Uống cà phê sau giờ học, trong quán cà phê ở thế giới khác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

(Đang ra)

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

Mizuki Nomura

Nhân vật chính máu S đối đầu với cô nàng xinh đẹp máu S - Daiki Sanada, người đã nộp đơn tham gia câu lạc bộ nghệ thuật trong khi bản thân chẳng có chút năng khiếu nào về nghệ thuật. Thực ra, danh ngh

2 2

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

(Đang ra)

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

Yuzumoto Yuto

Câu chuyện tình yêu thuần khiết kể về hành trình đi đến hạnh phúc của nữ chính yêu anh trai đã mất, và người em trai của hôn phu lại yêu cô, cả hai đều thấu hiểu nỗi đau của nhau.

3 3

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

(Đang ra)

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

Ametsuki

Đây là câu chuyện về cách dẫn lối cho một cô gái xinh đẹp đang gặp rắc rối trở về với tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình

3 35

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 231

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 109

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Tập 02 - Giao đoạn: Bữa khuya trong quán cà phê - Cơm trộn trứng

Theo lịch thì ngày mai quán sẽ không mở cửa.

Tôi đóng cửa quán để kiểm tra lượng gia vị và nhu yếu phẩm hàng ngày còn lại, rồi định sẽ ra chợ mua những thứ gần hết.

Tôi sắp xếp lại kho chứa và lau dọn sạch sẽ, việc này tốn nhiều thời gian hơn tôi nghĩ.

Đi tắm để rửa sạch mồ hôi và bùn đất xong, đến lúc tôi được nghỉ xả hơi thì đã tối muộn rồi.

Giờ chỉ còn lại mỗi việc đi ngủ thôi.

Tôi chạm tay lên bụng.

Đã được một lúc lâu kể từ bữa tối và tôi đang thấy hơi đói, dù vẫn mặc kệ để đi ngủ được. Nhưng mà mai quán không mở, nên là sinh hoạt kém điều độ một tí cũng chẳng sao đâu, nhỉ?

Nghĩ như thế làm tôi thấy có động lực hơn và quyết định ăn bữa khuya.

Vẫn mặc bộ đồ ngủ trên người, tôi rời khỏi phòng mình trên tầng hai và đi xuống bếp, rồi bật đèn ở trong bếp và quầy bar lên.

Cảm giác cứ như giấu ba mẹ ăn vặt vào đêm khuya vậy, khiến tôi cảm thấy hơi hồi hộp.

Tôi mở tủ lạnh ra và nghĩ xem nên nấu cái gì.

Bởi vì đây là quán cà phê, nên trong tủ có đủ các loại nguyên liệu. Nếu đây mà là một gia đình thông thường, tôi chắc sẽ phải hài lòng với bất cứ cái gì còn lại thôi, nhưng mà có nhiều lựa chọn quá thì cũng phiền lắm.

Dù sao đi nữa, tôi không muốn làm món gì tốn quá nhiều thời gian.

Đơn giản, nhưng phải ngon và no…

Tôi điểm qua các loại thực phẩm trong tủ từ trên xuống dưới, và bỗng nảy ra một ý tưởng khi trông thấy thứ này.

“Ta chọn ngươi.”

Tôi thò tay ra lấy.

Đó chính là cơm.

Chiếc nồi đất trên bếp đang bốc hơi nghi ngút.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng việc mình có thể dễ dàng ăn cơm ở nơi này thật tuyệt vời. Hạt gạo tuy có mỏng hơn và dài hơn các loại gạo ở Nhật, nhưng hương vị thì rất giống nhau.

Gạo nâu là loại phổ biến nhất ở thế giới này, nhưng tôi đã chọn mua gạo trắng. Nó là hàng cao cấp, nhưng tôi chẳng quan tâm cho lắm. Tôi muốn ăn gạo trắng mà, nên đành phải chấp nhận thôi.

Cơm mà được nấu bằng nồi đất đã đủ ngon lắm rồi.

Lại thêm cả…

Tôi nhìn sang cái rổ đặt trên quầy bar.

