Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

772 58630

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

(Đang ra)

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

Kurotome Hagane

Đây là bản ghi chép để đời về một chàng trai siêu khéo léo nhưng lại ngại giao tiếp, lui về ở ẩn tại Okutama. Về hành trình cậu trở thành thợ chế tác trượng phép, và từ một góc khuất hẻo lánh, dần làm

15 90

Tôi trở thành tên phản diện mắt híp trong game

(Đang ra)

Tôi trở thành tên phản diện mắt híp trong game

Amadeus_

Vì một lý do nào đó, các nữ chính liên tục tỏ ra quan tâm đến tôi.

16 52

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

202 6075

Quyển 03: Cao Trung - Chương 129: Phần thưởng · Thượng (C259)

(Đây là một mẩu chuyện nhỏ xảy ra không lâu sau sinh nhật 17 tuổi của Hạ Duyên, tức chương 239, hàm lượng Hữu Hề 100%!)

Sau khi cùng Hạ Duyên trải qua một sinh nhật khá khó quên, Mai Phương cần bắt đầu dành tâm trí để chuẩn bị cho tiến độ phát triển của《Hành Trình Của Mây》, để mau chóng đạt được mục tiêu, Mai Phương đã triệu tập những người bạn ở huyện Bạch Mai đến Giang Thành để cùng nhau phát triển tác phẩm.

Trước khi những người bạn ở huyện Bạch Mai đến, Mai Phương đã chủ động tìm Lâm Hữu Hề để bàn một chuyện.

"Cậu nói... phần thưởng mà tớ đã hứa với cậu lúc tổ chức sinh nhật cho Duyên Duyên ấy à?"

Đối mặt với câu hỏi của Mai Phương, Lâm Hữu Hề cảm thấy hơi khó tin, "Tớ đúng là suýt quên mất chuyện này... nhưng tớ cứ tưởng cậu không để tâm lắm chứ."

Mai Phương tất nhiên sẽ không nói thẳng với Lâm Hữu Hề rằng đây là một phần của kế hoạch cân bằng, "Sao lại không để tâm được chứ? Tớ đã bỏ ra rất nhiều công sức cho sinh nhật của Duyên Duyên, đòi chút thù lao cũng là lẽ đương nhiên mà."

"Cho dù tớ không sai cậu làm vậy, thì chẳng phải chính cậu cũng sẽ đi lấy lòng Duyên Duyên sao?"

"Nhưng công sức của tớ còn bao gồm cả phần của cậu nữa, cho nên..."

Mai Phương còn chưa nói xong, Lâm Hữu Hề đã tiến lại gần hôn cậu một cái, vẻ mặt có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

"Hôm nay cậu nói nhiều ghê..."

"Không lẽ đây là phần thưởng mà cậu nói à? Qua loa với tớ quá rồi đấy..."

Mai Phương vừa nói vừa ôm lấy eo Lâm Hữu Hề, nhẹ nhàng đẩy cô đến bên tường rồi kabedon, nhưng không vội thân mật ngay, mà chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt cô.

Từ khi lên cấp ba, Mai Phương thường rất bị động chờ Lâm Hữu Hề đến tán tỉnh mình mỗi khi cậu đối diện với cô, nhưng hôm nay lại tỏ ra vô cùng tích cực chủ động. Tuy nhiên Lâm Hữu Hề lại không hề cảm thấy có gì khó chịu, mà hai tay vịn lên tường, nở nụ cười với dáng vẻ mặc người xâu xé:

"Không sợ đánh thức Duyên Duyên à?"

"Chúng ta nói rõ chút nào... là cậu sợ hay tớ sợ?"

Mai Phương nhẹ nhàng ghé vào tai Lâm Hữu Hề thì thầm, Lâm Hữu Hề cũng đưa tay lên nâng lấy má Mai Phương, tùy ý thân mật với cậu.

Nàng dâng lên sóng trào, chàng cưỡi lên ngọn sóng cùng nàng khiêu vũ.

Sau một hồi thân mật kéo dài, Mai Phương từ từ đứng thẳng dậy khỏi người Lâm Hữu Hề.

"Kỹ thuật của A Phương ngày càng điêu luyện rồi, thật sự rất tò mò không biết vẻ mặt của Duyên Duyên sẽ thế nào khi lần đầu được cậu thân mật như vậy."

"Hừm..."

Mai Phương không để lộ chuyện mình với Hạ Duyên mới chỉ dừng ở mức hôn môi nhẹ nhàng thỉnh thoảng liếm láp, cậu chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Hữu Hề, "Được rồi được rồi... phần thưởng là gì? Giờ nói cho tớ biết được rồi chứ?"

"Thật ra, lúc đó tớ chỉ thuận miệng nói thôi, tớ cũng chưa nghĩ ra nên thưởng gì cho cậu."

"Á, sao lại thế!"

Giọng điệu có chút tủi thân của Mai Phương khiến Lâm Hữu Hề thấy khá thú vị, cô nhẹ nhàng xoa má Mai Phương rồi cọ vào má cậu.

"Cũng không phải là không có phần thưởng muốn cho cậu, nhưng chẳng phải cậu vẫn luôn không chịu nhận sao?"

"Nếu cậu nói đến chuyện đó... tớ nghĩ vẫn nên đợi sau khi lớn lên thì hơn..."

"Còn chưa nói mà bản thân đã bắt đầu mong đợi rồi, tớ có hứa hẹn gì với cậu đâu, đến lúc đó đừng vì hiểu lầm ý tớ mà đau lòng nhé..."

"Ờ... cái đó thì sẽ không đâu..."

Mai Phương nắm lấy tay Lâm Hữu Hề nói, "Nếu cậu chưa nghĩ ra, vậy làm theo ý tớ được không?"

"Cậu muốn tớ cho cậu cái gì?"

Lâm Hữu Hề vuốt lại tóc mai, ngẩng đầu mỉm cười nhìn người trong lòng.

Mai Phương suy nghĩ một lúc, rồi cười nói: "Hôm sinh nhật Duyên Duyên tớ đã đi hẹn hò với cậu ấy, hôm nay cậu đi hẹn hò với tớ được không?"

"Tớ thì không có ý kiến gì... nhưng mà, chuyện này phải báo cho Duyên Duyên một tiếng chứ?"

"Hôm qua tớ đã nói với Duyên Duyên rồi, cậu ấy cũng thấy rất tốt."

"Nhưng đây không phải là đãi ngộ chỉ có vào sinh nhật thôi sao..."

"Năm nay sinh nhật cậu vốn đã không được vui vẻ gì rồi, cứ coi như đây là bù đắp sinh nhật đi."

Lâm Hữu Hề không khỏi cười lắc đầu: "Vậy thì còn tính là phần thưởng của tớ dành cho cậu không?"

"Tính chứ, sao lại không tính." Mai Phương nhẹ nhàng nâng tay Lâm Hữu Hề lên, đưa đến trước mặt mình rồi nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.

"Được hẹn hò cùng đại tiểu thư Sơn Hữu Lâm Hề, người đứng đầu nổi danh của trang C, vốn dĩ đã là một chuyện rất đáng để mang ra ngoài khoe khoang rồi, đúng không?"

"Vậy tớ đi thay quần áo..."

Lâm Hữu Hề nghĩ một lát rồi lại quay người đi về phía Mai Phương, "Thôi... Duyên Duyên vẫn còn đang ngủ, cứ thế này ra ngoài cũng không sao, chúng ta đi đâu chơi?"

"Cậu có nơi nào muốn đi không?"

Lâm Hữu Hề nghĩ một lúc, "Bình thường đều là Duyên Duyên gợi ý, tớ chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện này."

"Vậy thì nghe theo ý tớ nhé?"

"Cậu quyết định đi." Lâm Hữu Hề gật đầu.

Mai Phương kiếp trước học đại học ở Giang Thành, ít nhiều cũng được coi là bách khoa toàn thư của Giang Thành, rất quen thuộc với tình hình của ba trấn.

Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng và bữa trưa cho Duyên Duyên còn chưa tỉnh ngủ, Mai Phương và Lâm Hữu Hề cùng nhau ra ngoài, đưa Lâm Hữu Hề đến ga tàu điện ngầm tuyến số 2 của Giang Thành.

Ga tàu điện ngầm này là một ga mới vừa được xây xong trong năm nay, sau khi đến nơi, Lâm Hữu Hề có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Chúng ta đi đâu hẹn hò thế, không bắt taxi đi thẳng đến à?"

"Nơi cần đến hơi xa một chút, tớ sợ cậu say xe, đi tàu điện ngầm là vừa đẹp."

"Vậy à..."

Lâm Hữu Hề đáp lời rồi thấy Mai Phương đang nhìn mình với vẻ mặt mong chờ.

"Sao thế... cậu muốn tớ khen cậu à?"

"Tớ chu đáo như vậy, khen tớ một câu cũng là nên mà."

Lâm Hữu Hề véo mũi Mai Phương, "Chúng ta quen nhau 10 năm rồi, nếu đến chi tiết nhỏ này mà còn không tinh ý được thì cậu mới có vấn đề ấy?"

"Ờ... cũng đúng."

Mai Phương và Lâm Hữu Hề quẹt thẻ đi vào trong ga, trên tuyến tàu mới có rất nhiều hành khách, ngay cả một chỗ ngồi cũng không tìm được, Mai Phương đành đứng cùng Lâm Hữu Hề ở vị trí gần cửa.

Đang giữa mùa hè oi ả, bên trong tàu điện ngầm đông đúc xen lẫn vài mùi mồ hôi chua lòm, Mai Phương che chắn cho Lâm Hữu Hề để cô không bị người khác va phải, Lâm Hữu Hề một tay vịn vào thành toa tàu, một tay nắm chặt lấy A Phương của cô.

Tàu điện ngầm hơi chao đảo, thân hình hai người cũng lắc lư theo, thỉnh thoảng Mai Phương sẽ nhẹ nhàng va vào Lâm Hữu Hề, rồi vô tình hôn lên trán cô.

"Đông người thật đấy..."

"Ừm."

Lúc Mai Phương va vào lần tiếp theo, Lâm Hữu Hề bỗng nhiên nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn chụt một cái lên môi Mai Phương, hành động này khiến Mai Phương không kịp đề phòng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhìn Hữu Hề mỉm cười.

Anh chàng sinh viên đeo kính đang ngẩn người ở bên cạnh thấy hai người thể hiện tình cảm, lập tức lộ ra vẻ mặt khinh bỉ của ông già trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại, vội vàng dịch người ra, vừa chép miệng chê bai vừa chen lấn đám đông, rời khỏi cái chốn nồng nặc mùi yêu đương này.

Nhưng hai người đang mải mê nhìn nhau đắm đuối không hề để ý đến chi tiết nhỏ này, họ đang tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào thuộc về riêng mình.

Khi tàu điện ngầm đến ga, hành khách lần lượt xuống xe, Mai Phương và Lâm Hữu Hề cũng tìm được chỗ ngồi xuống.

Tàu điện ngầm từ dưới lòng đất lao vút lên mặt đất, đập vào mắt là một con sông lớn vắt ngang giữa hai trấn, nhiều hành khách cũng cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Sông lớn kìa..."

Lâm Hữu Hề có chút cảm thán, "Không ngờ lại có thể nhìn thấy sông lớn khi đi tàu điện ngầm." 

"Đây là tuyến tàu điện ngầm vượt sông mới nhất của tuyến số 2 Giang Thành, có thể nói cũng là một loại đường sắt hạng nhẹ."

"Giang Thành ngày càng phát triển rồi."

"Ừm..."

Mai Phương không dám đồng tình với suy nghĩ của Lâm Hữu Hề.

Cái gọi là xây dựng đô thị, chính là không ngừng sửa đường sửa đường sửa đường, biến thành một nơi giống như vùng nông thôn rộng lớn, bao nhiêu năm cũng không sửa xong không thể hoàn công, sinh viên địa phương cũng không giữ chân được, Giang Thành có thể nói là một ví dụ điển hình cho việc có bài tốt trong tay mà đánh nát bét.

Tuy nhiên, chuyện này cũng không liên quan gì nhiều đến cậu, người có tiền như cậu sau này ở thành phố lớn nào cũng có thể sống vui vẻ.

Chỉ cần Hữu Hề Duyên Duyên thích là được.

Chỗ này hơi chung chung, thực sự không biết có phải tên riêng không