Cả bánh và trà được phục vụ đều khá ngon, nên nửa chỗ đó nhanh chóng vào bụng cậu.
Rồi sau đó, Shino xuất hiện trước mặt cậu.
Hồi nãy cô đã thay sang đồng phục của nhân viên rồi – một tấm khăn quàng cổ tam giác nằm trên nền áo sơ mi trắng, cùng với một chiếc váy kèm tạp dề màu be có logo của tiệm trên đó.
Một bộ đồng phục rất bình thường, không phải loại tập trung vào sự dễ thương bằng những diềm xếp, cũng không phải kiểu nguy hiểm thường thấy trong những quán phục vụ khách hàng nam. Dù vậy, Shino mặc trông vẫn cực kì dễ thương.
“Ehehe… đây là lần đầu tiên em cho anh thấy trang phục như này, anh nghĩ sao?”
“Trông hợp với em lắm.”
“Yay!” Shino giơ hai tay lên vui sướng, rồi lập tức tập hợp những người đồng nghiệp đang rảnh tay của mình lại, mỉm cười vui vẻ bắt đầu giới thiệu.
“E hèm… Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu. Giờ em xin chính thức giới thiệu với mọi người – đây là bạn trai của em, Fujiwara Sandai.”
Mấy cô gái đồng thanh, “Ồ ~~” và liên tục đưa ra hàng loạt câu hỏi như thể chỉ chờ để được làm việc này vậy.
“Fujiwara-kun, này này, hai người đã hẹn hò như nào vậy?”
“Hai đứa tiến xa đến đâu rồi? Ít nhất là hôn rồi chứ?”
“Ai là người đã tỏ tình thế~? Hay là kiểu hai người hẹn hò ngay sau khi nhận ra tình cảm của mình? Tôi muốn biết quá đí à~!”
Bị nhiều người hỏi dồn dập cùng một lúc, “Ư,” Sandai rên rỉ. theo phản xạ cậu gửi ánh nhìn cầu cứu Shino.
Lời nhắn của cậu dường như đã chạm tới được Shino mà không gặp vấn đề gì; cô nháy mắt đáp lại và liên tục vỗ tay.
“Mọi người bình tĩnh lại đi đã ~. Hãy để em giải thích từng chuyện một nhé. Trước hết là người đã rơi vào lưới tình trước. Nếu phải nói thì, chắc đó là em.”
“Vậy có nghĩa là người luôn ở thế tấn công là em hả, Shino-chan.”
“E hèm!” Shino ưỡn ngực, còn những đôi mắt kia như sáng lên lấp lánh.
“Em can đảm thật đấy ~. Chị cũng có bạn trai, nhưng chị thấy việc trở thành người thổ lộ không ổn lắm, nên chị chỉ khiến anh ấy buộc phải nói ra điều đó thôi.”
“Nói về con trai thì, họ rụt rè một cách đáng ngạc nhiên, nên họ sẽ không chỉ như thế mà nói ra đâu nhỉ? Họ có thể bị cô gái khác cướp đi trong khi bản thân đang băn khoăn không biết liệu họ có trải lòng với mình không, nên em chỉ biết là nhanh chóng truyền đạt cảm xúc của mình sẽ tốt hơn là để mọi chuyện cứ diễn ra như vậy.”
“Ồ ~~~, trời ạ ~ Mình cũng muốn có bạn trai ~.”
“Chị hiểu rồi, vậy Shino-chan là người đã tiến tới hửm… Được rồi, chị đây, với tư cách là một bậc tiền bối trong cuộc sống, và là trợ lý giám đốc, có vài lời muốn nói. Thật tốt khi em đã là người thổ lộ, Shino-chan à. Bởi không có nghĩa chỉ vì em là con gái, nên việc chờ đợi là đúng đắn đâu. Và với Fujiwara-kun đây cũng vậy… Đừng lợi dụng việc mình được tỏ tình. Đừng nói thứ gì kiểu, “Người đã yêu không phải là tôi.” Vì cậu phải chịu trách nhiệm cho việc mình đã được tỏ tình. Cậu đã đồng ý bởi vì cậu cũng thích con bé, đúng chứ? Vậy nên, cậu phải cống hiến hết mình vì Shino-chan đấy.”
