về phòng thủ.
“Đã từng có chuyện dùng cờ vua thay cho chiến tranh.”
Tôi tò mò nghiêng đầu.
“Cách đây rất lâu, có hai quốc gia nọ tranh chấp nhau về biên giới một thời gian dài. Vua của cả hai nước đều là những kỳ thủ rất giỏi, nên họ đã chơi một ván cờ dài 14 ngày thay cho chiến tranh. Truyền thuyết kể rằng đó là trận chiến tao nhã nhất trong lịch sử.”
“Ra thế, hóa ra là có cả một truyền thuyết như vậy.”
Dùng cờ thay cho chiến tranh đã đáng kinh ngạc, nhưng sự căng thẳng của hai kỳ thủ chắc phải cực kỳ khủng khiếp. Mỗi nước đi có thể quyết định đến lãnh thổ của quốc gia mình, chỉ nghĩ đến thôi tôi đã lạnh cả bụng rồi.
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa di chuyển quân Mã.
“Chờ đã.”
“Lại nữa?”
“Đúng thế, cậu mà để con Mã ở đó là tôi rắc rối to.”
Cô nàng cau mày nói, nên tôi đành phải im lặng để quân cờ về chỗ cũ.
Tại sao tôi lại phải chơi một ván cờ vớ vẩn thế này khi còn chưa mở quán chứ? Tôi còn đang đói nữa.
Chống cằm lên tay, tôi nhìn Aina vừa lấy cả hai tay ôm chiếc mũ nồi vừa lẩm bẩm, kiềm chế thôi thúc muốn ngáp ngủ.
Thế rồi Aina lấy tay giữ cằm tạo dáng kiểu đang suy nghĩ, chắc sẽ tốn nhiều thời gian lắm đây.
Cứ ngồi chờ như thế này thì buồn chết, nên tôi tìm chủ đề khác để nói và nhớ ra một cái hay.
“À, Aina này, cậu có ước mơ gì không?”
“Sao tự nhiên lại hỏi thế?”
“Chỉ để tham khảo thôi, dạo này tôi đang nghĩ đến chuyện mơ ước và mục tiêu.”
“Cậu nghĩ những chuyện kỳ quái thật.”
Aina mắt vẫn không rời bàn cờ.
“Mơ ước là đặc quyền của các cậu, quý tộc không có thứ đó.”
“Đặc quyền?”
“Tự do lựa chọn nghề nghiệp, tự do đi lại và kết hôn, quý tộc không có những cái quyền ấy. Đối với con trai, nếu là con thứ hai hoặc thứ ba thì còn có vài lựa chọn, nhưng con gái thì đều phải kết hôn với những quý tộc khác vì lợi ích của dòng họ.”
Aina nói như thể điều ấy là hiển nhiên, làm tôi cảm thấy quyết tâm của cổ. Nền văn hóa này không phải thứ tôi quen thuộc. Tôi thấy bối rối trước việc quý tộc không được tự do định đoạt cuộc sống của chính mình.
Aina trỏ tay vào quân cờ và thản nhiên nói.
“Tôi chỉ có thể tận hưởng thời gian rảnh như thế này trước khi tốt nghiệp thôi. Nếu như có thể có ước mơ, tôi sẽ muốn đi chu du thám hiểm như trong các câu chuyện, hay trải nghiệm một tình yêu thật đặc sắc.”
Quân cờ của cổ nặng nề rơi lại xuống bàn, còn tôi thì chẳng thể tìm được từ ngữ hợp lý để trả lời. Hóa ra là cũng có một lối sống như vậy sao.
Vị trí hiện tại của tôi rất mơ hồ, nên tôi chẳng biết tương lai của mình sẽ thế nào. Ngược lại, Aina biết rất rõ về vị trí hiện tại và tương lai của cổ, và có thể thẳng thắn đương đầu với chúng.
Mặc dù bằng tuổi, nhưng tinh thần của chúng tôi cách biệt hẳn nhau. Aina đang bước đi vững chãi trên con đường đời của cô ấy.