Bên trong có mấy quả trứng, mà không phải loại trứng thường đâu nhé, đây là trứng của một loài chim sống trong Mê cung đấy. Chỉ cần thêm cái chữ ‘Mê cung’ vào là đã thấy sang hơn rồi, hay thật.

Đây là những nguyên liệu cho món ăn đêm. Vừa đơn giản, ngon lành, lại còn no.

Đúng vậy, đây chính là món cơm trộn trứng.

Tôi thấy cơm trong nồi đã gần chín tới, và bỗng nghĩ tới điều này.

Thoạt nhìn, cơm trộn trứng không hẳn là một món ăn hoàn chỉnh. Chỉ cần đập một quả trứng sống lên cơm nóng, rồi rưới thêm nước tương và gia vị vào là đã có một bữa ăn ngon tuyệt.

Tuy nhiên, đối với người yêu thích món cơm trộn trứng như tôi, những kẻ có suy nghĩ ấy toàn bọn gà.

Ví dụ, liệu họ có áp dụng cùng cái logic đó cho món bít tết không?

Có phải bất kỳ ai cũng có thể nướng thịt trên một cái chảo, rồi thêm muối, tiêu là thành một món ăn ngon không?

Làm gì có chuyện đó chứ.

Cơm trộn trứng không đơn giản thế đâu.

Cũng giống như việc kiểm soát lửa để thay đổi kết cấu của miếng thịt, hay là nhiệt độ nước sẽ thay đổi hương vị của cà phê, vị của cơm trộn trứng cũng sẽ phụ thuộc vào cách ta ăn nó.

Vấn đề không phải là làm thế nào thì ngon hơn, mà là ăn thế nào sẽ phù hợp với ta nhất.

Khi đặt một bát cơm trộn trứng trước mặt, ta cần tính đến tâm trạng hiện tại của mình.

Ta muốn theo cách đơn giản, cứ húp sùm sụp thôi?

Hay là muốn ăn từ tốn, nhấm nháp vị của trứng tươi?

Hay là muốn dùng trứng để tôn lên vị ngọt của cơm vừa mới nấu?

Suy cho cùng, đây là những điều mà ta phải hỏi chính mình.

Nếu muốn thưởng thức món cơm trộn trứng, ta cần phải tự vấn bản thân.

Quả trứng chỉ nằm đó, như muốn nói rằng với nó thì sao cũng được. Nhưng mà với kẻ ăn nó thì lại khác, ta luôn luôn đối mặt với trận chiến này thật nghiêm túc.

Tôi có thể ngửi thấy hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ cơm chín trong nồi đất. Khi mở vung ra, làn hơi trắng liền bốc lên mặt tôi, và trước mắt chỉ thấy một vùng trời trắng tinh. Mỗi hạt cơm đều căng tròn và được nấu chín đến độ hoàn hảo.

Tôi dùng một cái muôi thay cho thìa xúc cơm, và mang trong mình cảm giác như một cậu bé để lại vết chân trên tuyết mới, tôi ấn nó vào trong chiếc nồi đất. Dồn một chút lực vào tay, tôi đảo đều cơm lên.

“Tuyệt quá.”

Cái hay của nồi đất là lớp cơm cháy ở dưới đáy nồi.

Do đáy nồi nhận nhiều nhiệt lượng nhất, nên cơm ở đó sẽ hơi bị cháy, tạo ra một lớp cơm có màu rực rỡ của lúa chín. Tôi thích cái kết cấu giòn giòn của lớp cháy, nhưng mà cơm thường đã đủ hoàn hảo cho món cơm trộn trứng rồi.

Sau khi đảo cơm xong, tôi xúc một bát đầy.

Tôi lấy muôi để tạo hình cho cơm trong bát, đẩy phần cơm ở rìa về phía trung tâm rồi nén lại, và thế là một quả đồi tuyết làm từ cơm trắng đã hiện ra.

Tôi đặt bát cơm xuống trước mặt, hít thở nhịp nhàng, rồi nhặt một quả trứng lên.

