『Fufu… anh dễ thương quá, Raishin. Lần này anh có muốn chơi trốn tìm không ♡?』
Mỗi bước mà Yaya tiến tới, một luồng khí đen tối và quái ma lại rung chuyển hết các đỉnh cành cây, khiến những chú chim nhỏ phải bay trốn đi mất.
Địa điểm là khuôn viên của học viện có nền giáo dục hạng nhất trong thế giới ma thuật (Học viện Máy móc Hoàng gia Walpurgis). Những chiếc lá xanh tươi che khuất cái nắng của mùa hè, bên trong lùm cây vì vậy mà thật mát mẻ.
Một tháng của hai tháng nghỉ hè đã trôi qua. Gần một nửa số học sinh đã trở về nhà, song không thể nói rằng khuôn viên học viện đã trở nên vắng vẻ, mà đúng hơn, chúng nhộn nhịp hơn thường lệ.
Ghế tựa và thảm trải được xếp thành hàng trên con đường chính, những gã đàn ông và phụ nữ bán khỏa thân đang phơi mình dưới ánh mặt trời.
Các nam sinh đang tận hưởng niềm vui với bóng đá và cricket trên mặt sân cỏ cùng tiếng cười rộn ràng vang vọng trong sân tennis.
Yaya, người quay lưng với các hoạt động ngày lễ, lang thang trong rừng.
『Ah. Yaya-san. Xin chào.』
『Henriette-san—』
Một cô gái trong bộ váy tạp dề bước đi chầm chậm. Trên tay cô gái ấy là một chiếc giỏ lớn đựng hàng chục quả bóng tennis.
Yaya nhìn cô ấy như thể một tay thám tử đang trong cuộc thẩm vấn và tiến lại gần Henri.
『Henriette-san, cô có nhìn thấy Raishin ở đâu không?』
『Ể? Không.』
『Không có ích gì khi nói dối Yaya đâu, biết chưa? Đúng hơn là, tôi không khuyến khích điều đó đâu… fufufu.』
*Eek*, Henri giật mình. Cô ấy có vẻ thực sự không biết.
Yaya bỏ lại Henri ở đó và bắt đầu bước đi một lần nữa. Henri ngơ ngác nhìn cô nàng rời đi─rồi đột nhiên một bàn tay thò ra từ bụi cây và chặn miệng Henri lại.
Trong khoảnh khắc đó, cô thậm chí không thể hét lên. Henri bị kéo vào trong bụi.
『Mmmm? Mmm? MmMmMm?!』
『Im lặng nào. Đừng di chuyển. Đừng làm gì cả.』
Raishin là người đã khống chế Henri. Phần thân trên của cậu ta trần trụi. Được ôm chặt bởi vòng tay mạnh mẽ của cậu, Henri lập tức đỏ mặt.
Khi Raishin thả lỏng tay đi, Henri đã tự do và với miệng cô,
『C-cậu định làm hỏng mình ở nơi này hả?』
『Không đời nào tôi làm thế!』
『Không đời nào—』
*Sốc*, cô bị sốc. Henri co rúm người lại và cúi đầu.
『Đúng ha... làm sao có chuyện cậu làm vậy với mình được ha, không phải là mình...』
『Cậu ghét đàn ông, nhưng xin lỗi. Làm ơn hãy kiên nhẫn một chút. Cho đến khi Yaya rời đi.』
『Có chuyện gì vậy? Cậu cãi nhau với Yaya-san à?』
『Không, không hề nhé.』
Cậu quay lưng lại với Henri và liếc nhìn Yaya. Henri lập tức nói có phần ngạc nhiên.
『Raishin-san, vết thương đó...!』
Cô lặng lẽ kiềm chế không chạm vào lưng Raishin.
『Vết thương này là gì thế? Cứ như là bị cá mập cắn ấy...』
『Tôi không nhìn rõ lắm. Nó tệ đến thế á?』
『Ừm... Nó khác với vết cắt do Loki-san gây ra và vết khâu hôm nọ. Nó không đau sao?』
『Không thường xuyên lắm, nó đau khi bị bó chặt. Nhưng không sao cả. … Quan trọng hơn là, Không phải cậu đang đi đâu đó sao? Mấy cái đó là gì vậy? Bóng tennis à?』
Cậu chỉ vào giỏ của Henri. Có những quả bóng tennis nhét trong đó. Và vì lí do nào đó, những quả bóng đó được đánh số.
『À-ừm, mình, có người đang đợi mình. Gặp sau nhé!』
Henri hoảng hốt nhanh chóng và vội vàng nghiên người.
Cô bắt đầu chạy như đang chạy trốn—có vẻ như đây là một kiểu bí mật gì đó.
(Giấu diếm thì không chân thành. Mà, không giống như mình đủ tử tế để nói câu đó)
Raishin đã né tránh câu hỏi về vết thương cũ của cậu.
Cậu cười cay đắng và quay trở lại khu rừng.
Raishin đang trong quá trình luyện tập độc lập.
Cậu tạo ra những ký hiệu tượng trưng bằng hai tay và mài giũa tâm trí. Khi cậu niệm chú, cậu liên kết các ký hiệu và cảm nhận dòng chảy của ma lực. Cậu đưa hai tay ra để giải phóng ma lực đã được tinh chế tại điểm dưới rốn.
Ma lực trắng xanh trào ra. —Tuy nhiên, nó không phải từ ngón tay mà là từ lòng bàn tay.
Nó không hề hội tụ chút nào. Raishin tặc lưỡi. Dù có bao nhiêu lần cậu làm nó đi chăng nữa, thì đây vẫn là kết quả mà cậu nhận được.
Nhưng Raishin không bỏ cuộc. Cậu trở nên nghiêm túc, vận ma lực và cố gắng lại lần nữa, nhưng đột nhiên, một luồng khí lạnh dữ dội chạm vào mặt cậu.
『Anh làm em ấn tượng đó. Raishin-dono.』
Một cô gái duyên dáng trẻ tuổi đứng sau Raishin, khoác trên mình một luồng khí lạnh buốt.
『Irori.』
『Anh lại luyện Kouyokujin mà không để Yaya nhìn thấy à?』
『… Cái cô đó sẽ không để anh làm trước mặt cổ.』
『Anh cũng không nên làm vậy ngay cả khi em ấy không thấy anh! Làm ơn đừng ép buộc bản thân quá, không phải đến cái mức đó… không, em tới đây hôm nay không phải để thuyết giáo anh. Em tự hỏi liệu Komurasaki có đến đây không…』
『Komurasaki? Anh không thấy em ấy.』
『Vậy sao? Vậy thì—』
『Chờ đã!』
Cậu nắm lấy vai Irori và xoay cô lại để cô đối mặt với cậu.
Đôi má trắng ngần của Irori ửng đỏ trước đôi mắt cậu.
『Chúng ta không thể, Raishin-dono… ở một nơi như thế này… đàn chim đang nhìn chúng ta đấy…!』
『Không thể gì cơ!?』
『Umm, không phải sẽ tốt hơn nếu anh mặc đồ vào?』
『Sao ai cũng đều nói y như nhau thế! Tại sao mọi người xung quanh mình lại kỳ lạ như vậy chứ—hay mình mới là người kỳ lạ!?』
Raishin gãi đầu và rên rỉ. Một luồng sát khí mạnh mẽ đặt xuống gáy cậu.
『Ra, i, shi, n~~~~~~!』
『Geh…』
Giọng nói đó như được truyền đến từ địa ngục. Tất nhiên, đó là giọng Yaya.
Yaya một cách đột ngột và lớn tiếng khóc òa lên và bám chặt vào eo Raishin.
『Quái lạ, em đã nghĩ vậy đó! Lén lút làm thế trong khi giữ Yaya tránh xa!』
『… Tôi không còn lựa chọn nào khác. Nói về chuyện đó, cô chắc chắn sẽ ngăn tôi lại ngay.』
『Không chỉ có vậy, anh còn đang bí mật hẹn hò với Irori-nee-sama nữa chứ…!?』
『Cô nghĩ cái gì thế!? Tôi chỉ đang tập luyện nghiêm túc thôi. Irori vô tình—』
『Dối-trá! Bởi vì Raishin còn chẳng mặc quần áo!』
『Tôi chỉ cởi ra vì trời quá nóng thôi! Ý tôi là, Irori đang mặc quần áo mà, không phải sao?』
『Nói ngắn gọn, là Nee-sama đã lột đồ anh…!?』
Irori ho và nói với giọng điệu bình tĩnh.
『Đ-đ-đó là hiểu lầm thôi, Yaya. Đ-đ-đồ ngốc. K-k-không thể nào mà chị lại c-có hành vi vô liêm sỉ như vậy được.』
『Sao em lắp bắp thế!? Sao mắt em đảo quanh tùm lum thế!? Em mới là người gây hiểu lầm đó!』
Khoảnh khắc ấy, đàn chim cùng lúc bay đi khỏi những hàng cây xung quanh.
Raishin, Yaya và Irori cùng nhau quay lưng lại vào sâu trong khu rừng.
Một con golem kim loại đứng sau lùm cây với tầm nhìn hạn chế.
Họ cảm thấy một ma lực mạnh mẽ. Và thứ gì đó giống như sát khí.
『… Tôi nhớ anh ta. Anh ta là〈Dark Iron〉Irvine-senpai.』
Ở đó là một nam sinh bên cạnh con golem. Một cậu thanh niên với vẻ ngoài trí thức và đeo kính. Đôi găng tay lụa che đi đôi tay anh ta—anh ta cũng là một〈Gauntlet〉.
Irvine có vẻ như đang thiền định. Đôi mắt anh ta nhắm nghiền, ma lực bên trong cơ thể anh ta đang được điều chỉnh.
Khoảnh khắc tiếp theo, con golem uốn cong một cách dẻo dai và giãn ra như một sợi dây.
Những ngọn cây lân cận rung chuyển nhẹ—và đột nhiên, một lượng lớn lá xanh rơi xuống.
『Nee-sama, đây có phải là…!?』
『Đây có vẻ là dây đồng. Anh ta kéo căng kim loại một cách tinh tế và tỉ mỉ nhắm vào những chiếc lá…』
『Cơ thể đó không phải chỉ là kim loại, đúng chứ? Nó là quặng ma thuật hay gì đó phải không?』
Cặp chị em tăng cường biểu hiện cảnh giác của mình. Raishin cũng không nói nên lời trước khả năng của người đó.
Anh ta hội tụ chất lỏng và tạo ra một lưỡi kiếm. Chỉ riêng điều đó thôi đã khó, nhưng khả năng ngắm bắn từng chiếc lá của anh ta thật tuyệt vời. Anh ta hẳn đã liên kết các giác quan của mình với con golem….
『Nhìn trộm không phải điều gì hay ho đâu.』
Irvine nói ở đằng xa. Có vẻ như họ đã bị anh ta phát hiện.
Con Golem uốn cong, giãn ra như một con rắn và bay đến nơi họ đang đứng.
Con rắn biến trở lại thành con golem. Trước khi họ kịp nhận ra, Irvine đã ở trên vai cậu.
『Đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện nhỉ.〈Second Last〉-kun.』
『Xin lỗi, senpai. Bọn em làm gián đoạn việc tự học của anh rồi.』
『Những gì cậu nói thật buồn cười. Cậu luôn gây rắc rối trong học viện mà.』
Và hướng ánh mắt lạnh lùng về phía Yaya. Sự thật là, Yaya và Raishin đã chạy quanh quanh mỗi ngày. Chẳng bèn tới thời gian hay địa điểm… Raishin cảm thấy xấu hổ.
『Em có thể nói gì đây? À thì, em thực sự xin lỗi…』
『Như thế kia, cậu chắc chắn sẽ là trở ngại cho〈Sword Emperor〉.』
Irvine cười như đang coi thường Raishin và quay lưng lại với cậu.
『Tôi sẽ đối mặt với cậu trong trận chiến tiếp theo. Trong tháng này, hãy mài giũa kỹ năng ma thuật của cậu đến mức tối đa đi.』
『… Em đang đặc biệt làm vậy đây.〈Dark Iron〉-senpai.』
Nói xong, Irvine rời đi.
Dõi theo sau anh ta cho đến khi khuất khỏi tầm mắt, Irori lẩm bẩm có vẻ không hài lòng.
『Anh ta có vẻ có kỹ năng thật đấy, nhưng anh ta thật là một gã bất lịch sự. Có thái độ kiêu ngạo (khinh thường) đối với Raishin-dono.』
『Xin đừng nói vậy, Nee-sama.』
『Cô thì đừng có nói, Yaya! Nhớ lại chuyện xảy ra hai năm trước đi!』
Raishin vặn lại và Yaya thì vẫn tiếp tục như trước,
『Vậy thì em sẽ tỏ thái độ khiêm nhường! Em sẽ đáp ứng sở thích của anh bất kể chúng có độc đáo đến đâu đi nữa!』
『“Từ dưới lên” có một nghĩa khác đấy!』
『Đ-đó ít nhiều cũng cả với chị nữa!』
『Nee-sama~~~~~~chị lại xen vào nữa~~~~~~!』
『Bình tĩnh coi!』
Cậu giáng một đấm xuống đầu họ. Mặc cho hai chị em đã cúi người, cậu vẫn ấn đầu hai đứa xuống, Raishin liếc về hướng Irvine rời đi. Yaya, lo lắng, hỏi một cách lo ngại.
『Có chuyện gì vậy, Raishin?』
『… Cô thấy mà, đúng không? So với anh ta, tôi giỏi lắm cũng chỉ hạng ba.』
『Không đúng. Raishin là puppeteer hạng nhất, người phù hợp với Yaya.』
Raishin không trả lời mà nắm chặt tay lại. Như thể đang cảnh báo bản thân về sự「buông thả」của mình.
Cậu đã trải qua nhiều tình huống không thể thoát khỏi, và trước khi cậu biết, một thứ gì đó giống như sự tự tin đã nảy nở. Ngay cả mình cũng có thể làm tốt nó—đó thật là một quan niệm sai lầm.
Tất cả học viên đều đã luyện ma thuật từ khi họ là những đứa trẻ. Mặt khác, Raishin không được đào tạo cơ bản đầy đủ. Sự khác biệt quá lớn về kinh nghiệm không thể được thu hẹp trong một ngày.
Tới cuối cùng thì, không còn con đường nào khác ngoài việc thành thạo〈Kouyokujin〉.
Raishin nghiến răng và nhắm chặt mắt lại.
Thời gian gia hạn là một tháng.
Và trông như đó sẽ là một tháng đầy khó khăn.
Trans eng: "thái độ khiêm nhường" đúng nghĩa là “nhìn từ dưới lên”, thêm nữa, "sở thích" cũng có thể là "cúi xuống". Toàn bộ phần này mất đi ý nghĩa trong tiếng Anh (+ tiếng Việt).