Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp được mọi người yêu mến như thiên sứ, chỉ mỉm cười tinh nghịch với mình tôi

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp được mọi người yêu mến như thiên sứ, chỉ mỉm cười tinh nghịch với mình tôi

Mizuguchi Takafumi

Một câu chuyện lãng mạn, ngọt ngào đầy rung động, bắt đầu từ những chiếc bánh ngọt đã gắn kết chàng trai và cô nàng "thiên sứ tinh nghịch" lại với nhau!

18 177

Ore wa Shiranai Uchi ni Gakkou Ichi no Bishoujo wo Kudoite Itarashii

(Đang ra)

Ore wa Shiranai Uchi ni Gakkou Ichi no Bishoujo wo Kudoite Itarashii

Gozen no ryokucha

Không hề hay biết rằng người mà mình đang tâm sự lại chính là crush đang giấu mặt, Minato cứ thế kể hết về tình cảm ngày càng lớn dần trong lòng, khiến cô ấy đỏ mặt bối rối! Và thế là, một câu chuyện

13 93

Oda Nobuna no yabou

(Đang ra)

Oda Nobuna no yabou

Mikage Kasuga

Sagara Yoshiharu bỗng tỉnh dậy và thấy rằng mình đã quay ngược thời gian trở về thời Chiến quốc. Trong ngay phút đầu tiên, cậu ta đã suýt bị giết trên chiến trường.

95 4345

Họ đã thấu hiểu tình cảm của mình, nhưng hiệp sĩ đã tái sinh thành một con cáo nhỏ

(Đang ra)

Họ đã thấu hiểu tình cảm của mình, nhưng hiệp sĩ đã tái sinh thành một con cáo nhỏ

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Tuy nhiên,kỵ sĩ không biết rằng các nữ hoàng và công chúa có nhiều tình cảm khác nhau dành cho mình, sau khi nghe tin đã ân hận không thôi...

90 6096

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

272 7017

WN - Chapter 65

Mặt trời chói chang giữa những ngày nóng nhất mùa hè, hơi nóng cuộn lên từng đợt, ve sầu trên cây kêu râm ran không biết mệt mỏi, như đang biểu diễn một bản nhạc mùa hè đầy sôi động.

Trong công viên, dưới bóng cây râm mát, hai người đang tựa vào nhau trên ghế dài.

Cố Mộc Hi ngủ say, còn Dịch Phong không ngủ, chỉ lấy điện thoại ra chơi rắn săn mồi.

“Bíp bíp bíp—”

Bất chợt, chuông báo thức reo lên.

Hai giờ mười phút chiều.

Cố Mộc Hi bị đánh thức bởi âm thanh ồn ào, mơ màng lẩm bẩm: “Dịch Phong thối, mấy giờ rồi?”

“Ngốc này, hai giờ mười rồi, dậy chuẩn bị đi thi thôi.” Dịch Phong quay sang nhìn cô, cười đáp.

Cố Mộc Hi chầm chậm mở mắt, dụi dụi mắt: “Nhanh thế à…”

“Ơ? Cậu vẫn ngồi đây suốt à?”

Lúc này cô mới nhận ra nãy giờ mình vẫn tựa đầu vào vai Dịch Phong mà ngủ, mặt thoáng chốc đỏ bừng.

“Chứ không thì tớ đi đâu được nữa?”

“Mau đi rửa mặt cho tỉnh táo lại đi, nếu không chiều nay cậu sẽ không có tinh thần đâu.” Dịch Phong nhúc nhích vai, cảm giác tê rần cả người.

Nãy giờ vì sợ đánh thức Cố Mộc Hi, cậu cứ giữ nguyên tư thế đó gần cả tiếng đồng hồ, không dám cử động.

“Ừm, được!” Cố Mộc Hi ngượng ngùng, vội vàng ngồi thẳng dậy.

“Cậu vừa mơ thấy cái gì à? Tớ thấy cậu cười hớn hở lắm đấy.” Dịch Phong vừa xoa vai vừa cười hỏi.

Cố Mộc Hi nhớ lại giấc mơ khi nãy, mặt càng đỏ hơn, khẽ “hứ” một tiếng: “Không có gì cả!”

Thật ra…cô cũng không hiểu sao mình lại mơ thấy cảnh mình đi bơi với Dịch Phong trong hồ bơi, hơn nữa ở đó chỉ có hai người họ…

Cảnh tượng đó…quá kỳ lạ!

Cô thà chết cũng không dám nói ra.

“Thôi kệ, tớ cũng không quan tâm lắm đâu. Đi thôi.” Dịch Phong đứng dậy nói.

“Thiết Tử, đi nào!”

Dịch Phong gọi Vương Thiết.

Vương Thiết lập tức bật dậy khỏi ghế, nhanh chóng đáp: “Được, Phong ca, chờ tôi với!”

Ba người rời khỏi công viên, tiếp tục quay lại phòng thi.

Buổi chiều thi môn Ngữ văn, Dịch Phong nhận đề xong liền lật ngay đến phần bài luận.

Quả nhiên.

Giống y hệt với trí nhớ của cậu.

Vậy thì quá dễ rồi.

Không lấy được điểm tối đa thì đúng là phụ công chuẩn bị bao ngày qua.

Dịch Phong cầm bút, bắt đầu viết như bay.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lúc có thể nộp bài sớm.

Lúc này, trước cổng trường, Dương Na cùng trợ lý Ngô Cương và quay phim lại xuất hiện sau giờ nghỉ trưa.

“Chị Na, thật sự phải quay hai lần sao?” Ngô Cương thắc mắc hỏi.

“Chẳng lẽ cậu ăn sáng rồi thì khỏi cần ăn tối?” Dương Na cười đáp.

“À thì…”

“Sáng thi Toán, chiều thi Ngữ văn, trong loạt tin tức về kỳ thi đại học, có một chủ đề rất quan trọng là gì, cậu quên rồi à? Chính là đề thi môn Văn đấy!” Dương Na nhắc nhở.

“À à đúng rồi, phải phỏng vấn về đề thi Văn chứ nhỉ.” Ngô Cương gật gù.

“Theo lệ thường, lát nữa lại bắt ngay người đầu tiên ra khỏi phòng thi.” Dương Na cười nói.

Trong lòng cô thầm nghĩ, buổi chiều nay, chắc cái cậu ban sáng sẽ không ra sớm thế nữa đâu nhỉ?

Dù gì cũng là môn Văn, kiểm tra lỗi chính tả, câu cú chút chẳng phải tốt hơn sao?

Lần này chắc không ai nộp bài sớm đâu.

Nắng nóng gay gắt, Dương Na cầm chai nước, uống một hơi dài.

“Này, chị Na, hình như có người ra rồi kìa!” Ngô Cương hào hứng nói.

Dương Na bỏ chai nước xuống, nhìn về phía cổng trường, chợt thấy một gương mặt quen thuộc.

“Phụt!!!”

Cô suýt nữa phun hết ngụm nước vừa uống.

“Khụ khụ! Sao lại là cậu ta nữa?”

Dương Na trố mắt kinh ngạc.

Bởi vì… người đầu tiên bước ra khỏi phòng thi, vẫn là Dịch Phong!

Phụ huynh đứng trước cổng trường cũng thấy Dịch Phong, xôn xao bàn tán.

“Sao lại là nó nữa nhỉ?”

“Chắc không làm được bài, viết bừa rồi nộp đại chứ gì.”

“Haiz, có khi nó bỏ cuộc thật rồi cũng nên.”

“Trên đời học bá thì ít, học kém lại nhiều, hiểu mà.”

“Đúng vậy, không ít người thi đại học cũng chỉ để có mặt thôi, tốt nghiệp cấp ba xong lại đi làm công nhân.”

“Thằng bé này, đi làm công nhân thì chẳng có tương lai gì cả.”

Ngô Cương hạ giọng hỏi: “Chị Na, bây giờ mình có nên phỏng vấn cậu ta nữa không?”

“Dĩ nhiên là có! Hai lần liên tiếp là người nộp bài sớm nhất, đương nhiên phải phỏng vấn kỹ rồi!” Dương Na bỗng dưng hứng thú.

Cô linh cảm được đây sẽ là một tin tức nóng hổi.

Đợi Dịch Phong bước ra khỏi cổng, Dương Na lại tiến đến.

“Chào Dịch Phong! Cảm giác làm bài môn Văn thế nào?” Dương Na đi thẳng vào vấn đề.

Dịch Phong gãi đầu: “Cũng ổn, không khó như tưởng tượng, bình thường thôi.”

Nhóm Dương Na nghe vậy liền ngớ người.

Độ khó bình thường? Sao lại tự tin thế này chứ!

“Vậy… cho hỏi đề bài luận năm nay là gì? Khán giả của chúng tôi rất tò mò về đề thi này!”

Dương Na dừng lại một chút, rồi hỏi: “Không lẽ em chưa nhìn thấy đề Văn?”

Dịch Phong cười: “Sao có thể chứ, đề bài là ‘Câu trả lời muôn màu muôn vẻ’, ý chính là nhìn nhận vấn đề từ nhiều góc độ khác nhau để có những phát hiện mới mẻ, đa chiều.”

“Ồ! Vậy ra đề Văn năm nay là như vậy à! Cảm ơn Dịch Phong đã chia sẻ nhé!”

“Câu hỏi cuối cùng, hôm nay thi xong rồi, em định làm gì tiếp theo?”

Dương Na mỉm cười hỏi.

Câu trả lời đúng chuẩn sẽ là ‘Em sẽ về nhà ôn tập để làm bài tốt hơn vào ngày mai.’

“Dĩ nhiên là về nhà ăn cơm rồi, tối nay có hàu nướng mỡ hành!” Dịch Phong liếm môi, vẻ thèm thuồng.

Rầm~

Dương Na, Ngô Cương và quay phim nghe xong suýt ngã nhào.

“Khụ khụ, à… ra vậy, có vẻ như em đang rất đói, vậy bọn chị không làm phiền nữa nhé!” Dương Na ho nhẹ hai tiếng, gượng gạo nói.

Lần đầu tiên cô gặp phải một câu trả lời gây sốc như thế này!

Cậu nhóc này, đúng là không đi theo con đường bình thường mà!