Trans: Azure
※
Một làn sóng dò tìm ma lực trải rộng khắp đại lục đã chạm tới dấu vết của cô gái — người vừa thoát khỏi kìm hãm của phong ấn ma pháp cường đại. Phản ứng ấy vọng đến tận một tòa dinh thự ẩn mình trong cánh rừng rậm phía Tây. Trên chiếc giường vẫn còn nồng mùi máu, một người đàn ông khẽ mấp máy đôi môi khô nứt:
“Ta đã tìm thấy nàng rồi.”
Anh gắng nâng cánh tay rã rời lên, nhưng cơn đau nhói khiến bàn tay khựng lại giữa không trung. Hơn một tháng đã trôi qua kể từ trận giao tranh với dị vật bị nguyền rủa, vậy mà uy lực của nó vẫn để lại dấu vết sâu hoắm trong huyết nhục anh. Đã có lúc dòng ma lực trong huyết quản bị xé toạc, thân thể thối rữa, lơ lửng giữa ranh giới sinh tử.
Cuối cùng, sự rữa nát đã tạm ngừng, nhưng vết thương rỉ máu chưa một lần khép miệng, và luồng ma lực bị vẩn đục vẫn chưa tan biến. Có lẽ còn lâu lắm anh mới có thể bước đi như xưa.
Trong giọng khàn đặc, anh thì thầm ra lệnh:
“Narrk… nàng đã trở về rồi.”
Chú rồng nhỏ cuộn mình bên khung cửa sổ khẽ động đậy khi nghe thấy tên gọi.
“Hãy đi… bảo vệ nàng. Đừng rời khỏi nàng, dù chỉ một bước.”
Nhận lệnh, Narrk cất tiếng kêu trầm, khẽ hất cánh cửa sổ rồi phóng mình ra bầu trời đêm. Người đàn ông dõi theo hình bóng chú rồng khuất dần, rồi thở ra một hơi nặng nề vương mùi tanh của máu. Cả thân thể anh như bốc lửa — không chỉ bởi cơn sốt âm ỉ, mà còn vì những xúc cảm hừng hực đang bùng lên trong lồng ngực.
Sáu mươi năm trôi qua, những tháng năm đó tựa như giấc mộng chẳng dài, mà lại dài đến tuyệt vọng. Thế nhưng giờ đây, một lần nữa, anh đã được ban cho cơ hội.
Đã đến lúc để xem, liệu nàng có chọn anh hay không.
※
Đối với Lisechen, những ngày kể từ khi rời khỏi tòa tháp giam chỉ có thể gọi là chấn động — mọi thứ mới mẻ đến ngỡ ngàng, như thể nàng bị cuốn vào cơn lũ lạ lẫm mà chẳng kịp thở. Từng từ mà trước đây chỉ hiện hữu trong trí óc, nay đã hiện lên thật sự, sờ được, ngửi được, nghe được. Tất cả đều kỳ diệu.
“Đây gọi là đồng hồ.”
Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, rũ bỏ lớp bụi bặm, Lisechen chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường. Nàng vẫn còn vụng về khi đối thoại, thế nhưng cô hầu gái đang chải tóc cho nàng chỉ mỉm cười dịu dàng:
“Vâng, đúng vậy.”
“Đó là hoa hồng.”
“Vâng.”
Lisechen khẽ mỉm cười trước những câu trả lời nhẹ nhàng ấy.
Tên cô hầu gái là Elise, hai mươi mốt tuổi, hơn Lisechen năm tuổi. Trong tòa thành Roszark, đã có năm cô hầu luân phiên chăm sóc Lisechen, nhưng đến giờ chỉ còn Elise là người ở lại bên nàng. Có lẽ từ nay, Elise sẽ trở thành người hầu chính của nàng.
Elise kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi ngây ngô của vị tiểu công chúa bị cầm tù bấy lâu. Với Lisechen, đó là sự ân cần vượt xa những gì một kẻ từng bị giam cầm có thể mong đợi.
Sau khi chỉnh lại mái tóc, Elise rời đi một lát để cất dụng cụ. Khi trở lại, sắc mặt cô đã thoáng u ám.
“Tối nay, bệ hạ sẽ đến gặp người.”
“Bệ hạ? Vị vua?”
“Vâng, chính là bệ hạ — người đã mang tiểu thư về đây.”
“Ortwine… ta đã nghe qua. Kẻ đã diệt quốc của ta.”
Nàng đã nghe cái tên ấy. Vị quân vương trẻ tuổi của Rozsark — kẻ đã nghiền nát Anneri thành chư hầu. Nàng hiểu ý nghĩa của việc “tiêu diệt một quốc gia”, nhưng vẫn chưa hiểu vì sao ánh mắt Elise lại đượm vẻ thương xót. Lisechen nghiêng đầu, chẳng biết mình phải cảm thấy gì.
“Bệ hạ có ý định… để người trở thành phi tử.” (azure: có cậc)
“Phi tử?”
Một từ xa lạ với nàng. Elise đành nhỏ nhẹ giảng giải. Rozsark tuy đã thắng trận, nhưng lòng dân Anneri vẫn còn đó — ai biết khi nào họ sẽ phản loạn? Giữ lại huyết mạch hoàng tộc Anneri bên cạnh là cách để trấn an dân chúng, gắn kết lợi ích đôi bên.
“Trên danh nghĩa, người đáng ra nên trở thành hoàng hậu… nhưng bệ hạ đã có năm phi tử rồi, mỗi người đều mang thế lực riêng…”
“Ta hiểu rồi. Cảm ơn cô.”
Nàng gật đầu, giọng đều đều như kể chuyện của người khác. Có lẽ Elsie xót xa vì một đứa trẻ vừa thoát xiềng xích lại sắp phải chấp nhận một hôn sự đầy toan tính. Nhưng Lisechen chỉ nghĩ đơn giản — thân phận công chúa là tấm khiên, cũng là xiềng xích. Nếu không phải hoàng tộc, có lẽ nàng đã chết từ lâu trong chiến loạn.
“Vậy ta nên làm gì để Anneri không bị liên lụy? Ta có nên phục tùng Ortwine? Hay chết đi để thôi là gánh nặng?”
Elise sững người, vội bịt miệng.
“Xin người… đừng tự dằn vặt mình như thế. Có lẽ thuận theo ý bệ hạ cũng là điều tốt cho thần dân của chúng ta.”
“Phải rồi. Cảm ơn cô.”
Lisechen lẩm bẩm như tự nói với chính mình. Còn Elsie thở dài, rót trà nóng cho nàng. Hơi trà ấm cuộn lấy đôi bàn tay mảnh khảnh. Lisechen ngáp khẽ.
“Người có vẻ mệt. Hay người nghỉ một lát đi, còn đủ thời gian trước khi bệ hạ đến.”
“Ừm… vậy ta sẽ ngủ.”
Elise đưa nàng vào gian phòng bên trong, nơi chiếc giường rộng lớn và mềm mại như ôm lấy đôi vai nhỏ. Trước khi Elise rời đi, Lisechen gọi tên cô — lần đầu tiên nàng tự nhiên cất tiếng gọi ai đó bằng tất cả sự biết ơn, dù nét mặt vẫn trống rỗng.
