Lumian tỉnh dậy trong một thế giới bao trùm bởi làn sương xám nhạt.
Bằng một động tác thuần thục, cậu bật dậy khỏi giường và lao đến bên cửa sổ.
Ánh mắt cậu dừng lại nơi ngọn núi, một ngọn núi khổng lồ bằng đá màu nâu đỏ và đất đỏ nâu sừng sững giữa hoang dã phía xa.
Dù chỉ cao tầm hai mươi hoặc ba mươi mét, nhưng lại khiến người ta có cảm giác ngọn núi vươn thẳng lên tận mây, như muốn xuyên thủng bầu trời. Lumian theo bản năng dùng từ “đỉnh núi” để diễn tả nó, vì ấn tượng quá sâu sắc mà nó tạo ra.
Dưới bóng dáng khổng lồ của nó, tàn tích của những công trình đổ nát bao quanh vùng đất hoang vu, xếp chồng lên nhau, lớp này chồng lên lớp khác.
Dựa vào thể hình của con quái vật cầm khẩu súng săn, mình đoán nó rất giỏi trong việc chạy và nhảy. Nó dường như cũng sở hữu một chút trí khôn, ít nhất là đủ để sử dụng một vũ khí phức tạp như súng săn...
Nó có khả năng lần theo dấu vết cực kỳ đáng gờm. Không biết nó có siêu năng lực giống như Aurore hay không...
Khi Lumian tập trung suy nghĩ, các chi tiết về mục tiêu dần hiện lên.
Cậu đưa ra phán đoán sơ bộ, nếu đối đầu trực diện với quái vật cầm súng săn, xác suất bị nó đánh chết tới khoảng 90%... Còn nếu như cố gắng sử dụng đặc thù ở trên bản thân cậu thì thậm chí còn được chết nhanh hơn... Bởi vì một khi cậu tiến hành minh tưởng, bản thân liền rơi vào trạng thái gần như sắp chết một khoảng thời gian, lúc đó thì con quái vật kia chỉ cần đánh một cái là tiễn cậu về cõi cực lạc...
Loại trừ các phương pháp đối đầu trực diện, thì các phương án đánh lén hay ám sát cũng không khả thi. Lý do thứ nhất là với năng lực theo dõi dấu vết cực kỳ đáng gờm của đối phương, cậu không có khả năng ẩn nấp, khó lòng mà đánh lén. Thứ hai, Lumian cũng không có thứ gì có thể tấn công tầm xa, nếu như cậu có một khẩu súng lục thì còn suy nghĩ tiếp...
Trong hai ngày qua, Lumian đã vắt óc tìm kế hoạch. Và cuối cùng, một giải pháp xuất hiện: đặt bẫy!
Cậu đã từng mạo hiểm vào sâu trong núi cùng những thợ săn trong làng, học được cách bố trí một số cạm bẫy đơn giản. Sau đó qua những lần áp dụng chúng vào mấy trò đùa của cậu, độ thuần thục tăng lên không ít.
Kế hoạch ban đầu của Lumian là dùng dầu làm vũ khí. Cậu dự định đổ đầy dầu một thùng lớn, buộc dây vào nó và giấu nó ở trên cao. Khi mục tiêu đến gần, cậu sẽ kéo dây, khiến thùng dầu đổ xuống, nhấn chìm hắn trong dầu. Sau đó, cậu sẽ châm ngọn đuốc và ném về phía nó.
Tuy nhiên, sau khi cân nhắc, cậu quyết định từ bỏ ý tưởng này.
Con quái vật kia thể hiện khả năng lần theo dấu vết đáng gờm, đương nhiên không thể đánh giá thấp khứu giác của nó. Chưa kể mùi dầu rất dễ nhận ra, và nếu cậu dùng những mùi nặng hơn để che đậy, cũng không chắc đối phương sẽ không nhận ra, sợ rằng con quái vật này thậm chí có thể phân biệt được cả những bất thường nhỏ nhất, như loài chó hoang.
Cuối cùng, Lumian chọn cách đào một hố sâu và cắm cọc ở đáy.
Cậu biết kế hoạch này có một vấn đề nhất định. Với khả năng của con quái vật, có khả năng cao là nó sẽ phát hiện ra sự bất thường từ trước và nhận ra cái bẫy.
Biện pháp của Lumian là tìm cách giảm sự cảnh giác của nó xuống bằng cách lợi dụng điểm mù trong tư duy. Nói cách khác, chỉ có thể hy vọng rằng chỉ số thông minh của nó sẽ không quá cao. Trong tình huống này, vũ khí của Lumian đã thua kém của con quái vật rồi, chỉ có thể sử dụng lợi thế còn lại, cũng là lợi thế lớn nhất của con người: bộ não.
Ít nhất từ lần chạm trán trước, có thể thấy con quái vật kia có chỉ số thông minh nhất định, nhưng sẽ không có quá cao... Lumian tự trấn an bản thân.
Đương nhiên, cậu không vì vậy mà khinh địch, cậu định sẽ lên kế hoạch với giả thiết con quái vật kia có khả năng tư duy như một con người bình thường.
Ví dụ như Pons Bénet.
Không, tên đó thì lại quá ngu rồi, thua cả con bò. Nếu không phải vì đám tay chân của hắn, mình đã bắt hắn quỳ xuống và gọi mình là cha rồi. Sau một lúc suy nghĩ, Lumian nâng cao kỳ vọng về con quái vật này. Ừm, coi như chỉ số thông minh của nó ngang với tên cha xứ nhưng thất học.
Cậu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hướng về một khoảng đất hoang giữa nơi ở và đống tàn tích.
Chỗ kia khá gần 'vùng an toàn'-nhà của cậu, ít nhất là gần hơn so với tàn tích. Tuy nhiên lại có quá ít vật che chắn, không thích hợp để phục kích.
“Chỗ kia nếu dùng để đặt bẫy thì khá tốt, nhưng nếu mình dùng bản thân để làm mồi nhử, con quái vật hoàn toàn có thể phát hiện mình từ xa, sau đó đương nhiên sẽ dùng súng bắn, không việc gì phải lại gần, không thể khiến nó sa vào bẫy được...” Lumian lẩm bẩm, cân nhắc xem có nên mạo hiểm vào tàn tích để giăng bẫy.
Kế hoạch của cậu nhanh chóng hình thành, chỉ còn một vấn đề: việc đào một hố sâu và cắm cọc dưới đáy sẽ mất nhiều thời gian. Lumian không thể mong đối phương đợi đến khi cậu hoàn thành.
Sau một lúc suy nghĩ, Lumian dang tay ra, làm động tác “Ôm Mặt Trời.” Cậu cầu nguyện sốt sắng hơn bao giờ hết:
"Thần của con, Cha của con, xin hãy ban phước và giúp đỡ con đối phó với quái vật kia".
"Ca ngợi Mặt Trời!"
Dù sao đi nữa, trên đời này, không có thứ gì chắc chắn 100% cả, nghĩ như vậy, Lumian không do dự nữa. Cậu vơ lấy chiếc chĩa và cái rìu từ trong phòng ngủ rồi tiến vào thư phòng.
Xem xét vũ khí của mục tiêu, Lumian biết mình cần thay đổi trang bị phòng thủ.
Cậu cởi bộ đồ vải bông ra và buộc những quyển sách cứng lên ngực và lưng bằng dây thừng.
Đây là bộ áo giáp bằng giấy tạm thời!
Cậu mơ hồ nhớ chị gái mình từng cảnh báo rằng trang bị kiểu này có khả năng gây tổn thương nội tạng, nhưng lúc này cậu còn tâm trí đâu mà lo mấy việc đó.
Lumian duỗi người, kiểm tra xem liệu trọng lượng của các cuốn sách có gây cản trở khả năng chiến đấu của cậu không. Sau đó, cậu khoác lên mình chiếc áo da rồi bước xuống tầng dưới, thu thập vật liệu để chuẩn bị cho cái bẫy của mình.
Chẳng bao lâu sau, Lumian nắm chắc cái xẻng và đống dây thừng buộc quanh eo, một phần để leo trèo, phần còn lại để làm lưới dây thay cho cành cây. Hít sâu một hơi, cậu tự động viên tinh thần trước thử thách phía trước, dùng tay phải đang siết chặt chiếc rìu sắt, mở cửa ra.
Sương mù xám mờ dần lan rộng khắp vùng hoang vu, Lumian từng bước tiến về phía đỉnh núi nhuốm màu đỏ máu. Lumian len lỏi qua bầu không khí tĩnh lặng đến rợn người, dần dần tiếp cận mép tàn tích.
Cậu đi vòng ra một đoạn xa rồi ném cái xẻng, cây chĩa, dây thừng và các dụng cụ khác vào một góc tối trong một tòa nhà đổ sập. Với chỉ một chiếc rìu trong tay, cậu quay lại vị trí ban đầu và tiếp tục di chuyển vào sâu bên trong đống đổ nát một cách thận trọng, tránh gây chú ý.
Khi cuối cùng đã đến chỗ mà con quái vật ba mặt từng khiến cậu kinh hãi, Lumian dừng lại gần một phút, sau đó quay người lại, đi trở về. Đi được nửa đường, cậu rẽ sang một hướng khác, vòng trở lại căn nhà đổ nát nơi cậu đã cất đồ.
Tiến đến gần, Lumian dò xét địa hình, tìm một vị trí phù hợp để đặt bẫy.
“Có một khe hở tương đối rộng và thấp ở đây. Chỉ cần chỉnh sửa một chút, nó sẽ trở thành một cái bẫy hoàn hảo và giúp mình tiết kiệm được thời gian quý báu. Còn cái bẫy thứ hai thì mất thời gian hơn, hy vọng con quái vật sẽ không lại đây quá sớm...”
Lumian lấy lại xẻng và các dụng cụ, quay về vị trí đã chọn và bắt đầu công việc. Sau khi chỉnh sửa khe hở, cậu dùng rìu chặt một mẩu gỗ sắc nhọn và gắn vào đáy bẫy. Cậu làm một cái lưới từ dây thừng, trùm nó lên bẫy và phủ đất lên, đảm bảo nó hòa hợp hoàn toàn với môi trường xung quanh.
Với mọi thứ đã sẵn sàng, cậu bắt đầu mô phỏng hành động của con quái vật đang lần theo dấu vết của mình:
"Nếu con quái vật này có sự tinh nhạy như mình nghĩ, nó sẽ cảm nhận được cái bẫy đầu tiên và chọn đi vòng qua, thậm chí có thể nó sẽ nhảy qua. Tuy nhiên, trường hợp nào đi nữa thì nó cũng sẽ đi tới chỗ này..."
"Mình phải chọn 1 vị trí nấp sao cho ban đầu nó không thấy mình, chỉ khi vượt qua cái bẫy đầu tiên thì nó mới phát hiện ra mình... Ừm, cho nên mình chỉ có thể trốn ở chỗ này..."
Lumian ước lượng khoảng cách bằng đôi chân và xác nhận tầm nhìn, rồi ngồi dựa vào bức tường còn nguyên vẹn.
Sau đó, cậu bắt đầu đào cái bẫy thứ hai, một bẫy dành cho “người bình thường”:
Lumian biết rằng khi ai đó đã lần theo dấu vết và dễ dàng nhận ra bẫy đối phương giăng ra, lại phát hiện kẻ địch đang mai phục gần đó, họ sẽ dễ dàng trở nên đắc ý, chủ quan, khiến họ bỏ qua khả năng tồn tại của một cái bẫy thứ hai, vội vàng lao tới con mồi một cách ngông cuồng.
Đó là điểm mù tư duy thường thấy của những kẻ có trí tuệ bình thường.
Lumian chỉ có thể cầu mong con quái vật không đủ thông minh, ít nhất là không vượt mức mà cậu ước lượng... Nếu không, cậu không còn cách nào khác ngoài bỏ chạy. Lúc đó, khả năng cao là cậu sẽ bị nó đuổi kịp và bỏ xác tại nơi khỉ ho cò gáy nào đó, khó mà có thể quay lại nhà và trốn vào “vùng an toàn.”
Sự bất thường ở Cordu đã buộc cậu phải đưa ra quyết định mạo hiểm này.
Mỗi giây trôi qua, Lumian càng trở nên cảnh giác, cuối cùng đã thiết lập xong cái bẫy thứ hai, mà con quái vật cầm súng săn kia vẫn chưa xuất hiện. Các con quái vật khác cũng thế.
Lumian cuối cùng cũng có thể an tâm một chút. Sau khi cất xẻng và các đồ đạc khác, cậu đứng thẳng người, giang rộng cánh tay:
“Ca ngợi Mặt Trời!” cậu thốt lên đầy nhiệt huyết.
Lumian thu mình lại bên bức tường và quỳ gối, ánh mắt chăm chú hướng về chiếc bẫy đầu tiên. Từ chỗ của cái bẫy đó không thể nhìn thấy nơi cậu nấp, bởi vì có một tòa nhà sụp đổ cản trở hoàn toàn tầm nhìn.
Cậu kiên nhẫn chờ đợi. Cậu cảm nhận rõ trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Với cậu, đây là lần đầu tiên cậu có loại trải nghiệm này.
Là một kẻ lang thang, Lumian đã từng chạm trán với không ít “kẻ thù” to lớn và lực lưỡng hơn cậu. Nhưng họ chỉ muốn lấy đồ ăn, tiền bạc, và chỗ ngủ. Ngay cả khi có ai đó vô tình bỏ mạng, đó cũng chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.
Nhưng giờ đây, đối thủ của cậu là một sinh vật quái dị không tuân theo luật lệ hay đạo đức của con người. Nó mạnh hơn Lumian gấp nhiều lần, thậm chí có thể sở hữu vài năng lực siêu nhiên. Nếu kế hoạch của cậu thất bại, kết cục gần như đã được định đoạt.
Thình thịch, thình thịch... tim Lumian như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ai cũng muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, và Lumian không phải ngoại lệ.
Hít vào, thở ra… hít vào, thở ra…
Lumian cố gắng hít thở sâu để giữ bình tĩnh, nhưng điều đó không mấy hiệu quả.
Trong khoảnh khắc, cậu vừa mong con quái vật kia nhanh chóng xuất hiện, lại vừa mong nó không xuất hiện.
Cậu mong con quái vật xuất hiện bởi vì điều đó có thể kết thúc tình huống này, dù kết quả tốt hay xấu, thì ít ra cậu không còn phải lo lắng, căng thẳng, hồi hộp, khẩn trương như bây giờ.
Đồng thời cậu mong nó sẽ không xuất hiện đơn giản là vì cậu sợ hãi việc phải đối mặt với nó.
Nhận ra rằng mình không thể tiếp tục như vậy, cậu tự nhủ: “Mình làm việc này là để không vướng chân Aurore”. Đồng thời, cậu cũng thử minh tưởng để có thể tập trung suy nghĩ lại.
Dù khó khăn hơn trước, Lumian cuối cùng cũng phác họa được mặt trời đỏ thẫm trong tâm trí.
Chỉ cần nhìn thấy nó thôi cũng giúp cậu vơi bớt căng thẳng phần nào, mặc dù cậu vẫn run lên vì sợ hãi.
Đột nhiên, một âm thanh xào xạc khe khẽ vang lên.
Nghe như thể tại một đồng cỏ nào đó mà cậu không thể nhìn thấy, có một người chăn cừu đang rón rén tiến lại gần.