Cầm quả trứng bằng tay phải, tôi tìm một vị trí tốt để đập vỏ.

Mỗi quả trứng lại có sự khác biệt, và cách tôi đập trứng ngày hôm qua có thể sẽ không còn đúng ở hôm nay. Tôi dùng lòng bàn tay để cảm nhận độ cứng và độ cong của quả trứng, nghĩ xem dùng góc độ nào thì sẽ đập được nó một cách hoàn hảo. Công đoạn này có thể quyết định quả trứng có được tách vỏ đẹp hay không.

“Chính là chỗ này.”

Tôi đã cảm nhận được vị trí đúng, và ngay khoảnh khắc ấy, lòng bàn tay liền bọc lấy quả trứng và kết hợp nó vào tay. Giờ đây quả trứng là một phần của cơ thể tôi, là sự nối dài của cánh tay.

Tôi giơ tay lên rồi vung cổ tay đập xuống mặt bàn. Tôi không đập trực tiếp quả trứng, mà đập tay mình xuống bàn trong khi lòng bàn tay nắm hờ. Chuyển động chậm nhưng chắc, và cổ tay cần phải mềm dẻo để hấp thụ lực dư thừa.

Dùng phản lực tạo ra do đập tay vào bàn, tôi di chuyển tay mình đến bên trên bát cơm, một lần nữa cảm nhận quả trứng đang cầm trong tay.

Những vết nứt trên vỏ trứng lan ra từ điểm va chạm, trông như cái mạng nhện sau cơn mưa ngày hôm nay. Mặt trời phản chiếu lấp lánh qua những giọt nước đọng trên mạng nhện, tỏa ra những tia sáng rực rỡ - chính là lúc này đây.

Tôi lấy ngón cái ấn vào vết nứt, dùng lực đều nhau ở cả hai tay mà không đút hẳn ngón tay vào. Vỏ trứng sẽ bị vỡ khi lực ở hai bên mất cân bằng. Và nếu như cho ngón tay vào quá sâu, có khả năng tôi sẽ làm tổn thương lòng đỏ trứng.

Cuối cùng thì lòng đỏ cũng sẽ được khuấy lên thôi, nên cho dù màng chứa lòng đỏ trứng có bị vỡ thì cũng chẳng sao cả.

Tuy nhiên, trông nó sẽ kém hấp dẫn hơn.

Vỏ trứng tôi cẩn trọng tách rời tạo ra một âm thanh giòn tan, và lòng trắng liền lập tức trào ra. Lòng trắng trứng chảy xuống một phía của quả đồi cơm, màu trắng nhợt nhạt tạo nên một lớp đục mờ tựa màn sương, giống như bầu không khí trong trẻo của rừng sáng lên khi bình minh tới.

Tôi gật đầu lần nữa, sẵn sàng tâm lý.

Lòng đỏ vẫn còn nằm trong một nửa vỏ trên tay tôi, với một chút lòng trắng bao quanh.

Để khỏi đánh động nó, tôi nhẹ nhàng nghiêng vỏ trứng như thể đang cầm một món thủy tinh mỹ nghệ, rồi dùng nửa vỏ ở tay kia bắt lấy lòng đỏ.

Phần lòng trắng còn lại trong vỏ đã rơi xuống màn sương trong bát.

Giờ thì chỉ còn lại lòng đỏ thôi. Nó vẫn tròn trịa y nguyên, sáng lấp lánh, mang một vẻ mời gọi đầy cám dỗ.

Tôi nhẹ nhàng thả lòng đỏ lên phía đối diện của quả đồi cơm.

Bát cơm được chia thành hai mặt, lòng trắng một bên và lòng đỏ một bên.

Tôi cầm những gia vị đã chuẩn bị trước lên. Nước mắm ở thế giới này có vị rất đặc biệt, khá giống với nước tương. Tôi trộn nó với vài loại gia vị, rồi cho thêm nước dùng nấu từ nấm để hoàn thiện nước sốt tương độc đáo của mình.