Tôi cảm thấy ấn tượng với Aina, và đồng thời cũng thấy mình nhỏ bé đến mức nào. Tôi biết là mặc cảm tự ti chẳng được ích lợi gì, nhưng vẫn không thể ngăn mình cảm thấy như thế.
“Chào buổi sáng!”
Cánh cửa mở ra, một giọng nói vui tươi vang lên trong quán, dẹp bỏ những suy nghĩ rối rắm trong đầu tôi.
Đó là một cô bé tràn đầy năng lượng và luôn mỉm cười, sau lưng mang một chiếc túi xách rất to. Trên mái tóc bồng bềnh màu cam của cô, ta có thể thấy một đôi tai chó lớn.
“Chào buổi sáng, Shilulu. Lúc nào trông cũng sáng sủa nhỉ.”
“Vâng ạ! Hôm nay thời tiết rất là sáng sủa!”
Anh nói em cơ mà, có phải thời tiết đâu. Shilulu là một cô bé lúc nào cũng mang trên môi nụ cười rạng rỡ, giống như bầu trời trong veo sáng rực. Tôi nhìn sang Aina và thấy cô nàng đang lấy tay bụm miệng, mắt không rời Shilulu.
“D-Dễ thương quá.”
Mắt cổ bỗng lóe sáng. Hả? Cô ta…
Nhưng Shilulu chẳng hề nao núng trước bà chị nguy hiểm này, lại gần tôi với từng bước chân nhỏ.
Thế rồi con bé cúi đầu với Aina.
“Chào chị ạ! Chúc chị buổi sáng tốt lành!”
“Hnnng, c-chào buổi sáng.”
Aina lấy tay ôm ngực.
“Đứa nhỏ này là ai đây, dễ thương quá đi mất.”
Aina hằm hằm hỏi tôi, nhưng tôi chỉ lắc đầu mà không trả lời. Tôi hoàn toàn đồng ý với cổ về chuyện đó, nhưng lưỡng lự không muốn nói ra.
“Anh Yuu, em lại đến để giao hàng cho anh ạ! Anh chỉ em chỗ nào để đồ với.”
“À, cứ để đằng sau là được.”
Tôi đứng dậy dẫn đường, Shilulu vui vẻ đi theo với cái đuôi vẫy vẫy đầy hào hứng.
Căn phòng nhỏ phía sau quầy bar là nhà kho để chứa nguyên liệu làm hàng. Mấy cái tủ trên tường chứa dụng cụ ăn uống và thức ăn khô, ngoài ra còn có cái tủ lạnh lớn ở trong góc. Chúng tôi dừng lại trước khoảng trống ở giữa căn phòng.
“Em cứ để ở đây nhé, thích xếp ra sao cũng được.”
“Vâng ạ!”
Tiếng trả lời đầy năng lượng vang lên từ đằng sau, khiến tôi muốn lấy nó ra làm chuẩn cho tất cả những học sinh năm nhất. Tôi mỉm cười quay ra phía sau.
“... Cậu vào đây làm gì?”
“Không có gì, hơi tò mò thôi.”
Aina đang đứng đằng sau Shilulu với biểu cảm thất thần, mắt dán chặt vào cô bé.
Shilulu đặt chiếc túi xách xuống sàn, mở ra, rồi thò tay vào bên trong.
“Một hai.”
Với giọng nói dễ thương, cô bé lôi một cái thùng ra khỏi túi. Kích cỡ của nó rõ ràng là không thể nào nhét vừa vào túi, hay là vừa miệng của chiếc túi.
“Ồ.”
Aina sững sờ.
“Đây là của bác Goben!”
Shilulu đặt cái thùng xuống, rồi lại thò tay vào lấy ra một bọc dài và hẹp.
“Cái này là chị Lulu gửi!”
Cô bé vẫy đuôi trong khi lấy hết gói nọ gói kia ra từ trong túi.
