Unnamed Memory - After The End

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

(Đang ra)

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

清酒浅辄-Thanh Cửu Thiên Triết(Qingjiu Qianzhe)

Willis: Có vấn đề gì giữa việc ta là linh mục và việc ta có thể dùng gậy đánh chết ngươi không?Chết đi và hãy để lại tất cả vật phẩm cho ta!

154 2706

Công Chúa Succubus Ngạo Mạn Và Tình Yêu Dành Cho Chàng Kỵ Sĩ

(Đang ra)

Công Chúa Succubus Ngạo Mạn Và Tình Yêu Dành Cho Chàng Kỵ Sĩ

Shikisaki Tomoya

Đây là câu chuyện khởi đầu từ ngạo mạn, xen giữa bởi mông lung, kết thúc bằng chắc chắn. Liệu rằng lý tưởng của hai nhân vật chính có giúp họ hiểu vì sao số phận sắp đặt đôi bên gặp nhau?

38 854

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

108 4193

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

(Đang ra)

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

Tsukikage

Liệu Cry có thể bình an nghỉ hưu không đây?

103 1337

Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

(Đang ra)

Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

Ái Tiềm Thuỷ Đích Ô Tặc

Phần tiếp theo của tiểu thuyết Quỷ Bí Chi Chủ, một trong những tác phẩm văn học mạng nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Câu chuyện lấy bối cảnh vào khoảng 6-7 năm sau sự kiện cuối cùng ở Quỷ Bí Chi Chủ.

42 456

Tập 01 - Chương 2 - Khát vọng từ trong khắc ấn bỏng cháy (p2)

Trans: Simp_ + Kirishima

Edit: zekken_ + Simp_

----------

Thấm thoát đã 33 năm sau cuộc hôn nhân đã chấm dứt kỷ nguyên của phù thủy.

Quốc tang của Vua Farsus thứ 21, người đã đánh dấu chấm hết cho một thời đại, đã được tổ chức một cách kín đáo và tuân theo nghi thức truyền thống.

Tang lễ của ngài chỉ có sự di diện người thân và quan chức cấp cao tại thánh đường, còn thông báo lan truyền khắp thành phố.

Vị vua người đã yêu và cưới nàng phù thủy về làm vợ. Nỗi đau thương và nuối tiếc đều hiện rõ trên khuôn mặt người dân Farsas.

Những bản truy điệu cổ vang vọng khắp các ngõ ngách của cả vùng lục địa rộng lớn, âm thanh của chúng lan xa qua những ngày trời quang đãng.

Ở một góc vắng vẻ nào đó, có một người thanh niên đứng một mình mỉm cười chua chát trước tiếng chuông tang lễ vọng lại từ xa, thứ âm thanh vọng theo chiều gió. Người phụ nữ tóc đen đứng bên cạnh anh ta nhận thấy điều đó rồi nghiêng đầu.

"Anh có chuyện gì không ổn à?"

"Chà, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng chuông tang lễ ngay cả ở nơi như thế này, mặc dù chúng ta đang ở tận vùng ngoại ô."

"Huh! Em không nghe thấy gì cả. Anh có thính giác tốt vậy à? Hay là do không có gì cản trở âm thanh?"

Rồi cô kết luận, không có gì cản trở âm thanh từ đây đến thị trấn gần nhất, nhưng khoảng cách thì khá xa. Có lẽ đó chỉ là trí tưởng tượng của anh thôi.

“Vả lại, nơi đây cũng đâu còn trong khu ngoại ô nữa. Đây chỉ là một vùng đất trống mà thôi”

Cả hai đứng giữa vùng đất hoang nơi ngự phía tây biên giới cũ của Farsas, nơi có một tòa tháp màu lam.

Từ lâu, vùng đất này từng được cai trị bởi một vương quốc ma thuật cổ xưa. Sau khi nó sụp đổ, một tòa tháp của phù thủy đã mọc lên. Đó là nới chứa đầy thử thách, nơi mà vị phù thủy hứa sẽ ban cho một điều ước cho những ai leo đến đỉnh của nó.

Một tòa tháp ánh lam mờ nhạt vút lên bầu trời. Tinasha đứng trước nó, mỉm cười, ánh mắt cô cụp xuống.

