Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

772 58630

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

(Đang ra)

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

Kurotome Hagane

Đây là bản ghi chép để đời về một chàng trai siêu khéo léo nhưng lại ngại giao tiếp, lui về ở ẩn tại Okutama. Về hành trình cậu trở thành thợ chế tác trượng phép, và từ một góc khuất hẻo lánh, dần làm

15 90

Tôi trở thành tên phản diện mắt híp trong game

(Đang ra)

Tôi trở thành tên phản diện mắt híp trong game

Amadeus_

Vì một lý do nào đó, các nữ chính liên tục tỏ ra quan tâm đến tôi.

16 52

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

202 6075

Quyển 03: Cao Trung - Chương 132: Đêm Nay A Phương Sẽ Đến Phòng Ngủ Của Chúng Ta (C262)

"À... ừm... cũng lâu rồi chưa ngủ chung."

Hạ Duyên vừa tiếp lời Lâm Hữu Hề, vừa bẻ ngón tay ra đếm, "Sắp được một tuần rồi đó!"

"Cậu còn dám nói à... Lần trước hai người chui vào chăn tớ nói chuyện to quá, suýt nữa là bị dì Mỹ Quyên phát hiện rồi."

"Là Duyên Duyên la to quá đấy chứ, không liên quan đến tớ."

Lâm Hữu Hề vừa nói vừa vuốt tóc mai, nhìn về phía xa.

"Hữu Hề cậu tệ thật đấy, lại còn đổ tội cho người khác!"

Hạ Duyên phồng má nói, "Nếu lúc đó tay cậu không sờ lung tung thì sao tớ lại đột nhiên hét toáng lên được chứ?"

"Biết sao được, giường của A Phương nhỏ quá, ba người nằm thì chật lắm."

Lâm Hữu Hề nghĩ một lát rồi quay sang nhìn Mai Phương, "Hay hôm nay A Phương sang phòng bọn tớ ngủ nhé?"

"Được đó được đó, tớ cũng nghĩ vậy."

Hạ Duyên gật đầu lia lịa, "Lẽ ra nên để A Phương ngủ bên phòng bọn tớ từ lâu rồi!"

Mai Phương vẫn giữ nụ cười lịch sự, tiếp tục hỏi, "Vậy... tối nay tớ đợi tin nhắn của các cậu nhé?"

"Ừm ừm, cậu cứ đợi đi!"

Cuối năm, ngoài việc chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, công ty cũng có rất nhiều việc bận rộn. Chẳng hạn như đánh giá cuối năm, điều chỉnh lương, cũng như các vấn đề ký kết ý định tài trợ cuối cùng, đều cần Mai Phương đưa ra quyết định.

Mai Phương không có ở công ty, nhiều việc chỉ có thể dựa vào phán đoán của chị Nguyệt Nguyệt, nhưng bản thân chị Nguyệt Nguyệt chỉ có nhiều hiểu biết về quản lý hành chính nhân sự, còn việc đánh giá công việc thì rất khó xác định, nhiều lúc vẫn phải dựa vào ý kiến của Mai Phương và Lâm Hữu Hề.

Giờ đây Mai Phương rất cần bồi dưỡng một giám đốc chuyên nghiệp trong đội ngũ, tức là một người có vai trò tương tự như chú của cậu ở kiếp trước, để làm việc chăm chỉ thay cậu.

Nhưng đương nhiên, việc này cũng sẽ liên quan đến những vấn đề mà cuối cùng mọi người thường dễ dàng tưởng tượng ra như bị qua mặt, đấu đá quyền lực. Mai Phương vừa nghĩ đến đây là đầu lại đau như búa bổ, chỉ ước gì bây giờ có thể đích thân đi làm để dẫn dắt đội ngũ.

Hết cách rồi, dù có làm sếp thì đi làm vẫn là một việc vô cùng đau khổ. Ngày nào cũng phải phán đoán và giải quyết các công việc, huống hồ chi bản thân còn phải đi học, chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, hai nỗi đau khổ cứ thế chồng chất lên nhau. Chỉ có đau khổ ngày càng luỹ thừa lên chứ làm gì có chuyện đơn giản như khổ đau nhân đôi chứ.

Vậy nên trong mùa đông lạnh giá này, cũng chỉ có thế úp mặt vào vòng tay ấm áp của Duyên Duyên và Hữu Hề nhà mình để tìm kiếm một chút an ủi.

Ừm...

Nói chính xác thì, chỉ có Duyên Duyên mới có vòng tay ấm áp.

Hữu Hề thậm chí còn cướp đi thân nhiệt của mình...

Vì ngày mai không phải đi học, nên thứ Sáu từ trường về, cả ba đều không làm bài tập, mà hiếm khi cùng nhau ngồi xem TV trò chuyện với Lương Mỹ Quyên. Đang xem và trò chuyện thì thấy Lương Mỹ Quyên dụi mắt, Hữu Hề vội vỗ vai mẹ kế:

"Mẹ, nếu mẹ buồn ngủ rồi thì đi ngủ trước đi ạ."

"Ừm... các con cũng nhớ nghỉ sớm nhé. Đừng làm việc khuya quá, trời lạnh lắm, sẽ bị cảm đó."

"Không đâu không đâu ạ! Bọn con cũng đi ngủ ngay đây."

Hạ Duyên mong ngóng nhìn dì Mỹ Quyên vào phòng ngủ phụ ở bên trong để nghỉ ngơi, đang nghĩ cuối cùng cũng có thể thân mật với A Phương một chút, thì quay đầu lại đã thấy Lâm Hữu Hề nhanh hơn một bước, đang tranh thủ thân mật với Mai Phương rồi. Hạ Duyên vội vàng kéo Mai Phương về phía mình, rồi bĩu môi với Lâm Hữu Hề.

"Hữu Hề! Sao lại thế được chứ... Như vậy cũng xảo quyệt quá rồi đó! Còn chưa kịp bắt đầu nữa, không công bằng."

Lâm Hữu Hề hưởng thụ xong còn liếm môi, tỏ vẻ hưởng thụ dư vị vô cùng, "Không phải đã bắt đầu từ lâu rồi sao? Hôm nay ở trường cậu thân mật với A Phương cũng đủ lâu rồi mà..."

"Thế... Thế nếu tính như vậy..."

Hạ Duyên nhận ra giọng mình có thể hơi to, nên chủ động hạ thấp giọng ở nửa câu sau, "Vậy sau này lúc cậu hẹn hò với A Phương, tớ cũng có thể ăn vụng như thế này à?"

Lâm Hữu Hề mỉm cười gật đầu, "Được chứ? Với lại đây đâu tính là ăn vụng đâu? Vốn dĩ chúng ta là ba người cùng hẹn hò, bây giờ chỉ công khai mối quan hệ của cậu và A Phương thôi. Đừng quên chuyện này nhé."

"Ư..."

À thì...

Trước đây, Mai Phương vẫn luôn cho rằng với tính cách của Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề, cùng với mối quan hệ thân thiết được xây dựng bao năm qua, hai người sẽ không nảy sinh mâu thuẫn gì nữa, nhưng bây giờ lại vì chuyện nhỏ nhặt là thân mật với nhau mà giận dỗi, thậm chí có lúc còn tạo ra không khí căng như dây đàn, cậu cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Thấy mùi thuốc súng kỳ lạ ngày càng nồng, Mai Phương cũng vội lên tiếng khuyên giải: "Đừng vì tớ mà cãi nhau chứ, như vậy thì tối nay làm sao mà ôm ấp nhau được?"

Lâm Hữu Hề khẽ chau mày, "Bọn tớ đâu có cãi nhau, chỉ đang trao đổi một vài quy tắc thôi."

"Đúng đó, A Phương cậu tự luyến thật, còn vì cậu mà cãi nhau nữa chứ... Không thèm nói với cậu nữa, về phòng trước đây."

Hạ Duyên lè lưỡi làm mặt quỷ với Mai Phương, sau đó kéo Lâm Hữu Hề cùng đứng dậy. Mùi thuốc súng lúc nãy lập tức tan biến không còn dấu vết.

...

Tình bạn vi diệu của con gái... thật là khó hiểu.

Mai Phương từ phòng khách trở về phòng ngủ của mình, nghỉ ngơi một lát trên giường, định bụng sẽ đợi khoảng 1 tiếng nữa như thường lệ rồi mới nhắn tin cho Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề. Lết quả lần này còn chưa đầy nửa tiếng, Lâm Hữu Hề đã nhắn tin tới.

【Qua đây】

Cô chỉ gửi một chữ ngắn gọn súc tích, Mai Phương liền cầm điện thoại, rón rén đi đến cửa phòng ngủ, khẽ khàng mở cửa ra.

Trước đây, toàn là Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề nhân lúc đi vệ sinh để tìm Mai Phương, Mai Phương chỉ cần ở trong phòng đợi là được, nên cậu chẳng có gánh nặng tâm lý nào.

Nhưng bây giờ phải chủ động sang gõ cửa phòng của Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề, lại còn phải đi qua phòng ngủ phụ của dì Lương Mỹ Quyên, cậu vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

...

Mai Phương đột nhiên cảm thấy bây giờ mình hơi giống mấy cậu thanh niên trong phim Mỹ, lén trèo qua cửa sổ nhà cô gái mình thích để hẹn hò riêng, có một cảm giác kích thích vi diệu.

Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề hé cửa ra một khe nhỏ, Mai Phương vịn vào cửa từ từ di chuyển, rồi Hạ Duyên kéo tuột Mai Phương vào trong, Lâm Hữu Hề khẽ khàng đóng cửa lại. Động tác của cả ba người vẫn rất cẩn thận, cho đến khi lần lượt lên giường nằm xuống.

Chăn của Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề là hai cái riêng, Mai Phương chiếm một bên chăn.

"Phù... Lạnh quá đi mất..."

Vào một đêm ở Giang Thành không có máy sưởi, việc vén chăn rời khỏi ổ chăn ấm áp là một việc cần rất nhiều dũng khí. Sau khi Mai Phương nằm xuống, Hạ Duyên liền ôm chặt lấy cánh tay Mai Phương, áp vào lòng mình.

"Giúp cậu sưởi ấm một chút..."

Mai Phương vừa định nói gì đó với Hạ Duyên thì Lâm Hữu Hề cũng ghé sát vào, áp vào cánh tay cậu.

Tuy lòng bàn tay và bàn chân cô khá lạnh, nhưng cơ thể dĩ nhiên vẫn tương đối ấm áp, Lâm Hữu Hề lại thích thì thầm bên tai Mai Phương, phát ra những âm thanh không rõ ràng nhưng đủ để trêu người, khiến Mai Phương rùng mình.

Những tình huống như thế này, mỗi lần ôm ấp đều không giống nhau. Việc giữ vững được sự bình tĩnh chiến lược, không làm ra những chuyện vượt quá giới hạn đối với một chàng trai ở độ tuổi của Mai Phương đương nhiên là một việc không hề dễ dàng. Cho dù trước khi đến đã kích hoạt sẵn trạng thái hiền giả cũng không thể chống lại được sự hăng hái của tuổi trẻ.

Nhưng nhìn chung, đây cũng là một thử thách đối với cậu. Nếu muốn tiếp tục trong sáng thì chỉ có thể nghiêm túc suy nghĩ về những việc không liên quan đến mấy chuyện bậy bạ, ví dụ như kế hoạch chiến lược của Sữa Hạt Lựu Games và Lâm Hề Khoa Kỹ, ví dụ như tìm kiếm sự giúp đỡ của Duyên Duyên, hay là kể về một vài lịch sử đen tối trong quá khứ.

Hoặc là...

Mai Phương nắm lấy bàn tay không mấy ngoan ngoãn của Lâm Hữu Hề, rồi nhìn qua nhìn lại, giả vờ thần bí nói với Lâm Hữu Hề và Hạ Duyên, "Đúng rồi... Hôm nay có muốn nghe tớ kể chuyện ma không? Gần đây tớ chuẩn bị được khá nhiều chuyện thú vị đó."

"Tớ muốn nghe tớ muốn nghe!"

Hạ Duyên tỏ ra rất hứng thú với chuyện này, "Lâu lắm rồi không chơi trò này, hoài niệm thật đó! Tớ còn nhớ chuyện A Phương hồi trước xem phim ma sợ đến tè ra quần nữa..."

Mai Phương nghe vậy thì có chút tức giận, véo má Hạ Duyên.

"Tớ nói này, có phải trong đầu cậu vừa có thêm một đoạn ký ức hoàn toàn không tồn tại không?"