“Elise… cảm ơn.”
Elise chỉ kịp nở nụ cười dịu dàng đáp lại.
Còn Lisechen khép mắt. Ý thức nàng dần chìm vào giấc ngủ — nơi duy nhất nàng từng có thể nói chuyện, mơ mộng…
Nhưng lần này, giấc mơ lại khác.
Một cánh rừng rậm rạp phía sau lưng. Trước mắt nàng, giữa khu vườn bỏ quên, một tòa dinh thự sừng sững hiện ra.
“Đây là đâu?”
Lisechen khẽ đẩy cửa, bước vào hành lang tối tăm, im lìm. Bước chân nàng dừng lại trước một cánh cửa khép hờ. Nàng mở ra — và mùi máu thối rữa xộc thẳng lên sống mũi. Trong gian phòng kín, có ai đó đang nằm đó, toàn thân phủ mờ sương đen.
“… Nàng tới rồi sao?”
Một giọng nói, khản đục mà dịu dàng, bật lên.
Trái tim Lisechen khẽ run.
Chính là giọng nói trong bao giấc mộng nàng từng thấy. Giọng nói duy nhất đã lắng nghe nàng.
Và lần này… hình như đó không còn là ảo ảnh.
“Ngài… là ai?”
Cánh tay đen đặc, mờ sương đưa ra về phía nàng. Không một chút do dự, Lisechen cũng giơ tay ra nắm lấy — như thể cả thế giới này chỉ còn lại đôi tay ấy. Nhưng ngay khoảnh khắc những ngón tay chạm nhau, mọi thứ rực sáng rồi tan biến.
Nàng choàng tỉnh, mồ hôi lạnh túa ra.
Bên khung cửa, một bóng đỏ bé xíu đang cuộn mình — con rồng nhỏ đang ngủ say, chợt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ thẫm nhìn nàng chăm chú.
Lisechen thì thầm:
“… Narrk.”
Chú rồng kêu khẽ, dụi đầu vào lòng bàn tay nàng. Khi Elise bước vào, suýt nữa cô đã thét lên vì cảnh tượng ấy.
“Người… người nuôi nó ư!?”
“Không. Nó tự tìm đến ta.”
“Tôi… tôi sẽ gọi lính canh!”
“Không sao đâu. Nó ngoan mà.”
Ánh mắt Lisechen rực lên thứ cảm xúc dịu nhẹ chưa từng có. Lần đầu tiên, một nụ cười rất mảnh xuất hiện nơi khóe môi nàng.
Elise đành thở dài, cúi đầu như nhận mệnh.
“Được rồi… Thần sẽ cố thuyết phục bệ hạ. Nhưng… xin người hãy chuẩn bị.”
“Ta sẽ tự nói với Ortwine.”
Trong lòng nàng, hơi ấm từ chú rồng nhỏ lan ra — như dấu hiệu rằng một giấc mơ dài sắp thành sự thật.
※
Trên đại lục rộng lớn này, bốn cường quốc chính đang phân chia cán cân quyền lực: Farsas, Gandna, Kisk và Medial. So với chúng, Roszark và Anneri chỉ là những tiểu quốc nhỏ bé bên rìa bản đồ. Trong cục diện ấy, cớ sao Ortwine lại chĩa gươm vào Anneri? Rất đơn giản — để nuốt lấy sinh khí của đất đai phì nhiêu, gia tăng quyền lực cho chính quốc gia của hắn.
“Trước mắt, cứ quan sát tình hình. Siết chặt canh gác để ngăn bạo loạn, nhưng cứ để dân Anneri tiếp tục sinh sống như cũ. Khi mọi thứ lắng xuống, sẽ bắt đầu củng cố biên giới phía Đông và mở rộng ruộng đất.”
“Thần tuân lệnh.”
Đám quan viên rập người cúi đầu rồi rút khỏi thư phòng. Ortwine cất lên bản tấu mới. Anneri — mảnh đất dù nắng lửa, mưa dầm, nhưng lại màu mỡ, trù phú, thích hợp canh tác bậc nhất. Thế nhưng con dân xứ này nổi tiếng lười biếng, chỉ trồng đủ ăn, ngoài bông vải xuất khẩu thì chẳng màng gì tới giao thương.
Trái lại, Roszark, dù kề bên, đất canh tác chẳng được là bao. Một nửa lãnh thổ quanh năm oằn mình hứng gió Đông Bắc, mang theo bụi cát từ Sa Mạc Suito, từng hạt cát âm thầm gặm nhấm lớp đất đai. Ortwin cần ruộng đồng Anneri làm đường lui. Những lý tưởng về “liên minh tiểu quốc” chỉ là ảo vọng — như hồi Farsas xâm lược Kasola sáu mươi năm trước đã chứng minh rõ ràng. Hắn không muốn Roszark vĩnh viễn chỉ biết bợ đỡ các cường quốc. Hắn muốn nó ngẩng đầu, sánh ngang — hoặc cao hơn.
Và Anneri chỉ mới là bước đầu.
Từ giờ, công việc sẽ càng chất chồng. Ortwine biết, đoạt Anneri về nghĩa là hắn sẽ phải đối đầu với thế lực phản đối cả trong lẫn ngoài. Những cải cách của hắn đã bắt đầu lan khắp Roszark: tướng lĩnh hay quan dân, bất kể xuất thân, kẻ có tài ắt được trọng dụng. Triều đình như một cỗ xe đang gầm gừ, chuẩn bị bứt phá khỏi vũng bùn tăm tối.
Đúng lúc ấy, Rima, Trưởng Pháp Sư, lặng lẽ xuất hiện, vẻ mặt phức tạp.
“Bệ hạ… tòa nhà nơi công chúa Anneri bị giam cầm — bao quanh nó là những phong ấn ma pháp cực mạnh, hàng chục lớp. Tất cả như được bày sẵn để phong tỏa cô ấy. Thật khó tin.”
Ortwine cười nhạt, phẩy tay xua đi mối nghi.
“Chắc chỉ là tận dụng toà nhà cũ. Chẳng ai bày phong ấn mạnh như thế chỉ để giam một con búp bê rách rưới. Lieschen thì có gì ghê gớm — chẳng phải phù thủy cổ tích nào…”
“Bệ hạ!” Rima cau mày, giọng khẩn khoản.
“Phù thủy không chỉ còn trong truyền thuyết. Vẫn còn kẻ chưa rõ tung tích. Nếu họ còn lẩn khuất…”
“Vậy cứ để chúng tiếp tục lẩn khuất. Điều ta bận tâm là huyết mạch Anneri chính thống. Cưới cô ta làm phi tử, cai trị dân chúng sẽ dễ bề thuần phục.”
Rima chực nói gì đó, rồi thôi. Trong đầu lão hẳn vẫn không ngừng suy tính. Nếu chỉ có mình cô công chúa này, Ortwine có thể dựng nàng làm nữ hoàng bù nhìn, hoặc để đứa trẻ nàng sinh ra lên ngôi chư hầu Anneri.
