Sau giờ học. Khi đến phòng giáo viên, Sandai thấy Nakaoka đang khó chịu nhâm nhi ly cà phê.
“Em đến rồi. Trời ạ... con bé như phát điên lên luôn, Yuizaki ấy. Nhớ đeo vòng cổ cho con bé đấy.”
“Cái đó nghe hơi bị vấn đề về đạo đức luân lý đấy ạ...”
“Cô không bảo em thực sự phải làm thế, chỉ là ẩn dụ thôi, được chứ?”
“Và rồi, cô muốn nói chuyện gì với em?”
“...Em đã giúp Yuizaki, người luôn trượt kiểm tra học và đỗ lần này phải không? Giúp ai đó học trông có vẻ dễ, nhưng lại khó không tưởng. Không phải ai cũng làm được, và với tư cách là một giáo viên chủ nhiệm, cô mừng là học sinh của mình không bị điểm kém. Làm tốt lắm – cô chỉ muốn nói thế... Mà, mặt khác thì kết quả của em có tụt xuống đôi chút khiến cô để ý, nhưng rõ ràng là em đang cố hạ điểm mình xuống khi để trông câu trả lời. Không biết em muốn làm gì, nhưng dù sao thì điểm trung bình của em vẫn trên 90. Cô không có gì để nói cả.”
“Ờm, ừm... Tóm lại, cô chỉ muốn nói với em là ‘làm tốt lắm’ sau khi giúp Shino học thôi sao?”
Bị gọi lên chỉ để làm thế thì khá ngớ ngẩn. Sandai nghiêng đầu thắc mắc, và Nakaoka lập tức hắng giọng.
“M-mà, chỉ là một chút mở đầu thôi. Vấn đề chính là, ừm, về việc cô làm chuyện này chuyện kia, và về tin nhắn cô gửi sau lễ hội trường...”
Sandai hiểu ngay khi Nakaoka còn chưa nói hết. Bản chất thật sự của cuộc nói chuyện này, và lý do Nakaoka cho gọi cậu là về một vấn đề cậu đã quyết định sẽ quên đi.
Lần đó Sandai đã hoàn toàn giả ngơ – để chắc chắn đã truyền đạt ý của mình cho Nakaoka.
Tuy nhiên, dường như Nakaoka vẫn còn có chút lo lắng, và muốn đích thân nhận được câu trả lời từ Sandai.
“Chuyện này chuyện kia...? Cô nói gì thế? Về lễ hội trường, em nhớ là chỉ có kế hoạch của lớp bị hủy thôi, chứ ngoài việc đó em chả nhớ gì nữa cả.” Sandai quay mặt đi nói.
Như thể nhẹ nhõm xen lẫn vui mừng, như một đứa trẻ không bị khiển trách sau khi mắc lỗi, Nakaoka nở một nụ cười vô tư.
“Oh, cô chắc chắn sẽ yêu một người đàn ông biết đọc tình huống như vậy đấy. Tại sao em không chuyển từ Yuizaki sang cô nhỉ? Vì dù sao cô vẫn còn độc thân mà.”
“Chuyện đó thì có hơi...”
“Đùa thôi. Làm thế với một học sinh... Mà ngay từ đầu, cô đã không có hứng thú với người ít tuổi hơn, và thậm chí còn cách tận mười hai tuổi nữa chứ. Với lại, Yuizaki là kiểu người rất hay ghen nhỉ. Dù có sao đi nữa mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối cho coi. Cô không có sở thích liều mạng như thế đâu. Cô cũng muốn tránh cái trường hợp kiểu con bé sẽ hét lên, ‘ĐỒ TRÀ XANH KIA!’ và rồi ĐÂM CÔ MỘT NHÁT đâu! Haha.”
“Dù có ghen đến mức nào, Shino cũng sẽ không làm thế đâu. Cô nghĩ bạn gái của em là...”
Thay vì phủ định câu nói của Nakaoka, Sandai đã nghĩ, Không, có lẽ cũng có thể đấy.
Shino học không giỏi lắm, và tính cô khá thẳng thắn, và hầu hết mọi khía cạnh con người cô đều bình thường. Tuy nhiên, trong những trường hợp khiến cô nổi máu ghen, cô có thể mất kiểm soát và hành động sai lầm.
Như cách mà cô đã đấu khẩu với Nakaoka ấy.
“Chà, càng trẻ người thì cách mà cảm xúc ta hoạt động càng mãnh liệt mà. Yuizaki còn đặc biệt nhạy cảm với điều này nữa. Chỉ những người đàn ông chu đáo, biết nhìn xa trông rộng như em hẳn mới có thể hợp làm bạn trai con bé.”
“Em làm gì là người chu đáo đến thế đâu? Em chỉ cố hết sức vì nếu Shino hạnh phúc, thì em cũng vậy thôi.”
“Hiểu rồi. Vậy thì, em nghĩ mình có thể phần nào xoa dịu tính cách Yuizaki chăng?”
