Prologue – Mở đầu
Đế chế – một quốc gia lớn nhất trên lục địa.
Nó đã biến một số vương quốc khác thành các nước Chư hầu, và cưỡng bức nuốt chửng những vùng đất không thể phát triển vì người nhập cư hay quái vật.
Trung tâm của tất cả những việc này là ngài Đại Công tước và các Hiệp sĩ đáng sợ của hắn ta.
Đại Công tước Victor Morte, hắn còn được gọi với một cái tên khác là ‘Tử thần’.
Và hôm nay, tôi sẽ kết hôn cùng với người đàn ông đó.
Chương 1
Đất nước nơi mùa đông được sinh ra là một vương quốc đã bị khuất phục bởi Đế chế trong hơn 100 năm qua.
Phần phía bắc của vương quốc là một vùng đất cằn cỗi và khó trồng trọt. Nơi đó có rất nhiều quái vật, cũng như có rất nhiều người chết vì mùa đông khắc nghiệt kéo dài.
Vì vậy, người dân trong vương quốc đều học cách cầm kiếm, bất kể họ là ai. Cho dù là phụ nữ, họ cũng phải học cách khâu da thú thay cho việc thêu thùa. Mọi người đã quen thuộc với những việc đó như cái cách mà họ thuộc lòng những bài hát xưa cũ vậy.
Khi mùa đông kéo dài, họ chia sẻ thức ăn cho nhau, dùng lửa để gây thu hút quái vật và săn lùng chúng.
Và đó là nơi mà nàng đang sống.
Là một nơi mà bạn phải cắt bỏ bàn tay và bàn chân đã bị đông cứng của mình để tồn tại.
Vào một ngày cuối mùa đông như vậy, một vị khách đã ghé thăm Cung điện Hoàng gia. Người đó có một cái tên sang trọng đến mức hoàn toàn không phù hợp với nơi này một chút nào.
Đại Công tước Morte, người chinh phục vĩ đại của Đế chế.
Chuyến thăm của Đại Công tước không chỉ khiến Thủ đô đảo lộn mà còn khiến cả điền trang nơi mà nàng đang sống trở nên lo sợ.
“Tại sao hắn ta lại đến đây?”
“Hắn đến để tiêu diệt chúng ta sao?”
“Hay là… hắn đến để giết nhà vua và tự mình xưng vương?”
Trong lúc nghe bọn họ xì xào to nhỏ, tay nàng vẫn miệt mài mài kiếm.
‘Dù mục đích của người đàn ông đó là gì, thì cũng không liên quan đến mình.’
‘Sẽ chẳng có gì thay đổi cả.’
‘…’
“Thưa Bệ hạ.”
Nhưng bây giờ, nàng lại đang đứng trước mặt người đàn ông được gọi là ‘Tử thần’ kia.
“Đến gần đây, cô gái trẻ tuổi.”
Nàng lúng túng nâng gấu váy và nhìn vị vua đang vẫy tay gọi mình.
Trông ông ấy thật già yếu.
Đó cũng là lý do khiến cho người đàn ông ngồi bên cạnh nhà vua trông nổi bật hơn hẳn.
‘Tử thần, Victor Morte.’
Người đó có ngoại hình rất đẹp mắt, hoàn toàn không phù hợp với cái biệt danh u ám kia.
Với vóc dáng cao ráo và bờ vai rộng, kết hợp với các đường nét góc cạnh trên khuôn mặt và làn da hơi rám nắng, hết thảy đều hoàn toàn trái ngược với những khuôn mặt nhợt nhạt khác trong cung điện.
Rõ ràng là đang rất mệt mỏi sau một cuộc hành trình dài, nhưng sự uy nghiêm tỏa ra từ người đàn ông đó khiến mọi người hiểu được tại sao ngài ấy lại được mệnh danh là Chiến binh khét tiếng nhất lục địa.
Nàng cúi đầu, cho dù có nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì nàng vẫn không thể hiểu nổi tại sao mình lại được nhà vua triệu tập.
Bởi vì nàng không phải là một người phụ nữ quá nổi tiếng trong xã hội.
Nàng chỉ là một quý tộc nhỏ trong một vùng nhỏ, thậm chí nàng còn chưa bao giờ mặc váy trong đời.
Nhà vua lên tiếng giới thiệu về nàng.
“Cô gái trẻ này là hiệp sĩ giỏi nhất trong vương quốc của chúng tôi.”
‘Hả?’
Nàng không nhịn được mà ngẩng đầu lên trong giây lát.
‘Ngài ấy đang tìm kiếm hiệp sĩ sao? Có phải Đại Công tước đến đây để chiêu mộ binh lính không?’
Đại Công tước nhìn nàng, không nói lời nào. Ánh mắt sắc bén của ngài quét qua người con gái trẻ tuổi từ trên xuống dưới một lượt.
“Ngươi có biết cách sử dụng kiếm không?”
Nàng siết chặt gấu váy, không biết nên đáp lời như thế nào.
Nàng không biết nên giải thích làm sao về việc kiếm thuật của nàng được cho là giỏi nhất ở đất nước này cả.
Vì thế, nàng đã nói điều mà bản thân mình chắc chắn nhất:
“Ta biết cách tự bảo vệ mình.”
Đôi mắt trũng sâu của Đại Công tước chăm chú nhìn nàng, ánh mắt họ chạm nhau trong phút chốc.
“Tên của ngươi là gì?”
“Amarion Amari, thưa Đức ngài.”
“Victor Morte, ta có một đề nghị dành cho ngươi.”
Đại Công tước từ từ đứng dậy, chiếc áo choàng đen phất lên như làn sóng tử thần khi ngài bước đến gần nàng, giống như một làn nước màu đen đang từ từ dâng lên đến nỗi muốn nuốt chửng ngai vàng.
Đại Công tước đưa tay về phía Amarion.
“Nàng sẽ lấy ta chứ? Ta sẽ biến nàng trở thành người phụ nữ cao quý nhất trong Đế quốc.”
‘Hả?’
Nàng cảm thấy hình như có cái gì đó đang đánh vào đầu mình.
Người đàn ông này đang cầu hôn nàng?!
‘Đại Công tước Morte, với mình…’
✦・━・✦・━・✦
Có rất nhiều lý do để nàng từ chối lời cầu hôn này.
Mùa đông vẫn chưa kết thúc, vì thế điền trang có rất nhiều việc dang dở đang đợi nàng trở về hoàn thành.
Và điều quan trọng nhất là, nàng không hề quen biết người đàn ông này.
Nhưng ngay tại thời điểm đó, ngay cả một lời nàng cũng không thể thốt ra được.
Ngài ấy là một quý tộc đến từ Đế quốc hùng mạnh, trong khi nàng chỉ là con gái của một Bá tước nhỏ nhoi đến từ nước Chư hầu.
Có một sự khác biệt rất lớn giữa thân phận của hai người họ.
‘Mình và ngài ấy quá khác biệt…’
Nhưng nàng không thể từ chối lời cầu hôn của Đại Công tước.
Bởi vì… số lượng của hồi môn khổng lồ mà ngài hứa sẽ đưa cho nàng…
Với số tiền đó, điền trang cằn cỗi của gia đình nàng có thể an ổn trải qua thêm vài mùa đông mà không gặp nhiều khó khăn.
So với những sinh mạng mà nàng có thể cứu, thì sự hy sinh này là một cái giá quá nhỏ.
Cho dù nàng có phải bước vào vòng tay của Tử thần.
Tuổi thọ của nàng đã được định đoạt bởi người dệt nên số phận*, vì vậy, sẽ không có gì khác biệt nếu nàng chấp nhận lời cầu hôn này.
Nàng đưa bàn tay thâm tím của mình đặt lên bàn tay của Đại Công tước.
“Ta chấp nhận lời cầu hôn của ngài, Đại Công tước.”
✦・━・✦・━・✦
Mùa đông ở đất nước này rất khắc nghiệt, chỉ với ngọn gió thổi qua cửa sổ thôi cũng đủ để khiến rượu trong phòng bị đông lại.
Đại Công tước dường như không muốn nán lại lâu hơn nữa, nên ngay sau khi lời thề kết hôn chính thức được hoàn thành trong cung điện, chàng liền nhanh chóng thực hiện lễ rước dâu đi thẳng về Đế quốc.
Đại Công tước vội vàng nói:
“Đi thôi, chỉ mang theo những đồ cần thiết, nàng có thể quay lại sau.”
Nhưng nàng vốn không có gì để mang theo, ngay cả người hầu hay bất cứ món đồ quan trọng nào. Không còn gì để nói, nàng chỉ lặng lẽ bước lên xe ngựa.
Họ khởi hành vào lúc sáng sớm. Đoàn người khởi hành đi đến Thủ đô lặng lẽ đến mức như một đám tang.
Amarion thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nàng thậm chí không có bất kỳ ai để nói lời tạm biệt. Hôn lễ diễn ra quá đột ngột nên cha mẹ nàng cũng không thể đến tham dự, và nàng cũng không quen biết ai ở gần cung điện.
Tựa người vào khung cửa sổ lạnh giá, nàng lặng lẽ rơi nước mắt.
Amarion nghĩ mình sẽ ổn thôi, vì mọi người trong điền trang có thể trải qua mùa đông năm nay một cách thoải mái với số lượng của hồi môn mà nàng nhận được.
Nhưng lễ rước dâu và chiếc váy cưới trên người nàng là một nỗi kinh hoàng mà nàng chưa từng trải qua.
Nàng có thể nghe thấy tiếng ngựa hí và tiếng áo giáp của các hiệp sĩ. Đại Công tước ngồi trên chiếc xe ngựa dẫn đầu và ra hiệu.
“Xuất phát!”
Theo mệnh lệnh của chàng, đoàn người bắt đầu di chuyển.
‘Và đó là cách mà ta đến Đế quốc.’
✦・━・✦・━・✦
Chuyến đi không quá khó khăn, vì Vương quốc của nàng và Đế quốc giáp ranh với nhau, nên đây không phải là một cuộc hành trình quá dài.
Hơn nữa, Thủ đô của Đế quốc nằm ở cực Nam, gần với biên giới.
Chiếc xe ngựa này thậm chí còn ấm cúng hơn bất cứ ngôi nhà nào mà nàng từng ở.
‘Nó được làm bằng gỗ và nó đang chuyển động…’
Nàng không thể hiểu được làm thế nào mà bên trong lại ấm áp đến vậy, hoàn toàn không cảm nhận được cái lạnh.
Nàng không nói chuyện với bất cứ ai trên đường đi. Các hiệp sĩ mặc dù tỏ ra nhã nhặn với nàng, nhưng họ cũng không hòa nhập với nàng được bao nhiêu.
Còn Đại Công tước – người chồng mới cưới của nàng thì ngồi trong toa xe khác trong suốt cuộc hành trình, nên nàng cũng chưa gặp được chàng.
Ngay cả khi nghỉ ngơi ở phòng trọ, nàng cũng tự dọn phòng cho mình.
Điều này rất tốt, nhưng cũng rất kỳ lạ.
Nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý qua đêm cùng chàng trong căn nhà trọ tồi tàn, vì chàng đã trả một khoản hồi môn hậu hĩnh để lấy nàng.
Nhưng nàng không thấy chàng ở đâu cả, trong phòng ngủ cũng như cả quán trọ.
Ngày hôm sau, trong lúc ăn sáng nàng đã hỏi các hiệp sĩ.
“Đại Công tước đêm qua đã ngủ ở đâu vậy?”
Các hiệp sĩ trả lời một cách khó khăn:
“Ngài ấy đã ngủ ở phòng khác.”
‘Nhưng ta có thấy ngài ấy trong quán trọ đâu?’
Đột nhiên, tin đồn về ‘Đại Công tước Tử thần’ lóe lên trong tâm trí nàng. Tin đồn đó nói rằng, chàng ta là một con ma cà rồng, một con quỷ hoặc là một con quái vật gì đó tương tự như thế.
Nàng đã dành cả cuộc đời để săn bắn và giết quái vật, nên nàng biết rõ chàng ấy không phải là thứ gì đó giống như tin đồn.
Nhưng nàng lại nghĩ rằng, với thân hình cứng cáp như cây Zelkova*, đôi vai rộng và làn da rám nắng – đặc trưng của người miền Nam, chàng ta thật sự rất phù hợp với những tin đồn đó.
Trên đường đến Đế quốc, đoàn người chia làm hai nhóm, trong đó, hầu hết các hiệp sĩ sẽ trở về điền trang Morte, nhóm còn lại với một số ít hiệp sĩ và hai xe ngựa thì hướng đến Thủ đô.
Chỉ cần vén tấm rèm lên là nàng có thể thấy được toàn cảnh Thủ đô qua cửa sổ trên xe ngựa.
Thủ đô rực rỡ với đủ loại sắc màu, từ những bức tường xây tráng lệ đến những con đường lát đá trắng xinh đẹp. Hơn hết, con người ở đây lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.
Là một cô gái miền quê chưa bao giờ đến những nơi như thế này, nàng không thể ngăn bản thân mình há hốc kinh ngạc.
Còn dinh thự của Đại Công tước ở Thủ đô…
À… nàng chưa bao giờ thấy một nơi nào đẹp như vậy cả.
Trên những bức tường của dinh thự được lót bằng đá cẩm thạch, và những cửa sổ thì được trang trí rất đẹp mắt. Nếu nàng muốn mua dù chỉ là một nửa ngôi biệt thự này thì có lẽ phải bán toàn bộ điền trang Amari mất.
Nàng xuống xe và đi theo Đại Công tước vào dinh thự.
Bên trong còn lộng lẫy hơn cả cung điện của Vương quốc quê hương nàng. Trần nhà cao lớn được trang trí bằng gạch hoa văn, trên tấm thảm mềm mại là những món đồ nội thất đắt tiền được sắp xếp vô cùng tỉ mỉ.
Người quản gia và những người hầu cúi đầu chào nàng.
“Chào mừng người, Nữ Đại công tước.”
Đó là một cái danh phận không hề quen thuộc đối với nàng.
Như thể họ đã được nhận lệnh từ trước, những người hầu đi tới mở cửa toa xe và mang hành lý vào cho nàng.
Amarion định lên tiếng nói rằng nàng không có nhiều đồ đạc, và rất vui được gặp mọi người, nhưng Đại Công tước đã sải bước vào dinh thự mà không nói một lời.
Nàng không biết phải nói gì hơn, nên đành lặng lẽ đi vào theo.