「Cái gì thế này... !?」
Trong [thế giới trắng này], cơ thể mà tôi tự hào là bất khả chiến bại ở thế giới khác nhờ vào hàng loạt kỹ năng trục xuất nhưng giờ đây chỉ còn là một con người bình thường. Tất cả kỹ năng đều không còn hiệu lực ở đây. Bị một cuốn sách dày đập trúng đầu, tất nhiên là đau rồi và làm tôi phải chảy nước mắt.
Tôi bất giác ôm đầu ngồi xổm xuống và nhìn về phía dưới chân…lại có thêm một cuốn sách rơi trúng đầu tôi. Nhìn bề ngoài, nó cũng là một cuốn sách có bìa trắng giống hệt, nhưng chắc chắn là không thể nào nội dung bên trong cũng giống nhau được.
「……Ý là đọc nó đúng không?」
Nhặt cuốn sách lên và giở sách ra. Bên trong cuốn sách được khoét rỗng trông giống như một chiếc hộp, bên trong có một chiếc chìa khóa vàng được chế tác tinh xảo.
「Chìa khóa? Đây là hướng dẫn sử dụng à?」
Mặc dù chỉ là cái hộp giả sách, nhưng mặt trong bìa trước vẫn được viết chữ cẩn thận. Theo đó, dường như đây là một loại hình dịch vụ [Kỷ niệm bị trục xuất]... Không thể chọn cái tên nào khác hay hơn sao? Mà thôi kệ đi. Giờ thì, nội dung chính là…
『Sử dụng chiếc chìa khóa này, bạn có thể mở cánh cửa đến thế giới mà bạn mong muốn đến. Khi bạn sử dụng chìa khóa này để quay trở lại đây thông qua cánh cửa của thế giới đó, chiếc chìa khóa sẽ biến mất và cánh cửa khởi đầu sẽ mở ra.
Nào, hãy thăm lại nơi mà đối với bạn là đáng nhớ nhất và thêm động lực để trở về!』
「Hả, cái quái gì thế, tôi không cần cái loại dịch vụ này chút nào...」
Tôi khát nước và chỉ muốn uống, nhưng nhận lại mong muốn là một bữa ăn thịnh soạn đến kỳ quặc. Ôi thần ơi, người có biết không? Sự tận tâm không được đặt đúng thời điểm thì nó chỉ là sự ép buộc không cần thiết.
「Haah, thôi được rồi. Với điều kiện này, nếu chỉ cần đi đến một thế giới bất kỳ và quay lại ngay lập tức là có thể hoàn thành... Vậy thì, nên làm gì đây nhỉ?」
Nếu tôi định quay lại ngay lập tức, thì cửa nào cũng được. Vậy thì chỉ cần mở cánh cửa 001 ở ngay bên cạnh mình là được...Nhưng khi hồi tưởng lại, tôi chỉ biết đứng chết lặng, không thể làm gì được.
「.......... Quả thực là một hành trình vất vả nhỉ.」
Cánh cửa đầu tiên, thế giới thứ nhất tôi chỉ là một người lính đánh thuê bình thường... Dưới danh nghĩa của một chân sai vặt, tôi chủ yếu làm nhiệm vụ tiêu diệt các sinh vật ma thuật nguy hiểm hơn cả con người... Dù đến khi tôi được công nhận là một thành viên chính thức nhưng khả năng thực sự của tôi vẫn không có gì nổi bật cả.
Dẫu việc gia nhập nhóm anh hùng được thực hiện nhờ vào kỹ năng trục xuất [sự tất yếu ngẫu nhiên] là kỹ năng đầu tiên tôi nhận được với lý do ngớ ngẩn là [vì tôi đã bị trục xuất khỏi quê nhà].
Tôi không có bất kỳ sức mạnh hay kỹ năng đặc biệt nào để có được sự tin tưởng của họ, vì vậy tôi tuyệt vọng bám vào nhóm của anh hùng để tránh bị bỏ rơi ít nhất nửa năm...và kết quả là, tôi phải đồng hành cùng họ trong suốt một năm rưỡi.
