--Mình…là gì?
Đôi môi hồng tựa như nhung chuyển động khi cô bé hỏi. Nhìn vào hình ảnh của mình trong gương, cô bé nghiêng đầu tò mò.
Đó là khi cô bé lên bảy, cô bé bắt đầu hỏi câu đó với tấm gương và mặt nước và cứ thế.
Khi cô bé lên bảy, cô thấy rằng bản thân có thể tạo ra một loại vật chất kì lạ.
Đó là một quả cầu tối hơn cả màn đêm, có thể cảm thấy được nhưng lại không có trọng lượng, và kích thước bằng bàn tay của cô bé.
Hơn nữa thứ tối đen ấy có thể biến thành bất cứ thứ gì cô bé tưởng tượng ra.
Khi cô bé cho cha mẹ xem, họ đã ngạc nhiên—sung sướng vô cùng.
Họ bảo cô bé làm đá quý. Để làm vui lòng cha mẹ, cô bé làm ra rất nhiều loại đá quý đẹp khác nhau.
Từ ngày ấy—cuộc sống của cô bé thay đổi hoàn toàn.
Ngôi nhà của họ trở nên rộng lớn và vô cùng lộng lẫy. Nhiều người hầu được thuê để làm công việc nhà.
Bàn ăn hằng ngày đều có những món ngon. Cha cô bé trước đây thường phải đi công tác xa giờ đã có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Cô bé tiếp tục tạo ra đá quý theo ý muốn của cha mẹ.
Nhưng, trong những ngày vui vẻ ấy, câu hỏi trong tim cô bé luôn cứ mở ra.
Tại sao mình là người duy nhất có năng lực này? Cô bé không biết.
--Con…là gì?
Không thể kiềm lại sự tò mò, cô bé hỏi trực tiếp cha mẹ, và đây là cách họ trả lời.
--Con là một con người đặc biệt.
Nghe vậy, cô bé cảm thấy nhẹ nhõm.
Câu hỏi vì sao cô bé đặc biệt vẫn còn đó, nhưng cô bé nghĩ rằng sẽ ổn nếu như bản thân vẫn còn là con người.
Nhưng niềm hạnh phúc và sự thịnh vượng ấy không tồn tại đến một năm.
Một ngày trăng non, một nhóm người cầm súng bất ngờ xông vào nhà họ, và đưa cả gia đình của cô bé đi đến một nơi không rõ.
Vì cha mẹ cô bé bị bắt làm con tin, từ đó cô bé bắt đầu làm ra đá quý cho bọn họ.
Dù cô bé không còn được phép ra ngoài, chỉ cần vẫn tiếp tục làm ra đá quý thì bọn họ đối xử rất tốt với cô. Họ không làm gì mạnh bạo cả, và thứ gì cô muốn họ cũng cho cô.
--Con…là gì?
Có một lần cô bé hỏi một người trong số họ.
--Con là một “D”.
Nhưng lần này, một câu trả lời khác xuất hiện thay vì giống như của cha mẹ cô bé. Lúc đó, cô bé cuối cùng cũng nhận ra bản thân là một trong số ít người trên thế giới có thể tạo ra Vật Chất Tối.
Dù vậy—cô bé không hài lòng. Cô không muốn tin mình là một sự tồn tại không giống con người.
Đó là lý do tại sao cô ấy tiếp tục hỏi, tin rằng có một câu trả lời khác. Sau khi hỏi tất cả bọn họ, cô bé lại hỏi hình ảnh phản chiếu của mình, trầm ngâm suy tư.
Qua những ngày buồn bã và bị giam cầm (nhưng không nghèo khổ), cô bé vẫn tiếp tục suy nghĩ.
Rồi một hôm, vào sinh nhật thứ chín của mình—cô bé đã gặp anh ta.
Trong khi tạo ra đá quý như mọi khi trong căn phòng sang trọng chất đầy thú nhồi bông, cô bé nhận thấy có chuyện ở bên ngoài.
Một lát sau những người đàn ông đi vào trong nhà và đưa cô bé đi. Cùng với cha mẹ cô, những người đã bị giam giữ, họ được dẫn ra bên ngoài tòa nhà.
Sống ở nơi không có cửa sổ trong suốt thời gian vừa qua, lúc này cô bé mới biết đây là ban đêm. Những đám mây dày đặc bao phủ bầu trời, bao phủ cả mặt trăng và các ngôi sao. Nó gần giống như đêm họ bị bắt, cô bé nghĩ.
Từ khoảng cách này, những tiếng nổ liên tục có thể được nghe thấy. Không khí chuyển động. Ở phía kia của tòa nhà có khỏi bốc lên, và ánh sáng từ ngọn lửa lờ mờ làm nổi bật hình dạng của thị trấn. Mùi cháy lan tỏa trong không khí, được đưa đi bởi làn gió nhẹ.
Có thể thị trấn này đang nhận một cuộc tổng tấn công.
Để tránh cô bé không thoát được, một nhóm đi trước giữ cha mẹ làm con tin, còn cô bé đi theo sau với những người đàn ông xung quanh.
Nhưng nhóm đầu tiên, trừ cha mẹ cô bé, bỗng dưng ngã quỵ.
