Trans: haruto
Edit: Simp
- Năm 1900 -
Bầu trời đêm ngoài cửa sổ rực sáng bởi vô số ánh lửa. Ở thị trấn hẻo lánh này, cách xa kinh thành, chẳng có gì ngoài ánh lửa có thể xua tan bóng đêm nơi đây. Trên tường thành, một người phụ nữ lặng lẽ quan sát những bó đuốc đang tiến lại gần với ánh mắt thờ ơ.
"Nhìn kìa, bọn chúng đến rồi. Cỡ năm trăm người? Cũng khá đông đấy nhỉ?"
"Ta… ta không hề muốn chuyện này xảy ra…" Giọng nói run rẩy từ phía vị lãnh chúa của tòa thành nhỏ này. Ông ta vốn là một lãnh chúa tiếp quản vùng đất này, nơi chưa từng có ngoại xâm. Lẽ ra, ông ta có thể sống một cuộc đời yên ổn, nếu như không bị cám dỗ bởi một ham muốn kỳ lạ.
Sự phản bội Lý do cho sự đảo lộn đối với cuộc sống yên bình của chính mình chỉ đơn giản là vì ông ta đã để bản thân bị cuốn vào "một chút kịch độc" của sự nhàm chán. Ban đầu chỉ là một lời khoác lác vô thưởng vô phạt. Nhưng rồi nó cứ lớn dần, lớn dần, cho đến khi không thể quay đầu lại. Không, phải nói là ông ta chưa từng có ý định quay đầu. Ông ta đã bị mê hoặc bởi sự chú ý đặc biệt của dân chúng, mà chẳng hề hay biết rằng trong ánh mắt ấy ẩn chứa cả lòng tham vô đáy.
Người phụ nữ tóc đen lạnh lùng nhìn kẻ đang co rúm, ôm đầu trước mặt mình.
"Ông nói ông không hề muốn chuyện này xảy ra? Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi cũng sẽ thấy điều đó hiển nhiên mà. Những năm mất mùa, ông vẫn thu thuế y như cũ, chẳng hề đoái hoài đến tình cảnh dân chúng. Trong khi đó, ông lại khoe khoang rằng trong thành có một 'chiếc hộp có thể tạo ra lương thực và châu báu vô tận'. Chuyện sẽ dẫn đến kKết cục 'vậy thì lật đổ lãnh chúa để cướp lấy chiếc hộp ấy' chẳng phải là điều dễ đoán sao?"
Đôi mắt đen của cô nheo lại, tỏ vẻ chán ghét. Dáng người cô thanh mảnh như một thiếu nữ, nhưng khuôn mặt lại mang nét trưởng thành của một người khoảng hai mươi tuổi. Vị lãnh chúa hối hả biện bạch.
"Đó là lời nói dối! Cái hộp đó chỉ là một cơ chế.."
"Hãy thử tưởng tượng cảm giác của bọn họ xem? Biết rằng có lẽ chỉ là lời bịa đặt, nhưng vẫn phải đến kiểm chứng tận mắt. Ta thậm chí còn ở trong thị trấn cả tháng để thu thập thông tin đấy."
Cô hờ hững vén mái tóc đen dài, đôi mắt tối sẫm màu lạnh lùng nhìn về phía những ngọn lửa đang áp sát cổng thành.
Cho đến tận hôm qua, cô vẫn còn là một vị lương y có tiếng trong thị trấn. Cô pha chế những loại thảo dược quý hiếm, bào chế thuốc mỡ với hiệu quả thần kỳ, được dân chúng kính trọng vì giúp họ chữa khỏi những căn bệnh nan y. Vì cô sở hữu nhan sắc tuyệt trần, có người còn đùa rằng cô là phù thủy, như trong những câu chuyện cổ tích. Nhưng dẫu vậy, cô vẫn sống một cuộc đời được chào đón.
Vị lãnh chúa đã nghe danh cô sau đó mời cô đến dự yến tiệc trong thành.
Vấn đề xuất hiện ngay trong đêm đó, dân chúng vốn đã dồn nén uất hận từ lâu đã nổi dậy. Dường như vị lãnh chúa vùng lân cận đã bí mật khơi dậy sự bất an trong lòng họ. Kho vũ khí của thị trấn là mục tiêu bị tấn công đầu tiên, với những món vũ khí đã được cung cấp một cách âm thầm, những kế hoạch đã được sắp đặt từ trước. Trong cơn cuồng nhiệt thịnh nộ của mìnhhọ, dân chúng giờ đây đang kéo thẳng về phía tòa thành.
