Unlimited Fafnir

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

11 606

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

HoneyWorks, Mari Kousaka

Chẳng lẽ, chuyện tình của Kotaro lại kết thúc một cách đau đớn như vậy sao?....

6 235

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

309 13678

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

(Đang ra)

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

Kota Nozomi

Hãy cùng khám phá những điều sẽ xảy ra với hai chú chim non đáng yêu này trong bộ truyện tình lãng mạn tuổi teen siêu ngọt ngào và lành mạnh. Chắc chắn sẽ có rất nhiều khoảnh khắc lãng mạn đang chờ đợ

4 13

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

(Đang ra)

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

Mishima Yomu

Đây là phần ngoại truyện kể về một nhánh rẽ khác của câu chuyện. Nếu như Leon chủ động hơn khi mới bước vào học viện và quen biết với Marie trước thì sao? Những diễn biến nào sẽ diễn ra khác với cốt t

221 19980

Tập 1: Dragon's Eden (ドラゴンズ・エデン Doragonzu Eden) - Chương 4: Fafnir gầm rú.

Phần 1

“Cút đi….cút đi….”

Mitsuki la với đôi vai nhỏ bé run lên.

Em ấy đang nài nỉ với con quái vật màu xanh ở ngoài xa, Kim Long Hekatonkheir, thứ đã chà đạp lên những ngôi nhà, con đường, cây cối, xe cộ và san phẳng mọi thứ dưới bàn chân đó.

Tất cả tôi có thể làm là đứng nhìn. Tôi không thể làm gì vì bản thân còn yếu hơn Mitsuki.

Tôi muốn sức mạnh, sức mạnh sẽ làm cho điều ước của Mitsuki thành sự thật, sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn, sức mạnh để đập tan thứ đang làm Mitsuki buồn!

—Neun, yêu cầu, xác nhận—

Lúc đó tôi bỗng nghe một giọng nói vô cảm xúc trong đầu tôi. Rắc, tôi thấy một cái cây nhỏ, phá vỡ mặt đường trải nhựa và trồi lên.

--Mạch trí thức vô hạn, giải phóng từng phần, xem xét, mục đích phù hợp, đề nghị, giao kèo—

Cái gì? Ai đó?

Từng từ tách rời rót thẳng vào đầu tôi. Giọng nói đứt quãng lúc nãy càng ngày càng rõ.

--Ta, long thần cao tuổi nhất của Gaia, Thue. Acht gọi ta là Kiskanu, hoặc Yggdrasil—

“Cái gì….”

Tôi không thể không kinh ngạc.

Bảy sinh vật khổng lồ đã bất ngờ xuất hiện trên Trái đất. Theo thông báo, chúng là những con quái vật gọi là rồng, giống như trong truyền thuyết. Và một trong số chúng là cái tên mà giọng nói hồi nãy đã nhắc đến.

Lẽ nào là…Lục Long Yggdrasil?

Tôi nhìn xuống cái cây bé xíu và cảm thấy mình đang run rẩy?

Chuyện gì thế này? Là thật sao?

Tôi chưa bao giờ nghe là rồng có thể nói chuyện với người. Quan trọng hơn, người ta không biết là rồng có đủ trí khôn để giao tiếp không.

--Xác nhận lần nữa, xem xét yêu cầu, lập giao kèo với ta—

Giao kèo…? Đúng rồi, tôi đã nói điều đó lúc nãy.

Ngươi sẽ cho ta gì? Và ta phải trả giá như thế nào?

--Ta sẽ cho, sức mạnh. Thứ ta muốn là, sự diệt vong—

Diệt vong? Sự diệt vong của cái gì…?

--Mọi con rồng, trừ ta—

Cái gì…? Không phải ngươi giống bọn chúng sao? Ngươi cũng là rồng phải không?

--Không, chúng ta khác biệt. Chúng là những kẻ bảo vệ đã hoàn thành nhiệm vụ, sống không mục đích, tồn tại chỉ gây tổn thất, sự tồn tại lâu hơn sự hữu ích của chúng, thứ mà hành tinh tìm là Neun—

Kẻ bảo vệ? Tổn thất? Neun?

Vì quá bất ngờ, tôi không thể kịp hiểu được một nửa những gì nó đang nói.

Tôi nắm được ý chính là Yggdrasil xem các con rồng khác là kẻ thù. Nếu Hekatonkheir là kẻ thù chung, vậy thì ý muốn của chúng ta là hoàn toàn giống nhau.

…Tôi thật sự sẽ có được sức mạnh nếu tôi giao kèo với thứ này sao?

Sức mạnh có thể đẩy lùi con quái vật này—

Lúc tôi đang chìm trong suy nghĩ, sinh vật màu xanh tiếp tục lê bước vào thành phố của tôi.

“Cút đi--!!”

Mitsuki bắn một phát quyết định cùng tiếng hét.

Dù là nó đã xuyên thủng cơ thể Hekatonkheir, vết thương đó hồi phục ngay lập tức.

Không hay rồi. Hekatonkheir là bất tử. Có gây ra bao nhiêu thiệt hại cho nó thì cũng chỉ vô nghĩa.

“…!”

Dù thế, Mitsuki vẫn cố cản đường con quái vật.

“Mitsuki…sao em không từ bỏ đi?”

Tôi bình tĩnh hỏi em ấy.

“Làm sao em ….bỏ cuộc được?”

Mitsuki nức nở trả lời.

“Nhưng tại sao? Cha mẹ chúng ta đã sơ tán rồi. Mọi người chắc chắn cũng đã trốn chạy rồi. Không còn gì để em phải bảo vệ như—“

“Có mà! Nhà của chúng ta, nhà của chúng ta vẫn ở đó! Thành phố đó là nơi gia đình mình thuộc về!!”

Em ấy la lên, cắt lời tôi.

“Được rồi…anh hiểu rồi.”

Tôi khẽ thở ra, vỗ nhẹ lên đầu Mitsuki.

“Nii-san?”

“Từ bây giờ--mọi việc cứ để lại cho anh.”

Tôi đã quyết định

--Tôi muốn sức mạnh. Tôi chấp nhận gieo kèo!

Tôi nói lớn nhất có thể trong đầu.

Không quan trọng đó là ai hay cái giá phải trả là gì.

Nếu như nó có thể thay đổi số mệnh của thành phố sắp biến mất kia, thế là đủ.

--Đã xác nhận, đang kết nối—

Thứ chảy vào tôi là sức mạnh hoàn toàn khác những gì tôi đã tưởng tượng. Không hề có năng lượng nào cả, đó là sức mạnh không thể có tác dụng nếu chỉ có một mình nó.

Đó là một lượng kiến thức bao gồm cả sức mạnh đã từng có trong quá khứ.

Và vào lúc đó, tôi mất rất nhiều thứ, thứ tôi cần để là Mononobe Yuu.

Vì vậy, tôi không còn là Mononobe Yuu.

Từ lúc đó, tôi đã trở thành một thứ khác.

Phần 2

WOOOOOOOOO….

Tôi tỉnh giấc nhờ tiếng còi kiêu chát tai. Và tôi lập tức thấy khuôn mặt của Iris.

“Uh….”

Thấy Iris nằm ngủ ngon lành ở khoảng cách mà chúng tôi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, tôi lập tức tỉnh ngủ.

Đáng lẽ tôi phải hướng lưng về phía cô ấy, nhưng mà trời xui đất khiến thế nào mà tôi đã quay ngược lại.

May mà, cô ấy không còn bám vào tôi, tôi để Iris lại trên giường và đứng dậy.

Trong căn phòng vẫn chưa bật đèn lên, chỉ có màn hình là đang phát sáng.

Tiếng còi không đến từ màn hình mà từ cái loa liên lạc.

Đây là cảnh báo Leviathan đã xâm nhập vùng an ninh dưới nước.

Trên màn hình, trận chiến đã bắt đầu.

Ở ngoài Midgardsomr, chiến thuyền của NIFL đang chặn đường Leviathan. Một cái bóng có thể thấy trên mặt biển. Có vẻ như nó đang bơi ở độ sâu nông hơn ngày hôm qua.

Những cột nước bắn lên từ xung quanh nó

“Ngư lôi….?”

Cuối cùng thì đợt tấn công cũng bắt đầu.

Khoảnh khắc tiếp theo, một cái lỗ rất to mở ra giữa biển.

Đó là khả năng của Leviathan—Phản trọng lực. Sức mạnh có thể đẩy mọi thứ đi.

Những dòng nước bị đẩy đi dần tạo thành các đợt sóng mạnh, làm chao đảo những chiếc thuyền.

Nếu so sánh thì những chiếc thuyền so với cai lỗ đó chỉ bằng hạt đậu, và đường kính của nó lên tới 10 kilomet. Rồi một sinh vật khổng lồ trồi lên từ đó.

“Đó là…Bạch Long Leviathan.”

Dù đã thấy nó trên ảnh trước đây, giờ lại thấy nó trực tiếp qua camera, tôi không thể không shock trước cơ thể to lớn của nó.

Màn hình đã chuyển sang góc độ từ một con thuyền. Sử dụng vô trọng trường để bay, cơ thể vĩ đại của Leviathan đang được quay từ dưới lên. Nó quá lớn để có thể vừa màn hình. Những con tàu xung quanh như là món đồ chơi vậy.

Theo suy đoán của các nhà khoa học, con rồng này có thể đã biến đổi từ cá voi xanh.

Đúng vậy, với chân chèo phía trước, vây đuôi cũng như lỗ thông khí trên lưng, nó cũng có đặc điểm giống như loài động vật có vú dưới biển. Nhưng nó lại hoàn toàn không giống tí nào về hình dạng.

Bao bọc xung quanh bằng một lớp vỏ màu trắng, nó có một cái sừng khổng lồ trên đầu và hàm răng sắc nhọn của nó như một động vật ăn thịt, không phải thứ người ta vẫn có thể nói rằng cùng loài với cá voi xanh.

Các hạm đội đang bắn súng phòng không và tên lửa đất đối không, nhưng có bắn bao nhiêu viên đi nữa, chúng đều dừng lại trong không trung trước khi bị đẩy ngược lại.

Bị dính trực tiếp bởi tên lửa đẩy ngược lại, con tàu nổ tứ tung.

--Tôi cuối cùng cũng hiểu lời của Mitsuki khi nói “bắn ngược lại”

Nhìn hạm đội đã tan tành hết nửa, tôi bắt đầu suy nghĩ.

Nếu muốn vượt qua được vùng đẩy lùi này bằng đạn hay tên lửa, cách duy nhất là sử dụng sức công phá lớn và tốc độ cao. Vì đã biết khả năng của kẻ địch, NIFL hẳn đã sử dụng đạn tốc độ cao rất nhiều, nhưng nếu bị tổn hại đến mức này….Có lẽ là vì họ chưa tìm ra sức mạnh tối đa trong vùng đẩy lùi của Leviathan phải không?

“Có phải nhiều người đã chết?”

Tôi nghe một giọng run rẩy sau lưng tôi. Tôi quay lại và thấy Iris nhìn lên màn hình, vừa mới ngủ dậy.

“…Không sao đâu. Tàu chiến của NIFL ở tiền tuyến thường là tàu không người lái điều khiển từ xa qua mạng mà.”

Các cuộc chiến chống lại rồng là cuộc chiến cần thiết, nơi mà hi sinh là điều không thể tránh khỏi. Vì vậy, NIFL luôn luôn gửi đi máy bay chiến đấu và hạm đội không người lái. Nhờ đó đã tránh được thương vong.

Lúc này, trên màn hình từ góc nhìn của vệ tinh có một chấm đỏ. Chấm đỏ đang tiếp cận Leviathan với tốc độ rất nhanh.

“Một ICBM—“

Biết được rằng vũ khí này là độc quyền của NIFL, tôi rất rõ về thứ này.

Vũ khí chống rồng ICBM, Gáe Bolg, đặt tên theo thanh trường thương được sử dụng bởi một anh hùng trong huyền thoại Celtic, là vũ khí hiện đại nhất của họ.Được bọc bởi mithril, nó có thể xuyển thủng lớp da của bất kì con rồng nào để nổ từ bên trong.

Trong mọi vũ khí mà tôi tham gia phát triển, đây có lẽ là cái hiệu quả nhất.

Đây là cách thức mà tôi đã sử dụng hiệu quả sức mạnh tôi có được từ giao kèo của tôi với Yggdrasil. Và bây giờ là lúc xem kết quả.

Gae Bolg sẽ sử dụng nhiều bộ đẩy để tăng tốc độ đáp xuống của nó đến mức hơn cả Mach 40 (=13611,6 m/s). Nhiều khả năng nó chính là tên lửa đạn đạo nhanh nhất Trái đất.

Thanh trường thương mạnh nhất tạo ra bởi loài người sắp sửa rơi xuống Leviathan.

Hình ảnh video ngay lập tức bị mờ bởi một vụ nổ khủng khiếp đã làm màn hình trắng xóa.

Chỉ một khoảnh khắc sau, các màn hình gần đó cũng không còn gì ngoài màu trắng.

“Sức mạnh của nó như thế nào….?”

Iris lo lắng hỏi.

“Tớ bó tay. Nếu như trúng, có lẽ không con rồng nào còn toàn vẹn nhưng—“

Mặc dù màn hình đã trở lại, tôi vẫn chỉ thấy khói mà thôi.

Nhưng sau một lúc, khi khói đã tan dần, thân hình không lồ màu trắng lại trồi lên trên.

Vùng đẩy lùi quét hết đám khỏi và Leviathan không hề hấn gì.

“Tại sao nó vẫn không sao dù vụ nổ lại lớn đến thế?”

Iris bồn chồn kêu lên.

“Dù là tên lửa hay nổ đi chăng nữa, chúng có thể đã bị chặn lại bởi vùng đẩy lùi. Như cậu thấy lúc sau đấy, khói xung quanh rất nhiều, có nghĩa là vùng đẩy lùi đã bị xuyên qua trong khoảnh khắc. Chỉ một chút nữa thôi, nó có thể chạm vào da con rồng.”

Trên hết, dùng sức mạnh của tôi thôi là không đủ.

Leviathan đi qua một hạm đội của NIFL để tiếp cận hàng phòng thủ đầu tiên của Midgardsomr.

Phân ra xung quanh, một dãy đơn vị hình khối-cao-20m mở ống nhắm ra.

Lập tức, hàng tá tia sáng laser bắn vào Leviathan.

“Lần này…Laser quân sự năng lượng cao.”

Là một vũ khí laser, tốc độ của nó gần bằng tốc độ ánh sáng, cao hơn nhiều so với Gáe Bolg, trúng mục tiêu ngay khi nó bắn ra. Không may, các tia laser đã lệch đi không tự nhiên ngay trước Leviathan và bay qua con rồng.

“M-Mononobe! Lần này là sao vậy?”

Iris ra khỏi giường và thu mình lại cạnh tôi.

“Theo tớ đoán, nó đã sử dụng vùng đẩy lùi để bẻ cong không gian, thật khó chịu….Nó sẽ thay đổi đối sách tùy theo tình hình. Lần này nó đã biết được laser là không thể né.”

Tôi đã tham gia vào việc phát triển Laser quân sự năng lượng cao.

Vì người bạn duy nhất của tôi ở NIFL thuộc bên phát triển công nghệ kĩ thuật, tôi thường hay gặp cậu ấy lúc giải lao, nói cho cậu ta kiến thức của tôi một cách kín đáo.

Có thể nói công nghệ của NIFL được tới mức này là nhờ kiến thức về sức mạnh tôi nhận của Yggdrasil.

Nhưng…chỉ vũ khí này là không đủ để hạ một con rồng.

“Ahhh…nó đang vượt qua hàng phòng thủ thứ nhất.”

Iris thất vọng thở dài.

“Không, kế hoạch hẳn là để nó vượt qua. Đội chống rồng đã đợi sẵn ở hàng phòng thủ thư hai.

Tôi chỉ vào màn hình khác.

Trên không trung, cao hơn so với đơn vị laser, các cô gái đang cầm trên tay vũ khí đặc trưng của mỗi người. Lisa đang ở giữa bọn họ, với tay đang giữ vũ khí tưởng tượng của cô ấy—Gungnir—chắc là vậy.

Ngay lúc ấy, các đơn vị ở hàng phòng thủ thứ nhất và thứ hai đồng loạt bắn các tia laser.

Đây là cuộc tấn công xuyện thấu được thực hiện từ hai phía. Sử dụng bóp méo không gian làm cách phòng thủ sẽ không thể xử lý được đợt tấn công đến từ mọi hướng.

Nhiều tia đã trúng Leviathan, lần đầu tiên gây ra sát thương cho nó. Thiêu đốt, cắt qua lớp vỏ bên ngoài, laser để lại nhiều vết bỏng trên lớp da nó.

Tuy nhiên, mục tiêu vẫn quá lớn. Bây nhiêu xây xát vẫn chưa đủ để làm nó đau đớn. Mặc dù Leviathan bị thương đến mức độ nào đó, nó vẫn tiếp tục tiến bước.

Sau đó, với Lisa dẫn trước, Đội chống rồng tấn công.

Sự bẻ cong không gian để phòng thủ của con rồng đã đạt giới hạn. Leviathan không còn có thể xử lý tất cả các cuộc tấn công. Một chùm ánh sáng bắn ra bởi Lisa đâm vào chân chèo trái của Leviathan.

Lúc này, con quái vật màu trắng nhe hàm răng sắc nhọn của nó, phản ứng lại.

"..."

Bên cạnh tôi, Iris đột nhiên ôm chặt cơ thể mình.

"Này, cậu không sao chứ?"

"... Chuyện xấu rồi, nó đang giận... Mọi người, hãy chạy đi—"

Qua lớp vải mỏng của chiếc áo ngủ, tôi có thể thấy ấn rồng đang phát sáng mạnh mẽ.

Quanh cái sừng của Leviathan, không gian xung quanh bắt đầu mờ dần.

Và rồi Leviathan mở hàm răng của nó rộng ra. Dù tôi không thể nghe được gì từ màn hình, tôi biết nó đang gầm lên.

Mặt biển—nó tách ra.

Mọi thứ trên đường đi của Leviathan bị thổi bay. Các đơn vị laser vỡ tan tành, rớt xuống biển.

Đang đi theo đội hình, Đội chống rồng cũng bị xáo trộn.

BÙM—Một chấn động nhỏ ở hầm trú của chúng tôi.

Nhìn vào màn hình vệ tinh, không phải chỉ hàng phòng thủ thứ hai, mà thứ ba lẫn hàng cuối cùng cũng đã nứt vỡ phần nào.

Có lẽ nó đã tự tạo ra vùng đẩy lùi trước nó rồi đẩy cái vùng ấy đi như viên đạn.

“Chuyện này…nguy thật rồi.”

Tôi cay đắng thừa nhận.

Đòn vừa rồi đã chỉ rõ khác biệt sức mạnh giữa con người và con rồng.

Đội chống rồng tập hợp lại và tấn công lần nữa. Leviathan vẫn còn cách xa Midgard.

Khuôn mặt của Lisa trên màn hình trong chốc lát đã thể hiện rằng cô ấy không muốn bỏ cuộc.

Nhưng, nếu ai đó có ý định đưa ra kết luận sớm dựa trên việc chiến đấu cho đến giơ—

Lúc tôi nghĩ thế, tiếng loa ở nơi trú ẩn vang lên.

‘Học sinh số 8 của Lớp Brynhildr, Mononobe Yuu—nhanh chóng tới trung tâm chỉ huy ở tháp đồng hồ. Tôi nhắc lại—‘

Iris ngạc nhiên nhìn tôi.

“Mononobe, họ đang gọi cậu sao?”

“Yeah…Phải.”

Một linh cảm chẳng lành đang trở thành sự thật với tôi. Sự sợ hãi đã xuất hiện trong tôi.

“Cậu sao vậy? Sao vẻ mặt cậu đáng sợ quá…?”

“Iris, mặc đồng phục vào và đến trung tâm chỉ huy với tớ.”

Tôi nhẹ nhàng hướng dẫn cô ấy. Có lẽ không còn nhiều thời gian.

“Eh? Tớ nghĩ tớ không được rời khỏi chỗ này mà…?”

“Kệ mẹ nó, nhanh lên! Nếu cậu còn ở đây—Cậu sẽ bị giết đấy!”

Phần 3

Nắm tay Iris, tôi chạy dọc theo hành lang.

Trong bất kì trường hợp nào, tôi phải biết được tình hình trước. Tôi mong rằng một nào đó không phải là kẻ thù, nhưng—

“Mononobe! Giải thích rõ cho tớ đi!”

“Không có thời gian đâu. Mặc kệ nó và cứ theo tớ thôi!”

Tôi gào lên mạnh mẽ. Khuôn mặt Iris đỏ lên vì lí do nào đó.

“…Vâng.”

Iris lịch sự đáp lại và gật đầu.

Đưa theo Iris, người đã bỗng dưng trở nên vâng lời, tôi đến được tháp đồng hồ. Vì nó đang ở dưới lòng đất, tôi không thể thấy mặt đồng hồ nhưng tòa nhà thì có chức năng khác.

Tháp đồng hồ hiệp là trung tâm chỉ huy của Đội chống rồng.

Tôi đặt thẻ học sinh lên máy quét trước trung tâm. Có thể tôi không được phép đi vào, cánh cửa không tự động mở, mà thay vào đó là giọng của Shinomiya-sensei.

‘—Mononobe Yuu?’

“Vâng, em được gọi đến đây.’

‘Cô chỉ gọi em thôi. Sao em lại đưa em ấy tới cùng?’

Việc tôi đưa Iris ra khỏi chỗ trú n đã bị phát hiện rồi.

“Vì em tin là Iris sẽ gặp nguy hiểm nếu em để cô ấy một mình.”

‘…’

Đáp lại bằng sự im lặng, tôi biết rằng linh cảm mình đã đúng.

“—Em muốn nói chuyện với cô, Shinomiya-sensei, cô có thể ra đây không?”

Tôi nói và đợi một hồi. Cánh cửa trung tâm chỉ huy mở ra và Shinomiya-sensei bước ra. Với quầng thâm dưới mắt cô ấy, có lẽ cô ấy đã không ngủ.

“Cô không có thời gian. Hãy tóm tắt lại đi.”

Shinomiya khoanh tay trước ngực trong khi nhìn tôi và Iris kế bên tôi.

“Iris, bây giờ hãy bịt tai lại.”

“Eh? Tại sao?”

Iris tròn mắt ngạc nhiên. Với vẻ mặt trang nghiêm, tôi nói:

“Tớ nghĩ tốt hơn hết là cậu không nên nghe những điều này.”

“…Hiểu rồi.

Iris nghe lời tôi và lấy tay bịt tai lại. Chắc chắn là cô ấy đã làm thế rồi, tôi quay mặt về Shinomiya-sensei.

“Em sẽ hỏi thẳng. Shinomiya-sensei, cô đã chấp thuận yêu cầu của NIFL chưa?”

“…Em đang nói gì thế?”

Ngưng một chút, Shinomiya-sensei chỉ hỏi ngược lại tôi như thế.

"Em đoán các bên khác đã đưa một cảnh báo một chiều rằng họ sẽ triển khai lính để ngăn chặn trường hợp xấu nhất, phải không? Quyết định là không thể ngăn chặn chúng, Shinomiya-sensei, để tránh sự hy sinh không cần thiết, cô đã cố gắng tách em khỏi Iris... em có sai không?”

“—Đúng là cô không thể giấu diếm thêm được nữa.”

Shinomiya-sensei lắc đầu sau đó trở lại vẻ mặt nghiêm túc.

“Đúng thế…Cô quyết định không ngăn chặn hành động của NIFL nhưng cô không hoàn toàn đồng tình với yều cầu của họ. Một điều kiện của cô là họ sẽ bị cấm xâm nhập trước khi hàng phòng thủ cuối cùng bị phá. Họ có thể sử dụng vũ lực nếu cô từ chối hoàn toàn yêu cầu. Nếu thế thì, chúng ta không thể thắng nổi vì chúng ta không được huấn luyện trong trận chiến chống lại người. Do đó, dàn xếp ổn thỏa thì không thể được chấp nhận.”

Shinomiya-sensei giải thích lí do của cô bằng giọng cứng rắn.

“Vào lúc quyết định, cô định để NIFL nhúng tay vào phải không ạ?”

"…Nếu ai đó đã làm điều đó, đó phải là ai đó dễ dàng ra tay.Và... cô không muốn Mononobe Mitsuki lại làm việc này nữa."

Shinomiya-sensei cúi xuống, gật đầu với vẻ mặt u buồn. Giọng nói của cô có những cảm xúc nặng nề.

“Làm việc này—ý cô là chuyện của em gái cô?"

Tôi hỏi thẳng.

"...Vậy là em biết. Phải, do đã biến thành Kraken, em gái của cô đã bị giết bởi Mononobe Mitsuki. Cô ra lệnh cho em ấy phải làm như vậy."

Shinomiya-sensei nhìn lên và trả lời với khuôn mặt của một người chỉ huy.

"Cái gì ... Đó là lệnh của cô? Tại sao-"

"Bởi vì tôi đội trưởng của Đội chống rồng vào thời điểm đó và chỉ có phát bắn phản vật chất của Mononobe Mitsuki mới có thể đánh bại Kraken."

Shinomiya-sensei nói mà không thay đổi nét mặt. Tôi không thể đọc những cảm xúc từ sâu thẳm trong đôi mắt đen ấy.

Mặc dù tôi đã nghe trong lớp học chỉ có một D có thể tạo ra phản vật chất, tôi không bao giờ nghĩ đó là Mitsuki.

"... Mononobe Mitsuki nghe lệnh của tôi mà không nói một lời. Bằng chính tay em ấy, em ấy đã giết người bạn thân nhất của bản thân. Và lần này, em ấy lại định sẽ làm điều đó một lần nữa. Nhưng nếu một gánh nặng như vậy được đặt lên người Mitsuki một lần nữa...tâm trí của một cô bé sẽ không thể chịu đựng được. "

Người bạn tốt nhất ... Đây là lần đầu tiên tôi nghe rằng Shinomiya Miyako và Mitsuki có mối quan hệ như thế.

"—Shinomiya-sensei, cô chấp nhận yêu cầu của NIFL vì Mitsuki cũng như trì hoãn việc giết Iris ngay lập tức, phải không?"

"Mặc dù cô không hoàn toàn cho rằng nó là quyết định tốt nhất."

Shinomiya-sensei gật đầu cay đắng.

"Không ... Nhiêu đó là đủ miễn là nó không phải tồi tệ nhất. Dù sao, em cảm thấy yên tâm rằng có vẻ cô không vội vàng loại bỏ Iris.”

"Cô từng là một D mặc dù cô đã bị mất sức mạnh. Tôi sẽ không đối xử với bất kỳ học sinh nào nhẹ nhàng, bất kì ai."

Shinomiya-sensei nói bằng một giọng điệu mạnh mẽ, dứt khoát.

“Em hiểu rồi. Vậy để phần còn lại cho em.”

“Cái gì?”

Nghe tôi nói vậy, Shinomiya-sensei nhướn mày.

“Em sẽ chặn những tên xâm nhập từ quân đội. Để Iris chết như một con người là nhiệm vụ em đã nhận, vậy nên em không muốn ai làm nữa hết.”

“Em sẽ chặn mấy tên từ quân đội? Ngu ngốc, chỉ có mình em thì làm được gì?”

“Nếu như đối phương là con người, không có gì em không làm được.”

Tôi chỉ đơn giản nói sự thật. Trên mặt tôi lúc đó không biết có gì, nhưng Shinomiya-sensei lại nhìn tôi với khuôn mặt sợ hãi.

“…Em…”

“Em nghĩ tốt nhất ta nên phục kích họ sớm. Shinomiya-sensei, cho em biết đường đi của bọn họ nhé.”

Iris và tôi đang chạy cùng nhau ở một đường hầm trong Midgard.

“Này Mononobe! Chúng ta đang chuẩn bị đánh bại những kẻ định giết tớ, đó là sự thật phải không?”

“Ừ, đội của họ có vẻ như là Sleipnir, một lực lượng đặc biệt do cấp trên cũ của tớ, Thiếu tá Loki trực tiếp chỉ huy. Tớ sẽ đánh hết bọn họ.”

Dù không có bằng chứng thuyết phục, đây hẳn là việc nhắm vào một D.

“Có thật sự ổn…nếu tớ đi cùng không?”

“Đó là cách an toàn nhất. Chỉ cần cậu ở bên tớ, Iris, tớ sẽ không cho cậu chết—cho đến lúc tớ quyết định giết cậu.”

“Ooh…Cậu không được nói những điều như thế!”

“Hả? Tớ nói gì sai à?”

“Ý tớ là bớt ra vẻ cool đi!”

Iris hét lên, đỏ mặt.

Trên bức tường của đường hầm có đánh dấu “A-6”. Shinomiya-sensei nói cô ấy mở nó cho quân đội NIFL.

Tôi đã ghi nhớ bản đồ của hầu hết Midgard. Nếu như hải cảng và bãi biển là mặt trước thì, đường hầm này sẽ dẫn đến vách đá và bãi đá ở phía sau hòn đảo.

Chỗ ấy thực ra lại gần với nơi mà hàng phòng thủ cuối cùng bị nứt vỡ một ít bởi Leviathan.

NIFL có thể sẽ đột nhập qua phần bị hư hại của Midgardsormr. Nếu hàng phòng thủ cuối cùng vẫn còn nguyên vẹn, cố gắng để vào Midgard mà không có sự cho phép là bất khả thi cho dù bạn gửi đi một đội tinh nhuệ.

Có vài bậc thang trước mặt tôi trong hầm. Cơn gió ẩm nhẹ nhàng vuốt ve chúng tôi. Bức tường ngăn cách làm lối lên mặt đất đã mở ra.

"Iris, từ bây giờ, giữ khoảng cách 2m phía sau tớ."

"…Đuợc."

Đang đi cạnh tôi, Iris vâng lời và giữ khoảng cách.

"Phù..."

Tôi thở mạnh, dần dần tập trung trở lại chính mình sau khi đã xõa trong cuộc đời học sinh.

Vũ khí chống người—AT Nergal.

Sử dụng các vật chất tối được tạo ra bằng tay phải của mình để thực hiện biến đổi, tôi hình thành khẩu súng quen thuộc của tôi.

Nắm khẩu súng trên tay, tôi bước đến bậc thang. Phía trước là một khung cảnh bầu trời xanh hình chữ nhật

"—"

Tôi hít thở sâu 1 cái, chạy lên cầu thang rồi kiểm tra tình hình bên ngoài.

Có một không gian rộng lớn bên ngoài, bán kính khoảng hai mươi mét, cùng những cây nhiệt đới phát triển xung quanh, làm chắn tầm nhìn về xa hơn. Tuy nhiên, những âm thanh yếu ớt của các đợt sóng có thể được nghe thấy, vậy nên biển cũng gần đây.

"Mononobe ...?"

Iris leo lên cầu thang, thở hổn hển khi gọi tên tôi.

“Đừng lo, Iris, cứ việc im lặng chờ ở đây và đừng di chuyển. Tớ sẽ “chăm sóc” họ.”

Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc của Iris rồi bước ra ngoài.

Dù không thấy được, tôi cảm nhận được sự hiện diện của con người.

Tập trung lại các giác quan, tôi lại cảm nhận được ánh mắt của người khác.

Tôi dựng tóc gáy. Đây chính là ý định giết người mà tôi đã quên mất.

Thị giác, thính giác, xúc giác. Những giác quan dần trở nên nhạy cảm hơn.

Như vừa thức giấc từ giác ngủ ngọt ngào, thế giới dần được nhuộm màu sắc sinh động của sự nguy hiểm.

Giờ nghĩ lại, khi tôi mới đến đây, tôi cũng nghĩ là tôi đang trong một giấc mơ.

Vậy điều đó là đúng. Tôi đã ngủ, tận hưởng một giấc mơ hạnh phúc.

Nhưng tôi không thể chiến đấu nếu cứ mơ như vậy.

Tôi phải nhanh chóng thức giấc từ giấc mơ êm đềm.

Tôi không thể thấy sợ, vì tôi đã mất cảm giác sợ từ 3 năm trước.

Chỉ bây giờ, tôi không cần phải tuân theo cách làm của Midgard. Đây là một chiến trường quen thuộc đối với tôi.

Tôi khẽ mĩm cười.

Hiện diện một, hai, ba ...

"... Tám người, đúng như mong đợi, đó là Sleipnir."

Sleipnir là tên của con ngựa chiến tám chân xuất hiện trong thần thoại Bắc Âu. Đội Sleipnir cả NIFL cũng bao gồm tám thành viên như chân của nó cộng thêm một người là cái đầu.

"Không thể tin rằng các chú dám liều để ăn cắp con mồi của tôi. Chuẩn bị chưa?"

Giai điệu của giọng nói của tôi tự nhiên vô cùng bạo lực.

Áp lực của một chiến trường làm tôi phấn khích trong lòng.

Không có câu trả lời. Và tôi cũng không nghe tí âm thanh nào bất thường.

Chỉ là đương nhiên rồi. Vì trong số những cấp dưới của tôi, không ai ngu ngốc đến độ đáp lại những từ như thế.

Chỉ có ham muốn giết người là đang sôi sục. Khoảnh khắc của tiếng súng—Đây chính là lúc!

Tôi giơ nòng súng Nergal về phía rừng và bóp cò không do dự.

Zzzzzzzap!

“Gah!?”

Ai đó đã hét lên từ sâu trong rừng.

Nergal là một khẩu súng sốc điện tầm xa.

Nó không chỉ đơn giản là làm tê liệt mục tiêu. Nếu bắn trúng, nó có thể làm mục tiêu ngất đi. Cho dù mục tiêu có thể tỉnh lại ngay, hộ cũng sẽ không thể di chuyển trong vài giờ. Mặc dù nó là một vũ khí không gây chết người khi dùng để trấn áp, nó là một vũ khí khá nguy hiểm.

Trong khi chạy về phía con mồi tiếp theo của tôi, tôi tạo ra vật chất tối trong băng, biến đổi thành những viên đạn.

Lượng vật chất tối tôi có thể tạo ra thấp hơn các D khác rất nhiều. Mặc dù tôi không thể biến đổi hơn mười kilogam vật chất, thấp hơn thì—ví dụ như là viên đạn—miễn là sức chịu đựng của tôi cho phép, tôi có thể tạo ra bất cứ lúc nào tôi muốn.

Tối đa Nergal chứa được chín phát bắn, nhưng chỉ cần người cầm súng là tôi, không bao giờ có mối lo hết đạn.

--Đằng kia!

Tôi sử dụng Nergal bắn liên tiếp tại chỗ tôi nghĩ là có người ở trong rừng, nhưng tôi không nghĩ là mình đã bắn trúng.

Như thể lần được dấu vết của tôi, viên đạn bắn ra từ bên phải trúng mặt đất.

"Tsk!"

Tôi bắn trả để hạ gục kẻ thù trong khi nhảy vào trong rừng rậm. Sau đó, tôi lao vào kẻ đã né được Nergal.

Tôi nhìn thấy một người đàn ông trong trang phục ngụy trang, áo chống đạn, mũ bảo hiểm và đeo mặt nạ, cố gắng bắn súng tiểu liên của hắn vào vùng không thể né được của tôi.

--Quá chậm!

Trước khi hắn kịp bắn, tôi đá khẩu tiểu liên lên.

Rat-at-at-at—Những viên đạn bắn trúng lá cây.

Tôi phóng tới người đang lộ sơ hở rồi kéo cò Nergal vào vùng không thể né của hắn.

“Gah…”

Toàn bộ cơ thể người ấy co quắp lại. Với con mắt trợn ngược, hắn bất tỉnh.

Phía bên kia không định tấn công. Tôi lại gần hơn để nhìn và thấy ba thành viên của Sleipnir bỏ qua tôi và chạy thẳng vào lối vào đường hầm.

“—Mấy người đánh giá thấp tôi quá.”

Tôi lập tức chạy về phía họ.

Keng.

Trên đường lao tới, một vật màu đen, hình tròn lăn tới tôi.

--Một cái lựu đạn.

“Chấp…luôn!?”

Giáp chống lựu--Uruk 73E.

Tập hợp vật chất tối dưới chân, tôi chuyển nó thành một miếng giáp sử dụng bởi xe tăng của NIFL.

Sử dụng khẩu súng với đạn vô hạn cộng với khiên có từ việc biến đổi, đó là kiểu chiến đấu của tôi. Vì Nergal là đủ cho tấn công, tôi hiển nhiên sẽ sử dụng vật chất tối để phòng thủ cũng như nạp đạn.

Sức công phá của Siegfried không cần để đánh lại con người.

Bùm—âm thanh của quả lựu đạn nổ đẩy mảnh giáp lên trời. Trong khoảnh khắc, thế giới trông như lộn ngược với tôi.

Vụ nổ ấy đã đưa mảnh giáp lên không trung, nó cũng không chừa tôi.

Dù vậy, tôi không rời mắt với con mồi.

Trong lúc tầm nhìn bị lộn ngược, tôi liên tục bắn Nergal.

Vì đang ở trên không, nhắm chính xác là điều không thể, nhưng tôi đã bắn trúng một tên. Khẩu súng rơi khỏi tay hắn và hắn cũng gục ngã.

Nhưng những gã còn lại hướng họng súng về phía tôi ngay khi tôi đang trên không. Tôi có thể cảm nhận được năm cặp mắt đầy sát khí lên cơ thể tôi.

Có hai người đang di chuyển trên phần đất trống và còn lại đang ẩn nấp giữa cây cối.

Trong số những tên trong rừng, một người ở khá xa, có lẽ là bắn tỉa.

Sử dụng lượng vật chất tối bị hạn chế của tôi để làm cái khiên chặn hết đạn từ mọi phương hướng sẽ làm giảm độ dày. Mỏng quá thì sẽ bị xuyên thủng.

--Trong trường hợp đó, mình chỉ phải phòng thủ nghiêm túc.

Ý thức đã được tăng tốc và các giác quan được đẩy mạnh hiệu suất trên chiến trường của tôi đã được nâng lên một mức độ cao hơn.

Chuyển đổi chế độ trong não, tôi biến thành một cái gì đó mà Thiếu ta Loki muốn biến tôi thành.

Lúc ấy, Thiếu tá Loki đã nói:

Tài năng của cậu không phải là khả năng tạo ra vật chất tối dù là nam, hay đưa ra những ý kiến đúng đến nỗi không giải thích được trong việc phát triển vũ khí. Thay vào đó—cậu rất giống ta.

Ý của hắn là gì…tôi vẫn chưa hiểu, ngay cả bây giờ.

Nhưng cái sự tồn tại đó, thứ dần được xây dựng bên trong tôi, Thiếu tá Loki gọi là “Fafnir”.

Rat-at-at-at-at--!!

Giáp chống vật chất—Damascus 09P.

Một loạt tiếng súng rền vang, nhưng tôi đã tạo ra cùng một lúc 5 cái khiên dày bằng thép chặn lại đường bắn.

Những viên đạn bay thẳng vào cái khiên như thể chúng bị dính vào.

--Nạp đạn.

Tôi tạo thêm đạn cho Nergal bằng vật chất tối lúc đang đáp xuống.

Tôi bắn ngay khoảnh khắc tôi đáp xuống. Trong 2 gã đang đứng ở phần đất trống, tôi nhắm vào tên bên phải, nhưng tên kia chạy ra và trúng đạn.

“Gah!?”

Gào thét trong đau đớn, hắn ngã xuống.

Rồi, thế là chỉ còn một tên ở phía trước và ba tên trong rừng.

Tôi không bắn nhưng chĩa họng súng vào kẻ cuối cùng ở lại khu đất trống.

Xét về việc ai đó đỡ đạn cho hắn, có lẽ hắn sẽ là đội trưởng. Nếu thế tôi sẽ dùng hắn làm con tin.

“Không ai cử động.”

Để chắc chắn rằng tất cả đều nghe thấy tôi, tôi la lớn.

“Ngươi…đồ quái vật.”

Tên này định giơ súng lên, nhưng có muốn nguyền rủa đến thế nào, hắn phải dừng lại hành động đó. Sự tấn công từ khu rừng cũng dừng hẳn.

“Này, đó là cách nói chuyện với đội trưởng cũ à…Hmm? Ngươi là…ai?”

Hắn đã đeo mặt nạ, nhưng giọng nói thì không thuộc bất kì ai ở Sleipnir.

“N-Ngươi là ai!? Ngươi muốn gì!?”

Hắn không nhận ra tôi…?

Suy nghĩ xa hơn, sau cùng thì họ quá yếu.

Tôi nhìn kĩ lại. Trang bị của họ cũng khác. Thành viên của Sleipnir sẽ được trang bị khẩu MP Nergal, nhưng tôi không thấy loại súng đó giữa đồ chơi của họ.

Giống như là họ không phải người của Thiếu tá Loki.

Hắn ta giữ lời với tôi à? Không…Xem lại số lượng là, tám, tôi có thể cảm thấy đây là việc hắn đã làm.

Nhiều khả năng, hắn ta đã không trực tiếp hành động, thay vào đó là thôi thúc người khác làm điều đó. Thiếu tá Loki là một người có khả năng làm điều đó một cách vô tư.

--Dù vậy, việc tôi chấp nhận yêu cầu của Thiếu tá Loki vẫn có ý nghĩa.

Nếu tôi từ chối, đội mà hắn gửi đến Midgard chắc chắn sẽ là Sleipnir. Như vậy, chiến thắng sẽ không phải dễ thế này.

Tôi thở ra và nhìn chằm chằm vào người đang run rẩy vì tức giận.

"—Anh có ổn với chuyện này không? Nếu anh tiếp tục chiến đấu, nhiều đồng đội của anh sẽ bị thương, đúng không? Hiện tại có bốn người đã mất khả năng chiến đấu và bốn người còn vô sự. Nếu anh có ý định rút lui với mọi người, thì làm ngay đi. "

“…”

“Nếu ai bị bất động, người đó phải ở lại, để lại bằng chứng dù sống hay chết. Midgard chỉ đơn giản là không can thiệp vào chiến dịch của NIFL nhưng không cho các anh quyền được lên bờ. Anh có muốn thế giới bên ngoài biết chuyện này không?”

“Ku…”

Vẫn còn trừng mắt nhìn tôi, người này hạ súng xuống và làm một động tác tay.

Với tiếng xào xạc từ trong rừng, nhiều tên đi ra và khuân đồng đội của mình đi. Vị trí lúc nãy tôi bắn Nergal cũng có người đi ra và đưa đi một người khác.

“—Rút lui.”

Người trước mặt tôi đưa ra một lệnh ngắn gọn. Cũng đưa đi một đồng đội khác, hắn biến mất trong rừng.

Tôi vẫn giữ cảnh giác cho đến khi sự hiện diện đã đi xa.

Giữ tiếng sóng vỗ có chút tiếng động cơ. Có lẽ họ dùng xuồng để tẩu thoát.

“Phù…”

Tôi thở ra và thư giãn cơ thể, thoát khỏi chế độ chiến đấu, đưa Fafnir đã tỉnh giấc vào trở lại giấc ngủ.

“Iris, ổn rồi!”

Tôi la lên và Iris ló đầu ra từ lối vào đường hầm.

“T-tớ rất mừng…Mononobe, cậu còn sống…”

Iris chạy đến chỗ tôi với nước mắt.

“Tớ nói là tớ sẽ ổn.”

“N-nhưng…tớ cứ nghe tiếng đạn…tớ sợ đến mức không dám nhìn ra…Mỗi lần nghĩ là cậu có thể đã bị bắn…tớ-tớ--“

Hàng lệ dài lăn xuống từ mắt của Iris.

“…Cậu đúng là đứa trẻ mít ướt.”

Dù tôi muốn tỏ ra giận dữ, tôi lại thấy vô cùng nhẹ nhõm. Nếu Iris đã thấy tôi lúc nãy, cô ấy sẽ không nói chuyện bình thường với tôi như bây giờ.

“Mononobe…Đừng chết, được không? Hoàn toàn không được chết, nhé?”

“Thôi nào, cậu nên lo về mạng sống của mình hơn. Dù là việc NIFL xâm nhập đã bị chặn lại, nếu Leviathan không bị tiêu diệt, tớ vẫn phải giết cậu, Iris.”

“Vâng…tớ biết rồi, không sao đâu. Thật lạ…tớ không hề thấy sợ bị giết.”

Nói rồi, Iris gạt nước nước mắt đi.

“Mononobe, những gtiltì còn lại là theo dõi trận chiến với Leviathan đúng không? Vậy chúng ta hãy quay lại chỗ trú ẩn.”

“—Không, quay lại đó là vô ích.”

“Eh? Tại sao?”

Iris ngả đầu sang một bên, cảm thấy khó hiểu.

“Cậu đã thấy sức mạnh của Leviathan rồi chứ gì? Dù cậu có ẩn nấp sâu trong lòng đất như thế nào, nó chỉ việc tiếp cận phần đất phía trên rồi phá vỡ, vậy nên trở lại chỗ trú chỉ trì hoãn được chút ít. Thay vào đó, tớ muốn làm những gì tớ có thể, dù nó có rút ngắn thời hạn lại.

Nắm tay Iris, tôi đến lối đi dẫn vào khu đất trống. Tiếng sóng vỗ ngày càng rõ. Chẳng bao lâu, chúng tôi đã đến nơi có tầm nhìn khá rộng.

Nơi này nằm trên bãi đá, nhìn thấy được bầu trời và mặt biển. Một hàng đơn vị laser của Midgardsormr đang nằm ở gần đường chân trời, một phần đã bị hư hại do Leviathan.

“Tớ không thấy Leviathan đâu, nhưng nó có thể ở đằng kia. Nếu nó vượt qua hàng phòng thủ cuối cùng, chúng ta sẽ chặn nó ở đây.”

Tôi chỉ vào phía khác của đơn vị đã bị hư hại rồi nói.

“Ehhhh!? Chỉ hai chúng ta? Điều đó quá khó…”

“Không, từ những gì tớ nhìn thấy, Iris, đòn tấn công của cậu là hiệu quả nhất đối với Leviathan.”

“Đòn tấn công của tớ…?”

“Đúng rồi, Iris, cậu có khả năng tạo ra vật chất tối ở một điểm nhất định. Chỉ cần tạo ra vụ nổ gần cơ thể của nó, cậu có thể tạo ra một sát thương nhất định.”

Tạo ra vụ nổ bên trong cơ thể nó sẽ tốt hơn, nhưng không may rằng, vật chất tối rất thiếu ổn định trước khi biến đổi. Chỉ cần tiếp xúc với chút vật chất nào khác trừ người tạo ra nó, vật chất tối sẽ biến mất.

Chỉ trong việc biến đổi, vật chất tối có thể tạo ra vật chất để ngăn chặn đạn, nhưng khi vẫn ở dạng vật chất tối, nó mỏng manh đến mức va chạm với các phân tử nitro hay oxy đều làm nó dần tan biến đi.

Vì vậy, đưa vật chất tối vào trong cơ thể Levithan là điều không thể.

“Tớ…đánh với Leviathan…”

“Phải, đừng do dự và làm việc đó đi. Tớ cũng sẽ--làm mọi thứ có thể.”

Và lúc này, một giọng nói phát ra từ trên cao.

“Em nhớ là anh nói anh không có sức mạnh để hạ Leviathan, Nii-san.”

UnlimitedFafnir_v01_245

“Cái gì—Mitsuki?”

Tôi nhìn lên bầu trời trong sự ngạc nhiên, chỉ để thấy Mitsuki đang lơ lửng trong không khí. Cầm một vũ khí tưởng tượng đangphát sáng trong hình dạng của một cây cung đa sắc, em ấy đang nhìn chúng tôi vô cùng nghiêm túc.

Tôi không cảm thấy quá ngạc nhiên khi quan sát từ xa hoặc qua video, nhưng nó vẫn làm tôi giật mình khi nhìn gần một con người lơ lửng trong không khí như thế này.

Theo những gì Shinomiya-sensei nói trong lớp, chỉ có thể bay khi vừa duy trì vật chất tối trong trạng thái của một vũ khí tưởng tượng, vừa liên tục biến đổi không khí. Do khả năng tạo ra vật chất tối của tôi quá ít, kỹ năng này là không thể đối với tôi.

"Nii-san, tại sao anh lại ở đây? Iris-san cũng vậy...Nghĩ về vị trí của cậu đi."

"X-Xin lỗi, Mitsuki-chan ..."

Iris xin lỗi theo phản xạ rồi tôi đặt tay lên vai cô ấy.

"Iris, cậu không cần phải xin lỗi. Cuộc chiến này liên quan đến sự sống còn của cậu. Cậu có quyền cố gắng hết mình để tồn tại. Chúng ta sẽ đánh chặn Leviathan ở đây."

Nghe điều này, vẻ mặt của Mitsuki trở nên nghiêm túc hơn.

"Anh có…chắc không?"

“Anh rất chắc chắn. Còn nữa, sao em lại ở đây, Mitsuki? Không phải em chiến đấu cùng với Lisa và những người khác sao?”

Nghe câu hõi của tôi, Mitsuki nắm chặt bàn tay lại và trả lời với vẻ không vui.

“…Hàng phòng thủ thứ ba đã bị phá vỡ. Không thể quay lại được.”

“Cái gì….? Mitsuki, em có thể bắn ra phản vật chất phải không? Nó cũng không giúp gì được sao?”

Con át chủ bài đã hạ Tử long Kraken trong quá khứ là một trong những niềm hi vọng cao nhất của tôi.

Nhưng Mitsuki chỉ lắc đầu.

“Không được. Rất đáng tiếc, sau khi sử dụng các cuộc tấn công bằng laser để nhử Leviathan vào vùng bẻ cong không gian, cuối cùng em cũng đánh được một đòn rất khó khăn... Tuy nhiên, vụ nổ đã bị dồn nén bởi một vùng đẩy lùi và không thể gây ra thiệt hại nghiêm trọng. "

“Không thể nào…”

Hi vọng của tôi đã mất đi trong khoảnh khắc. Tôi không thể nói thêm lời nào.

Mitsuki nhìn xuống tôi và bình tĩnh giải thích tình hình

“Dù là độc dược sẽ phán tán từ một đòn hay một chuỗi lần tấn công liên tiếp, Leviathan sẽ cắt bớt phần cơ thể của nó để vô hiệu hóa chúng. Nhiều khả năng nó đã sử dụng vùng đẩy lùi để làm gián đoạn không gian để tự làm mình bị thương. Nhưng vì cơ thể nó quá lớn, điều đó giống như một vết xước không hề gây đau đớn.”

“Không còn cách nào hiệu quả sao?”

Tôi khó chịu hỏi.

“Không, em chưa nghĩ ra gì cả. Không—tiêu diệt nó bằng một chuỗi vết thương nhỏ là cách duy nhất. Chúng em đang tấn công bằng toàn lực của Đội chống rồng…nhưng tỉ lệ thành công kịp lúc là rất thấp, nên em…quay lại để trảnh tình huống xấu nhất.”

“Mitsuki nói bằng một giọng buồn.

"Này, không lẽ ý em là—"

"Thật vậy...Khi Leviathan phá vỡ hàng phòng thủ cuối cùng, em sẽ đích thân giết Iris-san."

Mitsuki nhìn chằm chằm vào Iris với vẻ mặt như em ấy đã phải kiềm nén điều gì.

Và để chắn ánh mắt của Mitsuki, tôi đứng trước mặt Iris.

"Xin lỗi, Mitsuki, Iris đã hứa với anh."

"Nii-san ... Anh đã quên điều kiện em đặt ra rồi à?"

Ánh mắt của Mitsuki trở nên sắc bén.

"Anh nhớ nhưng Iris người phó thác mạng sống của bản thân trực tiếp cho anh. Ngay cả khi em gái đáng yêu của anh yêu cầu, anh cùng không thể giao công việc này cho bất cứ ai khác."

"Đ-Đáng yêu !? Đ-Đây không phải là lúc để nói mấy thứ kỳ lạ! Lệnh phải được nghe theo! Nếu anh không đồng ý điều kiện này, em đã không cho anh làm vệ sĩ của Iris!”

Mặc dù đỏ mặt, Mitsuki vẫn trừng mắt nhìn tôi.

"Trong trường hợp đó, anh sẽ chỉ phải tự lo liệu thôi. Nếu em tính giết Iris, Mitsuki, anh sẽ bảo vệ cậu ấy."

"Đừng có cứng đầu như vậy! Đây là những gì em phải làm! Bởi vì bàn tay của em đã bị vấy bẩn!”

Mitsuki nói ra chuyện này như lúc trước nhưng giờ, tôi đã biết lý do.

"—Là về Shinomiya Miyako?"

"...!?"

Mitsuki thở hổn hển.

"Anh nghe nói em và cô ấy là bạn bè thân nhất."

"..."

Mitsuki cắn môi và không trả lời. Mặc dù thật là đau lòng khi nhìn thấy sự đau khổ trên khuôn mặt của Mitsuki, tôi vẫn tiếp tục:

"Cảm giác khi em giết chết người bạn đã biến thành một con rồng... Thành thật mà nói, anh không thể cho tưởng tượng ra. Nhưng ... Em muốn gánh vác chuyện của Iris cũng chỉ vì em đã giết cô bạn đó? Anh không thể chấp nhận lý do này. Không nên cho Shinomiya Miyako và Iris là vấn đề giống nhau! "

Lắng nghe tôi, Mitsuki nghiến răng. Nhưng sức chịu đựn đã đến giới hạn, em ấy nói:

"Trong trường hợp đó ...ai có thể làm việc ấy ngoài em? Đây là cách em không thể chấp nhận. Quan trọng hơn, Nii-san, em không muốn anh là người giết Iris-san!"

Mặc dù run rẩy, nhưng Mitsuki vẫn đáp lại

"Anh hoàn toàn sẽ không cho phép em làm điều đó, Mitsuki."

"...Em đã quyết định, không bao giờ phải hối tiếc một lần nữa giống như ba năm trước đây. Em sẽ không để lại bất cứ điều gì cho anh nữa, Nii-san!"

Mitsuki và tôi nhìn chằm chằm vào nhau.

"...Chúng ta đang nói những điều tương tự."

"Đúng vậy ... Quan điểm của chúng ta song song."

Cả hai chúng tôi nhận ra rằng nói thêm chỉ là vô nghĩa.

"Việc này đã không xảy ra lâu rồi... Muốn động đậy tay chân chút không?"

"... Cũng được."

Vũ khí tưởng tượng—Siegfried.

Tôi ném chiếc Nergal trên tay tôi xuống đất và hình thành một khẩu súng cảnh vô trọng lượng của vật chất tối. Mitsuki cũng nâng cây cung đa sắc của em ấy.

Tôi không thể sử dụng Nergal để chống lại Mitsuki vì em có lẽ sẽ không muốn nhìn thấy tôi như thế.

Do đó, tôi sẽ đối đầu với em ấy như Mononobe Yuu của Midgard, như anh trai của Mitsuki. Tôi biết rất rõ rằng Siegfried không thích hợp để chiến đấu chống lại con người, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác, mà phải làm với nó thôi.

Cảm thấy một cuộc chiến sắp nổ ra, Iris hoảng sợ.

“Mononobe và Mitsuki-chan, hai người không được đánh nhau! Đây không phải lúc—“

“Không, đây chính là lúc.”

“Không, đây chính là lúc.”

Mitsuki và tôi đồng thanh nói.

“Con em bướng bỉnh này sẽ không dễ bị thuyết phục chỉ bằng lời đâu.”

“Quá tin tưởng vào hi vọng, Nii-san sẽ không nghe nếu như tớ không làm vậy.”

Tôi nhắm Siegfried về Mitsuki.

Mitsuki cũng lắp một mũi tên đen vật chất tối trên cây cung của em ấy.

“Mitsuki.”

“Chuyện gì thế, Nii-san?”

“Anh đã chờ đợi để nói điều này…Quần lót của em đang lộ ra, em biết không?”

“--!?”

Mặt Mitsuki đỏ lên, nhanh chóng lấy tay kéo váy xuống.

Tôi không thể bỏ lỡ khoảnh khắc đó.

Siegfried giới hạn là tối đa ba lần bắn vật chất tối. Khi cạn kiệt, vũ khí tưởng tượng sẽ biến mất. Tấn công một lần nữa yêu cầu phải tái tạo Siegfried, điều đó sẽ tạo ra sơ hở chết người, do đó viên đạn phải không bị lãng phí, however-

Trong khi xây dựng hình ảnh trong tâm trí của tôi, tôi bắn một viên đạn có sức mạnh bằng 2 phát bắn vật chất tối.

"Cage Bullet!"

Viên đạn màu đen chuyển hóa ở phía trước của Mitsuki, tạo thành một cái lồng nhỏ bằng kim loại. Do khả năng tạo ra thấp của tôi, các thanh sắt là khá mỏng nhưng ít ra tôi có thể làm một cái lồng đủ lớn để nhốt Mitsuki.

Bị đè nặng bởi cái lồng kim loại, thêm vào trọng lượng của em ấy, Mitsuki rơi xuống đất, nhưng sử dụng gió để nâng đỡ cơ thể của mình, Mitsuki hạ cánh nhẹ nhàng khi em ấy đáp xuống.

"Không chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc quần lót của người khác nhưng cũng thực hiện tấn công lén lút ... cách của anh thực sự khôn ngoan lắm, Nii-san. Nhưng cái này là không đủ để bắt được em, anh biết không?"

Giương cung lên từ trong chiếc lồng, Mitsuki nói với giọng đanh thép.

“Tự hủy.”

Khoảnh khắc mũi tên chạm vào chiếc lồng, các thanh sắt vỡ vụn ra từng cái một.

“Đó là một cây thương được thêm vào vật chất có khái niệm phá hủy, có thể buộc một thứ gì đó phải thay đổi hình dạng khi tiếp xúc. Một kĩ năng cấp cao, nhưng Leviathan đã dùng cách đối phó là cắt đi phần cơ thể của nó.”

Mitsuki bình tĩnh giải thích trong khi đặt mũi tên kế tiếp lên cây cung.

Nếu như chúng tôi thi tài như những D, tôi không có cơ hội chiến thắng.

Nhưng ngay từ đầu, tôi không địn dùng lồng kim loại để bẫy Mitsuki. Mục tiêu thực sự là kéo em ấy xuống mặt đất. Bởi vì tôi không thể làm bất cứ điều gì với em ấy nếu em ấy bay trên không, tôi phải làm điều này như là bàn đạp tấn công, dù nó có nghĩa là tiêu hao hai phát bắn vật chất tối

Đúng như tôi dự đoán, Mitsuki đã đáp trên mặt đất. Tôi lao về phía em ấy.

Mitsuki chỉ nheo mắt và nói ngắn gọn.

"Lưới bắt giữ."

Mũi tên bắn ra chuyển dần thành màu cam trong suốt giữa lúc đang bay trước khi lan rộng ra một cách bùng nổ. Mitsuki hẳn đã chuyển hóa vật chất tối thành lưới dính rồi.

Quyết định rằng đã quá muộn để tránh, tôi giơ Siegfried lên.

Đây là phát bắn chót.

Mitsuki sẽ không cho tôi thời gian để tạo ra vũ khí tưởng tượng một lần nữa. Do đó, sự biến đổi này sẽ quyết định người chiến thắng.

"Red Bullet!"

Tôi bóp cò, biến đổi tất cả vật chất tối còn lại trong vũ khí tưởng tượng. Mặc dù Siegfried biến mất, thay thế nó là một cái gì đó cứng được nắm chặt trong bàn tay phải của tôi.

Những gì tôi đã chuyển hóa được là không khí đã được nén thành hình dạng của một con dao. Bằng cách tăng tỉ lệ nén, mũi dao tỏara nhiệt độ cao, tạo ra một hình ảnh màu đỏ.

Cơ bản thì cách làm này cũng giống như viên đạn khí tôi đã sử dụng trong bài kiểm tra, nhưng không yêu cầu những điều chỉnh khó khăn. Tất cả tôi cần là nhiệt đủ để làm tan chảy chất kết dính.

Sử dụng lưỡi dao không khí nhiệt độ cao, tôi cắt qua lưới của Mitsuki.

Gần như không thể cản được, tôi xé toạc cái lưới trước khi nó kịp trùm lên tôi.

Khuôn mặt của Mitsuki trở nên nghiêm trọng hơn.

"Nii-san, anh sẽ bị tổn thương nếu cứ tiếp tục chống cự đấy. Nhất tiễn—Forked Wind!"

Dường như em ấy đã biết rằng sẽ không bắt được tôi nếu không gây ra tổn thương, ánh mắt của Mitsuki đã thay đổi. Mitsuki trông như chuẩn bị sử dụng một kĩ năng đầy kiêu hãnh của chính em ấy.

Trong khi Mitsuki bắn mũi tên, dòng không khí thay đổi. Không khí dần dần co lại. Tôi cố gắng đếm số lượng của chúng qua hướng gió, nhưng số lượng các điểm co quá nhiều để tôi có thể nắm bắt hoàn toàn.

Cách của Mitsuki cũng giống như của tôi, một đòn tấn công bằng khí nén.

Nhưng sự khác biệt trong trình độ là quá lớn. Khối lượng của chuyển hoá của em ấy có thể được mô tả là kinh hồn.

Vô số mũi tên gió tiếp cận tôi.

Hầu như không thể tránh khỏi các đòn tấn công từ đầu đã vô hình. Bên cạnh đó, chúng quá nhiều, không có khoảng trống để né tránh.

Không thể đối một con người, nhưng nếu đó là Fafnir—

--Chỉ lúc này!

"!"

Tôi nghiến răng lại và chuyển chế độ một lần nữa. Ý thức của tôi tăng tốc xử lý trong khi dòng không khí trên làn da tôi đã được thêm vào dữ liệu hình ảnh của tôi.

Lúc này, tôi đã hiểu.

Các mũi tên không khí—tôi có thể thấy chúng.

Chúng ở vào khoảng khoảng một trăm.

"AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!"

Tôi né và né qua những mũi tên. Những cái tôi không thể né, tôi cắt đứt chúng với lưỡi dao nhiệt độ cao của tôi.

Vượt qua hàng gió khủng khiếp ấy, tôi tiếp cận Mitsuki.

Lúc này, em ấy đã tròn mắt kinh ngạc.

Tôi vung cây dao không khí. Lúc nó gần chạm vào em ấy, tôi hóa khí cây dao và tiêu biến nó—

--Rồi tôi dùng tay hạ nhẹ xuống đầu Mitsuki.

“Ow!?”

“Người đầu tiên chạm vào đầu đối thủ thắng. Đó là luật mà chúng ta đã tuân thủ trong cuộc chiến của chúng ta. Việc không tuân thủ nghĩa là cắt đứt mối quan hệ của chúng ta, ngay cả khi là anh em, em vẫn còn nhớ chứ?”

“…Vâng.”

Mitsuki đặt tay lên trán và gật đầu.

"Chuyện của Iris cứ để lại cho anh."

"..."

Tuy nhiên, lần này em ấy không gật. Từ đôi mắt ấy, tôi thấy Mitsuki thậm chí còn sẵn sàng phá vỡ quy tắc chiến đấu giữa hai anh em.

"Nếu em không chấp nhận điều đó cũng không sao. Nhưng qua cuộc chiến vừa rồi, anh chắc chắn là em hiểu, phải không Mitsuki? Em không thể ngăn cản anh."

"Đó là ..."

"Không cần phải tranh luận thêm về việc ai sẽ giết Iris. Thay vào đó, tại sao chúng ta không chiến đấu và chiến đấu cho đến cùng?"

Cùng lúc tôi hỏi, Iris kêu lên trong sợ hãi khi nhìn theo hướng của biển.

"Ah ..."

Mitsuki và tôi nhìn theo Iris .

Ở đầu bên kia của các đơn vị laser bị phá hủy, chân trời đang rung lắc không ngừng. Một hình bóng khổng lồ đang trôi nổi ở đó như một ảo ảnh.

Những vụ nổ nhỏ xảy ra ở đó với làm sáng lên cả khu vực đó.

"Leviathan ... cuối cùng đã xâm chiếm đến đây—"

Mitsuki rên rỉ.

Có lẽ nó đang tiến lên khá nhanh chóng. Con quái vật này có kích thước ngày càng lớn hơn chỉ trong chớp mắt.

Vì nó quá lớn, tôi thấy khó để mà đo được khoảng cách. Lớp vảy bên ngoài màu trắng tinh khiết của nó đầy chấm đỏ, có lẽ là vết thương gây ra bởi Midgardsormr và Đội chống rồng.

UOOOOOOOOOOOOOO!

Một tiếng kêu chát tai và vang dội ở khắp mọi nơi. Iris đang nắm chặt hông của mình. Thậm chí xuyên gia lớp áo của cô ấy, người ta có thể nhìn thấy ấn rồng của Iris đang phát sáng rực rỡ.

"Nó đang gọi tớ ... Nó đang kêu gào muốn tớ--"

Có lẽ vì kết nối với ý thức của Leviathan, Iris thì thầm như thể bị thôi miên.

"Vậy lý thuyết về việc con rồng tìm kiếm một người bạn đời là chính xác."

"Yeah ... Đúng là vậy.”

Iris gật đầu, cơ thể run run.

"Thế nên, kế hoạch của cậu là gì?"

"Huh?"

"Đàn ông là những kẻ ngốc. Nếu bạn giữ im lặng, họ sẽ coi nó như là dấu hiệu của sự chấp nhận và tiến xa hơn nữa, cậu biết chứ?"

Bị phân tâm, nhưng Iris đột nhiên lấy lại được sức sống trong mắt cô ấy.

"... Tớ sẽ không tha thứ cho con rồng. Tôi không thể chịu đựng được thứ đó đã lấy đi tất cả những người thân yêu của tớ, thậm chí còn muốn lấy tớ đi!"

Iris hét lớn, tạo ra vũ khí tưởng tượng của mình ở bên tay phải của cô—Caduceus.

"Cậu có thể đánh nó từ đây không?"

"Mặc dù khá xa, tớ sẽ cố gắng! Tớ sẽ bắn phá nó với toàn bộ sức mạnh của tớ!"

Hướng mũi trượng về Leviathan, Iris tập trung trong khi niệm phép.

"Mitsuki, để an toàn, em có thể liên hệ với Đội chống rồng gần đó và nói với họ là giữ khoảng cách không?"

Tôi chỉ có thể nhìn thấy vài chấm nhỏ từ đây nhưng nhiều Ds đang bay xung quanh Leviathan. Ngay sau khi Iris tấn công, họ có thể vô tình bị thương.

Mitsuki gật đầu đồng ý dù trông em ấy như có gì đó muốn nói. Em ấy ấn nút trên thiết bị liên lạc đéo ở cổ.

“—Đây là B3. Tất cả đơn vị rút lui về khoảng cách nổ cấp A và tiếp tục tấn công từ khoảng cách ấy.”

Mitsuki đưa ra lên. Đội chống rồng từ xa nhanh chóng đổi hướng và tách khỏi Leviathan.

“Ok, Iris, làm đi!”

“Được! O holy silver! Nổ!”

Những vụ nổ màu trắng-bạc bất ngờ xuất hiện xung quanh cơ thể khổng lồ đang bơi trên bầu trời từ xa.

Bị ảnh hưởng, cơ thể của Leviathan nghiêng một chút.

“Báo cáo thiệt hại?”

Mitsuki hỏi qua thiết bị liên lạc.

‘—Sát thương lan ra ở bên trái mục tiêu, nhưng nó không hề sâu.’

Tôi nghe giọng nói trả lời.

Mitsuki thở dài và ngắt kết nối.

“Điều này…chắc chắn rồi. Leviathan có thể tạo ra vùng đẩy lùi ngay trong cơ thể nó. Dù có thể nổ gần lớp da, sát thương sẽ không thể đi vào những cơ quan quan trọng. Đó là loại năng lực thật sự quá bá đạo. "

"Nhưng điều này còn tốt hơn là đánh không trúng. Và điều này chắc chắn sẽ làm tiêu hao sức chịu đựng của nó. Iris, tiếp tục tấn công. Còn tớ, tôi đứng im nữa."

Nói rằng, tôi mở rộng bàn tay trái của tôi về Mitsuki.

"... Sao vậy, Nii-san?"

"Cho anh sức mạnh của em, Mitsuki. Nếu anh phải làm cùng một điều anh đã làm cách đây ba năm, anh cần phải mượn vật chất tối từ D khác."

"Em biết đó là thứ cần có ... Ba năm trước, anh có thể thực hiện một biến đổi lớn như vậy là vì em đã ở bên cạnh anh."

Trong khi nói về chủ đề này ngày hôm qua, Mitsuki đã đoán được yêu cầu của sức mạnh này. Trông em ấy như đã biết hết rồi.

“Đúng vậy, vì anh không để tạo ra đủ vật chất tối một mình.”

“Đối với Leviathan…nó là vô dụng, phải không?”

“…Có thể. Nhưng mà, chúng ta cũng nên thử thay vì bỏ cuộc sớm.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Mitsuki khi nói.

“Nii-san…Anh thật không công bằng. Anh lại làm cái vẻ mặt như hồi ấy…hồi anh đã tạo ra một phép màu. Giờ anh lại muốn em tin vào điều đó nữa, đúng không anh…?”

Mỉm cười, Mitsuki nắm lấy tay tôi.

“Cảm ơn em, Mitsuki.”

Nói rồi, tôi đi đến một vị trí cách xa Iris. Nhắm mắt lại, tôi lấy ra một hình ảnh trong đầu trong số vô vàn thiết kế vũ khí, cái mà tôi đã sử dụng 3 năm trước.