Tôi từ từ rưới sốt lên quả đồi cơm để tránh lỡ tay cho quá nhiều.

Màu của nước tương nhuộm đen cơm, giống như cọ vẽ tùy hứng lướt đi trên toan trắng.

Mới có 22 giây kể từ khi tôi đập vỏ trứng.

Tôi không quá căng thẳng, cũng chẳng tiêu tốn quá nhiều thời gian.

Cầm đũa lên, tôi chắp hai bàn tay lại:

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

Tôi nâng bát cơm nóng nghi ngút lên, lòng trắng và lòng đỏ trứng liền cựa quậy.

Chưa trộn vào vội, đó là bước cuối cùng.

Tôi nên bắt đầu với một miệng đầy cơm trắng trước.

Xúc một góc của quả đồi, tôi đưa thìa cơm thấm đẫm trong nước sốt tương vào miệng.

“Ha, ha.”

Quả nhiên là cơm vừa mới nấu, nóng quá. Tôi phải mở miệng hớp hơi vài lần rồi thở ra một làn khói trắng.

Tí nữa là bỏng cả lưỡi, nhưng tôi lại thích cái cảm giác này.

Sau khi cơm nguội bớt rồi tôi mới có thể nếm vị của nó.

Cơm có độ rắn vừa phải nên tôi có thể cảm nhận được từng hạt trong miệng. Hơi ẩm và độ ngọt bên trong hạt cơm tiết ra, thỏa mãn cái lưỡi của tôi. Vị mặn của nước sốt tương lại càng khiến cơm trở nên ngon hơn gấp bội.

Chẳng cần món gì ăn kèm hết.

Cứ rưới sốt tương lên cơm mới nấu là tôi có thể chén được vài bát.

Tôi vẫn chần chừ chưa muốn nuốt miếng cơm. Tôi nhai cơm rất kỹ, lần nào cũng nhai đến khi nó chuyển ngọt mới thôi.

Đúng là lựa chọn hoàn hảo.

Khi đói bụng giữa đêm, chẳng có gì trên đời ngon bằng món này cả.

“Ồ…”

Nuốt cơm xong, miệng tôi cảm thấy trống rỗng khi hơi ấm vừa mới ở đó đã đột ngột biến mất. Tôi nhìn xuống bát cơm, lòng muốn ăn thêm một miệng đầy cơm nóng nữa, nước bọt bắt đầu ứa ra.

Tôi nuốt ực một cái, rồi lắc đầu.

Với lượng cơm có trong bát, chắc chỉ còn lại đủ cho tôi làm một miếng to nữa thôi.

Tôi vốn đã quyết sẽ chia bát cơm này ra như thế nào rồi.

Nếu như mất thêm cơm, thì nó sẽ không thể tạo sự cân bằng khi tôi trộn lòng đỏ vào nữa. Tôi sẽ nhanh chóng cảm thấy ngán cái vị đậm đặc của lòng đỏ trứng nếu không có đủ cơm để cân bằng lại.

Tôi lấy lại tinh thần và chăm chú chờ đợi.

Sau đó tôi đưa đầu đũa vào vùng lòng trắng trứng.

Không nhiều người thích ăn lòng trắng của quả trứng, bởi cái phần trong suốt này khá là nhạt nhẽo.

Tuy nhiên, đó là một sự hiểu lầm lớn.

Tôi trộn lòng trắng vào với cơm rồi đưa lên miệng.

Sự tươi mát của lòng trắng làm nguội bớt cơm nóng, đưa về mức nhiệt vừa phải. Tôi có thể nếm được kết cấu dinh dính và vị ngọt rất nhẹ của lòng trắng trứng. Bởi ăn như thế này, tôi mới thấy lòng trắng cũng có vị của nó.

Độ mặn của sốt tương không quá mạnh, vừa đủ tôn lên vị của cơm và lòng trắng trứng. Kết cấu vừa ấm áp, vừa tươi mới này là bí quyết giúp ta thư giãn.

