Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

54 1632

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

84 4008

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

(Đang ra)

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

Hifumi Shigoro

—Đây là câu chuyện về một thiếu nữ với tam quan có phần lệch lạc được những người tốt bụng và tràn đầy tình thương ở bên, cũng như hành trình kiếm tìm hạnh phúc dành cho mình.

25 705

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

muhwakkotran (무화꽃란)

Tôi cứ tưởng đó chỉ là một kỹ năng để ăn cắp. Nhưng tôi nhận ra rằng ngay cả khi cận kề cái chết, kỹ năng vẫn có thể bị đánh cắp.

1 1

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

(Đang ra)

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

Hanane Kosaka

Vốn là pháp sư mạnh nhất ở kiếp trước, câu chuyện kể về hành trình anh đập tan từng đứa thượng cấp cặn bã ở nơi đồn trú, rồi quay về trung ương tiếp tục thẳng tay dọn dẹp đám sâu dân mọt nước đó.

5 1

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

5 70

WN - Chapter 60

Trong phòng, Cố Mộc Hi gãi đầu đầy nghi hoặc.

“Vừa nãy ánh mắt mẹ mình là sao thế nhỉ? Sao trông kỳ quặc quá vậy?”

Dịch Phong cười thầm, chắc là dì ấy hiểu lầm gì rồi.

“Haha, có lẽ là thấy cậu chịu giúp tớ mát-xa nên hơi bất ngờ thôi.”

“Được rồi, tiếp tục nào!”

Dịch Phong nhấc eo, nhích người đến vị trí thoải mái hơn.

Cố Mộc Hi bỗng nhận ra… hình như eo Dịch Phong chẳng có vấn đề gì cả?

Chẳng lẽ tên Dịch Phong này lừa mình?!

“Cố Mộc Hi, đừng ngẩn người nữa, tiếp tục nào!” Dịch Phong cười hì hì nói.

Cố Mộc Hi nhìn vẻ mặt láu cá của cậu, trong lòng đã đoán được tám, chín phần.

Được lắm, Dịch Phong! Dám lợi dụng tớ à!

Muốn mát-xa đúng không? Vậy thì để xem tớ mát-xa thế nào nhé!

Ánh mắt Cố Mộc Hi lóe lên vẻ ranh mãnh.

“Hehe, được thôi, tiếp tục nào.”

“Cậu nằm sấp xuống đi, tớ sẽ dùng kỹ thuật mát-xa kiểu Thái cho cậu!”

Nói xong, cô liền bóp chặt phần thịt mềm bên hông Dịch Phong và kéo mạnh!

“Aaaaa!!”

Dịch Phong đau đến hét toáng lên, mặt biến sắc.

Chưa dừng lại ở đó, Cố Mộc Hi còn nhấc chân cậu lên bẻ ra sau, suýt chút nữa bẻ gập cả người lại.

“Á! Đau quá!”

“Cố… Cố Mộc Hi, cậu làm gì vậy?!”

Cố Mộc Hi hừ một tiếng: “Tớ đang dùng kỹ thuật mát-xa kiểu Thái cho cậu đấy, ráng chịu đi nhé!”

“Đừng mà! Aaaa!!”

Sau mười mấy phút bị hành hạ, Dịch Phong cuối cùng cũng tìm được cơ hội “trốn đi vệ sinh”, co giò chạy về phòng, thoát khỏi móng vuốt của Cố Mộc Hi.

“Hít—!”

“Nhỏ này khỏe dữ vậy trời!”

Dịch Phong nằm trên giường, hít một hơi lạnh, toàn thân ê ẩm, may mà chưa bị cô ấy tháo rời xương cốt.

“Dịch thiếu, chẳng phải cậu nói đi vệ sinh à? Sao lại chạy mất tiêu rồi?”

Giọng cười trong trẻo của Cố Mộc Hi vang lên ngoài cửa sổ.