“Túi này được yểm phép nén không gian à? Xịn ghê.”
Một giọng nói đầy vẻ kinh ngạc phát ra từ Aina.
“Nó hiếm lắm à?”
“Không phải chỉ hiếm thôi đâu, trên đời có cực kỳ ít pháp sư có thể làm được phép nén không gian. Giá trị của cái túi nhỏ này đủ để mua được cả một ngôi nhà đấy.”
“Không đùa đấy chứ!”
Tôi đáp lại bằng điệu bộ thực sự ngạc nhiên.
Vậy ra thứ này lại phi thường đến thế. Tôi cứ nghĩ nó chỉ là một công cụ phép thuật thông thường.
“Hồi còn trẻ, ông em đã nhờ một phù thủy ông quen chế ra nó đấy! Ông đã dùng nó để đi giao hàng từ hồi ấy.”
Shilulu ngừng lấy đồ ra và tự hào nói.
Cô bé là một người giao hàng, đem bưu kiện chuyển đến khắp mọi nơi. Thông thường, làm việc này sẽ cần một cái xe hàng, nhưng Shilulu lại có chiếc túi ma thuật nên có thể đưa đồ đến mọi nơi trong thành phố trên đôi chân thoăn thoát của mình. Tốc độ của cô bé quá nhanh, đến nỗi tôi đã đặt cho danh hiệu “người giao hàng nhanh nhất thành phố”.
“Shilulu cũng sẽ kế nghiệp của gia đình à?”
Aina ngồi xổm xuống, mỉm cười ngọt ngào nói với cô bé. Thái độ của cô ta hết sức dịu dàng, hoàn toàn khác so với khi nói chuyện với tôi.
“Vâng! Em vẫn đang học nghề thôi, nhưng sẽ luôn cố gắng hết sức!”
“Thế à. Chị cũng có thể thuê em giao hàng chứ?”
“Vâng, tất nhiên là được ạ!”
Shilulu tặng cho chúng tôi một suất lớn những nụ cười trong sáng, và Aina quan sát từ khoảng cách gần phải túm chặt lấy ngực, choáng váng ngồi bệt xuống sàn.
…Tôi hiểu cảm giác của cậu mà.
Quay lại chủ đề chính, Shilulu vừa chui hẳn người vào trong túi, một cảnh tượng phi thường. Thế rồi “Funyaa…!”, con bé phát ra một âm thanh kỳ lạ và lôi ra một bao tải gạo lớn.
Tôi mua cái này để ăn thôi, chứ không phải cho thực đơn của quán. Tôi là người Nhật từ đầu đến chân nên muốn ăn cơm. Nếu có thể thì tôi muốn mua cả miso nữa, nhưng đáng tiếc là cái này không thể tìm thấy ở đâu cả.
Shilulu thở hổn hển đặt cái bao tải xuống. Cái đuôi vẫy vẫy, cô bé mỉm miệng cười tự hào.
“Đây là cái cuối cùng rồi ạ!”
“Cảm ơn em đã vất vả nhé.”
Tôi xoa cái đầu nhỏ nhắn của Shilulu, trong khi con bé nhắm nghiền mắt sung sướng, cái đuôi vẫy hết bên nọ sang bên kia, dễ thương như một chú cún con vậy. Cảm giác thật tuyệt, bởi Shilulu trông có vẻ cực kỳ thoải mái khi được xoa đầu, và tôi cũng thích xoa đầu con bé nữa. Cái tai chó cảm giác hơi sần sùi, sờ vào thích đến nỗi tôi muốn xoa đầu con bé cả ngày luôn.
“Hng…”
“Ha…”
Chúng tôi rơi vào trạng thái mơ màng, nhưng rồi tôi nhanh chóng lấy lại được ý thức. Nguy hiểm thật, tí nữa là hồn tôi lên mây luôn rồi.
Việc này đúng là gây nghiện thật, tôi phải tiết chế lại thôi, nếu không tôi sẽ mắc phải chứng thèm gãi mỗi khi nhìn thấy tai động vật mất. Đó là một căn bệnh nguy hiểm có thể ảnh hưởng đến hình ảnh của tôi.
Mặc dù lưỡng lự, nhưng tôi đã rút cái tay đang xoa đầu Shilulu về.
Tai con bé giật giật, cứ như đang mời gọi tôi gãi thêm nữa. Ôi, tôi muốn xoa đầu con bé, cảm giác cứ như được chữa lành vậy. Tôi lấy tay trái để ghìm bàn tay phải run rẩy của mình lại.
Shilulu mở to mắt nhìn tôi đầy cám dỗ, nhưng tôi không thể chịu thua đôi mắt ấy được.
Sau khi tôi tuyệt vọng kiềm chế được bàn tay phải của mình, Shilulu cuối cùng đã từ bỏ. Đôi tai cún ngừng động đậy và ham muốn ở tay phải tôi cũng ngừng thiêu đốt. Tôi thấy bình tĩnh lại rồi, còn Shilulu vẫn giữ ánh mắt nài nỉ kia.
Em biết đấy, anh cũng đâu có muốn dừng.
Sau khi xác nhận cảm xúc của người kia, chúng tôi lặng lẽ gật đầu với nhau. Lần tới, đành để lần tới vậy.
Tôi lảng mắt đi với một lòng đầy quyết tâm, và thấy Aina đang sững sờ nhìn chúng tôi.
“Ờm, có chuyện gì sao?”
“Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng cậu lại làm chuyện… tuyệt vời đến vậy…”
Aina mở miệng định nói rồi lại thôi, người run rẩy. Rồi cô lẩm bẩm:
“Được phép làm như thế sao?”
Aina xấn tới hỏi tôi.
“Thì có gì đâu mà được phép hay không, nhỉ?”
Phản ứng của cổ khiến tôi hơi sợ, bèn đẩy sang cho Shilulu.
Cô bé dễ thương, ngoan ngoãn ngước mắt nhìn chúng tôi. Shilulu nhìn sang Aina, lấy cả hai tay chạm lên đầu.
“Chị có thể xoa đầu em chứ?”
Cô bé ngượng ngùng nói. Thấy vậy, Aina lại ôm ngực với một cái “Hựự” rồi lảo đảo.
Suýt nữa thì… Nếu Shilulu mà nói vậy với tôi, chắc tôi sẽ chết vì cái sự dễ thương này mất. Quả là một đứa trẻ đáng sợ… Tôi lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Aina chống tay lên bờ tường để lấy lại hơi thở. Thế rồi, bàn tay run rẩy của cô dần lại gần Shilulu đang bình tĩnh chờ đợi.
Shilulu vẫn đuôi vẻ mong chờ, rồi rướn đầu mình chạm vào lòng bàn tay Aina.
…Vuốt.
Không thể nói được gì, Aina lặng thinh di chuyển bàn tay, tận hưởng cái sự mềm mại.
“Hmm.”
Shilulu sung sướng rên lên.
Aina quay sang tôi, cử động cứng nhắc như một con robot rỉ sét.
Ngạc nhiên thay, mặt cô chẳng có biểu cảm gì hết.
“Sao rồi?”
Tôi hỏi, nhưng Aina không trả lời ngay, chỉ nhìn vào mắt tôi trong khi vẫn xoa đầu Shilulu.
Một lúc sau, cổ nói.
“... Tôi muốn mang con bé về nhà.”
“Nào nào nào.”
Giọng cổ không cảm xúc, nhưng tôi có thể biết cổ đang hoàn toàn nghiêm túc.
“Tôi không thể để một cô bé dễ thương thế này một mình được, như thế quá nguy hiểm. Tôi cần phải bảo vệ con bé trước khi có tên biến thái nào đó chạm được vào nó.”
“Là cậu chứ ai! Cậu là cái tên biến thái đó đấy!”