“Vậy là người được tỏ tình cũng phải chịu trách nhiệm cơ à? Thế còn trách nhiệm của người đã thổ lộ thì sao, ểh?...Lối suy nghĩ như thế là lí do tại sao chị chưa có bạn trai đấy.”
“Cô mới nói gì đó?”
“Eh? Em có nói gì đâu. Không phải do chị tưởng tượng ra thôi sao?”
“Vậy hả?”
“Tôi thì nghe thấy rồi đấy ~ Cậu vừa lỡ miệng rồi á biết chưa?”
“Hửm?”
“Ư…”
“Cậu ấy vừa nói trợ lý giám đốc là một người khó tính á ~. Cậu ấy bảo chị thật phiền phức vì cứ liên tục phàn nàn, và chị thì chẳng bao giờ có thể biết được tình yêu đích thực là gì cả, rồi cả cái cách thở dài trong giờ nghỉ cũng thật hách dịch nên muốn chị dừng lại hay kiểu kiểu vậy á ~”
“Tôi không có nói thế! Tôi không hề nói nhiều đến thế! Đó cơ bản chỉ là cảm nghĩ của cậu thôi! Cái đứa ốc quế này – aah, chị trợ lý giám đốc ơi, đừng làm khuôn mặt đáng sợ thế ạ.”
Và rồi Sandai lại bị ngó lơ, cuộc trò chuyện dần chỉ xoay quanh những người trong cuộc, nhưng đây có vẻ là cảnh bình thường khi thấy Shino nhìn họ cười gượng.
Cơ mà, Sandai không biết làm gì nếu bị đưa vào trung tâm một cuộc nói chuyện khi bị vây quanh bởi một nhóm lớn người nói chuyện này chuyện nọ, nên cũng có thể nói cậu vừa được giải thoát.
Trong lúc đó, cuối cùng thì Shino và những cô gái kia cũng quay về với công việc của họ.
Thời gian cứ trôi từ từ, và lượng khách thì ngày càng tăng hơn vào khoảng thời gian mặt trời khuất núi. Những cô gái mặc đồ công sở từ quận tài chính vào và chiếm phần lớn chỗ.
Đoán là đến lúc quay về rồi nhỉ…
Cả bánh và trà được phục vụ từ đặc quyền đều đã hết, và nếu cứ ở lại thì cũng sẽ trở thành một nỗi phiền toái khi chiếm chỗ ngồi thôi.
Sandai đứng dậy khỏi ghế và muốn cho Shino biết trước khi mình rời đi, nhưng cậu không thấy cô đâu cả, nên cậu miễn cưỡng gửi lời nhắn cho một cô nhân viên gần đó.
“Ừm… Xin lỗi. Giờ tôi cần phải về rồi, nên cô có thể làm ơn nhắn cho Shino không?”
“Hể? C-Chờ chút đã bạn trai-kun. Shino-chan đang ngay sau đây thôi.”
“Không sao, không cần thiết phải gọi em ấy ra đâu.”
“Không không, không phải thế. Shino-chan đang chuẩn bị rời đi rồi. Em ấy sẽ ra sớm thôi nên chờ chút đi.”
“Hể?” Ngay sau đó, Shino bước ra trong bộ đồng phục học sinh. “Nhưng ca làm của em ấy…”
Mới hơn 6 giờ tối chút thôi, thường thì Shino sẽ làm việc đến tận 8 rưỡi cơ, nghĩa là hôm nay cô tan làm sớm tận 2 tiếng.
“Về cùng nhau nào.”
“Em xong việc rồi à?”
“Em được bảo rằng giờ có thể về rồi. Trợ lý giám đốc có nói với em, “Chị sẽ giữ lương của em như mức khi em làm đủ giờ, nên cứ đi với cậu bạn trai của em đi. Thường thì đến giờ này sẽ bận rộn hơn một chút, nhưng này chỉ là ngày thứ thôi nên bọn chị lo được.” vậy đấy… Mà, em cũng được nhắc, là đặc quyền kia là một dịch vụ cho người bạn trai đến đón người yêu dành thời gian trong lúc chờ đợi, và lần sau anh nên đến vào tầm em chuẩn bị tan làm.”
