Tyrant of the Tower Defense Game

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

Lanquin

"Em không thể dụ dỗ ai đó rồi bỏ đi như vậy được."

1 2

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

(Đang ra)

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Jajamaru

Không còn cách nào khác, tôi đành phải sử dụng sự dễ thương vô đối của Yumie để có thể mang lại nụ cười cho gia đình của mình thôi!

39 2684

The Villainess Becomes a Commoner

(Đang ra)

The Villainess Becomes a Commoner

Hiduki Shihou

Sau khi bị sát hại, kiếp sau của tôi là tiểu thư nhà giàu bị cả thiên hạ căm ghét!? Không chỉ vậy, đây là tương lai vài năm sau khi tôi qua đời, chuyện quái quỷ gì vậy? Còn nữa, tôi đâu biết làm sao đ

35 4231

Thằng bạn thân (tự nhận) nói rằng đã cắm sừng tôi khi hẹn hò với bạn thuở nhỏ của tôi, nhưng tôi còn chả thích cô ấy từ ban đầu nên NTR không có tác dụng đâu

(Đang ra)

Butsuriteki ni Koritsu shiteiru Ore no Koukou Seikatsu

(Đang ra)

Butsuriteki ni Koritsu shiteiru Ore no Koukou Seikatsu

Kisetsu Morita

Cậu đã vô tình phát hiện ra bí mật của cô ấy, vì thế cô đã đề nghị trở thành bạn của cậu. Trước đề nghị đó trái tim cậu loạn nhịp vì sung sướng, tuy nhiên, cậu đã quên mất một điều quan trọng.

11 411

The Warrior's Ballad

(Đang ra)

The Warrior's Ballad

Dodongpa, 도동파

Duy chỉ có linh hồn thanh khiết nhất mới có thể trở thành vì sao rực rỡ nhất. Và vì sao rực rỡ nhất cũng là thứ nguy hiểm nhất.

1 3

STAGE 4: Thế giới trên bàn cờ - ◈ 068 [Side story] Người anh trai tốt

Xa về về phía bắc của Crossroad, một nơi nằm tại điểm cực nam của thế giới.

Trung tâm của lục địa. Nơi này còn có thể là trung tâm của thế giới.

Thủ đô của Đế Quốc Everblack - 'New Terra' tự hào về sự hùng vĩ của nó.

Thành phố có cảng lớn thông ra biển nội hải của lục địa, là trung tâm thương mại và hậu cần toàn cầu. Mọi người trên khắp thế giới đổ xô đến đây cả ngày lẫn đêm, quanh năm suốt tháng.

Quy mô của thành phố ngày càng mở rộng mà không có điểm dừng. Hiện tại nó đã tương đương với lãnh thổ của một quốc gia nhỏ.

Tại trung tâm của thành phố thịnh vượng rộng lớn bậc nhất thế giới này.

Ở chính giữa thủ đô, nơi được gọi là Cung điện Gai vì những tòa tháp nhọn màu đen.

Bên trong văn phòng của tòa tháp cao nhất phía tây, một người đàn ông đang xử lý giấy tờ.

"..."

Mái tóc đen buộc sau gáy tỏa ra một vầng hào quang màu đỏ tinh tế. Đôi mắt đỏ thông minh sáng ngời nằm sau cặp kính không gọng treo trên sống mũi.

Con trai thứ hai của Hoàng đế, đồng thời là bộ trưởng bộ hành chính của Đế Quốc Everblack. Một trong những người đàn ông quyền lực nhất Đế quốc.

Fernandez 'EmberKeeper' Everblack.

Bàn làm việc của anh chất đầy các loại giấy tờ. Đó là do các báo cáo cần con dấu của anh ấy từ khắp nơi trên lãnh thổ Đế quốc đều đã tập trung về cùng một lúc.

Một người phụ tá tiến đến phía sau lưng anh trong khi anh vừa đắm chìm trong suy nghĩ vừa xử lý đống vấn đề đang chờ được giải quyết kia.

"Điện hạ."

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Phụ tá thận trọng nói với Fernandez, người hỏi mà không hề ngoảnh lại.

"Em trai của ngài đã tiếp tục yêu cầu chi viện."

"Ash à?"

"Đúng vậy. Ngài ấy yêu cầu chúng tôi chi viện ngay lập tức, thông báo rằng cuộc xâm lược của quái vật ở mặt trận phía nam đang gia tăng từng ngày."

Click

Fernandez tháo kính ra và ấn tay vào giữa cặp lông mày mệt mỏi.

"Nó đã yêu cầu chi viện bao nhiêu lần rồi?"

"Đây là lần thứ ba."

"Hmm."

Fernandez dường như chìm đắm trong suy nghĩ một lúc, nhưng rồi sau đó lắc đầu.

