Trans & Edit: Chou.
...
“Thật xin lỗi, tôi không biết lại có chuyện như vậy.” Ryan lịch sử xin lỗi Lumian.
Lumian cười “ha hả”:
“Thế có đáng giá một ly La Fée Verte nữa không?”
Không để Ryan kịp trả lời, cậu chuyển chủ đề:
“Mọi người tới đến Cordu để làm gì vậy, thu mua lông cừu hay da thuộc?”
Không ít cư dân của Cordu mưu sinh bằng nghề chăn cừu.
Ryan nhẹ nhõm thở ra một hơi, bắt lấy cơ hội này:
“Chúng tôi tới tìm Guillaume Bénet - linh mục phụ trách giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng địa phương, nhưng không thấy ông ấy ở nhà, cũng không ở giáo đường.”
“Không cần phải nói là giáo hội nào, chỉ có một giáo hội ở Cordu thôi.” Pierre nhâm nhi ly rượu Absinthe miễn phí từ Ryan, lên tiếng nhắc nhở.
Người dân địa phương xung quanh quầy bar tự uống phần rượu của riêng mình, không có ai trả lời vấn đề Ryan đưa ra, dường như cái tên đó đại diện cho một loại quyền uy hoặc cấm kỵ nào đó không thể tùy tiện bàn luận.
Lumian uống một hớp rượu, suy tư mấy giây rồi nói:
“Tôi có thể đoán được đại khái linh mục giáo hội đang ở đâu, có muốn tôi đưa mọi người đi không?”
“Vậy thì xin làm phiền cậu.” Leah không khách sáo đáp.
Ryan cũng gật đầu theo:
“Chờ cậu uống xong ly này đã.”
“Được rồi.” Lumian cầm ly rượu lên uống ừng ực hết sạch.
Vừa đặt ly xuống, cậu đứng dậy, vẫy tay gọi ba vị khách từ xứ khác:
“Đi thôi.”
“Thật sự cảm ơn.” Ryan vừa gửi lời cảm ơn đến Lumian vừa ra hiệu cho Valentine và Leah đứng dậy.
Trên mặt Lumian lộ ra nét cười:
“Không sao, mọi người đã nghe tôi kể chuyện, tôi lại uống rượu của mọi người, chúng ta coi như là bạn rồi, có đúng không?”
“Đúng thế.” Ryan gật nhẹ đầu.
Nụ cười trên mặt Lumian càng thêm rạng rỡ, dang hai tay ra như muốn tặng đối phương một cái ôm.
Cậu nhiệt tình nói:
“Rất hân hạnh được làm quen với mọi người, những cây bắp cải của tôi.”
Ryan vốn đang dang tay chuẩn bị chào đón cái ôm từ người bạn mới này bỗng cứng đờ:
“Cây bắp cải?”
Biểu cảm của anh ta vừa hoang mang khó hiểu lại vừa xấu hổ.
Cả Valentine và Leah cũng như vậy.
“Đây là danh xưng thân mật chúng tôi vẫn dùng để gọi bạn bè suốt mấy trăm năm nay rồi, người vùng Dariège đều biết.” Lumian vừa tỏ vẻ vô tội vừa giải thích: “Tin tôi đi, hỡi những cây bắp cải của tôi.”
Leah nhịn không được nhìn khắp một vòng xung quanh, kéo theo tiếng chuông leng keng vang vọng.
Đám người Pierre lần lượt gật đầu, tỏ vẻ lần này Lumian không nói dối, nhưng ý cười rõ nét trên mặt lại dường như đang nói rằng bọn họ rất vui vẻ khi nhìn thấy người xứ khác lúng túng trước cách xưng hô thân mật này.
Lumian vuốt vuốt cằm:
“Không thích hả? Vậy để tôi đổi cái khác, cũng là biệt danh dùng để xưng hô với bạn bè. Những chú thỏ của tôi, những chú gà của tôi, những chú vịt của tôi, những chú cừu non đáng yêu của tôi, mọi người thích cái nào?”
Biểu cảm trên mặt Ryan càng trở nên cứng ngắc hơn, Valentine thì bối rối nhíu mày.