Còn bên trong thành, sát thủ và đội quân của lãnh chúa láng giềng đã sớm xâm nhập, đang gieo rắc hỗn loạn để đảm bảo cuộc phản loạn thành công.
Giữa cơn hỗn loạn, cô vừa túm cổ áo vị lãnh chúa vừa kéo đến tận đây, chỉ khẽ nhún vai.
"Ta không bận tâm nếu ông phải gánh chịu hậu quả do chính mình gây ra, nhưng điều khiến ta phiền lòng là tương lai của dân làng trông chẳng mấy sáng sủa. Sau khi ông chết, lãnh địa bên cạnh sẽ thôn tính vùng đất này, kết tội dân chúng vì đã giết lãnh chúa, rồi áp đặt mức thuế còn nặng nề hơn."
"T-Ta thật sự sẽ bị giết sao!?"
"Với tình hình này thì đúng vậy."
Ngay khi cô vừa dứt lời, một tiếng thét vang lên từ bên trong tường thành. Một thích khách đang leo lên đã bị chặn lại và bị chém gục bởi người đàn ông đứng trên tường. Anh ta thản nhiên hất thanh kiếm hai lưỡi của mình, gương mặt điển trai vẫn điềm tĩnh như không có gì xảy ra. Đôi mắt xanh như bầu trời quét qua sân trong đang náo loạn, rồi khi bắt gặp ánh mắt của cô, anh khẽ ngước lên.
"Tinasha, tình hình bên ngoài thế nào?"
"Chúng sắp tới cổng rồi. Nếu đối đầu trực diện sẽ chỉ làm tăng thương vong, tốt nhất nên cố thủ trong thành. Cứ ra lệnh bao vây đi."
"Bao vây! Cố thủ!"
Trước tiếng quát của lãnh chúa, sứ giả đang run rẩy trên tường thành lập tức lao đi. Gã suýt vấp ngã khi chạy xuống cầu thang, và ngay lúc đó, một mũi tên bất ngờ bay đến từ đâu đó. Nhưng người đàn ông phía dưới đã nhanh chóng vung kiếm chém rụng nó giữa không trung.
Cô lên tiếng, "Vậy chúng ta làm gì đây, Oscar?"
"Trong lúc cố thủ, ta sẽ sơ tán những người không có khả năng chiến đấu khỏi thành. Sau đó, vào thời điểm thích hợp, sẽ mở cổng, dẫn quân địch vào rồi dồn chúng đến đại sảnh. Lý tưởng nhất là phá hủy cái hộp giả kia, bắt lãnh chúa xin lỗi rồi thương lượng."
"Anh nghĩ mọi chuyện có thể suôn sẻ thế sao? Đám đông bên ngoài trông như sắp phát điên đến nơi rồi đấy."
"Chúng ta sẽ làm dịu bớt đi. Nếu trước khi kịp cướp phá mà đã thấy tòa thành đầy xác chết, họ sẽ chùn bước. Thôi, anh đi đây."
"Nhớ cẩn thậnCẩn thận nhé anh."
Oscar một mình quay lại tòa thành, nơi lính của lãnh địa láng giềng đang hoành hành, chẳng hề tỏ ra lo lắng. Tinasha nhìn theo bóng lưng chồng với ánh mắt tán thưởng, rồi quay lại nhìn về phía bên ngoài thành, khẽ vung tay.
Lập tức, bầu không khí đêm trở nên lạnh lẽo như thể một bức màn băng giá vừa được buông xuống. Đám người đang tiến đến tòa thành rùng mình, dù xung quanh có vô số ngọn đuốc cũng chẳng thể xua tan cái rét cắt da. Cơn lạnh ấy dần dần rút cạn sinh khí của đám đông đang hừng hực sát khí.
Cô tựa người vào tường, lặng lẽ quan sát đám đông bên dưới. Lãnh chúa, vẫn còn ngồi co rúm và run rẩy, cất giọng lắp bắp gọi cô:
"Nếu cô đứng đó, bọn bắn tỉa sẽ nhắm vào mất!"
"Không sao, ta đã dựng kết giới rồi. Với lại, một người bình thường thì chẳng thể bắn trúng mục tiêu trên tường thành đâu."
Cô đáp lời với vẻ bình thản, hoàn toàn đối lập với bầu không khí căng thẳng xung quanh. Đồng thời, cô cũng giống như đang âm thầm thao túng toàn bộ tình hình. Vì sao lại như vậy? Điều kỳ lạ ấy cũng xuất hiện ở người chồng của cô, người vừa đột ngột xuất hiện và chém gục đám thích khách một cách nhẹ nhàng. Cả hai đều tỏa ra một khí chất áp đảo phi thường.
Lãnh chúa ngước nhìn khuôn mặt đẹp đến đáng sợ của cô, thấp thoáng ánh lửa từ bên dưới chiếu sáng, trong mắt ông ta chỉ tràn đầy khiếp hãi.
"Các người… rốt cuộc là ai…?"
Trước câu hỏi ấy, cô hơi nghiêng đầu, đôi môi đỏ khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt.
"Ai mà biết? Chỉ có một điều chắc chắn, chúng ta không phải con người."
※
Hai tháng sau, khi trở về dinh thự của mình, Oscar và Tinasha phát hiện nơi đây vẫn sạch sẽ, không vương một hạt bụi nhờ có Litora, người hầu thân cận của họ. Sau khi cảm ơn Litora và sắp xếp hành lý, cả hai cuối cùng cũng được tận hưởng sự thư thái trong ngôi nhà sau khoảng thơi gian dài.
Tinasha bày biện bàn ăn trong phòng khách với bánh mì nướng, phô mai, thịt xông khói tẩm gia vị và rau củ ngâm chua, còn Oscar thì mang ra một chai rượu.
Bề ngoài, Oscar trông như một chàng trai ở độ tuổi hai mươi lăm, nhưng thực chất anh đã già hơn thế gấp mười lần, một kẻ không còn thuộc về thế giới loài người. Anh từng là vị vua thứ 21 của vương quốc Farsas cách đây khoảng 250 năm, và trong những năm tháng trị vì, anh đã gặp gỡ rồi kết hôn với Tinasha, một phù thủy, sau muôn vàn sóng gió. Một phần của hành trình ấy là phá hủy một cổ vật nguyền rủa, điều đã khiến anh đánh mất “con người” của mình.
Dẫu vậy, hiện tại, Oscar hoàn toàn hài lòng với cuộc sống bên Tinasha.
Trong buổi tối đặc biệt này, họ quyết định tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã thay vì dùng một bữa ăn chính. Oscar nhấp một ngụm rượu, trầm ngâm về những sự kiện trong hai tháng vừa qua.
"Một ngõ cụt vẫn là một ngõ cụt… Nhưng dạo gần đây, chúng ta lại liên tục gặp phải những ngõ cụt thú vị. Như cái 'hộp sản sinh ra vật phẩm vô tận' chẳng hạn."
"Nó đi ngược lại mọi quy luật của ma thuật. Không thể tạo ra thứ gì từ hư vô… Chỉ là một trò bịp thôi." Tinasha hờ hững đáp.
"Chà, nó cũng không phải loại cổ vật có khả năng như 'quan sát hay ghi chép'. Cũng chỉ là một biện pháp phòng bị mà thôi. Chỉ hơi mất thời gian một chút."
"Em thì hoàn toàn quen với việc làm thầy thuốc rồi. Chỉ là dậy trước buổi trưa đúng là cực hình thật."
Tinasha lèm bèm, khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi khi ngồi xuống ghế sô pha.
Nhưng tất cả những điều này đều là một phần vai trò mà thế giới đã giao phó cho họ.
Trên thế giới này, tồn tại một số cổ vật bị nguyền rủa - những vật thể đến từ ngoại vibên ngoài thế giới này, mang mục đích can thiệp vào trật tự tự nhiên. Đó là những cổ vật có khả năng lưu trữ và sao chép thông tin của con người, trích xuất và phong ấn linh hồn, tái hiện ký ức quá khứ, thậm chí quay ngược thời gian để tạo cơ hội làm lại. Những điều này hoàn toàn không thể thực hiện theo bất kỳ quy luật ma thuật nào của thế giới này. Nói cách khác, chúng là những thứ không nên tồn tại.
Một thực thể ngoài vũ trụ này, được gọi là “Kẻ Ngoại Lai”, đã sử dụng những cổ vật ấy để bí mật quan sát thế giới này.
Để chống lại sự xâm phạm từ bên ngoài, thế giới có hai phương thức phản kháng.
Thứ nhất là Thánh Kiếm Hoàng Gia Akashia, một báu vật được truyền lại qua nhiều thế hệ của Vương quốc Farsas, vương quốc mà họ từng cai trị.
Thứ hai chính là bản thân hai người họ, những kẻ đã vượt qua giới hạn của con người.
