Ruột gan Vương Khải đã bầm tím đến đỉnh điểm.
Sau khi rời khỏi Thí viện mà rảo bước trên đại lộ phủ thành, lọt vào mắt hắn là nơi mình đang trọ lại. Đó là một nhà trọ lợp mái ngói tráng men dành riêng cho các quý nhân. Bình thường các đồng sinh sẽ trọ lại hội quán liền kề với Thí viện, song điều này hoàn toàn là tự nguyện, còn Vương Khải lại không muốn ăn chung mâm ngủ chung phòng với các đồng sinh khác.
“Khải đại nhân, kính mừng đại nhân đã trở về.”
Tay đầy tớ theo hầu từ quê nhà bước ra chào đón hắn.
Trong lòng không kìm nổi cơn phẫn nộ, hắn không đáp, chỉ vung tay đẩy mạnh tên đầy tớ sang một bên.
Người đầy tớ bị đẩy liền đập lưng vào tường, tạo thành một tiếng rầm đục ngầu lọt vào tai hắn.
“Đ-Đại nhân làm gì vậy? Có khi nào tiểu nhân đã làm gì phật ý…”
“Lắm mồm! Nhìn mà ngứa cả mắt, mau biến ra chỗ khác cho ta!”
Sau khi xin lỗi vài câu, người đầy tớ lập tức rời đi.
Vương Khải bước vào phòng riêng, đoạn ngồi bệt lên manh chiếu rơm.
Thức ăn thừa mứa, mỗi món chỉ mới đụng chút ít.
Một đống sách vở xếp chồng chất lộn xộn bừa bãi.
Căn phòng trông sao mà thật u uất, song Vương Khải lại chẳng còn hơi đâu mà cảm thấy để chuyện này vào mắt nữa.
“Chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt…”
Vương Khải oằn mình xuống bàn, miệng thì thầm những lời nguyền rủa.
Khi bờ mi khẽ khép, những điều hắn từng trải qua từ trước tới nay bỗng thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu.
Trác Nam Vương gia là một trong những danh gia vọng tộc địa phương. Vương Khải đã khoe mẽ với Tuyết Liên và Lê Ngọc rằng dòng họ này đã đào tạo nên ba đời tiến sĩ, nhưng sự thật đâu chỉ có thế. Tổ tiên của dòng họ là vị võ tướng tên Vương Thuần, từng ghi danh dưới danh nghĩa công thần phụng sự Đức Thái Tổ có công gây dựng Hồng Linh Quốc, Hạ Tông Nhân. Cũng bởi vậy mà Trác Nam Vương gia được coi là một dòng tộc cao quý hết sức được kính nể, và con cháu của dòng tộc ấy như Vương Khải, ngay từ khi còn thơ bé đã được nuôi dạy trong một môi trường vô cùng áp lực.
–––Hãy trở thành công thần, giống như thời lập quốc khi ấy.
–––Vương gia ta phải một lần nữa cai trị triều đình Hồng Linh.
–––Bằng mọi giá phải đỗ đạt khoa cử.
–––Rồi một ngày kia, con sẽ đoạt được chức Nội các Đại học sĩ thủ phụ, và trở thành cánh tay phải của Hoàng đế.
Những lời này hắn đã nghe đi nghe lại đến mòn cả tai.
Cũng bởi thế, hắn làm sao không nổi nóng cho được.
Cảnh Lê Ngọc và Lôi Tuyết Liên. Rõ là phận thảo dân mà lại cả gan nhắm tới mục tiêu đỗ đạt khoa cử. Chỉ như vậy thôi thì chẳng hề gì, nhưng mọi hành vi của hai kẻ này cứ liên tục chọc đúng chỗ ngứa của Vương Khải, thành thử hắn không làm sao mà chịu được cho thấu.
Trên hết, hai kẻ này đã sỉ nhục Vương Khải trước mặt bàn dân thiên hạ.