“Chuyện đó thì... Em nghĩ sẽ cần chút thời gian, vì em ấy cũng có quá khứ không đáng nhớ mà. Shino đã kể với em rồi, ví dụ như ngày xưa, em ấy đã phát bệnh với ánh nhìn vào ngực mình từ bọn con trai mỗi tiết học bơi rồi. Em ấy rất dễ thương, nên hẳn khi đó Shino còn nổi bật hơn nữa, khiến em ấy chịu tổn thương tinh thần nhiều hơn em nghĩ. Khi em tìm cách để không tạo bất kỳ gánh nặng nào cho Shino, thì có thể nói sẽ không phải ngày một ngày hai mà được.”
“...Nên em chọn phương pháp cần sự kiên trì hả? Dịu dàng thật đấy nhỉ. Cô nghĩ làm thế mới đúng là em đấy. Tự nhiên cô thấy hơi ghen tỵ với Yuizaki chút rồi á. Cô cũng muốn có một người bạn đời dịu dàng như thế. Dù sao mong muốn kết hôn của cô cũng không nhỏ đâu.”
“Em không ngờ đấy. Em cứ nghĩ rằng cô là kiểu người không thích dành thời gian riêng của mình cho bạn đời hay kết hôn chứ.”
“Có lẽ nhìn từ ngoài thì không giống, nhưng cô là người dễ cô đơn lắm đấy. Sẽ thật tuyệt nếu tìm được ai đó tốt với mình, nhưng điều đó chẳng dễ dàng chút nào, và giờ thì đã hơn 30 rồi.”
Dù không bằng Shino, nhưng ngoại hình Nakaoka cũng phải xếp vào diện ưa nhìn. Dù khá thích thuyết giáo người khác, nhưng cũng không phải điều gì xấu cả...
Có lẽ tiêu chuẩn của cô khá cao, hoặc đơn giản chỉ là không may khi chưa gặp được người định mệnh, hay cũng có thể cô có sở thích kỳ lạ nào đó khiến bất cứ ai biết đến cũng không ưa?
Dù sao thì, Nakaoka có thể sẽ khó chịu khi bị ai đó nhỏ tuổi hơn nói chuyện với thái độ kiểu biết tuốt, nên Sandai chỉ buông ra một lời khen vô hại.
“...Dường như chẳng ai có mắt nhìn người tốt cả nhỉ. Một người tuyệt vời như cô mà lại không ai để ý đến cũng khiến em đau lòng thay đấy sensei.”
“Cái kiểu khen của em nhạt đến mức khiến cô chẳng cảm thấy gì, nhưng ừm, cảm ơn vì đã động viên cô nhé.”
Ngay lúc Nakaoka nở nụ cười nhạt, ánh nắng chiếu từ cửa sổ trở nên mạnh hơn đôi chút. Và rồi, Sandai nhận ra sắc ửng hồng nhẹ dưới mắt Nakaoka.
Dù chỉ mơ hồ, nhưng cậu nghĩ Nakaoka không hề trang điểm, thế nhưng dường như cô có trang điểm nhẹ một chút, trông tự nhiên đến mức phải nhìn thật kỹ mới phát hiện ra.
Thường nhìn vào Shino, người luôn cố gắng để trở nên dễ thương, Sandai hiểu đây là kết của của việc trang điểm một cách thành thạo.
Và rồi, cậu cũng cùng lúc nhận ra điểm yếu của Nakaoka luôn.
“Dù em không có quyền gì để nói, nhưng có vẻ như cô khá thuần thục trong việc trang điểm nhẹ nhỉ. Nhưng nếu là thế, em nghĩ liệu có nhiều người sẽ không thể để ý được nếu cô bị mệt, hay đang chán nản không ấy.”
“...Sao đột nhiên em lại nói vậy?”
“Em chỉ nói những gì em nghĩ thôi, nên mong là cô đừng để tâm. Chỉ là, khi một người phụ nữ đang chán nản hay mệt mỏi, đàn ông thường sẽ có mong muốn che chở... Vì là thế, nên em nghĩ nếu như cô không che giấu, và thể hiện ra mặt mỗi khi mệt mỏi sẽ—”
Sandai nghĩ cậu đã lựa lời cẩn thận lắm rồi, nhưng có vẻ như đến Nakaoka cũng thực sự không mấy vui vẻ gì khi bị một người nhỏ hơn chỉ ra thế - và cô nhướng mày khó chịu.
“—Không cần em nói cô cũng biết. Tuy nhiên, cô không thích kiểu đó. Thế nên cô chỉ đơn giản là đợi một ai đó nhận ra xuất hiện thôi!”
“E-Em xin lỗi, em nói mấy việc thừa thãi rồi.”
Dù Sandai đã nhanh chóng cúi đầu xin lỗi, hơi thở của Nakaoka nghe vẫn khá mạnh, rõ ràng là tâm trạng đang tệ đi rồi.
Có nhiều cách để đối phó với một ai đó nếu lỡ chọc giận họ, nhưng trong số đó, cách thân thiện nhẹ nhàng nhất là rời khỏi chỗ đó. Một khi sinh vật mang tên con người đã đến bước bực mình rồi, thì những việc bình thường không liên quan gì cũng có thể khiến họ nổi điên lên.