“...Hiểu rồi. Đoán là anh sẽ đến đón em tầm giờ đó nhỉ.”
“...Anh đi đón em á?”
Sandai gật đầu; sau cùng thì, đó là một hành động tự nhiên với tư cách một người bạn trai mà. Tuy nhiên, Shino lại có vẻ rất vui khi thấy vậy.
“Cảm ơn anh!!” Shino nói và quấn lấy tay cậu; với khá nhiều lực, cánh tay cậu đụng vào ngực cô… Sandai gãi phần chóp mũi trước cái cảm giác mềm mại kia.
Con trai, cũng có thể nói là một loại sinh vật bí ẩn đến sâu sắc tuy có khác với con gái. Ngay cả khi đối phương là bạn gái của họ đi nữa, thì vẫn có lúc họ bị sự bối rối chi phối khi chạm phải một phần nào đó trên cơ thể.
“V-vậy giờ mình làm gì? Có nơi nào em muốn đến không?”
“Nơi em muốn đến à… Anh muốn thấy sắc thu không? Em đã xem trên điện thoại rồi, và ở Công viên Tưởng niệm lá thu đang rơi nhiều nhất đấy. Một lựa chọn tuyệt vời cho một buổi hẹn hò mùa thu! Họ nói vậy đấy!”
“Vậy thì đến đó nào.”
Sandai chưa bao giờ đến Công viên Tưởng niệm hay nơi nào như vậy, nhưng chỗ này gần đến đáng ngạc nhiên; chỉ cách chỗ cô ấy làm tầm 10 phút đi bộ.
“Wooow tuyệt thật! Đẹp quá đi.” Ngay khi bước vào công viên, Shino chậm lại, mắt cô lấp lánh nhìn những hàng cây đổ màu lá thu rực sáng dưới ánh đèn. Lá cây bạch quả và cây phong đã chuyển sang sắc trầm của mùa thu trông thật rực rỡ, và những chiếc lá rơi như nhảy múa gợi lên cảm giác mạnh mẽ về mùa này.
Đột nhiên, cả hai dừng lại. Khi mặt trời hoàn toàn khuất bóng, những ngọn đèn đường bừng sáng lên như đang tô điểm thêm cho sắc thu vậy.
“Lấp lánh quá.”
“...Ừ, công nhận.”
“...Ừm.”
“...”
Hôm nay là ngày Thứ trong tuần, nên công viên giờ khá ít người và yên tĩnh. Như để hòa vào bầu không khí đó, số lần họ trao đổi càng lúc càng giảm đi.
Dù cuối cùng hai người không còn nói gì với nhau nữa, nhưng lại không hề có cảm giác khó xử. Hơi ấm truyền từ những cánh tay đan vào nhau kia còn khẳng định sự sâu sắc trong mối quan hệ giữa họ mạnh hơn lời nói nhiều.
Tuy nhiên, “Fuaaahh…” Shino ngáp.
“...Mệt rồi à?”
“Một chút thôi…” Shino dụi mắt, khiến phần phấn mắt hơi tan ra.
Sandai bối rối không biết có nên nhắc cô hay không, nhưng rồi cậu quyết định sẽ để chuyện này lại đến lúc về.
“...Nào, lên lưng anh đi. Anh sẽ cõng em đến ga.”
“...Ừn.”
Mang Shino trên lưng, “Hây da,” Sandai đứng dậy, và mùi hương nhẹ như vani thoảng qua mũi. Khi cậu thử xem mùi hương đó đến từ đâu, cậu phát hiện ra là từ mu bàn tay Shino.
…Mùi kem dưỡng da tay, huh. Chà, cũng đến thu rồi mà.
Shino có vẻ đã bắt đầu chú ý đế việc dưỡng ẩm rồi, vì dù sao mùa này không khí cũng bắt đầu hanh khô.
