Cố Trường An muốn trở mình nhưng cả người cô đau ê ẩm.
Chân trái đau đến thấu tim và cô nghe có người khóc nức nở trong kinh ngạc: “Tiểu Thư!”.
Cô chậm rãi mở mắt và tìm kiếm giọng nói lạ lẫm ấy.
Trong phòng bệnh sáng sủa, những bức tường trắng xóa cùng với rèm cửa được buộc một cách gọn gàng, trên chiếc tủ thấp cạnh cửa sổ là phích nước, bình giữ nhiệt và ấm sứ.
Một người phụ nữ trạc tuổi 50 rưng rưng nước mắt: “Tiểu Thư, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi!”
Cô cảm thấy hoang mang.
Cùng lúc đó, cô nhìn thấy một tấm thẻ trên tủ cạnh giường bệnh với dòng thông tin được in một cách rõ ràng.
Tên bệnh nhân: Tống Vân Huyên
Tuổi: 18
Triệu chứng: Gãy chân phải.
“Chân phải…” tim cô đột nhiên đập loạn xạ, đôi mắt mở to không tin với nỗi sợ hãi hiếm hoi hiện lên trên đôi mắt. “Chân phải? Chân phải của tôi còn không?”
Thấy cô bị kích động, người phụ nữ vội vàng giữ cô lại: “Tiểu thư, tiểu thư đừng sợ. Chân tiểu thư vẫn còn. Dù tai nạn nghiêm trọng nhưng chỗ tiểu thư ngồi đã giúp tiểu thư né được viên đạn. Giờ tiểu thư chỉ bị gãy chân phải thôi. Tiểu thư đừng sợ….đừng sợ…”
Mặc dù người phụ nữ đã cố an ủi cô nhưng cô không thể che giấu được nỗi bàng hoàng của mình.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô đưa tay chạm vào eo và hông một cách khó hiểu.
Rồi cô di chuyển tay xuống thấp một chút.
Từng chút, từng chút một.
.Sự tồn tại của đôi chân khiến cô đột ngột sững sờ với đôi mắt mở to vì kinh ngạc.
Có lẽ vì quá kinh hoàng, những giọt nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Nhìn thấy cô khóc, người phụ nữ lập tức ôm cô vào lòng: “Tiểu Thư đừng sợ, đừng sợ. Dì Vương sẽ luôn bên tiểu thư. Tôi sẽ không để các tiểu thư khác và những người đứng đầu Tống gia hãm hại tiểu thư một lần nữa đâu.”
Hãm hại tôi sao?
Chỉ có Thiệu Thiên Trạch!
'Nhưng… mình thực sự chết chưa?'
Cô đưa tay chạm lên trái tim của mình, mặc ai đang ở đó, cô kéo bung cổ áo và chạm vào bên ngực trái của mình.
Làn da mịn màng và không hề có vết sẹo nào.
Đầu ngón tay cô run lên với nụ cười khẽ nhếch: “Mang hộ tôi chiếc gương lại đây.”
Dì Vương kinh ngạc.
Cô lặp lại với giọng nói hơi run: “Mang cho tôi chiếc gương.”
Bà không biết Vân Huyên muốn làm gì, bà tìm thấy chiếc gương gấp bằng nhựa được đặt trong ngăn kéo.
Cố Trường Ca tự ngồi dậy, không quan tâm đến chiếc chân gãy.
Cô chỉ muốn nhìn kĩ khuôn mặt mình lúc này.
Dì Vương mở chiếc gương và đưa cho cô.
Cố Trường Ca đưa tay nhận lấy.
Nhìn thấy khuôn mặt trong gương, cô lập tức đứng hình.
Người con gái trong gương có khuôn mặt xinh đẹp, dù có bị thương đi chăng nữa thì cũng khó có thể che dấu được vẻ đẹp này.
Khuôn mặt của cô gái này hoàn toàn khác với cô, một khuôn mặt rất lạ của một cô gái 18 tuổi.
Cảm giác sung sướng ngập tràn trong cô.
Cầm chiếc gương nhỏ và nhìn vào người con gái trong gương, cô vui vẻ liếc mắt, thầm nói – Dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cảm ơn vì đã cho tôi cơ thể này.
Cô chuyển chiếc gương nhỏ cho Dì Vương: “Dì Vương, tôi không thể nhớ mọi thứ một cách rõ ràng trước khi tai nạn xe xảy ra. Hãy kể tôi nghe đi.”
Dì Vương không hề nghi ngờ gì về danh tính thật của cô.
“Thưa tiểu thư, cô còn nhớ mình là con gái út của gia tộc họ Tống không?” Bà hỏi.
“Gia tộc họ Tống ở Vân Thành ư?”
Cô hỏi Dì Vương.
Bà vui vẻ gật đầu: “Thưa tiểu thư, bác sĩ nói cô bị tổn thương não làm tôi sợ chết khiếp. Thật tốt là cô vẫn có thể nhớ Vân Thành.”
Một nụ cười nở trên môi Cố Trường Ca: “Vậy tôi là Tống Vân Huyên, con gái út của họ Tống ở Vân Thành sao?”
Trưởng tộc nhà họ Tống sống một cuộc đời chăng hoa với rất nhiều đứa con ngoài giá thú.
Trong số họ, Tống Vân Huyên là đứa con ít được yêu thương và vô dụng nhất.
Đó là vì cô được sinh ra bởi một ngôi sao hạng ba còn được gọi là “loài bướm đêm”
Thêm vào đó, mẹ cô hiện nay đã mất, về cơ bản cô đã trở thành con tốt mà ai cũng có thể bắt nạt.
Cô tựa lưng vào thành giường, tựa như hỏi ngẫu nhiên nhưng thực ra rất sâu sắc: “Có phải tôi bị tai nạn trên xe khi anh tôi đưa tôi về Vân thành hay không?