Những người đàn ông nín thở và chuẩn bị súng đã được trang bị của mình.
Không có cả tiếng bước chân, một cái bóng xuất hiện từ trong màn đêm. Đó là một cậu bé tóc đen tuổi cỡ mười bốn mười lăm. Trên tay cậu là một khẩu súng có hình dạng lạ thường, như thể làm từ nhiều khối ghép lại, và trông lạnh hơn màn đêm cậu ta chuẩn bị cho những người cầm súng kia.
Không nói một lời, họ bắn đầu điên cuồng xả súng. Cậu bé lướt qua nhanh như chớp, bắn khẩu súng của cậu ta.
Vì lí do nào đó, không một viên đạn nào của họ trúng được cậu bé, nhưng khi cậu bóp cò thì thằng nào cũng ăn hành.
Giống như cậu ta đang nhảy múa vậy. Cô bé bị hút hồn của cậu ấy.
Cuối cùng, những người còn tỉnh táo là cô bé và cậu ấy. Cha mẹ cô bé đã ngất đi cách đó không xa.
Cậu bé đã đánh bại tất cả những người đàn ông tiếp cận các cô bé.
Cậu bé đưa tay ra. Đó cũng là lúc các cô gái cảm thấy một cảm giác nguy hiểm, phản ứng lại bằng cách tạo ra một quả cầu của vật chất tối
Quả cầu nhỏ màu đen biến thành vào một tia điện cao áp.
Ngạc nhiên bởi tiếng nổ của sét, cậu bé ngừng chuyển động.
"-------"
Cậu bé lẩm bẩm điều gì đó trong một ngôn ngữ không rõ. Có vẻ như cậu ấy đến từ một quốc gia khác.
Không nghi ngờ gì rằng thực tế cô ấy là một "D" vừa được phơi bày.
Cô bé than thở... nhưng ngay lập tức không quan tâm nữa.
Tất cả chỉ là cô ấy sẽ được đổi chủ. Lần này, nhiều khi cô bé lại phải làm ra đá quý cho cậu bé nữa.
Nhưng muốn biết vài thứ, cô bé cũng hỏi cậu ta. Cậu ta có thể không hiểu, nhưng cô bé muốn biết cậu bé nghĩ cô là gì.
“—Em…là gì?”
Đôi mắt cậu bé mở ra chút ít, và sau khi suy nghĩ, cậu bé lại đưa tay ra.
Với sự nhẹ nhàng, cậu bé đặt tay lên đầu cô. Nó thật lớn hơn và gồ ghề hơn cô tưởng tượng.
Rồi, bằng giọng đứt quãng, cậu bé trả lời bằng ngôn ngữ của cô.
“Em là một, cô bé, dễ thương.”
Với nụ cười an ủi, bằng giọng nói yêu thương, cậu bé nói.
“….”
Cô bé bất ngờ. Đó là bởi vì, cho đến hiện tại, đó là câu trả lời ấm áp nhất cô nhận được.
Đó là điều cô bé luôn muốn, được xem như là một con người bình thường.
“Anh hỏi một, câu, được, không?”
Cậu bé hỏi cô gái đang mơ mộng, đọc từng từ chậm rãi.
"..Ừ-ừm."
Cảm thấy nghẹt thở không rõ lí do, cô gái gật đầu. Tim cô đập như một đồng hồ báo thức.
"Em, sẽ, làm gì, từ, bây giờ?"
Đột nhiên được hỏi như vậy, cô không biết trả lời như thế nào. Cô bé không bao giờ nghĩ bản thân có quyền lựa chọn đắn đo nhìn về phía cha mẹ của cô.
"Papa, mama ..."
"—Anh hiểu, tớ hiểu."
Cậu bé gật đầu như thể cậu hiểu tất cả mọi thứ, và nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cô gái.
"Anh hy vọng, em sống, hạnh phúc."
Nói rằng, cậu bé chỉ theo hướng ngược lại với thị trấn đang bốc cháy.
“Nếu em đi đường đó, bạn có thể, gặp, những người, tị nạn khác. Đi với họ, em sẽ được, ra khỏi đây.
Cậu bé rời đi, quay lưng lại.
“Ah…”
Cảm thấy một cảm giác trống vắng khi không còn bàn tay ấm áp, cô gái vô tình thốt ra.
"Nếu em muốn, sống bình yên, với gia đình của em, đừng—sử dụng sức mạnh đó nữa."
Nhưng không ngoảnh mặt lại, chỉ để lại những lời này, cậu bé đi vào bóng tối. Âm thầm như khi cậu đến, lẩn vào bóng đêm—cậu ấy biến mất.
Từ khi đó, cô bé tiếp tục sống, lặp lại những từ của cậu bé trong tim mình.
Cho dù những từ ấm áp ấy thực sự không đúng.
“…Em…là gì?”
Cô bé đã có cậu trả lời chính xác khi lên mười.
Phù thủy của thảm họa xuất hiện trước mắt cô bé, đã đốt cháy mọi thứ, là người đã dạy cô bé điều đó.
“Tia, ngươi là—một con rồng.”