Hắn đã định tước quyền dự thi của một kẻ bằng cách phao tin “Cảnh Lê Ngọc là phụ nữ”, ngờ đâu bọn họ đã chuẩn bị chu toàn từ trước. Kết quả là Vương Khải đã bị Học chánh Vương Thị Viễn quở trách, trở thành mục tiêu để các đồng sinh khác đàm tiếu sau lưng.
(Ta sẽ nghiền nát…)
Cảnh Lê Ngọc.
Một kẻ quái gở, rõ ràng là đàn ông mà lại ăn bận như đàn bà.
(Một kẻ ngu độn như thế, chẳng lẽ ta lại chịu thua.)
Điều này khỏi nói cũng biết, nhưng thời điểm này Vương Khải vẫn một mực tin rằng giới tính của Lê Ngọc là nam mà không mảy may nghi ngờ. Rõ ràng hắn chẳng tài nào ngờ được rằng một nữ nhi lại thật sự tới dự thi Viện thí.
Nói gì thì nói, không báo thù không được.
Nền móng đã chuẩn bị xong từ lâu.
Tất cả những gì hắn cần làm, chỉ là chờ cho những kẻ này tự diệt–––
“Ôi chao? Ngài đã về rồi ạ?”
Bất giác, một giọng nói cao vút vang lên phía sau lưng hắn.
Vương Khải bừng tỉnh, ngoái đầu lại kiểm tra thì cánh cửa đã mở toang tự lúc nào, để rồi lọt vào mắt hắn là một thiếu nữ lạ mặt.
“Bày bừa quá đi thôi! Tiểu nữ xin được dọn dẹp giúp đại nhân ạ.”
“Ngươi đang làm…”
“Đang dọn dẹp chứ đang làm gì ạ! Tiểu nữ không biết ngài là cử nhân đại nhân hay cái gì, nhưng phòng như cái chuồng heo thế này thì học hành sao thấm được phải không nào? Để tiểu nữ dọn dẹp cho, đại nhân cứ chờ ở ngoài một chút đi ạ.”
Do thiếu nữ này bước vào quá đỗi tự nhiên nên hắn chưa kịp phản ứng, nhưng nghĩ kỹ lại thì Vương Khải đã nghiêm khắc ra lệnh cho cả tớ trai tớ gái lẫn nhân viên rằng “Cấm được bước vào phòng ta.” Nhớ lại điều này khiến ngọn lửa phẫn nộ trong hắn bừng lên hầm hập.
“Ai cần ngươi dọn dẹp! Mau cút ra ngoài!!”
“Đại nhân cứ nói thế, tiểu nữ dù gì cũng là nhân viên ở đây đó? À, gọi là nhân viên chứ tiểu nữ mới được thuê vào làm hôm qua thôi, và công việc của tiểu nữ là dọn dẹp phòng ốc cho sạch đẹp. Mà đại nhân đã bày bừa đến mức này rồi thì làm sao tiểu nữ có thể im lặng đứng nhìn được cơ chứ.”
“Con bé này…!”
Vương Khải giơ tay lên định đấm.
Tuy vậy, trước khi ra đòn thì hắn lập tức ngưng lại.
Thiếu nữ ấy––– Ngoại hình thiếu nữ ấy, phải nói là xinh đẹp tuyệt trần, trông chẳng có vẻ gì là một nhân viên nhà trọ thông thường. Rõ ràng phục trang chỉ có một bộ nhu quần đơn sơ, thế mà chẳng hiểu sao từ người con gái này lại toát lên bầu không khí kỳ lạ khó lòng xâm phạm. Có bảo đây thực chất là tiểu thư thuộc về một gia tộc danh giá nào đó, có lẽ hắn cũng sẽ tin ngay không chút nghi hoặc.
“Ngươi, tên gì?”
“Dạ? Tên? Ơ…”
“Tên. Nói nhanh.”
Chẳng rõ vì lý do gì mà thiếu nữ ấy phải ậm ừ một chút rồi mới đáp.
“Tiểu nữ tên Lý Chiếu! Thôi thôi, tiểu nữ phải dọn dẹp ngay nên mong đại nhân hãy ra ngoài một chút đi ạ!”
□
Buổi hoàng hôn cái ngày thông báo kết quả nhị trường, Tuyết Liên đã quyết định sẽ để mắt đến Âu Dương Nhiễm.
Xem xét kết quả nhóm Bính Tam đạt được buổi đầu trường và nhị trường, rõ ràng đã có một thành viên trong Ngũ cố tình trả lời sai toàn bộ đáp án, và thành viên đó nhất định không thể là Tuyết Liên hay Lê Ngọc. Lý Thanh Long cũng đáng nghi, song cô cho rằng anh ta không phải kiểu người hay làm chuyện nham hiểm như thế này.
Nói cách khác, người Tuyết Liên cần để mắt là thiếu niên với vẻ ngoài nữ tính đã nhập nhóm vào phút cuối cùng––– Âu Dương Nhiễm.
Ngẫm lại mới thấy, hành vi của Âu Dương Nhiễm hết sức khả nghi. Lúc nào cơ thể cũng run lên bần bật như kinh hãi điều gì đó, đến lúc hỏi han có chuyện gì lại chỉ đáp lời qua loa đại khái. Với thực lực của cậu ta thì không đời nào có chuyện liên tục ăn trứng ngỗng được, vậy nên cậu ta hạ bệ nhóm Bính Tam xuống thế này, nhất định là có lý do nào đó.
Và cái lý do này, đại khái cô đã đoán được ra.
Gấp quyển sách chú giải đang đọc dở lại, cô liếc sang Lê Ngọc đang nằm ườn ra trên giường.
“Lê Ngọc, tôi đi vệ sinh chút đây.”
“A, ta đi với đi với~”
“Cô ở lại.”
“Tại sao?!”
Và như vậy, cô đã để Lê Ngọc lại trong phòng rồi một mình rời đi.
Phòng của Âu Dương Nhiễm nằm trong góc một tòa nhà khác.
Ấy thế mà, cô lại phát hiện ra cậu ta đang rảo bước trên lối đi nối giữa hai tòa nhà.
Coi như đây là ân phước trời ban, Tuyết Liên ẩn mình rồi lặng lẽ bám theo cậu chàng.
Thời điểm này phần lớn các đồng sinh đều đang nhốt mình trong phòng dùi mài kinh sử, thành ra xung quanh đây không có lấy một bóng người. Chỉ có tiếng gió thổi cát bụi bay đi cùng tiếng cây liễu rung rinh xào xạc là chạm được tới tai Tuyết Liên.
Âu Dương Nhiễm chẳng rõ tại sao lại bước ra sân sau.
Do mặt trời đã ở phía đằng Tây nên có hơi khó nhìn, nhưng hình như cậu ta đang trao đổi với ai đó.
(Kia là…)
Quả nhiên đúng như Tuyết Liên dự đoán.
Đối phương có ba người, cả ba đều hết sức quen thuộc. Chính là thành viên nhóm Giáp Nhị––– tức Ngũ của Vương Khải.
Âu Dương Nhiễm bị thụi một cái liền ngã sõng soài ra đất. Đám người nhóm Giáp Nhị thấy thế liền phá lên cười như lũ đần độn, đoạn quay gót bước về phía cô. Tuyết Liên ẩn mình dưới bóng cây liễu chờ bọn chúng đi qua, trong lòng không khỏi thương thay cho thế gian ngập tràn những điều bẩn thỉu. Kết cuộc, tất cả đều là gian kế của Vương Khải.
“–––Cậu, đang làm gì ở đây vậy hả?”
Hiểu đơn giản là người đứng đầu những người giữ chức danh phía trước.