“Trước hết, hãy giữ kín thân phận công chúa Anneri. Một khi lộ ra, sẽ sinh lắm rắc rối.”
“…Tuân lệnh.”
Ortwine khẽ gật, hồi tưởng lần đầu nhìn thấy Lieschen. Vẻ đẹp tàn úa mà ma mị. Thân thể gầy guộc, nhưng lại tựa đóa hoa héo mang vẻ kiều diễm kỳ lạ. Ánh mắt đen thẳm như giếng sâu chưa từng vẩn đục — kẻ sống mười sáu năm sau song sắt, mà vẫn giữ được đôi mắt ấy, hẳn là một nghịch lý.
Giá như nàng có thế lực hậu thuẫn, có lẽ hắn đã cân nhắc lập nàng làm chính cung. Nhưng giờ, nàng chỉ là quân cờ. Cũng như cái ngai này — một lớp bọc băng lạnh che phủ cả trái tim hắn. Trong lòng hắn thầm rủa chính những lớp dối trá đã buộc hắn lôi kéo một đứa con gái khác vào vòng xoáy này.
Khi bước vào phòng, Ortwine nhìn thấy Lisechen ngồi giữa giường, chú rồng đỏ Narrk cuộn mình trong lòng nàng. Hắn cau mày.
“Thứ đó là gì?”
“Một con rồng. Ta giữ nó được chứ?” Lieschen ngước mắt, giọng bình thản như thể đó là điều tự nhiên.
Cô hầu gái Elise hoảng hốt, run rẩy: “Bệ hạ, thần… thần định bẩm báo trước về chuyện này…”
Một con rồng — giữa hoàng cung? Nhưng khi đôi mắt đỏ của Narrk chậm rãi liếc qua hắn, Ortwine chỉ nhếch môi. Kỳ lạ thật, nhưng nếu nó không gây chuyện thì cũng chẳng sao.
“Được. Nhưng đừng để nó gây rối. Và ngươi…” Ánh mắt hắn ghìm lấy Lieschen.
“Ngươi vẫn là kẻ bị giam cầm ở đây. Học cho đúng lễ nghi đi. Sau đó, ngươi sẽ trở thành phi tử — hay không, còn tùy lựa chọn của ngươi.”
Lieschen nghiêng đầu, đôi mắt u ám xoáy sâu vào Ortwin. Rồi nàng nói thẳng, giọng khẽ mà cứa vào tâm trí hắn:
“Vậy… là ta sẽ sinh con cho ngài — để Anneri được yên ổn?”
“…Phải.”
Nghe chính miệng nàng nói ra, Ortwine thấy một cơn buồn nôn trào lên tận cổ. Chính bàn tay hắn đã kéo nàng khỏi ngục tối, chỉ để giam nàng vào xiềng xích khác.
“Liệu… có ổn không? Một kẻ như ta?” Lieschen lại thì thầm, ánh nhìn như trôi về một nơi xa lắc.
“Máu trong ta… có xứng đáng không?”
“Máu…”
Như một bóng ma, lời nguyền của mẫu hậu hắn vang lên:
“Ngươi… mang trong mình huyết mạch của chúng…” Cơn rùng mình lan khắp sống lưng Ortwine. Hắn giơ tay, siết chặt đôi vai gầy guộc.
“Đừng nói nhảm thế!”
“Ortwine… đau…”
“Máu mủ thế nào? Ngươi bị nhốt trong đó mười sáu năm, chẳng đủ chứng minh ngươi là công chúa sao?”
Chú rồng Narrk gầm gừ khe khẽ. Hắn mặc kệ, bóp cằm nàng, buộc ánh mắt ấy phải đối diện với hắn — đôi mắt không gợn sợ hãi, mà chỉ như một tấm gương đen, soi trọn sự giả dối của chính hắn.
“Chẳng ai biết sự thật là gì cả. Cứ dệt nên một câu chuyện đẹp đẽ rồi bày ra cho thần dân, cho các vương quốc khác. Ngươi — Princess Anneri — sẽ trở thành phi tử của ta.”
Hà cớ gì mẹ hắn lại dạy hắn điều đó từ thuở còn bé?
Nếu chẳng biết, hẳn anh đã có thể sống một đời bình thường, bảo hộ vương quốc Rozsark như bao vị vương khác. Thế nhưng, một khi đã biết rồi, anh chỉ còn cách tồn tại giữa thế giới toàn những dối trá và lừa lọc.
Đôi khi, nghĩ đến đó, cơn giận dữ lại thiêu đốt lồng ngực, khiến Ortwine chỉ muốn tự thiêu rụi chính thân xác mình cho tan hết u uất.
Giữa cơn giận, anh ghé sát mặt mình vào gương mặt của cô ấy. Nhưng đúng lúc ấy, có thứ gì đó khẽ lướt ngang qua má anh.
“Cái gì—!?”
Bản năng lập tức trỗi dậy. Anh đẩy mạnh Lisechen ra khỏi vòng tay mình, tay kia chộp lấy chuôi kiếm. Thế nhưng cô gái ấy chỉ nghiêng đầu, mắt mở to vô tội. Con rồng con trên đầu gối nàng ngừng phát ra tiếng kêu lanh lảnh, đôi cánh đỏ co lại, ánh mắt ánh lên nhìn chằm chằm Ortwine. Người hầu gái thì tái xanh, bấu chặt mép tường.
Lisechen mở to đôi mắt đen, ngón tay mảnh mai khẽ chỉ vào má anh.
“Máu…”
Chạm tay lên má, Ortwine thấy vết cắt mảnh như sợi chỉ, máu rỉ ra thấm đỏ đầu ngón. Anh nhìn vệt máu trên tay, rồi nhìn trừng trừng vào cô gái đang đứng trước mặt.
“Là ngươi làm sao?”
“Ta không biết.”
“Không biết? Chứ còn ai vào đây nữa?”
Ortwine nắm chặt cổ tay nàng, kéo cô đứng lên. Lieschen khẽ nhăn mặt vì đau, còn con rồng đỏ vừa cất cánh đã gầm gừ đe dọa. Cùng lúc, bên cửa sổ, một chiếc bình sứ vỡ tan thành hàng chục mảnh, va nhau leng keng. Chỉ một khắc sau, hàng loạt tượng gốm, bình hoa trong phòng đồng loạt đổ vỡ, âm thanh khô khốc vang vọng, khiến lính gác bên ngoài hốt hoảng đập cửa hỏi thăm tình hình bên trong.
Một luồng gió lạ quẩn quanh trong phòng, như cơn bão đang chực nổi lên từ lòng đất.
“Cái quái gì thế này…?” Ortwine đưa tay ra che chắn cho Lisechen. Chỉ lúc ấy anh mới nhận ra — tấm váy trắng tinh của nàng khẽ phát sáng, một quầng lam mờ lan dần quanh ngực. Chăm chú nhìn kỹ, anh thấy những hoa văn thần chú như đường mực bạc từ từ nổi lên trên da thịt nàng. Không đợi kịp, Ortwine chụp lấy cổ váy.