"Giờ mọi thứ đã được dọn dẹp sạch rồi, em có muốn tháo dỡ luôn tòa tháp này không?"

"Người ta có thể khá ngạc nhiên nếu tòa tháp đột ngột biến mất đấy."

"Anh tự hỏi. Liệu họ có thể cứ thế mà chấp nhận nó được không."

Có một câu chuyện nổi tiếng rằng “Lam Nguyệt Phù Thủy,” người đã sống trong tòa tháp này, cô đã kết hôn với vị vua thứ 21 của vương quốc Farsas. Để rồi từ ngày ấy, tòa tháp này gần như là bị bỏ hoang, và sau khi cô qua đời 12 năm trước, nó hoàn toàn trở nên hoang tàn.

Đã chẳng có vị phù thủy nào quay trở lại, tòa tháp thì mãi ở đấy, là vật bị bỏ lại phía sau.

Tuy nhiên, nếu tòa tháp biến mất cùng ngay sau cái chết của nhà vua, mọi người sẽ hiểu. Tòa tháp của phù thủy đã biến mất như một sự tri ân dành cho nhà vua người mà cô đã yêu, nó sẽ là dấu chấm cho cái kết của một câu chuyện cổ tích. Môi nở một nụ cười mỉm, cô ra lệnh cho tinh linh đứng bên cạnh mình.

“Nào, Litra, bắt đầu tháo dỡ nơi này đi!”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Litra dương hai tay lên cao, tinh linh dưới hình dạng một đứa trẻ đã khiến tòa tháp từ từ biến mất, như thể nó đang dần tan biến từ đỉnh xuống. Oscar, người đáng ra là trung tâm của tang lễ, lại đang hào hứng theo dõi cảnh tượng kỳ diệu này với ánh mắt thích thú.

Đến được tận đây là kết quả của nhiều sự lựa chọn, dù giờ đây họ đã trở thành những thực thể khác biệt so với con người.

Nó lại là sự khởi đầu của một cuộc chiến vĩnh cữu, nhưng chí ít họ tìm thấy hạnh phúc trong việc được ở bên nhau.

*

Tại nơi đã từng là tòa tháp cũ kĩ, sâu trong khu rừng rậm rạp của lục địa phía Tây nơi chưa được khai phá, mọc lên một tư dinh đồng thời cũng là căn cứ họ. Dù rộng rãi, tư dinh vẫn toát lên vẻ giản dị, chỉ như một ngôi nhà bình thường nếu so với một lâu đài lộng lẫy.

Oscar, sau khi đi dạo quanh, nói với vợ anh, người đang dọn dẹp trong bếp.

“Thật thú vị. Đây là lần đầu tiên anh trải nghiệm điều này, và anh cảm thấy rất vui.”

“Anh có lẽ đã quen với cuộc sống trong lâu đài rồi. Nhưng tầm này em và Litra lo liệu được. Rồi anh sẽ dần quen thôi.”

“Anh rất háo hức để trải nghiệm nhiều điều mới.”

“Ừm, ừm, em biết rồi. Từ từ em sẽ giao việc cho anh.”

Khác với phù thủy đã sống hàng thế kỷ, Oscar luôn sống như một vị quý tộc và không biết nhiều về cuộc sống thường ngày. Thấy chồng không thể che giấu sự háo hức với cuộc sống mới của họ, Tinasha mỉm cười.

"Nhân tiện, anh có cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Có muốn em hiệu chỉnh lại tuổi của anh không?"

Hiện tại, cơ thể xác thịt của Oscar đã được biến đổi bởi ma thuật và trở thành cơ thể của một người 25 tuổi. Tuổi thực sự của anh là 54, và Oscar chính thức rời khỏi lâu đài vì lý do sức khỏe. Để rồi, Tinasha đã hiệu chỉnh tuổi tác của Oscar, hồi phục khả năng chiến đấu trên giường, và đây cũng chính là mong muốn của Oscar.

"Anh nghĩ như vậy là ổn rồi. Chúng ta có nên đóng băng quá trình lão hóa lại không?"

"Đó là những gì mà chúng ta đang làm, nhưng đó là vì hiện tại cơ thể của anh trông giống hệt như một người bình thường."

"Xin lỗi, nhưng anh không hiểu lắm."

Thừa nhận mình không hiểu một cách thành thật, Oscar khiến Tinasha nhận ra mình giải thích khá khó hiểu và diễn giải lại.