"Từ chối đi."

"Nhưng, thưa Điện hạ. Tình hình ở mặt trận phía nam thực sự rất nguy cấp."

Người phụ tá mở mảnh giấy còn lại trong tay và đọc nó.

"Theo báo cáo của nhân viên tình báo, cuộc xâm lược của lũ quái vật đang ở mức độ chưa từng có trong những thập kỷ gần đây, và quy mô của chúng đang ngày càng khủng khiếp hơn... "

"Ta đã bảo là từ chối đi."

Nhưng Fernandez vẫn không dao động.

"Kết thúc cuộc chiến với Công quốc Bringer ở Mặt trận phía Tây không phải là việc quan trọng hơn à? Không có quân đội để chi viện cho mặt trận phía nam."

"Đúng vậy nhưng..."

"Khuất phục Công quốc là ưu tiên hàng đầu. Nếu thực sự có một vấn đề phát sinh sau này ở mặt trận phía nam, chúng ta vẫn có thể khắc phục ngay sau khi đã chinh phục Công quốc."

Fernandez lầm bầm trong miệng.

"Đừng có làm ầm lên, Ash. Lúc nào cũng như vậy..."

"Vâng?"

"Không có gì. Thay vào đó, tình hình tiền tuyến phía Công quốc Bringer sao rồi?"

"Hiện tại, Quân đoàn 1 đang trực tiếp tấn công thủ đô của Công quốc. Khả năng là tin tức chiến thắng sẽ đến trong tuần này."

Sau khi do dự một lúc, Fernandez thận trọng hỏi thêm.

"...Anh trai ta hiện tại thế nào?"

"Ngài ấy đang ở trên tiền tuyến."

"Không biết đã bao nhiêu lần em nói với anh sửa cái thói quen đó..."

Hoàng tử đầu tiên của Đế Quốc Everblack. Lark 'Avalanche' Everblack.

Với tư cách là tổng tư lệnh của Đế quốc, tất cả các hiệp sĩ và binh lính dưới quyền của Đế Quốc đều tuân theo mệnh lệnh của anh ta.

Đại hoàng tử Lark, một chiến binh bẩm sinh, rất thích ra tiền tuyến.

Trong cuộc chiến này cũng vậy. Đó là điều mà Fernandez không hề thích.

Dù sức mạnh của cơ thể có to lớn đến đâu, anh ấy không phải là Đại hoàng tử à?

Vai trò của người chỉ huy nên ở sở chỉ huy chứ không phải ở trên tiền tuyến.

'Anh trai và em trai chỉ biết làm mình phiền lòng...'

Lặng lẽ mím môi, Fernandez hỏi người phụ tá lần cuối.

"Còn Phụ hoàng thì sao?"

"Ngài ấy vẫn chưa ra khỏi nội cung."

"... Hmm, Ta cũng đoán được điều đó."

Hoàng đế duy nhất của Đế Quốc đã tự nhốt mình trong vài năm gần đây.

Ở nơi sâu nhất trong hoàng cung, ông ấy chỉ thỉnh thoảng viết thư hoặc gọi người vào nội cung và lặng lẽ ra lệnh.

Cho nên Đại hoàng tử lo việc ngoài nước, Nhị hoàng tử lo việc trong nước.

Khi tình trạng này tiếp diễn, những tin đồn xấu bắt đầu lan truyền rằng có điều gì đó không hay đã xảy ra với Hoàng đế.

Sự vắng mặt của Hoàng đế chắc hẳn cũng có ảnh hưởng đến cuộc chiến với Công quốc Bringer lần này.

"..."

Sau khi nghĩ về cha mình một lúc, Fernandez vẫy tay.

"Được rồi. Nếu ông không có việc gì nữa thì đi ra đi."

"À, thưa Điện hạ. Tôi còn một việc nữa cần ngài giải quyết."

Người phụ tá lấy từ trong túi ra một tờ giấy khác và chìa ra. Fernandez nhận lấy nó một cách thờ ơ và đọc nó.

"Đó là một cuộc hành quyết à?"

"Vâng. Đây là cuộc hành quyết những tên tội phạm phản quốc đang bị giam trong địa lao. Ngài có muốn phê duyệt không?"

"Tất nhiên là ta đồng ý. Không phải đây là những kẻ đã nổi loạn chống lại Đế Quốc sao?"

Những tên tội nhân là những người lính đã phạm tội phản quốc vào nửa năm trước.

Tất nhiên, trong số những tù nhân bị giam cầm ở địa lao, hiếm có người phạm phải một tội nào khác ngoài tội phản quốc.

'Chẳng có cách xử lý nào khác khi không có một tội ác nào nghiêm trọng hơn tội phản quốc.'