Nhẹ nhàng di chuyển đầu đũa, tôi đưa nó sang phía bên kia của quả đồi cơm, chọc vào giữa lòng đỏ trứng nhìn như một viên ngọc trong tủ kính. Tôi từ từ tách đũa ra, một dòng chất lỏng đậm màu hơn mật ong chảy ra từ lòng đỏ.

Một biển vàng hiện ra giữa quả đồi cơm và thành bát. Đó là giây phút trọng đại vừa diễn ra trong bát cơm, khi đại dương và lục địa thành hình.

Tôi nhẹ nhàng trộn lòng đỏ vào cơm để hâm nóng nó lên.

Cảm giác như thể có ai đó đang thúc giục mình chọc đũa vào, tôi xúc một miếng cơm thấm đẫm lòng đỏ trứng rồi đưa vào miệng.

Đặc ghê.

Kết cấu đậm đặc của lòng đỏ chỉ có thể được nếm khi ta tách rời nó khỏi lòng trắng. Cái kết cấu ấy khiến tôi càng thèm muốn nó hơn.

Ban đầu khi chỉ có cơm và lòng trắng, tôi cảm thấy như trong miệng là một khu rừng yên ả, nhưng giờ cảm giác như thể một dòng dung nham vừa chảy vào vậy. Cái vị sắc nét của lòng đỏ cùng với nước sốt tương tạo thành nền tảng để nâng tầm vị của cơm trở nên ngon hơn nữa.

Tôi có thể nghe thấy một giọng nói đang bảo rằng “Này, bây giờ đã là nửa đêm rồi đấy.”

Ăn như thế này vào giờ này có ổn không vậy? Người đó thì thầm vào tai tôi.

Được chứ.

Càng được hơn khi đó là nửa đêm.

Nấu cơm giữa đêm khuya, đập trứng vào, rồi tận hưởng lòng đỏ đặc quánh cùng với cơm, sự sa đọa ấy là thứ gia vị tuyệt đỉnh nhất.

Tôi làm thêm một miệng đầy cơm cùng lòng đỏ nữa. Miếng này có nhiều sốt tương hơn, vị ngọt của cơm trộn lẫn vị mặn của nước sốt. Lòng đỏ trung hòa độ mặn và khiến nó dịu hơn.

Lòng đỏ trứng thật đáng kinh ngạc, nó vừa có thể đảm nhận vai trò nhân vật chính, vừa có thể diễn như một nhân vật phụ.

Nhưng cái kết cấu đậm đặc này sẽ sớm khiến lưỡi tôi mệt mỏi.

“Sắp đến lúc để hồi sức lại rồi…”

Tôi quay bát trên tay, đưa phần chứa lòng trắng trứng ra trước rồi xúc lên ăn.

Ahh, hương vị mới dịu dàng, dễ chịu làm sao.

Hương vị đậm đà đang tấn công lưỡi tôi được rửa trôi đi bởi một vị ngọt tươi mát.

Chính là như thế. Lòng trắng trứng quan trọng như thế này đây.

Cơm trộn trứng thường có vị không đổi từ đầu đến cuối, cho dù nó có ngon đi nữa, ta cũng sẽ cảm thấy chán khi ăn nhiều. Tuy nhiên nếu tách rời lòng đỏ và lòng trắng trứng, ta có thể tận hưởng những gì tuyệt nhất của cả hai và khiến hương vị bát cơm đa dạng hơn.

Tôi để miệng mình nghỉ ngơi với lòng trắng trứng, rồi quyết chí tiếp tục.

Tôi phá vỡ một góc của quả đồi cơm chia cắt giữa phần lòng trắng và lòng đỏ.

Tay nghiêng bát, tôi để lòng đỏ và lòng trắng từ từ chảy ra, tụ lại ở vùng lõm đã được mở ra.

Tôi nhẹ nhàng dùng đầu đũa trộn chúng vào nhau.

Hai màu sắc được trộn đều, nhưng vẫn không đến mức đổi hẳn sang một màu khác.

Tôi đẩy lương cơm đủ một miếng đầy vào trong hỗn hợp tuyệt vời ấy.

Lần này tôi đưa miếng cơm vào miệng vội vàng hơn.

“Ngon quá đi.”

Lòng trắng dịu nhẹ, lòng đỏ đậm đặc, sốt tương ngon tuyệt cùng với vị ngọt của cơm.

Tất cả mọi thứ được điều chỉnh ở mức độ hoàn hảo, khiến tôi không thể rời mắt khỏi bát cơm.

Kể từ giây phút ấy, tôi không còn kiềm chế nổi mình nữa.

Đôi đũa đi lên đi xuống liên hồi.

Tôi cứ thế tận hưởng hương vị kết hợp của cả lòng đỏ lẫn lòng trắng trứng.

Sau khi ăn được nửa bát, tôi cuối cùng bắt đầu trộn lẫn tất cả lại với nhau. Mỗi hạt cơm được nhuộm vàng bởi hỗn hợp trứng. Nước sốt tương khiến cho màu vàng ấy tối hơn. Những bong bóng khí trong cơm khiến trứng nổi bọt.

Tôi đưa bát cơm lên miệng rồi bắt đầu và.

Đầu đũa đều đặn chạm xuống đáy bát cơm. Tôi nhai rồi nuối, rồi lại đẩy thêm cơm vào. Đến lúc này rồi, tôi không thể nào dừng lại được nữa, cứ tiếp tục ăn và di chuyển tay theo bản năng.

Chẳng biết từ lúc nào, bát cơm đã trống trơn.

Tôi ăn hết trong nháy mắt.

Cảm giác thèm thuồng, tôi đặt bát đũa xuống.

“Phù.”

Thở một hơi, tôi chạm tay lên bụng.

Thêm tí nữa, một tí nữa thôi.

Vẫn chưa đủ.

Tuy nhiên…

Tôi nhìn cái nồi đất, thấy bên trong vẫn còn cơm nóng hổi và cả cơm cháy nữa. Nhưng mà đó là để cho bữa sáng.

Mai tôi có thể làm cơm nắm, chỉ cần nêm tí muối lấy từ Mê cung vào là đủ làm nó ngon tuyệt.

Tôi cũng có thể lấy nước dùng với trứng để nấu cháo nữa. Hoặc là lấy cơm bỏ lò cùng với pho mát, cũng ngon cực luôn.

Đúng là ăn quá nhiều trước khi ngủ là không tốt cho cơ thể.

Nhưng mà… thế thì sao chứ?

Tôi có thể nghe thấy một giọng nói.

Bảo rằng chính vì thế nên nó mới ngon như vậy.

Tôi nuốt khan, và đến lúc nhận ra thì đôi tay đã tự ý di chuyển, không còn nghe lệnh tôi nữa. Không, đây mới là điều tôi thực sự muốn.

Tôi mở vung nồi ra, xúc cơm vào bát.

Tôi nhặt một quả trứng lên. Ăn thế nào giờ nhỉ? Làm kiểu khác so với vừa rồi chăng… Không, thế thì rắc rối quá, thôi cứ đập nó ra vậy.

Tôi đập trứng lên cơm, rưới thêm một lượng sốt ngẫu nhiên, trộn bừa lên rồi và cơm vào miệng.

“Ô, phù, ngon thật.”

Kết luận, cơm trộn trứng vẫn ngon cho dù tôi có làm theo cách nào.

Ăn vào giữa đêm lại càng ngon hơn nữa.

Cuối cùng, tôi đã ăn hết sạch cơm, ngồi xoa cái bụng căng tròn với một chút hối hận và cảm giác thỏa mãn lớn hơn nhiều sự hối hận ấy.

Vấn đề giờ là không có gì cho bữa sáng ngày mai nữa… Thôi kệ đi, đấy là chuyện của ngày mai.

Tôi mệt rồi, và đi ngủ sau khi ăn no chính là điều khiến ăn đêm sướng đến vậy.

Tôi ngáp.

Đặt chiếc bát hoàn toàn trống trơn trước mặt, tôi chắp hai tay lại và nói:

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại