TRPG Player ga Isekai Saikyou Build wo Mezasu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

60 452

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

5 45

Paradigm Parasite

(Đang ra)

Paradigm Parasite

Kawa.kei

Nhân vật chính, tuyệt vọng về cuộc sống của mình và tự kết liễu đời mình, sau đó thấy mình ở một nơi xa lạ, trông giống như một con giun đất. Cơ thể của cậu ta có khả năng bám vào và điều khiển xác ch

9 275

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

299 8253

Tập 2 - 1 Henderson Ver0.2

Câu chuyện tiếp theo không phải theo dòng thời gian mà chúng ta biết—nhưng nó có thể đã xảy ra, nếu xúc xắc rơi theo cách khác...

-

1.0 Henderson

-

Elise bé nhỏ không cảm thấy gì ngoài hối tiếc. Sẽ không ai nhìn cô bé, nhưng cô bé đã dành quá nhiều thời gian để tạo kiểu cho mái tóc của mình nên đã đến muộn. Bà của em đã cho em một lá bùa để xua đuổi sói, nhưng em lại để quên ở nhà. Mọi người luôn nhấn mạnh rằng em không được đi lang thang vào rừng sâu được bao quanh bởi những cây thông cao, nhưng em lại đến để tìm dâu tây.

Nếu em không làm những chuyện này—hay đúng hơn là thiếu một trong những yếu tố này—thì cô bé sẽ ở nhà thưởng thức bữa tối với gia đình mình. Khi mặt trời đã lặn từ lâu và mặt trăng bị che khuất bởi khu rừng cao chót vót, Elise đã lạc đường và thấy mình sắp thành bữa tối.

Cô gái nhìn chằm chằm vào đôi mắt đói khát và biết rằng mình đã đến hồi kết. Cô bé đã nhìn chăm chú vào những đôi đồng tử vàng như hồi chơi đùa với hai chú chó đáng yêu đang đợi em ở nhà, nhưng những con sói hoang này không đời nào thèm liếm má tình cảm với em: niềm vui đen tối khi tình cờ gặp được con mồi được lựa chọn như vậy thể hiện trong ánh mắt của chúng.

Đàn bao quanh cô bé, không vồ ngay. Sói là những sinh vật thận trọng, và một đứa trẻ mensch ngồi ở phần cuối xa hơn trong phạm vi săn điển hình của chúng. Hơn nữa, chúng biết rằng những sinh vật hai chân nhỏ bé này thường có những người bạn đồng hành lớn hơn ở gần đó và những người bạn đó không được xem nhẹ. Đối với động vật hoang dã không có khái niệm về thuốc, ngay cả vết thương nhỏ nhất cũng có thể gây tử vong. Quan sát cẩn thận là chìa khóa để sống sót.

Cuối cùng, những con thú nhận ra theo bản năng rằng không có phiên bản lớn hơn của cô gái run rẩy đang ẩn nấp chờ đợi, và bản thân cô gái cũng chỉ là mối đe dọa nhỏ. Với một con mồi dễ dàng như thế này đang nằm trước mặt họ, bầy sói đã hành động. Tiếng hú của chúng vang lên như tiếng cổ vũ khi một trong số chúng bước tới: một mẫu vật to lớn, lực lưỡng.

Con đầu đàn dẫn đầu cuộc săn của đàn này biết rõ rằng ngay cả những con mồi yếu nhất cũng có thể gây thương tích nghiêm trọng nếu chúng vùng vẫy. Do đó, phương thức hoạt động của nó là giải quyết mọi thứ chỉ bằng một phát cắn, không cho con mồi thời gian. Nó vồ lấy cô gái—chỉ để bị đánh bay bởi một tia sáng vàng xuyên qua màn đêm.

Con sói đập xuống đất với một đám mây bụi và lăn vài vòng trước khi gần như đứng thẳng dậy. Nó chuẩn bị dẫn đầu một dàn đồng ca hú để xua đuổi kẻ xâm lược đã làm gián đoạn bữa ăn của nó... cho đến khi nó nhìn chằm chằm vào vẻ đẹp thiên thần đó.

Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, một con sói vàng rực rỡ đã lao ra khỏi bụi rậm. Chiếc áo khoác phát sáng xua tan bóng tối bằng chính ánh sáng của mặt trăng thu hoạch, và đôi mắt đe dọa có màu xanh trong hơn cả bầu trời mùa hè không mây.

Không khí uy nghiêm của con sói đơn độc này trái ngược với alpha và đàn của nó. Những chiếc răng nanh nhỏ hơn mất ý chí chiến đấu ngay lập tức. Khi các chủng tộc thông minh đưa ra quyết định bằng lý trí, thì những con thú này lắng nghe tiếng nói của chúng; nó thì thầm vào tai chúng rằng chiến đấu ở đây sẽ kết thúc bằng việc chúng bị tàn sát đơn phương.

Ánh mắt của con sói lớn vẫn kiên định khi bầy đàn từ từ lùi lại. Khi những con sói cụp đuôi bỏ chạy, nó không đuổi theo. Nó để chúng lẩn vào màn đêm và tiếp tục nhìn chằm chằm vào rừng cho đến khi chắc chắn rằng chúng sẽ không quay lại.

Cuối cùng, tất cả những con sói nhỏ hơn đã biến mất, và con chó săn thần thánh quay lại đối mặt với Elise. Mặc dù nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thuần khiết của nó, bộ não của cô gái trẻ không thể xử lý những gì em nhìn thấy để gây ra sợ hãi. Từ duy nhất của em dành cho nhân vật vinh quang, thần thánh này là, “Tuyệt đẹp...”

Sinh vật đó ở quá xa phía trên em. Đối mặt với một sinh vật như thế này, không có lý do gì để co rúm lại trong nỗi kinh hoàng. Chỉ cần chiêm ngưỡng vẻ lộng lẫy của nó là đủ mọi thứ đối với một mensch tầm thường như em. Ánh sáng mặt trăng phản ánh từ nó gần như chói mắt khi nó bước một bước về phía em. Giữa hàng thanh kiếm xếp quanh miệng, một chiếc lưỡi thè ra và liếm những giọt nước mắt từ đôi mắt xanh thẳm của Elise.

Thật kỳ lạ, con quái vật to lớn này không có mùi khó chịu của một sinh vật sống. Lưỡi nó mềm mại và không có nước dãi, và khi Elise cảm thấy nó trên má em, một cái gì đó bên trong em vỡ ra. Cô bé đã đạt đến ngưỡng kích thích trong ngày và nhanh chóng ngất đi.

Cô bé ngủ bao lâu, không ai biết. Cô bé chỉ đơn giản là ngủ tiếp, được bao bọc trong hơi ấm bí ẩn và mùi hương ngọt ngào của một loài hoa mà em chưa từng ngửi thấy trước đây. Khi em mở mắt ra, tất cả những gì cô bé có thể thấy là một màu vàng tinh tế.

“Ể?!”

Con sói đã cuộn mình lại để bảo vệ em khỏi bóng tối của màn đêm, cái lạnh của khu rừng và những sinh vật đáng sợ ẩn nấp bên trong.

Khi con sói nhận thấy Elise đã thức dậy, thân hình to lớn của nó chồm lên để giải thoát cho cô gái. Cái lạnh của nửa đêm khiến cô gái nhỏ rùng mình. Con sói vẫn ấm áp ngay cả trong gió đêm, và sự ra đi của nó khiến em có cảm giác như cả thế giới đã bỏ rơi mình.

Nhưng con sói không bỏ đi. Hoàn toàn ngược lại: nó đang cúi xuống và nhìn vào mắt cô bé. Nó nghển cổ thật thấp, như ra hiệu cho em leo lên.

“Ngài đang… giúp tôi à?”

Con sói không gật đầu trước câu hỏi căng thẳng của Elise. Đôi mắt xanh của nó chỉ đơn giản là lấp lánh. Khi cô gái rụt rè leo lên người, con thú đứng dậy một cách duyên dáng đến nỗi em hầu như không cảm thấy nó di chuyển. Từng bước đi cẩn thận; điều này thoải mái hơn nhiều so với con ngựa mà cô bé đã cưỡi trong lòng cha mình.

Sau một đoạn ngắn rung chuyển nhẹ nhàng bởi bước chân vững chắc của con sói, Elise nhận ra rằng họ đang đi trên con đường quen thuộc mà em đã cầu nguyện cả đêm để được nhìn thấy. Việc cô bé đã cố gắng và thất bại trong việc tìm ra chính con đường này cho cảm giác như là mãi mãi, và con sói đã chà đạp lên số phận vĩnh viễn cô đơn của em chỉ trong vài phút.

Mình có thể về nhà! Đôi mắt ướt đẫm của cô bé ánh lên niềm vui và đôi chân quấn quanh cổ con sói ngày càng chặt hơn. Cuối cùng, cô bé đã đến. Giờ này mọi người thường đã đi ngủ, nhưng em có thể nói rằng đèn vẫn còn sáng.

“Đó là nhà của mình! Mình về rồi! Không thể tin được!”

Con sói lớn cúi đầu một lần nữa để đỡ Elise trên mặt đất, rồi lặng lẽ lùi lại. Giọng nói của cô gái khiến cánh cửa trước bật mở. Đó là cha em; Dựa trên bộ quần áo không thay đổi và ngọn đuốc cháy trong tay, ông ta chắc chắn vừa trở về sau khi tìm kiếm cô bé. Sau cha là mẹ em, và thậm chí cả bà ngoại tập tễnh của em chạy ra khỏi nhà với một tốc độ kinh hoàng.

“Ôi, Elise!”

“Cảm ơn các vị thần! Ôi, cảm ơn ngài rất nhiều!”

“Elise, con yêu! Con có ổn không?! Đó có thật sự là con không?!”

Nằm trong vòng tay của cha mẹ, Elise quay lại để cho họ thấy con sói lớn đã đưa em về nhà. Tuy nhiên, khi quay lại, tất cả những gì em thấy là một vệt sáng mờ ảo của ánh vàng đang bốc hơi vào màn đêm.

-

[Mẹo] Có rất nhiều sói trong lãnh thổ rộng lớn của Đế chế; hầu hết có bộ lông màu xám hoặc đen.

-

“À, con gặp phải Schutzwolfe.”

“Schutzwolfe?”

Sau nhiều ngày chịu la mắng từ cha mẹ và những người dân thị trấn địa phương đã giúp tìm kiếm mình, Elise cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói với bà chuyện đã xảy ra. Ngay cả bây giờ, em không thể không tự hỏi con sói hùng vĩ đó là gì.

Nó to lớn đến nỗi những con sói khác trông giống như những con chó con khi so sánh, và nó trông thật thần thánh. Elise chưa bao giờ nghe nói về một con sói như vậy, nhưng em nghĩ rằng có lẽ bà của mình thì có. Xét cho cùng, bà của cô bé biết tất cả mọi thứ—và hóa ra, điều này cũng không ngoại lệ.

“Đúng rồi. Ngài ấy là một cổ alf; ngài có thể có nhiều tên, nhưng đó là tên mà chúng ta biết về ngài. Những câu chuyện về ngài đã được lưu truyền quanh đây qua nhiều thế hệ. Ngài là một tiên tốt bụng giúp đỡ những đứa trẻ bị lạc, những người du hành và những mạo hiểm giả; tất cả chúng ta đều có lý do để biết ơn ngài, bằng cách này hay cách khác.”

“Ngài là một alf? Nhưng con nghĩ ngài là một con sói.”

“Ngài ấy là một alf. Những alf khác là những người đã mang ngài đến với chúng ta. Ta nhớ ngài đã cứu ông của con—chúc phúc cho trái tim của ông ấy—khi ông ấy mới bốn tuổi. Hồi đó, ta nhớ ông ấy đã nói với ta rằng con sói đến với một cô bé dễ thương nhưng tối như bóng đêm. Ta cá là các nàng tiên đã kêu gọi ngài ấy cứu con vì con là một cô gái ngoan, cháu yêu.” Người phụ nữ nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc vàng óng của cháu gái mình.

“Schutzwolfe…” Elise nhớ lại vị cứu tinh của mình. Ngài ấy thực sự rất to lớn và phát sáng như mặt trăng.

“Vậy sao? Con biết đấy, bây giờ ngài ấy đã cứu con, điều đó sẽ không xảy ra trừ khi chúng ta tỏ lòng kính trọng. Chúng ta hãy tìm một số kẹo đá để tặng ngài ấy tại lễ hội mùa thu này.”

“Kẹo đá?”

“Đúng rồi. Schutzwolfe thích kẹo đá.”

“Nhưng ngài là một con sói,” cô gái bối rối nói.

“Chà,” bà em cười khúc khích nói, “có lẽ ngài thích đồ ngọt.”

“Lạ nhỉ.”

Dù cho rằng việc một con sói ăn kẹo là điều rất kỳ lạ, nhưng cô bé Elise đã thề rằng sẽ dành dụm tiền tiêu vặt để mua kẹo băng mang vào rừng.

-

[Mẹo] Schutzwolfe, hay còn gọi là Nguyệt Quang Lang, là một câu chuyện dân gian được biết đến rộng rãi ở vùng phía tây của đế chế. Gần đây, các nhà điều tra trong lĩnh vực này đã xác nhận cơ sở về ảnh hưởng thực sự của alf trong khu vực. Thường xuất hiện trong các khu rừng giáp với các bang nông thôn, nó nổi tiếng nhất với việc đưa những du khách bị lạc về nhà hay tới những con đường quen thuộc. Truyền thuyết kể rằng bộ lông của nó phát sáng với tất cả vẻ đẹp từ hình dáng vật lý của Nữ thần Bóng đêm, và đã từng có thời kỳ một nhóm mạo hiểm giả đổ xô vào các khu rừng ở Rhine để tìm kiếm bộ lông của nó. Tuy nhiên, không ai trong số họ quay trở lại, và ngày nay không ai dám săn con thú vàng.

-

Ngọn đồi thật đặc biệt. Độ dốc thoai thoải của nó cho phép nhìn toàn cảnh mặt trời và mặt trăng khi ánh sáng của chúng hội tụ ở đường chân trời. Kỳ lạ hơn nữa, cả hai thiên thể đều không chịu lặn cho dù tôi có nhìn bao lâu đi chăng nữa, bao trùm thế giới trong ánh hoàng hôn vô tận. Đắm mình trong màu sắc nhẹ nhàng của sự không chắc chắn vĩnh cửu, tôi ngồi xuống chỗ quen thuộc của mình dưới gốc một cái cây khổng lồ. Và, như mọi khi, tôi bắt đầu chải chuốt bản thân.

Giờ thì, cuộc sống của tôi đã sai ở đâu?

Sai lầm đầu tiên chắc hẳn là tôi đã để cho lòng tham thực dụng của mình thôi thúc tôi chọn đôi mắt này thay vì đôi môi đó. Lần thứ hai có lẽ là khi tôi chấp nhận di chúc của cô gái đáng thương đó và nó phản tác dụng vào mặt tôi. Hai sự cố này gộp lại đã mang lại cho tôi quá nhiều thứ, và tôi đã trở nên như thế này trước khi tôi kịp nhận ra.

Tôi là con sói tiên đang nhảy múa trên ngọn đồi hoàng hôn này.

Cậu bé mensch sinh ra ở bang nào đó đã ra đi. Tất cả những gì còn lại là tôi, và tôi không biết đã bao nhiêu năm kể từ khi tôi trở thành alf.

Tôi đã không thể hiểu điều này hồi còn là mensch, nhưng lối sống của alf, thật đáng kinh ngạc, là đáng ghét hơn tôi tưởng. Không thể cưỡng lại những thôi thúc khắc sâu trong tâm hồn, tôi trở thành một thực thể hành động thiếu suy nghĩ.

Có lẽ đó là lý do tôi không thể cưỡng lại việc cứu những đứa trẻ bơ vơ trong rừng. Những đồng loại của tôi liên tục mắng mỏ tôi vì đã làm quá nhiều khi họ nhảy múa hàng thiên niên kỷ, nhưng tôi không thể ngăn bản thân mình. Cho dù đó là một cuộc phiêu lưu nhỏ bướng bỉnh, một cuộc săn lùng quả mọng bị thất bại hay một bậc cha mẹ độc ác để con mình lang thang suốt thời gian, tôi không thể bỏ rơi chúng.

Một mảnh vỡ còn sót lại của một giấc mơ bị lãng quên khiến tôi cũng phải giúp một tay cho các mạo hiểm giả. Alf vĩ đại luôn giảng bài cho tôi, và tôi đã từng có ý định thay đổi, nhưng... tôi không thể.

“Điều gì đang che mờ tâm trí cậu?”

Khi tôi ngây người nhìn những người đồng loại nhảy múa trên đồi, Ursula nhảy lên bụng tôi. Ngay cả khi tôi nhìn một trong những kiến trúc sư chính của số phận này vui vẻ rúc vào bộ lông của tôi, không có cảm xúc nào trào dâng. Khi tôi mới thức dậy như thế này, tôi đã đuổi theo cô ấy khá nhiều, nhưng lúc này tôi nhận ra rằng sự ngu ngốc của chính mình là một yếu tố góp phần nghiêm trọng. Nghĩ lại, những ngày đó giống như một ký ức xa xôi.

“Không có gì,” tôi đáp. “Tôi đang hồi tưởng.”

“Thật ư? Có phải quá khứ của cậu thực sự là một cái gì đó đáng để nhớ lại một cách trìu mến không? Tôi muốn nói rằng cậu khá phù hợp với hình dạng này.”

Chắc rồi. Xét cho cùng, tôi đã sống như vậy hàng thế kỷ rồi.

Trong khoảng thời gian kể từ khi tôi biến thành alf, Đế chế không thay đổi nhiều. Một số cuộc chiến tranh và xung đột nội bộ đã làm rung chuyển quốc gia, nhưng quốc gia này đã vượt qua những thách thức để duy trì vai trò chủ chốt trên trường thế giới khi mở rộng biên giới. Công việc của con người cứ thế tiếp diễn, nhưng hiếm khi thay đổi một cách có ý nghĩa. Thỉnh thoảng, tôi phát hiện ra một nông cụ lạ hoặc một phép thuật mới được tạo ra, nhưng con người vẫn luôn là con người—dù tốt hay xấu.

Bị bỏ lại phía sau bởi những cách thức không thay đổi của họ, tôi rũ bỏ lớp vỏ của một chàng trai mensch để đơn giản trở thành tôi. Tôi không còn có thể quấn lấy tâm trí của mình xung quanh nhân loại cần thiết để cảm thấy buồn về điều này. Ngay cả khi suy nghĩ của tôi lang thang về cha, mẹ hoặc người bạn thơ ấu của mình, tất cả những gì tôi có thể cảm thấy là một sự cô đơn thoáng qua.

Lúc này, tôi không còn nhớ tên của họ nữa. Tất cả những gì còn lại là màu tóc, giọng nói nhẹ nhàng và bàn tay ấm áp. Di vật duy nhất là chiếc bùa màu hồng lủng lẳng trên tai tôi.

Bạn có thể đổ lỗi cho tôi? Tôi thậm chí không thể nhớ mình đã từng là ai.

Tôi thở hồng hộc để xua đi những ý niệm hoang vắng trong đầu khi một cơn gió thoảng qua ngọn đồi chạng vạng và khiến chiếc bông tai của tôi kêu leng keng.

“Ôi trời,” Ursula nói, “có vẻ như cô ấy đã trở lại rồi.”

Kỷ vật của tôi chỉ vang lên khi có vị khách nào đó đến gần. Cô ấy là người mà rất có thể tôi từng rất yêu quý, và cô ấy luôn xuất hiện với ánh trăng giống như tôi. Mỗi lần như vậy, cô ấy đến để cố gắng tách tôi ra khỏi tôi, cầm theo một thanh kiếm đáng sợ—một thanh kiếm đáng sợ vừa hoài cổ vừa kinh khủng.

Sau khi hoàn thành công việc trong ngày, tôi không muốn gặp cô ấy. Một phần là do tôi sợ kỹ năng của cô ấy, nhưng lý do chính là ánh mắt của cô ấy khiến trái tim tôi rung động. Bất cứ khi nào chúng tôi chạm mắt nhau, một nỗi sợ hãi khủng khiếp sẽ bao trùm lấy tôi; một sự thôi thúc vô độ để xé bất cứ thứ gì màu bạc, xanh lá cây hoặc xanh lam thành những mảnh vụn quét qua tôi.

Đợi đã, chẳng phải tôi đã làm điều đó rồi sao? Hay tôi đã thất bại? Không, phải không?

Suy nghĩ bao nhiêu cũng không thể cho tôi câu trả lời, do đó tôi chọn cách chạy trốn khỏi vị khách hoài niệm của mình.

“Schutzwolfe” là một alf cứu người. Đôi chân tôi vượt qua không gian và thời gian để đưa tôi đến với những người đang lạc lối về nhà. Và đêm nay, đôi chân này đã đưa tôi chà đạp lên nỗi tuyệt vọng của một linh hồn lang thang.

“Ái chà?! C-Cái gì—một con quái vật?! Tại sao tôi lại đến một thế giới khác nếu tôi chỉ đụng độ quái vật cả ngày?!”

Tôi nhảy múa dưới ánh trăng dễ chịu của một khu rừng vô danh. Người đàn ông mà tôi tình cờ gặp mặc một bộ quần áo màu đen, thật kỳ lạ, cảm giác nhớ nhà đã mất đi.

-

[Mẹo] Người đã mất tên và nơi chốn vẫn tồn tại để phục vụ mục đích của mình. Ý định đằng sau sự lựa chọn của vị bồ tát sẽ vẫn vững chắc cho dù có thay đổi nghiêm trọng đến đâu.

-

Dù ít dù nhiều, vẫn có những người khiến người khác sợ hãi vì sự tồn tại của họ. Uy quang hoàng tộc toả ra chỉ bằng sự hiện diện của họ; những hiệp sĩ khét tiếng nhất ngăn chặn tội phạm chỉ bằng cách dạo quanh trên chiến mã của họ.

Tương tự như vậy, có những kẻ chỉ huy nhiều quyền lực đến nỗi đối mặt với họ đủ biết rằng chiến thắng trước họ là không thể. Một mẫu vật như vậy đứng trong biển máu.

Một núi xác chết nằm sau lưỡi kiếm đã chém gục họ, và những người sống sót đáng thương ôm chặt lấy tay, chân và những bộ phận quý giá rỉ ra từ vết thương của họ.

Nữ kiếm sĩ đơn độc tiếp tục tô đỏ khung cảnh. Mặc dù chèo thuyền trong đại dương đỏ thẫm, nhưng không một giọt nào rơi xuống người cô. Cứ như thể chính cô ấy là một lưỡi kiếm: cao và mảnh khảnh, cơ thể được rèn luyện kỹ lưỡng của cô ấy không có điểm yếu. Mặc dù cô ấy có phần gầy hơn, nhưng không có dấu hiệu nào của sự mong manh được nhìn thấy ở cô ấy.

Bộ giáp da của cô đã bị hỏng từ lâu, và những chỗ sửa chữa có thể nhìn thấy đã tiết lộ một lịch sử chiến đấu lâu dài. Vô số vết sẹo của cô ấy không hề xấu xí; bằng chứng về trải nghiệm của cô ấy đẹp đến mức kinh hoàng.

Tuy nhiên, điều thu hút sự chú ý nhất là thanh kiếm trang bị của cô ấy. Thiết kế hàn kiểu cổ điển; tay cầm và bộ phận bảo vệ đã trải qua nhiều thế hệ thay thế, nhưng bản thân lưỡi kiếm vẫn vung đúng cách qua nhiều thời đại. Chỉ nhìn thôi cũng đủ biết đó không phải đồ trang trí.

“Ep! Augh, ahh…” Mười giây đủ để biến một người thành xác thịt vô hồn, nhưng một linh hồn may mắn đã nằm ngoài tầm với của người chiến binh. Với đôi chân yếu ớt không thể đứng vững, anh quằn quại trong đất.

Người đàn ông biết—hắn ta biết nữ kiếm sĩ đang đứng trong biển hỗn loạn này. Trong vùng này, cô ấy là người mạnh nhất ở đó.

Những kẻ làm hại người khác, sống trong sợ hãi. Sẽ đến ngày phải trả món nợ của các ngươi. Các nhà thơ đã nói như vậy khi họ tôn vinh câu chuyện dài kể về con quái vật này.

Một cơn gió mang theo mùi chết chóc thổi tung mũ áo choàng của cô. Mái tóc cô tung bay và một làn gió ngọt ngào phân tán bay đi. Những lọn tóc vàng chảy quanh nếp nhăn vĩnh viễn trên lông mày và thon dần qua đôi mắt màu hổ phách của cô. Vẻ ngoài tuyệt đẹp của cô ấy từ lâu đã bị khóa trong một khuôn mặt nhăn nhó trang trọng. Nếu cô ấy mỉm cười, cả thế giới sẽ hành động để bảo vệ cô ấy; nhưng không ai từng nhìn thấy cái cau mày rời khỏi khuôn mặt cô ấy.

Tên của chiến binh là Elisa. Mặc dù cô ấy tự giới thiệu mình là Elisa xứ Konigstuhl, nhưng mạo hiểm giả này được biết đến nhiều hơn với những cái tên khác: Người phán xử cuối cùng, Kẻ giết cướp, Người bảo vệ những đứa trẻ, Kiếm sĩ, Công chúa Biển Đỏ, và—nổi tiếng nhất trong số đó—Elisa, Kẻ giết Alf.

Những người đàn ông trốn trong bụi rậm để tấn công một đoàn lữ hành đi qua đã khóc vì bất hạnh của họ. Họ đã nghe những câu chuyện, và Elisa của truyền thuyết không biết thương xót. Khi cô ấy đưa ra phán quyết về những tên cướp, bản án của cô ấy luôn là tuyệt đối. Mỗi cú vung kiếm hiệu quả của cô ấy lại chặt đứt một cái đầu khác.

Một trong những người sống sót đã bỏ vũ khí của mình và quỳ xuống, cầu xin sự tha thứ. Một người khác quay lại và chạy nhanh nhất có thể. Một người khác vẫn giả vờ đầu hàng cô ấy và thề sẽ không bao giờ làm hại ai nữa.

Than ôi, không ai có thể sống để nhìn thấy bình minh tiếp theo.

-

[Mẹo] Elisa Kẻ giết Alf là một mạo hiểm giả kiêm pháp sư hay tiên tử nổi tiếng ở những vùng xa xôi của đế chế. Được biết đến đặc biệt vì đã cứu các bang bị quấy rầy bởi những nàng tiên tinh nghịch, cô được vinh danh vì công việc hàng thế kỷ và thái độ không khoan nhượng đối với những kẻ làm điều sai trái.

Lời kể truyền miệng về Kẻ giết Alf lang thang đôi khi là hy vọng duy nhất của một bậc cha mẹ ở nông thôn được nhìn thấy con mình trở về sau khi bị tinh linh bắt đi.

-

Ánh sáng vàng xuyên qua khu rừng như một cơn bão dữ dội. Khoác trên mình bộ lông dưới ánh trăng, con sói khổng lồ bơi qua những kẽ hở trên cây. Mặc dù có đặc điểm giống răng nanh, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua thì rõ ràng là con quái vật đang gặp nạn khi nó chạy nước rút với tốc độ tối đa—đủ nhanh để bỏ lại cả con ngựa chiến tốt nhất trong đám bụi.

“Này?! Ái chà?! Nghe tôi đi!” Tuy nhiên, trong khi tốc độ của nó rất ấn tượng, người đàn ông trên lưng nó khó có thể bám trụ được. Rõ ràng là con sói không đeo yên, và người đàn ông cố gắng tìm bất cứ thứ gì để bám vào.

“Im đi nếu không cậu sẽ cắn lưỡi đấy!” Bất chấp cái miệng sói của mình, Schutzwolfe đã khéo léo xua tan sự lo lắng của cộng sự khi bảo anh ta cẩn thận. Có lẽ con sói đã bất cẩn. Sau khi tình cờ gặp người đàn ông khiến nó nhớ nhà, nó đã đi theo anh ta một lúc.

Theo người đàn ông, anh ta đến từ một thế giới khác, và đã trở thành một mạo hiểm giả trong hành trình tìm đường về nhà. Schutzwolfe đã vô tình thiết lập một hợp đồng hợp tác với anh ta, và cả hai đã cùng nhau thực hiện một số cuộc phiêu lưu.

Thành thật mà nói, con thú trong truyền thuyết nghĩ rằng ân sủng cứu rỗi duy nhất của người đàn ông là sự chân thành không giới hạn của anh ta. Ngay cả sau khi vượt qua những nguy hiểm của trận chiến, sức chịu đựng đáng thương của anh ta không có dấu hiệu cải thiện, và việc nhìn thấy những người khác lợi dụng trái tim đang rỉ máu của anh ta ở bất cứ đâu là điều vô cùng đau đớn. Tuy nhiên, người đàn ông này có ý chí mạnh mẽ khi điều đó quan trọng nhất, và mong muốn được bảo vệ của Schutzwolfe khiến nó không thể rời bỏ anh ta.

Đi theo người đàn ông này một thời gian, nó trở nên tự mãn... cho đến khi kẻ thù truyền kiếp của nó cuối cùng cũng đuổi kịp họ.

“Tại sao, hng, chúng ta lại chạy?! Cô ấy trông, ừm, giống như một mạo hiểm giả bình thường!”

“Im lặng một chút đi! Tôi cần tập trung!”

“Ít nhất cậu có thể cho tôi biết lý do tại sao chúng ta—woa?!”

Với tốc độ vù vù của cành cây, những cái cây cũng có thể đấm vào họ, và người đàn ông phải dùng mọi cách để né tránh. Thông thường, cộng sự của anh ta chạy với tốc độ dễ kiểm soát hơn; tối nay, sự cân nhắc đã bị ném ra ngoài cửa sổ, và anh không biết tại sao.

Anh sẽ sớm tìm ra thôi. Ở phía trước, hàng tá cây đổ xuống cùng một lúc, cắt ngang đường đi của họ—và rồi chúng đổ đè lên họ.

“Chậc chậc, cô ấy lúc nào cũng phải làm loạn!”

"Cái gì?! Chuyện gì vừa xảy ra vậy?!”

Con sói khổng lồ đã khéo léo tránh khúc gỗ rơi xuống bằng một cú ngoặt hoàn toàn nhịp nhàng để giảm thiểu bất kỳ sự mất tốc độ nào. Lẩn tránh những cái cây, nó chuẩn bị nhảy trở lại con đường mà họ đã đến—nhưng đối thủ của nó sẽ không dễ dàng bỏ qua sơ hở đó.

Một cái bóng nhảy múa trong tán cây; đột nhiên, nó nhảy xuống. Lưỡi kiếm của cô ấy giơ cao, sẵn sàng tấn công bằng toàn bộ sức mạnh của cú ngã của cô ấy, chiến binh lao vào họ. Dựa trên vị trí và quỹ đạo của chúng, con sói sẽ không thể tránh được.

Schutzwolfe nhanh chóng thi triển một phép thuật phòng thủ sâu bảy lớp. Với mỗi lớp có khả năng ngăn chặn các khẩu pháo công thành, sử dụng nhiều lớp này cho một thanh kiếm là một mức độ quá mức cần thiết đáng xấu hổ. Ít nhất, nó sẽ chống lại bất kỳ ai khác sử dụng bất kỳ thanh kiếm nào khác.

Âm thanh chói tai của kính vỡ kèm theo sự phá hủy của cả bảy rào cản của con sói. Mặc dù cô ấy cao hơn, nhưng chiến binh vẫn chỉ là mensch. Kẻ tấn công tương đối nhỏ bé đã cắt xuyên qua hàng phòng thủ của nó như cắt bơ.

Vũ khí của cô không phải là một thanh kiếm bình thường. Thứ từng chẳng là gì khác ngoài một thanh kiếm được chế tạo tốt đã biến đổi qua lịch sử lâu đời của nó về việc loại bỏ các khái niệm bất tử. Bị mê hoặc bởi câu chuyện về những chuyến du hành của nó, thanh kiếm giờ đây là một thanh kiếm thần bí, vô song trong hốc của nó. Được biết đến trong truyền thuyết với cái tên Dreambreaker, thanh kiếm của cô gái tồn tại để phá hủy phép thuật. Tác dụng của nó đối với phép của alf ngay lập tức rõ ràng.

Đương nhiên, thanh kiếm không điển hình thuộc về một người sử dụng không điển hình. Không cần phải giải thích về sự vô lý của việc đốn hạ hàng chục cây chỉ bằng một đòn duy nhất, và cơ thể cần thiết để nhảy sang cây khác trước khi chúng đổ gục là điều không thể giải thích được.

“Hrgh…” Schutzwolfe đã thành công trong việc làm giảm tác động của đòn tấn công của cô ấy, và đòn chí mạng của người chiến binh đã bị giảm nhẹ thành một vết sướt nhẹ. Bị thương như vậy, con sói còn lâu mới chết và ngay lập tức lại lao đi hết tốc lực.

Cô gái tiếp đất và vung kiếm một lần nữa vào con quái vật đang chạy trốn mà không do dự. Đòn tấn công của cô suýt trượt, nhưng kiếm sư không hề tỏ ra tức giận hay hoảng sợ khi cô đuổi theo.

Trò chơi đuổi bắt giữa quái thú và mensch tiếp tục kéo dài như vô tận. Cuộc tập hợp của những nhát chém và bùa chú xé toạc hết cây này đến cây khác, nhưng không ai có thể bận tâm đến những sinh vật gọi khu rừng này là nhà.

Tuy nhiên, hai chiến binh vẫn luôn bình tĩnh. Mọi cuộc tấn công cho đến nay đều là một đòn nhử để tìm kiếm một cơ hội tốt hơn để tấn công. Hai võ sư đụng độ nhau trong một đấu trường trí óc, cẩn thận quan sát để tìm cơ hội cho một đòn chí tử - hoặc ít nhất, làm suy nhược.

Tuy nhiên, dù tài giỏi như họ... vẫn có một người khác có mặt tại hiện trường.

“A.” Ba giọng nói ngu xuẩn đồng thanh vang lên.

Đồng sự của con sói lớn đã mất kiểm soát vào thời điểm tồi tệ nhất có thể. Lông trượt qua các ngón tay của người đàn ông và anh ta bay đi... ngay khi Schutzwolfe nhảy qua một hẻm núi.

Đã bay với tốc độ tối đa, Schutzwolfe sẽ không đến kịp để cứu đồng đội của mình. Tất cả những gì nó có thể làm là nguyền rủa việc mình không có khả năng xoay một đồng xu và nhìn người đàn ông ngã xuống.

Trong khi đó, nữ kiếm sĩ đã gây ra toàn bộ tình huống này do dự trong giây lát...

-

[Mẹo] Dreambreaker là thanh kiếm nổi tiếng được mang theo bởi một anh hùng dân gian. Sau khi hạ gục vô số quái vật và tiên các loại, bản thân thanh kiếm đã được truyền sức mạnh phép thuật.

-

Vị khách đến từ thế giới khác gần đây đã nổi tiếng ở khu vực này. Được một số người gọi là Người thuần hóa sói và Người làm điều tốt bởi những người khác, giờ đây anh đã tự hỏi mình câu hỏi tương tự lần thứ mười một trong ngày hôm nay: Làm thế nào mà mọi chuyện lại kết thúc như thế này?

Anh ấy đang ngồi cạnh một con sông trong một khe núi, và anh ấy biết rất rõ tại sao mình vẫn còn thở. Nữ kiếm sĩ tóc vàng phơi quần áo bằng đống lửa trại tạm thời của họ đã cứu anh ta.

Anh rất vui vì cô đã xoay xở để giữ cho anh còn sống. Thực tế là cô ấy đã giữ anh ấy qua lưng và chân (thứ mà anh ấy gọi là “bế công chúa”) làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy một chút, nhưng điều đó cũng tốt. Anh không thực sự vui mừng vì cô đã lỡ hạ cánh và khiến cả hai rơi thẳng xuống hẻm núi xuống dòng sông bên dưới, nhưng anh cũng không buồn - mọi người đều mắc sai lầm.

Điều hoàn toàn làm anh bối rối là việc cô gái đã cứu mạng anh sau đó ngay lập tức quay lại và nhờ anh giúp đỡ bằng cách nói với anh rằng cô ấy đốt lửa rất tệ đến mức có thể chết.

Cuối cùng, người đàn ông vội vàng đốt lửa trại để cả hai cùng hong khô quần áo. Rất may, lúc này vẫn là mùa hè và họ ít có nguy cơ bị chết cóng, nhưng vùng núi thì lạnh không thể chịu nổi vào ban đêm.

Tiếp theo là vô số lời phàn nàn cho thấy người chiến binh đó chính xác là không có khả năng tự chăm sóc bản thân. Cô ấy khát, cô ấy đói, cô ấy không thể cởi bỏ áo giáp của mình... Cứ như thể người phụ nữ lớn lên là một quý tộc được che chở và không có khái niệm làm nhiệm vụ của riêng mình. Tuy nhiên, chàng trai nợ cô ấy mạng sống của anh ấy, vì vậy anh ấy đã làm việc chăm chỉ để trả ơn cô ấy.

Sau khi cuối cùng cũng xoay xở để hoàn thành mọi thứ anh cần làm... sự im lặng hoàn toàn bắt đầu khiến anh bối rối.

“Ừm…”

“Sao?”

Khi nhìn cô gái nhấm nháp tách trà đỏ mà anh ta lấy ra từ chiếc ba lô của mình, anh ta cuối cùng đã đạt đến giới hạn của mình và lên tiếng. Cô đáp lại mà không thèm nhìn lên. Mặc dù cô là người đẹp nhất mà anh từng để mắt tới, nhưng thái độ như trẻ con của cô khiến anh không biết phải tiếp tục như thế nào.

Khi anh ấy hỏi tên cô ấy, cô ấy nói cộc lốc, “Elisa.” Sau đó, anh ấy tiếp tục từ từ xây dựng một cái gì đó giống như một cuộc trò chuyện. Khi phần giới thiệu không còn nữa, anh ấy đã biết được rằng cô ấy cũng là một mạo hiểm giả, giống như anh ấy — ngoại trừ thực tế là cô ấy có nhiều kinh nghiệm hơn. Biết được điều này, người đàn ông không còn nghi ngờ gì nữa.

“Tại sao một mạo hiểm giả tài ba như cô lại đi săn Schutzwolfe?”

Elisa im lặng và trông như thể cô ấy đang suy nghĩ điều gì đó. Cô ấy có lẽ đang tự hỏi liệu cô ấy có nên nói với anh ấy hay không. Sau một lúc, cô ấy đột ngột bắt đầu kể câu chuyện của mình, xen kẽ với những khoảng dừng khó xử.

Đó là câu chuyện về một người anh tên là Erich và một người em gái tên là Elisa. Người anh trai đã cố gắng hết sức để giành được một cuộc sống tốt đẹp cho em gái mình đến nỗi anh ta mất đi vị trí của mensch. Anh ta rơi vào bẫy của alf: họ muốn đưa anh ta đến ngọn đồi hoàng hôn của họ để giữ anh ta mãi mãi.

Khi người em gái yếu ớt đã trở thành một đạo sư chính thức thì đã quá muộn. Cô đã dành hết ngày này qua ngày khác để cố gắng neo giữ tâm hồn hỗn độn của anh trai mình tại chỗ, sử dụng mọi thứ và mọi người theo ý mình, nhưng cô đã thất bại.

Cuối cùng, người anh thực sự trở thành alf và biến mất, bỏ lại những người yêu thương anh: gia đình, bạn bè và người em gái mà anh đã thề sẽ bảo vệ.

“Tôi đã đuổi theo suốt thời gian qua để giành lại anh trai mình,” Elisa kết luận.

“Và đó là... cộng sự của tôi.”

“Chính xác.”

Rất lâu sau khi người anh đánh mất chính mình trong cuộc đời tiên, người em vẫn tiếp tục đuổi theo. Cô thề một ngày nào đó sẽ xé bỏ tấm da mê hoặc trói buộc anh. Khi đó, họ sẽ lại sống hạnh phúc bên nhau.

Mặc dù tất cả những người họ biết đã bị dòng thời gian cuốn trôi từ lâu, nhưng tiên tử Elisa vẫn ở lại. Cô tiếp tục lang thang trên cõi trần, đuổi theo tin đồn về hoạt động của tiên. Đôi khi cô ấy cứu những đứa trẻ đã bị bỏ rơi, và những lúc khác, cô ấy đã giết những kẻ gây rối từ xa.

Sau khi kết thúc đoạn độc thoại dài đầy ngập ngừng và lắp bắp của mình, Elisa đã ngủ thiếp đi với chiếc cốc vẫn còn trên tay. Chàng trai nhìn cô và nhận ra rằng anh ta cũng mệt mỏi như vậy. Tất cả kịch tính trong ngày đã khiến anh không thể theo kịp, và anh cảm thấy như não mình sắp quá nóng.

Ngay khi anh bắt đầu chợp mắt, anh đột nhiên giật mình tỉnh giấc... chỉ để thấy mình ở một nơi hoàn toàn khác: anh đang ở trên lưng người cộng sự đáng tin cậy của mình.

“Chào buổi sáng,” Schutzwolfe nói.

“Hả? Đợi đã, cái gì?! Chuyện gì đã xảy ra thế?!”

“Bình tĩnh. Tôi đã nhờ một nàng tiên đưa hai người vào giấc ngủ. Cậu biết đấy, trên người cô ấy có một loại nhang chống alf rất mạnh, do đó rất khó để đến gặp cậu, và cô ấy quá thông minh để có thể ngủ ngay lập tức. Chúng tôi phải từ từ gia tăng phép để nó hoạt động.”

“Đó không phải là vấn đề!” Thấy đối tác của mình nói chuyện rất thực tế, người đàn ông lên tiếng. Anh ấy tiếp tục hỏi, “Chuyện này có ổn với cậu không? Em gái của cậu đã tìm cậu suốt thời gian qua—cậu cứ chạy như vậy có ổn không? Cậu không muốn quay lại sao?”

“Ai biết.”

Có thể đây là lần đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau, Schutzwolfe không trả lời bằng một số từ nhất định. Nó nói rõ rằng cuộc trò chuyện của họ đã kết thúc.

Có lẽ có một số loại sắc thái mà chỉ một alf mới có thể hiểu được. Chàng trai đã cố gắng thông cảm với sự bất tử của cuộc sống tiên nhưng không thành công và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cắn môi. Nhưng trong lòng anh đã thề: Một ngày nào đó, anh sẽ dẫn hai người này đến một kết thúc có hậu.

-

[Mẹo] Đôi khi, người phàm biến thành những thực thể vô nhân. Phần lớn các trường hợp này là không thể đảo ngược.

- - - 

Claudius: Vậy là hết tập 2, dù còn vài mẫu truyện ngắn nữa. Cám ơn các bạn đã đọc và ủng hộ. Mọi người có thể tiếp tục ủng hộ tôi qua mã QR dưới nhé.