Trong lúc Mai Phương và Lâm Hữu Hề đang chuẩn bị cho kỳ thi NOI thì Hạ Duyên cũng nhận được thư mời tham gia Lễ hội Nghệ thuật Kim Thu 2012 của trường Sư Nhất Phụ Giang Thành.
Do hiện tại Hạ Duyên đang là ca sĩ mạng nổi tiếng nên nhà trường đã chủ động liên hệ với cô, hy vọng cô có thể lên sân khấu biểu diễn. Tất nhiên, các thầy cô phụ trách chương trình cũng dành cho Hạ Duyên đầy đủ sự tôn trọng, dự định sắp xếp để cô trình diễn ca khúc mở màn.
Sau kỳ nghỉ hè, Hạ Duyên đã bắt đầu sáng tác cho album thứ hai của mình. Bài hát cô đang viết hiện tại có tên là《Có Chút Ngọt Ngào》, phần lời vẫn do Mai Phương viết, còn cô và Lưu Tiêu Vũ cùng nhau phổ nhạc.
Với nhiều kinh nghiệm sáng tác từ trước, công việc của Hạ Duyên và Lưu Tiêu Vũ dần trở nên thuận lợi hơn. Hiện tại thì mỗi buổi chiều sau giờ học, Lưu Tiêu Vũ đều đến phòng thu Sữa Hạt Lựu để cùng Hạ Duyên viết nhạc, đồng thời cũng đang sáng tác nhạc nền cho đoạn phim quảng cáo của dự án《Hành Trình Của Mây》.
Là cô gái tiếp xúc nhiều nhất với Hạ Duyên ngoài Lâm Hữu Hề, Lưu Tiêu Vũ có thể cảm nhận rõ nhất những thay đổi gần đây của Hạ Duyên.
Cô thấy Hạ Duyên thường xuyên cười khúc khích một mình với điện thoại, lúc thì chống cằm ngước nhìn trời, nhắm mắt như đang hồi tưởng điều gì đó, lúc lại mím môi, chép miệng, hoặc thè lưỡi liếm môi...
Một vẻ mặt đắm đuối.
Gần đây vui vẻ như vậy, có lẽ là mối quan hệ với Mai Phương đã có tiến triển gì đó chăng...
Nhưng rõ ràng hai người đã hôn nhau rồi, còn có thể có tiến triển gì đặc biệt hơn nữa chứ?
Lưu Tiêu Vũ không dám suy nghĩ sâu xa, nhưng những hành động khó hiểu khiến cô không dám nhìn thẳng này thường là do cựu lớp trưởng Lâm Hữu Hề khó đoán thực hiện mới phải.
Mặc dù hiện tại Hạ Duyên là một thần tượng nổi tiếng nhưng trong mắt Lưu Tiêu Vũ, cô ấy giống như một cô gái bình thường mà cô thường gặp, hoạt bát vui vẻ, dịu dàng tốt bụng, đối xử lịch sự và thân thiện với mọi người xung quanh, luôn căng thẳng và e thẹn trước mặt chàng trai mình thích.
Theo một nghĩa nào đó, ngoại trừ việc không đủ tự tin cũng như hướng ngoại ra thì bản thân cô và Hạ Duyên có rất nhiều điểm tương đồng.
Cô thực sự cũng từng nghĩ đến cảnh gia đình mình không tiếp quản khách sạn của nhà Hạ Duyên.
Ừm...
Hình ảnh một Lưu Tiêu Vũ tỏa sáng như Hạ Duyên hiện tại thoáng qua trong tâm trí cô.
Nhưng Lưu Tiêu Vũ cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Bắt đầu nỗ lực từ bây giờ cũng chưa muộn...
Họ là một nhóm bạn tốt.
Mặc dù Mai Phương là một tên tra nam cặn bã nhưng ngoài điểm đó ra thì nhìn chung, cậu ấy vẫn là một người rất tốt.
Nhờ làm việc chăm chỉ dưới sự chỉ đạo của cậu ấy mà cô có thể kiếm được một khoản thu nhập kha khá ở trường trung học, điều này cũng giúp giảm bớt gánh nặng cho gia đình.
Tuy nhiên, hiện tại cô vẫn chỉ là một thành viên không mấy quan trọng trong nhóm, nếu có thể trau dồi năng lực cốt lõi của bản thân như Quách Vân thì tốt biết mấy...
Dù cũng có suy nghĩ bắt đầu học chơi keyboard nhưng việc học và sáng tác nhạc đã chiếm hết thời gian, công việc vốn đã rất vất vả, nếu phải học thêm một nhạc cụ nữa thì có hơi...
Khi Lưu Tiêu Vũ tỉnh lại, cô phát hiện Hạ Duyên không biết từ lúc nào đã chạy đến bên cạnh mình, đang tò mò nhìn cô chằm chằm.
"Sao, sao vậy?"
"Tiểu Vũ à, hình như cậu đang suy tư cái gì đó hả? Có thể kể cho tớ nghe được không?"
Hồi trước Hạ Duyên luôn gọi Lưu Tiêu Vũ là "Vũ Nhi", nhưng dần dà Lưu Tiêu Vũ cứ cảm thấy ngại ngại thế nào nên cuối cùng lại đổi về "Tiểu Vũ" luôn.
"À, không có gì đâu. Chỉ là hơi mệt nên đang thẫn thờ thôi."
Lưu Tiêu Vũ mỉm cười với Hạ Duyên, còn Hạ Duyên thì lắc đầu nhẹ, "Trông không giống vậy đâu! Chúng ta là bạn tốt mà, nên là cậu mau thành khẩn khai báo đi, có phải cậu vẫn đang nghĩ về chuyện bức thư tình hôm trước không?"
"Không có đâu."
Lưu Tiêu Vũ lắc đầu, "Hôm đó tớ đã đích thân đi từ chối cậu ấy rồi mà... Cậu cũng đi cùng tớ còn gì."
"Ừ..." Hạ Duyên suy nghĩ một chút, "Tớ nhớ cậu nói lý do từ chối là muốn tập trung vào học hành, nhưng thật ra yêu đương chưa chắc đã ảnh hưởng đến việc học đâu, hai người giỏi giang có thể vì nhau mà cố gắng trở nên xuất sắc hơn kia mà."
"Đó chỉ là cách nói nhẹ nhàng thôi." Lưu Tiêu Vũ cúi người về phía Hạ Duyên thì thầm, "Thật ra... tớ không có cảm tình với cậu ấy."
"Hì hì... Hóa ra là vậy."
Hạ Duyên cười tủm tỉm hỏi, "Vậy theo ý cậu, nếu có chàng trai nào đó mà cậu thích tỏ tình thì cậu sẽ đồng ý chứ?"
Lưu Tiêu Vũ suy nghĩ một lát, "Có lẽ vậy... nhưng tớ cảm thấy mình khá thụ động trong chuyện tình cảm. Tớ không phải kiểu người chủ động theo đuổi ai, cho dù có thích đến đâu thì có lẽ cũng sẽ không..."
"Sao lại thế được?! Nếu một ngày nào đó cậu thật sự thích một chàng trai thì đừng để cậu ta vuột mất khỏi tay cậu đấy. Dù thế nào cậu cũng nên xác nhận tình cảm của cậu ta đã chứ. Nếu không sau này cậu nhất định sẽ hối hận cho xem."
Hạ Duyên nói với Lưu Tiêu Vũ bằng vẻ rất nghiêm túc, khiến Lưu Tiêu Vũ vốn chỉ nói cho vui cũng phải nghiêm túc lắng nghe.
"Ừm... Tớ sẽ nhớ kỹ lời cậu."
Cô không muốn tiếp tục nói về bản thân nữa mà quay sang hỏi Hạ Duyên, "Nói mới nhớ, dạo này cậu ngày nào trông cũng như siêu siêu siêu vui vẻ ấy, là gặp phải chuyện gì đặc biệt vui vẻ sao?"
"À, cái này..."
Hạ Duyên xoa xoa má, có chút bối rối nhìn quanh, "Rõ ràng đến vậy hả?! Tớ còn tưởng mình giấu kín lắm rồi chứ."
"Cậu không nói tớ còn chẳng biết là cậu đang giấu đấy..."
Lưu Tiêu Vũ tỏ vẻ chán chường.
"Ha ha... vậy à."
Hạ Duyên ậm à ậm ừ im lặng một lát, rồi nhớ lại kết quả mà cô và Lâm Hữu Hề đã bàn bạc trên giường vào tối hôm đó.
【Nếu không công khai chuyện tình cảm thì rắc rối về thư tình vẫn sẽ tiếp diễn, chúng ta vẫn sẽ bị hiểu lầm là chỉ đang mập mờ.】
【Có thể nói cho một số bạn bè xung quanh biết để họ chuẩn bị tâm lý. Có như vậy thì trong quá trình dần dần tiếp xúc sau này, mối quan hệ ba người mới có thể dần được thấu hiểu.】
Vì vậy Hạ Duyên hắng giọng, nghiêng người về phía Lưu Tiêu Vũ và thì thầm:
"Thực ra thì... bây giờ tớ đang ở bên A Phương rồi."
Sau khi nói xong, Hạ Duyên từ từ quay trở lại chỗ ngồi, ngồi ngoan ngoãn và kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của Lưu Tiêu Vũ.
Lưu Tiêu Vũ sau khi nghe lời của Hạ Duyên thì phản ứng đầu tiên là ngẩn người một chút, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Hạ Duyên.
Trên khuôn mặt cô hiện rõ sự hoang mang và ngạc nhiên;
"Ở bên nhau... là kiểu ở bên nhau mà tớ hiểu không?"
Hạ Duyên mím môi, mỉm cười gật đầu với Lưu Tiêu Vũ.
"Thế... Thế Hữu Hề nói gì? Cậu ấy sẽ không buồn chứ? Rõ ràng cậu ấy cũng..."
Chẳng phải Mai Phương là bạn trai chung của hai người họ sao? Ý là bây giờ Hạ Duyên muốn độc chiếm cậu ta à?
Hạ Duyên không biết rằng Lưu Tiêu Vũ từ lâu đã dựa vào kỹ năng bắt gian độc đáo của mình để biết được mối quan hệ phức tạp giữa ba người họ. Hạ Duyên vẫn xem cô ấy là "người ngoài", nên dĩ nhiên đã chuẩn bị sẵn lời thoại đã thống nhất với Lâm Hữu Hề.
"Cậu ấy... Tất nhiên là cậu ấy cũng chúc phúc cho tớ và A Phương rồi."
Hạ Duyên vỗ vai Lưu Tiêu Vũ, "Đừng lo lắng, bây giờ mối quan hệ giữa tớ và Hữu Hề vẫn còn tốt lắm."
"Dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai đi chăng nữa, thì mối quan hệ của tớ và cậu ấy cũng sẽ không vì A Phương mà thay đổi đâu!"
Trong khi đó, Mai Phương đang thân mật với Lâm Hữu Hề tại nơi mà ba người họ thường cùng nhau tụ tập.
Trước đó, họ vừa cùng nhau giải đề trong thư viện, sau khi xong thì định đến phòng câu lạc bộ tìm Hạ Duyên.
Nhưng trên đường đi thì Lâm Hữu Hề đã đề xuất ý tưởng đi lòng vòng một chút, kéo Mai Phương đến rừng trúc trong trường.
Sau khi ở bên Duyên Duyên, do cơ chế tự điều chỉnh từ kỹ năng "rót nước cân bằng" mà mức độ thân mật giữa Mai Phương và Hữu Hề không những không giảm, thậm chí còn tăng lên, và cũng vì bây giờ không còn là mối quan hệ lén la lén lút nữa mà cử chỉ của Hữu Hề cũng trở nên táo bạo hơn trước. (Mẹ, trước kém quá dịch chỗ cái rót nước cân bằng củ chuối thật, muốn sửa mà đâm lười ghê...)
"Bây giờ... Ưmmmmmmm... số lần trong trường... có phải... ha..."
Mai Phương vừa thở hổn hển vừa hỏi, "Có phải nhiều quá rồi không?"
"Cậu có cảm thấy có lỗi với Duyên Duyên không?"
"Không phải ý đó..."
Mai Phương hơi ngại ngùng xoa mặt, "Tớ chỉ lo bị người quen nhìn thấy thôi. Bây giờ có lẽ chưa sao, nhưng sau này mọi người đều biết tớ và Duyên Duyên đang ở bên nhau rồi mà còn như vậy thì có thể không ổn lắm."
"Tớ hiểu..."
Lâm Hữu Hề mỉm cười gật đầu, sau đó thở dài một hơi, "Xin lỗi nhé. Dạo này áp lực giải đề lớn quá, đề liên quan đến NOIP khó hơn tưởng tượng nhiều, nên có lẽ tớ cần phương pháp này để giải tỏa."
Mặc dù từ lâu đã được mệnh danh là thiếu nữ thiên tài cấp học thần ở huyện Bạch Mai, nhưng đây lại là cuộc cạnh tranh giữa những người xuất sắc nhất toàn quốc, chưa kể Lâm Hữu Hề còn phải phân tâm theo dõi trang C, ngay cả cô ấy cũng khó có thể chắc chắn mười phần trong các kỳ thi NOI.
"Đến cậu mà cũng thành thế này rồi thì trạng thái của tớ càng khỏi phải nói nữa nhỉ..."
Mai Phương không có thiên phú xuất chúng như Lâm Hữu Hề. Ban đầu cậu còn tự tin với 10 năm kinh nghiệm viết code, nhưng giờ đây cậu cũng đã nảy sinh ý định từ bỏ NOI.
Lâm Hữu Hề ôm lấy mặt Mai Phương, nhẹ nhàng nói bên tai cậu: "Có lẽ lúc này tập trung vào trang C và phát triển game sẽ giúp ích cho cậu hơn nhiều đó, nên là từ bỏ cũng không sao đâu..."
"Thế còn cậu thì sao?"
"Thật ra thì tớ khá thích thử thách kiểu này. Tớ muốn ít nhất cũng phải hoàn thành chặng đua NOIP đã, để còn đánh giá năng lực của bản thân và tình hình của trang C khi đó đó rồi mới quyết định. Mà này, bây giờ trang C ngoài việc chuẩn bị quảng bá cho《Hành Trình Của Mây》thì cũng sắp đến vòng gọi vốn rồi nhỉ?"
"Ừ, gọi vốn không phải chuyện đơn giản."
Mai Phương cứ nghĩ đến chuyện này là lại thấy đau đầu, "Bây giờ vấn đề mà tớ phải đối mặt không chỉ đơn thuần là tiền nữa, cảm giác làm công ty thì quan hệ xã hội quan trọng hơn nhiều so với tưởng tượng, mà thứ chúng ta thiếu nhất hiện tại lại chính là cái này."
"Tuy tớ không hiểu về những chuyện này cho lắm... nhưng tớ biết, chỉ cần chúng ta đủ xuất sắc thì nhân tài ưu tú cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi, nên đừng lo lắng quá."
Lâm Hữu Hề vừa nói vừa nhẹ nhàng chạm vào môi Mai Phương, ánh mắt tràn đầy tình cảm.
"A Phương... có thể một lần nữa không... tớ vẫn muốn giải tỏa thêm chút nữa, cậu cũng có thể thư giãn mà đúng chứ?"
"Lần này ở trường là lần cuối trong ngày rồi, còn phải đi gặp Duyên Duyên nữa. Phần còn lại... để tối nay nhé?"
"Ừm... được."
...
Mai Phương đang cố gắng tận hưởng tuổi thanh xuân.
Của Lão Uông, con quỷ nhạc phim ngôn tình thập kỷ trước. Đến giờ lâu lâu vẫn nghe, vẫn hype lah. Mà mới đó giới phim/tiểu thuyết mạng ngôn tình trôi 1 thập kỷ rồi, nhanh thật Xừ, tra nam Viết nhiều chỉ giúp quen, toán tin mức độ cao là 1 cái gì đó rất...