Truyền kỳ thiếu nữ Nho sinh ~Thiếu nữ cải nam trang chốn địa ngục thi cử~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 323

Hồi 3: Dân vô tín bất lập - Chương 27: Thuyết phục

“Ơ, hơ…”

“Đằng nào cũng mất công tới đây rồi, bỏ cuộc liền thì phí lắm. Một người như Nhiễm mà trở thành tiến sĩ, nhất định thế giới sẽ tốt đẹp hơn hẳn luôn cho coi!”

“Nhưng mà…”

Làm thế này chẳng giải quyết được gì cả.

Yếu tố đang giày vò Âu Dương Nhiễm là áp lực từ phía cha mẹ, cùng với đó là cảm giác bất lực và mặc cảm tự tin vì không đáp lại được kỳ vọng từ bọn họ. Nói cách khác, có động viên tích cực như vậy cũng nào có được tích sự gì.

Ấy thế mà, Lê Ngọc lại thốt lên một điều không tưởng.

“Cậu lo lắng chuyện gia đình đúng không nào? Thế thì cứ để sau tính, còn bây giờ Nhiễm cần phải nỗ lực vì bản thân trước đã.”

Âu Dương Nhiễm tròn mắt sững sờ.

Mấy ai có cho mình cảm quan bình thường lại có thể suy nghĩ như vậy được cơ chứ.

Mà vốn dĩ, một người chuyên tâm nỗ lực hết mình vì gia đình như Lê Ngọc mà lại phát ngôn như thế, có nghe thế nào cũng khó mà thấy thuyết phục được.

“Nói thế này có lẽ hơi khó nghe, nhưng có lẽ Nhiễm không cần đến cha mẹ đâu. Bọn họ nói gì cậu thì cứ lơ đi là được.”

“Lê Ngọc, chẳng phải chính đằng ấy luôn cho rằng phải trân trọng gia đình đó sao?”

“Đương nhiên gia đình đối với ta là điều quý giá nhất, nhưng ta không nghĩ gia đình Nhiễm quan trọng với cậu ấy đến vậy. Ý là, thượng cẳng chân hạ cẳng tay để bắt con cái nghe lời, nghe thôi đã thấy không đúng rồi.”

Tuyết Liên nghe vậy không khỏi sững sờ.

Suy nghĩ của cô gái này quá sức rộng mở, không hề bị bó hẹp trong tư tưởng Nho giáo.

Từ xưa tới nay đã từng có ai phát biểu thoáng đạt như vậy hay chưa?

Điều này lại càng khiến cô cảm thấy căm ghét bản thân vì luôn đánh giá Lê Ngọc chỉ là một thiếu nữ lạc quan vô tư không hơn không kém.

Lý Thanh Long cao giọng cất lời mà như mở cờ trong bụng.

“Tuyệt hảo! Ngài Lê Ngọc quả là không hề phản bội kỳ vọng của tại hạ! Trước giờ tại hạ vẫn luôn quan niệm như vậy, rằng không một bậc phụ mẫu nào có quyền được lợi dụng quy phạm xã hội để bóc lột con cái! Nào ngài Nhiễm ơi, mặc xác đôi phụ mẫu đó rồi bước đi trên con đường của bản thân đi thôi!”

“Ta đâu có nói đến mức ấy…” – Lê Ngọc cười khổ, rồi lại trông sang Âu Dương Nhiễm – “Tạm thời cứ gạt khó khăn khổ cực qua một bên đi, nhé? Nếu không làm được thì ta sẽ giúp cậu. Chỉ cần cùng ta nỗ lực vượt qua kỳ thi, nhất định cậu sẽ chẳng còn thời gian mà bận tâm chuyện dư thừa nữa đâu.”

“H-Huynh nói vậy là sao…?”

“Tức là ta sẽ vui đùa thỏa thích đó!”

“…………”

Nụ cười của Lê Ngọc khiến Âu Dương Nhiễm đỏ bừng mặt mũi, đoạn rơi vào trầm tư.

Dường như đã có gì đó xuyên qua con tim cậu chàng.

Đạt được kết quả như thế này, có lẽ một phần là bởi Lê Ngọc đã không tiếc mạng sống mà cứu lấy cậu ta không chừng.

Thốt nhiên nước mắt lưng tròng, Âu Dương Nhiễm thì thầm.

“… Tôi đã sai rồi. Thật lòng xin lỗi mọi người.”

“Đâu trách cậu được, ai gặp cảnh đó mà không sợ hãicơ chứ. Nhưng bốn người chúng ta nhất định sẽ ổn thôi.”

“Vâng, tôi sẽ không làm như vậy nữa. Tôi sẽ nghe lời Lê Ngọc huynh. Học chánh đại nhân cũng bảo, tín là hết sức quan trọng mà…”

Lệ tuôn rơi nơi khóe mắt, cậu ta phá lên cười lớn.

Hiểu rồi, ra là còn cách này à––– Tuyết Liên vỡ lẽ. Trong đầu cô chỉ có kế sách hăm he đe dọa, nhưng có vẻ như sử dụng lời lẽ và hành động chân thành như Lê Ngọc cũng có thể lay động con tim đối phương.

(Xem ra cũng phải học hỏi cô nàng chút ít rồi.)

Lúc nào cũng dùng đến kế sách bạo lực chỉ dẫn tới tai họa mà thôi.

Có Lê Ngọc ở bên, nhất định số quân bài cô có thể sử dụng sẽ gia tăng đáng kể.

Tựu trung lại, vấn đề của Âu Dương Nhiễm đã đi đến hồi kết.

“Được!” – Lý Thanh Long khoanh tay lại mà nói – “Thế là mối lo trước mắt đã được giải quyết xong xuôi. Nhờ có ngài Lê Ngọc và ngài Nhiễm mà từ ngày mai trở đi ta sẽ không cần phải lo bị điểm kém nữa. Cho dù Vương Khải có dọa dẫm ngài thì cũng không việc gì phải lo lắng, bởi ở bên chúng ta còn có ngài Tuyết Liên thiên hạ vô song kia mà.”

“Ai lại toàn đi dựa dẫm vào tôi thế…”

“… Ưm, tất nhiên từ ngày mai trở đi tôi sẽ nghiêm túc làm bài, chỉ là, tôi không rõ liệu một đứa như mình có thể làm bài tốt được hay không…”

“Chuyện đó ngài càng không phải lo. Tại hạ đã nhìn ra được khuynh hướng ra đề rồi.”

“Hả…?”

“Tức là tại hạ đã nhìn ra được thói quen của Vương Thị Viễn qua đầu trường và nhị trường rồi đó. Chỉ cần ngài chuẩn bị đúng như tại hạ nói là sẽ không còn vấn đề gì hết. Nào, đêm nay ta sẽ bận rộn đây.”

“Ồ! Quả không mong đợi gì hơn ở Thanh Long!”

Đôi mắt Lê Ngọc sáng bừng lên.

Song, Tuyết Liên nào có tin được một chuyện ngon ăn như thế.

Trong lòng không khỏi cảm thấy nghi hoặc, Tuyết Liên hạ giọng chất vấn Lý Thanh Long.

“… Này, anh nói thật không đấy? Nhìn ra khuynh hướng ra đề nào có đơn giản như thế?”

“Đương nhiên là tại hạ bốc phét rồi.”

“Hả…?”

“Tại hạ có lẻn vào nhà trọ của ngài Học chánh tản bộ, rồi là tình cờ nghe được chuyện này chuyện nọ ấy mà. Có vẻ như đề thi tiếp theo sẽ ra nhiều về ngũ thường, trong đó có tín. Ấy chà, kỳ thực thì tại hạ cũng chẳng muốn nghe đâu, có điều là nó cứ tự nhiên lọt vào tai vậy thì biết làm sao được đây nhỉ. Đằng nào cũng lỡ rồi, chẳng thà ta cứ sử dụng thông tin này cho thật hữu hiệu vẫn hơn phải không nào?”

“……………”

“Ấy mà, mong ngài chớ hé môi chuyện này cho ngài Lê Ngọc và ngài Nhiễm nhé. Đặc biệt là ngài Lê Ngọc. Ngài ấy dù gì cũng là kẻ sĩ thanh liêm hiếm có ngày nay, nhỡ chuyện này vỡ lở ra nhất định ngài ấy sẽ bừng bừng lửa giận rồi trách móc tại hạ đến không ngóc đầu lên được cho xem. Chủ đề bài thi là tín, không được phép để xảy ra bất hòa đâu, nên mong ngài hãy hợp tác vui vẻ nhé.”

Nói xong, Lý Thanh Long nhắm một mắt lại nom đầy phô trương.

Đúng là phường ăn cắp, hoàn toàn đi ngược lại với khái niệm chữ tín.

(… Mà, cái loại cải nam trang che giấu giới tính như mình thì có tư cách nói ai.)

Nói là như vậy, chứ chiến lược nham hiểm của Lý Thanh Long là thứ hết sức đáng hoan nghênh.

Tuy không được để lộ cho Lê Ngọc hay, nhưng điều này sẽ giúp họ chiếm ưu thế trong bài thi lần này.

“Được lắm! Mọi người chung tay vượt qua bài Viện thí nào!!”

“V-Vâng! Mong được mọi người chiếu cố…!”

“Nào Tiểu Tuyết ơi, vào bàn học hành đi thôi! Thanh Long à, Học chánh đại nhân hay ra đề như thế nào vậy?”

“Ngài đừng nóng vội như vậy chứ. Đầu tiên ta cùng điểm qua những tác phẩm do Vương Thị Viễn chắp bút trước…”

Và như vậy, nhóm Bính Tam đã có thể đương đầu với kỳ Viện thí như một thể thống nhất. Nhờ có Lê Ngọc mà những khúc mắc trong nhóm đã hoàn toàn biến mất, từ đó giữa bọn họ hình thành quan hệ tín nhiệm mà Vương Thị Viễn từng miêu tả.

Từ giờ trở đi, điều Tuyết Liên cần làm chính là duy trì được mối quan hệ tín nhiệm ấy.

Cô cần dồn toàn lực để giải quyết cả tam, tứ và chung trường.

Để rồi–––

(Vương Khải. Phải làm gì đó với kẻ này.)

Tuyết Liên vừa lắng nghe Lý Thanh Long trình bày vừa ngẫm nghĩ.

Một khi kẻ đó còn tồn tại, nhóm Bính Tam nhất định sẽ không được biết đến hai chữ hòa bình.

Ngày hôm sau, trước cửa phòng Tuyết Liên lại xuất hiện rác thải sinh hoạt.

Sau đó, cô biết được rằng Lý Thanh Long và Âu Dương Nhiễm cũng bị trộm mất tư trang.

Xem ra tiết mục quấy rối của nhóm Giáp Nhị vẫn tiếp diễn như thường lệ. Song, sau khi đã tháo gỡ khúc mắc nội bộ, điều này ngược lại còn giúp động lực trong nhóm bốn người Tuyết Liên, Lê Ngọc, Lý Thanh Long và Âu Dương Nhiễm dâng cao hơn bao giờ hết.

Dường như đã thấy nóng ruột vì nhóm Tuyết Liên không than ngắn thở dài câu nào, thành thử ngay trước khi tam trường bắt đầu, Vương Khải đã trực tiếp tới trước mặt bọn họ để gây sự.

“Còn không mau bỏ cuộc đi thôi? Đằng nào các ngươi cũng chẳng đỗ được đâu, cứ cúi đầu trước ta mà xin lỗi đi cho rồi. Làm thế có khi ta sẽ rủ lòng thương mà nhận các ngươi vào làm đầy tớ đấy.”

Tuy vậy, Lê Ngọc lại chỉ lạnh lùng đáp.

“Vương Khải à, huynh cứ giữ mãi thói hành xử như thế thì đừng hòng làm quan.”

Vương Khải nghe thế liền điếng người lại, để rồi chẳng mấy chốc, khuôn mặt hắn ta đỏ bừng lên vì phẫn nộ, nhưng do Vương Thị Viễn đứng trên bục giảng thông báo bắt đầu tam trường nên tình hình mới không leo thang thành cãi vã.

Câu hỏi xuất hiện trong tam trường y hệt như những gì Lý Thanh Long đề cập.

Cô lặng lẽ quan sát tình hình. Lê Ngọc và Âu Dương Nhiễm đều đưa bút hết sức mượt mà.

Thế này thì không còn gì phải lo lắng nữa.

Tuyết Liên tiếp tục trả lời từng câu hỏi một cùng con tim thanh tịnh.

Thế rồi, như mọi khi, kết quả sẽ được công bố sau một ngày chấm thi.

Hai ngày sau bài thi tam trường, khoảnh khắc nhìn thấy điểm số và thứ hạng của nhóm mình được khắc tại một góc sân trong, Lê Ngọc và Âu Dương Nhiễm đồng loạt hét lên vì vui sướng.

Hạng nhất: Ất Tứ – Tổng điểm 112

Hạng nhì: Giáp Nhị – Tổng điểm 107

Hạng ba: Bính Tam – Tổng điểm 106

……

Hạng ba mươi tám: Tân Tứ – Tổng điểm 76

Hạng ba mươi chín: Mậu Nhất – Tổng điểm 74

Hạng bốn mươi: Nhâm Nhị – Tổng điểm 71