Không, nếu như gọi là bản thiết kế thì không chính xác, vì cái này đã bao gồm mọi chi tiết liên quan đến vật liệu và phương pháp sử dụng.

--Sức mạnh sắc bén nhất, nói cách khác, dữ liệu về vũ khí.

Đó là sự thật về sức mạnh tôi đã có sau khi giao kèo với Lục long Yggdrasil 3 năm trước. Khả năng tạo ra Nergal và các hỏa lực khác đều là kết quả của việc luyện tập nhưng dữ liệu chính xác thì lại ở trong đầu tôi.

Nhưng vì lượng thông tin quá lớn, cực kì lớn, trí nhớ của tôi không chứa nổi.

Lúc trước khi tôi sắp mất đi tính cách của Mononobe Yuu, tôi đã cắt đứt liên kết với Yggdrasil nửa chừng.

Nhưng—dù vậy, cắt đi liên kết ấy vẫn là quá muộn.

Với dòng chảy thông tin hỗn loạn, tôi đã bị mất đi vài tính cách chính của Mononobe Yuu.

Tôi thiếu cảm xúc sợ hãi và bị mất một phần ký ức.

Ngày tôi đến Midgard, Mitsuki đã khuyên tôi nên liên lạc với cha mẹ và bạn bè của tôi, nhưng tôi không được nói chuyện với họ. Bởi vì nếu như chúng tôi trò chuyện, việc tôi mất trí nhớ sẽ lộ ra và đến tai Mitsuki ngay.

Nếu vậy, Mitsuki chắc chắn sẽ đổ lỗi cho bản thân mình rất nhiều.

Do đó, tôi hoàn toàn không để cho sự thật được phơi bày ra ánh sáng.

Kí ức duy nhất vẫn còn sâu trong tim tôi là những kí ức với Mitsuki.

Vì vậy, Mitsuki là nguời tôi không được để phiền muộn bao trùm lấy em ấy.

"Vũ khí chống rồng--Marduk!"

Tôi tạo ra thứ tôi đã dùng để đuổi Hekatonkheir ba năm trước. Thiết kế của nó đang sôi sục trong đầu tôi. Nhờ vật chất tối tôi mượn của Mitsuki, bộ khung này dần hoàn thiện.

Thay vì là vũ khí hiện đại ở thế kỉ này, đây là một vũ khí thất truyền từ thời đại tiền văn minh đã tồn tại cách đây rất lâu.

Tôi chỉ biết được sau khi nhận được sức mạnh này rằng, đã từng có thời đại với khoa học và kĩ thuật tiên tiến hơn cả nền văn ninh hiện tại. Mọi thông tin liên quan đến vũ khí tôi nhận từ Yggdrasil, bao gồm Nergal, chính là thứ đã tồn tại từ xa xưa.

Nhờ điều đó, tôi đã tham gia phát triển vũ khí cho NIFL. Thứ đã được sản xuất là mẫu sản xuất đại trà của Nergal và Ishtar, tên lửa ICBM Gaé Bolg và laser quân sự. Những thứ này đều là công nghệ của tiền văn minh.

Nhưng--Món Marduk này là một ngoại lệ, vũ khí không thể được chế tạo lại bằng công nghệ và khoa học hiện dù cố thế nào đi nữa.

Trong lúc tấn công liên tục Leviathan, Iris mở to mắt nhìn về phía tôi với sự hào hứng.

Bộ khung, dài cỡ mười mét, bên trong lòi ra một đống mạch dẫn và dây nhợ. Dù tôi có mượn sức mạnh của Mitsuki đi nữa, tôi không thể tái tạo một cách hoàn hảo được, vậy nên tôi chỉ lấy phần cần thiết. Do đó, nó chỉ bắn được một lần. Vì không có chế độ làm nguội, bộ khung này sẽ tan chảy.

Tôi chưa bao giờ trải qua sự mệt mỏi do biến đổi này. Cả cơ thể tôi nặng trĩu. Đôi mắt mờ dần. Nếu tôi có thể biến đổi thêm nữa, nhiều lắm cũng là một lần thôi

Kết nối hệ thống điều khiển với ý thức của tôi, tôi nhìn sang Leviathan. Bộ khung này dần chuyển động để khớp với tầm ngắm của tôi.

"-- Nii-san, xin hãy đợi! Để tránh nó đánh bật đòn tấn công, em sẽ dụ Leviathan sử dụng vùng bẻ cong không gian trước!"

Mitsuki cũng vứa kinh ngạc, nhưng em ấy đã nhanh chóng bình tĩnh lại và liên lạc với Đội chống rồng.

"Mọi đơn vị, tránh xa mục tiêu lần nữa! B5, B6, đặt vật chất rớt từ trên xuống với khả năng tạo vật chất tối cao nhất! Đặt áp lực lên sức chịu đựng của nó!"

'Tuân lệnh.'

'Mm.'

Nghe tiếng trả lời ngắn gọn, tôi nhận ra đó là giọng của Ariella và Ren.

Rồi một khối đá và băng lớn rơi từ trên trời xuống nhưng chúng đã bị cản lại bởi vùng đẩy lùi, dừng lại ở trên không.

"Tản ra. B1 về bên phải, B2 về bên trái. Nhắm vào đầu của nó và sử dụng các đòn tấn công không sử dụng đạn."

'Hiểu rồi!'

'... Đã rõ.'

Lần này là giọng của Lisa và Firill. Một tia laser cực dày xuất hiện từ bên phải trong khi dòng điện đến từ bên trái, tấn công Leviathan cùng lúc.

Mặc dù đã bị lệch do biến dạng không gian, hiển nhiên rồi, Mitsuki nhìn lại đường laser và điện đã tấn công và nói với tôi:

"Nii-san, bây giờ đòn tấn công từ chính diện sẽ không bị lệch. Hãy bắn ngay!"

"Okay—bắn !!"

Tôi lấy hết hơi hét lên một cách mạnh mẽ.

BOOM !!

Bầu không khí đã bị bóp méo bởi và tiếng pháo hạng nặng. Một viên đạn với ánh sáng màu trắng xanh được bắn ra. Đó là một thứ vũ khí hủy diệt làm tất cả mọi thứ trong tầm của nó tan rã vào mức độ nguyên tử.

Trong quá khứ, Hekatonkheir đã ngay lập tức biến thành cát bụi sau khi dính viên đạn này.

Do đặc điểm của Hekatonkheir là sự bất tử, mặc dù nó hồi sinh xa vài trăm kilomet sau đó, hỏa lực của vũ khí này đã chứng minh được sức mạnh

Viên đạn màu xanh bay về phía Leviathan theo một đường thẳng, nhưng ngay lập tức trước khi trúng—quỷ đạo của nó đã bị thay đổi bởi sự bẻ cong không gian, lệch xuống bên trái.

Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng xanh chói lóa khắp nơi. Điều này do tôi đã chỉnh sửa tỉ lệ nén năng lượn trong lúc bắn. Dù nó không thể trúng, nó vẫn sẽ phát nổ ngay cạnh Leviathan.

Cột sáng màu xanh nuốt chửng Leviathan.

Các khối đá và băng của Ariella và Ren cũng biến mất trong ánh sáng.

Tiếp xúc với ánh sáng, một phần lớn của bề mặt nước biển bị khoét mất. Nước biển xung quanh bốc hơi bởi nhiệt độ cao. Giống như những đám mây đen, hơi nước bốc lên dày đặc.

--Làm ơn, thành công đi!

Tôi nheo mắt, cầu nguyện rằng nó đã tiêu diệt Leviathan thành công.

Uoooooooooooooooooooooooo!

Tiếng gầm giận dữ phát ra từ torng ánh sáng, làm cho tôi nhận ra tôi lại thất bại khi vinh quang đã trong tầm mắt.

Con quái vật màu trắng nổi lên, phá vỡ ánh sáng xanh và đám mây hơi nước. Phía bên trái của lớp vỏ ngoài của nó đã gần như hoàn toàn bị thổi bay đi, để lộ ra cơ bắp. Mặc dù vậy, chuyển động của nó xem ra không có vấn đề. Chuyển động cơ thể của mình, Leviathan lại bơi trong không trung, tiếp cận hàng phòng thủ cuối cùng.

Không quan tâm với các tia laser đang cản đường và hướng thẳng đến đây, nơi của Iris.

Vũ khí thất truyền tôi cho là con át chủ bài đã tan chảy từ sức nóng của việc bắn ra, trở thành một đống kim loại phế liệu méo mó. Dù là tôi đã đả thương Leviathan ở mức độ nào đó, ai biếtcần bao nhiêu phát bắn cần thiết nữa nếu muốn đánh bại con rồng theo cách này, và... tôi cũng còn nhiều thời gian cũng như không đủ năng lượng.

"Vậy ra, cuối cùng thì...vẫn không được."

Mitsuki thì thầm trong tuyệt vọng.

Khuôn mặt của em ấy không còn tỏ ra dũng cảm như ba năm trước đây đến mức có thể gọi là sự liều lĩnh

Chỉ đơn giản là nhìn vào thực tế, em ấy lặng lẽ không còn muốn chống cự.

Nếu đứng từ góc nhìn của Đội chống rồng, đúng là cần thiết phải hiểu được tình hình hiện tại một cách chính xác, nhưngự biểu hiện trên khuôn mặt của Mitsuki làm tôi buồn lòng.

Tôi mong Mitsuki có thể nói điều đó.

Rằng em ấy không muốn kết quả như thế này.

Với điều đó, tôi có thể--

“Cút đi…cút đi! Ta ghết…mấy thứ giống ngươi!”

Giọng của Iris đến tai tôi.

Trong trạng thái tuyệt vọng, cô ấy đang đối đầu một mình với Leviathan, cố gắng chiến đấu đến cùng.

Không hề có chút gì giống như là bỏ cuộc, cô ấy tiếp tục chống cự.

“O holy silver! Nổ tung! Nổ tung! Nổ tung--!!”

Những vụ nổ màu trắng bạc liên tiếp xuất hiện quanh Leviathan.

Nhưng nó không dừng lại. Dù có bao nhiêu phần cơ thể nó bị thổi bay đi nữa, chỉ cần nó vẫn còn vùng đẩy lùi, nó sẽ không nhận phải sát thương chết người.

Hình ảnh Iris đang la hét và tuyệt vọng chống trả làm tôi nhớ đến Mitsuki ba năm trước.

Bụp bụp, tôi cảm thấy từ sâu trong tim mình đập rộn lên.

“Ahhh…anh nghĩ là anh không thể bỏ rơi cô ấy rồi.”

Tôi cười và nói, thả tay Mitsuki ra.

"Nii-san?"

Mitsuki nhìn tôi với vẻ lo lắng.

"—Mitsuki, dù chuyện gì xảy ra, tôi sẽ vẫn là anh trai của mình."

Tôi nói với cô ấy như thế, cô gắng kìm nén những lời từ trong tim mình.

"Nii-san, anh đang nói gì vậy...? Tại sao anh phải nhắc đến một điều rõ ràng như thế?"

"Em nói đúng, điều này rất rõ ràng. Vì thế, đó là lý do tại sao anh...không bao giờ được phép quên."

Mặc dù đã mất đi cảm giác sợ hãi, cơ thể của tôi đang run lên.

Tôi mỉm cười với Mitsuki rồi bước tới bên Iris .

"... Mononobe?"

Iris ngừng chuyển động cánh tay đang liên tục tấn công cùng với nước mắt hai bên khóe mắt.

“Iris, tớ có thể mượn sức mạnh của cậu lần này không?”

“Mononobe…Cậu vẫn không giết tớ ư?”

“Ừ, theo lời hứa của chúng ta, nếu tớ phải giết cậu, thì đó là lúc mọi thứ đều thất bại, đúng chứ?”

“Bây giờ…chưa phải lúc sao?”

Iris hỏi với một nụ cười đầy nước mắt.

"Không, chưa được, tớ vẫn còn những thứ tớ có thể làm được!"

Tôi nắm chặt tay phải của Iris với bàn tay trái của tôi.

Sau đó, tôi nhìn chằm chằm vào Leviathan, thứ đã tiếp cận được hàng phòng thủ cuối cùng

Tôi tìm kiếm cho các mạch dẫn tôi đã cắt đứt trong quá khứ, thứ tôi đã cắt để bảo vệ bản thân mình.

Tiếp tục giao kèo, Yggdrasil, chúng ta phải đánh bại con rồng lần này!

--Kết nối lại, xác nhận—

Tôi nghe thấy một giọng nói yếu ớt. Đó là giọng nói vô cảm Yggdrasil từ ba năm trước đây.

Do đó, tôi theo giọng nói và kết nối ý thức của tôi đến nơi đó.

Sau đó, dòng chảy thông tin từng bị gián đoạn bắt đầu một lần nữa và tôi tìm kiếm món vũ khí để thoát ra khỏi tình trạng khó khăn hiện nay.

Tôi cảm thấy đau đầu dữ dội.

Một lượng lớn thông tin đang nuốt chửng ý thức của tôi.

Tôi không biết tôi sẽ mất những gì lần này, những gì tôi sẽ quên, và nếu tôi sẽ vẫn là bản thân mình.

Mặc dù vậy, khả năng chỉ tồn tại trong các thông tin này!

"Ugh ..."

Lượng của thông tin đang lớn dần đổ vào bộ não của tôi. Đầu tôi cảm thấy như thể nó sắp nổ tung.

Nhưng giữa mọi thứ, tôi đã có thể nắm bắt sơ qua về cái tôi mong muốn.

Đó là thông tin mà có thể bổ sung dữ liệu của Marduk, vũ khí chống rồng. Chỉ đến lúc ấy, tôi nhận ra rằng khẩu pháo tôi đã vật chất hóa chỉ là một phần của nó.

Vì vậy, Marduk là chưa hoàn thiện—

Nhưng tôi đã đến giới hạn của mình. Ý thức tôi bắt đầu mờ nhạt.

--Ngắt kết nối!

Tôi cắt đứt mạch dẫn trước khi tôi không còn chịu được. Dù không thể nào lấy được hết thông tin của Marduk, tôi đã tìm ra những phần quan trọng rồi.

Tôi tự hỏi, để trả giá cho thông tin vừa lấy được, tôi đã mất gì?

Tôi nhớ ra Iris kế bên tôi. Tôi đang chiến đấu để bảo vệ cô ấy.

Tôi nhớ về Mitsuki, đứng cách xa chúng tôi một chút. Là em gái của tôi, chắc 100% luôn. Từ quá khứ mà tôi không thể nhớ lại, chúng tôi đã lớn lên cùng nhau. Bị chia cắt trong 3 năm, cuối cùng hai anh em lại gặp nhau ở Midgard.

Và bay lơ lửng trên không trung, con rồng trắng—Leviathan—là kẻ thù mà tôi phải tiêu diệt.

Không có vấn đề gì, tôi nhớ những thứ cần thiết rồi.

Tôi không mất đi lí do chiến đấu.

Giơ cánh tay phải ra, tôi hô tô tên thứ tôi muốn tạo ra.

“Marduk, pháo chính—Babel!!”

Sử dụng vật chất tối chảy vào người tôi từ Iris, tôi lại tạo ra một cái khung khổng lồ.

Nhưng hình dạng rất khác so với trước đó. Sự biến đổi thực hiện lần này là một phần khác từ các phần bổ sung cho Marduk. Cái khung được chia thành hai phần với một thiết bị như thấu kính ở giữa. Xem xét khả năng chịu đựng còn lại của tôi, đây là sự biến đổi cuối cùng. Thất bại sẽ là dấu chấm hết.

Uoooooooooooooooooooo!

Có lẽ đã nhìn thấy thứ vũ khí của tiền văn minh nhắm vào nó, Leviathan rống lên.

"Thứ này phải thành công dù gì đi nữa—BẮN!!"

Một dải ánh sáng đen được bắn ra, trông như nó sẽ đưa mục tiêu vào trong bóng tối, thứ bóng tối vô tận này đang dần mở rộng, thậm chí đến mức bao bọc cả cơ thể khổng lồ của Leviathan.

Phần màu đen ấy không phải là vật chất mà là gián đoạn, đứt khúc không gian mà ngay cả ánh sáng cũng bị nuốt vào, một trạng thái siêu hấp dẫn đặc biệt.

Babel là vũ khí có thể cắt đứt không gian để tiêu diệt mọi thứ nằm trong vùng tấn công của nó.

Nhưng, cảnh giới của bóng tối, thứ đáng lẽ phải nuốt chửng mục tiêu ngay lập tức và đóng lại, vẫn còn mở ra.

Uooooooooooooooooooooo…

Leviathan gầm lên.

Nó đang dùng phản trọng lực để chống lại siêu hấp dẫn.

Hết năng lượng, cháy máy, bộ khung đang hứng chịu những chấn động từ bên trong cỗ máy.

--Tôi đã biết trước. Thứ này vẫn không thể thành công.

Nếu như vũ khí này đã tiêu diệt được rồng, vậy nền văn minh cũ đã có thể tồn tại đến ngày nay. Nhưng trong thời hiện đại, họ không hề tồn tại nữa, nhiều khả năng đã bị tiêu diệt bởi rồng.

Vì vậy, đó là điều không thể khi muốn có được thành công chỉ bằng sức mạnh của tôi.

Mục tiêu sẽ không đạt được bằng phát bắn này.

“Mitsuki! Tấn công!!”

“…Vâng!”

Mitsuki gật đầu nghe theo, tạo ra vũ khí tưởng tượng trên tay em ấy.

“Brionac!”

Nắm trên tay cây cung, Mitsuki đặt mũi tên vật chất tối vào.

Đúng vậy, lần này chắc chắn sẽ trúng. Chỉ còn siêu hấp dẫn đang đánh nhau với phản trọng lực thôi!

“Kết tiễn—Last Quark!”

Đây hẳn là mũi tên phản vật chất mà chỉ có Mitsuki mới làm ra được, mũi tên đã tiêu diệt hai Kraken.

Trong lúc mũi tên bay đi, Mitsuki hét lớn qua thiết bị liên lạc.

“Tất cả đơn vị--Tấn công!!”

Đội chống rồng bắn ra hàng tá đòn tấn công, đâm vào Leviathan từ nhiều phía.

Và mũi tên của Mitsuki trúng vào chính diện.

Ngay lập tức, với vụ nổ màu trắng xóa, toàn bộ cơ thể của Leviathan phồng ra từ bên trong.

“Chỉ một chút nữa thôi, Iris!!”

“Ừm!”

Dù Iris đã cố gắng hết sức, cô ấy cho tôi càng ngày càng nhiều vật chất t6oi1.

Sử dụng vật chất tối ấy, tôi sữa chữa Babel sắp nổ tung. Chuẩn bị tinh thần rằng cái khẩu pháo này có thể nổ tung do nóng, tôi ép nó tung ra sức mạnh vượt qua giới hạn của chính nó.

Uoooooooooooooooooooooooooooooooooo!!

Ngay cả tiếng gào thét chết chóc cũng bị đưa vào vùng không gian đứt gãy ấy, tiếng của nó trở nên yếu dần.

Rồi, sau khi đã bao trùm con rồng và vụ nổ phản vật chất, không gian khép lại.

Cùng lúc, Babel đến giới hạn và rớt xuống, nổ ầm ầm bên trong.

Đang lơ lửng trên không, bộ khung khổng lồ biến mất. Bầu trời trông xanh lại xuất hiện trên đầu chúng tôi.

“Chúng ta…thành công chưa?”

Người đầu tiên nói là Iris.

Với vẻ mặt như muốn nói “không thể tin được”, cô ấy nhìn chăm chú vào vị trí mà Leviathan vừa ở đó.

“Chúng ta thắng rồi…?”

Vẫn nắm chắc mũi tên và cây cung trong tư thế sẵn sàng, Mitsuki đã cứng đơ người.

Một cơn gió phương Nam ấm áp thổi qua chúng tôi.

“P-Phải rồi, Iris! Cho tớ xem cái ấn dưới áo cậu đi!”

Trở lại thực tại, tôi nghĩ ra một cách để xác nhận chiến thắng, nên tôi định kéo áo Iris lên.

“Kyawah!? M-Mononobe, cậu đột nhiên làm cái gì vậy!? Oh, không…đừng lộ liễu thế chứ…Mitsuki-chan cũng nhìn tớ kìa…”

“Này, không phải vậy—tớ chỉ muốn xem hông cậu thôi…”

Vì Iris kháng cự mà tôi không rõ lí do, chúng tôi vật lộn một chút, rồi cả hai ngã đè lên nhau.

Nhờ áo của Iris đã kéo lên khi cô ấy ngã, làn da trắng tuyết trên hông của cô ấy đang lộ ra.

Ấn rồng, đây rồi, đã trở lại màu tối hơn vùng da xung quanh.

“Ấn rồng của D bị đổi màu đã trở lại như cũ…Chúng ta thành công rồi, thành công rồi!”

Tôi hét lên trong vui mừng nhưng đột nhiên nhận ra tay phải đang nắm thứ gì đó mềm mềm.

“Umm, Mononobe…Thật là xấu hổ cho tớ, đừng…sờ mạnh quá.”

“Ehhhhh!?”

Đầu óc tôi quay cuồng trong sự bất ngờ, và tôi vô tình chuyển động bàn tay, làm Iris kêu lên những âm thanh gợi cảm.

Tôi cảm thấy ai đó đặt tay lên vai tôi từ sau lưng.

Tôi quay lại một cách sợ hãi, Mitsuki đang đứng đó và cười.

“—Nii-san, thật không thể tin nổi là anh dám làm những chuyện ấy ấy giữa hai giới ngay trước mắt em, hội trưởng hội học sinh.”

“Không, chỉ là tai nạn thôi mà…”

“Tai nạn? Những gì em thấy là anh nhào tới Iris-san, dùng vũ lực cởi đồ rồi XXX ngực cậu ấy, không phải sao?”

“Theo anh thấy…em diễn tả kiểu đó giống như anh là một kẻ-biến-thái-đến-mức-không-thể-cứu-vãn đấy.”

“Chính xác, Nii-san biến thái.”

“Này—OWWWWWWWW!”

Nhéo tai tôi, Mitsuki kéo tôi ra khỏi Iris.

Hai tai Iris đỏ ửng. Cô ấy chỉnh lại đồng phục trong lúc nhìn tôi.

“Umm,uh…Xin lỗi Mononobe, nếu là ở nơi không có ai nhìn thấy, tớ…Oh, đúng rồi! Lần tới, để tớ giúp cậu kì lưng nữa nhé!”

“’Nữa nhé’ à…?

Nghe Iris nói vậy, Mitsuki nhìn tôi với ánh mắt đầy sát khí.

“Uh, đó là một câu chuyện dài—“

“Em hiểu rồi, vậy em sẽ nghe chuyện của anh sau, Nii-san. Em vẫn còn nhiều thứ muốn hỏi anh kể cả chuyện bất tuân lệnh mới nãy. Nii-san, anh nên chuẩn bị tinh thần đi. Có muốn ăn năn bây giờ cũng không thoát được đâu.”

Đưa ra một quyết định đáng sợ với nụ cười nguy hiểm, Mitsuki nắm chặt tay tôi.

“Em chắc chắn sẽ không để anh trốn thoát đâu, hiểu chưa—Nii-san?”