Lumian nhìn chằm chằm vào mắt Aurore một lúc trước khi chậm rãi hỏi, “Còn vài ngày nữa mới đến lễ Mùa Chay?”
Cậu nghi ngờ chị gái mình đang cố trêu chọc, nhưng chưa bao giờ thấy cô ấy cợt nhả về những chuyện quan trọng. Hiện tại đang là thời điểm then chốt, có thể ảnh hưởng đến cả ngôi làng, thậm chí là sự sống còn của họ.
Aurore nhìn cậu từ đầu đến chân rồi đùa, “Em vừa ngủ trưa xong rồi choáng váng đầu óc sao? Hôm nay là ngày 29 tháng 3 năm 1358. Chúng ta vẫn còn vài ngày trước Mùa Chay.”
Ngày 29 tháng 3... Lumian suy ngẫm về ngày này trong giây lát và tự hỏi liệu mình có đang mơ không.
Cậu đã trải qua Mùa Chay rất rõ ràng, một mùa lễ bắt đầu bằng giai đoạn vui chơi và kết thúc trong thảm sát. Cậu đã chứng kiến người chăn cừu Pierre Berry chém bay đầu Ava bằng một chiếc rìu, máu bắn tung tóe khắp nơi...
Chẳng lẽ mấy sự kiện kia chỉ là nằm mơ? Hay hiện tại mới chính là mình đang mơ... Nhưng cái nào cũng cảm giác quá chân thật, không thể nào là mơ được... Lumian cố gắng tìm kiếm biểu cảm của việc đùa dai trên mặt chị mình, nhưng hoàn toàn không phát hiện được gì.
Đúng là Aurore có thể diễn rất giỏi, nhưng Lumian tin cô ấy không phải kiểu người như thế. Chưa kể họ đã sống cùng nhau năm năm, cậu biết tường tận từng chi tiết trong tính cách cô, không đời nào cô ấy lại có thể lừa được cậu!
Nếu Aurore đang nói dối cậu về chuyện ngày tháng, chỉ có thể thuộc về một trong hai nguyên nhân: Hoặc là cô ấy đang bị cha xứ hoặc một thế lực bí mật nào đó kiểm soát, hoặc là mọi chuyện đã được giải quyết nên cô ấy đang cố trêu đùa cậu.
Nếu cả 2 trường hợp đều không phải, thì khả năng cao là Aurore đang nói sự thật... Tức là thời gian đã quay ngược lại ngày 29 tháng 3, vài ngày trước Mùa Chay. Theo hiểu biết của Lumian về thế giới, chuyện này rõ ràng là không thể xảy ra! Tuy nhiên, thái độ của chị cậu lại khiến cậu bối rối.
Mình phải tìm cách xác nhận... Lumian cố gắng nhớ lại mọi sự kiện trong khoảng thời gian đó và nhận ra mình vẫn nhớ được hầu hết các chi tiết, như là vào ngày 29 tháng 3, Aurore mặc một chiếc váy kiểu dáng nhẹ nhàng màu xanh lam. Cậu cũng nhớ đã gặp Leah, Ryan và Valentine đêm đó, rồi dẫn họ đến nhà thờ để bắt quả tang cha xứ.
“Có chuyện gì vậy?” Aurore giơ tay phải vẫy trước mặt người em trai đang sững sờ.
Lumian nhanh chóng định thần và nói, “Aurore, em vừa nhớ ra một chuyện. Em cần ra ngoài một lát. Em sẽ về ngay!”
Lumian nhận ra cách duy nhất để xác nhận thời gian có thực sự quay về ngày 29 tháng 3 hay không chính là tìm Ava. Nếu cô ấy còn sống, cậu sẽ buộc phải đối mặt với sự thật khó tin này.
Cậu không chờ Aurore đáp lại mà vội vàng chạy ra cửa, lướt qua cô. “Phải gọi chị là chị! Đừng về trễ bữa tối!” Aurore hét theo sau cậu.
Khi chạy về phía nhà Ava Lizier, Lumian sợ rằng nếu cậu chậm một giây thôi, cậu sẽ bị cuốn vào một cơn ác mộng không thể diễn tả và hoàn toàn bị nuốt chửng.