“Xin ngài, bệ hạ! Xin ngài đừng—!” Người hầu gái hoảng hốt kêu lên, song Ortwine phớt lờ, xé toạc lớp lụa mỏng.
Tấm thân gầy yếu lộ ra dưới ánh đèn. Và ngay khi trông thấy, anh thoáng nghẹn lời.
Trên làn da nhợt nhạt, những phù văn phức tạp phủ kín, tựa tấm lưới ma thuật quấn quanh thân thể nhỏ bé. Chúng phát ra ánh sáng nhạt, rung rinh theo những tiếng vỡ đồ trong phòng, lay động như sống cùng hơi thở của ai đó vô hình.
“Thứ này… đã có từ trước sao?”
“Không… Không hề! Khi nô tỳ tắm cho cô ấy… tuyệt nhiên không có…”
Tiếng đập cửa bên ngoài càng thêm dồn dập. Chiếc gương lớn treo tường nứt toác, vỡ tan tành. Người hầu co rúm trong góc phòng, miệng thầm cầu nguyện.
Còn Lisechen, vẫn ngây người nhìn lên trần, bỗng chao đảo rồi ngã lả đi. Ortwine kịp đỡ lấy nàng, cánh tay anh run khẽ.
“Lisechen…”
Không rõ do sợ hãi, kiệt sức hay còn lý do nào khác, nàng đã thiếp đi. Và ngay khoảnh khắc ấy, cơn bão quẩn gió cũng tan biến, để lại một căn phòng bừa bộn gạch vụn, mảnh sành.
“Một pháp sư sao… mà còn chưa từng được luyện kiểm soát…” Ortwine lẩm bẩm. Anh giao Lisechen cho người hầu rồi bước nhanh về phòng làm việc. Một canh giờ sau, Pháp sư trưởng Rima có mặt, mặt nghiêm nghị, báo cáo trước bệ hạ.
“Đúng vậy. Rất có khả năng là một pháp sư, hơn nữa là pháp sư sở hữu ma lực không tầm thường. Những hoa văn đó là phong ấn, để phong bế ma lực của công chúa. Nhưng có vẻ phong ấn đã bị rạn nứt, ma lực bắt đầu tràn ra ngoài.”
Ortwine thở dài, tựa lưng vào ghế. “Một công chúa bị giam cầm… rốt cuộc lại là một pháp sư tiềm tàng.”
Rima gật đầu. “Kẻ mang dòng ma lực mạnh có thể sinh ra từ huyết thống, nhưng cũng có thể xuất hiện ngẫu nhiên. Nếu không được huấn luyện, trẻ con dễ phát bộc phát ma lực, gây thương tích cho người khác. Có lẽ… ngày trước họ đã biết điều này, nên phong ấn từ khi cô bé còn nhỏ.”
Ortwine nhếch môi cay đắng. “Vậy cái kết cục của con chim lồng son… là quay lại chính căn nhà giam ấy, phải không?”
“Thần không dám nói, nhưng… giữ công chúa lại lâu trong thành cũng là chuyện khó, bệ hạ.”
Những lời chưa nói thành câu, Ortwine vẫn nghe thấu: Hãy trả Lisechen về lại cái tháp đá kia. Một khắc thôi, bờ vai anh siết lại, cơn giận không tên âm ỉ.
Mười sáu năm sống như xác không hồn, nay được thả ra chưa trọn một ngày… đã phải trở về ngục giam sao?
Hình bóng cô gái với đôi mắt trống rỗng bỗng lướt qua trong tâm trí anh.
“Chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện kiểm soát ma lực. Ít ra… nàng đã rất yên tĩnh suốt thời gian qua.”
“Pháp lực và cảm xúc thường gắn liền nhau. Trẻ con thì càng dễ vậy.”
“…Nàng sợ ta.”
“Thần hiểu.” Rima không phủ nhận, câu nói như tạt nước lạnh vào Ortwine. Anh muốn gằn lên “Không phải thế”, nhưng chính anh cũng hiểu, sự thật đôi khi phũ phàng.
Ánh mắt Lisechen lúc ấy, run rẩy mà hoang hoải, như đứa trẻ vô thức đưa tay che đầu sợ đòn roi.
“Cứ để ta lo. Miễn đừng nhốt nàng lại. Bắt đầu dạy nàng cách điều khiển ma lực đi. Còn những phù văn trên người… gỡ bỏ được không?”
“Không nên, bệ hạ. Chúng vẫn còn phong ấn phần nào để giữ nàng an toàn. Chỉ cần nàng không ép bản thân dùng đại ma pháp thì sẽ không có chuyện gì.”
Ortwine khẽ gật đầu. Dẫu sao… để nàng tiếp tục sống ở nơi này là vì nàng phải chứng minh giá trị của mình. Con đường gần nhất là trở thành thiếp — còn hơn để nàng mang thân phận công chúa vong quốc lang bạt ngoài kia, phơi bày trước dã tâm kẻ khác.
So với những kẻ muốn nuốt trọn nàng vì sắc đẹp hay ma lực, thì hậu cung Rozsark này, ít ra vẫn còn giữ được chút bình yên.
Ortwine khép mắt, lời tự nhủ bật ra như một nhát chém lạnh lùng:
“Dẫu ta có muốn hay không… nàng sinh ra mang dòng máu hoàng gia, cũng chỉ còn con đường này.”
※
Anneri toạ lạc về phía tây của Rozsark, còn xa hơn nữa về phía tây là một tiểu quốc mang tên Nadras.
Nadras, bị kẹp giữa hai cường quốc Kisk và Anneri, bấy lâu vẫn giữ mối bang giao gần gũi như láng giềng thân thiết.
Vậy nên tin Anneri sụp đổ chẳng khác nào tiếng sấm giữa trời quang, làm triều đình Nadras không khỏi chấn động.
Mấy chục năm liền, vùng đất ấy vốn yên ả, các thế lực lớn nhỏ tự giữ thế cân bằng.
Giờ cán cân ấy đã gãy, mọi thứ chao đảo. Nhà vua và bá quan Nadras đồng loạt thấp thỏm — chẳng lẽ Nadras sẽ trở thành kẻ kế tiếp?
“Nghe đồn quốc vương Ortwin của Rozsark là kẻ đầy dã tâm, giờ xem ra chẳng sai.”
“Phải… Nhưng ta không ngờ hắn hành động nhanh đến thế.”
Thái tử Jed — phụ vương của nhà vua hiện tại — nhíu chặt đôi mày, thầm tính toán.
Họ cần gấp rút chỉnh đốn binh lực.
Có lẽ Anneri chưa bao giờ nghĩ Rozsark sẽ nuốt trọn mình mau đến vậy.
Đáng tiếc thật, nhưng trong thâm tâm Jed hiểu: bên kia ắt hẳn cũng có những lý do không thể chối cãi.
Nadras thì khác, Nadras sẽ không dễ gì gục ngã như Anneri.
Jed lập tức cho thám tử toả đi các hướng, đồng thời bàn bạc lại ngân khố chuẩn bị hậu phương chiến sự.
Nhưng giữa lúc sắp đặt mọi chuyện, một mảnh ký ức bỗng len về.
“Nhắc mới nhớ… Thành đã thất thủ, vậy còn nàng thì sao…?”
— Vị công chúa vô hình của Anneri.
Người biết chuyện về nàng chẳng nhiều. Nhưng Jed thì biết.
Thuở nhỏ, nàng từng được hứa hôn với chàng.
Khi hoàng hậu Anneri sinh hạ một công chúa, hai nước đã toan tính kết liên minh bằng hôn ước — rằng sau này, nàng sẽ thành hoàng hậu Nadras, đứng bên Jed.
Nếu cuộc hôn nhân ấy diễn ra, Nadras và Anneri đã có thể nắm tay nhau mà chống lại những gọng kìm của các đế quốc lớn.
Thế rồi, chỉ ít lâu sau, tin dữ từ Anneri đưa sang: “Công chúa đoản mệnh, vắn số, mất vì tai nạn bất ngờ.”
Cả triều Nadras bấy giờ không khỏi thở dài thương tiếc.
Khi đó, Jed mới ba tuổi, non dại, chẳng nhớ được gì ngoài những lời người lớn thì thầm.
Nhưng mười năm sau, lần đầu Jed viếng thăm hoàng thành Anneri, một đêm, chàng đã lạc bước dưới ánh trăng, đứng lặng ngắm một thiếu nữ bên khung cửa sổ toà tháp tách biệt.
Dưới vầng trăng tái nhợt, nàng đứng đó như tạc từ băng sương: mái tóc đen buông xoã, đôi mắt đen sâu thẳm, gương mặt đẹp đến lạ kỳ mà không chút hơi người.
Dẫu nàng chẳng giống vua hay hoàng hậu Anneri, Jed không hiểu vì sao trong phút chốc, chàng lại linh cảm: Đó chính là công chúa lẽ ra đã là vị hôn thê của mình.
Khi ấy, chàng chỉ là cậu thiếu niên lúng túng, chẳng dám bắt chuyện với bóng hình như búp bê ấy.
Hôm sau, Jed dò hỏi người hầu trong cung, nhưng ai nấy đều né tránh, lời lẽ quanh co rồi vội vã lảng đi.
Càng mờ ám, Jed càng khắc ghi: Nàng vẫn còn sống, chỉ bị giam kín mà thôi.
Khuôn mặt vô hồn ấy, đôi mắt chẳng chứa nổi buồn thương hay niềm vui, vẫn hằn trong trí nhớ Jed suốt bao năm.
Chàng đã tự nhủ: Khi lên ngôi, ta sẽ quay lại tìm nàng, đưa nàng ra ánh sáng. Để nàng sống như một con người.
Vậy khi thành trì sụp đổ, nàng vẫn còn trong căn gác ấy chăng?
Nếu còn sống, giờ nàng hẳn đã mười sáu tuổi.
Mà thử hỏi, khi thành đã thành tro, còn ai dám tin một toà nhà nhỏ hoang vắng lại bình yên nguyên vẹn?
Nàng đã chạy thoát, bị bắt, hay đã hoá thành bụi đất?
Jed lẩm nhẩm cái tên xưa cũ.
Lisechen Kiritte Raisha Ter Anneri.
Giờ này, nàng ở nơi đâu, mang một trái tim chưa từng biết đến tự do?
※
Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ, vệt sáng phơn phớt rơi trên nền gạch lạnh. Nàng đã không còn cảm thấy cơn đau âm ỉ trên cơ thể — có lẽ những vết thương ngoài da cuối cùng cũng đã lành.
Mỗi khi “người ấy” hiện diện, ý thức nàng như tách làm đôi, những tạp uế ma lực sẽ được thanh lọc, đẩy nhanh quá trình hồi phục vượt hẳn tự nhiên.
Nhờ vậy, giờ đây, nàng đã có thể nhích mình khỏi tấm đệm cũ kỹ
Dẫu gân cốt đã tiêu hao, cơ bắp rã rời, thì nàng cũng chẳng còn thời gian để chờ nó khoẻ mạnh như cũ.
Ngồi lặng trên giường, Oscar chăm chú rà soát trận pháp nhỏ đang chạy lặng lẽ trong lòng bàn tay.
Đúng lúc ấy, một hồi gõ cửa nhẹ vang lên.
“Litra sao?”
“Thần mang kết quả điều tra đến.”
“À… Tốt lắm. Cảm ơn ngươi.”
Oscar đã nhờ Litra dò la tin tức về “nàng”.
Nghe toàn bộ sự tình, Oscar khẽ thở dài, môi mím thành đường mỏng.
“Công chúa của một vong quốc, trở thành con cờ bị giam giữ bởi kẻ chiến thắng… Câu chuyện rối ren hơn ta hình dung.”
Phía đông đại lục vốn chen chúc vô số quốc gia nhỏ, và nàng đã bị cuốn sâu vào cuộc xâm lược nơi ấy.
Đúng hơn, sự tồn tại của nàng chỉ lộ ra vì đất nước nàng bị diệt vong.
Một khúc quanh nghiệt ngã của số mệnh. Nhưng rắc rối hơn cả là vị thế của nàng bây giờ: Rozsark chắc chắn sẽ dựa vào nàng để hợp pháp hoá quyền kiểm soát Anneri; còn các nước láng giềng, nếu bắt được nàng, ắt sẽ dùng nàng như lá bài chính nghĩa để xâu xé phần đất ấy.
Khi tung tích của vị hoàng tử Anneri còn bặt vô âm tín, nàng trở thành đốm lửa duy nhất còn le lói.
Oscar biết rất rõ — nếu lúc này đơn phương đưa nàng đi, chỉ cần một manh mối sai lệch cũng đủ châm ngòi nghi kỵ, khiến khói lửa lan ra khắp các hướng.
Và kẻ hứng chịu khổ đau sau cùng, chẳng ai khác ngoài dân Anneri.
Đó không phải điều Oscar mong mỏi — và cũng chắc chắn không phải điều nàng mong muốn.
“Nếu có quốc gia nào can thiệp vào lúc này, khả dĩ nhất sẽ là Nadras — vốn giữ bang giao thân cận với Anneri — hoặc Kisk, cường quốc thường giật dây Nadras từ phía sau.
Farsas… hẳn sẽ không động binh.”
Kisk, toạ lạc xa hơn về phía tây Nadras, xưa vốn là liên minh ba tiểu quốc, nổi tiếng hay chen chân vào những tranh chấp nhỏ.
Huống hồ nữ vương hiện tại của Kisk lại là một công chúa thích đùa cợt quyền lực, chẳng thiếu hứng thú đâm kim vào các ván cờ lặng lẽ.
Còn Farsas, tuy giờ đã bắt tay Rozsark, nhưng khoảng cách xa xôi khiến họ chẳng mặn mà can thiệp, trừ phi “mối hiểm hoạ phép thuật” ấy trở thành mối nguy vượt tầm kiểm soát — khi ấy, họ sẽ xử lý nàng trước khi sự tồn tại của nàng bị phơi bày.
“Chướng ngại chất chồng… Ta chỉ mong giải quyết mọi thứ êm ả để không quá nổi bật.”
Dẫu phiền phức đến đâu, Oscar cũng chẳng còn con đường nào khác.
Anh đã hứa với nàng.
Dù phải xông vào vực sâu, anh cũng sẽ đích thân đến đón nàng trở về.
“Vậy thì… chuẩn bị đồ đạc cần thiết đi. Ta chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.” Oscar nói, giọng thấp nhưng quả quyết.
“Ta… vẫn thấy lo. Nhỡ đâu… nhỡ đâu nàng không chọn ta thì sao?” — người đối diện khẽ lẩm bẩm.
“Người sẽ làm tốt thôi, ta tin điều đó.” Oscar đặt tay lên vai đối phương, nhẹ nhàng trấn an.
“Nàng cũng từng nói vậy với ta… Thế mà ta vẫn bất an. Có những khi, nàng thật khó lường.”
Nghĩ đến những ngày vai trò hai người đổi ngược, Oscar bất giác nhớ về khoảnh khắc nàng lao vào anh — bất chấp tất cả.
Một hành động ngốc nghếch, nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến khoé môi anh khẽ cong lên.
Dẫu bây giờ làm vậy sẽ khiến mọi chuyện rối thêm, thì cảm xúc trong tim vẫn chưa từng đổi thay — bao năm qua, chỉ mình anh biết rõ, anh đã khao khát được thấy nàng trở lại, hơn bất cứ ai.
“Vậy thì… Mười sáu năm để nàng chờ đợi, ta sẽ dốc lòng bù đắp từng khắc một, bằng tất cả trái tim này.”
Oscar khẽ cười, ánh nhìn xa xăm.
Kể cả nếu sau cùng người nàng chọn không phải là anh — anh vẫn muốn bảo đảm nàng có thể mỉm cười, có thể sống trọn vẹn hạnh phúc.
“Vì được chiến đấu vì nàng… cũng chính là một ý nghĩa thiêng liêng trong kiếp đời vĩnh hằng này.”
※
Rima đứng lặng, nhất thời chẳng thốt nên lời khi nhìn vào ma trận mà cô gái trước mặt vừa vẽ nên.
Hắn chỉ mới giảng cho Lisechen những nền tảng sơ đẳng về lý luận pháp thuật, cách dựng hình cơ bản cho trận pháp.
Vậy mà, thứ trận pháp trước mắt hắn đây… sao có thể tin được là do kẻ mới tập điều khiển ma lực chừng hai tuần ngắn ngủi dựng nên?
Cấu trúc táo bạo, đường dẫn tinh vi, ma lực chảy qua mạch trận dày đặc như dòng sông ngầm — một sự tinh xảo đến rợn người.
Rima thoáng cảm thấy gai lạnh chạy dọc sống lưng.
Năng lực này… không chỉ đơn thuần là thiên bẩm.
Trong sảnh nhỏ tiếp khách của thành, Lisechen ngồi nghe một vị pháp quan già giảng giải.
Gương mặt nàng khẽ cau lại, đôi mày đen rủ xuống khi nhìn lão nhân tái nhợt run tay cầm bảng phấn.
“Ta đã sai ở đâu sao?”
“À… à không… Chỉ là… trình tự chỗ này hơi rối…”
“Ra vậy. Cảm tạ ngài.”
Nàng nhẹ nhàng xóa ma trận trên tay, rồi lại phác ra toàn bộ từ đầu như hít một hơi thở. Rima đứng bên, mắt ánh lên vẻ hoảng hốt lẫn kính sợ.
Đứa trẻ này nguy hiểm hơn tất thảy những gì nàng từng hình dung.
Có lẽ, người ta nhốt cô bé không phải vì không thể giết, mà bởi không thể làm gì khác ngoài phong ấn.
Giờ đây, khi thân thể yếu ớt đang dần được chăm sóc hồi phục trong lâu đài, Lisechen cũng từng bước học cách kiềm ma lực, sắp đặt chú ngữ, nắm luật phép và lễ nghi chốn cung đình.
Nhà vua Ortwine — kẻ đã đích thân dạy nàng mọi điều ấy — vẫn thường tranh thủ đến xem nàng tiến bộ thế nào.
Có lúc, hắn dịu giọng dặn: “Hãy chấp nhận một đời bị gò bó như huyết mạch hoàng gia vốn định sẵn.”
Rồi thoáng sau, lại bảo: “Ngươi không còn bị giam hãm nữa, hãy sống tự do.”
Những lời trái ngược cứ thay nhau thốt ra, Lisechen chỉ bình thản gật đầu. Tựa như với nàng, xiềng xích đã là điều hiển nhiên từ lâu.
Trong mắt Rima, cô bé này quả thật phi thường — không chỉ vì pháp lực mênh mông.
“Đã gần ba canh rồi. Ta nghĩ nên kết thúc buổi học tại đây.” Rima khẽ nói
“Ta cảm ơn.” Lisechen đứng dậy, giọng nàng nhẹ như cánh tơ.
Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra như đã chờ sẵn. Ortwine bước vào, đưa tay về phía nàng.
“Lisechen, hôm nay ta sẽ đưa em ra ngoài thành. Thay y phục thoải mái đi.”
“Vâng. Thiếp xin chuẩn bị.”
Nàng ôm con rồng con đang ngủ lịm, chậm rãi lui ra.
Dõi theo bóng dáng ấy, Rima cúi đầu khuyên nhà vua:
“Bệ hạ… Thần mạo muội, nhưng xin hãy suy xét. Có lẽ… nên giữ khoảng cách với cô bé thì hơn.”
“Chuyện đó… ta nghe quá nhiều rồi. Sao còn nhắc lại?” Ortwine cau mày.
“Xưa nay, dòng tộc hoàng gia nào cũng kỵ việc giữ pháp sư nữ mạnh bên cạnh.”
Hàm ý ấy, Ortwine hiểu rõ. Bởi phù thủy nữ luôn tiềm tàng hiểm họa — chỉ cần một niệm chú, kẻ đứng gần nhất sẽ phải bỏ mạng.
Hơn hai trăm năm qua, đó là lẽ thường trong mọi hoàng cung: cấm để phù thủy quyền năng cận kề hoàng tộc.
Đa phần những pháp sư được giữ lại đều bị phong ấn ma lực, trở thành những con búp bê đẹp đẽ nhưng vô hại.
Thế nhưng, một pháp sư vượt qua mọi phong ấn… thì khác nào ôm lưỡi dao nhọn kề cổ khi ngủ.
“Em ấy vẫn còn học cách làm người của chúng ta. Chưa đến lúc kết luận điều gì.” Ortwine nói, giọng pha chút bướng bỉnh.
“Nhưng…” Rima chưa kịp nói hết, thì Ortwine đã gạt đi.
“Đủ rồi. Ta sẽ không nhốt nàng nữa.”
Rima cúi đầu, ánh mắt đăm chiêu. Vì đâu đức vua lại cố chấp với Lisechen đến vậy?
Sắc đẹp của cô bé kia quả là hiếm có, nhưng ánh mắt Ortwine nhìn nàng… không chỉ dừng ở đó.
Hắn chợt nhớ đến một tin đồn xa xưa: Mẫu thân Ortwine — vốn chỉ là phi tần nhỏ nhoi — cũng từng là một pháp sư.
Trở về phòng, Lisechen khẽ nhờ Elise thay y phục cho mình.
Những lọn tóc đen óng ả được buộc gọn ra sau, để lộ gáy trắng ngần.
Nhìn cô công chúa bé nhỏ chậm rãi cài trâm, Elise bật cười khẽ, như tiếng gió rơi xuống mặt hồ.
"Công chúa Lisechen?”
Elise khẽ thốt lên đầy ngạc nhiên, và công chúa lập tức quay mặt về phía trước. Người đàn ông kia cúi đầu thêm một lần nữa rồi lặng lẽ bước đi. Bóng dáng rắn rỏi, cân xứng ấy dần khuất sau hành lang dài, để lại Lisechen lặng lẽ cất tiếng.
“Người đó là ai vậy?”
“Thần nghe nói đó là Dieter — vị tướng mới được bổ nhiệm. Hắn nổi danh kiếm thuật phi phàm. Sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
“Chỉ là… cảm giác hắn ta… rất lạ.”
Lisechen không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục sải bước, dường như bản thân nàng cũng chưa thật sự hiểu rõ điều bất an mơ hồ ấy.
Còn Elise thì vẫn nhớ mãi gương mặt vị tướng, một gương mặt cân đối mà lại thoáng nét bồn chồn, bất an. Lúc này, nó chỉ như một làn sương mỏng len vào lòng cô — thứ lo lắng chưa thành hình.
Gió lướt qua mơn man má cô.
Lisechen khẽ đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước trán. Tiếng gọi từ trên cao vọng xuống:
“Bám chắc vào, kẻo ngã đấy.”
Nàng gật đầu, ngước nhìn người đàn ông đang cưỡi ngựa trước mình. Khi ánh mắt xanh thẳm ấy chạm vào mắt nàng, cô bé khẽ giơ tay chỉ vào gương mặt của Quốc vương Ortwein.
“Màu của bầu trời…”
“Không được chỉ vào mặt người khác. Một công chúa thì không nên như vậy.”
“Thiếp rõ rồi.”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, lại hướng ánh mắt về phía trước. Trước mặt họ trải ra một ngọn đồi toàn đá sỏi, khô cằn, không một gợn xanh.
Lần đầu tiên trong đời, họ rời khỏi lâu đài Rozsark. Chưa bao giờ nàng nhìn thấy một vùng đất rộng lớn, bát ngát đến vậy — như thể đường chân trời đang nuốt lấy những ước vọng trong lồng ngực.
Mùi gió cũng khác hẳn. Nó khô hơn, thô ráp hơn, chẳng giống làn gió len qua cửa sổ tòa tháp nơi nàng vẫn ngồi. Thấy bầu trời chạm được núi, thấy rìa đất nối liền mây, nàng chỉ muốn thử hét lên, để xem tiếng mình bay được đến tận đâu.
“Tuyệt thật… Mọi thứ thiếp nhìn thấy đều là đất Rozsark sao?”
“Ừ. Nếu nàng ngoảnh lại, hẳn sẽ trông thấy lâu đài. Ta không dùng trận pháp dịch chuyển mà.”
Nghe vậy, Lisechen liền cố xoay người trên lưng ngựa, nhưng Ortwine khẽ trách:
“Đừng nghiêng ra, nguy hiểm.”
Nàng ngoan ngoãn ngồi thẳng trở lại.
Chẳng bao lâu sau, Ortwine ghì cương cho ngựa chậm lại, đưa cả hai tiến gần tới rìa một hố khổng lồ trên đỉnh đồi — một hố tròn đủ để nuốt gọn cả một tòa thành.
Nhìn kỹ, người ta sẽ thấy những bậc thang xoắn ốc men theo thành hố, dẫn xuống đáy sâu hun hút. Phía dưới, hàng chục người đàn ông đang miệt mài đào bới, làm việc. Thoáng thấy bóng Quốc vương, họ đều cúi rạp người hành lễ.
“Nếu rơi xuống tận đáy kia, hẳn chết không kịp kêu”. Lisechen thò đầu ngó xuống vực sâu, đôi mắt lóe lên tia tò mò.
“Đây là gì vậy?”
“Chúng ta khai thác quặng sắt ở đây. Anneri trồng bông, còn Rozsark thì rèn thép.”
“Thép được rèn ngay tại đây sao?”
“Phải. Vũ khí được làm ra rồi bán cho các quốc gia khác.”
Ortwine từ tốn xuống ngựa, bước tới rìa hố. Đôi mắt xanh lặng lẽ chìm sâu vào khoảng đen mênh mông dưới chân.
“Lisechen, nàng biết không? Người ta vẫn nói nền văn minh trên lục địa này đã dừng lại từ thời kì ‘Hắc Ám sơ khai’. Ở những lục địa xa xôi, không giao thương, người ta đồn rằng đã hình thành những nền văn minh quái lạ hơn nhiều… Dẫu chỉ là tin đồn, nhưng với lục địa này thì nó lại quá thật.”
“Vậy sao? Thiếp chưa từng nghe…”
“Nhất là trăm năm trở lại, gần như mọi thứ đều bất động. Lý do chỉ gói gọn trong một từ — ma pháp. Công nghệ ma thuật càng phát triển, con người càng ỷ lại vào nó để làm những điều khó nhằn. Thế nhưng, cũng chỉ có số ít kẻ đủ khả năng sử dụng.”
Một thoáng bất mãn len vào giọng Ortwine.
Lisechen ngước nhìn ông, cất câu hỏi ngây thơ như mũi kim đâm vào lớp màn ảm đạm.
“Vũ khí cũng vậy mà, chỉ một số người mới dùng được, đúng không?”
“Nếu chỉ dựa vào ma pháp, thì đúng — chỉ những kẻ có ma lực mới dùng được. Nhưng nếu là ma cụ, thì càng nhiều người có thể lựa chọn. Cũng giống như vũ khí, kẻ có người không, cả hai đều chỉ là công cụ —”
“Đúng vậy.”
Ortwein bật cười khẩy trước lời nàng. “Nhưng nàng biết đấy, chỉ vài kẻ cầm kiếm, há chẳng phải chính điều đó đã đẩy Anneri đến bại vong sao? Giá như ta dám tổng động viên toàn dân, kháng cự đến cùng, có lẽ kết cục đã khác đi nhiều rồi.”
Lisechen khẽ mím chặt bờ môi. Nàng hiểu rõ Ortwine đang cố ý hạ thấp quê hương của nàng — như một lời răn đe: chớ dại dột cãi lại như một con tin ngạo mạn.
Thế nhưng, những lời Ortwine vừa nói cũng chỉ là những khả năng, không hẳn đã là sự thật. Nếu Anneri đã kháng cự đến cùng như thế, hẳn người đã phải xuống tay giết thêm bao sinh linh vô tội. Có lẽ, mọi biện pháp đã được sắp đặt từ trước để ngăn điều ấy xảy ra.
“Ngươi…” Ortwine sững người, nhìn Lisechen chằm chằm như thể bắt gặp một lưỡi dao giấu kín. Nàng đáp lại ánh mắt ấy, tuyệt nhiên không hề nao núng.
Từ ngày đặt chân đến Rozsark, Lisechen đã được nghe vô số bài giảng dành cho bậc hoàng tộc — không chỉ là lễ nghi phi tần, mà còn là lịch sử, chính trị, thời cuộc. Đó hẳn cũng là do tính khí của Ortwine: người muốn bù đắp những năm tháng giam cầm trước kia, để nàng lĩnh hội được càng nhiều tri thức càng tốt. Có tri thức, mới có nhãn quan rộng hơn.
Trên chiến trường, binh giáp bằng thép có sức nặng còn hơn cả pháp thuật. Những xứ nhỏ phía đông nam đều trông cậy vào Rozsark để có vũ khí, áo giáp, và cả quặng sắt làm nên chúng. Nói cho cùng, Rozsark có thể thao túng thực lực quân sự của các nước lân cận, nếu họ muốn.
Tạo ra lợi thế trước khi khai chiến cũng là một chiến lược. Có lẽ, Ortwine đã khéo léo tước khí giới dân Anneri ngay từ đầu.
Nhận xét sắc sảo ấy của Lisechen dường như đã chạm trúng tim đen. Vị quốc vương trẻ để lộ một thoáng cay đắng trên nét mặt.
“Quả thật vậy” Ortwine cất giọng, nghe như một tiếng thở dài.
“Đám gia sư của nàng hẳn sẽ phàn nàn rằng nàng cứ đặt những câu hỏi chẳng ai trả lời được, tự đi mà hỏi kẻ khác.”
“Ôi… Thiếp xin lỗi.”
“Không sao. Cái thiếu là ở kẻ không đủ tài đáp lời nàng, chẳng phải lỗi của nàng. Nàng hãy chuẩn bị tinh thần, càng muốn trèo cao sẽ càng khó tìm được người giỏi để dẫn dắt. Ta gom hết nhân tài trong tầm tay rồi, nhưng lũ đó thường bận rộn, chẳng mấy ai chịu bỏ thì giờ dạy dỗ.”
Lisechen gật đầu trước lời than nhẹ của vị quốc vương. Nàng không có ý đòi hỏi điều gì quá khó. Ortwine, tạm hài lòng trước phản ứng điềm đạm ấy, lại đưa mắt nhìn về mỏ quặng sâu hun hút trước mặt.
“Sắt là khoáng vật quý giá, chẳng chỉ để rèn vũ khí. Nếu công cụ từ sắt lan khắp lục địa này, nền văn minh rồi sẽ lại chuyển mình.”
“Nếu nhu cầu có thật, thiếp tin là sẽ vậy. Khi ai cũng nhận ra ích lợi của nó, sắt tự nhiên sẽ được mua thôi.”
“Đúng thế. Nhưng những xứ nhỏ như Rozsark ra sức ca tụng giá trị của sắt lại dễ bị gạt sang một bên. Bọn Farsas thì lại bảo sắt dẫn ma lực kém, chẳng hợp để chế tạo ma cụ.”
Khi Ortwine lẩm bẩm nhắc tới cái tên ấy — cường quốc hùng mạnh nhất lục địa — giọng người bỗng nhuốm một vị đắng. Lisechen cũng từng được nghe về đất nước ấy: đế quốc pháp thuật khiến bao nước lớn khác phải e dè suốt trăm năm qua. Nhưng xét ra, Farsas vẫn cách Rozsark một khoảng khá xa. Vì cớ gì mà Ortwine lại nói về Farsas với vẻ khinh miệt đến vậy?
Ánh mắt Ortwine trôi dạt về phía tây, nơi cường quốc phù thủy ngự trị.
“Farsas đạt đỉnh cao pháp thuật từ ba trăm năm trước, khi một phù thủy kết hôn với hoàng tộc họ. Quyền năng cùng tri thức nàng ta để lại đã xây nên Farsas ngày nay, truyền từ đời này sang đời khác. Nhờ thế, ngay cả những đế quốc lớn khác cũng răm rắp dựa dẫm vào Farsas và ma thuật. Có thể nói, chính sự ỷ lại đó đã đóng băng cả dòng chảy văn minh. …Nàng không thấy nực cười sao, Lisechen? Chỉ một người đàn bà mà có thể xoay chuyển vận mệnh cả thế giới?”
Lisechen khẽ nghiêng đầu, tự hỏi điều đó có thật sự khả dĩ. Nàng từng nghe về phù thủy, những kẻ nắm giữ quyền lực ghê gớm và đôi khi đã làm thay đổi cả dòng lịch sử. Nhưng đó chỉ là những khoảnh khắc đơn lẻ.
Một lúc trầm ngâm, nàng mới lên tiếng: “Thiếp không nghĩ chỉ một người có thể xoay chuyển tất cả. Ắt phải có công sức duy trì của biết bao kẻ khác nữa.”
Muốn biến một điểm thành cả một dòng chảy, nhất định cần ý chí và hành động của vô số con người. Nữ phù thủy năm xưa gả về Farsas rồi sinh hai con, sau đó qua đời. Còn quá trình để Farsas vươn mình thành cường quốc pháp thuật, lại xảy ra sau đó rất lâu.
“Vậy… người không ưa gì Farsas sao?” Lisechen hỏi thẳng.
Vừa nghe câu hỏi, gương mặt Ortwine như tan biến trong ánh chiều mờ xám. Trong đôi mắt xoáy vào nàng, Lisechen thoáng thấy một vết thương non trẻ. Gã đàn ông cao lớn ấy bỗng nhìn nàng như nhìn một đứa trẻ nhỏ, gợi lên điều gì đó đã ngủ yên trong lòng.
Ortwine trừng mắt nhìn nàng, như kìm lại thứ gì đó vừa trào lên, rồi bất chợt quay đi.
“Đó không phải chuyện nàng cần bận tâm.”
“… Thiếp… xin lỗi.”
“Về thôi. Mặt trời lặn rồi, gió đêm sẽ lạnh.”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, siết lại con rồng nhỏ trong vòng tay. Họ cùng leo lên lưng ngựa, quay về lâu đài Rozsark đang dần chìm vào bóng hoàng hôn. Ortwine im lặng suốt quãng đường trở về, bóng lưng ông như một vách tường xám xịt giữa sắc trời tím sẫm nơi cuối chân trời.
Nếu có góp ý gì về bản dịch, vui lòng liên hệ với mình tại Discord: azure_hcs