TRPG Player ga Isekai Saikyou Build wo Mezasu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Tập 3 - Giữa hè năm mười hai (Phần 1)

Tổ đội

Một nhóm các nhà thám hiểm, đặc biệt là những người do người chơi điều khiển. Các thành viên trong nhóm trong TRPG nhìn chung không thay đổi, nhưng một số tình huống có thêm các NPC khách để hướng dẫn người chơi.

Thành phần nhóm là yếu tố then chốt quyết định số phận của một chiến dịch trên bàn. Các đồng minh có năng lực có thể biến những thử thách khó khăn nhất thành một câu chuyện vĩ đại trong sử sách, nhưng điều ngược lại cũng đúng.

-

Một ngày của người hầu bắt đầu sớm. Tôi biết câu này nghe giống như lời mở đầu của một bộ phim tài liệu, nhưng sự thật là sự thật. Đồng hồ sinh học của tôi đã được tinh chỉnh qua nhiều năm làm việc đồng áng, và thế giới bên ngoài tấm trải giường ấm cúng của tôi vẫn còn tối tăm.

Ngôi nhà mà Phu nhân Agrippina đã chuẩn bị cho tôi là một tòa nhà hai tầng cổ kính nằm lọt thỏm giữa hai ngôi nhà khác. Đó là một di tích đã được duy trì và tu bổ qua nhiều năm, bằng chứng là hình thức của nó khác biệt so với những người hàng xóm ở cả hai bên.

Tuy nhiên, nội thất đẹp đến bất ngờ. Những người thuê nhà trước đó đã để lại tất cả đồ đạc của họ; mặc dù điều này làm cho việc dọn dẹp trở thành một việc vặt, nhưng tôi thích nó hơn là thiếu những nhu yếu phẩm cơ bản.

Cơ mà, sinh vật đã xua đuổi những cư dân trong quá khứ đối xử với tôi rất cẩn thận, nên đôi khi chỗ ở mới này thậm chí còn thoải mái hơn nhà của tôi ở Konigstuhl. Tôi vẫn cuộn tròn trong giấc ngủ trong vài phút sau thời gian thức dậy thông thường của mình, cho đến khi tôi cảm thấy ai đó nhẹ nhàng lay vai tôi và chọc vào má tôi bằng một ngón tay lạnh lẽo.

Tôi ngáp dài một cách khó chịu và miễn cưỡng mở mắt ra thì thấy phòng ngủ ở tầng hai hoàn toàn không có người, trừ tôi. Tuy nhiên, bên cạnh tôi là bộ quần áo để thay vào buổi sáng và một xô nước để rửa mặt. Nội dung của xô không quá lạnh cũng không quá ấm và đi kèm với một chiếc khăn để khởi động.

“Cảm ơn, Fraulein,” tôi nói với người chăm sóc vô hình của mình.

Cảm kích trước lòng tốt của cô ấy, tôi bắt đầu hất nước lên mặt. Tôi nghi ngờ tôi cần phải giải thích rằng tôi đã không rắc các loại thảo mộc thơm vào một cái xô trước khi đi ngủ; không, ngôi nhà này từng là nhà của một tiên nhà.

Silkie(tiên nhà) là những người giúp việc gia đình có hình dạng của những thiếu nữ trẻ, nhưng bên trong thì khác về việc họ là alf, tinh linh bình thường hay bóng ma yếu và nhân từ. Nhìn chung, những người bạn cùng phòng khiêm tốn này đã ám những ngôi nhà dân cư, hoặc làm việc nhà thay cho người quản lý hoặc chơi khăm người ở. Từ xu hướng giúp đỡ những cư dân siêng năng và xua đuổi những người không phù hợp với sở thích của họ, tôi thấy họ là những người vô cùng tốt bụng.

Tôi đã thoáng thấy cô ấy trong bộ váy màu xám của một góa phụ khi mới đến, và có lẽ cô ấy đã coi nơi này là nhà từ lâu. Đánh giá từ sự bừa bộn về mặt thẩm mỹ của đồ đạc còn sót lại trong ngôi nhà này, cô đã khiến bản thân khá bận rộn để xua đuổi bất cứ ai mà cô thấy phiền phức.

Tiên nhà là những nàng tiên của sự phán xét: họ ban phước lành cho những người nghiêm túc và trừng phạt những kẻ lười biếng hoặc xấu xa cố gắng làm tổ trong lãnh thổ của họ. Đừng nhầm lẫn, giống như zashiki-warashi của Phương Đông, linh hồn của ngôi nhà phương Tây này không phải là một trợ thủ đắc lực để bị lợi dụng. Sức mạnh cần thiết để đánh đuổi các đạo sư và pháp sư chuyển đến quận này mà không cho họ cơ hội thu hồi giường hay bộ đồ dùng—những vật dụng đắt tiền trên thế giới này—thật đáng sợ khi tưởng tượng.

Lúc đầu, tôi gần như phát nổ với chủ nhân của mình vì đã gửi tôi đến sống trong một ngôi nhà ma ám. May mắn thay, cô tiên nhà đã thích tôi, hối hả và nhộn nhịp xung quanh ngôi nhà mới của tôi mỗi ngày. Phục vụ của cô ấy phù hợp với hầu gái của một quý tộc, và tôi không có gì ngoài lòng biết ơn đối với công việc của cô ấy. Cuối cùng, tóc và mắt của tôi đã phục vụ một mục đích khác ngoài việc khiến tôi gặp rắc rối.

Tuy nhiên, không giống như những nàng tiên vô danh luôn vui vẻ chơi đùa với tôi, cô tiên nhà tỏ ra khá nhút nhát. Ngoài lần gặp đầu tiên của tôi, tôi chỉ từng thấy cô ấy đi qua rìa tầm nhìn của mình. Tôi đã không nghe thấy giọng nói của cô, và tự nhiên tôi không biết tên cô ấy.

Không có tên để gọi cô ấy thật bất tiện, nên tôi bắt đầu gọi cô ấy là Ashen Fraulein(Thiếu nữ Tro tàn). Xem xét rằng cô ấy vẫn chưa bày tỏ bất kỳ sự bất bình nào, tôi cho rằng cô ấy không bận tâm đến biệt danh đó.

Muốn thay đồ để đi ăn sáng, tôi với lấy chiếc áo sơ mi của mình và thấy ống tay áo sờn đã được vá lại hoàn toàn. Tôi nhìn qua quần áo lao động và đồ gia dụng mà tôi mang từ nhà và thấy rằng cô ấy đã sửa chữa tất cả chúng, ngay cả ở những bộ phận sẽ không lộ ra khi mặc thường xuyên.

Lòng nhân từ của Ashen Fraulein thật đáng ngưỡng mộ, nhưng tôi có một điều phàn nàn... Những bông hoa thêu không thực sự thịnh hành đối với trang phục nam. Tôi không chắc liệu điều này có được coi là một hành động nghịch ngợm hay không.

Nhưng, chà, tôi cho rằng nó đẹp hơn con mèo đáng yêu mà cô ấy đã khâu ngày hôm trước. Tất nhiên, tôi sẽ không dám phàn nàn về một món đồ trang trí nhỏ được khâu lại nơi khuất tầm nhìn. Tôi gật đầu cảm ơn và thay bộ quần áo mới chỉnh sửa.

Tôi cẩn thận di chuyển trọng lượng của mình theo từng bước để đi xuống cầu thang kẽo kẹt mà không gây ra tiếng động nào và được chào đón bởi mùi bếp đang cháy âm ỉ. Bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn trong căn bếp nhỏ của tôi.

Những lát bánh mì lúa mạch đen mỏng không có gì mới, nhưng trứng ốp la và đậu cannellini đi kèm với chúng là một cảnh tượng hiếm thấy ở Rhine. Ở những hòn đảo xa xôi ở phía bắc xa xôi, nơi người dân được cho là có xương gò má rõ ràng hơn so với Đế quốc chúng tôi, đây là món ăn thường xuyên xuất hiện trong các quán rượu của họ. Cả thức ăn trên đĩa và cốc hồng trà đều nóng hổi, như thể chúng vừa mới nấu xong.

“Ưm...ừm. Thật ngon.”

Chia sẻ ý kiến của tôi về bữa ăn là rất quan trọng. Mặc dù Fraulein có thể đã bắt đầu làm điều này vì thiện chí, nhưng tâm trạng của cô ấy sẽ trở nên tồi tệ nhanh chóng nếu tôi bắt đầu hành động như thể đây là một quyền chứ không phải một đặc ân. Những lời dạy của Phu nhân Agrippina và kinh nghiệm cá nhân của tôi với alf đã khiến tôi tin rằng việc phá hỏng mối quan hệ của mình với cô gái tiên nhà này là điều tuyệt đối không nên làm.

“Cảm ơn, Ashen Fraulein, vì lòng tốt và bữa ăn tuyệt vời.”

Sau khi bày tỏ lòng biết ơn xong, tôi lặng lẽ chuẩn bị lễ vật của mình cho vị thần bảo vệ ngôi nhà. Mặc dù tôi không biết mối quan hệ của chúng tôi sẽ kéo dài bao lâu, nhưng thiện chí tốt nhất nên được đáp lại bằng thiện chí—nhưng không quá nhiều. Làm quá sức sẽ đưa tôi thẳng đến một ngọn đồi thiếu ánh sáng để tham gia một điệu nhảy dân gian vĩnh cửu.

Tôi đã mua kem vào đêm hôm trước để đảm bảo rằng tôi sẽ không quên vào buổi sáng; Tôi lấy ra một cốc và để cạnh bếp. Trong khi tôi cảm thấy tội lỗi khi phải đền đáp công việc phù hợp với một quý tộc bằng món quà đáng thương này, thì Ursula đã hướng dẫn tôi rất cụ thể về cách thực hiện việc này.

Đây là một ví dụ sinh động về một khía cạnh rắc rối khác khi đối phó với các nàng tiên: nỗ lực tôn vinh họ của một người phàm có thể dễ dàng bị coi là một hành vi xúc phạm. Những món quà xa hoa thì không được. Nếu truyền thống quy định rằng tôi phải nhanh chóng nói lời cảm ơn và để lại cho cô ấy một cốc kem tươi, thì cảm giác tội lỗi là gánh nặng mà tôi phải gánh chịu.

Tuy nhiên, tôi lưu ý rằng Fraulein rất thích đồ ngọt—kem ngọt hơn luôn biến mất nhanh hơn—và do đó thỉnh thoảng ‘bỏ quên’ kẹo trên bàn ăn. Tôi không biết liệu cô ấy có bào chữa cho cách cư xử tồi tệ của tôi hay không, nhưng cô ấy luôn ăn những viên kẹo bị bỏ quên như một trò đùa, có thể nói như vậy.

Sau bữa sáng vui vẻ kết thúc, tôi lên đường đến Học viện. Đó là mười phút chạy bộ từ nhà, biến thành bài khởi động hoàn hảo để bắt đầu một ngày của tôi. Tôi chạy bộ dọc theo, tận hưởng nhiệt độ dễ chịu của buổi sáng mùa hè và những tia nắng chói chang của mặt trời mọc.