"Hiện tại, anh vẫn chưa chết, phải không? Vì vậy, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh ở trong cơ thể con người.”

Họ là những thực thể vượt ra ngoài những quy luật phổ thông. Tinasha đã chứng minh điều đó. Quan tài của Oscar, được làm giả như một cái chết vì bệnh tật, bên trong trống rỗng, nhưng Tinasha lại khác. Cô đã thực sự qua đời mười hai năm trước. Xác của cô vẫn còn nằm trong lăng mộ của lâu đài. Sau đó, cô đã tái sinh dưới hình hài của một con quỷ thượng cấp, đang dần trở về hình thái ban đầu của mình."

Và rồi đến Oscar, với bản chất giống như cô, sẽ sớm phải chịu số phận tương tự. Lần tiếp theo anh chết, sớm thôi anh sẽ lại tái sinh.

"Với cơ thể tiếp theo, dường như quá trình lão hóa sẽ dừng lại ở một độ tuổi nhất định mà không cần đến sự ức chế của ma thuật. Trong trường hợp của anh, độ tuổi đó là khoảng hai mươi tuổi. Như em nói, đây có vẻ như là độ tuổi phù hợp nhất để chiến đấu. Phần còn lại thì cũ, đơn giản là tiếp tục tồn tại mà không tiếp tục lão hóa. Tất nhiên, đây không phải là sự bất tử mà là một chu kỳ tái sinh sau cái chết."

Điều này rõ ràng là điều không thể đối với con người. Thông thường, khi con người chết, linh hồn của họ phân tán và rồi hòa làm một với thế giới. Nhưng hai người này không tuân theo quy luật đó. “Quyền năng” có vẻ là một cách nói hay, nhưng chính xác hơn là họ “không được thế giới chấp nhận.”

Vì vậy, linh hồn của họ lang thang trong thế giới cho đến khi họ có được một cơ thể mới sau cái chết. Sau đó, họ bắt đầu cuộc chiến mới. Đó là một vòng lặp bất tận.

"Nói ngắn gọn, việc chúng ta đã phá hủy những cổ vật nó khác với việc “quay ngược thời gian và lặp lại.” Dù chúng ta có chết, vòng tiếp theo sẽ mở ra. Để thực hiện yêu cầu từ chính thế giới đó là “tiếp tục xử lý và tìm cách kiểm soát những cổ vật ngoại lai.”

"Em đã muốn nói đừng cứ đơn giản là đẩy hết việc cho chúng tôi thế chứ, nhưng cũng không còn cách nào khác. Chúng ta là những kẻ được lựa chọn bởi thế giới."

Mặc dù việc này xảy ra như một chuỗi sự kiện trùng hợp, nhưng họ vẫn đang và sẽ tiếp tục phá hủy những cổ vật ngoại lai. Nếu linh hồn của họ bị biến đổi bởi hệ quả sau khi những cổ vật bị phá hủy, thì họ sẽ càng phù hợp để giao phó nhiệm vụ tiêu hủy các cổ vật.

Họ vốn được ca ngợi là những người mạnh nhất trong thời đại của mình. Một khi rời khỏi ngai vàng, họ có thể tận hưởng tự do của mình. Như là, họ có thể tìm kiếm những cổ vật bị giấu kín ở đâu đó trên thế giới này.

Khi Tinasha đi ra xa chồng, cô cúi đầu, khom đôi vai nhỏ nhắn của mình với vẻ ưu tư.

"Tuy nhiên, tìm kiếm chúng có vẻ sẽ rất phiền phức. Chúng có thể đã bị phân tán ra khắp lục địa cũng nên."

"‘Em có biết về những tạo vật ma pháp khác không? Liệu có tin tức gì khác mà em có thể nhận được không?"

Tinasha đã là phù thủy của tòa tháp qua nhiều năm. Trên thực tế, nhiều sự kiện bí ẩn trên lục địa đều là do cô gây ra. Nên là, liệu có phải những sự việc đó cũng sẽ lọt đến tai cô?

Tuy nhiên, khi được hỏi câu đó, Tinasha chạm vào thái dương của mình.

