Ehe ~~
---------------------
Khi Sandai đến trường, cậu chìm vào những ánh nhìn đến mức khó chịu; hẳn là vì mối quan hệ mà họ đã che giấu giờ đã lập tức trở nên nổi tiếng cũng bởi Shino.
Dù vậy, Sandai cũng dự đoán trước được mọi chuyện sẽ thành ra như này rồi, nên cậu chỉ lờ đi mà chẳng hề sợ hãi hay hoang mang.
Mặt khác, về Shino thì, hơn cả việc hiểu rằng mọi người xung quanh đang nhìn mình, cô tỏ thái độ mạnh mẽ, “Vậy thì sao chứ?”
Nhưng điều đó có vẻ đã đạt thành quả khi chẳng ai hỏi thêm chi tiết gì cả. Cô thẳng thắn đến mức khiến người ta khó có thể tiếp cận.
Với cuộc sống học đường như này, sau giờ học cậu còn có thêm lịch trình mới là đi đón Shino sau khi về nhà nữa.
Thời gian trôi qua trong chớp mắt, Chủ nhật lại đến.
Như đã tính trước, Sandai dành nguyên cả ngày để nghĩ về món quà Giáng Sinh cho Shino. Lúc này, cậu bật máy tính lên, những ngón tay gõ trên bàn phím để tra cứu.
10 phút… rồi 20 phút…
Sau ngần ấy thời gian lướt web, cậu tìm thấy vài trang web có liệt kê danh sách những món quà mà sẽ khiến bạn gái hạnh phúc. Tuy nhiên, Sandai nghiêng đầu vì những món quà và lí do lại rất khác nhau ở mỗi trang.
Tóm lại, chúng kiểu kiểu như sau.
> Những món nhỏ gọn có thể mang theo mình là tốt nhất. Mỗi khi cô ấy nhìn vào, cổ sẽ nhớ đến gương mặt của bạn. Luôn muốn nhớ về người đàn ông mình yêu chính là trái tim của phụ nữ. Nếu bạn tặng một món quà có thể tiêu thụ, thì cảm xúc dành cho bạn sẽ biến mất ngay khi món quà kia hết đi, nên hãy nhớ điều đó.
> Đồ trang điểm và chăm sóc da là lựa chọn tốt. Những món đồ nhỏ bé bất kể loại gì chỉ đơn giản gây khó khăn cho cô ấy khi mang theo thôi. Một người đàn ông chu đáo sẽ chuẩn bị một món quà mà không trở thành gánh nặng về tinh thần cho bạn gái mình.
Một thứ ổn trên trang này sẽ bị từ chối trên trang kia; tất cả đều như thế. Cậu lại một lần nữa không chắc đâu mới là câu trả lời đúng.
“...”
Tíc tắc tíc tắc – Khi tiếng kim giây đang vang vọng khắp phòng, chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Ai thế nhỉ?”
Sandai dừng việc suy nghĩ lại một lúc để xem ai vừa đến; và cậu thấy Miki, em gái của Shino. Sandai vội vã đi đến cửa ra vào.
“Yoo-hoo Onii-chan.”
“Miki-chan, lâu rồi không gặp.”
“Nhỉ?”
“Em đến đây một mình à? Em có đi tàu được không đấy?”
“Đến Miki cũng có thể đi tàu một mình mà… Gạt chuyện đó sang một bên, Miki vào phòng anh được chứ?”
Dù có hơi đột ngột, nhưng Sandai không thể đuổi em gái của bạn gái mình đi được, nhất là khi còn đến một mình nữa chứ, nên cậu quyết định đưa cô bé vào.
“Mà, anh không phiền khi em vào đâu…”
“Yaaay!”
Sau khi đưa Miki vào trong, Sandai lấy một lon nước trái cây trong tủ lạnh ra đưa cho cô bé.
“Đây, em uống đi.”
“Em cảm ơn.”
“Vậy, Miki-chan, hôm nay có chuyện gì thế? Em có việc gì cần giúp à?”
“Lí do á? Không hẳn là có đâu. Miki chỉ muốn đến chơi thôi.”
Chắc hẳn là như vậy rồi nếu xét theo trang phục của cô bé, một bộ đồ khá tiện cho việc di chuyển. Thực sự đem lại bầu không khí “Chỉ muốn đến chơi thôi.”
“Anh hiểu rồi.”
“Yup… Eh, Onii-chan, đây có phải…” Khi đang uống lon nước trái cây, cô bé đột nhiên nhìn vào màn hình máy tính.
Một cơn ớn lahj chạy dọc sống lưng Sandai, nhưng cậu nhớ rằng mọi thứ trên màn hình giờ chỉ liên quan đến món quà thôi, nên cậu vỗ ngực nhẹ nhõm.
