「Sau khi Ed rời khỏi tổ đội, bọn tớ đã cố gắng tìm người thay thế cậu ngay lập tức... nhưng điều đó không được như mong đợi.」
「Hả? Tại sao vậy?」
Trước lời nói ngoài dự đoán của Tia, tôi nghiêng đầu một cách ngớ ngẩn.
Tự mình nói thì hơi kỳ, nhưng việc mang hành lý chỉ cần có chút sức mạnh và thể lực tối thiểu là ai cũng có thể làm được. Huống chi là làm ở trong tổ đội anh hùng thì chắc chắn sẽ có người muốn làm không công nữa, phải không?
「Cậu thấy đấy, Ed rời đi vì chúng ta ở gần tiền tuyến trong cuộc chiến với quân đội Ma Vương, đúng không? Có lẽ đó là lý do tại sao chúng ta có những người không thực sự muốn làm người khuân vác mà muốn chiến đấu và thể hiện bản thân mình...」
「Oh, điều đó..」
Khi nhìn thấy nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt của Tia, hình ảnh lúc đó hiện lên rõ mồn một trong tâm trí tôi, khiến tôi cũng nở một nụ cười gượng gạo.
Mặc dù tôi cùng hoạt động cùng với Alexis và những người khác, nhưng trên thực tế tôi không được công nhận là thành viên chính thức của tổ đội anh hùng. Điều này là do trong khi Gonzo và Tia đóng góp trong chiến đấu và chia sẻ thu nhập còn tôi là người được thuê để làm việc với mức thù lao cố định.
Vì vậy, ví dụ khi mọi người được mời đến các bữa tiệc của quý tộc hoặc gặp mặt nhà vua, tôi thường ở lại nhà trọ để trông coi. Tôi không có gì bất mãn vì không muốn nổi bật, nhưng đối với những người có khả năng chiến đấu ở tiền tuyến, việc trở thành người khuân vác để chứng tỏ bản thân và hy vọng trở thành thành viên của nhóm dũng sĩ là điều hoàn toàn có thể hiểu được... nếu Alexis và những người khác mong muốn điều đó.
「Nhưng, vì bọn tớ chỉ cần một người khuân vác nên bọn tớ cảm thấy rất phiền khi họ tự ý làm theo ý mình. Đôi khi có người còn cố gắng chen vào các trận chiến, và tất cả những người bọn tớ thuê đều bị Alexis đuổi đi sau khoảng một tháng.
Và tình huống đó tái diễn với khoảng bốn người, vì không thể tuyển thêm ai nữa nên tụi tớ không còn lựa chọn nào khác ngoài rút lui về một thị trấn lớn hơn và thuê một người khuân vác chuyên nghiệp...」
「Ơ? Thế vẫn không hiệu quả à?」
「Ừ... Nhớ không, Ed đã cố gắng rất nhiều, làm mọi việc cho tụi tớ đúng không? Vì vậy tụi tớ đã nghĩ rằng đó là điều hiển nhiên. Nhưng rồi ngày nọ, khi Alexis hỏi người khuân vác mà cô ấy thuê về việc đó, người đó đã trả lời rằng, 'Công việc của tôi là khuân vác, không bao gồm làm việc vặt hay chăm sóc cá nhân. Nếu muốn điều đó thì nên thuê riêng một người hầu hoặc người giúp việc.' Nghe vậy, Alexis đã nổi giận và ngay lập tức đuổi người đó đi.」
「Oh…」
Ngay sau khi gia nhập nhóm, tôi đã làm mọi thứ có thể nghĩ ra để không bị Alexis và mọi người trọng đội bỏ rơi. Sau đó, dù đã đủ điều kiện để rời khỏi thế giới sau sáu tháng, tôi không biết rằng nếu bị trục xuất, tôi có thể quay lại [thế giới trắng] chỉ trong mười phút, nên tôi đã cố gắng hơn nữa để bị trục xuất khi mọi người trở về khu vực tương đối an toàn gần kinh đô.
Và rồi, tôi nhận ra rằng mình đã bắt đầu cảm thấy gắn bó với việc cùng mọi người du hàng. Chính vì vậy mà đến cuối cùng, tôi đã cống hiến hết mình vì mọi người mà không hề sao nhãng…. Điều đó không giống như việc yêu cầu một chuyên gia được trả lương làm cùng một việc. Có một sự khác biệt cơ bản giữa việc làm việc chăm chỉ vì đồng đội và làm việc cung cấp dịch vụ cho chủ để được trả lương.
「Xin lỗi…」
「Fufu, không phải lỗi của Ed đâu. Chỉ là chúng ta đã hiểu lầm thôi. Nhưng khi nhận ra điều đó, không còn người khuân vác nào chịu nhận yêu cầu của bọn tớ nữa. Tin đồn 'Dù là anh hùng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là hoàng tử của một quốc gia lớn, chắc hẳn phải có phần thiếu hiểu biết và ích kỷ' đã lan truyền và làm chúng ta gặp khó khăn. Mà cũng không hẳn là hoàn toàn sai.」