"Ừm, không phải mọi hiện tượng đều có thể thể giải thích bằng các quy luật ma thuật hay liên quan đến các cổ vật ngoại lai… Ví dụ, ‘Phù thủy Nước’ Cassandra thực hiện 'Tiên tri bất bại' nhưng bản chất thật sự của nó có lẽ chỉ là khả năng nhìn thấy tương lai mơ hồ. Đó không phải là ma thuật, cũng không phải từ nguồn gốc ngoại lai; đó đơn giản là thiên bẩm. Những điều như vậy vốn không hiếm, và hầu hết các sự việc bí ẩn thường liên quan đến những khả năng này."

"Anh hiểu rồi, mọi thứ có vẻ sáng tỏ hơn rồi." Oscar gật đầu đồng tình.

Quả thực, nữ hoàng Aurelia của vương quốc Gandona lân cận sở hữu khả năng hồi tưởng quá khứ. Việc phân biệt giữa những khả năng như vậy và các cổ vật chỉ dựa trên thông tin hiện đúng là một thách thức lớn.

"Chúng ta sẽ phải xem xét tỉ mỉ từng trường hợp. Nhưng dấn sâu quá chỉ tổ khiến mọi thứ lan man hơn thôi. Hãy từ từ, thu thập những sự kiện bí ẩn từ khắp nơi." Tinasha gợi ý.

"Anh hiểu rồi." Oscar đáp.

Tiến lại gần vợ, Oscar nhẹ nhàng bế cô lên. Tinaasha mở to mắt trong chốc lát rồi cười phá lên.

"Chuyện gì vậy? Chúng ta vẫn chưa dọn dẹp xong nhà cửa mà," cô vừa cười vừa nói.

"Cảm giác thật sự như được giải thoát, anh chưa bao giờ cảm nhận được sự tự do như thế này. Có vẻ như chúng ta sẽ không bị khiển trách dù có trốn đi." Oscar nói, nở một nụ cười đầy hạnh phúc. 

"Sẽ chẳng còn thứ gọi là chốn chạy đâu anh yêu Oscar à. Khi anh ra ngoài một mình, hãy nói cho em biết anh sẽ đi đâu. Nếu không có gì cản trở, em sẽ luôn bên anh" Tinasha đáp.

"Hãy đi cùng anh, mãi bên anh nhé. Anh muốn đồng hành cùng em như những kẻ lang thang phiêu bạt" Oscar đề xuất.

Họ đi dạo quanh thị trấn, nhận nhiệm vụ, giúp đỡ mọi người, và khám phá những di tích. Đây là những thứ họ luôn mong muốn. Đó là lối sống mà họ sẽ chọn nếu không phải mang nghĩa vụ hoàng tộc.

May mắn mỉm cười và cơ hội đã trao tới tay họ. Tinasha biết được ước mơ thầm kín của người cô yêu, mỉm cười ấm áp khi ôm chặt cổ Oscar bằng đôi tay mảnh mai của mình.

"Nghe có vẻ thú vị đấy, nhưng trước khi đi phiêu lưu thì hãy dọn dẹp cái đã. Nếu không, em sẽ không kịp chuẩn bị bữa tối đâu." Cô trêu chọc anh với nụ cười ấm áp trên môi.

Hôn lên trán anh, nàng phù thủy nhẹ nhàng bay lên không trung và bắt đầu sắp xếp lại những chiếc tủ gần trần nhà. Oscar cười khúc khích khi nhìn vợ mình làm việc.

"Vậy anh sẽ chuyển đống hành lý sang phòng khác. Hãy gọi anh khi nào em làm xong phần việc của mình." Oscar đáp.

"Em biết rồi." Tinasha trả lời.

Những chiếc thùng gỗ rải rác xung quanh họ chứa những đồ gia dụng mà Tinasha đã mang từ tòa tháp xuống. Theo nhãn trên nắp của chúng, Oscar bắt đầu vận chuyển chúng đến các phòng tương ứng. Khi đã chuyển xong hết đống hộp, anh bắt đầu mở hộp và sắp xếp những món đồ trong đó. Chưa bao giờ phải chuyển nhà trước đây, Oscar thấy việc này thật thú vị. Anh không ngờ rằng việc này có thể vui đến vậy.

Khi Tinasha gần như hoàn thành việc sắp xếp, chỉ còn lại những vật phẩm liên quan đến ma thuật của cô, cô ló đầu ra ngoài.