“Shilulu, em có muốn đến ở nhà chị không? Chị sẽ cho người làm thật nhiều đồ ăn ngon.”
“Đồ ăn ngon ạ? Đồ ăn!”
“Shilulu! Đừng tin! Là cái bẫy đó!”
“Em không thích bẫy… Ughh.”
“Tên tiện dân, sao cậu lại ngăn cản? Tôi đã quyết định sẽ mang đứa bé này về nhà rồi.”
“Nào, bình tĩnh lại đi, cái đồ quý tộc ngốc này!”
Tôi đã phải đem hết nước hết cái ra để ngăn Aina dắt Shilulu đi mất. Một cuộc bắt cóc đang diễn ra ngay trước mắt, nên tôi phải ngăn chặn nó.
Nếu như không phải là sắp đến giờ vào học, Aina chắc sẽ bắt Shilulu mang về nhà mình mất.
… Mệt quá đi.
Ngày hôm sau.
Chuẩn bị công việc buổi sáng để mở cửa quán xong xuôi, tôi để ý thấy một hình bóng đang chạy lại gần từ đằng xa.
Hình bóng ấy chạy tới bằng một tốc độ đáng sợ và để lại phía sau những đám bụi mù, cuối cùng đã đến đủ gần để tôi nhìn rõ mặt.
“Chào buổi sáng!”
Một nụ cười rạng rỡ thoáng qua trước mắt tôi, khi Shilulu giảm tốc độ bằng cách lấy bàn chân phanh lại. Cô bé chạy quá nhanh nên vẫn lướt vọt qua tôi.
“Uwah, hyaa, ahh!”
Cuối cùng cũng lảo đảo dừng lại được, Shilulu bước lại gần, tay gãi đầu vẻ bẽn lẽn.
“Em chạy nhanh quá. Chào anh ạ!”
“Ừ, chào buổi sáng, Shillulu. Từ hôm qua đến giờ mới gặp lại nhỉ.”
“Vâng ạ! Lâu lắm mới gặp anh!”
Hóa ra như thế đối với Shilulu là rất lâu, đáng yêu thật.
“Hôm nay lại có gì gửi cho anh à?”
“Vâng, em có cái này gửi đến anh Yuu!”
“Không biết gì thế nhỉ?”
Tôi cứ nghĩ mấy món đồ mình đặt mua đã đến nơi.
Shilulu thò tay vào túi lấy ra một chiếc phong bì.
“Hôm qua chị Ainaleila đưa nó cho em!”
“Aina à?”
Tôi cầm lấy bức thư, không ngờ là lại nghe thấy cái tên ấy. Bao thư sờ vào rất mịn, được niêm phong với một con dấu sáp đỏ. Trông nó trang trọng đến nỗi tôi tưởng như đây là thư mời đi dự tiệc.
Tự hỏi không biết có chuyện gì, tôi mở phong bì ra và thấy một mảnh giấy bên trong.
“...”
“Ừm, anh Yuu? Có chuyện gì vậy ạ?”
Tôi đọc bức thư xong liền thở dài. Chuyện này quả đúng là ngớ ngẩn…
“Shilulu.”
“Vâng!”
“Khi em nhận bức thư từ Aina, chị ấy có cho em ăn cái gì không?”
Nghe thấy câu hỏi của tôi, cô bé ngượng nghịu gật đầu.
“Chị ấy mời em cùng ăn tối ạ… Hehehe.”
Đúng như tôi nghĩ.
Bức thư viết “Chúng ta chơi cờ qua thư nhé.” Chúng tôi sẽ viết nước đi của mình ra giấy rồi gửi cho nhau.
Tuy nhiên, Aina chỉ lấy cờ vua làm cái cớ thôi. Mục đích thực sự của cổ là…
Tôi nhìn về trước, thấy Shilulu đang nhìn lại mình với cái đuôi vẫy vẫy.
