Uchi no Musume no Tame naraba, Ore wa Moshikashitara Maou mo Taoseru kamo Shirenai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

(Đang ra)

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

Mizuki Nomura

Nhân vật chính máu S đối đầu với cô nàng xinh đẹp máu S - Daiki Sanada, người đã nộp đơn tham gia câu lạc bộ nghệ thuật trong khi bản thân chẳng có chút năng khiếu nào về nghệ thuật. Thực ra, danh ngh

2 2

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

(Đang ra)

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

Yuzumoto Yuto

Câu chuyện tình yêu thuần khiết kể về hành trình đi đến hạnh phúc của nữ chính yêu anh trai đã mất, và người em trai của hôn phu lại yêu cô, cả hai đều thấu hiểu nỗi đau của nhau.

3 2

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

(Đang ra)

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

Ametsuki

Đây là câu chuyện về cách dẫn lối cho một cô gái xinh đẹp đang gặp rắc rối trở về với tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình

3 35

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Tập 1 - Chương 1: Thanh niên gặp gỡ cô bé

~ Translator : Dantalian ~

Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.

Chương 1 được Update vào lúc 18h55. Chúc các bạn đọc vui vẻ

___________________________________________________________________

CHƯƠNG 1: THANH NIÊN GẶP GỠ CÔ BÉ

Sâu trong một khu rừng, một người đàn ông trẻ đang chậm rãi bước đi.

Dù mặt trời vẫn chưa vắng bóng, khu rừng không có một ma nào dám vào vẫn âm u đến khiếp đảm. Không thể nghe thấy một tiếng động gì từ khu rứng này trừ những tiếng chim thi thoảng cất lên. Đây là một nơi có thể cảm nhận rất rõ bầu không khí u ám nặng nề.

Cậu ấy méo mặt khó chịu cùng một thanh kiếm xuống cấp nằm trong tay.

“Aa… khốn thật.”

Một chất nhầy có mùi khủng khiếp dính trên thanh kiếm khi cậu ấy đâm nó vào bụi cỏ gần đó, khiến cậu ấy mắng rủa không ngừng.

“Đấy đúng là lí do chả ai muốn làm cái việc này… Geez, trước khi về nhà, mình nghĩ sẽ tắm một cái rồi.”

Trông thấy chiếc áo choàng da của mình cũng đã dính đầy chất nhầy, cậu ấy lại trưng một vẻ mặt khốn đốn. Vì sự gia tăng đột ngột của những con quái vật dạng ếch bên trong khu rừng, cậu đã nhận một yêu cầu kiềm nén chúng, đến đó bằng đường bộ và cái kết chính là tình cảnh hiện giờ.

Loại trừ những con quá vật không là phần nhọc nhằn của một nhiệm vụ. Đối với cậu, người có một sự tư tin nhất định, cũng không quá lo về phần tu sửa trang bị cũng như ma thuật, mà thời gian quay về mới là phần mệt mỏi nhất.

“Lẽ ra vẫn còn thời gian dến hạn chót của yêu cầu nhưng… mình thất bại rồi hử…”

Thanh âm “xào xạt, xào xạt” tự nhiên khi chân bước lên cỏ vang lên cùng với một tiếng thở dài trong khi cậu ấy rủ vai xuống. Nguyên do lớn nhất để cậu ấy nhận công việc này là để đến cái nơi hiện tại cậu đang đặt chân tính từ thành phố, một đường vòng vẫn không mất một ngày. Cậu tự mắng mỏ bản thân vì đã quyết định mà không hề suy nghĩ.

Công việc này chẳng có gì đáng được coi là đặc biệt cả. Đánh dấu và diệt Coronee được sinh ra trong khu rừng, nó quả là một công việc chẳng cần động não gì. Chả có cách nào khác ngoài việc để cả đống dịch cơ thể và chất nhầy mà chúng phun ra phủ đầy trên người.

Một mùi khó chịu cũng không quá kinh khủng gì, vì trước đó, cậu đã làm tê liệt thính giác của mình, nhưng nó có thể là thứ duy nhất cứu cậu. Nếu cậu phải quay về thành phố như thế này, thậm chí cả gác cổng, một người quen của cậu rất có thể phải nhăn nhó với cậu mất. Trong thành phố hiện tại cậu đang sống, cậu đã trở thành một mạo hiểm giả nổi tiếng.

So với thành phố này, nơi mà khi cậu đủ 18 là được công nhận thành một người trưởng thành, còn quê nhà của cậu, họ lại cho rằng 15 là tới tuổi. Kể từ đó, cậu ấy, người đã quyết định rằng công việc này chính là lối sống của cậu, với vài năm thành tựu, cậu ấy đã được truyền bá như một anh bạn trẻ tuổi không nên xem nhẹ. Mái tóc màu đen lẫn chút nâu, một chiếc áo choàng được làm từ da quái vật, cùng với găng tay ma thuật ở bên tay trái.

Một đẳng cấp mà khi bạn đề cập đến ai đó với ngoại hình bất thường, Dale Reki sẽ hiện lên ngay trong đầu.

“Nước, từ khởi nguồn của thanh danh ta, nghe theo lời ta, ta ra lệnh cho ngươi.”

Dale đã dùng ma thuật của mình sau khi niệm xướng một câu thần chú. Cảm nhận về dòng nước đột nhiên tăng mạnh ngay lập tức và Dale nhanh chóng hướng đến nơi đó. Khung cảnh trước mắt cậu, đó là một dòng suối nhỏ đang chảy xuôi. Đã tìm thấy thứ mà mình cần, vẻ nhăn nhó trên mặt Dale dần phơi nhòa. Cởi áo choàng ra, cậu ấy nhúng nó vào trong suối nước đang phun trào.

Đó là món ma trang tốt nhất mà cậu có, nhưng vừa rồi, có quá nhiều nước nhầy dính lên nó. Nó chống nước, nên sẽ mau khô thôi. Dale máng chiếc áo choàng lên nhánh cây gần đó. Và cậu ấy suy nghĩ một lúc. Lướt mắt một lần nữa nhìn lại cơ thể mình để xác nhận, dường như cậu ấy lại có chút nhớ đến sự khó chịu từ mùi thối và nước nhầy. Mặc định cơ thể cần được tắm rửa sạch sẽ, Dale gỡ chiếc áo phòng hộ cùng với thanh kiếm xuống. Dale, người hiểu rõ rằng tiêu chuẩn của quái vật và dã thú sinh sống trong khu rừng này sẽ không có gì dọa được cậu, tình cờ nói lên điều đó thông qua cử chỉ của mình. Áo choàng cũng đã khô, nhưng quần cậu và áo phòng hộ vẫn còn vắt ra nước.

Dựng lửa lên, Dale phanh chiếc áo choàng của mình ra và quấn nó quanh hông mình, đồng thời nướng con cá cậu đã bắt được trong khi tắm trong dòng nước lạnh. Trong lúc mùi thơm thoang thoãng trong không gian, đồ của cậu ấy cũng gần như khô rồi. Rời mắt khỏi món cá của mình một chút, Dale nhanh chóng mặc đồ vào. Quả thật, cậu ấy không phải không thấy dạng chai mặt đến mức có thể tận hưởng bữa ăn ở một nơi như thế này với chỉ mỗi một chiếc quần chíp. Một âm thanh nho nhỏ vang lên.

Dale nghĩ rằng nó là một loài thú nhỏ lởn vởn đã bị thu hút bởi mùi hương, nhưng khi cậu chuyển mắt đến nơi đó, cậu đã không thể nói nên lời. Một đứa trẻ, ở ngay đối diện bụi cây mà cậu đang quan sát. Cái đầu nhỏ của đứa bé hơi hơi lộ ra khỏi bụi cây. Phản ứng đầu tiên của Dale, người vừa xác nhận hiện diện, đã bất ngờ. Kế đó, đó chỉ là một đứa trẻ nhưng, điều đó lại khiến cậu có chút lúng túng khi trông thấy một đứa trẻ nhỏ bé như thế lại lang thang trong rừng chứa đầy quái vật. Phải chăng có một ngôi làng nào đó ở gần đây, là điều mà cậu đã nghĩ, nhưng rồi cậu lại chú ý đến nó…

Đứa bé được thừa hưởng một chiếc đừng đen có phần cuộn tròn ở bên đầu. (‘Quỷ tộc’ hử… rắc rối đây… ) Dale thậm chậc lưỡi một cái. Thậm chí là trong số 7 ‘tộc’ đang tồn tại, họ là người nắm giữ nhiều sức mạnh nhất và là sự thù dịch của họ đối với tộc khác nữa. Nghe nói rằng, ‘Quỷ tộc’ có một đặc điểm nhận dạng trên cơ thể, đó là những chiếc sừng trên đầu. (Nên giết nó không… ?) Thậm chí, Dale đã nghĩ ra một cách thực hiện điều đó nhanh và gọn. Nó chỉ là một thứ không khác gì tai họa cả.

Dale dồn sức thanh kiếm đang nằm trong tay —- và buông ra. Cậu ấy vừa tốn công tắm rửa, nên không muốn phải tắm máu nữa. Điều đó chỉ vừa nảy lên trong đầu cậu, nhưng lại là một lý đo chính đáng. Đứa bé nhìn Dale chăm chú với đôi mắt lớn màu tro, với một vẻ mặt và tư thế nghiêng đầu khiến cho Dale như thể sẽ đổ vì nó.

Ngay khi thanh kiếm rời tay Dale, cậu bình tĩnh lại để quan sát đứa bé. Rồi cậu để ý đến lí do cho cái cảm giác khó chịu của cậu khi cậu nhìn thấy nó với ánh nhìn đầu tiên. Một bên sừng của đứa bé đã bị gãy, từ sát gốc luôn rồi.

(Ôi trời… đứa bé này, là tội nhân sao… ?)

Dale lùi về và làm ra một bộ mặt ngu ngơ.

Cậu từng nghe được nó từ vài người bạn mạo hiểm giả, nó là một trong những thông tục của Quỷ tộc.

–Chiếc sừng tượng trưng cho chủng tộc, Quỷ tộc tin tưởng về sự thiên liêng của nó. Vì lẽ đó, những người bị phán quyết là tội nhân, sẽ phải trả giá bằng một bên sừng–