Mai Phương và mấy người vừa tiễn Hạ Tầm và Lương Mỹ Quyên đi không lâu thì Mai Lợi Quân đã vội vã lái xe về nhà.
"Duyên Duyên đâu? Hữu Hề đâu? Hai đứa nó đã về chưa? Không phải anh vừa đến là chúng nó về luôn rồi đấy chứ... Ôi, thế thì anh xui quá rồi..."
Mai Lợi Quân vừa càu nhàu vừa bước vào nhà, nhìn thấy Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề đang cùng Hướng Hiểu Hà xem tivi. Thấy chú Mai đến, hai cô nàng vội đứng dậy chào hỏi:
"Cháu chào chú Mai, lâu lắm rồi mới gặp chú ạ!"
"..."
Mai Lợi Quân nhìn thấy Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề, trong chốc lát không kịp phản ứng, ấp úng mãi mà không gọi được tên hai người. Mãi đến khi đứa con gái hiếu thảo bên cạnh đấm mạnh vào đùi ông một cái, ông mới tỉnh ngộ, bắt đầu ngắm nhìn kỹ lưỡng hai cô gái có khả năng trở thành con dâu tương lai:
"Rõ ràng năm ngoái còn gặp mà, sao cảm giác hai đứa cháu bây giờ khí chất khác hẳn rồi nhỉ..."
"Có khác biệt gì đâu ạ? Con chỉ thấy hai chị ấy đẹp hơn thôi!"
Mai Nhã vừa nói vừa kéo áo bố, "Còn nữa, hôm nay bố về muộn thế? Con sẽ giúp mẹ kiểm tra xem bố có uống rượu không."
"Ôi dào, không có uống rượu đâu! Bố lái xe về, sao lại uống rượu được?"
Cô con gái hiếu thảo + diễn viên đại tài Mai Nhã lại giơ tay đập mạnh vào đùi Mai Lợi Quân, "Đồng chí Mai Lợi Quân! Xin đồng chí tích cực chủ động, phối hợp với hành động của tôi, đây là kiểm tra định kỳ!"
"Được rồi được rồi... Bố biết rồi." Mai Lợi Quân cúi người xuống lẩm bẩm, "Nhưng mà Duyên Duyên và Hữu Hề đang ở đây, con không thể cho bố một chút thể diện sao?"
"Không uống rượu để tránh sai lầm là gia huấn của nhà họ Mai chúng ta, đây cũng là để Duyên Duyên và Hữu Hề học trước quy trình, sau này chắc chắn sẽ dùng đến."
Hướng Hiểu Hà nghe con gái nói vậy cũng thấy vừa buồn cười vừa giận dỗi, "Tiểu Nhã, con đang nói bậy bạ gì thế?"
Mai Nhã làm mặt xấu với mẹ, "Con đâu có nói bậy bạ!"
"Cái đứa này còn cãi... giống hệt bố và anh trai con! Để mẹ dạy con một bài học!"
"Con đâu có cãi đâu!"
"Dì Hướng, dì Hướng, không sao đâu ạ... không có gì đâu ạ!"
Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề kéo Hướng Hiểu Hà lại, cả nhà ồn ào trong phòng khách. Mai Phương vừa tắm xong xuống nhà, suýt nữa thì bị một chiếc dép bay tới trúng mặt.
Nhà Mai Phương có một phòng ngủ cho khách. Ban ngày Hướng Hiểu Hà đã dọn dẹp sẵn cho Lâm Hữu Hề và Hạ Duyên, rồi dẫn hai cô gái vào phòng, "Thời gian tới hai cháu cứ tạm ở phòng này nhé, có gì cần cứ bảo dì, cứ coi như nhà mình, đừng khách sáo!"
"Vâng ạ, chúng cháu biết rồi!"
Hạ Duyên mỉm cười gật đầu với Hướng Hiểu Hà, lúc này Lâm Hữu Hề cũng bên cạnh nói thêm, "Dì cũng đừng lo lắng quá, có chuyện gì tụi cháu sẽ gọi A Phương ngay."
"Đúng đúng... cứ tìm A Phương là được."
Hướng Hiểu Hà liếc nhìn Hạ Duyên, ánh mắt sau đó dừng lại trên người Lâm Hữu Hề, nhìn một lúc rồi mới quay người rời đi, trở về phòng ngủ của mình. Mai Lợi Quân lúc này đang ngồi trên giường vui vẻ xem tivi, thấy vợ đến cũng vội vàng dọn chỗ để Hướng Hiểu Hà nằm xuống.
"À, vợ ơi, em không thấy sao? Chỉ mới một năm không gặp thôi, anh cảm giác Duyên Duyên và Hữu Hề giờ đã hoàn toàn là người lớn rồi, khác hẳn so với hồi nhỏ."
"Con gái lớn lên thay đổi nhiều mà, chuyện này bình thường thôi."
Mai Lợi Quân vừa nói vừa vỗ đùi cảm thán: "Còn con trai thì không thể không nói là thay đổi không nhiều, như thằng con nhà mình vẫn cứ ngốc nghếch như xưa."
"Con trai anh ngốc nghếch? Con trai anh khôn lắm đấy."
Hướng Hiểu Hà liếc anh một cái đầy khó chịu, "Con trai anh mà không khôn thì hai cô gái này sao có thể một lòng một dạ theo nó, đến Tết cũng không về nhà?"
"Câu nói này cũng có lý..."
Mai Lợi Quân suy nghĩ một chút, "Nhưng em nói xem, Hữu Hề giờ có thật sự đang hẹn hò với con trai nhà mình không? Hôm nay anh quan sát một chút, cũng không thấy A Phương đối xử với con bé có gì đặc biệt, so với Duyên Duyên cũng tương tự."
"Chuyện này em cũng không chắc... Tóm lại cứ quan sát thêm xem sao."
Hướng Hiểu Hà suy nghĩ một lát, "Duyên Duyên giờ quan hệ với hai đứa cũng khá tốt, chắc lớp giấy kia vẫn chưa bị xé... Tóm lại, chúng ta làm cha mẹ cũng tạm thời đừng can thiệp nhiều."
Mai Phương và Lâm Hữu Hề đang hẹn hò, đây là kết luận mà Hướng Hiểu Hà đã rút ra từ việc quan sát hai người năm ngoái. Đằng nào thì hai đứa nó cũng đã lén lút chui vào chung chăn rồi, nói không có quan hệ gì đó gần như là không thể.
Nhưng liệu Hướng Hiểu Hà có thật sự hiểu rõ con trai mình bây giờ không? Sợ nhất là con trai lại trở thành kiểu người đó...
Sau một ngày dài mệt mỏi trên xe, ba đứa chúc nhau ngủ ngon rồi đi ngủ sớm.
Hôm sau, Mai Phương tỉnh dậy trong buổi sáng đẹp trời với tiếng chim hót líu lo. Cậu vươn vai một cái thật dài, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy ánh nắng ấm áp, lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái.
Căn nhỏ ở Giang Thành dùng làm ký túc xá thì được, nhưng chất lượng cuộc sống so với nhà mình thì kém xa. Bây giờ là năm 2013, giá nhà vẫn chưa tăng quá đáng, mua thêm vài căn cũng là ý kiến không tồi.
Mai Phương vừa mặc xong đồ ngủ đứng dậy thì vừa kịp nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cậu còn chưa kịp ra mở cửa thì người bên ngoài đã tự mở cửa bước vào, người đó chính là em gái ruột của cậu: Mai Nhã.
"Anh hai, mau dậy đi, chị Hữu Hề làm bữa sáng cho tụi mình rồi kìa, xuống ăn cùng đi!"
"Biết rồi biết rồi..."
"Em chỉ cho anh mười phút thôi đấy, anh phải nhanh lên, không thì chị Hữu Hề sẽ không vui đâu."
"Từ khi nào mà em lại trở thành tiểu đệ của cô ấy thế?"
Mai Phương vội vàng đánh răng rửa mặt xong rồi xuống nhà ăn sáng. Cả nhà quây quần trong buổi sáng mùa đông ấm áp, vừa ăn bữa sáng do người bạn thân từ nhỏ của cậu chuẩn bị vừa xem TV.
"Cháo đậu xanh chị Hữu Hề nấu ngon quá!" Mai Nhã uống một hơi hết hai bát.
"Em thích là tốt rồi... Nào, thử món này đi."
Lâm Hữu Hề gắp một cái chả giò vào bát của Mai Nhã. Cô bé có chút do dự gắp lên, rồi lại từ từ đặt xuống.
"Sao vậy... Không thích ăn à?"
"Không phải đâu, là vì..."
Mai Nhã nhe răng cười với Lâm Hữu Hề, rồi lắc lắc một chiếc răng cửa, "Cái răng này dạo này cứ lung lay, chắc sắp rụng rồi."
"Là răng sữa thay răng vĩnh viễn đúng không, để chị xem..."
Hạ Duyên tiến lại gần Mai Nhã, quan sát kỹ chiếc răng sữa của cô bé.
"Lung lay nhiều thật..."
"Nhưng mãi không rụng."
Hạ Duyên dặn dò: "Tiểu Nhã, đừng có liếm răng nhé... Mẹ chị bảo liếm nhiều sau này răng mọc ra sẽ bị hô, thế thì không đẹp đâu."
Mai Nhã gật đầu nghiêm túc, nhưng ngay sau đó lại tỏ ra bối rối, "Nhưng mà lung lay mãi không rụng, khó chịu quá..."
Nhìn thấy chiếc răng sữa của Mai Nhã cứ lung lay liên tục, Mai Phương đang ăn sáng bỗng nhìn về phía bố Mai Lợi Quân. Tình cờ lúc đó Mai Lợi Quân cũng đang nhìn cậu con trai cả của mình.
Hai bố con thông qua ánh mắt đột nhiên đạt được một sự đồng cảm kỳ lạ, rồi Mai Phương chủ động tiến lại gần cô em gái đang buồn bã Mai Nhã, "Tiểu Nhã, em đã 10 tuổi rồi, nếu răng sữa mãi không thay sẽ ảnh hưởng đến thẩm mỹ của răng vĩnh viễn sau này đấy. Giờ nên nhổ nó đi luôn."
"Nhổ... nhổ răng?"
Mai Nhã nghe vậy liền đau khổ bụm miệng lại, "Em... em không muốn nhổ răng, nhổ răng đau lắm phải không? Em không muốn đi bệnh viện, em muốn tiết kiệm tiền cho gia đình."
"Không đau đâu, nhổ răng sữa chẳng đau tí nào, cũng không cần đi bệnh viện. Để anh và bố giúp em nhổ, đảm bảo không đau tí nào."
"Thật không?"
Hạ Duyên đứng bên tỏ ra nửa tin nửa ngờ. Lúc này Mai Lợi Quân cũng chủ động tiến lên đảm bảo: "Chuyện này không thể nói dối được đâu. Bố nói cho con biết, hồi nhỏ A Phương có mấy cái răng sữa đều do chính tay bố nhổ đấy."
Thấy anh trai và bố đều đảm bảo như vậy, Mai Nhã vừa liếm chiếc răng đang lung lay vừa đau vừa ngứa, cuối cùng cũng gật đầu.
"Vậy... chúng ta thử xem sao?"
Mai Lợi Quân nhờ Hạ Duyên đi tìm Hướng Hiểu Hà lấy một sợi chỉ mỏng, rồi buộc sợi chỉ vào chiếc răng sữa của Mai Nhã.
Nhìn gia đình Mai đang hăng hái chuẩn bị, Hạ Duyên trông có vẻ rất đau, nhìn nhìn rồi không tự chủ đưa tay lên che má.
Lâm Hữu Hề thì lại tỏ ra rất hứng thú khi quan sát, "Cách nhổ răng sữa này quả thật rất kinh điển."
"Chà... Không phải chứ, Hữu Hề trước đây cũng từng nhổ răng sữa như thế này sao?"
"Không phải đâu," Lâm Hữu Hề mỉm cười với Hạ Duyên, "Nhưng lúc chú Mai nhổ răng sữa cho A Phương thì tớ có mặt ở đó."
"Như thế này có đau lắm không... Hay là thôi đi..." Mai Nhã lúc này có chút sợ hãi.
"Không sao đâu, xong nhanh thôi, chúng ta hát một bài rồi nhổ xong ngay."
Mai Phương đứng bên cạnh, cùng Mai Lợi Quân có sự ăn ý, sau đó cúi người xuống, vỗ vai em gái nói:
"Cùng hát với anh nhé,【Một con vịt xoè ra hai cái cánh】."
【Ột on ịt oè a ai ái ánh】
"Mau mau đếm xem, một hai ba năm, anh có đánh rơi nhịp nào không."
Khi Mai Phương hát, cậu cố ý hát lệch nhịp tào lao, Mai Nhã nghe xong lập tức không nhịn được cười ha ha ha.
Ngay lúc đó, Mai Phương và Mai Lợi Quân gần như đồng thời dùng lực, một người nhẹ nhàng đẩy trán em gái khiến cô bé ngả ra sau; người kia cũng lập tức kéo mạnh, Mai Nhã chưa kịp phản ứng, khi ngẩng đầu lên thì trong miệng đã mất một chiếc răng.
"Ư..."
Việc nhổ răng gần như hoàn thành trong nháy mắt, cơn đau của Mai Nhã dường như chưa kịp phản ứng, đến sau đó mới khiến cô bé nhăn nhó.
Cô bé vừa ôm miệng vừa tỏ ra đầy oán giận, vừa đấm đá vào người anh trai và bố đang vui vẻ nghiên cứu chiếc răng sữa.
"Phụt ha ha ha ha ha..."
"Cho mấy người cười này, cho mấy người cười này!"
Và thế là một vở kịch về tình cảm cha con đằm thắm, tình nghĩa anh em thắm thiết đã diễn ra trước mặt Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề, hai vị khách đến chơi nhà Mai.