Dọc đường, nhiều dân làng nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cậu, nhưng họ sợ đó lại là một trò đùa do cậu bày ra nên không có ai dừng cậu lại để hỏi lý do.
Cuối cùng, Lumian cũng đến nơi.
Guillaume Lizier, cha của Ava, là một thợ đóng giày nổi tiếng trong làng Cordu và vùng núi xung quanh. Dù gia đình họ không giàu có, nhưng cũng không phải dạng nghèo khó. Họ sống trong một ngôi nhà hai tầng màu xám cùng xanh lam, có một tầng hầm, phía sau có khoảng trống chất cỏ khô, củi đốt và một chuồng ngỗng được sửa chữa.
Khi Lumian đến nơi, thời gian đã gần đến giờ ăn tối, có vài bóng người đang bận rộn trong bếp nhà Lizier. Lumian bước qua cánh cửa đang mở và lập tức nhìn thấy Ava. Cô gái tóc nâu với đôi mắt xanh biếc đang mặc một chiếc váy dài màu xám trắng, đang phụ giúp mẹ chuẩn bị bữa tối. Tay chân cô thoăn thoắt, đôi mắt tràn đầy sức sống. Chỉ cần nhìn qua là Lumian biết cô vẫn còn sống.
Cô ấy thực sự không chết... Lumian nghĩ thầm khi nhìn vào cổ Ava, tìm kiếm dấu vết khâu vá. Trong một tiểu thuyết kinh dị của Aurore, có cảnh một xác chết được khâu lại để giả làm người sống. Nhưng cổ Ava thon dài, mịn màng, không hề có vết sẹo nào.
Guillaume Lizier, thợ đóng giày, nhận thấy Lumian đứng ở cửa liền hỏi:
“Lumian, có chuyện gì vậy?”
Ông ấy có mái tóc nâu rối bù và chiếc tạp dề nâu trắng hơi bóng dầu treo trước người. Ông đứng dậy từ chiếc ghế trong bếp, đi về phía Lumian.
Ava, đang bận rộn trong bếp, quay lại ngạc nhiên nhìn Lumian. Cô thấy Lumian đang sững sờ đứng đó.
“Có chuyện gì vậy?” cô hỏi.
Lumian thoáng bối rối nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại và định viện cớ bâng quơ để giải thích cho chuyến thăm này.
Tuy nhiên, nhìn thấy Guillaume Lizier đang đi tới đã khiến cậu nảy ra một ý tưởng. Cậu cân nhắc một lát rồi hỏi, “Thưa bác, có phải Pierre ở nhà Berry đã đặt một đôi giày da của bác không?”
Cậu nhớ rằng mình và Reimund sẽ gặp người chăn cừu Pierre Berry vào sáng hôm sau và đã rất ngạc nhiên khi hắn ta bỏ đàn cừu của mình để vội vàng trở về tham gia lễ kỷ niệm Mùa Chay, bất chấp sự nguy hiểm của hành trình dài và khó khăn. Thời điểm đó, Pierre Berry đang mang một đôi giày da mềm mới.
Trừ khi hắn ta đến cửa hàng giày ở Dariège để mua giày làm sẵn, còn không thì sẽ phải mất một khoảng thời gian để làm một đôi giày da mới. Điều này có nghĩa là Pierre Berry đã quay lại làng ít nhất hai hoặc ba ngày trước!
Guillaume Lizier ngạc nhiên trước câu hỏi của Lumian và nói:
"Làm sao cháu biết vậy?"
"Pierre Berry trở về từ vài ngày trước, nhưng không nhiều người trong làng biết chuyện này. Nó còn bảo bác đừng nói với ai cả."
Đúng như mình nghĩ… Lumian bịa ra một lý do và nói:
"Cháu thấy một người rất giống cậu ấy, cháu còn tưởng mình bị ảo giác."
"Vì người kia đi một đôi giày da mới, nên cháu đến để xác nhận với bác."
"Là nó đấy." Guillaume Lizier khẳng định. "Lúc bác gặp còn thấy nó đang dắt ba, bốn con cừu, nó nói là chủ thuê đã cho nó."
Không phải họ chỉ thả đàn cừu về làng vào đầu tháng Năm để xén lông và vắt sữa sao? Nếu bây giờ mang vài con cừu về thì chăn thả thế nào được? Việc chăn thả ở các đồng cỏ trên cao nguyên vẫn còn bị cấm... Càng nghĩ, Lumian càng cảm thấy hành vi của người chăn cừu Pierre Berry cực kỳ bất thường. Và biểu hiện của tên này vào cuối buổi lễ càng chứng minh sự phán đoán của Lumian là đúng.
Tuy nhiên, cậu không biết hắn, cha xứ, và những người khác đang mưu tính điều gì hoặc là họ đã làm gì.
Lumian mỉm cười với Guillaume Lizier và Ava rồi nói, “Nếu thực sự là cậu ấy thì cháu yên tâm rồi. Cháu cứ tưởng mình nốc rượu dữ quá nên đầu óc có vấn đề, trông gà hoá cuốc.”
Rồi cậu vẫy tay chào nhà Lizier và nói, “Tạm biệt.”
Khi Lumian rời khỏi nhà Lizier, nụ cười trên mặt cậu nhanh chóng biến mất. Giờ cậu rất chắc chắn rằng hôm nay thật sự là ngày 29 tháng 3. Mình đã quay ngược thời gian, hay những sự kiện kia chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ tiên tri? Nhưng một giấc mơ không thể chân thực đến như vậy. Chúng thật đến mức từng chi tiết đều cực kỳ rõ ràng... Lumian trầm ngâm khi bước đi. Dù thế nào, đó là điều cậu chỉ từng đọc trong tiểu thuyết của Aurore và chưa bao giờ tưởng tượng sẽ xảy ra ngoài đời thực.
Trên đường về nhà, Lumian vòng qua quảng trường và đến bên giáo đường Mặt Trời Rực Cháy Vĩnh Cửu.
Cửa sổ kính màu, lẽ ra đã bị vỡ tan, giờ đây lại nằm trong bức tường một cách hoàn hảo, trên bề mặt là bức tranh miêu tả Thánh Sith đang truyền giáo. Dưới ánh hoàng hôn, tấm kính toả ra ánh sáng lung linh.
Lumian nhìn cảnh tượng này với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Hàng loạt suy nghĩ chen chúc khiến đầu óc cậu như sắp bốc khói vì những xung đột bên trong.
Trên đường trở lại quảng trường, Lumian thấy một bóng người quen thuộc bước ra từ cửa chính của giáo đường.
Lumian thấy người xuất hiện chính là cha xứ Guillaume Bénet, người có chiếc mũi hơi khoằm và phong thái uy nghiêm. Ông mặc một bộ áo choàng dài màu trắng, viền chỉ vàng.
Tim Lumian thắt lại, cậu khẽ cúi người, chuẩn bị tinh thần cho một cuộc tấn công hoặc chạy trốn.
Guillaume Bénet liếc nhìn cậu rồi gật đầu không chút cảm xúc: “Ngày mai đến cầu nguyện đi.”
Ờ... Đúng rồi. Ông ta vẫn chưa bị mình bắt quả tang vào tối 29 tháng 3. Ông ta chưa hề có xích mích gì với mình và cũng không lo lắng rằng kế hoạch bí mật của ông ta sẽ bị lộ... Nghĩ vậy, Lumian liền phản ứng theo bản năng.
Cậu đứng thẳng người và dang rộng hai tay: “Ca ngợi Mặt Trời!”
“Ca ngợi Mặt Trời!” Guillaume Bénet đáp lại với cùng một tư thế.
Sau khi rời khỏi quảng trường làng, Lumian theo thói quen hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra.
Bất chợt, cậu nhận ra một điểm mà trước đó mình đã bỏ qua bởi vì đang bị sốc bởi sự kiện 'Đảo ngược thời gian' này.
Cậu vẫn còn năng lực siêu phàm!
Cậu vẫn là một Thợ Săn!
Cậu không hề thở gấp khi chạy cả đoạn đường đến nhà Lizier, và cậu cũng đã lập tức bày ra tư thế tốt nhất khi đối diện với cha xứ. Điều này có nghĩa là khả năng thể chất hiện tại của cậu vượt xa so với trước khi cậu uống ma dược.
Từ đó, Lumian kết luận rằng những sự kiên kia không phải là một giấc mơ tiên tri.
Cậu đã là một Người Phi Phàm Danh Sách 9!
Tối nay mình sẽ thử bước vào giấc mơ đặc biệt kia xem có thể vào được không, và nếu vào được, xem có thay đổi gì không... Lumian nhanh chóng nghĩ ra bước tiếp theo của mình.
Khi về đến nhà, Lumian giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và ăn tối cùng chị gái Aurore.
Do đứa em trai này thường xuyên gặp rắc rối, cũng không muốn mỗi lần như vậy đều nhờ chị gái dọn dẹp hậu quả, nên thỉnh thoảng lại làm ra biểu hiện giống như này. Do đó Aurore cũng không có hỏi thêm gì, mặc dù cô cảm nhận được có điều gì đó bất thường.
Sau khi rửa bát đĩa và dọn dẹp bếp, Lumian báo với chị rồi đi thẳng đến Quán Rượu Cũ.
Cậu muốn xác nhận xem những người xứ khác không phải dân Cordu có xuất hiện hay không.
Khi bước vào Quán Rượu Cũ, Lumian ngồi xuống quầy bar và chào ông chủ kiêm người pha chế Maurice Bénet cùng người đàn ông trung niên gầy gò, Pierre Guillaume.
“Một ly Whiskey Sour.” cậu nói với vẻ rất quen thuộc.
Whiskey Sour là loại rượu kém chất lượng được ủ từ táo. Nó chỉ đắt hơn một số loại bia trong quán chút xíu và thường được bán trên đường đi tại các thành phố.
Maurice Bénet lầm bầm, “Thằng nhãi keo kiệt, không phải mày thích trải nghiệm nỗi đau của absinthe à?”
Lumian đáp lại câu quen thuộc, “Ông mời tôi à?”
Vừa nói xong câu này, cậu liền cảm thấy bối rối, như thể đã trải qua tình huống này trước đây.
Maurice Bénet lập tức ngừng phàn nàn và rót cho Lumian một ly Whiskey Sour.
Lumian nhấp môi chờ đợi.
Không lâu sau, cậu nghe thấy tiếng leng keng.
Quay lại, cậu thấy Ryan đội chiếc mũ quả dưa tối màu thô ráp, khoác áo choàng dài cũ kỹ và mặc quần vàng nhạt.
Leah thu hút mọi ánh nhìn trong Quán Rượu Cũ với chiếc váy cashmere trắng xếp li, áo khoác màu trắng ngà, đôi bốt Marseillan, và những chiếc chuông bạc nhỏ buộc vào bốt và khăn che mặt.
Tương tự, Valentine cũng mặc áo vest trắng, áo khoác dạ xanh lam, và quần đen, với mái tóc vàng điểm chút phấn.
Cả ba người bước đến quầy bar trong ánh nhìn của mọi người và ngồi cạnh Lumian.
Lumian không ngẩng đầu lên, chỉ nghĩ thầm: Một ly rượu đỏ Dariège, một ly bia lúa mạch, và một ly Cœur Épicé...
Ryan tháo mũ đội đầu và đặt sang một bên. Rồi anh ta nói với Maurice Bénet, “Một ly rượu đỏ Dariège, một ly bia lúa mạch, và một ly Cœur Épicé.”
Lumian thở dài, và Ryan hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Lumian nhấp một ngụm Whiskey Sour rồi nói bằng giọng trầm, “Tôi chỉ là kẻ vô danh, không có thời gian để nhận ra ánh sáng rực rỡ của mặt trời...”
cảm giác déjà vu, mặc dù Lumian từng trải qua thật, nhưng trải lại 1 lần nữa khiến cậu có cảm giác là lạ, giống như déjà vu