Một ngày nọ, khi Sandai đến đón Shino như mọi khi, quán cà phê nơi cô làm có hơi kỳ lạ.
Hôm nay không hề mở bán.
Thế nhưng, Shino không hề nói mình có ngày nghỉ hay gì hết, vả lại đèn bên trong vẫn bật, nên có lẽ cô cũng đang trong đó, nhưng mà…
Cửa ra vào không khóa, nên Sandai lặng lẹ đi vào trong. Do hôm nay không có khách hàng, nên rõ ràng khu ăn uống cũng lặng như tờ rồi.
Có hơi ghê rợn một chút khi thấy một nơi luôn đông đúc trở nên vắng vẻ như vậy. Cậu cảm giác như mình đang gặp ảo ảnh khi lạc vào một bộ phim hay game kinh dị ấy.
“Có ai ở đây không?”
Cậu thử hỏi, nhưng chẳng có phản hồi.
Và, ngay lúc đó.
Từ sau cánh cửa ghi Phòng nhân viên, cậu nghe được tiếng một lượng lớn đồ đạc mới đổ ập xuống. Tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, Sandai chạy vội vào trong phòng.
Và rồi, cậu thấy hàng đống thùng các tông và đồ đạc rơi vương vãi, Shino, và một người khác nữa; một cô gái trông khá quen với kiểu tóc xoăn như ốc quế. Hẳn đó là đồng nghiệp của Shino rồi.
“K-Không phải lỗi của tớ… là do quản lý đặt mấy cái hộp đó cao quá thôi!”
“Mei-chan này, trước khi trách người quản lý không có ở đây, thì tự nhìn lại mình khi cố lấy khi không với tới đi, được chứ?”
“Cậu theo phe quản lý sao Shinopi? Quản lý là tệ nhất đấy biết không!? Như hôm nay ấy, là ngày đóng cửa định kỳ mỗi tháng một lần, mà bả lại bắt bọn mình phải đi kiểm kê tài sản, rồi lau dọn với cả mớ việc nữa đấy? Cậu không bực sao?”
“Không phải theo phe nào, hay quản lý sao hết; chỉ là tớ muốn nói, cậu nên tự kiểm đi vì mới đây lỗi là do cậu đấy Mei-chan. Giờ chỗ này lộn xộn hết rồi… Sandai cũng sắp đến đón tớ nữa, nên phải nhanh xong thôi. Chúng ta kiểm kê xong rồi, nên giờ chỉ cần dọn dẹp là được.”
“Ra đây là lí do mà mấy đứa có người yêu đúng là… hửm? Shinopi, bạn trai cậu đằng kia kìa.”
Bị Ốc quế chocolate – không, Mei chỉ thẳng vào mặt, Sandai giật mình. Và rồi Shino quay lại, mắt chạm mắt Sandai.
“Sandai…?”
“Anh thấy đèn sáng, nên không biết liệu em có trong này không. Em mà ngã hay gì thì tệ lắm, nên là…”
Sandai không thể nói là mình tự ý lao vào đây được, nên đành nói thế thôi.
Chẳng chút nghi ngờ, Shino nhẹ nhõm nói “Không khác dược nhỉ. Em vui vì anh lo cho em, nhưng tự ý vào là không được đâu đấy nhé?”
“Lỗi anh.”
Sandai nhẹ nhõm khi vượt qua được cửa này, nhưng Mei nghi hoặc nhìn cậu.
“…Cứ lạ lạ sao ấy nhể? Nếu lo thì, tôi nghĩ cậu sẽ ngay lập tức gọi tên Shinopi khi bước vào chứ? Còn thực ra thì… Cậu đã vào vì thấy cừa không khóa, nhưng nếu nói thật thì lại hóa ra chẳng rõ thường thức gì hết, đúng không nào?”
Cậu giật mình trước lập luận sắc sảo và chính xác của Mei.
Sandai ngay lập tức cố viện cớ, nhưng trước khi cậu kịp làm gì, Shino đã giận dữ lườm Mei.
“Mei-chan này, cậu có thể ngừng gọi bạn trai tớ là kẻ nói dối được không vậy?”
Đôi mắt lạnh lẽo tựa băng giá, giọng nói lạnh lùng chẳng chút âm điệu. Theo sau đó là cảm giác đe dọa toát ra.
Có lẽ thực sự không nghĩ Shino sẽ giận đến mức này, mặt Mei căng cứng lên, và mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
“S-Shinopi, cậu giận thật đấy à…”
“Ngừng gọi bạn trai tớ là kẻ nói dối được chứ?”
“Eek…”
“Được không?”
“…Vâng.”
Mei dễ dàng thua cuộc.
Không phải vì Mei yếu, mà là do Shino quá giỏi trong việc áp lực người khác thôi. Cắt ngắn dần câu nói của mình đi, cô đã thành công trong việc gây sợ hãi cho đối phương, như một quả bom sắp nổ vậy.
Đến cả Sandai, người chỉ đứng một bên nghe cũng phải rén đôi chút.
“…Tốt hơn hết là không nên đụng vào cậu bạn trai kia. Vậy ra Shinopi khi giận đáng sợ đến vậy.”
“Cậu nói gì à?”
“Ý tớ là tớ ghen tỵ khi cậu có được người bạn trai tuyệt vời đến thế đấy.”
“Sandai hấp dẫn không có nghĩa là cậu được phép động vào anh ấy đâu đấy nhé? Mà, anh ấy cũng không phải gu cậu, nên tớ cũng chẳng lo gì.”
“Cứ thoải mái đi. Bạn trai cậu cũng đẹp mã đấy, nhưng không phải tuýp người tớ thích. Tớ thích mấy anh chàng hào nhoáng hơn cơ.”