"Xin lỗi vì đã để anh chờ. Anh làm việc nhanh quá." cô khen ngợi.

"Anh đã sắp xếp đồ đạc để phù hợp với các phòng trong tòa tháp. Nếu có gì muốn thay đổi, cứ giao cho anh," Oscar đáp.

「Tuyệt hảo.」

“Em nói kiểu đấy, làm anh lại cảm thấy hơi lo lắng.”

“Ừm, thực ra thì em cũng chẳng khó tính về vụ sắp xếp đồ đạc như anh đâu.”

“Có vẻ là vậy thật…. “

Không giống như anh, vợ anh đã đi khắp lục địa, nên cô đã quen với việc chuyển nhà. Nàng phù thủy đưa tay về phía anh.

“Vậy, thưa đức vua của em, anh muốn đi đâu? Hãy kể cho em tất cả những điều anh muốn làm. Chúng ta sẽ thực hiện từng thứ một.” cô dõng dạc nói, gợi lại lần đầu gặp nhau của 2 người trên tòa tháp.

Oscar nhớ lại xưa lần đầu tiên gặp cô qua nhiều vòng lịch sử. Trên tầng cao nhất của tòa tháp lam, cô đã mỉm cười với Oscar, nụ cười dành cho kẻ chinh phục.

“Vậy, điều ước của anh là gì?”

Lúc đó, người con gái ấy chỉ cho anh một điều ước. Nhưng giờ đây, người ấy lại nói sẽ cho anh làm “mọi thứ.”

Điều đó thật buồn cười với anh, và Oscar bắt đầu cười lớn. Đột nhiên, vợ anh nhìn anh với vẻ nghi ngờ.

“Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại cười như vậy?”

“À, không có gì đâu. Em không cần phải quá nuông chiều anh đâu.”

“Thực ra, em cảm thấy mình mới là người được nuông chiều.”

Nàng phù thủy, người đang bình thản nói dối, nắm tay Oscar một cách tự nhiên.

Khuôn mặt vui vẻ của cô cho thấy có thể cô cũng đang tận hưởng. Nếu đúng như vậy, thì cũng tốt. Họ mới chỉ bắt đầu cuộc hành trình vô tận của mình.

Cánh cổng dịch chuyển của Tinasha rộng mở rồi bao phủ họ, và cả hai cùng di chuyển đến thành phố về phía đông nam trên lục địa.

*

Và rồi câu chuyện tiếp tục.

Tiếp theo sau đó.

Có thứ gì đó đang đến.

Nó không buông tha cho họ.

Vào buổi đêm trong rừng, thứ mà chẳng bao giờ ngừng theo đuổi con mồi.

Có thể nghe được tiếng cây đổ, tiếng bước chân dẫm lên những cành cây trong đêm.

“Tại sao chứ… chúng đã chết rồi cơ mà?” 

Trong bóng tối sâu thẳm ấy, tôi tiếp tục chạy không ngừng nghỉ, cơ thể tôi gần đến giới hạn rồi. Hơi thở tôi nặng trĩu, cơ thể thấm đẫm mồ hôi.

Bước chân hướng đến vô định. Không có ánh sáng. Thật sự tôi chưa gục ngã cho đến bây giờ đã là phép màu rồi.

Nhưng cho dù tôi chạy trốn đến chân trời góc biển, thì cũng chỉ là sự vùng vẫy vô ích. Nó chắc chắn sẽ đuổi kịp tôi.

Cho dù tôi biết điều đó không thể tránh khỏi, thì lý do tôi vẫn chạy là vì tôi vẫn muốn sống. Tôi không muốn chết. Cho dù tôi biết rằng điều đó là vô nghĩa, tôi vẫn muốn như vậy. Đáng sợ. Kinh hoàng. Hãi hùng. Tôi có thể nghe được tiếng thở kinh tởm đó ngay đằng sau tôi. Một tiếng gầm trầm. Âm thanh đấy vang lên trong tâm trí tôi. Sớm thôi, những móng vuốt sắc nhọn ấy sẽ xé toạc tôi ra. Chỉ tượng tưởng nó thôi đã làm tôi muốn chết luôn bây giờ rồi. Nếu cái chết là thứ không thể tránh khỏi, thì tôi muốn ít nhất là được chết một cách không đâu đớn và không phải chịu khổ như bây giờ. 