Khi còn là con người, họ từng phá hủy một cổ vật của Kẻ Ngoại Lai, và tác động của việc này đã làm thay đổi linh hồn họ. Chính sự biến đổi đó đã dẫn đến một lời đề nghị từ thế giới:
“Hãy tiêu diệt mọi sự can thiệp từ bên ngoài.”
Từ đó, họ bắt đầu săn lùng những cổ vật này, một cuộc chiến không có hồi kết. Đổi lại, thế giới đã ban cho họ một khả năng đặc biệt: tái sinh chuyển kiếp sau khi chết.
Thông thường, linh hồn của con người sẽ tự khắc tan biến vào tự nhiên khi họ qua đời. Nhưng linh hồn bị biến đổi của Oscar và Tinasha thì không. Dù thân xác có mất đi, linh hồn họ vẫn trôi dạt cho đến khi tìm thấy một cơ thể mới, một bào thai bị mất linh hồn trước khi ra đời, nhưng lại có sự tương thích hoàn hảo với linh hồn của họ. Nhờ vậy, họ có thể tái chuyển sinh thành con người một lần nữa.
Oscar và Tinasha đều đã trải qua một lần tái sinh tái kiếp như vậy. Tinasha được sinh ra trong thân xác của một thượng quỷ trẻ tuổi, còn Oscar trở thành một cậu bé tại một ngôi làng nhỏ trên núi. Ban đầu, họ không hề nhớ gì về quá khứ, nhưng theo thời gian, ký ức dần quay trở lại, và họ lại tiếp tục cuộc chiến. Về bản chất, họ chính là những cổ vật bị nguyền rủa mang hình hài con người trong thế giới này.
Tuy nhiên, hiện tại, điều khiến họ đau đầu hơn không phải là việc phá hủy cổ vật, mà là tìm ra chúng.
Tính đến giờ, họ đã phá hủy được bốn cổ vật, vẫn còn tám cái chưa bị tiêu diệt. Để truy lùng chúng, họ phải thu thập thông tin từ khắp lục địa, kiểm chứng sự thật, rồi tiếp cận một cách thận trọng để tránh việc cổ vật trốn thoát. Dẫu vậy, phần lớn những tin đồn mà họ điều tra chỉ dẫn đến những món đồ giả mạo.
Tinasha cắn một miếng phô mai, rồi vươn tay lấy ly rượu.
“Có lẽ đã đến lúc mở rộng phạm vi tìm kiếm sang lục địa phía Đông. Nhưng ta chưa có nhiều tọa độ dịch chuyển bên đó, mà khoảng cách lại quá xa, muốn đi thì phải chia nhỏ hành trình.”
“Hay là ta xây luôn một căn nhà ở bên đó?”
“Nếu làm vậy thì ta cần mang cả Lithra theo, nghĩa là phải tháo dỡ căn nhà này. Việc di chuyển quy mô lớn như vậy thì… phiền quá.”
Cô nói với vẻ hờ hững, nhấp rượu từng ngụm nhỏ như một con mèo uống nước.
Từ khi rời hoàng cung để cùng nhau sống một cuộc đời tự do, Oscar đã nhận ra rằng Tinasha rất coi trọng một nơi gọi là ‘nhà’. Dù có đi đến đâu, cô vẫn muốn quay lại nghỉ ngơi tại nơi mà mình gắn bó. Ngay cả trong quá khứ, khi lang thang khắp lục địa để tìm kiếm cổ vật, cô vẫn chọn sống trong một tòa tháp cố định.
Có lẽ, đối với cô, việc chuyển hẳn sang một lục địa xa lạ không phải là một ý tưởng hấp dẫn.
Nhìn vợ mình dựa vào sô pha, Oscar nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu cô.
“Vậy thì chúng ta chỉ cần đến đó điều tra rồi thỉnh thoảng quay về.”
“Như vậy ổn chứ? Không phải sẽ hơi phiền phức sao?”
“Chúng ta đâu có vội. Lợi thế của ta là không bị giới hạn bởi thời gian, đúng không? Đã hai trăm năm trôi qua từ khi chúng ta rời khỏi hoàng cung rồi. Cứ từ từ thôi.”
Oscar nói điều đó một cách bình thản, như thể đó chỉ là một câu chuyện thường ngày.
Nhưng lần này, Tinasha không gật đầu như mọi khi.
“… Hai trăm năm, huh.”
Đôi mắt đen láy của cô nhìn vào khoảng không, ánh mắt thoáng chút mờ ảo. Oscar kéo nhẹ một lọn tóc của cô.
“Sao vậy?”
Nghe câu hỏi của chồng, Tinasha khẽ cười chua chát.
“Em sợ… sau một khoảng thời gian dài như vậy, bản thân mình sẽ thay đổi.”
Cô đặt ly rượu trở lại bàn. Đôi mắt lớn chăm chú nhìn vào bề mặt chất lỏng đang khẽ rung động, dường như xuyên qua nó để hướng đến một điều gì đó xa xăm.
“Dù em có thay đổi, em vẫn là em.”
“Đúng là thế, nhưng mọi thứ đều có giới hạn. Thực ra, trước đây em cũng không ổn định cho lắm.”
Cô đang nhắc đến khoảng thời gian mình gần như mất kiểm soát, khi trở nên quá mức lệ thuộc vào Oscar sau khi anh rời xa cô quá lâu, rồi trở lại trong hình hài một cậu bé. Đã chín mươi năm trôi qua kể từ khi họ quay về căn nhà này, và Tinasha đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Nhưng thỉnh thoảng, trong mắt cô vẫn thấp thoáng nỗi bất an. Đây là lần đầu tiên cô mở lòng nói về nỗi lo sợ đó.
“Thời gian, bản thân nó đã là một gánh nặng. Em hiểu điều đó vì đã sống quá lâu, nhưng càng về sau, nó càng bào mòn tinh thần… đặc biệt là khi ở một mình.”
Rồi Tinasha ngẩng mặt lên, nở một nụ cười.
“Xin lỗi vì đã yếu đuối như vậy.”
Nhưng Oscar nghĩ cô không cần phải xin lỗi. Giữ mãi một trạng thái không đổi là một điều vô cùng khó khăn, không phải chỉ mười hay hai mươi năm, mà là hàng trăm năm.
“Em không thể làm gì khác, nhưng em sợ một ngày nào đó mình sẽ thay đổi quá nhiều. Rồi có thể… anh sẽ chán em.”
“Anh sẽ không.”
“Chỉ là em nói thế thôi.”
Tinasha bật cười khi nói vậy, nhưng có lẽ cô không chỉ đùa. Chắc chắn trong lòng cô vẫn còn nỗi sợ, sợ rằng một ngày nào đó, chồng mình sẽ thay đổi. Tương lai còn dài và không thể đoán trước.
Oscar suy nghĩ một lúc, nhưng thay vì trả lời, anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Anh nâng cô lên đùi, rồi bất ngờ đặt một nụ hôn lên trán cô.
“Anh sẽ không thay đổi. Anh hứa với em điều đó.”
“Nghe vậy em rất vui, nhưng anh hãy ưu tiên cảm xúc của chính mình trước.”
“Anh luôn làm vậy mà.”
Anh luồn tay qua mái tóc đen mượt của cô, hôn lên trán, má, chóp mũi, và đôi môi mềm mại, như muốn khắc sâu tình cảm của mình. Dù những nỗi sợ về tương lai có lẽ không thể xóa nhòa ngay lập tức, nhưng nếu không ngừng thể hiện, thì một ngày nào đó, chúng sẽ được thấu hiểu.
Tinasha khẽ cười khi những nụ hôn chạm lên da mình, rồi cuối cùng bật cười thành tiếng khi không thể nhịn được nữa. Cô vòng tay ôm chặt lấy cổ chồng, siết anh vào lòng.
“Được rồi, được rồi! Em hiểu rồi. Em ổn mà…”
“Nếu em có lúc nào nghi ngờ, hãy nói với anh. Anh sẽ làm cho em hiểu.”
“Sao anh nói nghe đáng sợ quá vậy?”
Oscar cười khẽ rồi lật Tinasha xuống chiếc sô pha dài. Cô nằm đó, đầu gối lên đùi anh, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn lên trần nhà.
“Bỏ qua chuyện đổi thay, em nghĩ có một lý do khiến chúng ta không thực sự bất tử.”
“Một lý do cho việc không bất tử ư?”
Đúng vậy, họ có thể sống mãi mà không già, nhưng không phải là bất tử tuyệt đối. Họ vẫn có thể chết nếu gặp phải kẻ địch quá mạnh, hoặc nếu lơ là mất cảnh giác. Oscar từng xem đó là một giới hạn tất yếu, nhưng có lẽ, với Tinasha, nó mang một ý nghĩa sâu xa hơn.
Bàn tay trắng muốt của cô vươn lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt anh.
“Em nghĩ rằng… có lẽ chúng ta được tạo ra như vậy để không bao giờ trở nên quá cứng nhắc, để không đánh mất những cảm xúc mà ta từng có khi còn là con người. Nếu chúng ta chưa từng thực sự mất nhau, thì nỗi đau chia ly, thứ vốn dĩ là một phần của kiếp người, sẽ dần trở nên xa lạ với chúng ta.”
Lòng bàn tay mềm mại của cô áp lên má anh. Đôi mắt to tròn, vẫn mang nét hồn nhiên như ngày nào, nhưng lại chất chứa một nỗi buồn dịu dàng xen lẫn tình yêu vô tận.
“Có lẽ… việc mất mát là để nhắc nhở chúng ta rằng mình từng là con người. Chúng ta được sinh ra lại với tư cách là con người, lớn lên như một con người… để không bao giờ quên chúng ta đã từng là ai, và bản chất thật sự của mình là gì.”
Ngay cả khi đã không còn là con người, họ vẫn trải qua những nỗi buồn và niềm vui tự nhiên của nhân loại.
Họ trải nghiệm cái chết để không đánh mất bản chất con người, để không quên lý do họ tiếp tục chiến đấu.
Đôi mắt đen của Tinasha, giờ đây phản chiếu ánh sáng ấm áp, khẽ hạ xuống.
“Chắc chắn, cái chết và sự đoàn tụ đều mang một ý nghĩa nào đó. Có lẽ, nó giúp chúng ta tránh khỏi sự nhàm chán của những ngày tháng quá đỗi bất biến… để không trở nên quá tự mãn với chính mình. Khi có sức mạnh như thế này và luôn ở bên nhau, ta sẽ ít bị tổn thương hơn, nhưng cũng dễ trở nên chai sạn.”
Oscar khẽ nhíu mày.
“Anh hiểu điều đó… Nhưng nếu đúng vậy, thì đây là một phương thuốc quá khắc nghiệt.”
Anh nghĩ rằng, kể cả không trải qua nỗi đau mất mát, tình cảm quan trọng của họ cũng sẽ không thay đổi. Nhưng Tinasha đã sống lâu hơn anh rất nhiều, cô hiểu rõ dòng chảy thời gian hơn bất kỳ ai. Khi họ gặp nhau lần đầu, cô đã là một phù thủy cô độc. Hơn nữa, Oscar chưa bao giờ phải chờ đợi một mình trong căn nhà này. Anh chưa từng nếm trải sự nặng nề của năm tháng lẻ loi.
Tinasha bật cười, nhưng ánh mắt cô có chút xa xăm.
“Còn em thì có cảm giác như mình luôn bị thử thách… xem liệu anh có chọn em lần nữa hay không.”
“Gì cơ?”
“Biết đâu khi lớn lên trong một môi trường mới, gu của anh sẽ thay đổi thì sao?”
Oscar nhướng mày, rồi bật cười.
“Sao chỉ có anh? Em cũng như vậy mà.”
“Nhưng anh có vẻ sẽ thay đổi dễ dàng hơn…”
Câu nói đó khiến Oscar khẽ thở dài. Tinasha lảng tránh ánh mắt anh một cách lúng túng, nhưng anh không tiếp tục truy cứu. Thay vào đó, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay trắng muốt.
“Đừng lo. Dù em có thế nào, anh vẫn sẽ đến tìm em.”
“Em cũng muốn trưởng thành một chút, ít nhất là thế…”
“Không sao đâu, sau này nó sẽ thành một câu chuyện thú vị.”
“Câu chuyện vui cho anh thì có! Nhưng còn em thì sao?”
Oscar cười khẽ trước sự phản bác của cô.
“Nếu trông em quá hoàn hảo khi tái sinh, anh có khi lại nghi ngờ em có âm mưu gì đó. Thế nên, cứ bình thường là được.”
“…Em không hiểu nổi cái ‘bình thường’ đó của anh.”
Tinasha cau mày. Sự nghiêm túc trong giọng nói của cô khiến Oscar nhớ đến xuất thân của cô, một cô gái lớn lên trong sự cô lập, được nuôi dạy từ nhỏ như một ứng cử viên cho vị trí nữ hoàng, rồi sau đó trở thành phù thủy. Những trải nghiệm về giao tiếp của cô vốn không bình thường.
“Có lẽ nếu em lớn lên một cách bình thường và có một mối tình bình thường, em sẽ giỏi mấy chuyện này hơn.”
“Ể? Ý anh là sao?”
"Anh muốn là người đó." Oscar nói với vẻ chân thành, khiến Tinasha đỏ bừng mặt. Cô vội vàng quay đi đầy bối rối, lẩm bẩm: "Có anh làm bạn đồng hành thì bình thường thế nào được chứ." Rồi cô úp mặt xuống đùi anh, hai chân khẽ đạp như một con mèo đang vẫy đuôi.
Một lúc sau, Tinasha với tay lấy ly rượu mà không ngồi dậy. Hành động đó có thể bị xem là bất lịch sự, nhưng thực ra, nó là dấu hiệu cho thấy cô đang thoải mái và muốn bày tỏ sự thân mật. Khi còn là con người, cô luôn giữ dáng vẻ đoan trang trước thần dân và con cái. Chỉ có Oscar mới biết được một mặt khác của cô - một mặt chỉ xuất hiện khi họ ở riêng tưchỉ có hai người họ.
Nghĩ đến điều đó, ánh mắt Oscar dịu lại. Thấy vậy, Tinasha tò mò nhìn anh.
"Oscar?"
"Không có gì. Em có muốn anh lấy gì cho không?"
"Phô mai đi."
Oscar đút cho cô một miếng nhỏ. Tinasha nhắm mắt tận hưởng, vẻ mặt trông rất mãn nguyện. Anh khẽ vuốt tóc cô, như đang cưng chiều một chú mèo ngoan ngoãn.
"Chúng ta hãy nghỉ ngơi ở dinh thự một thời gian. Anh cũng muốn rèn luyện lại bản thân," Oscar nói.
"Anh vẫn chạy bộ mỗi sáng ngay cả khi giả cải trang trong thành phố mà..."
"Anh bị hạn chế nhiều vì ánh mắt người khác."
Dinh thự, nơi không ai khác lui tới, cho phép họ làm những việc mà ở nơi khác không thể. Đây sẽ là khoảng thời gian để thu thập thông tin và nghỉ ngơi.
Cảm thấy khó uống rượu khi đang nằm sấp, Tinasha nhẹ nhàng lơ lửng lên.
"Vậy thì em có vài thí nghiệm muốn thực hiện. Khi giả làm dược sĩ, em đã nghĩ ra mấy công thức thuốc mới, cần có thời gian chuẩn bị cho đàng hoàng."
"Không sao, nhưng nếu định thử nghiệm lên anh thì phải nói trước. Đừng có lén bỏ vào cho anh uống."
"Nếu anh biết mình đang uống thuốc, kết quả sẽ bị sai lệch mất..."
"Nghe cứ như Lucrezia ấy... Em đang dần trở nên giống cô ấy rồi à?"
"Đừng nói mấy điều khó nghe như thế!"
Nếu phù thủy mà Tinasha xem như chị gái nghe được, chắc chắn cô ấy sẽ nói: "Hai người cứ nói vậy nữa là tôi sẽ cho cái gì đó vào đồ uống của cả hai đấy." Với vô số thí nghiệm không được phép phi pháp trong quá khứ, chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Tinasha tiếp tục lơ lửng quanh phòng, vừa bay vừa trò chuyện cùng Oscar.
Khi Tinasha ngồi vào bàn và với tay lấy thức ăn, một khoảng thời gian nghỉ ngơi nữa của họ lại bắt đầu. Thời gian nghỉ ở dinh thự của họ không cố định, tùy thuộc vào tâm trạng, có khi chỉ kéo dài một tuần, nhưng cũng có khi lên đến hai, ba tháng. Trong những khoảng thời gian ấy, họ sống tùy ý, quá quen thuộc với thói quen của nhau sau nhiều năm bên nhau. Một trong những khác biệt rõ rệt nhất trong sinh hoạt của họ là giờ giấc thức dậy; Oscar thường dậy ngay trước bình minh.
Hôm đó, anh rời khỏi dinh thự lặng lẽ, cẩn thận không đánh thức vợ mình. Như thường lệ, anh chạy qua khu rừng xung quanh, luyện kiếm, chăm sóc khu vườn, rồi trở về nhà vào khoảng giữa trưa. Tinasha, vừa bước ra từ bếp, mỉm cười dịu dàng với anh.
"Okairinasai, Oscar."
Bữa trưa đã được bày sẵn trên bàn, phần lớn món ăn được chuẩn bị từ tối hôm trước. Tinasha thường thức dậy ngay trước buổi trưa, tắm rửa rồi chuẩn bị bữa ăn. Họ luôn ăn cùng nhau trước khi tiếp tục những việc riêng của mỗi người.
Lấy bánh mì mới nướng từ lò ma thuật nhỏ, cả hai ngồi xuống ăn. Tinasha với mái tóc còn hơi ẩm được buộc gọn gàng, nhấp một ngụm súp rau rồi hỏi:
"Hôm nay anh chạy đến đâu vậy?"
"Phía tây. Anh định đi đến tận bờ biển, nhưng không đủ thời gian."
"Ừm, bình thường quãng đường đó mất ba ngày, và cuối cùng anh sẽ đâm thẳng vào một vách đá. Nên nếu có đến nơi thì nhớ đừng rơi xuống đấy."
"Có lẽ lần sau anh sẽ chuẩn bị để cắm trại qua đêm."
"Anh không cần phải cắm trại đâu. Chỉ cần liên lạc với em, em có thể dịch chuyển đến đón anh. Hôm sau lại dịch chuyển anh về đúng chỗ cũ, vậy là xong."
"Thế chẳng phải mất hết ý nghĩa rồi sao?" Oscar bật cười, biết rằng với anh, việc cắm trại cũng là một phần của rèn luyện. Tinasha có lẽ nghĩ rằng anh chỉ muốn phiêu lưu, điều này cũng đúng, nên anh không nói thêm.
Vừa chậm rãi ăn, Tinasha vừa hướng mắt ra cửa sổ.
"Mà này, Oscar, có phải anh đã nhổ cỏ dại quanh đây không?"
"Cỏ dại? À, đúng rồi. Anh chăm sóc vườn một chút, nhưng có vẻ hăng quá nên nhổ cả một đống, thậm chí ngoài khu vườn nữa."
"Khu rừng giờ sạch đến mức em tưởng đất dinh thự được mở rộng đấy," cô cười khẽ.
"Anh không biết nên dừng ở đâu. Anh làm quá tay rồi à?"
Tinasha bật cười.
"Không, cũng không hẳn. Cảm ơn anh. Nhưng nếu anh có ý định chặt cây hay khai hoang gì đó, nhớ hỏi ý em trước nhé," Tinasha mỉm cười dịu dàng.
"Anh đâu có đi xa đến mức đó..." Oscar đáp, dù trong lòng cũng biết mình hơi quá tay với chuyện nhổ cỏ. Khi làm việc một cách vô thức, anh thường cứ tiếp tục mãi không dừng lại. Anh chợt nhớ đến lần mình mài dao bếp đến mức Tinasha phải thốt lên: "Cái này nhỏ xíu rồi... nhưng ít ra vẫn sắc bén, vậy chắc cũng tạm ổn." Nghĩ lại, có lẽ anh nên cẩn thận hơn một chút.
Nhìn vẻ mặt anh, Tinasha dường như đọc được suy nghĩ ấy, cô khẽ cười. "Thỉnh thoảng bị bất ngờ bởi những hành động khó đoán của anh cũng thú vị lắm. Cả hai ta đều vậy mà."
"Anh thích làm em bất ngờ theo cách có chủ ý hơn."
"Nhưng đôi khi những bất ngờ có chủ ý của anh lại hơi thiếu kiểm soát. Như lần em tình cờ phát hiện bức tượng kỳ lạ trong rừng chẳng hạn."
"Đó là một con mèo," Oscar bình thản giải thích.
Tinasha thoáng sững lại, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh như chưa từng có gì xảy ra. Cô tiếp tục câu chuyện như thường lệ. "Chút nữa em sẽ ra ngoài mua ít thảo dược cho mấy thí nghiệm."
"Anh đi cùng nhé? Coi như giúp em xách đồ."
"Không cần đâu, cũng chẳng nặng lắm. Anh có cần mua gì không?"
"Hiện tại thì không."
"Vậy à. Nhớ về đúng giờ ăn tối nhé, tối nay trời sẽ mưa đấy."
Tinasha đứng dậy chuẩn bị trà, còn Oscar theo thói quen lặng lẽ dõi theo cô. Những khoảnh khắc đời thường như thế này, anh chưa bao giờ cảm thấy chán. Cuộc sống hàng ngày của họ tràn ngập niềm vui, và sự thay đổi mà Tinasha từng lo sợ có lẽ vẫn còn xa vời.
Lắng nghe tiếng cô khe khẽ ngân nga trong bếp, một nụ cười mãn nguyện thoáng hiện trên môi Oscar. Ngoài cửa sổ, bầu trời trải dài với những đám mây lơ lửng nhẹ nhàng nơi chân trời.
※