Ừ, tự tôi cũng thấy mình đã cố gắng rất nhiều. Tôi không biết làm thế nào để quay trở lại đây sau khi bị trục xuất lần đầu tiên, nên tôi đã rất cẩn thận để bị trục xuất ở một nơi an toàn, phòng trường hợp xấu nhất... Mà, tất cả điều đó cũng bị phá hỏng bởi sự cố đó.
「Hmm, chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi rời đi?」
Nhìn vào con số được khắc dưới số hiệu của cánh cửa, có vẻ như đã khoảng mười năm trôi qua kể từ khi tôi bị trục xuất khỏi thế giới này. Trong mười năm, ma vương có thể bị tiêu diệt và thế giới hòa bình trở lại.
「Vậy có nghĩa là, vị anh hùng đó có thể đã trở thành vua rồi sao? Trời ạ, mình không muốn gặp lại cậu ta chút nào...」
Tiếng cười của người anh hùng kiêu ngạo hiện lên trong tâm trí tôi. Đây là lần đầu tiên nên tôi nghĩ đó là chuyện bình thường, nhưng việc hoàng tử của đất nước vĩ đại nhất thế giới làm anh hùng thì hơi quá. Chà, câu chuyện kể rằng các anh hùng được thần linh lựa chọn, vì vậy nếu đó là một vị thần có thể triệu hồi con người một cách cưỡng bức, thì đó chắc chắn là điều ông ấy mong muốn.
「Thôi kệ. Bây giờ tôi mạnh hơn họ rồi và làm sao mà tôi có thể được gặp được vua chứ. Mà đã đi xong quay về ngay lập tức thì thật là lãng phí, vậy nên tôi sẽ đi tham quan thủ đô một chút rồi mới quay về.」
Nếu có 饅頭 anh hùng thì mình cũng có thể mua một ít. Với tâm trạng thư thái, tôi chèn chìa khóa vào cánh cửa số 001, xoay cho đến khi nghe tiếng cạch. Lúc đó, chiếc chìa khóa màu vàng sáng bóng ban đầu bắt đầu mất đi sự lấp lánh của nó, thậm chí chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rằng nó đã mất đi sức mạnh.
「Hiểu rồi, nếu sài thêm lần nữa thì nó sẽ chắc chắn hỏng. Nào, hãy xem thế giới này đã thay đổi thế nào sau mười năm?」
Bước ra ngoài, cánh cửa phía sau lưng tôi biến mất, và tôi bị ném xuống một cánh đồng cỏ quen thuộc. Tôi lần theo trí nhớ mờ nhạt của mình, tôi quay lại thấy một thị trấn khá lớn ở phía sau... Ồ, đúng là ở đó rồi.
「Vậy thì, thong thả đi thôi nào... À, trước tiên phải kiểm tra một chút đã.」
Sau khi bước vào thế giới khác, tôi thử kích hoạt hàng loạt kỹ năng trục xuất mà mình có thể sử dụng. Sau đó, tôi duy trì trạng thái kích hoạt thường trực cho [Bức tường thành bất khả xâm phạm] có thể tạo ra kết giới vật lý mạnh mẽ và [Màng chắn hấp thụ ma thuật] có thể hấp thụ và vô hiệu hóa các phép tấn công... Ừm, không có vấn đề gì cả.
「Vũ khí thì... dùng cái thường ngày là được. Cùng lắm cũng chỉ gặp phải thỏ sừng thôi mà.」
Tôi thò tay vào [kho báu của kẻ lang thang] và lấy ra một thanh kiếm thép đã được bảo dưỡng kỹ lưỡng, đeo nó vào thắt lưng. Không phải tôi không có thánh kiếm hay ma kiếm, nhưng những thứ đó thường được tạo ra để các chiến binh được chọn của thế giới đó dễ sử dụng, nên với một người ngoài cuộc như tôi sài thì không hiệu quả lắm.
Về mặt đó, một thanh kiếm bình thường không có gì đặc biệt thật tuyệt vời. Nó tồn tại ở mọi thế giới và được mọi người sử dụng nên nó không có gì nổi bật và sự tồn tại của nó không thay đổi ngay cả khi bạn xuyên qua các thế giới. Thật là mỉa mai khi vòng đi vòng lại, tôi lại tin tưởng vào một khối sắt đơn thuần.