“Ah… ah!”

Lạc trong những suy nghĩ ấy, tôi vấp phải gốc cây và ngã nhào ra đất. Trong một khoảnh khắc, tâm trí tôi trống rỗng hoàn toàn với sự bất cẩn của tôi. Tôi không muốn nghĩ về bất cứ thứ gì nữa. Không về bất cứ thứ gì. Không thứ gì cả… Tiếng bước chân nhẹ nhàng mà đã đuổi theo dừng lại bên cạnh tôi. Chỉ có tiếng tim đập của tôi và tiếng hơi thở nó vang vọng xuyên rừng trong màn đêm. Trong khoảng 10 phút tiếp theo, chỉ còn lại tiếng thét đau đớn và tiếng thịt bị xé toạc ra vang khắp rừng cây.

*

Thành phố Wakani, tọa lạc ở phía Đông Nam của lục địa, là một khu vực quan trọng mà hai con đường lớn giao nhau. Thành phố nhộn nhịp này với những thương nhân và nhà lữ hành, thông qua việc trao đổi buôn bán, đã có được đủ lợi nhuận để trả tiền thuế một cách bền vững, biến nó trở thành một khu vực bán độc lập khỏi quốc gia của nó.

“Đúng là trăm nghe không bằng một thấy mà, quả là một thành phố hỗn loạn.” Oscar nói thế khi anh ấy dạo qua con đường chính nhộn nhịp, hướng những ánh nhìn tò mò xung quanh. 

Mặc dù được gọi là con đường chính, nhưng không giống như những con đường được lát đá ở Thủ đô Vương quốc, nó chỉ đơn thuần được làm dốc để thoát nước, với những ngôi nhà theo nhiều phong cách khác nhau được đặt một cách lộn xộn dọc theo hai bên. Một vài trong số chúng là những kiến trúc bằng gỗ chèn ép nhau.

“Chảng phải họ sẽ gặp rác rối nếu có cháy hoặc ngập lụt xảy ra sao?” Oscar hỏi.

“Chắc chắn là như thế rồi” vị phù thủy bình tĩnh đi cạnh anh đáp lại. 

Tinasha, người che kín mặt để tránh những rắc rối, cười khúc khích một cách mỉa mai. 

“Không giống như thành phố được quản lý tốt dưới sự quan sát tinh tường của lâu đài Farsas, nơi đây thiếu đi ý thức về lợi ích công cộng. Nếu như có rắc rối, thì đó là trách nhiệm của kẻ gặp nạn để tìm đường thoát. Sự hợp tác ở đây hoàn toàn dựa vào quyết định của mỗi cá nhân.”

“Anh hiểu rồi.” Oscar gật đầu một cách trầm tư.

Trong khi con đường có vẻ nhộn nhịp, thì nhìn xuống một con hẻm sẽ thấy được những con người quần áo rách rưới, đôi mắt họ trống rỗng và vô hồn, cứ như chúng đang dần héo mòn vậy. Oscar nhẹ cau mày trước hoàn cảnh của những con người ấy.

“Một thành phố mà những người may mắn và quỷ quyệt sẽ thành công hả? Đúng là nơi chứa đầy thử thách mà.” Anh ấy nhận xét.

“Những người đến đây đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho điều đó rồi. Nó không chính xác là nơi đáng sống nhất, nhưng kỳ lạ rằng, mọi người không ngừng tới đây.” Tinasha giải thích. 

“Mặc dù không có nhiều người nghèo bằng lúc em tới đây một khoảng thời gian trước.”

“’Một khoảng thời gian trước’ của em là bao lâu đấy?”

“Khoảng 200 năm trước… chắc thế.” cô ấy thản nhiên đáp lại.

“Theo góc nhìn của em thì có vẻ hợp lý đấy.” Oscar trêu cô. 

Nó không chính xác là một “khoảng thời gian trước” – đúng hơn là khoảng thời gian để một ngôi làng nhỏ phát triển thành một thị trấn. Quan điểm về thời gian của cô cần sự cân nhắc cẩn thận, khi mà cô ấy thường nói về những sự kiện xảy ra ở thế kỷ trước cứ như nó vừa xảy ra hôm qua.

Nàng phù thủy cười một cách ngây ngô cứ như chẳng có gì vừa xảy ra cả.