Đúng vậy, Aina thực sự muốn chơi với Shilulu. Bằng cách này, cổ có thể đường đường chính chính gặp Shilulu dưới danh nghĩa đưa thư. Bộ cô ta là thiên tài đấy ư…?
Tôi gấp bức thư lại.
“Shilulu này, em có thấy đói không?”
“Ưm, có, có ạ! Em đói.”
Cô bé đỏ mặt xoa xoa cái bụng. Đang tuổi ăn tuổi lớn, lại phải chạy suốt cả ngày nên Shilulu rất nhanh đói.
“Anh sẽ viết thư trả lời, nhưng mà sẽ mất một lúc đấy. Nếu không phiền, sao em không ăn tạm cái gì trước khi đi nhỉ? Anh khao.”
Nghe thấy thế, mặt cô bé sáng bừng lên.
“T-Thật chứ ạ!? Anh Yuu nấu ăn ngon lắm luôn, em thích ăn ở đây nhất đấy!”
Hình ảnh Shilulu tươi cười cuống cuồng vẫy đuôi giống như là kết tinh của mọi sự dễ thương trên đời này vậy. Tôi không thể ngăn nổi mình xoa đầu cô bé một cái.
Thế rồi tôi hối Shilulu vào trong quán, lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra, lau sạch cái thớt gỗ và chuẩn bị nấu ăn. Shilulu đứng bên cạnh một chiếc ghế, mắt lấp lánh nhìn tôi. Cô bé vẫy đuôi mạnh đến nỗi nó trông như hai cái đuôi vậy.
“... Ờm, em không định ngồi xuống à?”
“Không sao ạ!”
“...”
“...?”
“Ngồi xuống.”
“Arf arf!”
Shilulu thẳng lưng, nhanh chóng ngồi xuống ghế.
Tôi gật đầu và quay lại làm tiếp.
Tôi cắt một ổ bánh mì tròn theo chiều ngang, rồi đặt cả hai nửa lên một cái khay thép. Sau đó tôi cho chúng vào trong chiếc lò nướng nhỏ bằng đá. Nhà nào cũng có một chiếc lò đá để tự làm bánh mì. Tuy nhiên, tôi chẳng có tí kinh nghiệm làm bánh nào nên chỉ dùng để nướng lại bánh hoặc hâm nóng lên.
Đặt chảo lên bếp, tôi nướng miếng thịt hamburger vừa mới làm.
Tôi cẩn thận quan sát xem thịt đã chín đến mức nào, rồi đi rửa và sơ chế rau củ. Sau đó, tôi thái lát một quả cà chua mà ở đây họ gọi là Trái Ác quỷ.
Tôi lấy ra một cái hũ nhỏ từ tủ lạnh, bên trong là sốt teriyaki tôi đã làm sẵn. Cách làm chỉ có trộn nước dùng, rượu vang đỏ và đường với nhau, rất hợp để ăn với thịt.
Tôi đổ nước sốt lên miếng thịt đang nướng, tạo ra một âm thanh xì xèo vui tai khi sốt chảy xuống chảo nóng. Một hương thơm ngọt ngào liền bốc lên.
“Shilulu.”
“Hả, à, vâng!”
Tôi nhìn sang và thấy Shilulu đang đặt hai tay lên đùi, người rướn về phía trước, chăm chú xem tôi nấu trong khi chảy nước dãi.
“Em có ước mơ không? Hoặc gì đó kiểu như mục tiêu cũng được.”
Tôi không nói cho con bé biết nó đang chảy dãi, chỉ nêu câu hỏi mà dạo này cứ vương vấn trong đầu.
“Ước mơ ạ?”
Shilulu lấy tay lau dãi, ngạc nhiên nhìn tôi.
“Em muốn trở thành một người giao hàng tài giỏi, đem nụ cười và niềm vui đến cho mọi người!”
Shilulu bẽn lẽn cười và nói.
“Quả là một cô bé tuyệt vời…”
Giấc mơ trong sáng ấy đã thanh tẩy trái tim ô uế của tôi một chút.