Nhưng, bàn tay đang định giơ bút phê chuẩn bản án tử hình của Fernandez đột ngột dừng lại.

"Đợi đã."

"Vâng?"

"Lúc nãy ông có nói rằng Ash đã yêu cầu chi viện, đúng không?"

"Vâng, đúng là tôi đã nói vậy, nhưng..."

"Vậy thì gửi đi."

"Ồ, ý ngài là quân tiếp viện sao?"

"KHÔNG."

Cheak

Fernandez xé đôi bản án tử hình đang cầm trên tay.

"Đưa những tử tù này đến mặt trận quái vật."

"... Thứ lỗi cho tôi?"

"Ash không cần khiên thịt à? Bị treo cổ đến chết hay bị quái vật xé xác cũng không khác nhau là mấy..."

Người phụ tá sợ hãi ngay lập tức cắt lời anh ta.

"Ơ, nhưng thưa Điện hạ! Đây không phải là những tên tội phạm đáng khinh thông thường. Chúng là những kẻ âm mưu phản bội và gây thiệt hại khủng khiếp cho Đế quốc!"

"..."

"Không thể biết được chúng sẽ làm gì nếu chúng ta đưa chúng vào Miền nam..."

"Ash sẽ lo việc đó."

Fernandez không quan tâm.

"Ash có vẻ đang rất đói khát quân đội. Cho dù đó là cơm chua hay cơm thối, nó sẽ phải chấp nhận ăn bất cứ thứ gì được gửi đến."

"..."

"Ta sẽ viết một công văn với thẩm quyền của Bộ trưởng Bộ Hành chính. Bản án tử hình dành cho 5 tên tội phạm sẽ được thực hiện ở Mặt trận phía Nam. Tam Hoàng tử Ash sẽ chịu trách nhiệm về việc đó..."

Fernandez mỉm cười hài lòng khi viết lên tờ giấy mới với nét chữ bóng bẩy.

"Em trai ta đang gặp khó khăn nên ta sẽ gửi viện binh cho nó. Bởi vì ta là một người anh tốt bụng."

Fernandez quay đầu về hướng nam. Những tia sáng chói lọi từ mặt trời xuyên qua những ô cửa của ngọn tháp.

Đối mặt với người em trai đang ở rất xa, Fernandez khẽ thì thầm.

"Đúng không, Ash?"

***

Tai tôi ngứa ngáy.

"... Ai đang chửi mình?"

Tôi cẩn thận dùng ngón tay út ngoáy tai. Sao tự nhiên tai lại nhột vậy?

'Chà, công việc của mình vốn hay phải nhận những lời chỉ trích.'

Tôi là Lãnh chúa của Crossroad.

Là người có chức vụ cao nhất ở đây.

Nếu làm việc không ổn thì đương nhiên sẽ có người chửi mình. Chỉ ngứa tai chút thôi. Tôi nên vui vẻ chấp nhận nó với cương vị hiện tại.

'Nhân tiện...'

Tôi lo lắng nhìn xuống chiếc bình trên tay.

'Có ổn không nếu chọn thứ này làm quà?'

Nơi tôi đang đến bây giờ là nhà thờ.

Trong cơ sở điều trị người bệnh này, có một tòa nhà được sử dụng để chăm sóc những người bị thương nặng.

Đứng trước cánh cửa nằm trên hành lang màu trắng, tôi nuốt nước bọt.

Đi thăm ai đó trong bệnh viện là điều tôi không bao giờ quen được, cho dù tôi có làm điều đó bao nhiêu lần đi nữa.

kiik-

Sau khi định thần lại, tôi mở cửa và bước vào trong.

 Chỉ có một người. Bởi vì tôi đã đặc biệt yêu cầu nhà thờ để bệnh nhân này được chữa trị riêng.

"Ai vậy?"

Cậu bé ngồi trên giường nhỏ giọng nói.

Trái tim tôi nặng trĩu khi nhìn cậu bé với đôi mắt quấn băng.

Tôi cao giọng trong khi đặt chiếc bình lên bàn ở giữa phòng bệnh.

"Là tôi đây. Damian."

"Ồ, Hoàng tử?"

Bệnh nhân không ai khác chính là Damian.

"Cậu có khỏe không?"

Tôi đi đến bên giường và ngồi xuống một chiếc ghế. Damian nhún vai và gãi mái tóc quăn màu nâu rối bù.

"Tôi không bị thương nặng lắm. Ngài chắc hẳn đang rất bận rộn. Vì thế ngài không cần phải đích thân đến đây đâu. "

"Đừng nói như vậy. Cậu bị thương là vì tôi."

Tôi nói với giọng điệu tươi sáng, nhưng trái tim tôi lại nặng trĩu.

Trong trận chiến phòng thủ vừa qua, Damian đã thực hiện một pha bắn tỉa với cự ly cực xa theo yêu cầu của tôi.

Người ta nói rằng máu chảy ra từ cả hai mắt và ngay sau đó, cậu ấy bị mù.

Hẳn là do việc lạm dụng [Thiên lý nhãn] đã làm xói mòn độ bền của cơ thể.

Tôi từng nghĩ đó là một triệu chứng tạm thời, nhưng thị lực của cậu ấy vẫn không phục hồi sau một ngày. Cậu ấy đã được linh mục chữa trị nhưng vẫn không có tác dụng. Cuối cùng, cậu ấy đã phải nhập viện trong phòng chăm sóc đặc biệt.

"Không phải lỗi ngài. Không phải!"

Bị sốc bởi lời nói của tôi, Damian vội vã xua tay.

"Tôi đã làm quá sức thôi. Không phải lỗi của ngài!"

"Tên ngốc này."

Tôi vò đầu rối tóc Damian.

Damian hoàn toàn không thể chống cự lại vì cậu không thấy gì. Cậu ta chỉ biết kêu lên 'Ouch!' 'Dừng lại!'

Khi tôi bỏ tay ra, Damian mỉm cười bẽn lẽn.

"Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, thị lực của tôi sẽ trở lại thôi. Ngài không cần phải lo lắng quá đâu."

"..."

Làm sao tôi không thể lo lắng.

Cậu là mã gian lận của tôi. Một ngọn hải đăng chỉ lối để dẫn tôi vượt trò chơi cực kỳ khó khăn này.

'Không, cậu ấy không chỉ là một nhân vật gian lận.'

Cậu ấy tin tưởng ở tôi, đi theo tôi và chân thành muốn giúp đỡ tôi.

Cậu ấy không phải là một cấp dưới đáng ngưỡng mộ sao? Tại sao mày nỡ làm tổn thương đứa trẻ này?

Tự trách bản thân, tôi nặng nề mở miệng.

"Đừng lạm dụng nó trong tương lai."

"Sao cơ ạ?"

"Ờ thì, tất nhiên tôi vẫn sẽ bắt cậu làm việc, nhưng tôi sẽ không yêu cầu cậu làm những chuyện vô lý nữa. Tôi hứa!"

Tôi đưa ngón út ra phía trước và nói.

Nhưng Damian khẽ lắc đầu.

"Tôi là cò súng của Hoàng tử. Ngài có thể sử dụng tôi bất cứ khi nào ngài muốn."

"Này..."

"Nếu tôi tiếp tục giết lũ quái vật, một ngày nào đó tôi sẽ tiêu diệt tất cả bọn chúng."

Damian giơ tay lên và ấn vào vùng mắt được băng bó.

"Tôi vẫn sẽ bóp cò kể cả khi phải hi sinh đôi mắt này."

"..."

"Vì vậy, Hoàng tử. Hãy sử dụng tôi cho đến khi tôi hoàn toàn suy sụp và kiệt sức."

Damian mỉm cười yếu ớt.

"Đó là lý do tôi có mặt trên tiền tuyến này ."

Tôi không thể nói rằng tôi sẽ không làm điều đó.

Miễn là [Thiên lý nhãn] vẫn còn có thể sử dụng được, Damian sẽ bị bóc lột đến cùng cực.

Nhìn chàng trai trung thành và đáng thương này, tôi chậm rãi mở miệng.

"Damian."

"Vâng."

"Cậu có nhớ những gì tôi từng hứa với cậu không?"

Damian nghiêng đầu.

"Lời hứa... ? Đó là gì vậy ạ?"

"Tôi đã hứa là bất cứ lúc nào cậu muốn, cậu có thể lấy mạng tôi."

"Ah..."

Damian liền ngậm miệng lại. Tôi bèn tiếp tục.

"Cậu nói cậu ghét tôi vì đã giết người bạn của cậu... Vì vậy, tôi đã nói rằng cậu hãy giúp tôi chỉ một lần duy nhất, và sau đó mạng tôi tùy ý do cậu định đoạt."

Đó là trong màn hướng dẫn.

Vào thời điểm đó, Damian đã mất đi người bạn thân và hoàn toàn không còn ý chí để sống tiếp.

Tôi đã sử dụng sự căm hận đối với tôi như một mồi lửa để buộc Damian phải đứng lên.

Damian bây giờ cảm thấy thế nào?

"Cậu có còn hận tôi không? Vì tôi đã giết bạn của cậu?"

Mối hận đó có còn giá trị không?

"..."

Damian không trả lời mà từ từ cúi đầu xuống.

Không lâu sau, câu trả lời tuôn ra từ đôi môi khô khốc của cậu bé.

"Tôi..."