Leah vừa giận vừa buồn cười trả lời:
“Thôi cứ dùng cây bắp cải đi, chí ít nghe nó bình thường hơn một chút.”
“Phù.” Ryan âm thầm thở hắt ra, nắm lấy khuỷu tay Valentine rồi vuốt cằm:
“Tất cả chúng đều là thứ quý giá trong một gia đình.”
Không đợi Lumian trả lời, anh ta nghiêng mình nói với bartender:
“Tính tiền.”
“Hai Felkin.” Bartender liếc mắt quét qua mấy chiếc ly trên quầy bar, trả lời.
Trong khi Ryan đang thanh toán, Leah chuyển chủ đề:
“Cái tên Lumian này hiếm thấy nhỉ.”
“Ít ra vẫn tốt hơn Pierre với Guillaume.” Lumian cười: “Nếu cô hô một tiếng Pierre ở đây, ít nhất sẽ có một phần ba người đáp lời, hô thêm một tiếng Guillaume, lại có một phần ba người trả lời, còn vị này…”
Cậu chỉ chỉ vào người đàn ông trung niên cao gầy đang uống ly rượu miễn phí:
“Tên đầy đủ của ông ta là Pierre Guillaume.”
Leah nở nụ cười hợp với tình huống, coi như đã gạt được chủ đề cây bắp cải sang bên.
Ra đến trước cửa quán rượu, Lumian quay đầu nhìn quanh một vòng.
“Sao thế?” Leah hiếu kì hỏi.
Lumian như đang suy ngẫm vấn đề gì đó, trả lời:
“Ngày hôm nay không chỉ có ba người xứ khác các vị đến quán rượu, trước đó còn có một người tới nữa, nhưng không biết đã rời đi từ lúc nào rồi.”
“Bộ dạng thế nào?” Ryan nghiêm mặt.
Lumian bắt đầu hồi tưởng:
“Một quý cô, trông rất có khí chất, xem ra là người tới từ thành phố lớn, tôi không biết phải mô tả hình dạng như thế nào nữa, hay tôi vẽ ra cho mọi người nhé?”
“Cậu biết vẽ à?” Đã có hiểu biết nhất định về bản Lumian, Leah cảnh giác hỏi ngược lại.
Lumian nở nụ cười:
“Không.”
“Vậy thì cứ đi tìm linh mục địa phương trước đã.” Ryan bỏ dở đề tài này.
Ban đêm ở làng Cordu không có đèn đường, nhưng cũng không chỉ có một màu đen kịt, bầu trời sao lấp lánh trên cao mang đến ánh sáng nhàn nhạt, thêm thứ ánh sáng ngả vàng hắt ra từ một vài ô cửa sổ hai bên đường, nhờ đó mà cả nhóm bốn người vẫn có thể đi lại như bình thường.
Chẳng bao lâu, bọn họ đã tới giáo đường Mặt Trời Vĩnh Hằng ở bên cạnh quảng trường của làng.
Trời đêm tăm tối, kiến trúc hùng vĩ nhất làng dường như hòa tan vào trong bóng đêm, toát ra sự mông lung hư ảo.
“Bọn tôi đã từng tới chỗ này rồi, không có ai cả.” Valentine vốn vẫn luôn lạnh lùng kiệm lời, nhíu mày nói.
Lumian cười:
“Cửa chính không có ai không có nghĩa là ở những chỗ khác cũng không có.”
Trong khi trò chuyện, Lumian dẫn ba người Ryan vòng qua cổng chính giáo đường, đi tới gần khu nghĩa trang.
Ở đây có một cánh cửa gỗ màu nâu đậm.
Không đợi Ryan kịp gõ cửa, Lumian đã đưa tay tới, chọc ngoáy vào vị trí lỗ khóa mấy lần, tiếng cọt kẹt của cửa vang vọng giữa màn đêm tĩnh lặng.
Cánh cửa bên hông bị cậu mở ra.
“Chuyện này, không lịch sự cho lắm?” Ryan nhíu mày.
Leah gật gật đầu, những chiếc chuông bạc phát ra tiếng leng keng:
“Bọn tôi đến để thăm hỏi linh mục chứ không phải tới đối phó ông ta.”
“Được thôi.” Lumian rất biết tiếp thu ý kiến từ người khác.
Cậu khẽ khép cánh cửa gỗ lại, gõ nhẹ lên nó.
“Có ai ở đây không vậy, không trả lời thì tôi vào nhé.” Giọng cậu ta hạ xuống rất thấp, như đang tự lẩm bẩm trong đêm tối.
Bên trong giáo đường chỉ có sự yên lặng.
Một giây sau, Lumian lại đẩy cửa ra, chỉ chỉ vào bên trong:
“Vào thôi.”
Ryan vốn muốn từ chối, nhưng nhìn bóng tối sâu thẳm sau cánh cửa lại trầm tư suy ngẫm vài giây, rồi liếc sang đồng bạn một cái.
“Được.” Chậm rãi nhưng quả quyết, anh bước chân hướng về phía trước, Leah và Valentine theo sát ngay phía sau.
Lúc này, bốn chiếc chuông nhỏ màu bạc đính trên đôi giày và hai bên mạng che mặt của Leah đều không phát ra âm thanh nào cả.
Trong khung cảnh âm u ảm đạm, một nhóm bốn người tiến về phía trước.
Bỗng nhiên, Ryan dừng bước, hạ giọng nói nhỏ:
“Hình như có tiếng gì đó?”
“Ừm.” Lumian tán thành.
Vừa dứt lời, cậu đẩy mạnh cánh cửa sang một bên. “Rầm” một tiếng, cánh cửa gỗ bật tung ra, để lộ căn phòng bên trong.
Đó có vẻ là phòng xưng tội của giáo đường, ánh sao sáng tràn vào, để lộ một chiếc giường thấp đơn giản và cơ thể trần trụi lực lưỡng của một người đàn ông đang độ tráng niên.
Người đàn ông cường tráng đó đang đè lên một quý bà với làn da trắng nõn.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều khựng lại, kể người đàn ông tráng niên kia và quý bà nằm dưới ông ta.
Mấy giây sau, người đàn ông quay đầu lại, giận dữ quát lớn về phía đám Ryan:
“Lũ khốn nạn, chúng mày đã phá hỏng nghi lễ Thần Thánh của giáo hội!”
Lumian vừa lẳng lặng lẻn ra phía sau đám người Ryan, vừa vẫy vẫy tay, cười nói:
“Có vẻ chúng ta đã tìm thấy linh mục phụ trách giáo hội của làng này rồi đấy, hẹn gặp lại ngày mai nhé những cây bắp cải đáng yêu của tôi!”
Trước khi ba người Ryan kịp phản ứng, Lumian đã xoay người chạy về phía cửa hông khi mới nói được nửa câu, nhưng từ ngữ sau đó tung bay theo gió, cứ vậy nhỏ dần.
Vào lúc này trong đầu Leah, Ryan và cả Valentine cùng vang lên một câu.
Đò là điều mà người đàn ông trung niên tên Pierre Guillaume đã nói:
“Thằng nhóc này thích nhất là trêu đùa người khác, mấy người phải cách xa nó ra một chút.”
. . .
Lumian huýt sáo dưới ánh sao rọi xuống từ bầu trời, hai tay đút túi, thong dong dạo bước trên con đường thôn quê.
“Quả nhiên tay linh mục đang vụng trộm yêu đương với quý bà Pualis. Mấy người xứ ngoài này xem ra cũng có thân phận nhất định, linh mục địa phương như lão chắc chắn không dám làm gì bọn họ, nhất định phải trả một cái giá rất đắt mới có thể cản cái tiếng thối vụng trộm trong giáo đường lan truyền ra ngoài. Hừ, ai bảo lão dám có ý đồ với Aurore, cơ hội này mình chờ lâu lắm rồi…”
Trong khi nhủ thầm, Lumian về tới căn nhà ở phía ngoài rìa làng.
Đây là một tòa nhà kiểu hai tầng và một gác lửng, tầng một là phòng bếp kiêm luôn phòng khách, có một bếp nấu lớn cùng lò nướng.
“Aurore! Aurore!” Lumian vừa đi dọc theo cầu thang lên tầng, vừa gọi lớn.
Không có tiếng trả lời.
Cửa ba phòng ngủ và một phòng tắm trên tầng hai lúc này đều mở rộng.
Lumian nhìn lướt qua lần lượt các phòng nhưng không thấy bóng dáng chị đâu cả, cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi đi tới cuối hành lang, trèo lên nóc nhà bằng chiếc thang gác ở đó.
Mái nhà màu vỏ quýt bị bao trùm trong bóng đêm tăm tối, một bóng người ngồi ngay chính giữa, ôm hai đầu gối, lẳng lặng ngắm nhìn tinh không.
Mái tóc vàng dài, đôi mắt màu lam nhạt, ngũ quan xinh xắn, một cô gái xinh đẹp tới dị thường.
Lúc này, ánh mắt cô đang chăm chú nhìn lên bầu trời sao, ngắm nhìn những đốm sáng chói lấp lánh, như một pho tượng lặng yên tĩnh mịch.
Lumian không nói gì, di chuyển đến bên cạnh cô gái kia, nhẹ nhàng ngồi xuống. Cậu khẽ ngẩng đầu, hướng mắt nhìn núi rừng phương xa, lắng nghe âm thanh của cơn gió nọ thổi qua từng tán lá.
Không biết đã qua bao lâu, cô gái kia vươn hai tay lên, duỗi lưng một cái, không hề để ý đến hình tượng của mình.
“Aurore, tôi chẳng hiểu cảnh sắc như thế này có gì đáng xem, đáng để thường xuyên leo lên nóc nhà ngắm cả.” Lumian than thở.
“Gọi chị!” Aurore vui vẻ mắng một câu, cong ngón tay, gõ nhẹ lên đầu Lumian. Cô thở dài, sắc mặt tối lại:
“Có một vị triết gia từng nói, chỉ có hai thứ đáng để tôn kính trên thế giới này, một là đạo đức trong lòng, hai là tinh không trên đỉnh đầu.”
Lumian nhận ra nét u buồn trên khuôn mặt chị gái mình, cố ý cười nói:
“Em biết câu này, là Roselle đại đế nói!”
“Phì…” Aurore bật cười ra thành tiếng.
Chợt cô hít một hơi thật sau, nhướng đôi lông mày vàng kim của mình lên:
“Lại uống rượu!”
“Cái này gọi là phép tắc xã giao.” Lumian thuận thế nhắc đến chuyện xảy ra vừa rồi: “Em gặp ba người đến từ xứ ngoài…”
Aurore nhịn không được cười một tiếng:
“Chị thật sự lo linh mục làng ta sẽ bị dọa đến sinh bệnh mất.”
Một giây sau, sắc mặt cô lại trở nên nghiêm túc:
“Lumian, đừng có trêu chọc linh mục nữa, ông ta sẽ không làm gì với chị đâu, đổi một người mới đến lại càng phiền phức.”
“Nhưng em nhìn ông ta thấy ngứa mắt…” Lumian còn chưa kịp dứt lời, Aurore đã đứng lên.
Cô cúi đầu nhìn đứa em trai, cười cười:
“Được rồi, đi ngủ thôi, đứa em bợm rượu của chị.”
Vừa nói Aurore vừa tiện tay vung ra, vẩy một chút bụi màu bạc ra ngoài.
Sau đó cả người cô bay lên, như một chú chim nhỏ, từ từ xuống khỏi nóc nhà, đi vào cửa sổ tầng hai.
Lumian lẳng lặng nhìn rồi cất tiếng gọi theo:
“Còn em thì sao?”
“Tự mình leo xuống đi!” Aurore trả lời không một chút do dự.
Lumian bĩu môi, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Cậu ngước lên nhìn những điểm sáng màu bạc đang tắt dần trong đêm tối, khẽ thở dài tự nhủ:
“Không biết tới lúc nào mình mới có được sức mạnh siêu phàm như thế này…”
...
Chou: Một số từ tiếng Pháp tác giả sử dụng trong hai chương đầu.
- La Fée Verte: Nàng Tiên Xanh.
- Merci beaucoup: Cám ơn rất nhiều.
- N'est-ce pas: Không phải nó?
- Au revoir: Tạm biệt.
- Mon dieu: Lạy Chúa.
- Grande sœur: Chị gái.
- Sacrebleu: Chết tiệt/ Khốn nạn.
...
Trans & Edit: Chou.