Khi đó, tôi đi ngang qua một nhóm học sinh đang đi bộ từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, làm phép và ném đá cuội vào cửa sổ để làm công việc bán thời gian của họ. Trong thời đại không có đồng hồ báo thức, những người gõ cửa này đóng vai trò quan trọng trong vai trò đánh thức những người dân thị trấn đang buồn ngủ để có một buổi sáng hiệu quả. Âm thanh nhẹ nhàng dễ chịu của kính gõ vang vọng bên tai tôi khi tôi đến khuôn viên Học viện, nơi tôi len lỏi qua những học sinh nhiệt tình và những giáo sư buồn chán để đến chuồng ngựa.

Chuồng ngựa là nơi trú ngụ của tất cả các loại thú vật thuộc sở hữu của đạo sư, và những người làm công ăn lương ở chuồng ngựa đã làm việc chăm chỉ. Bên cạnh đó, những công nhân này không phải là pháp sư hay bất cứ thứ gì, nên những ma thú nguy hiểm (những sinh vật nguyên thủy có chung cơ quan với quỷ) không được giữ ở đây.

Cơ mà, nơi này có một con kỳ lân khổng lồ, nên các quy định gần đúng thôi. Tôi không biết giáo sư nào nuôi con quái vật đó, nhưng nó luôn gây sự với tôi. Mỗi lần tôi đi ngang qua, con vật to béo đó lại cố nhai tóc tôi. Nếu tôi tìm ra ai là chủ sở hữu, họ sẽ phải gửi một bức thư có lời lẽ mạnh mẽ.

Tôi nói lời chào với những người chăm ngựa mà tôi đã trở nên thân thiết và bắt đầu chăm sóc hai con chiến mã đã kéo cỗ xe của Phu nhân Agrippina. Trong một bước ngoặt gây sốc, chúng là những con ngựa chiến thuần chủng thực sự, và không phải là sản phẩm của phép thuật của madam. Theo cô, chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền đúc thì nên làm. Tôi hầu như không thể tin đó là những lời của một người phụ nữ tung ra những phép cực mạnh kinh tởm cho những nhiệm vụ trần tục nhất, nhưng tôi biết rõ hơn là không nên diễn đạt điều đó thành lời.

Tôi kéo nước và thức ăn gia súc vào, ném Dọn dẹp vào bên trong chuồng ngựa, và thay ổ cỏ khô cho chúng. Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, tôi cẩn thận chải những con ngựa giống cao lớn bằng chính đôi tay của mình. Họ thích điều này hơn bất cứ điều gì khác, nên tôi đã quyết định chỉ sử dụng Tay của mình làm điểm tựa để chạm vào lưng chúng.

Chúng tôi đã trải qua ba tháng trên đường cùng nhau; Làm sao tôi có thể không gắn bó với chúng chứ? Một con chiến mã đáng tin cậy là chìa khóa cho bất kỳ cuộc phiêu lưu thú vị nào, và những năm chăm sóc Holter ở quê nhà đã để lại cho tôi tình cảm sâu sắc đối với ngựa. Trên thực tế, tôi đã bí mật đặt cho hai cái tên này—mặc dù chỉ vì việc Phu nhân Agrippina khăng khăng gọi chúng là “lũ ngựa” khiến tôi quá buồn không thể chịu nổi.

Hai con là anh em ruột, nên tôi đã đặt tên thánh cho chúng theo tên của hai anh hùng sinh đôi là Castor và Polydeukes. Chắc chắn có một số trục trặc trong tài liệu nguồn, nhưng tôi nghĩ khái niệm về tình bạn vĩnh cửu thông qua tình huynh đệ rất phù hợp. Vì cả hai đều thích những cái tên hào hoa của chúng và vui vẻ đáp lại khi tôi gọi tên chúng, nên những cái tên đó có vẻ hợp lý.

“Ồ, lần nữa?”

Tôi cố gắng chải qua những chiếc bờm của chúng chỉ để thấy rằng bờm của chúng đã được biến thành một bộ sưu tập khổng lồ những bím tóc hoàn hảo. Đám alf địa phương đã nhận ra cặp đôi này là ngựa của tôi, đánh dấu chúng là mục tiêu của trò nghịch ngợm này. Trông chúng lộng lẫy như thế, việc tháo gỡ tất cả các bím tóc là một nỗi đau khủng khiếp. Trò chơi khăm hôm nay sẽ khiến tôi mất nửa giờ để hoàn tác, và đó là công việc mà tất cả các Tay của tôi đang phối hợp thực hiện.

“Đừng chỉ ngồi đó với khuôn mặt hài lòng đó. Tụi bây không thể xua đuổi họ đi hay sao?”

Cặp Dioscuri(biệt danh của cặp anh hùng nói trên) trông kiêu hãnh, háo hức khoe những kiểu tóc sành điệu của họ nên tôi không quá khó chịu. Sử dụng phép thuật cho những nhiệm vụ phức tạp là một cách tốt để tích lũy kinh nghiệm, vì vậy tôi đã tự thuyết phục bản thân rằng sự phức tạp đó là xứng đáng.

Một thời gian sau, tôi đã hoàn thành công việc hàng ngày của mình với Castor và Polydeukes và sắp xếp xong. Những người chăm ngựa đã hoàn thành công việc của họ trả hai đồng assari để tôi lau sạch dầu và phân vương vãi trong chuồng. Mặc dù tiền lương không nhiều, nhưng dịch vụ của tôi nổi tiếng đến mức mọi người bắt đầu xếp hàng chờ đợi từ rất muộn. Không ai muốn bắt đầu công việc tiếp theo với mồ hôi và mùi phân. Trả một vài xu để cảm thấy tươi mới trong công việc là một việc dễ dàng.

Về phía tôi, yểm phép lên nhiều khách hàng là một cách tốt để kiếm kinh nghiệm. Tính đến lợi thế thương mại mà tôi kiếm được trong quá trình này, công việc kinh doanh này một mũi tên trúng ba đích. Xây dựng danh tiếng mạnh mẽ không bao giờ là lãng phí—tức là ngoài các nhiệm vụ lén lút.

Tôi nhấp một ngụm nước lạnh mà một trong những khách hàng của tôi đã đãi tôi khi bước vào thang máy đến phòng thí nghiệm của Phu nhân Agrippina. Tôi bước vào và nhanh chóng thay chiếc áo chẽn ở cửa trước khi bước vào phòng khách. Elisa phản ứng với tôi với tốc độ đáng kinh ngạc, lao thẳng vào ngực tôi.

“Hiền huynh!”

“Nào, nào,” tôi nói. “Anh đã nói với em bao nhiêu lần rằng rất nguy hiểm khi ôm anh khi em đang bay rồi?”

Lời nói của Elisa đã được cải thiện đáng kể kể từ những ngày chúng tôi ở Konigstuhl, nhưng tôi lo lắng hơn về việc bắt lấy em ấy. Cô bé nhảy lên cổ tôi với rất nhiều động lượng, nên tôi phải cúi xuống và sử dụng Tay hỗ trợ để giữ thăng bằng.

“Nhưng nhưng!” Elisa bĩu môi.

“Aw, em thật hư hỏng.” Dù giả vờ bối rối nhưng tôi vẫn vui vẻ chiều chuộng em ấy hết mức có thể.

Madam đã vui vẻ thông báo rằng số lượng học thuật nhập vào của Elisa đã tăng theo cấp số nhân kể từ sự cố ở trang viên ven hồ. Tiến độ này có thể là lý do khiến Phu nhân Agrippina từ chối cho tôi ở trong phòng của học trò khá lớn, cô ấy đã cố gắng mua một chỗ ở trong khu thấp cho tôi.

Elisa là em gái tôi. Em ấy cũng là một tiên tử—nghĩa là, lý do cơ bản đằng sau sự tồn tại của em ấy với tư cách là một sinh vật, tự nó, là một thứ gì đó giống như phép thuật khái niệm. Do đó, chúng tôi có thể nói rằng ý tưởng trở thành ‘em gái’ và ‘cô con gái’ đối với em ấy quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Ở đâu đó tận cùng tâm hồn, Elisa mong muốn trở thành nàng công chúa dễ thương được gia đình em cưng chiều. Đối với một sinh vật được sinh ra từ niềm khao khát tình người của một nàng tiên, đây là chuyện đương nhiên. Theo đó, em ấy đã học được từ từ khi tôi ở bên cạnh em; sự yếu đuối và non nớt là tấm vé để được bảo vệ thêm. Những thất bại của em ấy cho phép em đóng vai em gái tốt hơn, và phần yếu ớt trong trái tim em đã kéo khả năng tinh thần của em ấy trở lại. Mặc dù điều đó hoàn toàn tốt đẹp đối với một đứa trẻ ở một bang nông thôn, nhưng em ấy đã được sinh ra với rất nhiều tài năng thần bí. Đó là lý do tại sao em và tôi ở đây.

Tôi không nghi ngờ gì rằng madam biết chính xác những gì mình đang làm. Khi tôi được gửi đến khu thấp, Phu nhân Agrippina đã nói với Elisa rằng em ấy cần phải trở thành một đạo sư cao cấp để có thể sống với tôi. Theo chủ nhân của chúng tôi, sự trưởng thành của Elisa sau lời thúc giục bằng lời nói này là một điều đáng kinh ngạc. Khi xem lại cuốn sách giáo khoa về phép xã giao mà trước đây em ấy hoàn toàn không đọc được, Elisa đã ghi nhớ toàn bộ nội dung trong một ngày, và giờ em ấy húp món súp của mình một cách duyên dáng mà không phát ra một tiếng nào. Em gái tôi không quấy khóc về đêm nữa, thậm chí còn có thể tự đi vệ sinh.

Nếu tôi diễn giải khả năng của Elisa theo thuật ngữ của riêng tôi, thì khả năng nói thành thạo của em ấy ở cấp II. Phu nhân Agrippina cho biết sẽ không mất nhiều năm nữa trước khi em sẵn sàng tham dự các buổi thuyết trình trước công chúng tại Học viện.

Nhìn thấy em gái bé bỏng của tôi bước những bước đầu tiên để tự lập khiến tôi vừa vui vừa cô đơn. Dù vậy, em ấy vẫn cầu xin tôi chiều chuộng em, và tôi cần phải giải quyết thói quen xấu của mình là nuông chiều em ấy. Tôi biết xu nịnh em ấy sẽ cản trở sự trưởng thành của em, nhưng tôi không thể ngăn mình được.

Tôi chơi với Elisa một lúc trước khi hỏi, “Em đã học được gì?” để thúc đẩy một phiên đánh giá. Mới một tuần trước, câu trả lời của em ấy còn chậm và quanh co, nhưng bây giờ em có thể sắp xếp các ý tưởng trong đầu và đặt thành câu dễ hiểu cho người nghe. Tôi biết điều đó: thiên thần nhỏ của chúng tôi đã luôn là một thiên tài. Một ngày nào đó, em ấy sẽ để lại dấu ấn trong lịch sử với tư cách là một trong những giáo sư vĩ đại nhất mà Học viện từng thấy.

“Và sau đó em đã biết về Vị Hoàng đế Sáng lập, và câu chuyện của ông ấy thực sự tuyệt vời! Sư phụ nói rằng ông ấy là hoàng tử trẻ nhất từ một vương quốc rất nhỏ. Anh có tin được không?”

Tôi phỏng đoán từ hồi ức của em ấy rằng Elisa đã học lịch sử ngày hôm trước. Mặc dù chủ đề này thoạt nghe có vẻ không quan trọng đối với một đạo sư, nhưng những tiến bộ của phép thuật đan xen với các chi tiết xã hội, chính trị và văn hóa của thời đại.

Hơn nữa, chính Học viện đã được thành lập bởi chính vị chính khách mà Elisa hiện đang vỗ tay phấn khích: Richard, Hoàng đế Sáng tạo. Với tất cả các công việc quan liêu mà đạo sư tham gia, việc nắm bắt lịch sử là điều bắt buộc.

Những câu hỏi về lý do tại sao một phép thuật được phát minh ra và nhu cầu của người sử dụng nó đã định hình những tiến bộ của nó như thế nào là điều kiện tiên quyết cho nhiệm vụ của các đạo sư là để lại kiến thức của họ cho các thế hệ tương lai. Đọc qua các ghi chú phát triển của các câu thần chú và phép thuật hữu ích là một phần của nghiên cứu mà họ đánh giá rất cao, và lịch sử là một điều cần thiết tuyệt đối đối với bất kỳ ai, thậm chí còn rất gần với việc tham gia vào xã hội thượng lưu.

Khi các tài liệu nhà nước (vì một số lý do vô duyên) chứa đầy những ám chỉ lịch sử và một số nhân vật chủ chốt vẫn còn lang thang trong Đế chế cho đến ngày nay, thì điều cấp thiết là phải tránh giẫm phải bất kỳ quả mìn lời nói nào. Một trích dẫn lịch sử bị đặt nhầm chỗ và bạn có thể mong đợi bất cứ điều gì từ “Người đàn ông đó là đối thủ chính trị lớn nhất của ta. Mi dám ca ngợi tên hắn trước mặt ta sao?” tới “Ta sẽ cho ngươi biết ông ấy là họ hàng xa của ta. Ta có nên coi việc ngươi coi thường tính cách của ông ấy là một sự coi thường cá nhân không?”

Sự dối trá lố bịch nhất có thể dẫn đến chiến tranh, do đó chỉ có thể hiểu rằng các biên niên sử của lịch sử là một điểm nóng của xung đột. Nói chung, tôi rất vui khi thấy cô em gái tài năng của mình đang xây dựng nền tảng cho cuộc sống của em ấy với tư cách là một quý tộc trong tương lai.

Vẫn lủng lẳng trên cổ tôi, Elisa vui vẻ lảm nhảm về Hoàng đế sáng lập Richard—tôi biết câu chuyện diễn ra như thế nào, nhưng trở thành một người biết lắng nghe là một trong những niềm vui lớn nhất của anh trai—và tôi vừa chuẩn bị bữa sáng vừa gật đầu đồng ý. Tôi nói vậy, nhưng “chuẩn bị” là một từ mạnh, vì tôi chỉ đơn giản là dọn bàn với các món ăn làm sẵn.

Tôi chắc rằng bất kỳ người trong nhà nào cũng sẽ hiểu rằng, đôi khi, mọi người sẽ vô tình bỏ ăn bỏ ngủ để theo đuổi sở thích hoặc công việc. Những người đàn ông lập dị đã tiết kiệm được lượng calo tối thiểu, từ chối tắm rửa và ném chất thải của họ vào chai để tiết kiệm thời gian di chuyển quý báu khi đi vào nhà vệ sinh. Tôi chắc rằng bạn đã có thể thấy điều gì có thể xảy ra với các chủng tộc không cần ăn và ngủ, hoặc có thể thay thế chúng bằng mana.

Đạo sư cực đoan nấp trong phòng thí nghiệm của họ cũng đáng ngạc nhiên như một con ốc sên mang vỏ trên lưng. Do đó, nhiều xưởng cá nhân được xây dựng dưới thời Krahenschanze, mỗi xưởng đều có một thang máy nhỏ trong nhà bếp chuyên dùng để gửi đồ tiếp tế cho cư dân.

Nhân viên nhà hàng sau đó đi từng nhà, nhận đơn hàng được gửi bằng đơn vị giao hàng này để các đạo sư lười biếng không chết đói. Phu nhân Agrippina không bao giờ nấu ăn, và tôi chỉ có thể chuẩn bị những bữa ăn đơn giản bên lửa trại, nên chúng tôi đã tin tưởng vào dịch vụ này kể từ khi đến Berylin.

Xét cho cùng, giờ ăn là một cơ hội quan trọng để Elisa học cách cư xử trên bàn ăn của giới thượng lưu. Cách cư xử của em ấy phải dễ dàng tồn tại trong thế giới thực, do đó những bữa ăn làm sẵn này là điều cần thiết cho quá trình học tập của em.

“Ngoan và ngồi yên,” tôi nói.

“Mmđượcccc,” Elisa trả lời, rõ ràng vẫn muốn nói chuyện.

Tôi để em tôi trong phòng khách và gõ cửa phòng xưởng. Không phản hồi. Tôi lại gõ cửa, lần này nhận được những câu trả lời yếu ớt từ bên trong.

“Xin phép,” tôi nói khi bước vào.

“Ừm, chào buổi sáng.”

Bước vào căn nhà kính mà phu nhân Agrippina gọi là phòng thí nghiệm, tôi thấy chủ nhân của căn phòng đang nằm lăn ra trên chiếc võng đặt giữa phòng, chiếc váy ngủ mỏng tang của cô nằm sõng soài trên sàn nhà. Tôi gần như chắc chắn rằng cô ấy đã bực bội ném nó đi vì nó bám vào da mình, nhưng biết tính cách của cô ấy đáng trách đến mức nào cũng không giúp mắt tôi dễ dàng tìm được chỗ nghỉ ngơi hơn.

Trên thực tế, khi kiểm tra kỹ hơn, theo nghĩa đen, không có gì trong phòng di chuyển kể từ khi tôi rời đi ngày hôm qua, ngoại trừ vị trí của một số cuốn sách. Cô ấy đã trải qua một ngày giống hệt như mọi ngày khác trong hai tuần qua: trên võng. Có sinh vật nào khác trên toàn thế giới này lười biếng như cô ấy không? Ngay cả những con rồng ưa ngủ ít nhất cũng sẽ nhúc nhích.

“Madam, bữa sáng đã được phục vụ.”

“Hừm,” cô trầm ngâm nói. “Hôm nay ta không có tâm trạng lắm. Chỉ cần lấy cho ta một ít trà đỏ, được không?”

Làm như có ngày mà cô có tâm trạng để ăn ấy. Tôi giữ những suy nghĩ hoài nghi cho riêng mình và cúi đầu theo lệnh của cô ấy, nhanh chóng chuẩn bị trà cho cô ấy. Kể từ lần đầu tiên ẩn náu trong phòng thí nghiệm của mình, Phu nhân Agrippina chỉ ăn vào giờ ăn trưa khi ý nghĩ về việc tiêu thụ khiến cô có hứng. Hầu hết, cô sống bằng trà và thuốc lá. Chế độ ăn uống của cô ấy rất giống với chế độ ăn uống của các sinh viên đại học ngày trước của tôi, nhưng thực tế rằng chế độ ăn uống của cô ấy là một sự lựa chọn có chủ ý do sự lười biếng thúc đẩy khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

Tôi đặt tách trà đã pha lên bàn cạnh chiếc võng của cô. Cô ấy thậm chí còn không rời mắt khỏi cuốn sách của mình để ném Tay vô hình đã nâng chiếc cốc lên môi cô ấy.

“...Hơi đắng,” Phu nhân Agrippina nói. “Có vẻ như cậu đã để những chiếc lá ngâm quá lâu.”

“Xin thứ lỗi. Tôi sẽ ghi nhớ.”

Chủ của tôi đã cho tôi cả lời phàn nàn và phương pháp cải thiện chỉ sau một ngụm. Hmm, có lẽ tôi nên học một kỹ năng pha chế phù hợp thay vì kỹ năng nêm gia vị đơn giản mà tôi có bây giờ...

Tôi mới rời vùng nông thôn để trở thành một người hầu được chưa đầy nửa năm, và chừng đó là chưa đủ để một cậu bé nông dân phục vụ một chiếc cốc có khả năng gây ấn tượng với một quý tộc. Theo đó, Phu nhân Agrippina dường như không bận tâm; Tuy nhiên, về phía sản xuất, tôi muốn cô ấy tận hưởng sản phẩm của tôi. Xét cho cùng, giá trị công việc của tôi liên quan trực tiếp đến việc tôi ăn bớt học phí của Elisa nhanh như thế nào.

Tôi đã dành một lúc cân nhắc xem mình nên sử dụng điểm kinh nghiệm của mình như thế nào trong khi sắp xếp sách của madam—gần đây, tôi có thể biết cô ấy có đọc một cuốn hay không chỉ bằng cách nó được đặt giữa các chồng sách cùng loại—và chuẩn bị bàn của Elisa cho một đợt học. Các bài giảng của em ấy được tiến hành ở đây, với chiếc bàn của em ấy đối diện với chiếc võng và sư phụ của em đang nằm thư giãn trên đó.

Đáng chú ý là việc Phu nhân Agrippina tiếp tục đọc những cuốn sách hoàn toàn không liên quan trong mỗi buổi dạy của mình. Tôi cho rằng tôi không nên mong đợi gì hơn.

“À,” madam nói khi tôi kết thúc, “cậu có thể ăn trước khi đi.”

Tôi không thể quyết định liệu mình có biết ơn hay không khi nhận được bữa ăn không mong muốn của cô ấy, nhưng tôi cũng chấp nhận tất cả. Tôi lẻn ra khỏi xưởng, và Elisa rất vui mừng vì chúng tôi sẽ ăn cùng nhau. Sau khi nạp lại thước đo tinh thần của mình với cô em gái thiên thần, tôi đã sẵn sàng cho công việc tiếp theo của mình.

Thức ăn ngon, một người bạn cùng phòng tuyệt vời và một cô em gái vui vẻ là tất cả những gì tôi cần để tô điểm cho những ngày làm nô lệ của mình.

-

[Mẹo] Đế đô là nơi tọa lạc của một nhà hàng mà đối tượng mục tiêu là các đạo sư bận rộn bị nhốt trong các phòng thí nghiệm dưới Krahenschanze. Hàng ngày, những người phục vụ nhận đơn hàng của khách hàng và giao đồ ăn từ cơ sở gần đó.

Nhà hàng cung cấp nhiều món ăn đa dạng hơn mức mà một quý tộc có thể hy vọng được ăn—tất cả mọi thứ từ những món ăn đơn giản để ăn trong khi làm việc cho đến những bữa tiệc tối. Nhiều khách hàng của họ đặt ba bữa một ngày, và không cần phải nói rằng Agrippina là một người sử dụng thường xuyên.