“Vậy nên, nhiều người ở đây lập ra những khế ước hợp tác toàn diện theo nhóm để tự bảo vệ bản thân. Nhìn kìa, cái biển ở đằng kia.” Tinasha chỉ về một cái biển treo trên hiên quán. Nó có hình hai ngọn lửa với chữ ‘Góc Lửa’ ở bên dưới chúng.

“Những người trong cộng đồng hỗ trợ toàn diện treo những tấm biển giống kia như nói rằng họ thuộc về cộng đồng đó. Mặc dù những cộng đồng lớn hơn thì thường phô trương về nó hơn.” cô ấy bổ sung.

“Tự bảo vệ và tự quản trị à? Thú vị đấy. Chắc là ở những tổ chức lớn hơn thì việc nhận được những lợi ích lớn hơn thì những khoản đóng góp phải trả hay độ khó để tham gia vào có thể cao hơn phải không?” Oscar nhận xét.

“Đúng là như thế.” Tinasha nhẹ nhàng cười khúc khích dưới lớp vải che mặt ấy, giọng rõ ràng của cô ấy làm cho Oscar nổi hứng lên tinh thần của Oscar tốt lên. Anh ấy nắm lấy tay của người vợ yêu dấu của mình.

“Ta cùng nhau dạo quanh thành phố nhé? Anh muốn thấy nhiều thứ lắm.” Oscar gợi ý.

“Được thôi. À mà để đề phòng thôi, anh nên mua một thanh kiếm ở nơi nào đó. Nếu anh có vũ khí thì khả năng ít gặp rắc rối hơn đó.” Tinasha khuyên anh.

“A, phải ha.” Oscar đáp lại. Anh ấy hiện tại không mang theo kiếm. Thanh kiếm hoàng gia Akashia, thuộc về vị vua hiện tại, Will, và thanh kiếm ma thuật anh sử dụng trước đó đã để lại ở lâu đài. Dù thế, việc không có vũ khí không đồng nghĩa với việc anh ấy không cần nó. Và về ngoại hình, thì anh ấy cần một vũ khí mà không dễ dàng được rút ra trong những trận chiến không quá quan trọng.

“Trong trường hợp ấy, một của hàng vũ khí và… a, có lẽ mua thêm một số bộ đồ cho em nữa.” Oscar gợi ý.

“Tại sao anh lại để ý những chuyện không cần thiết vào lúc có nhiều thứ phải làm như vậy chứ ?” Tinasha phản đối.

“Bởi vì nó mãi là sở thích của anh, nên là ráng chịu đi nha.” Oscar vặn lại, kéo cô ấy đi trong khi cô ấy nhún bờ vài nhỏ nhắn của mình.

Khi họ tiến tới một cửa hàng quần áo gần đấy, một thân hình nhỏ nhắn phóng ra từ một con hẻm ở gần. Người đó, mang một chiếc áo choàng trùm đâu sâu, gần như va phải với Tinasha nhưng đã bị đẩy lùi vừa kịp bởi Oscar. Như một điều hiển nhiên, người đó loạng choạng trên đường và biến mất vào một con hẻm khác ở phía đối diện.

“Em không sao chứ, Tinasha?” Oscar hỏi.

“Vâng, em cảm ơn.” cô ấy trả lời, ấn tay vào trán cô nơi đã bất thình lình va phải vào người anh.

“Có vẻ người vừa rồi có một số vấn đề gì đó.” Tinasha nhận xét, nhìn lại vào hướng mà người đó đã biến mất.

“Có một mùi máu đông trên người đó.” Oscar nói.

“Hở?”

“Tinasha, cùng đi mua thanh kiếm đó trước đi.” Oscar quyết định.

Con người trong chiếc áo choàng đã biến mất rồi, nhưng có một cảm giác không lành dai dẳng. Tin vào linh cảm của anh ấy, Tinasha im lặng gật đầu.

Con đường này không trải dài với đầy cửa hàng, nhưng sau một khoảng đi bộ ngắn, họ tìm được một cửa hàng bán vũ khí. Tuy nhiên, khi họ đẩy cánh cửa dưới biển ‘Góc Lửa’, một giọng nói vang vọng từ bên trong.

“Xin lỗi, nhưng mà hiện tại tôi đang bận một chút.”