Trong phòng phẫu thuật đầy ánh sáng, Cố Trường Ca trong chiếc áo bệnh nhân màu trắng đang nằm trên giường bệnh.
Cô nhìn chằm chằm vào trần nhà như đang cố muốn khoét một cái lỗ thiệt lớn lên đó vậy.
Tiếng cửa khóa phòng vang lên lách cách cùng tiếng nói chuyện của chồng cô – Thiệu Thiên Trạch và vị bác sĩ vọng lại.
“Anh Thiệu, tình trạng vợ anh bây giờ rất tốt.”
Người đàn ông họ Thiệu rất cao và bảnh trai, đôi mắt anh ẩn sau cặp kính gọng mảnh viền vàng. Anh nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh đầy quan tâm và lo lắng: “Bác sĩ, vợ tôi có nói gì không?”
“Từ khi cắt bỏ đôi chân, cô Thiệu chưa nói một lời.”
“Còn việc ăn uống của vợ tôi thì sao?”
“Cô ấy ăn rất đều đặn và đầy đủ dưỡng chất.”
“Cô ấy có khóc không?”
“Không, cô Thiệu rất mạnh mẽ và không hề khóc.”
“Thật vậy sao?”
Người đàn ông cười như trút được một phần gánh nặng.
Anh nhìn sang người phụ nữ nằm im trên giường bệnh và thở ra, “Vậy tôi yên tâm rồi. Tôi sẽ chăm nom cô ấy.”
Bác sĩ tỏ ý khen ngợi: “Anh Thiệu thật là một người chồng tốt. Cô Cố có anh bên cạnh sẽ vượt qua nỗi đau và hồi phục nhanh thôi.”
Thiệu Thiên Trạch gật đầu một cách lịch sự chào tạm biệt vị bác sĩ. Anh ta vào trong phòng bệnh, đóng cửa lại, khuôn mặt trở lên lạnh lùng thay vì lo lắng như lúc trước.
Cố Trường Ca đột ngột quay sang và nhìn anh ta một cách lạnh lùng: “Thiệu Thiên Trạch, anh làm gì ở đây?”
“Mười năm trước, cô từng là người vợ mà tôi không xứng có được. Nhưng giờ chúng ta đã là vợ chồng, chân cô lại bị mất do tai nạn xe, dĩ nhiên tôi cần nên có mặt để chăm sóc cô.”
Cố Trường Ca nghiến chặt hàm răng khi nghe thấy 2 từ tai nạn và mất mát.
Vào ngày xảy ra tai nạn, cô phát hiện Thiệu Thiên Trạch và Cố Trường Nhạc, cô em gái nuôi của cô, đã đi cùng nhau một cách thân mật. Trong cơn tức giận, cô đã xuống xe để chất vấn họ.
Không ngờ khi cô xuống xe, một chiếc xe tải mất kiểm soát đã đâm gãy chân cô.
Trước khi hôn mê, cô còn nghe rõ ràng cuộc nói chuyện giữa anh ta và tài xế xe tải.
“Anh Thiệu, chân cô ta sẽ bị cắt bỏ lần này thôi.”
“Làm tốt lắm, tôi sẽ chuyển tiền và chăm sóc tốt cho bố mẹ và con gái anh.”
Thiệu Thiên Trạch!
Thiệu Thiên Trạch!
Cô gào thét tên anh trong vũng máu.
Cô không bao giờ có thể tưởng tượng được người chồng đã từng yêu cô sâu đậm từ thời đại học lại muốn phế bỏ chân cô sau mười năm gắn bó và có với nhau 2 đứa con!
Tuy nhiên, điều đó không quan trọng.
Điều đó không còn quan trọng nữa, cô-Cố Trường Ca luôn là người nắm giữ quyền lực trong gia đình, cô đã học được cách vượt qua những chông gai và chống lại hiện thực tàn khốc.
Miễn là cô còn sống, cô sẽ còn có cơ hội quay trở lại.
Như hiểu được suy nghĩ của cô, Thiệu Thiên Trạch đặt tay lên giữ cằm cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Khi tôi cưới cô, cô im lặng chẳng nói gì, cũng chẳng cúi mình xin giúp đỡ từ bất kì ai.”
“Tôi hiểu rõ cho dù cô có rơi vào tình cảnh này thì cô vẫn rất thâm sâu khó lường. Nhưng mà liệu cô có thể ngăn được tất cả những kẻ thèm muốn quyền lực, muốn trở thành Chủ tịch Hội đồng quản trị của gia tộc họ Cố này và trở thành huyền thoại kinh doanh ở Vân Thành hay không?"
Cố Trường Ca lườm anh ta và nghiến răng: “Thiệu Thiên Trạch, một ngày nào đó, tôi sẽ trả lại mọi thứ anh đã làm với tôi.”
Anh ta nở nụ cười đầy thách thức: “Cô sao? Được thôi, tôi sẽ chờ xem.”
Nói xong, anh ta đưa tay dọc theo cằm cô xuống ngực trái, cởi áo và chích mũi tiêm trên bàn vào người cô, “Kiếp sau, nhớ đừng có cưới tôi, nhưng kiếp này, trao trái tim cô cho Trường Nhạc đi!”
Trường Nhạc?
Trường Nhạc!
Cô bị hắn tiêm một liều thuốc an thần.
Cô nhìn hành lang và phòng phẫu thuật trong trạng thái mê man.
Đột nhiên cô hiểu ra. Đúng rồi!
Đứa con mà gia đình cô nhận nuôi, đứa em Cố Trường Nhạc của cô, cô ta bị bệnh tim bẩm sinh.
Măc dù đẹp như tiên nữ nhưng cô ta không thể sống lâu.
Thiệu Thiên Trạch là thiên tài trong ngành y, hóa ra anh ta từ bỏ tình cảm với Cố Trường Nhạc và chọn cô thay thế là vì thế.
Không chỉ vì tiền của gia đình cô mà còn vì trái tim này!
Anh ta muốn cô chết.