“Hẳn là Mei-chan sẽ thích những người như thế rồi ~ Tớ hiểu suy nghĩ của cậu, nhưng với tớ thì, không chỉ gương mặt mà nội tâm cũng quan trọng nữa cơ.”
“Nghe chán thật đấy.”
“Cậu nói gì à?”
“Tớ bảo cậu là một cô nàng sành điệu luôn đề cao nhân cách người khác, Shinopi~”
“Vậy cảm ơn. Được rồi, giờ mau chóng làm cho xong việc nào.”
Shino và Mei bắt đầu dọn dẹp chỗ thùng các tông và đồ đạc rơi bừa bãi kia. Vì xong càng sớm thì càng tốt, nên Sandai quyết định sẽ giúp một tay.
“Để anh giúp cho.”
“Không sao đâu. Đây là việc của bọn em mà.”
“Nếu không xong nhanh thì thời gian của chúng ta sẽ ngắn lại đúng không? Mà anh thì không thích thế đâu.”
“Anh tốt quá đi. Vậy thì, nhờ anh vậy.”
“Cứ để đấy. Thế anh cần làm gì đây?”
“Thực ra thì, bọn em còn phải kiểm tra lại nhà bếp nữa. Việc đó thì em… không muốn để cho Mei-chan làm lắm… cậu ấy hậu đậu cực.” Shino trông có vẻ hơi rắc rối, nhưng rồi “Chịu thôi nhỉ, em sẽ đến nhà bếp vậy. Sandai, anh ở đây dọn dẹp với Mei-chan được không?”
Shino dường như chẳng bận tâm đến việc để Sandai ở một mình với Mei, nhưng có lẽ là do Mei đã khẳng định Sandai không phải gu cô ấy.
Có vẻ như Shino đã kết luận rằng mình chẳng cần nghi ngờ gì, vì dù sao hai người cũng là đồng nghiệp.
“Hiểu rồi. Anh chỉ việc dọn dẹp chỗ này cùng cô ấy thôi đúng chứ?”
“Đúng rồi á. Nhờ anh cả đấy.”
Shino rời khỏi phòng nhân viên, và chỉ còn lại Sandai và Mei.
Cậu chẳng biết nói gì nữa, nhưng vẫn cố để mở lời.
“Chúng ta chỉ cần xếp lại mấy thứ này vào hộp thôi đúng không?”
“Ừm. Tài liệu ra tài liệu, dụng cụ thì xếp mấy thứ cùng loại vào cùng một hộp, và nếu đầy rồi thì bỏ lên mấy chỗ trống trên kệ đằng kia.”
“Đã hiểu.”
Sandai làm theo những gì Mei nói, xếp tài liệu ra tài liệu, dụng cụ ra dụng cụ, rồi nhét hết chúng vào hộp.
Cậu lặng lẽ làm việc, chẳng mấy chốc đã được một nửa. Và rồi, “Ah!” Mei đột nhiên thốt lên.
“C-Chuyện gì thế? Đột nhiên lớn tiếng vậy.”
“Quản lý có bảo bọn tôi phải đem cái bàn này ra kia… Bạn trai-kun, cậu giữ đầu kia dược chứ? Chúng ta sẽ di chuyển nó.”
“Được thôi.”
“Một, hai.” Họ cùng lúc nhấc chiếc bàn lên, thế nhưng, khi Sandai di chuyển, Mei lại không, và khi Mei bước đi, Sandai lại khựng lại.
Mà có vẻ như cả hai đều không cố ý. Dù sao đi nữa, họ chẳng thể đồng điệu với nhau đến lạ.
“Có thể thôi nhưng mà, cậu đang cố tình gây rồi đấy à?”
“Cô nữa đấy, không phải cô cố tình đấy chứ?”
“Tại sao tôi phải làm cái việc tốn thời gian vậy?”
“Tôi cũng chẳng khác gì đâu.”
“…”
“…”
Cả hai đều, dù chẳng hiểu sao nhưng mà, đều đã bị thuyết phục.
Rằng họ không thể bắt sóng với nhau được.
“Thử lại từ đầu, được chứ?”
“Được.”
““Một, hai.””
Họ đồng thanh, và cố cùng lúc di chuyển cái bàn, thế nhưng hai người luôn lệch nhịp nhau, nên cái bàn chẳng hề di chuyển như họ muốn.
“Biết gì không, ờ…”
“…Không nói tôi cũng hiểu, chúng ta chẳng hợp nhau tẹo nào.”
“Thay vì cố hợp tác rồi làm nửa vời, thì hẳn chia việc ra làm sẽ tốt hơn. Tôi sẽ tự lo cái bàn một mình, nên cô xếp đống hộp kia nhé?”
“Hiểu rồi, tôi đồng ý.”
Kết quả là hai người họ chọn làm việc độc lập thay vì hợp tác với nhau. Và hiệu quả thì vượt quá mong đợi.
Việc dọn dẹp cứ thế mà triển, và một lúc sau Shino quay lại.
“Về rồi đây… Ơ, sao hai người cách xa nhau thế. Cãi nhau à?”
“Nah, không có gì đâu.”
“Ừm.”
“Vậy sao? Nhưng mà, cứ như thể có một bức tường vô hình nào ấy…”
“Hẳn là có rồi.”
“Chắc chắn luôn.”
“Thế hai người cãi nhau thật à?”
“Không phải đâu. Nếu ngắn gọn lại thì, bọn anh-“
“Bạn trai cậu với tớ-“
““-Chẳng thể nào hợp với nhau được.””
Sau đó, Sandai có kể với Shino những gì xảy ra giữ cậu với Mei, khiến cô nghe xong phá lên cười.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage