Sau bữa sáng, Diederick đưa Amarion lên tầng cao nhất của dinh thự để bắt đầu chuyến tham quan. Vũ khí và áo giáp được trưng bày trên mỗi hành lang mà họ đi qua.
Amarion dừng chân trước một căn phòng đặc biệt, căn phòng này đặc biệt ở chỗ trên những bức tường đều treo những bức chân dung tinh xảo, mỗi bức tranh là hình ảnh của một người đàn ông xa lạ. Nàng chắc chắn rằng mỗi bức chân dung này đều mang theo một lịch sử phức tạp ở phía sau.
Người quản gia giải thích, “Đại Công tước đến từ một gia tộc có lịch sử lâu đời, gia tộc ngài ấy đã nổi tiếng từ thời sơ khai của Đế chế. Ban đầu là một gia tộc Công tước, sau khi trấn áp cuộc nổi dậy ở miền nam vào sáu thế hệ trước, gia tộc đã được nâng lên thành Đại Công tước. Morte là một gia tộc đã phục vụ Đế chế qua rất nhiều thế hệ.”
Amarion rất ngạc nhiên khi thấy nhiều bức chân dung như vậy được treo khắp căn phòng.
Trong một Đế chế hòa bình, nơi những bức chân dung cũ này được bảo quản thật sự rất kỳ diệu.
Mặc dù được sống trong điền trang của Bá tước, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ đồ trang trí hay bức tranh nạm vàng nào cả. Lý do là vì họ đã bán hết mọi thứ có giá trị để có thể đổi lấy củi.
Amarion lặng lẽ xem xét từng bức chân dung, những người trong tranh đều có khuôn mặt gần giống với Đại Công tước.
‘Đó là lý do tại sao ngài ấy rất đẹp trai…’
Nàng nhớ đến khuôn mặt đẹp như tạc tượng, đôi mắt cong cong và… đôi môi căng mọng của chàng.
Thực tế mà nói, Đại Công tước là một người đàn ông rất đẹp trai, hoàn toàn thuộc tuýp người mà nàng yêu thích.
Nàng nhìn vào đôi mắt tương tự trong bức tranh, thầm nghĩ: ‘Trong số họ, có ai có biệt danh kỳ lạ như là [Tử Thần] không?’
Nàng hy vọng là không…
Gạt đi những suy nghĩ vô nghĩa của mình qua một bên, Amarion sải bước đến phòng bên cạnh.
Những căn phòng bên cạnh phòng chân dung thật sự rất tuyệt vời.
Có một căn phòng đầy vàng bạc và châu báu, còn có căn phòng chứa đầy các loại nhạc cụ.
Nhưng điều khiến nàng ấn tượng nhất chính là kho vũ khí.
Sẽ không quá lời khi nói rằng kho vũ khí của Đại Công tước chứa đựng tất cả các loại vũ khí từ khắp nơi trên thế giới.
Amarion không thể giấu nổi sự phấn khích khi nhìn thấy một thanh kiếm được rèn từ ngọc bích nguyên chất, đặt ở bên cạnh cây rìu sao mai*.
Những hiệp sĩ mà nàng biết sẽ muốn sở hữu những vũ khí như thế này, ngay cả khi là họ phải bán tất cả những gì họ có.
“Đại Công tước có sử dụng tất cả những vũ khí này không?”
“Không. Cố Đại Công tước là người thích sưu tầm vũ khí, nên hầu hết các món trong đây đều là do ông ấy mua.”
“À…”
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi kiếm bóng loáng.
Diderick nhẹ nhàng nói.
“Nếu phu nhân thích thì có thể lấy.”
“Hả? Được sao?”
“Vâng. Đức ngài đã nói rằng phu nhân có thể lấy bất cứ thứ gì người muốn.”
‘Đại Công tước đã nói vậy sao?’
Amarion khá bất ngờ trước lòng tốt bất ngờ của chàng.
Nàng không hiểu tại sao chàng lại trao cho nàng cái quyền đó, nhưng nàng nghĩ mình không nên lấy vũ khí của người cha quá cố của chàng.
Hơn nữa, dù có lấy thì nàng phải làm gì với nó chứ?
Việc đánh bại ngài ấy bằng vũ khí thông thường sẽ tốt hơn so với những vũ khí gợi lại ký ức về người cha quá cố.
Amarion đặt thanh kiếm xuống với vẻ mặt buồn bã.
Diederick mỉm cười.
“Phu nhân có vẻ thích kho vũ khí?”
“Phải, nơi này rất tuyệt vời.”
“Những nữ hầu nói rằng kiếm thuật của phu nhân rất tốt.”
Nàng đỏ mặt xấu hổ.
“Không phải như vậy đâu. Ta chỉ…”
“Không cần phải khiêm tốn đâu, thưa phu nhân. Không phải hiệp sĩ nào cũng có khả năng chiến đấu với Đại Công tước đâu ạ.”
Thì… lúc tỉnh táo có khi Đại Công tước còn mạnh hơn…
Amarion cảm thấy mình giống như một đứa trẻ đang được khen ngợi vì đã nói dối vậy. Nàng đột nhiên trở nên bối rối và nhanh chóng rời khỏi kho vũ khí.
Sau khi nhìn qua két sắt, tham quan phòng tiệc và phòng khách, họ đi xuống nhà bếp ở tầng trệt.
Nhà bếp luôn là nơi khiến nàng mê mẩn nhất, vì đó là nơi luôn có lửa ấm cúng và thức ăn nóng hổi.
Mùi thơm của gia vị và thức ăn xộc thẳng vào mũi nàng.
Người hầu bếp dừng công việc đang làm lại và cúi đầu, thận trọng hỏi nàng: “Phu nhân, để chúng tôi mang gì đó lên cho người ăn nhé?”
Tuy rất xấu hổ, nhưng Amarion không thể từ chối lời đề nghị này. Nàng lẩm bẩm tiếng cảm ơn rồi bước vào phòng ăn.
Lớn lên trong một môi trường hoang dã, nếu đói thì nàng sẽ vào bếp và tự làm một bữa ăn, nhưng việc đó sẽ không đúng khi ở đây, nên nàng kiên nhẫn chờ đợi để được phục vụ.
Chẳng bao lâu, món thịt hầm nóng hổi và bánh mì mềm đã được mang vào phòng ăn.
Amarion ăn rất vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng được ăn những món ăn ngon và ấm nóng như vậy vào mỗi ngày. Cuộc sống của nàng so với tuần trước đã khác rất nhiều.
Không cần trang sức đẹp hay quần áo đắt tiền, chỉ cần được ăn ngon mỗi ngày là nàng đã rất vui vẻ rồi.
Chỉ cần thức ăn không đông cứng, đông lạnh hay bị chua là nàng đã rất hài lòng rồi.
Cũng hơi buồn, nhưng Amarion là kiểu người như vậy đấy!
✦・━・✦・━・✦
Sau khi no bụng và tham quan khu vườn, Amarion đã được dẫn vào Thư viện.
Trong đây có một lượng sách khiến nàng phải thốt lên đầy kinh ngạc.
Đối với nàng hay đối với điền trang Amari, thì sách là một thứ rất xa xỉ.
‘Mình có thể mua được bao nhiêu lúa mì nếu bán hết tất cả những cuốn sách này vậy?’
Amarion gạt đi những suy nghĩ bần cùng sang một bên và cầm ngẫu nhiên một cuốn sách lên.
<Lịch sử của Hiệp sĩ và Đế chế>
Có vẻ như là một cuốn khó đọc, nhưng trái tim nàng lại đập loạn nhịp với từ ‘Hiệp sĩ’.
Amarion cầm sách trở về phòng ngủ. Mặc dù đây không giống như phòng của nàng, nhưng đây lại là nơi duy nhất mà nàng có thể yên tĩnh ở một mình vào ban ngày.
Sau khi ngồi trên chiếc sofa thêu và mở sách, nàng bắt đầu đọc một cách chăm chú. Câu chuyện bên trong vừa lôi cuốn lại vừa mang tính bất ngờ, khiến nàng say mê chìm đắm vào câu chuyện mà quên mất cả thời gian.
✦・━・✦・━・✦
Đến tối, Đại Công tước mới trở về.
Amarion vừa mới dùng xong bữa tối và chào Đại Công tước ở cửa ra vào theo nghi thức của một quý phu nhân.
“Nàng đã ăn tối rồi sao?”
“Vâng.”
“Ta đã mong rằng chúng ta có thể ăn cùng nhau.”
Nàng ngơ ngác nhìn chàng, nhưng Đại Công tước chỉ mỉm cười.
‘Sao ngài ấy cứ cười hoài vậy? Khác hẳn với khuôn mặt ảm đạm khi gặp nhau lần đầu tiên.’
Xấu hổ, Amarion hơi nâng giọng lên.
“Vậy từ ngày mai ta sẽ đợi ngài.”
“Được.”
Chàng mỉm cười và đi vào phòng ăn.
Cảm thấy người đàn ông này thật kỳ quái, nàng cau mày và lùi lại vài bước. Nàng sợ rằng chàng có thể trừng phạt nàng vì đã đánh mạnh tay vào ngày hôm qua.
Sau khi thấy bóng dáng Đại Công tước khuất sau cánh cửa, Amarion nhún vai và về phòng ngủ của mình.
Sau khi ăn tối và làm việc xong, Đại Công tước mới bước vào phòng ngủ.
Chàng ngồi trên giường.
“Hôm nay nàng đã đến thư viện?”
Victor nhìn cuốn sách trên tay nàng và nở một nụ cười đẹp như tranh vẽ.
Amarion cảm thấy mình phải tìm cách khác để đưa Victor trở lại giấc ngủ thay vì đánh chàng như mọi lần. Đây cũng là cách để đáp lại lòng tốt của chàng.
“…Phải.”
“Căn dinh thự này… nàng có thích nó không?”
“Có rất nhiều căn phòng đẹp.”
“Nơi đây là niềm tự hào của Đại Công quốc.”
Chàng cười nhẹ nhàng và nới lỏng dây áo choàng.
“Lâu đài trong điền trang của ta còn đẹp hơn.”
Theo <Lịch sử của Hiệp sĩ và Đế chế>, điền trang Morte nằm ở phía Đông bắc của Đế chế, không giống như Thủ đô nằm ở phía Nam. Vùng đất gần biên giới ở phía Bắc còn được mệnh danh là thánh địa của các hiệp sĩ.
Vì là một vùng lãnh thổ với quy mô lớn nên nơi đó không hề nghèo khó, nhưng mùa đông của họ lại khá khắc nghiệt, như quê hương của nàng vậy.
Đại Công tước dường như biết nàng đang nghĩ gì nên đã lên tiếng.
“Ta sẽ đưa nàng đến đó sớm thôi. Dù sao, nơi đó bây giờ cũng là của nàng.”
Victor nhỏ giọng dần và nằm xuống giường. Mi mắt mỏi mệt của chàng cụp xuống.
‘Có phải ngài ấy luôn nói chuyện một cách kỳ lạ vậy hay không? Có khi nào là do mình đã đánh vào đầu ngài ấy quá mạnh chăng?’
Như mọi khi, ngay sau đó người hầu bước vào và kéo rèm cửa. Sau khi tắt đèn, Amarion nhanh chóng cầm chiếc rìu của Victor giấu dưới gầm giường.
Nàng ngàn lần không muốn đối mặt với chàng với một cái rìu trong tay nữa.
✦・━・✦・━・✦
May mắn thay, đêm đó chỉ là một thanh kiếm bình thường.
Vũ khí của Victor đã bị thổi bay một cách dễ dàng, nhưng Amarion phải mất một lúc lâu để nghĩ cách làm cho chàng ngủ mà không đánh vào gáy.
Sau khi quật chàng xuống giường, nàng dùng chăn che mắt chàng và hy vọng rằng chàng sẽ quên đi việc đánh nhau rồi chìm vào giấc ngủ.
Nhưng trong cái khoảnh khắc mà Amarion nghĩ mình đã thành công, thì lại nghe thấy tiếng gầm gừ nghẹt thở phát ra từ đống chăn trùm lên người Đại Công tước.
Nàng nổi da gà, lập tức đánh vào gáy chàng.
Ngày hôm sau, Amarion tỉnh dậy với cảm giác tội lỗi.
Nhưng Công tước – người đã bị đánh khá mạnh, lại trông rất vui vẻ.
Trong suốt 3 đêm qua Đại Công tước đã ngủ rất ngon, nên đôi mắt chàng hiện lên vẻ hiền từ và nụ cười tràn đầy năng lượng.
Victor thậm chí còn hộ tống nàng một đoạn đường ngắn đến nhà ăn.
‘Ngài ấy có biết mình đã làm gì để đưa ngài ấy vào giấc ngủ không?’
Nàng lén lút nhìn sau gáy chàng.
Nếu sau gáy có vết bầm tím thì Amarion sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi, nên thật may mắn vì đằng sau không có dấu vết nào cả.
Bữa sáng của họ gồm có: gà quay tẩm nước sốt ngọt và súp rau thơm.
“Ồ…”
Mùi hương tỏa ra từ món ăn rất hấp dẫn và thơm ngon, nàng nhanh chóng cắt miếng đùi gà và cho vào miệng.
Amarion vừa ăn vừa cầu mong sự hạnh phúc sẽ luôn đến với những người hầu bếp.
Đại Công tước lặng lẽ nhìn nàng điên cuồng ngấu nghiến con gà, khi nhìn thấy đĩa của nàng đã vơi đi một nửa, chàng mới lên tiếng.
“Như Diederick đã nói với nàng, nàng có thể sử dụng bất cứ thứ gì trong dinh thự vì tất cả đều là của nàng.”
Amarion nhanh chóng nuốt thức ăn trong miệng và gật đầu.
“Dinh thự này còn rất nhiều phòng trống, nên nàng có thể tùy ý sử dụng. Dù là xây phòng khiêu vũ hay thẩm mỹ viện thì cũng không thành vấn đề.”
“Ta…”
‘Ta chưa bao giờ có một sở thích nào trong đời cả.’
Những lời mà nàng muốn nói đã chết ở trong cổ họng mất rồi.
Cuộc sống của Amarion là một cuộc chiến thuần túy. Tất cả những gì mà nàng có thể lo lắng là giữ cho cái đầu của mình gắn chặt vào cổ.
Nếu nàng có đủ thời gian để thêu thùa và khiêu vũ, thì làm sao nàng có thể giết một con Orc khi chúng đe dọa điền trang của nàng?
Trong lúc Amarion còn đang do dự, Đại Công tước đã nói tiếp.
“Nếu nàng cần bất cứ thứ gì thì cứ nói với Diederick một tiếng là được. Ông ấy sẽ lấy mọi thứ mà nàng cần.”
“Vâng, thưa Đức ngài.”
Amarion nhanh chóng trả lời.
Đại Công tước mỉm cười và cho miếng salad vào miệng của mình.