「Ừ, đúng là thép được rèn kỹ lưỡng thì tốt thật. Dùng lúc nào cũng thấy quen tay... Nếu tìm được chỗ nào cho mượn lò rèn, có lẽ mình sẽ rèn thêm vài thanh nữa.」
Mặc dù trong [kho báu của kẻ lạc thang] có lẽ có khoảng ba trăm thanh, nhưng tích trữ nhiều hơn thì không bao giờ là thừa. Với tôi bây giờ kiếm tiền là chuyện cỏn con... Hả?
「Ủa?」
Tôi nghiêng đầu bối rối, lẩm bẩm một mình. Bởi vì thị trấn từ xa trông như đã bị tàn phá nặng nề.
「Không phải chứ!? Có lẽ là bị tấn công bởi quái vật à!?」
Tôi hoảng sợ và kích hoạt kỹ năng trục xuất [chạy theo gió], khung cảnh thị trấn hiện ra rõ nét hơn. Khi đến gần, tôi nhận ra rằng một nửa của bức tường thành bằng đá bao quanh thị trấn đã sụp đổ và hầu hết các ngôi nhà trong đó cũng đều bị phá hủy.
「Này này, ở đây từng là một thị trấn lớn phải không? Nhưng giờ thì...」
Dựa vào tình trạng hiện tại của các ngôi nhà hư hỏng, có lẽ đã mất khoảng một hoặc hai năm kể từ khi thị trấn này trở nên như vậy. Trong trường hợp này, việc chiến tranh giữa con người có lẽ là điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến...
「Này chàng trai!」
Ngay lúc đó, có tiếng người đột ngột gọi tôi từ trong bóng tối của đống đổ nát.ngoảnh mặt về hướng đó, một ông lão đeo một cái túi lớn trên lưng, mặc bộ quần áo rách rưới, đi ra từ đống đổ nát.
「Cậu đang làm gì ở đây vậy?」
「Chuyện gì thế...? À, quan trọng hơn, nếu lão biết gì thì cho tôi hỏi. vì sao thị trấn này lại tàn tạ như vậy?」
「Hả? Cậu đang nói gì vậy? Thị trấn này đã bị quân đội của Ma Vương tấn công và xóa sổ cách đây đã hai năm rồi đấy chứ?」
「......Huh?」
Nghe lời của ông lão đầy nghi ngờ, tôi không thể không phát âm thanh ngu ngốc.
「Quân đội của Ma Vương!? Quân đội của Ma Vương vẫn còn tồn tại à?」
「Tồn tại hay không nhưng quân đội của Ma Vương đã liên tục hoành hành hơn mười năm rồi. Nghe câu hỏi như vậy vào lúc này không khỏi làm ta thắc mắc cậu đến từ đâu vậy?」
「Liên tục... à? Không phải tàn quân, mà là từ mười năm trước đến giờ vẫn liên tục à...?」
Điều đó có nghĩa là Ma Vương vẫn chưa bị đánh bại. Vậy còn dũng sĩ thì sao? Cái tên hoàng tử đáng ghét đã hành hạ tôi suốt thời gian qua...?
「Oi, oi ,oi... Vậy... anh hùng từ mười năm trước thì sao? Vị anh hùng đó đã xảy ra chuyện gì?」
「Tất nhiên là chết rồi. Chuyện đó đã xảy ra cách đây năm năm rồi.」
「Chết rồi... Alexis đã chết... sao...?」
Trong ký ức của tôi, hình ảnh của anh hùng kiêm hoàng tử Alexis cười vang dường như vỡ vụn thành từng mảnh.
「Vậy... còn những người khác trong nhóm dũng sĩ thì sao?」
「Tất nhiên là tất cả đều chết hết rồi. Đó không phải là điều hiển nhiên sao?」
Giọng nói của ông lão đầy vẻ ngao ngán. Những lời đó không thể nào hiểu sai được... khiến tôi chỉ có thể đứng đó ngơ ngác, không nói nên lời.
饅頭-thật ra viết đủ ra là 饅頭 まんじゅう nó là một loại bánh kẹo truyền thống của Nhật Bản còn nếu viết mỗi như này 饅頭 thì nó là màn thầu của trung quốc mà hình như cái này nó la lá nhau á tôi cũng không để ý thôi thì xem hình ảnh hình ảnh