Sẽ là thảm họa nếu giờ ở đó là một tấm hình hay video “hư hỏng” nào đó. Nhưng may thay là chuyện đó không xảy ra.
“...Quà à? Anh định tặng gì đó cho Onee-chan sao?”
“Ừ? À… em nói vậy cũng đúng.”
“Miki hiểu rồi. Chỉ là có thể thôi, nhưng mà… Onii-chan, anh không chắc nên tặng gì cho Onee-chan nhỉ? Được rồi, đến lượt của Miki đây. Miki sẽ nói cho anh biết điều gì có thể khiến Onee-chan hạnh phúc, Onii-chan à.”
Dù có hơi sững sờ trong giây lát, nhưng Sandai lập tức nghĩ, đoán là mình cũng có thể xin Miki-chan lời khuyên nhỉ. Dù sao đi nữa, Miki cũng là em gái của Shino; chắc rằng cô bé cũng biết những gì Shino thích.
“Thật tốt nếu em có thể nói với anh. Và giờ thì đúng là anh đang không chắc nên tặng gì như em đã nói đây.”
“Ổn rồi. Cùng đến cửa hàng nào.”
“Eh, cửa hàng á?”
“Vì sẽ dễ hiểu hơn nếu cho anh thấy thay vì cứ nói miệng như này.”
“Oh anh hiểu rồi. Được thôi.” Khi Sandai tỏ vẻ mình đã hiểu, Miki đưa hai bàn tay ra cười toe toét. “Và đưa tay ra như thế là…?”
“Miki không cần nói đâu. Anh hiểu mà, đúng chứ?”
Nói mới nhớ, Miki là một cô bé như vậy mà. Trước đây cô bé đã đòi tiền Shino để đi chơi game nữa.
Sandai lần đó cũng đã cho cô bé thêm ít tiền, nhưng mà… Đó đơn giản chỉ là cậu cảm thấy tội lỗi khi bắt cô bé chờ thôi, nhưng tình hình bây giờ thì có hơi khác một chút.
Nhưng cũng phải nói, cho tiền tiêu vặt để đổi lấy sự giúp đỡ trong một việc gì đó cũng gọi là công bằng, nên cậu cũng chẳng muốn chỉ trích cô bé làm gì.
Dù nghĩ rằng Shino mà nhìn thấy điều này kiểu gì cũng nổi điên lên cho coi, nhưng Sandai vẫn đưa cho Miki 500 yên.
“Đây.”
“500 yên, huh…”
“Xin lỗi. Onii-chan đây cũng không giàu có gì đâu.”
“Mà, Miki tốt bụng lắm nên Miki vẫn sẽ nói cho anh biết với 500 yên thôi. Nhưng… nếu Onee-chan hạnh phúc với món quà ấy, thì phải có thưởng thêm đấy nhé? Thế là được mà, phải chứ? Nhé ~~”
Đúng là một cô bé với cái miệng và đầu óc rất tài. Nhìn cách mà cô bé pha trộn sự gian xảo với kiểu diễn cô-bé-dễ-thương-ngây-thơ-vô-hại kia, có vẻ như sau này Miki sẽ trở thành một người phụ nữ cực kì tính toán đây.
Khi Miki lớn lên và trở thành một cô gái xinh đẹp như Shino, cô bé sẽ nhận ra mình có thể dùng sự quyến rũ của mình như một vũ khí và tận dụng điều đó.
Nhưng sẽ thật tốt nếu cô bé không bắt đầu kinh doanh theo kiểu chơi đùa với người khác như “Một cái bắt tay thì 100 yên, hay ngoắc tay một lần thì 100 yên…”... Mà, chỉ đơn giản là vẫn có khả năng cô bé làm thế mà.
Cứ giả định như vậy thì không tốt chút nào, và có khả năng là cô bé sẽ không làm thế chứ. Tin tưởng sẽ luôn tốt hơn nghi ngờ mà.
Thế nhưng, “Được rồi, đoán là mình sẽ đòi thêm nếu vụ này thành công vậy.” Miki mỉm cười sau khi nghe những lời của Sandai.
Hả… Chẳng lẽ mình đã quyết định sai rồi sao?
Cảm giác rằng sau cùng cậu đã khuyến khích Miki đi vào con đường không tốt cho lắm, Sandai bắt đầu hối hận, nhưng rồi cậu cũng nhận ra trong tương lai xa có nhiều gã cũng sẽ trở thành nạn nhân thôi.
Chà, nếu như mình không phải nạn nhân, thì chắc sẽ ổn thôi…
Đơn giản cậu không thể hoàn toàn chấp nhận được, nhưng việc từ bỏ những lúc như này cũng là điều cần thiết. Đó là cách mà chuyện đã xảy ra.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại