TRPG Player ga Isekai Saikyou Build wo Mezasu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maseki Gurume ~Mamono no Chikara wo Tabeta Ore wa Saikyou!~

(Đang ra)

Maseki Gurume ~Mamono no Chikara wo Tabeta Ore wa Saikyou!~

Yuuki Ryou

Nhờ ơn Nữ thần, cậu trai đã được tái sinh thành một quý tộc! Đáng lẽ đó nên là điều tốt―― nhưng kỹ năng mà cậu ta được nhận, [Phân Huỷ Độc Tố EX] quá giản đơn, và cậu bị đem ra làm trò cười mỗi ngày……

2 6

Stardust Project

(Đang ra)

Stardust Project

Gangseoul

Nhóm nhạc thần tượng hàng đầu - Stardust có các thành viên dần biến mất như cát bụi.Group từng có bảy thành viên kết thúc với bốn thành viên.

41 15

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

19 153

Đôi môi dối trá vỡ vụn khi yêu

(Đang ra)

Đôi môi dối trá vỡ vụn khi yêu

織島かのこ

Số phận của chàng trai cô đơn tẻ nhạt và những tháng ngày thanh xuân không có điểm tương đồng với một cô gái văn minh sẽ tiếp diễn như thế nào?!

14 181

Sakurada Reset

(Đang ra)

Sakurada Reset

Kouno Yutaka - 河野裕

Sakurada - nơi mà hơn một nửa dân số sở hữu những năng lực đặc biệt. Asai Kei có một trí nhớ tuyệt vời, còn Haruki Misora có thể quay ngược thời gian.

15 764

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

59 451

Tập 3 - Truyện ngắn: Giải trí buổi chiều của Oán linh

Mọi giáo sư tại Học viện Phép thuật Hoàng gia đều được hưởng những đặc quyền đáng kể; trong số này có một xưởng lớn đến mức xưởng của một nhà nghiên cứu thậm chí không thể so sánh được.

Mỗi đạo sư ưu tú này đều có một khoảng không gian khổng lồ trong nền đá bên dưới Krahenschanzeto để lấp đầy các phòng và nhà kho cá nhân. Một studio đầy đủ có thể so sánh với một biệt thự nhỏ—mặc dù những giáo sư quý tộc ồn ào hơn đã chế nhạo studio của họ như những cái chuồng gà đơn thuần.

Theo đó, người sáng lập phe phái lớn nhất của phe Rạng Đông thịnh vượng, chính Giáo sư Madalena von Leizniz, đã có một nơi tôn nghiêm như vậy. Và như một lẽ tất nhiên, cô ấy đã dành riêng một trong nhiều phòng của mình để thực sự phù hợp với mục đích rất cá nhân.

“Ugh… Mỗi ngày thật mệt mỏi…”

Leizniz vừa trở về từ một lớp học buổi sáng khác về các nguyên tắc cơ bản của phép thuật trước một giảng đường đồ sộ chật kín người. Cô ấy sẽ dạy một nhóm học sinh khác vào buổi tối, và cô ấy đã quyết định dành thời gian nghỉ trưa ở nhà riêng của mình. Bất chấp kinh nghiệm giảng dạy hai thế kỷ của cô ấy, việc lặp lại cùng một chủ đề hai lần trong một ngày luôn là điều khó khăn; do đó, cô ấy đã xác định rằng cần phải bồi dưỡng tinh thần một chút.

Oán linh gần với các hiện tượng sống hơn so với các đồng loại của họ, ngay cả trong số những người không sống. Họ không cần ăn, uống hay ngủ, một cách tự nhiên; họ không có cơ thể nào cần đến những thứ như vậy, thay vào đó, họ chỉ đơn thuần đánh dấu sự tồn tại của mình trên thế giới bằng sản lượng mana không ngừng của họ. Tuy nhiên, điều đó đã làm thay đổi rất ít tâm trí của họ. Những thói quen học được trong cuộc sống tỏ ra khó quên, và sách lịch sử chứa đựng những ghi chép về những oán linh khao khát kết thúc cuộc sống vĩnh cửu của họ chỉ vì không thể ngủ được.

Để sống một cuộc đời lương thiện—một cách diễn đạt có phần khiếm khuyết trong trường hợp này—Leizniz cần một số loại thức ăn tinh thần để thay thế cho những nhu cầu cơ bản của con người.

“He he he he…”

Đó là căn phòng này. Cấu tạo vật lý của nó chỉ đứng thứ hai sau phòng thí nghiệm cực kỳ quan trọng của cô ấy, và cô ấy đã dựng lên những rào chắn thần bí để bảo vệ căn phòng trưng bày chỉ có giá trị đối với những người có khuynh hướng đặc biệt như cô ấy.

Một phòng trưng bày hàng hàng xác của những cô gái xinh đẹp... không tồn tại ở đây. Ở những vị trí đó treo một loạt các bức chân dung mô tả những ngày vàng son của tuổi trẻ của họ. Mọi thứ từ những bức tranh sơn dầu đồ sộ đến những bản phác thảo đơn giản viết nguệch ngoạc trên giấy da đều có vị trí của nó. Mật độ nghệ thuật dày đặc đã nói lên nỗi ám ảnh điên cuồng của người phụ nữ về việc bất tử hóa bất kỳ nét đẹp nào mà cô ấy cho là xứng đáng.

“Thật tuyệt vời,” cô thở dài. “Quá tuyệt vời... Mình có thể cảm nhận được vẻ đẹp thấm vào tâm hồn mình.”

Được bao quanh bởi tất cả những gì cô ấy yêu thích nhất, vị giáo sư bất tử hít một hơi thật sâu để đắm mình trong mùi mãn nguyện mà căn phòng tạo ra. Tất nhiên, cô ấy không có gì để thở, nhưng việc xem qua các chuyển động giúp cô ấy cảm thấy gần gũi hơn với quá khứ kỳ diệu mà các bức tranh thể hiện—bằng chứng là vẻ mặt say mê của cô ấy. Những ký ức chuyển từ cũ sang mới khi một người bước sâu hơn vào hội trường, và Leizniz dành thời gian để trôi xuống kho báu của mình.

Hầu hết các mảnh gần lối vào đều có hình mèo và chó. Một số cho thấy những người bạn học cũ đã rời Học viện từ lâu hoặc những người bạn kết nghĩa hiện đang tận hưởng sự yên nghỉ vĩnh cửu mang theo những con vật cưng nhỏ. Ban đầu, sở thích của cô ấy bắt đầu như một cách xoa dịu trái tim mệt mỏi của cô ấy bằng cách ngắm nhìn những sinh vật dễ thương và những đồng nghiệp đã ở bên cạnh cô ấy trước khi cô ấy qua đời.

Sâu hơn một chút là bức tranh đầu tiên vẽ một nhân vật đơn độc: một cô gái trẻ rụt rè trong chiếc áo choàng mới tinh, rõ ràng là chưa quen với việc tạo dáng. Hai bên cô bé là những người bạn học cũ đã cao lớn hơn rất nhiều kể từ những bức tranh vẽ cảnh họ xuất hiện với những chú mèo trên tay.

Cô gái này từng là đệ tử đầu tiên của Leizniz—một học trò chung với các đồng nghiệp của cô. Ngay sau khi thăng chức giáo sư, cô ấy đã thiếu tự tin để đảm nhận một người bảo trợ, đặc biệt là với tình trạng thể chất của mình. Các giáo sư đồng nghiệp của cô ấy đã đề nghị tham gia cùng cô ấy, chỉ để cuối cùng họ lại tranh nhau xem ai sẽ diện đồ học sinh của họ.

Nghĩ lại, đây có lẽ là nơi mọi chuyện bắt đầu. Quá phấn khích trước học trò đầu tiên của mình, Leizniz đã dùng số tiền lương dồi dào của mình để thử mọi món đồ trên người cô gái.

Số lượng tĩnh vật của con người tăng lên cho đến khi các loài động vật cuối cùng biến mất. Mặc dù cô ấy vẫn yêu chó và mèo, nhưng không gì vui bằng việc diện đồ cho người. Những đứa trẻ trong khung hình lớn dần lên: hầu hết những lần xuất hiện đầu tiên là khi mới 5 tuổi hoặc lâu hơn và tiếp tục đến lứa tuổi học sinh. Ngay cả bây giờ, Leizniz có thể nhớ tên và câu chuyện của họ mà không bỏ lỡ một nhịp nào.

Người học trò đầu tiên của cô là Michaela von Bloomberg. Cô ấy đã trở thành một nhà nghiên cứu, nhưng sau đó yêu và rời học viện để kết hôn.

Học trò thứ hai của cô là Aloysia von Marsbaden. Cô ấy cũng đã ngại đạt được chức giáo sư, nhưng Leizniz nhớ đã ăn mừng việc chuyên luận của cô ấy được bổ sung vào Thư viện Hoàng gia như mới diễn ra ngày hôm qua.

Sau một vài cô gái nữa, các chàng trai bắt đầu tô điểm cho các bức tường. Khoảng nửa thế kỷ sau khi hồi sinh thành một oán linh, Leizniz thấy mình vô cùng ghen tị với một cậu bé kết thân với đệ tử lúc bấy giờ của cô, cho đến khi tự nghĩ, Đợi đã... Nếu mình cũng ăn mặc cho cậu ta thì sao? Sau đó, cô ấy đã làm đẹp cho cả hai như một cặp, và phần còn lại là lịch sử.

Liesel và Edgar. Cặp vợ chồng trẻ đáng yêu mỉm cười lại từ trên tấm bạt. Dù đã lỗi thời, bức chân dung bên cạnh họ cho thấy cậu con trai xinh đẹp của họ; trong một khúc quanh kỳ lạ của số phận, cậu ấy cũng đã học việc dưới sự chỉ đạo của Leizniz.

Tiếp theo là Christhard, Miriam, Saskia, rồi Reimer. Những ký ức chói lọi được lưu giữ trong những khuôn mặt đã qua này đã nâng niu trái tim người phụ nữ. Một số học sinh của cô đã hoá hư không, và những bức tượng xen kẽ các bức tranh cũng như lấp đầy tâm hồn cô.

Cuối cùng thì Leizniz cũng đến cuối hành lang vắng người. Phép thuật của cô đã khiến nó kéo dài ra ngoài bức chân dung cô độc cuối cùng, nhưng khi cô đứng nhìn chằm chằm, cô thở dài say sưa.

Một cô bé tóc vàng ngồi trên ghế với vẻ mặt cứng nhắc; bên cạnh cô bé, một cậu bé say mê em với nụ cười dịu dàng.

Tác phẩm sơn dầu này của một cặp anh em từ Konigstuhl là tác phẩm yêu thích hiện tại của Leizniz. Bản thân bức tranh đã đặc biệt xuất sắc, và tình anh em ruột thịt rỉ ra từ những nét vẽ là kho báu quý giá mà cô chưa có cơ hội chiêm ngưỡng.

Sự mới lạ và dễ thương là nguồn dinh dưỡng tốt nhất cho tinh thần mệt mỏi của cô. Kéo dài cuộc sống phàm trần vẫn là một giấc mơ viển vông, nhưng một ngày kia, oán linh loạn trí thề rằng, cô sẽ tìm ra cách.

Chẳng mấy chốc, trang phục mới của họ sẽ được thiết kế riêng. Chúng chắc chắn sẽ kết hợp tuyệt đẹp với mái tóc vàng rực rỡ của họ. Chỉ riêng ý nghĩ đó thôi cũng đủ khiến vị giáo sư bất tử hoàn thành công việc buổi tối của mình.

Tuy nhiên, cô ấy không thể không mong muốn có một kiểu kích thích mới nào đó... Đến lúc thích hợp, Leizniz sẽ nhận ra rằng cô ấy vẫn chưa thử ghép đôi một chàng trai với một chàng trai khác, nhưng đó là câu chuyện của một ngày khác.

Khi trái tim bất động của cô rung động trước một tương lai vô định, ai đó ở đâu đó xa xa bắt đầu hắt hơi dữ dội.

-

[Mẹo] Oán linh ở một mức độ nào đó có thể bắt chước hành động của họ từ trước khi chết.