“E-Em làm gì đến mức đó ạ.”
Shilulu rối rít vẫy cả tay lẫn đuôi. Con bé chia sẻ giấc mơ tuyệt vời của mình với tôi.
Tuy vẫn còn nhỏ, nhưng con bé đã có một giấc mơ thật lớn. Quả nhiên là thế, mọi người đều đang sống như vậy nhỉ?
Tuyệt thật đấy. Tôi không khỏi buông tiếng thở dài.
Tôi cầm miếng bánh mì có vẻ hơi cháy một chút, phết một lượng hào phóng bơ rồi đặt miếng thịt vừa nướng lên trên. Miếng thịt lồi hẳn lên, cùng với sốt teriyaki tràn ra xung quanh.
Sau đó tôi đặt lên một lát phô mai lớn, rau bắp cải thái sợi và cà chua, rồi đặt miếng bánh còn lại lên trên cùng. Chiếc burger bò teriyaki đã hoàn tất.
Tôi đặt bánh xuống trươc mặt Shilulu, con bé liền mừng rỡ reo lên, chỉ thế thôi là đủ khiến tôi mỉm cười.
“Anh Yuu, cái này… Cái này… To quá!”
“Ừ.”
“Và dày nữa!”
“Đấy là điểm chính của nó.”
“Lại còn thơm cực kỳ cực kỳ luôn!”
“Nhờ nước sốt đặc biệt của anh đấy.”
“E-Em ăn nó được không!”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Arf! Em ăn đây ạ!”
Shilulu cầm chiếc hamburger to bằng cả cái mặt mình lên. Hình như nó quá to để con bé có thể cầm.
…Chắc tôi làm nó to quá rồi, chẳng biết có ăn hết được không. Hy vọng con bé thông cảm, đây dù sao vẫn là sản phẩm thử nghiệm.
Shilulu nở nụ cười rạng rỡ, rồi há miệng thật to và cắn một miếng hamburger. Răng ngập vào bánh mì mềm, rau quả tạo ra tiếng giòn sần sật, và sốt teriyaki lẫn với nước thịt ứa ra chảy xuống đầu bên kia…
Sau khi làm một miếng to, Shilulu mắt liền mở lớn trước khi nhắm nghiền lại, cả tai cả đuôi cùng vẫy rối rít.
“~~!”
Đuôi con bé vẫy nhanh thật sự.
Shilulu nhai ngấu nhai nghiến trước khi nuốt, rồi ngẩng lên nhìn tôi nói:
“Anh Yuu! Cái này… Ngon quá! Ngon cực kỳ luôn!”
“Thế à.”
“Thịt rất là mềm! Rau thì giòn! Với cả cái đỏ đỏ này là gì thế nhỉ?”
“Đó là bí mật kinh doanh.”
“Bí mật kinh doanh…? Em chẳng hiểu! Nhưng mà ngon thật ấy!”
Cô bé cười toe toét, một nụ cười hạnh phúc dễ khiến người khác phải cười theo.
Cảnh cô bé ôm chiếc bánh burger lớn nhai nhồm nhoàm thật sự rất đáng yêu. Tôi lau nước sốt trên khóe miệng Shilulu, ngồi xem con bé ăn với ánh mắt trìu mến.
…Fufufu, mưu kế lợi dụng việc đưa thư để gặp Shilulu thường xuyên của Aina quả là thiên tài, nên hãy để tôi cùng tham gia với. Tôi sẽ cho cậu thấy lợi thế của tôi trong việc cho con bé ăn như thế nào, khi mà tôi có trong tay thứ vũ khí đó là nấu ăn… Ôi không, tôi lỡ để suy nghĩ thật của mình lộ ra mất rồi…
“Anh Yuu! Em xin thêm cái nữa!”
“Hmm? Đã xong rồi ư? Thêm cái nữa á? Em không đùa chứ?”
Tôi bèn chuẩn bị thêm hai phần hamburger đặc biệt nữa.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại