Lumian không có thời gian để nghỉ ngơi quá lâu. Cậu phải tiếp tục di chuyển vì sợ rằng những con quái vật khác có thể xuất hiện. Sau khi lấy lại hơi thở, cậu cố gắng chịu đựng cơn đau ở cổ và lưng, từ từ tiến lại gần xác con quái vật.
Lumian nắm chặt rìu trong tay phải, sẵn sàng tung đòn nếu sinh vật này chưa hoàn toàn chết.
Sau khi cẩn thận lục soát cơ thể con quái vật bằng tay trái, cậu tìm thấy ba đồng xu trị giá 5 coppet, hay còn được gọi là "lick" và một chiếc túi vải rỗng.
“Chỉ có nhiêu đây thôi à?” Lumian lẩm bẩm, thất vọng vì không tìm thấy gì liên quan đến siêu năng lực.
Nếu không phải vì siêu năng lực, cậu việc gì phải liều mạng chỉ để giết chết con quái vật này?
Nếu Lumian không có điểm đặc thù trong giấc mơ này, cậu đã trở thành bữa ăn của con quái vật rồi.
Lumian loạng choạng đứng dậy và nhìn về phía đầu của con quái vật cầm súng săn đã lăn qua một bên, cầu nguyện rằng thứ cậu tìm kiếm nằm ở đó.
Vào khoảnh khắc ấy, một ánh sáng đỏ thẫm xuất hiện trên thi thể con quái vật.
Những ánh sáng này giống như đom đóm, từ từ tụ lại về một điểm một cách kiên định.
Lumian kinh ngạc nhìn, một niềm vui sướng bắt đầu dâng lên trong lòng.
Hiện tượng này chắc chắn phải liên quan đến siêu năng lực!
Không lâu sau, một chất lỏng dính, màu đỏ đậm xuất hiện trên ngực con quái vật, và không còn đốm sáng nào khác.
Lumian cẩn thận cúi xuống và đưa tay bắt lấy khối chất đó.
Nó trơn tuột đến nỗi cậu phải thử hai lần mới có thể giữ chặt trong lòng bàn tay.
Nó nhẹ bất ngờ, nhưng lại có một kết cấu và độ đàn hồi nhất định. Bề mặt cảm giác mịn màng như kính…
“Cái quái gì thế này?” Lumian tự lẩm bẩm, nhận ra một lần nữa rằng cậu hoàn toàn mù tịt về thần bí học.
Trong lúc đang lẩm bẩm, Lumian bỗng ngửi thấy cái thứ kỳ lạ này đang phảng phất ra một mùi máu tanh nồng. Bản thân cậu lại cảm thấy mình đang dần trở nên mất kiên nhẫn, đồng thời có một sự nóng nảy bực bội khó có thể diễn tả bằng lời đang dần trào lên từ bên trong cậu.
Trong thoáng chốc, cậu chỉ muốn giơ rìu lên và băm xác con quái vật ra nhiều mảnh để giải toả đống cảm xúc khó chịu này.
May mắn là Aurore từ trước đến nay đã cảnh báo nhiều lần cho cậu về việc nguy hiểm của việc theo đuổi sức mạnh phi thường, Lumian vẫn luôn cảnh giác ở những tình huống như thế này, luôn luôn theo dõi trạng thái bản thân, cũng không vì thứ tách ra từ con quái vật mà trở nên vui sướng quá mức, cho nên đã nhanh chóng phát hiện có điều gì đó không ổn.
Nó ảnh hưởng đến tâm trí của mình sao? Lumian lập tức ném khối chất đỏ sẫm vào chiếc túi vải mà cậu tìm thấy khi lục soát con quái vật.
Ngay khi không còn tiếp xúc với khối chất đó, cậu liền lấy lại được trạng thái bình tĩnh khi nãy cùng một chút cảm giác hưng phấn còn sót lại sau trận tử chiến.
Cơ thể cậu vẫn run nhẹ, nhưng cậu đã lấy lại được sự kiểm soát.
“Quả nhiên...” Lumian thì thầm vui vẻ khi lấy lại tỉnh táo.
Cậu buộc chặt túi vải và gắn nó vào khóa thắt lưng.
Sau một lúc suy nghĩ, Lumian lại gỡ chiếc túi ra và cất nó vào túi trong của áo khoác da.
Điều đó mang lại cho cậu một cảm giác an tâm hơn, giảm thiểu nguy cơ mất nó!
Khi những chiếc cúc áo của cậu bung ra, cuốn sách từng ép sát vào lưng Lumian mất chỗ dựa và rơi xuống đất.
Nó đầy lỗ thủng và tả tơi, hoàn toàn không nhìn ra được hình dạng ban đầu.
Lumian nhận ra đó là cuốn “Tuyển Tập Đề Thi Tuyển Sinh Đại Học” mà chị gái Aurore đã chuẩn bị cho cậu. Đây chính là thứ đã đỡ một phát súng săn, cứu cậu một mạng.
Dĩ nhiên, công lao không hoàn toàn thuộc về cuốn sách này.
Lumian nhặt cuốn sách luyện đề lên và chậm rãi quay lại bên xác con quái vật, nở một nụ cười sảng khoái:
“Thấy chưa, tri thức chính là sức mạnh!”
Sau khi nói xong, cậu định ném cuốn sách vào mặt con quái vật, nhưng rồi lại nghĩ đến việc Aurore đã bảo ra bao nhiêu tâm huyết để biên soạn nó, cậu không thể nỡ lòng vứt nó đi.
Lumian cài cuốn sách vào thắt lưng, kéo xác con quái vật tới bẫy và quẳng nó xuống, sau đó lại xách đầu con quái vật lại, đá nó xuống hố nốt.
Sau khi dọn sạch chiến trường, Lumian thu dọn đồ đạc, bao gồm cả khẩu súng săn không còn đạn, cây chĩa, và xẻng của mình, rồi rút lui về vùng hoang dã.
Cậu thỉnh thoảng lại nhìn lại phía sau khi bước đi, luôn trong tư thế cảnh giác.
Cuối cùng cậu cũng trở về nhà, leo lên cầu thang và nhảy vào phòng ngủ.
Chỉ khi ấy, cậu mới thật sự thả lỏng cơ thể. Cơn đau đã bào mòn cơ thể cậu, sự khó chịu hiện rõ, và cơn kiệt sức trào ra.
Cậu ngồi phịch xuống mép giường, phải mất một lúc lâu để lấy lại sức lực. Nhưng cậu không vội vàng đi ngủ ngay mà cần phải kiểm tra tổn thương. Lumian cởi quần áo ra và bước tới tủ quần áo, đứng trước gương toàn thân.
Cổ cậu bị sưng lên, và những dấu tay đẫm máu đã chuyển thành một màu xanh đen đáng ngại. Lưng cậu đầy vết bầm tím, và khắp người là những vết xước và vết cắt.
"Thậm chí có một chút cái gọi là nội thương như Aurore từng nói, không biết lần tiếp theo vào thế giới mơ này thì có tự động bình phục hay không..." Cậu không khỏi nghĩ lại về trận đấu. Đó là một thất bại, nhưng không hẳn là hoàn toàn thất bại.
Ở nửa đầu trận đấu, cậu chấm điểm cho bản thân khá cao. Không chỉ lợi dụng trí thông minh thấp của con quái vật để dẫn dụ nó vào cái bẫy thứ hai, cậu còn thực hiện đúng kế hoạch đã định, chơi trò mèo vờn chuột một cách hoàn hảo. Cậu đã kéo dài trận đấu đến khi con quái vật sắp không chịu nổi những vết thương của nó. Tuy nhiên còn vài điểm thiếu sót, chủ yếu đến từ việc cậu quá thiếu kinh nghiệm, thay vì tìm tảng đá nặng nào đó và ném vào hố, cậu lại chọn đâm nó bằng cây chĩa thép.
Trong nửa sau của trận đấu, cậu lại quá tự tin và đánh giá thấp trí thông minh của con quái vật. Sự thiếu kinh nghiệm chiến đấu đã khiến cậu rơi vào bẫy của nó và suýt mất mạng.
Tình hình đó đáng lẽ là thảm họa. May thay, những thành công trước đó của cậu đã đẩy con quái vật đến giới hạn, nên nó không thể giết cậu ngay lập tức. Điều này cho cậu cơ hội hoàn thành minh tưởng và triệu hồi “đặc thù” của bản thân.
Trước trận đấu này, Lumian không ngờ cái 'đặc thù' kia của cậu lại có hiệu quả mạnh mẽ như vậy. Nó khiến con quái vật chìm vào nỗi sợ hãi không thể khống chế, một nỗi sợ mà ngay cả khi phải dính những đòn tấn công chí mạng, nó vẫn không thể thoát khỏi.
Cậu từng lo rằng trạng thái cận kề cái chết khi triệu hồi 'đặc thù' sẽ khiến cậu nộp mạng cho đối thủ.
'Đặc thù' này quả nhiên rất đặc thù và cũng rất ghê gớm... Lumian thở dài và chợt ngộ ra.
Có khi nào, những con quái vật trong đống tàn tích tránh xa nhà cậu, để cho nơi này thành “vùng an toàn” là bởi vì bên trong có thứ gì đó còn đáng sợ hơn. Có thể chính là chủ nhân của âm thanh bí ẩn mà cậu nghe thấy khi triệu hồi 'đặc thù'!
Lumian giật mình khi nghĩ đến điều này.
Bản năng thúc giục cậu lục soát mọi ngóc ngách trong nhà để tìm thứ đáng sợ kia, nhưng cậu nhanh chóng từ đỏ ý định này.
Sinh vật mà ngay cả con quái vật cầm súng săn cũng bất lực thì quả thật không nên chọc vào.
Lúc này, mọi thứ đều yên bình, và tốt nhất là nên giữ nguyên như vậy. Cậu phải duy trì trạng thái hiện tại của “ngôi nhà an toàn” và không cần phải vén bức màn bí ẩn.
Yên bình được ngày nào thì hay ngày đó, còn có những nguy hiểm nào tiềm ẩn, thì sau này rồi tính...
"Ừm, 'sau này' không phải là sau này, mà là sau khi mình trở thành người phi phàm, nắm giữ được sức mạnh thần kỳ đến một mức độ nhất định...".
Lumian nhìn vào chiếc túi vải trong tay trái. Dù đang soi gương kiểm tra thương tích, thân trần, cậu vẫn không buông tay khỏi nguồn sức mạnh phi phàm này, cậu đã cố gắng rất nhiều để có được nó.
Mình nên sử dụng thứ này như thế nào đây? cậu tự hỏi, mở túi vải ra và nhìn chằm chằm vào khối chất đỏ đậm bên trong.
Khối chất nằm im dưới đáy túi, hình dạng không ổn định nhưng rõ ràng là không có đặc tính sống.
Lumian, người chẳng biết gì về thần bí học, tự hỏi liệu mình nên ăn nó, thực hiện nghi thức để dung hợp nó vào cơ thể, hay hiến dâng nó cho một thực thể bí ẩn nào đó.
Hai biện pháp phía sau là cậu biết được sau khi đọc quyển “Tấm màn bí ẩn”. Nếu là trước đây, cậu sẽ chỉ nghĩ đến một biện pháp duy nhất: “Ăn!”
Lumian không vội vàng đưa ra quyết định. Cậu định tìm kiếm lời khuyên từ quý cô bí ẩn ở Quán Rượu Cũ trước.
Lumian tin chắc rằng quý cô đó sẽ cung cấp manh mối giúp cậu tận dụng sức mạnh từ khối cầu đỏ thẫm và đạt được năng lực siêu phàm. Cậu cảm nhận được rằng cô ấy có lý do riêng để làm vậy, dù bản thân không hiểu rõ lý do đó là gì. Thậm chí nếu vẫn không được, cậu vẫn có thể nhờ chị gái mình giúp đỡ.
Sau khi thay đồ thong thả, Lumian cất khối cầu đỏ vào túi áo khoác cùng với số tiền mặt cậu tích lũy được. Cuối cùng, cậu ngã người lên giường, kiệt sức đến mức không muốn nhúc nhích. Mặc dù cổ, lưng và cả cơ thể đau nhức, sự mệt mỏi tột độ đã nhấn chìm cậu, khiến cậu nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
---
Khi Lumian mở mắt, cậu bị chói mắt bởi ánh nắng đã xuyên qua rèm cửa, chiếu sáng cả căn phòng. Từ từ ngồi dậy, cậu cảm thấy khắp người đau ê ẩm như vừa bị người nào đó đánh đập trong mơ.
Đúng thật là mình vừa bị đánh nhừ tử... Những vết thương trong giấc mơ thực sự phản ánh vào hiện thực, nhưng rõ ràng mức độ có phần giảm nhẹ. Lumian cố gắng vận động thử, cảm nhận cơ bắp nhức mỏi đôi chút nhưng cũng không quá ảnh hưởng, khiến cậu có phần yên tâm.
Tuy nhiên, khi cậu thò tay vào túi áo...
“Không có... Không có gì cả!” Lumian không thể mang khối cầu đỏ kia ra ngoài hiện thực.
Khuôn mặt cậu trở nên nghiêm nghị, đôi mày nhíu chặt lại. Lumian không biết phải làm gì tiếp theo. Khối cầu đỏ, thứ rõ ràng có liên quan đến sức mạnh siêu phàm, vẫn không theo cậu trở lại hiện thực. Điều này khác với những gì quý cô bí ẩn ở Quán Rượu Cũ đã nói.
Lumian lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng thay đồ và rời khỏi phòng.
Khi đi dọc hành lang, cậu nhận thấy cửa phòng rửa mặt đang mở toang. Aurore đang đứng trước gương, nghiêm túc đánh răng.
“Chào buổi sáng,” Lumian lên tiếng chào chị gái.
“Đâu còn sớm nữa. Em dậy muộn quá đấy...” Aurore lầm bầm không rõ lời.
Phụt! Tóc vàng của cô, đang buộc lại thành đuôi ngựa, đung đưa khi cô nhổ nước ra khỏi miệng. Cô quay lại nhìn Lumian.
“Đêm qua em lại gây chuyện gì sao?”
“Con cú còn ở ngoài đó mà. Sao em dám đi ra ngoài?” Lumian đáp lại bình tĩnh.
“Cũng đúng.” Aurore không nói thêm gì về chủ đề đó và chuyển sang dặn dò, “Chút nữa nhớ mang năm verl d'or tới chỗ quản lý hành chính để gửi điện báo.”
Lumian gật đầu. Đây là chìa khóa để họ thoát khỏi Cordu, đương nhiên cậu sẽ không bao giờ quên.
Sau bữa sáng, Lumian lập tức đến quảng trường làng, nơi văn phòng quản lý hành chính nằm trong một tòa nhà hai tầng.
Khi đến văn phòng, Lumian phát hiện vị quan quản lý Béost vẫn chưa có mặt, nhưng các nhân viên còn lại đã bắt đầu công việc trong ngày.
Lumian thanh toán phí cần thiết và lập tức gửi điện báo. Sau khi xong việc, Lumian quay người rời đi và bước về hướng Quán Rượu Cũ.
Rất có khả năng quý cô bí ẩn chưa thức dậy, nhưng Lumian sẵn lòng chờ đợi.
Để có thể sở hữu sức mạnh phi phàm, Lumian đã phải chờ đợi rất lâu rồi, đợi thêm tí nữa cũng chả sao.