-

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ buổi sáng, tôi thong thả đi xuống sảnh chính của lâu đài. Gần đây, những người ở đây đã bắt đầu nhớ tên và khuôn mặt của tôi; nhận được lời chào không thường xuyên khiến tôi có tinh thần tốt.

Tôi ngồi vào một chỗ trống dành cho du khách ở một góc vắng người của hội trường. Buổi sáng vội vã của học sinh đã qua lâu rồi, và bản thân tôi chỉ có một lý do để ở đây. Một nhân viên bắt đầu đi theo hướng chung của tôi, tay cầm một xấp giấy. Đích đến của cô không ai khác chính là bảng nhiệm vụ.

Hình ảnh cô ấy dán hàng tá giấy lên bảng một cách kỳ diệu như bước ra từ những câu chuyện giả tưởng mà tôi đã từng để cho cuộc đời mình chiếm lấy. Tôi nhớ lại ký ức về một trinh sát nhúng tay vào vụ trộm với danh nghĩa ăn cắp những nhiệm vụ tốt nhất; một số GM của tôi đã xác định độ khó của phiên bằng cách kiểm tra LUK(may mắn) tại các bản tin như thế này. Niềm vui và nỗi buồn khi nhìn những con xúc xắc rơi xuống lại dâng lên trong tôi. Tôi chắc rằng điều này cũng đúng với tất cả những người tụ tập ở đây để tìm việc.

Nhân viên đã hoàn thành việc đăng tờ cuối cùng và dành một chút thời gian để xem qua công việc của mình. Cô ấy bước đi một cách hài lòng, và tôi ngay lập tức tiếp tục ngồi. Có những học sinh chính thức đã kiên nhẫn chờ đợi, giống như tôi.

Việc tôi đứng quanh đây khá đáng ngờ. Tôi là người hầu của một số nhà nghiên cứu methuselah đã tham gia một chuyến thám hiểm trong hơn hai thập kỷ, anh trai của đệ tử chính thức của methuselah nói trên, và là thú cưng yêu thích của trưởng khoa trường phái của tôi. Tôi không gặp khó khăn gì khi hiểu rằng hình ảnh trước công chúng của tôi không gì ngoài khác lạ.

Bất kỳ học sinh đàng hoàng nào cũng sẽ có chút chán ghét đối với một người như tôi, người bất chấp mọi vần điệu và lý trí. Bản tin việc làm dành cho những học sinh đã đăng ký, và chắc chắn sẽ còn gây nổi giận hơn nữa nếu tôi đi khắp nơi để chộp lấy tất cả những công việc tốt nhất.

Sự dè dặt của tôi là một sự thể hiện thiện chí nhằm giữ gìn sự hòa thuận và tránh bị các đồng nghiệp đuổi ra ngoài. Toàn bộ chương trình này đã được phát triển để giúp họ kiếm sống cũng với trả học phí, và tôi biết đóng vai một người ngoài cuộc quá nhiệt tình sẽ chỉ dẫn đến những tin đồn không mấy hay ho.

Phải thừa nhận rằng, việc lạm dụng các mối quan hệ mạnh mẽ của tôi hoặc dập tắt cuộc cạnh tranh bằng một màn đấu kiếm chớp nhoáng là điều tầm thường, nhưng đó là công việc của một kẻ phản diện 2-bit. Bất kỳ kẻ ngu ngốc nào làm những việc như vậy đều là loại người mà PC đã lợi dụng giữa chừng chiến dịch, hoặc tệ hơn, loại bị giết gần màn kết thúc chỉ để mua vui. Biết những trò lố diễn ra như thế nào, tôi muốn tránh những điều ngu xuẩn đó.

Tôi đã đóng vai vô số tên côn đồ và kẻ xấu trong thời gian làm GM, nhưng những nhân vật đó ngay từ đầu đã được tạo ra với mục đích rõ ràng là trở thành mục tiêu mới để người chơi của tôi hạ gục. Bản thân tôi không thích làm phiền PC.

Ngoài ra, ý nghĩ về một thằng nhóc phiền phức xuất hiện như con trai của một thương nhân cửa hàng tổng hợp và húc đầu vào một đám trẻ không làm gì sai thật là ngu ngốc. Bên trong tôi là một người lớn, và cổ vũ những đứa trẻ chăm chỉ từ xa là điều người trưởng thành nên làm. Điều đó nói rằng, tôi không ngại dạy cho họ một bài học cuộc sống nếu họ cố gắng kiếm chuyện với tôi.

“Này, Erich. Buổi sáng tuyệt vời, cậu có nghĩ thế không?”

Tất nhiên, lời đề nghị đó chỉ đại diện cho kiểu tham gia tồi tệ.

“Này, Mika. Cậu cũng có buổi sáng tốt lành nhé. Hôm nay không có bài giảng à?” Tôi nói một cách tình cờ (cậu ấy đã yêu cầu tôi cắt giảm ngôn ngữ ngột ngạt trong lần gặp thứ hai của chúng tôi).

“Giáo sư rõ ràng là ngôi sao trong bữa tiệc hôm qua,” cậu ấy nói, nhẹ nhàng ngồi cạnh tôi với một nụ cười.

Cách cư xử và lời nói của Mika cực kỳ ngầu đến nỗi gần đây tôi bắt đầu tự hỏi liệu cậu ấy có phải là nhân vật chính của thế giới này hay không. Nếu không, thì cậu ấy có thể là một trong những sở thích lãng mạn trong game hẹn hò của một cô gái.

Tuy nhiên, tôi đã không thể tự hỏi mình một câu hỏi thô bỉ như “Cậu là con trai hay con gái?” Chúng tôi đã có quan hệ khá tốt vào thời điểm này, nhưng tôi vẫn không chắc chắn.

“Vậy à,” tôi nói. “Vậy, giảng viên của cậu đã có khoảnh khắc thiên tài trong bữa tiệc tối ngày hôm qua?”

“Ừ,” Mika đáp. “Tớ cá là lúc này ông ấy đang ngắm nhìn một chân trời hoàn toàn mới. Tất cả trong khi chìm trong biển ga trải giường.”

Là quan chức, đạo sư phải tham dự nhiều bữa tiệc linh đình, và việc có một khoảnh khắc thiên tài là cách nói uyển chuyển nguy nga ngụ ý rằng giáo viên của Mika đang ốm liệt giường với chứng nôn nao khủng khiếp. Chắc hẳn ai đó đã nói đùa điều gì đó như “Một nhà quý tộc của Đế chế kiêu hãnh, nằm liệt giường vì uống quá nhiều? Chắc chắn không. Chắc chắn là ông ấy đang bận tâm với một lý thuyết mới rất tài tình…” Tôi phải nói rằng, tôi thích kiểu hài hước châm biếm này.

“Được rồi, đám đông đang giải tán,” Mika nói. “Chúng ta khởi hành chứ, Sir Erich?”

“Đương nhiên rồi, Sir Mika. Tiến lên, để kiếm thêm một ngày nữa.”

Chúng tôi trao đổi những câu thoại quá đà và cả hai phá lên cười khúc khích ngay khi chúng tôi đứng dậy. Tôi quên mất ai trong chúng tôi đã bắt đầu, nhưng kiểu nói đùa này đã trở thành bánh mì và bơ của chúng tôi.

Chúng tôi phát hiện ra rằng chúng tôi có chung tình yêu với truyền thuyết, và dành một trong những ngày nghỉ ngơi ít ỏi của mình tại quảng trường thị trấn để lắng nghe những người hát rong. Nếu tôi nhớ không nhầm thì những trò chơi chữ nhỏ của chúng tôi đã bắt đầu trong cuộc trò chuyện sau đó; chúng tôi đã vô cùng phấn khích về những câu chuyện mà chúng tôi đã nghe ngày hôm đó. Dường như bất kể thế giới nào, những người yêu thích tri thức cũng là những người yêu thích trích dẫn; kể từ ngày hôm đó, chúng tôi đã đưa ngôn ngữ thơ ca vào cuộc nói chuyện nhỏ của mình như một hình thức vui chơi.

Cá nhân, tôi đã rất hào hứng. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng cậu ấy có thể nói như vậy trong mười năm nữa hoặc lâu hơn. Sẽ thật xấu hổ nếu cuối cùng cậu ấy lại đập lông vịt ra khỏi gối vì xấu hổ khi nhớ lại cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“A,” tôi nói. “Có một yêu cầu thu thập thảo mộc. Tại sao họ lại cố tình quy định rằng các loại thảo mộc phải hoang dã?”

“Hmm... Tớ nghe nói rằng một số loại thảo mộc có tác dụng khác nhau khi chúng được trồng trên đất bón phân quá mức. Này Erich, cái này thế nào? Cái này không nên quá khó.”

“Xin lỗi, tớ không thể làm bất cứ điều gì mất nhiều ngày. Tớ có công việc vào buổi sáng và buổi tối.”

“À, đúng rồi. Có hơi xa. Vậy thì, hãy tiếp tục với công việc thảo mộc đó của cậu. Đôi khi tớ đã có ý định đăng ký một bài giảng về thực vật học. Tớ sẽ rất vinh dự nếu nhận được chỉ dẫn của cậu.”

Sự tinh tế ấn tượng và cử chỉ phong cách không kém của cậu bé đã thuyết phục tôi thực hiện nhiệm vụ. Đây là một khía cạnh khác trong cách chơi chữ của chúng tôi. Không giống như Heinz, Mika xúc động mạnh mẽ bởi câu chuyện về một pháp sư tạo ra cây cầu thần bí để người anh hùng băng qua một con sông hung bạo. Đương nhiên, những câu cậu ấy nghĩ ra có xu hướng khoa trương hơn.

Thành thật mà nói, tôi không bận tâm vì cậu ấy đã làm rất tốt. Tuy nhiên, tôi cần phải cảnh báo cậu ấy trong tương lai gần để không tham gia vào trò diễn của chúng tôi xung quanh phụ nữ. Những câu như vậy của một chàng trai trẻ đẹp trai chắc chắn sẽ gây ra đủ loại hiểu lầm.

“Để xem nào,” tôi nói. “Tiểu hồi hương, ngải cứu, thì là và kim ngân?”

“Nghe giống rượu hơn là thuốc,” Mika nói. “Chúng ta có nên ném một ít nghệ tây vào đó không?”

“Điều đó sẽ rất buồn cười, nhưng... Không, phi yến được liệt kê ở đây là một chất độc. Oh, và ô dầu nữa? Hãy thử lên men một thứ gì đó như thế, và ta sẽ có thứ gì đó khiến một người dvergar phải sùi bọt mép.”

Lật qua tờ yêu cầu, chúng tôi xem giá chào bán của các loại thảo mộc được hái sạch (còn rễ không bị hư hại) và cố đoán xem khách hàng sẽ sử dụng chúng vào mục đích gì. Chúng đều là những loài thực vật có thể tìm thấy trong các khu rừng xung quanh Berylin, nhưng đó không đủ thông tin để đưa ra một giả thuyết thuyết phục. Việc người yêu cầu chỉ muốn tích trữ các loại thảo mộc hữu ích là có lý do, nhưng việc suy nghĩ về các khả năng trong tâm trí của chúng tôi vừa thú vị vừa bổ ích. Chúng tôi lật đi lật lại tên của vô số loại rượu và thảo mộc trong khi đi bộ, cho đến khi cuối cùng chúng tôi cũng đến được chuồng ngựa.

Đế đô được xây dựng trên một vùng đất thuận tiện về mặt chính trị. Bên ngoài một khu vực canh tác nhỏ và không gian mở rộng vài km, toàn bộ vùng đất xung quanh các bức tường bên ngoài của nó đều được bao phủ bởi cây cối. Rõ ràng, đây là một hàng rào chiến lược để ngăn quân địch dựng trại lớn để bao vây. Do đó, việc khai thác gỗ đã bị cấm ở hầu hết các khu bảo tồn.

Tuy nhiên, thứ duy nhất mà người ta không thể thu hoạch là cây cối. Học viện đã sử dụng điều này để làm lợi thế của mình, và câu chuyện kể rằng các pháp sư đầu tiên của Học viện đã trồng tất cả các loại thảo mộc hữu ích từ mọi nơi trên thế giới trong rừng. Quay trở lại những ngày đó, họ vẫn chưa phát triển các phương tiện để xây dựng các khu vườn thảo mộc với chi phí thấp và hiệu quả, và các pháp sư đã nỗ lực hết mình để đảm bảo cây trồng của họ sẽ phát triển mạnh mặc dù bị loại bỏ khỏi môi trường sống tự nhiên của chúng.

Ngày nay, công việc của các bậc tiền bối của chúng ta vẫn tồn tại nhờ vào sự phong phú của các loại thảo mộc trong rừng. Các đạo sư vĩ đại của ngày xưa đã mày mò với môi trường, và vô số phép thuật của họ tiếp tục cung cấp một nơi trú ẩn an toàn cho bất kỳ loại thực vật nở hoa.

Hoặc ít nhất, đó là những gì Mika đã nói với tôi khi lần đầu tiên cậu ấy giới thiệu tôi với khu rừng. Niềm đam mê niềm vui học tập của cậu ấy đã thể hiện rõ rệt trong lời nói của cậu, và tôi nhớ rất rõ tất cả các chi tiết cho đến ngày nay.

Với một nơi như thế gần đây, bất kỳ loại nhiệm vụ thảo dược nào cũng gửi thẳng chúng tôi đến đây. Hầu hết việc bảo tồn hoàn toàn không được giám sát, do đó bất kỳ ai cũng có thể tự do lựa chọn mà không phải trả phí, nếu có lý do. Thêm vào đó, vị trí gần Đế đô đồng nghĩa với việc khu vực này vô cùng an toàn. Việc tôi có thể thực hiện một chuyến đi khứ hồi trong vòng một ngày khiến địa điểm này trở thành một địa điểm tuyệt vời cho cả nhu cầu công việc và cá nhân.

Tuy nhiên, đó vẫn là một chút đi bộ. Không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, chúng tôi thường cưỡi Castor hoặc Polydeukes vào rừng—Phu nhân Agrippina đã cho tôi toàn quyền điều khiển chúng, vì cô ấy không có hứng thú với việc bắt chúng làm việc.

Hồi trước, tôi đã nâng cấp kỹ năng Jockeying(Cưỡi ngựa) lên V: Thông thạo để điều khiển Holter một cách hiệu quả. Tôi có thể làm được với kỹ năng Beast Leading(Điền khiển thú) rẻ hơn, vì nó là một con ngựa kéo, nhưng... nếu chúng phục vụ cùng một mục đích, tôi muốn chọn kỹ năng có nhiều tiềm năng hơn trong tương lai.

Nhìn lại, tôi đã quyết định đúng, nếu tôi tự nói như vậy. Điểm thưởng được áp dụng khi tôi điều khiển xe ngựa, và bây giờ tôi không cần phải lo lắng về phương tiện đi lại.

Bên cạnh đó, cặp Dioscuri là những con ngựa chiến khỏe mạnh. Nếu thỉnh thoảng tôi không để chúng chạy loanh quanh, chúng sẽ căng thẳng và mất đi khả năng của mình. Chỉ một số ít người lười biếng có thể dành cả ngày nằm dài trên giường mà không bị tổn hại gì đến tâm lý.

Hai anh em tranh giành sự chú ý của tôi với hy vọng rằng tôi sẽ chọn chúng cho cuộc hành trình của chúng tôi, và sự phấn khích lây lan của chúng đã khiến một số con chiến mã khác vui vẻ cố gắng phi nước kiệu. Tôi trấn an đám đông và đặt yên lên Castor, vì tôi đã để Polydeukes đi cùng tôi trong một buổi huấn luyện ngày hôm trước.

“Này, đợi đã, dừng lại! Thả ra!” Mika hét lên. “Lại là mi hả?! Tao nói dừng lại! Ah, whoa, ghê quá! Erich, giúp tớ một tay!”

Tôi ngừng điều chỉnh dây buộc yên và quay lại thì thấy Mika đang bị quấy rối bởi chính con kỳ lân luôn khiến tôi khó chịu. Cậu ấy không bị đâm bằng sừng hay gì, nhưng con thú đang nhai mái tóc hơi gợn sóng của cậu ấy, liếm khắp mặt, và cuối cùng, con vật ngu ngốc đó đang cố đè cậu ấy.

Mày muốn gì đây? Tao không biết bọn tao đã làm gì, nhưng mày có thể ngừng làm phiền mỗi khi bọn tao đi ngang qua được không? Tôi tự hỏi liệu có một kỹ năng nào trong danh mục Đức tin hay thứ gì đó cho phép tôi có được phép Horse Speak(Nói tiếng ngựa) như một mensch... À, tôi đoán kỳ lân về mặt kỹ thuật là ma thú.

Vội chạy đến giúp bạn tôi gặp khó khăn, và cuối cùng tôi cũng bị gặm. Chúng tôi hoàn toàn bẩn thỉu vào thời điểm một người chăm ngựa cuối cùng đã đến để giúp chúng tôi. Cô ấy nhận lời cảm ơn chân thành nhất của tôi; sẽ vô cùng xấu hổ nếu bị một con ngựa ngu để lại vết thương lâu dài trên mặt.

“Tên đó làm sao mà bị sẹo vậy?” một người sẽ hỏi. “Một con kỳ lân ngu ngốc nào đó đã cắn hắn,” một người khác trả lời. Có vết sẹo từ một trận chiến khốc liệt là một chuyện; nghe cuộc trò chuyện như vậy rồi bị cười nhạo thì tôi tức chết tại chỗ mất.

Mika và tôi thi triển Dọn dẹp cho nhau, trèo lên Castor và khởi hành. Một khi Mika đã đủ giỏi trong việc điều khiển ngựa để tự mình cưỡi một con ngựa, sẽ rất vui khi bắt đầu một hành trình dài hơn với cậu ấy.

Hiện tại, chúng tôi lên cùng một con ngựa và đi qua thị trấn với tốc độ nhàn nhã. Rất may, người đi bộ đã quen với việc đối phó với ngựa giữa dòng người đi bộ nhờ các sứ giả và người đi trước mà giới quý tộc thuê. Các công dân của Berylin đã né tránh chúng tôi với tất cả sự thờ ơ của một cư dân Trái đất hiện đại đang tránh một người đi xe đạp.

“À,” Mika nói, chỉ vào một gian hàng ngoài trời. “Muốn mua bữa trưa trước khi chúng ta đi không, Erich?”

Có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn nóng vào thời điểm này trong ngày. Người ta có thể ăn trên một chiếc ghế đơn giản đặt trước cơ sở hoặc mang thức ăn về nhà để thưởng thức ở nơi khác. Bạn tôi có vẻ thích thú với một xiên thịt nướng mới nướng, và cậu ấy tự hào nói với tôi rằng phép thuật giữ nhiệt mới học được của cậu ấy sẽ giữ ấm bất cứ thứ gì chúng tôi mua cho đến khi ăn.

“Heh,” tôi cười khúc khích. “Hôm nay là một ngày đặc biệt đấy, bằng hữu.”

Chao ôi, tôi chỉ vào chiếc túi của mình trông còn tự hào hơn cả cậu ấy. Trong đó là một giỏ thức ăn tôi mang từ xưởng của Phu nhân Agrippina và biến thành một túi đồ ăn trưa.

Gì? Ashen Fraulein đã làm bữa sáng cho tôi. Madam có thể cho tôi phần của cô ấy, nhưng tôi sẽ không ăn nếu mình đã no. Dù sao thì những bữa ăn quý tộc cũng quá dư thừa để ăn một mình. Tôi đã hình dung việc mời một người bạn đi ăn trưa là một động thái chính đáng.

“Tớ có mang theo thức ăn thừa của chủ nhân. Bánh mì trắng, xúc xích mới nấu, một món súp trông ngon mắt, các sản phẩm từ sữa lạ mắt và cả núi trái cây. Và sau đó, nó còn đi kèm với một chai rượu vang nhỏ.”

“Thật không thể tin được,” Mika nói. “Làm sao mà cậu kiếm được một phần thưởng vua như vậy?”

“Chuyện là, tớ phục vụ một methuselah. Nhiều khi ngài ấy không ăn chỉ vì cảm thấy không thích.”

“À, thì ra là thế… vậy chắc là tớ sẽ rất mong được ăn trưa đấy!”

Chúng tôi tiếp tục nói chuyện nhỏ về bữa ăn sắp tới của mình khi đi qua cổng thành và tăng tốc nước kiệu. Mặc dù tốc độ của chúng tôi có thể so sánh với một chiếc xe đạp nhàn nhã, nhưng dáng đi nảy của một con ngựa là bản án tử hình đối với hông và mông của bất kỳ tay đua thiếu kinh nghiệm nào. Vật chứng A: Mika đã bám lấy eo tôi suốt... và mùi dễ chịu mà tôi nhận thấy khi cậu ấy ôm là một bí mật mà tôi sẽ mang xuống mồ.

Chu vi của Đế đô là một cánh đồng cỏ, và nó được giữ bằng phẳng để phục vụ cho các cuộc tập trận quân sự mà họ thường xuyên tổ chức ở đây. Rõ ràng, những người chịu trách nhiệm về cảnh quan là oikodomurge—các sĩ quan đạo sư phụ trách các dự án sửa chữa quy mô lớn và cơ sở hạ tầng công cộng—mà một ngày nào đó Mika hy vọng được tham gia. Tuy nhiên, đối với tất cả sự ngưỡng mộ của cậu ấy đối với những kiến trúc sư thần bí này, người bạn đồng hành của tôi không có dư chỗ để đánh giá cao công việc của họ.

Tôi để ý thấy Castor cứ liếc nhìn tôi hết lần này đến lần khác. À, tôi nghĩ. Mày đang dọ ý hả? Giờ khởi động đã xong, nó muốn chạy hết tốc lực.

“Mika, cậu không sao chứ?” tôi hỏi.

“V-Vâng!” cậu ấy nói. “Không sao đâu, chỉ có điều là cái lưng của tớ đau nhức thôi!”

“Tớ tưởng đã bảo cậu dùng hông để hấp thụ chấn động mà?”

“Nói nghe thì dễ lắm!”

Phớt lờ tiếng hét kinh hoàng của cậu ta, tôi chuẩn bị sẵn một Tay đề phòng và húc vào sườn Castor. Một tiếng hí vang vọng khắp bãi cỏ trống trải, và những tiếng vỗ mạnh khi phi nước đại của nó tan biến cùng với một tiếng rên rỉ chói tai.

-

[Mẹo] Sẽ phạt một libra đối với bất kỳ người cưỡi ngựa nào đi trên đường phố của Đế đô với tốc độ lớn hơn tốc độ đi bộ.

-

“Đôi khi cậu thực sự hách dịch,” Mika nói. “Cậu biết chứ?”

“Ư, chà… Xin lỗi.”

Castor đang tràn ngập sự hài lòng, nhưng ngược lại, bạn tôi đang ngồi trên lưng Castor trừng mắt nhìn tôi. Tôi muốn đi trước để tránh ánh mắt giận dữ của cậu ấy, nhưng Castor đã cắn vào bàn tay tôi đang dắt nó.

Dừng lại đi. Chúng ta đã chạy xong rồi. Chúng ta vừa bị mắng, nhớ không? ...Được rồi, tốt thôi, đó là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi.

Tôi không thể kiềm được; mạo hiểm ra ngoài với một người bạn khiến tôi đánh mất chính mình. Giống như cách tôi thu thập các kỹ năng và đặc tính vì chơi cáo và ngỗng, tôi không thể làm gì với tâm trí mình vì chịu thúc đẩy từ sự tò mò trẻ con của cơ thể.

Cảm giác về bất cứ thứ gì và mọi thứ đều vui vẻ không phải là một cảm giác mới: tôi đã cảm thấy nó vô số lần khi ngồi vào bàn và bày ra những tổ đội mới. Giải thích tính cách của chính mình trong khi tìm hiểu về những PC mà mọi người khác nghĩ ra là một điều thú vị không giống ai. Ý nghĩ rằng đây là nhóm anh hùng mà cuộc phiêu lưu tiếp theo sẽ xoay quanh thật thú vị hơn bất cứ điều gì tôi có thể tưởng tượng. Điều này đặc biệt đúng khi người bạn đồng hành của tôi cảm thấy như được hít thở không khí trong lành bất kể chúng tôi làm gì—xét cho cùng, Mika khác biệt hoàn toàn với những người xung quanh tôi.

Tôi đã đền bù bằng cách hứa cho cậu ấy thêm một phần bơ cho bữa trưa (do tôi trả chi phí), và chúng tôi bắt đầu tìm hiểu khu vực để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Các loại thảo mộc là nguyên liệu chính của nhiều đạo sư, và nói chung, có hai trường hợp sử dụng chúng: potion và chất xúc tác.

Như mọi người có thể mong đợi, potion cô đọng tạm thời hiện tượng thách thức mà chúng ta gọi là “phép thuật” ở dạng vật chất. Hỗn hợp này có thể được làm từ bất cứ thứ gì, từ thảo mộc và khoáng chất cho đến thịt hoặc nấm. Dù thành phần là gì, sau đó chúng đều trải qua quá trình lọc và được nấu chảy cùng với một câu thần chú để tinh chế mana và tạo ra một loại potion.

Lợi ích của việc làm này là năng lượng cần thiết để kích hoạt phép không được sử dụng ngay lập tức, không giống như một phép thuật thông thường. Hơn nữa, potion dường như bẻ cong thế giới ít hơn phép thuật, và do đó tác dụng của chúng không phục hồi nhanh chóng; trong thực tế, điều này có nghĩa là hầu hết các loại thuốc pha chế có thể giữ được từ mười đến hai mươi năm nếu được bảo quản tốt.

Có lẽ minh họa đơn giản nhất là potion hồi phục. Không cần phải nói rằng có những phép thuật dành riêng cho nghệ thuật chữa lành cơ thể. Phép thuật phục hồi cơ bản nhất liên quan đến việc kích hoạt hệ thống miễn dịch của mục tiêu đồng thời kích thích sản xuất tế bào dư thừa, hoặc tăng khả năng chuyển hóa thuốc hiệu quả của bệnh nhân. Đây cũng tình cờ là những phép thuật chữa trị dễ dàng nhất để cô dọng trong một lọ potion.

Bằng cách truyền phép thuật vào các loại thảo mộc và sau đó chiết xuất thực vật thành tinh chất, các pháp sư đã phóng đại tác dụng của phép thuật và ổn định chúng dưới dạng thuốc. Về bản chất, những nhà bào chế thuốc thần bí này đã sử dụng mana trước để chuẩn bị cho một phép sử dụng trong tương lai.

Vì phép thuật của một lọ potion đã hoạt động về mặt kỹ thuật từ thời điểm tạo ra, chúng được tạo ra với một trình kích hoạt “sử dụng” được tích hợp trong các phương trình chỉ ra cách kích hoạt của phép thuật. Điều này dẫn đến lợi ích lớn nhất của việc tạo ra potion: một người bình thường không có bất kỳ kiến thức thần bí nào vẫn có thể tạo ra hiệu ứng của một phép thuật, và nó sẽ không khác gì một pháp sư làm như vậy. Cho dù thuốc ở dạng thuốc mỡ hay bột, tất cả những gì họ phải làm là sử dụng nó theo cách đã định.

Ngoài ra, potion không chỉ được tạo ra bằng phép thuật chữa trị. Với một chút thông minh và các thành phần phù hợp từ phía người sáng tạo, bất kỳ loại phép thuật nào về mặt lý thuyết đều có thể được cố định thành một hỗn hợp thần bí.

Có một lọ potion cho mọi thứ. Dầu tinh chế có thể chứa những quả cầu lửa lớn. Quặng bụi mịn có thể được tẩm một khía cạnh làm khô để tăng tốc độ xây dựng bê tông và vữa. Một bình chứa chất lỏng có thể bốc hơi khi tiếp xúc với không khí với tốc độ bay hơi gấp hàng nghìn lần bình thường.

Các đạo sư không mấy tin tưởng vào khả năng mana của họ nên đã sản xuất hàng loạt potion vào lúc họ tràn đầy sức sống và tích trữ chúng cho một ngày không may. Tuy nhiên, đây là một sự tiêu hao lớn cả về thời gian và tiền bạc, nên phong cách chiến đấu này chỉ cách phương pháp đánh bại kẻ thù bằng bao tải vàng một bước thôi. Có vẻ như các nhà giả kim đã cam chịu một con đường đắt đỏ trong mọi hệ thống.

Quay trở lại chủ đề, trường hợp sử dụng thứ hai là sử dụng một loại thảo mộc làm chất xúc tác. Giống như vị đạo sư già đã trao cho tôi chiếc nhẫn của ông ấy nhiều năm trước, nhiều pháp sư đã chọn sử dụng những vật phẩm tiêu hao để tăng sức mạnh cho phép thuật của họ.

Ví dụ, đốt một que diêm dễ hơn nhiều so với đốt một cành cây ngẫu nhiên, và một khúc gỗ khô chắc chắn sẽ cháy tốt hơn một khúc gỗ ẩm. Tương tự như vậy, chất xúc tác được sử dụng để tạo điều kiện thuận lợi hơn cho pháp sư thực hiện phép thuật của họ.

Biến một nhúm thuốc súng thành pháo hoa là một nhiệm vụ đơn giản. Tất nhiên, một pháp sư có kinh nghiệm có thể triệu hồi những ánh sáng nhấp nháy từ hư không thông qua sự thành thạo tuyệt đối, nhưng họ không có động cơ lãng phí thêm mana và sự tập trung để làm như vậy. Giữa một phương pháp đơn giản và dễ dàng với một phương pháp khó khăn và mệt mỏi, ít người sẽ chọn phương pháp thứ hai.

Do đó, các pháp sư tiến hành công việc kinh doanh của họ bằng cách sử dụng nạng của họ một cách hiệu quả để họ có thể dễ dàng thuyết phục thế giới hơn rằng những màn phô diễn sức mạnh kỳ diệu khó hiểu của họ là phù hợp với quy luật thực tế. Mặc dù tôi chắc chắn rằng nhiều pháp sư đã cố gắng sao chép công việc của chính họ mà không có bánh xe hỗ trợ của chất xúc tác vì buồn chán vào lúc này hay lúc khác, nhưng nhiều lãnh chúa pháo hoa và quan tòa thích khai hỏa sẽ nhanh chóng gặp khó khăn nếu không có công cụ giao dịch .

Tất nhiên, một số người—bao gồm cả chủ nhân của tôi—đã chọn vũ phu mọi thứ bằng nguồn cung mana không đáy của họ.

Dù sao đi nữa, nhiệm vụ của ngày hôm nay là thu thập các nguyên liệu cần thiết cho một lọ potion. Tôi làm theo hướng dẫn bằng văn bản đến tận gốc rễ và đào từng cây lên với tất cả sự cẩn thận của một nhà khoa học phục hồi mẫu vật nghiên cứu, đảm bảo không làm hỏng rễ. Tôi không biết người yêu cầu sẽ sử dụng những thứ này để làm gì, nhưng có một điều chắc chắn: chúng tôi rẻ hơn so với những người bán hàng và dược sĩ bán rong ở Học viện.

Tuy nhiên, thu thập các loại thảo mộc bình thường là công việc dễ dàng. Đôi khi, những loại nhiệm vụ này liên quan đến việc thu thập những loại cây thực sự đáng ghét, chẳng hạn như một loại cây sẽ mất hết ý nghĩa thần bí nếu nó không nằm yên trong đất mà nó đã mọc lên, hoặc bông hoa sẽ héo trong hai phút nếu không được giữ trong bình đầy một lọ potion hoàn toàn không liên quan. Những loại nhiệm vụ đó trả tiền vàng, nhưng không có thứ gì thuộc loại này phát triển khi một cặp trẻ em có thể đi lang thang hái thảo mộc.

Cưỡi trên Castor và Polydeukes rất thú vị, nhưng... trời ạ, tôi muốn có phép thuật bẻ cong không gian. Khó có thể cường điệu hóa sức mạnh trong việc có thể dịch chuyển tức thời ở khoảng cách xa. Đó là loại khả năng khiến GM rên rỉ và phàn nàn rằng cả phiên sẽ không hoạt động nếu một trong các PC có nó.

Mika và tôi làm việc cho đến quá trưa một chút, tạm dừng việc tìm kiếm để ăn trưa vào khoảng lúc mỗi đứa đều thu thập được một vài loại thảo mộc trị giá vài bạc. Cậu ấy học hỏi rất nhanh và nhanh chóng nắm bắt được đặc điểm phân biệt của từng loài và cách phân biệt chất lượng của từng loại cây. Tôi cho rằng cậu ấy là người mà người ta thường hình dung về một học sinh gương mẫu, nhưng tôi không thể không cảm thấy dạy cậu ấy không được bổ ích cho lắm... Thời gian của tôi với Elisa đang đến với tôi.

“Này, cái tên ‘Tôi-đã-dừng-hái-thảo-dược-để-hái-mận’ kia,” cậu ấy nói.

“Cái gì vậy? Tớ không thể nghe thấy cậu át cả âm thanh của tất cả những quả dâu tây cậu đã hái,” tôi đáp lại.

Hai chúng tôi đã ăn trưa xong và giờ đang dựa vào một cái cây lớn, ăn vặt thành quả lao động của mình để tráng miệng. Bóng râm và trái cây là một sự giải thoát đáng hoan nghênh khỏi cái nóng của giữa mùa hè, và cảm giác mát mẻ của không khí làm bay mồ hôi của tôi là một trong những thú vui lớn nhất của mùa. Không có gì tốt hơn sau một trận đấu hay.

“Những thứ này thật tuyệt,” tôi nói.

“Ừ,” cậu ấy đồng ý.

Mắt chúng tôi gặp nhau và chúng tôi phá lên cười sảng khoái. Kiểu tán gẫu vô nghĩa này thật là thú vị.

Đột nhiên, kỹ năng Phát hiện Hiện diện của tôi phát huy tác dụng. Trán tôi giật giật và tôi với lấy thanh karambit tiên luôn được cất sẵn trong tay áo, nhưng sự hiện diện dịu dàng lướt qua chúng tôi từ bầu trời không có vẻ gì là thù địch. Trên thực tế, những gì tôi phát hiện ra thậm chí không còn sống.

“Chà,” Mika nói. “Đó là một con chim nhắn tin. Đã lâu rồi không thấy một con.”

Vị khách tí hon của chúng tôi là một mảnh giấy được gấp lại thành hình một con chim nhỏ, mô phỏng hoàn hảo các chuyển động của vật thật. Tôi rất quen thuộc với con chim sẻ nhân tạo: một con khác thuộc loại này đã đến với tôi cách đây một tuần trong “buổi trình diễn thời trang” đầu tiên của tôi.

Đúng như dự đoán, con chim origami hạ cánh trên đùi tôi và mở ra để lộ một thông điệp. Được đóng dấu của Phu nhân Leizniz, bức thư bao gồm yêu cầu tôi quay lại đường băng và đề nghị lên lịch cho chuyến thăm thư viện mà tôi đã chờ đợi từ lâu.

Đúng vậy, tôi vẫn chưa đi. Phu nhân Leizniz đã mất kiểm soát thời gian nghiêm trọng trong lần ra mắt người mẫu của tôi đến nỗi chúng tôi phải lùi chuyến đi đến kho sách của học viện. Chắc hẳn cô ấy đã nhận ra rằng tôi đã hờn dỗi vì điều đó, bởi vì lời gạ gẫm thứ hai này đề nghị cho phép tôi dành toàn bộ thời gian của chúng tôi cùng nhau trong thư viện, với điều kiện duy nhất là tôi phải ghé qua cửa hàng của người thợ may đó để thay trang phục cô chọn. Trong thư, cô ấy hỏi tôi có rảnh trong hai ngày tới không. Bỏ qua bản chất đáng chê trách của việc cô mời tôi đến, thì phép lịch sự của cô ấy khi xin phép một người hầu đơn thuần để lên lịch trình đã phản ánh xuất thân cao quý của cô ấy.

Khi tôi nhíu mày đọc qua tin nhắn, Mika nhìn lướt qua tôi—nhưng không thèm liếc qua hộp thư riêng của tôi—rồi thở dài.

“Trường Phái Rạng Đông thật… hào nhoáng,” cậu ấy nói.

“Trường Phái Nhất Quang thì không sao?” tôi hỏi.

“Chà… Ít nhất, bọn này không được phép sử dụng phép thuật theo bất kỳ cách nào có thể thu hút sự chú ý của thường dân.”

Ngay lập tức, tôi nhận ra rằng tôi biết rất ít hoặc không biết gì về các phe phái khác nhau tạo nên Học viện. Vì bản thân tôi sẽ không trở thành một đạo sư, Phu nhân Agrippina đã cắt ngắn lời giải thích của mình bằng cách nói rằng tất cả những gì tôi cần biết là các phe phái “không thân thiện với nhau lắm.” Tuy nhiên, tại thời điểm này, người bạn thân của tôi ở Đế đô là học trò chính thức của một khoa khác, và sự tò mò của tôi đã chiếm lấy.

“Này, bằng hữu,” tôi nói. “Tớ biết hỏi điều này hơi muộn, nhưng dù sao thì sự khác biệt giữa các phe là gì?”

“Hả?” Mika nói. “Không ai nói với cậu sao?”

“Tớ chỉ là một người hầu hợp đồng. Madam mà tớ phục vụ không có ý định bắt tớ xử lý bất kỳ công việc chính trị nào, nên ngài ấy chỉ dạy tớ những điều tối thiểu. Mỗi phe có lập trường khác nhau về phép thuật hay gì đó, phải không?”

Mika đặt tay lên cằm với một tiếng rên trầm ngâm. Sau một lúc, cậu ấy quyết định giảng cho tôi một bài đàng hoàng và giơ một ngón tay lên khi bắt đầu giải thích.

“Đầu tiên, bảy đạo sư ban đầu, mỗi người thành lập một trường phái tư tưởng, và đó là những gì chúng ta gọi là Thất Khoa. Có rất nhiều nhánh cho mỗi khoa, nhưng cậu không phải lo lắng về những nhánh đó. Dù sao thì họ cũng chỉ tranh cãi về những chi tiết vụn vặt mà thôi.”

Với ngón trỏ vẫn còn dang rộng, Mika bắt đầu liệt kê các phe phái chính với Trường Phái Nhất Quang.

Họ cho rằng kiến thức khi được sử dụng bởi một kẻ ngu ngốc là một tội lỗi còn tồi tệ hơn cả sự thiếu hiểu biết, và do đó mong muốn hạn chế sự phổ biến của phép thuật đối với một số ít. Kho tàng tri thức khổng lồ được gọi là phép thuật là một kho báu chỉ được chia sẻ với những trí thức giả có thể sử dụng sức mạnh của nó cho mục đích tốt: họ cống hiến mọi khớp thần kinh của bộ óc nhạy bén của mình cho quá trình cực kỳ quan trọng để lựa chọn người kế vị, và chỉ công khai những phát hiện của mình sau khi sàng lọc cẩn thận để đảm bảo rằng bất kỳ phép mới nào cũng phù hợp với thế giới.

Mặc dù các phe phái khác cười nhạo các ẩn sĩ của Nhất Quang, nhưng những đóng góp của họ cho lĩnh vực phép thuật sánh ngang với Trường Phái Rạng Đông. Họ đã công khai bất kỳ bước đột phá nào mà họ nghĩ sẽ mang lại lợi ích cho tất cả mọi người và tin tưởng vào việc cải thiện chất lượng cuộc sống, nên họ không hướng nội như một số người vẫn nghĩ.

Cá nhân, tôi có thể hiểu họ. Những kẻ ngu ngốc luôn có xu hướng lạm dụng công nghệ ngoạn mục để gây ra thảm họa ghê tởm. Ngay cả những phát minh tốt nhất cũng có thể gây ra thảm họa nếu rơi vào tay kẻ xấu, nên việc thận trọng không phô trương mọi phát hiện của họ đã gây ấn tượng với tôi.

Tôi đã thấy một dòng thời gian trong đó những bộ óc lỗi lạc hội tụ để tạo ra một quả bom mạnh đến mức thậm chí họ còn kêu gọi không sử dụng nó, chỉ để một chính trị gia không có chuyên môn của họ bỏ qua và sử dụng nó. Đến từ một thế giới tràn ngập sự ngu ngốc, những lời nói của Nhất Quang khá thuyết phục.

Ngón tay thứ hai của Mika đi kèm với Trường Phái Rạng Đông. Đây là hang ổ của những kẻ lừa đảo mà chủ nhân của tôi và người điều phối tủ quần áo khủng khiếp đó thuộc về.

Phe của tôi là nơi lý tưởng hóa sự thịnh vượng thông qua lý trí. Các thành viên của Rạng Đông ủng hộ ý tưởng rằng nếu bước tiếp theo trên con đường của họ là một vách đá dựng đứng, tất cả những gì họ cần làm là lao vào nghiên cứu với niềm tin rằng họ có thể bay. Những người theo chủ nghĩa siêu lý trí này là sự lai tạo giữa các nhà khoa học và các pháp sư, những người luôn nỗ lực hết mình trong khám phá để tìm kiếm những khám phá đẹp đẽ và hiệu quả nhất. Họ đã công bố bất kỳ phát hiện nào có cơ hội tốt hơn một chút cho thế giới nhân danh tình yêu đổi mới tiến bộ triệt để của họ.

Đương nhiên, họ là những người đóng góp lớn cho ưu thế thần bí của Đế chế và kết quả là được hưởng địa vị cao. Tuy nhiên, họ đồng thời phân bổ một lượng lớn ngân sách của mình cho việc khám phá những ý tưởng mới mà—nói một cách nhẹ nhàng—hoàn toàn không thể được phép cho thế giới thấy. Do đó, mặc dù có năng lực tuyệt vời, họ vẫn thường xuyên gây rối trong triều đình của Hoàng đế.

“Và do đó họ trở thành đối thủ lớn nhất của bọn tớ…” Mika lầm bầm.

Mặc dù không may, đó là không thể tránh khỏi. Hai phe thực tế đã được định sẵn là kẻ thù không đội trời chung. Tôi có thể tập hợp ba kẻ độc tài diệt chủng nhất trong lịch sử Trái đất vào một căn phòng, và họ vẫn không đạt đến mức độ thù địch đó.

Tiếp theo, Mika giơ ngón tay thứ ba và nói về Trường Phái Trung Thiên. Những lời dạy của họ quy định rằng những gì có thể làm được bằng phép thuật thì phải được làm bằng phép thuật; những gì không thể làm được với phép thuật thì không nên làm với phép thuật.

Những người theo chủ nghĩa trung tâm này thể hiện nguyên tắc “ít hơn là nhiều” và tin rằng phương pháp hay nhất thay đổi tùy theo tình huống, cho dù đó là việc áp dụng các phép thuật mới hay việc bổ nhiệm các đạo sư mới. Mặc dù một số người chỉ trích họ là những kẻ cơ hội đơn thuần, nhưng riêng họ trong số Thất Khoa không có kẻ thù rõ rệt. Điều này khiến họ trở nên nổi tiếng với các quý tộc bảo thủ của Đế chế, những người trung thành cung cấp hỗ trợ tài chính cho những gì họ coi là tiếng nói lương tâm duy nhất trong Học viện.

Với ngón tay thứ tư của bạn tôi đã đến Trường Phái Hoàng Hôn, với phương châm là “vinh quang bị chôn vùi trong vực sâu của những gì chưa được khám phá”. Đối với họ, phép thuật không phải là phương tiện để đạt được mục đích, mà là chính mục tiêu. Họ đánh giá cao sự hiểu biết sâu sắc và đặt niềm tin lớn vào ý tưởng về sự tiến hóa của loài người.

Thay vì phát triển những phép thuật mới dưới danh nghĩa tiện ích, họ rút ra ý nghĩa trực tiếp từ hành động nghiên cứu. Bằng cách khám phá những bí mật sâu xa nhất mà phép thuật mang lại, các thành viên trong tập thể của họ đã tìm cách đạt được sự tôn thờ. Trường Phái Rạng Đông và Nhất Quang là tập hợp của các nhà khoa học điên rồ, những tín đồ của Hoàng Hôn về cơ bản là những người sùng bái.

Bạn có thể nghĩ rằng Đế chế sẽ khôn ngoan hơn khi đuổi một nhóm những kẻ mất trí đang tụ tập ngay trước cửa nhà mình, nhưng thật không may, những con chim cu gáy này quá quý giá để có thể buông tay. Giữa biển những điều khủng khiếp bị cấm mà họ lôi ra trong quá trình nghiên cứu, họ cũng phát hiện ra những phép thuật hữu ích hợp pháp. Những thứ như tái tạo chân tay và phục hồi nội tạng đã được phát triển dựa trên sự tiến bộ của họ—cũng như xác chết bị cắt xén của những kẻ phạm trọng tội bị kết án—và họ đã nắm giữ rất nhiều bằng sáng chế liên quan đến vệ sinh. Đưa họ ra khỏi bức tranh gây nhiều rắc rối hơn lợi ích.

Những người sùng bái Hoàng Hôn về cơ bản là những chiêu hồn sư xấu xa cố gắng đạt được sự bất tử bằng cách chơi với xác chết cả ngày. Quăng chúng ra ngoài thế giới sẽ là một thảm họa đối với những thường dân vô tội đang sống cuộc sống của họ.

Nhận thấy sự ghê tởm của tôi, Mika nói thêm một sự thật nữa chỉ khiến vết nhăn trên trán tôi trở nên tồi tệ hơn. Rõ ràng, Trường phái Hoàng hôn phần nào—không, rất quan tâm đến tính hiệu quả. Niềm đam mê khám phá khiến họ tương đối thân thiết với Trường phái Rạng Đông.

Chuyển sang một bàn tay hoàn toàn mở, Mika giới thiệu Trường phái Bình minh Rực rỡ. Niềm tin của họ xoay quanh quan niệm rằng phép thuật có thể ảnh hưởng đến những thứ bên ngoài lĩnh vực thực tại cơ bản—cái mà họ gọi là vũ trụ có thể quan sát được. Do đó, họ coi phép thuật là con đường dẫn đến giác ngộ. Mặc dù khác trong thực tế với các phương pháp của Hoàng Hôn, nhưng trường phái tư tưởng này cũng nhấn mạnh tương tự vào việc cải thiện thông qua học bổng.

Trong lịch sử, họ nổi tiếng vì thực hành tập trung vào dòng mana để nhìn vào quá khứ hoặc tương lai. Nghe có vẻ đáng kinh ngạc như khả năng tiên tri, kết quả thử nghiệm lâm sàng của họ đã để lại điều gì đó đáng mong đợi. Ngày nay, họ được coi là một nhóm đã trở nên quá tâm linh. Mặc dù họ giữ lại một số lời khen ngợi trong giới thích hợp cho những lời tiên tri chính mà họ đã tiên đoán, ý kiến về những lời tiên tri của Bình minh Rực rỡ vẫn gây chia rẽ.

Tuy nhiên, họ cũng có truyền thống viết các luận thuyết triết học về bản chất của con người, phép thuật và mối quan hệ giữa chúng. Ở cõi này, họ được coi là đỉnh cao siêu phàm của tư tưởng; không phe phái nào có thể coi họ chỉ là những tên khốn.

“Và năm phe này là cơ sở cho Ngũ Đại Trụ kiểm soát Học viện ngày nay. Hai cái còn lại là Trường phái Mặt trời Thiêu đốt và Trường phái Đêm Cực, nhưng so sánh thì khoa của họ rất nhỏ. Tớ nghe nói rằng họ không phải là những người chơi thực thụ trong khoảng một thế kỷ qua.”

Tuy nhiên, Mika vẫn gập xuống ngón trỏ và giải thích hoạt động bên trong của Trường phái Mặt trời Thiêu đốt. Họ là những kẻ mọt sách theo nghĩa chân thật nhất, gắn liền với ý tưởng rằng chỉ thông thạo phép thuật thôi cũng có thể chuyển thành thông thạo mọi thứ khác mà vũ trụ mang lại.

Bị nghiện quan niệm về sự vượt trội thần bí, những kẻ ngốc này đã tạo ra một mớ hỗn độn kỳ lạ gồm các nguyên lý hướng dẫn. Mặc dù có dấu hiệu quan tâm đến nghiên cứu và phát triển, hơn bất kỳ phe nào khác, họ vẫn khẳng định rằng đỉnh cao là điểm mà chỉ một số ít người được chọn mới có thể thấy. Về bản chất, những người yêu thích sự mới lạ này cũng là những người giữ bí mật trung thành.

Tuy nhiên, sự bí mật của họ đã đi quá xa, và việc họ thiếu những đóng góp có thể kiểm chứng được là nhân tố chính dẫn đến sự suy tàn của họ. Học viện không đủ từ thiện để tài trợ cho một tổ chức không tạo ra kết quả, bất kể tổ chức đó nắm giữ bao nhiêu quyền lực. Không có tiền để thu hút nhân tài mới, họ mắc kẹt trong vòng xoáy thất bại kép. Để tăng thêm sự xúc phạm cho thương tích, họ là những Phật tử Thiên Thai của thế giới này: họ đã trở thành kẻ thù của mọi phe phái lớn khác, khiến họ bị mắc kẹt trên một hòn đảo quyền lực chính trị.

Tại thời điểm này, tôi cảm thấy như thể mình đã nhìn trộm qua một mặt tiền để nhìn thấy thực tế xấu xí của tòa lâu đài thần bí nơi tôi làm việc.

“Cuối cùng, Trường phái Đêm Cực là phe cuối cùng trong số Thất Khoa,” Mika nói, dừng lại một chút. “Thật kỳ lạ khi tớ nói câu này, nhưng những người này thực sự ở ngoài vòng. Trường phái này toàn những pháp sư không thích phép thuật.”

Phe cuối cùng và có lẽ là khó hiểu nhất được cho là được thành lập dựa trên mối lo ngại rằng phép thuật có thể để lại những vết sẹo không thể phục hồi trên chính thế giới. Các phép thuật bị hạn chế kém và các công cụ bí ẩn được nạp quá nhiều mana có thể vượt khỏi tầm kiểm soát. Sự hủy diệt tính mạng và tài sản rõ ràng là một vấn đề tiềm ẩn, và thậm chí còn có lo ngại rằng dư lượng dựa trên mana còn sót lại có thể tiếp tục gây hại cho một khu vực trong một thời gian dài sau khi sự cố được giải quyết.

Các học giả của Đêm Cực chuyển sự chú ý của họ sang mặt tối của thứ mà những người khác coi là một công cụ toàn năng. Do đó, những đạo sư này đã đi đến một kết luận hết sức đặc biệt rằng thế giới sẽ tốt đẹp hơn nếu không có phép thuật.

Logic của họ diễn ra như sau: “Đã có những người sống cuộc sống của họ mà không có phép thuật. Can thiệp vào thứ có thể giết hàng trăm nghìn người vì lợi ích của chúng ta là sai trái! Tuy nhiên, vì đã có những người sử dụng phép thuật theo ý muốn của họ, nhiệm vụ của chúng ta là sử dụng kiến thức của mình về sự nguy hiểm của nghệ thuật để bảo vệ thế giới khỏi những tệ nạn của nó.”

Được thúc đẩy bởi mục tiêu đạo đức phi thường này, Trường phái Đêm Cực chuyên thanh lọc các địa điểm có mana còn sót lại và tạo ra các kết giới làm chệch hướng các dạng phép thuật khác. Chủ nghĩa bi quan về sự tồn tại của các chuyên gia chống pháp sư này đã khiến họ tránh các sự kiện xã hội trong phạm vi magus. Mặc dù điều này khiến đội ngũ cán bộ hiện đại của họ nhỏ hơn so với các đối thủ cạnh tranh, nhưng hoàng gia đánh giá cao tài năng của họ như một công cụ của nhà nước và họ có địa vị tương đối cao so với quy mô của mình.

Phần còn lại của xã hội Học viện coi họ như một nhóm người gai góc luôn tự ghê tởm bản thân. Rõ ràng, hầu hết các pháp sư đều dõi theo họ với sự yêu mến, giống như một nhân vật chính đang mỉm cười với một người yêu đang bĩu môi.

“Và đó là phe cuối cùng trong Thất Khoa. Cậu nghĩ sao?” Sau khi trình bày một đoạn dài, Mika hỏi ý kiến của tôi. Thật không may, tôi đã bị mắc kẹt trên một điều.

“Tại sao phe nào cũng cực đoan như vậy?”

“À, anh bạn… Đúng là cậu sẽ nghĩ thế,” cậu ta nói, vỗ vào trán với một tiếng cười khúc khích khó xử.

Qua nghiên cứu lịch sử, tôi biết rằng hiệp hội của những người có mục tiêu rõ ràng là thúc đẩy một số lĩnh vực nghiên cứu chắc chắn sẽ lỏng lẻo, nhưng những người điều hành Học viện ám ảnh đến mức tôi thậm chí không thể cười nổi.

Tôi vô cùng biết ơn vì người bạn của tôi ở đây đã xoay sở để tiếp tục con đường của một quý ông chân chính mặc dù cậu ấy đã trải qua những ngày bị bủa vây bởi những kẻ quái dị. Tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng cậu ấy vẫn là một ngọn hải đăng tươi mát của sự bình thường giữa biển phép thuật.

“Nhân tiện,” Mika nói, “cậu không định trả lời sao? Có vẻ như nó muốn cậu trả lời đấy.”

“À, xin lỗi.”

Tôi đã để trí tò mò lấn át lý trí và hoàn toàn quên mất lá thư của Phu nhân Leizniz. Tấm giấy màu trắng trên đùi tôi đang đập vào tôi bằng góc mỏng manh của nó, như muốn nói: “Nhanh lên! Viết thư trả lời đi!”

Không có bất kỳ kế hoạch cụ thể nào, tôi lấy mẩu than đi kèm với con chim giấy và viết một câu trả lời nói rằng tôi rảnh. Ngay sau khi tôi viết xong, sinh vật origami tự gấp lại và bay lên trời.

“Tớ vẫn nghĩ nó hơi phô trương,” Mika nói, “nhưng chắc việc được mời đi chơi với một lá thư như thế sẽ đánh cắp trái tim của bất kỳ quý bà hay quý ông nào.”

“Ha ha, vậy thì chắc tớ là trường hợp ngoại lệ duy nhất. Tớ thực sự không muốn đi.”

Khi chúng tôi nhìn tờ giấy quen thuộc bay đi, tôi chợt nhận ra một điều: bất kể tương lai ra sao, tôi phải giữ chàng trai trẻ đẹp trai này tránh xa ân nhân của mình bằng mọi giá.

-

[Mẹo] Trường phái Rạng Đông và Nhất Quang là đối thủ lớn nhất của nhau.

- - -

Claudius: Cám ơn các bạn đã đọc và ủng hộ. Mọi người có thể tiếp tục ủng hộ tôi qua mã QR dưới nhé.