“...Xin lỗi vì để anh phải cõng em.”
“Không sao đâu. Anh sẽ gọi em dậy khi đến ga, nên cứ ngủ đi nhé.”
“...Cảm ơn anh.”
Ngực Shino áp vào lưng cậu, còn tay cậu thì đang cảm nhận rõ vòng ba của cô, nhưng lần này lại không hề khó xử. Mỗi lần nghe thấy tiếng thở đều đều của Shino khi ngủ trong vòng tay mình, cậu chỉ còn ý nghĩ mong sao cô được nghỉ ngơi thật tốt.
Cẩn thận từ từ đi bộ để không lắc lư Shino nhiều nhất có thể, dường như đã giúp Shino được thoải mái hơn đôi chút, và sắc mặt cô cũng tốt hơn nhiều khi Sandai gọi cô dậy ở nhà ga.
“Vậy thì mai gặp lại nhé.”
“Vâng. Mai gặp lại… Hôn tạm biệt cái nào.”
“Được rồi.”
Cậu trao cho cô một nụ hôn tạm biệt khi thông báo chuyến tàu kế đang phát ra. Chu – Dù hơi miễn cưỡng khi môi họ hé mở, Sandai nói với Shino về phấn mắt của cổ. “...Nhân tiện thì, Shino này.”
“Vâng? Sao thế?”
“Mí mắt của em thành một mớ hỗn độn rồi đấy.”
“Eh? Wah, wawah!... Đó là!” Shino giật mình nhìn hình phản chiếu trên một chiếc gương nhỏ mới lôi ra từ trong túi, và rồi nhanh chóng lấy bông tẩy trang ngay lập tức. “Aww ~~”
“Em đã dụi mắt khi thấy buồn ngủ lúc ở công viên mà đúng chứ? Anh đoán là từ khi đó đấy.”
“Đó là trước khi anh cõng em mà! Anh phải nói cho em biết ngay lúc đó chứ! Aaa~ dù em không muốn cho anh thấy như này… trời ạ… làm gì giờ… làm lại cũng phiền nữa… không còn cách nào khác, chắc phải tẩy trang hết đi vì giờ đã đến nước này rồi…”
Khi không trang điểm Shino vẫn rất dễ thương; hay đúng hơn là, có thể nói lúc đó cô trông trưởng thành và xinh đẹp hơn.
Thế thì tại sao cô ấy lại quan trọng việc trang điểm đến thế?
Bằng cách nào đó, Sandai có thể đoán được rằng con gái có xu hướng thể hiện ra những gì họ cho là dễ thương, hơn là thực sự tìm ra vẻ đẹp của mình, nhưng cậu thực sự không thích điều đó. Cậu nghĩ rằng nếu khi không trang điểm là lúc họ đáng yêu nhất, thì họ chỉ nên để nguyên như thế thôi.
Dù thế, cậu có thể nhận ra sự cố gắng của Shino trong nỗ lực trở nên “dễ thương” mà, và không ai muốn bị phủ nhận những việc họ đã cố hết sức cả, nên cậu không hề nói bất cứ điều gì không cần thiết…
Cơ mà, cũng có lợi ở chỗ là cậu có thể thấy được cả hai phiên bản của cô, trước và sau khi trang điểm. Có vẻ như việc bí mật tận hưởng sự 2 trong 1 tuyệt vời đó cũng là ý hay.
***
Tiễn Shino về xong, Sandai thấy mình cũng mệt mỏi rồi, nên cậu về nhà và lập tức đi tắm.
Sau khi xong việc tắm có tốn thời gian hơn bình thường một chút, cậu lau khô đầu và người, rồi nằm xuống sofa ở phòng khách. Cơn buồn ngủ dần dần xâm chiếm ý thức cậu, nhưng còn phải xem anime khuya nữa, thế nên giờ cậu chưa thể ngủ được.
Khi đang ung dung xem vài chương trình TV chờ đến giờ chiếu, một bản tin vắn đặc biệt xuất hiện trên màn hình.
“Tuy mới giữa thu thôi, nhưng một số nơi có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng bận rộn cho Giáng Sinh rồi. Giáng Sinh là một ngày lễ lý tưởng để tặng quà và bày tỏ lòng thành cho những người quan trọng của bạn. Hôm nay, chúng tôi sẽ phỏng vấn vài người đang làm việc sau hậu trường để chuẩn bị cho một ngày lễ Giáng Sinh như vậy diễn ra.”
Nhắc đến thì… Tầm 2 tháng nữa mới đến Giáng Sinh. Mình phải chuẩn bị gì đó thôi, Sandai đột nhiên nghĩ.
Nhưng mà, cậu ngồi vắt óc nghĩ mãi mà chẳng biết mình nên tặng cái gì nữa.
Xét đến tính cách của Shino, có thể dễ dàng tưởng tượng ra được cô ấy sẽ hạnh phúc bất kể món quà là gì đi chăng nữa, nhưng cũng vì thế mà cậu gặp rắc rối.
Sẽ thật dễ dàng nếu Sandai chỉ việc nhanh gọn mà chọn một món quà gì đó nửa vời nếu biết cô sẽ hạnh phúc với bất kì món quà nào, nhưng không may là, Sandai là kiểu người muốn cẩn thận về những chuyện như vậy.
“Hmm…” Cậu vò đầu bứt tai. Giờ cậu kẹt trong một tình huống thực sự bấp bênh, càng không chắc nên làm gì thì càng lo lắng. “Cơ mà… Từ giờ đến Giáng Sinh vẫn còn thời gian mà.”
Đó là câu trả lời xuất phát từ quy tắc ngón tay cái của cậu mà; rằng tốt nhất là nên tạm dừng một chút khi suy nghĩ của mình đang kẹt trong vũng lầy.
Việc cứ cố gắng ép mình quá vội vàng trước giờ đã khiến cậu nhận lại quá ít lợi ích.
Hồi tiểu học, cậu đã ngã và bị thương khi chạy vội vì suýt muộn học.
Hồi sơ trung, cậu đã ngủ gật khi xem anime, và một lần cuống cuồng thức dậy tìm điều khiển, cậu đã dẫm nát nó luôn.
Nên là, cậu quyết định dừng suy nghĩ hôm nay, và để chuyện đó đến Chủ nhật tuần sau tính tiếp. Hôm đó Shino vẫn có ca làm, nên Sandai sẽ có thêm thời gian rảnh.
“Vậy thì, chúc mọi người một buổi tối vui vẻ.”
Hình ảnh cô phát thanh viên với nụ cười tươi tắn giờ chuyển thành đoạn quảng cáo, và khi kết thúc thì giờ chiếu anime cũng bắt đầu.
“Bắt đầu nào!!!”
Phim chiếu tối nay là một bộ romcom học đường vui nhộn. Và Sandai thì cố thử tìm kiếm nhân vật mà giống Shino nét nào đó.
Cậu biết việc này cũng sẽ vô ích thôi, vì series này đã chiếu khá nhiều tập rồi mà đến một nhân vật có ngoại hình giống thôi cũng không có.
Cậu biết rằng mình đang làm việc gì đó rất khó hiểu.
Ngay từ đầu, cậu chỉ việc nhìn lại Shino thôi, và thậm chí họ còn thường xuyên làm nhiều việc như hôn nhau nữa. Chẳng việc gì phải tìm bóng dáng Shino trong thế giới 2D cả.
Nhưng có một phần nào đó trong cậu vẫn muốn tiếp tục kiếm tìm.
“Tệ thật…”
Sandai xem xong tập anime khuya, rồi thở dài và bò lên giường ngủ.
--------------------
Hết chương 3 UwU
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
'Rule of thumb' có từ thumb là ngón tay cái. 'Rule of thumb' nghĩa đen là phương pháp làm việc dựa vào ngón tay cái, và nghĩa bóng là phương pháp thô sơ để đánh giá hay đo lường một cái gì, dựa trên kinh nghiệm chứ không dựa vào sự chính xác.