“Ừm... Vậy thì... Em xin phép về đây.”
Sandai chầm chậm quay gót, và cố gắng yên lặng rời khỏi phòng khi ánh lườm từ Nakaoka xuyên qua lưng cậu.
Và, ánh nhìn đó ngừng lại. Không nghĩ ngợi gì, Sandai quay lại nhìn. Cậu chạm mắt với Nakaoka, người đang khó chịu nở nụ cười gương.
“...Chẳng khác gì 10 năm trước cả. Vẫn là thằng nhóc hỗn xược như mọi khi. Và nó còn chả thèm nhớ mình luôn. Mà, mình cũng chẳng có hứng thú với mấy người ít tuổi hơn, nên là sao cũng được.”
Nakaoka đang lẩm bẩm gì đó, nhưng nếu hỏi lại mà không suy nghĩ có thể chỉ chọc giận cô lần nữa thôi. Không có sở thích bị người khác mắng chửi, Sandai chỉ bước ra ngoài hành lang, và khẽ cúi đầu chào cô y tá trường mới đi đến phòng giáo vụ thôi.
“Cậu nhóc vừa rồi, hình như là... từ từ, hửm? Nakaoka-sensei, sao thế? Cậu đang làm bộ mặt kì lạ lắm đấy.”
“O-Oh? Sao đột nhiên... Mà, không có ai ở phòng y tế có ổn không đấy?”
“Tớ đến đây lấy chút tài liệu thôi ~. Với lại, cũng tan học rồi, và hôm nay cũng không có học sinh nào ốm cả, nên rời đi một chút cũng có sao.”
“...Vậy à.”
“Bỏ chuyện đó qua một bên, cậu trông lạ lắm đấy, có chuyện gì xảy ra à?”
“Lúc nào tớ chả như này, cậu biết mà.”
“Không phải đâu. Nakaoka-sensei à... Có ai đó lọt vào mắt xanh của cậu chăng? Ah, biết rồi! Là giáo viên dạy Toán Takebayashi-sensei! Anh ấy nóng bỏng như phòng xông hơi ấy.”
“Đùa cho có chừng mực, không tớ lại nổi điên lên đấy.”
“Eeek ~ Tớ lấy tài liệu rồi về luôn đâyyy ~”
Sau khi rời khỏi hành lang, ngay lập tức Sandai thấy Shino đang chờ mình.
Cậu đã nghĩ rằng cô sẽ không còn ở trường nữa vì phải đi làm, nhưng chắc cô đang lo về việc cậu bị gọi lên.
“...Hai người đã nói chuyện gì thế?”
Họ đã nói chuyện về Shino – Vì không thể nói sự thật, nên Sandai chọn sẽ giấu vụ này đi.
Cũng có lúc tốt hơn nên dùng những lời nói dối.
“Về cái gì á? Chỉ trách mắng đôi chút thôi. Bị gọi lên thì cơ bản cũng vì thế mà.”
“...Sensei, đồ nói dối. Cô ấy nói sẽ không bắt nạt anh, mà lại mắng anh à.”
“Ừ thì, thi thoảng trong lớp anh cũng mất tập trung mà. Có lẽ là đã bị để ý thôi. Quan trọng hơn, không phải sắp đến giờ làm của em rồi à?”
“Sắp... Ấy chết... Sắp muộn rồi!”
“Vậy nhanh nào. Anh cũng sắp đến giờ rồi.”
“Ừm!”
Hai người họ nhanh chóng rời cổng trường. Khi đến một ngã ba thì, “Ah!” Shino đột nhiên đứng lại.
“Sao thế?”
“Em quên mất chuyện này. Trong lúc đang chờ, Takasago-chan có nói chuyện và xin ý kiến em vài chuyện... Bọn em sẽ bàn chi tiết sau, nhưng em muốn anh giúp nữa, nên là...”
“Giúp? Nếu có gì anh làm được thì không sao....”
“Cảm ơn nhé! Đừng quên đấy. Vậy gặp sau nhé!”
Takasago, người cứ như một con thú nhỏ, và Shino, một gyari – Nhìn từ ngoài vào, có thể nói hai người họ dường như chẳng có việc gì liên quan đến nhau cả.
Cơ mà, vì vụ làm đồ ngọt ở lễ hội trường, từ việc chỉ biết nhau, dường như họ đã thân tới mức hỏi xin ý kiến nhau rồi.
Miễn là không gạ gẫm Sandai, Shino sẽ rất thân thiện với người cùng giới, nên Takasago hẳn sẽ cảm thấy khá dễ để xin lời khuyên, nhưng...
Cơ mà, hỏi Shino hửm. Nếu là hành động của Takasago thì... có lẽ là liên quan đến lớp trưởng, nhỉ?
Sandai biết Takasago thích lớp trưởng, nên hẳn vụ này có liên quan đến cậu ta, và thực sự là vậy.
----------
Chương này lâu ra, vì tôi lười :Đ
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage