Mặc dù cảm thấy khá xót, nhưng Lumian không ngăn cản chị gái của mình lại.
Khi Ava, Reimund và những người khác quay lưng và đi về phía các tòa nhà gần đó. Cậu cố ý đi chậm lại và thì thầm với Aurore, "Nếu nghe tin từ Tiểu Thuyết Tuần San, gọi em liền nhen chị."
"Đừng lo, chị sẽ báo ngay," Aurore đáp, ánh mắt trấn an Lumian.
Đoàn diễu hành ban phước vui tươi và náo nhiệt tiếp tục với những bài hát khi họ gõ cửa nhà dân làng Cordu.
Cuối cùng, họ đến nơi ở của biệt thự của quan quản lý hành chính, được cải tạo từ một lâu đài từ triều đại Sauron. Nó nằm trên một ngọn đồi ở rìa Cordu, màu sắc u ám với hai tòa tháp cao chót vót.
Các bức tường bao quanh tòa nhà đã bị phá bỏ từ lâu. Lumian và nhóm người đi qua khu vườn được cặp vợ chồng Béost xây dựng nên, tiến tới lối vào.
Cánh cửa cao bốn đến năm mét, màu nâu xanh như cây cối, trông rất nặng nề.
Tuy nhiên, cánh cửa được chia thành hai phần trên và dưới, và bình thường chỉ cần mở phần cao hai mét bên dưới trừ khi đón tiếp khách quý thì mới mở ra hoàn toàn.
Tiên Nữ Mùa Xuân là hiện thân của mùa xuân và sứ giả của vụ mùa bội thu, vì vậy nàng xứng đáng được đối đãi trân trọng nhất. Lúc này, cánh cửa nặng mở ra hoàn toàn, và Phu Nhân Pualis đứng đó trong bộ váy dài màu xanh nhạt được thắt đai lưng.
Người hầu gái của bà, Cathy, đứng bên cạnh với chiếc giỏ đan từ cành cây, lùi nửa bước phía sau.
Ava tiến tới và hát bài ca chúc phúc.
Phu nhân Pualis lặng lẽ lắng nghe với nụ cười trên môi, tạo nên vẻ cao quý và kín đáo. Những chàng trai đi theo Tiên Nữ Mùa Xuân không dám nhìn bà, nhưng Lumian, người đã “nghe” được chuyện giữa bà và cha xứ, chỉ khẽ cười khẩy khi thấy cảnh này.
Khi bài hát kết thúc, Ava đổi hạt giống cây lấy một giỏ trứng.
Lễ ban phước đã hoàn tất, Lumian, Reimund và những chàng trai khác hộ tống Ava, Tiên Nữ Mùa Xuân, đến con sông trong núi cách làng không xa để thực hiện phần hai của lễ hội Mùa Chay: nghi thức bên bờ nước.
Khi đến nơi thường chăn ngỗng, Ava tiến đến gần dòng sông trong xanh và nhảy một điệu đơn giản, hát lại bài ca lúc nãy. Trong khi đó, Lumian và những chàng trai khác đứng yên, cách Tiên Nữ Mùa Xuân bảy đến tám mét.
Sau khi nhảy xong, Ava lấy củ cải trắng cắt nhỏ từ chiếc giỏ bên cạnh, do một người dân tặng, rồi ném xuống sông.
Khi ném, cô hát: "Mùa màng bội thu! Mùa màng bội thu!"
Xong xuôi, Lumian đạp chân xuống đất và chạy nhanh vài bước. Cậu cúi xuống lấy củ cải đã cắt trong giỏ và ném xuống sông.
"Mùa màng bội thu! Mùa màng bội thu!" cậu hét lớn.
Những chàng trai còn lại hơi chậm hơn Lumian một chút, nhưng họ vội vàng chạy về phía Ava, sợ bị thua kém. Họ lấy củ cải và củ dền trong giỏ, ném vào các phần khác nhau của dòng sông và hô vang “mùa màng bội thu.”
Reimund không giành được cơ hội, đành chịu thua và là người cuối cùng hoàn thành nghi thức.
Ngay giây sau, cậu thấy những nụ cười đầy ác ý của Lumian, Guillaume nhỏ và những người khác.
Họ nhấc bổng Reimund lên, hô “mùa màng bội thu,” rồi ném cậu xuống nước với tiếng bõm lớn. Reimund bị ướt sũng từ đầu đến chân.
Những người trên bờ thậm chí còn nhặt đất và cành cây ném vào cậu.
Đây là một phần của nghi thức bên bờ nước: người thực hiện lời cầu nguyện cuối cùng sẽ bị ném xuống sông và không được phép lên bờ. Họ chỉ có thể bơi xuống một đoạn xa hơn và lặng lẽ trở về nhà để trốn cho đến khi trời tối.
Reimund lau những giọt nước trên mặt và vật lộn trong giây lát trước khi bơi về phía hạ lưu.
Chỉ khi đó, tổ đội này mới hộ tống Ava đến giáo đường Mặt Trời Rực Cháy Vĩnh Cửu ở rìa quảng trường Cordu.
Lúc này đã gần trưa. Hầu hết dân làng, bao gồm cả chị gái Lumian, Aurore, đã tụ tập tại giáo đường. Nơi này không hùng vĩ như các giáo đường khác trong thành phố. Tòa nhà cao nhất chỉ tầm 11 đến 12 mét, với mái vòm uốn cong trông như củ hành từ bên ngoài. Khi ngước nhìn từ bên trong, một bức tranh mặt trời lộng lẫy hiện ra trước mắt họ.
Toàn bộ giáo đường phủ màu vàng rực rỡ, đây cũng là phong cách chung của tất cả các giáo đường Mặt Trời Rực Cháy Vĩnh Cửu.
Thánh đàn nằm ở phía đông, xung quanh là các loài hoa hướng dương vây quanh một Thánh Huy to lớn.
Trên bề mặt Thánh Huy, quả cầu vàng và các đường ánh sáng tạo thành một ký hiệu đậm mùi thần bí học: biểu tượng của Mặt Trời Rực Cháy Vĩnh Cửu.
Trên chỗ cao ở bức tường sau bàn thờ, có hai ô cửa sổ bằng kính trong suốt được khảm bằng những mảnh vàng lá. Mỗi ngày, khi mặt trời mọc, ánh sáng sẽ chiếu qua đây, rọi thẳng vào Thánh Huy.
Phía tây của thánh đường, có hai cửa sổ kính tương tự để đón ánh nắng hoàng hôn.
Vì đây không phải là nghi lễ chính thức của Giáo Hội mà là lễ hội truyền thống của người dân, cha xứ Guillaume Bénet không xuất hiện. Thay vào đó, vị quan quản lý Béost chủ trì buổi lễ cùng Ava đứng cạnh ông, người vẫn trong trang phục “Tiên Nữ Mùa Xuân”. Các nhạc cụ như sáo và đàn lia vang lên, và dân làng hát những bài ca ca ngợi mùa xuân và cầu mong mùa màng bội thu.
Họ không tập dượt trước, nên tiếng hát không đều nhau, có người còn vừa hát vừa nhảy múa, làm cho không khí thêm phần náo nhiệt.
Miệng Lumian khép mở mà không phát ra tiếng nào, cậu chỉ làm động tác cho có lệ. Còn Aurore, đứng bên cạnh, thì say sưa hát, tận hưởng và nâng cao giọng.
Vì chỉ tham gia một cách qua loa, Lumian có thời gian quan sát xung quanh.
Cậu không nhận thấy điều gì bất thường trong hành vi của dân làng. Theo phản xạ, cậu ngước nhìn lên bức tranh mặt trời vàng trên mái vòm.
Đột nhiên, Lumian bỗng hiểu ra tại sao cậu lại cảm giác có gì đó bất thường suốt khoảng thời gian vừa qua.
Dân làng từ lâu đã không còn ca ngợi mặt trời!
Với một ngôi làng tín ngưỡng Mặt Trời Rực Cháy Vĩnh Cửu, điều này thật quá mức kỳ lạ. Những lời như “Ca ngợi Mặt Trời” và “Thần của tôi, Cha của tôi” phải là những câu cửa miệng hằng ngày, nhưng Lumian nhận ra rằng đã rất lâu rồi cậu không còn nghe thấy chúng!
Là một tín đồ nửa vời, bình thường cậu cũng không hay nói những câu cửa miệng kia. Hơn nữa kể từ khi xích mích với cha xứ, cậu thường xuyên vắng mặt trong các hoạt động tại giáo đường, cho nên Lumian trước đây cũng không để ý chuyện này. Cho đến hôm nay, đứng trong không gian trang nghiêm và màu vàng rực rỡ của giáo đường mới khiến cậu bỗng nhiên nhận ra điều bất thường này.
Rồi cậu nhớ đến bức thư cầu cứu mà cậu đã tái dựng, lời kêu cứu khẩn cấp từ ai đó trong làng: “Chúng tôi cần sự giúp đỡ càng sớm càng tốt. Những người xung quanh chúng tôi đang trở nên ngày càng kỳ quái.”
'Những người xung quanh đang trở nên ngày càng kỳ quái'... Thời điểm này, Lumian cảm nhận được ý nghĩa của câu nói kia một cách sâu sắc.
Tim cậu bỗng đập nhanh, cậu nhìn xung quanh, tìm kiếm Leah và những người xứ khác kia.
Nhưng họ không xuất hiện trong buổi lễ hội Mùa Chay này.
"Chết tiệt, lúc cần thì chả thấy mặt đâu..." Lumian thầm nguyền rủa.
Lumian giả vờ như không có phát hiện điều gì, tiếp tục tham gia vào bài hát.
Cuối cùng, bài hát kết thúc và lễ hội cũng khép lại. Lumian thì thầm với Aurore, giọng cậu đầy khẩn trương, “Về nhà trước đi, em có chuyện cần nói với chị.”
Cậu biết mình không thể rời đi lúc này, là người hộ tống Tiên Nữ Mùa Xuân, cậu phải tham gia phần cuối cùng của nghi thức, không thể rời sớm như những người khác.
Cậu cũng không có ý định bất chấp để xông ra khỏi giáo đường, vì như vậy có thể dẫn đến việc dị thường bùng phát sớm hơn.
Aurore gật đầu với vẻ suy nghĩ. “Được.”
Cô không hỏi thêm gì và rời khỏi giáo đường cùng Phu Nhân Pualis và phần lớn những người dân khác.
Giáo đường giờ đây trở nên vắng vẻ, chỉ còn Lumian, Ava và một vài chàng trai đã tham gia cuộc diễu hành ban phước.
Ava, hiện thân của Tiên Nữ Mùa Xuân, đứng ở trung tâm căn phòng, xung quanh là các vật phẩm cống nạp chưa được ném xuống sông, ngoài ra còn có những vật phẩm mang ý nghĩa tượng trưng: cỏ nuôi gia súc, rìu, xẻng, roi, và gậy chăn ngỗng.
Nhóm người Lumian phải chờ ai đó từ bên ngoài bước vào và thông báo tiễn Tiên Nữ Mùa Xuân rời đi, là có thể vây quanh Ava cùng với tháo bỏ vương miện, vòng cổ, cành cây và lá trên người cô. Trong quá trình này, họ cần để lại một khoảng trống để Tiên Nữ Mùa Xuân có thể rời khỏi cơ thể Ava.
Chỉ trong vòng 20 đến 30 giây, tiếng bước chân vang vọng từ lối vào giáo đường.
Lumian theo bản năng ngẩng đầu lên. Hai bóng người bước vào thánh đường.
Một người là người chăn cừu gầy gò Pierre Berry đã vội vàng trở về để tham gia lễ hội Mùa Chay. Đôi mắt cậu ta trũng sâu, mặc một chiếc áo choàng dài màu nâu sẫm có mũ, thắt dây thừng quanh eo và mang đôi giày da đen mới. Nhưng điều thu hút sự chú ý của Lumian là mái tóc đen bóng nhờn của Pierre giờ đây sạch sẽ và bóng mượt. Ngay cả bộ râu lởm chởm của cậu ta cũng đã được chải chuốt gọn gàng, trông ngắn và tinh tươm hơn trước. Lúc này, đôi mắt xanh của cậu ta ánh lên nụ cười mơ hồ.
Người còn lại là Cha xứ Guillaume Bénet, mặc chiếc áo choàng trắng thêu chỉ vàng, phù hợp với vai trò giáo sĩ của ông ta. Ông có mái tóc đen lưa thưa và mũi hơi khoằm, nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm. Dù chỉ cao chưa đến 1m7, ông ta vẫn trông như cao lớn hơn so với người chăn cừu Pierre Berry.
Cha xứ... Sao ông ta lại tới đây? Lumian ngạc nhiên và bối rối.
Với cương vị là giáo sĩ của Giáo Hội Mặt Trời Rực Cháy Vĩnh Cửu, ông ta không có lý do gì để có mặt ở đây, trong một lễ hội dân gian không có phân đoạn ca ngợi mặt trời.
Tim Lumian đập thình thịch, cậu nhớ lại rằng cha xứ và nhóm của ông ta trước đây đã có những hành động mờ ám, cậu cũng nhớ lại mình từng đắc tội ông ta. Lumian nhanh chóng lùi lại phía cửa sổ thuỷ tinh, di chuyển chậm rãi và im lặng để tránh bị chú ý.
Nhóm người chưa có vây quanh Ava, hiện thân của Tiên Nữ Mùa Xuân, nên họ đang đứng ở các vị trí khác nhau, làm cho hành động của Lumian trở nên khó nhận thấy.
Ava ngạc nhiên khi thấy cha xứ, nhưng nhanh chóng nhớ ra tầm quan trọng của ông ta trong làng. Sự xuất hiện của ông có vẻ hợp lý khi ông đứng ra tuyên bố kết thúc lễ hội Mùa Chay. Ava lại mỉm cười.
Cha xứ Guillaume Bénet và Người chăn cừu Pierre Berry tiến đến gần Ava, và cha xứ cất giọng trầm.
“Tiễn Tiên Nữ Mùa Xuân rời đi.”
Mọi người, ngoại trừ Lumian, vội vàng bước tới vây quanh Ava.
“Tiễn Tiên Nữ Mùa Xuân rời đi!” Người chăn cừu Pierre Berry cúi lưng và mỉm cười hét lớn.
Không ổn! Lumian nhìn cảnh này thì bỗng nhiên cảm thấy điều gì đó không ổn, cơ thể phản ứng trước khi đầu óc kịp nghĩ ngợi, liền chạy về hướng Ava.
Nhưng đã quá muộn. Người chăn cừu Pierre Berry cầm lấy một chiếc rìu từ đống vật phẩm, siết chặt và vung mạnh lưỡi rìu hướng lên trên.
Phụt! Máu phun ra từ cổ Ava, tạo thành một màn sương đỏ dày đặc.
Bịch.
Lumian kinh hãi nhìn đầu của Ava rơi xuống đất và lăn lông lốc vài vòng trong vũng máu, cuối cùng dừng lại, khuôn mặt hướng lên trên.
Đôi mắt cô vẫn còn ánh lên niềm vui sướng.
Vừa bước được hai bước về phía cô, tim Lumian trùng xuống. Cậu lập tức quay người lại và lao về phía cửa kính màu, cơ thể run rẩy trong hoảng loạn.