Dịch Phong ngồi dậy, đi ra mở cửa sổ thì thấy Cố Mộc Hi đang chống tay lên bệ cửa, vẻ mặt đầy đắc ý.

“Khụ khụ, hôm nay muộn rồi, mai còn thi cử, thôi nghỉ sớm đi nhé!” Dịch Phong cười gượng.

“Ấy, kỹ thuật mát-xa kiểu Thái của tớ còn chưa dùng hết mà, sao cậu lại dừng nửa chừng thế?”

“Cố Mộc Hi, để hôm khác đi, hôm khác nhé!”

“Được thôi, Dịch thiếu, hoan nghênh cậu lần sau lại ghé!”

Nói xong, Cố Mộc Hi ném cho cậu một ánh nhìn đầy mị hoặc rồi đóng cửa sổ lại.

Dịch Phong bị nhìn đến mức nổi hết da gà.

Lại để cậu mát-xa nữa thì có mà mất mạng!

Tuyệt đối không có lần sau!

_______________________

Sáng hôm sau, như thường lệ, Dịch Phong bị tiếng gõ cửa sổ đánh thức.

“Dịch thiếu, dậy đi nào!”

Dịch Phong mở mắt, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.

Từ ngày Cố Mộc Hi làm ‘báo thức’ cho cậu, cậu đã quẳng luôn cái đồng hồ báo thức của mình đi.

Có đại mỹ nhân đánh thức mỗi ngày chẳng phải tốt hơn sao?

Đây là dịch vụ độc quyền chỉ mình cậu có thể tận hưởng!

“Biết rồi.” Dịch Phong đáp lại, bước ra mở cửa sổ.

Cố Mộc Hi như thường lệ đứng bên ngoài buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

“Chào buổi sáng, Cố Mộc Hi.”

“Chào buổi sáng, Dịch Phong thối.”

Hai người chào nhau.

Cố Mộc Hi buộc xong tóc, nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ thi đại học, mẹ tớ đã làm một bữa sáng thịnh soạn, qua ăn đi.”

“Ăn xong rồi chúng ta cùng đi học.”

Hôm nay Cố Mộc Hi trông có vẻ nghiêm túc hơn bình thường, không còn đùa giỡn với Dịch Phong nữa.

Dịch Phong nhìn ra được, cô ấy đang phải chịu một áp lực không nhỏ.

Kỳ thi đại học chính thức bắt đầu, hầu hết học sinh đều khó tránh khỏi căng thẳng và áp lực.

Nhưng Dịch Phong thì khác, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cậu thi đại học, cậu vô cùng tự tin nên không hề lo lắng chút nào cả.

“Được, tớ rửa mặt xong sẽ qua ngay.” Dịch Phong cười nói.

Sau khi vệ sinh cá nhân, thay đồ, đeo cặp, cậu sang nhà Cố Mộc Hi.

Cô nàng vẫn mặc bộ đồng phục rộng thùng thình như mọi khi.

Dù trông cô rất tươi trẻ khi mặc đồng phục, nhưng lại che đi vóc dáng hoàn mỹ của cô.

Nếu cô ấy mặc đồng phục JK thì…

Nó chắc chắn sẽ rất tuyệt vời!

Ý nghĩ này lóe lên khiến Dịch Phong hơi mong chờ được nhìn thấy cảnh tượng đó.

“Sao còn đứng đần ra thế? Mau vào đi.” Cố Mộc Hi thấy cậu cười ngốc, còn chảy cả nước miếng trông vô cùng biến thái, nên lườm cậu một cái.

“Hehe, được thôi! Hôm nay dì làm món gì ngon thế?”

“Cháo hải sản, trứng chiên hành lá với quẩy!”

“Wow, thịnh soạn thế! Chảy nước miếng rồi này!”

“Mẹ tớ còn dậy sớm đi chợ mua tôm cua về nấu cháo nữa, vất vả lắm đó!”

Hai người ngồi vào bàn bắt đầu thưởng thức bữa sáng.

Bỗng điện thoại bàn vang lên.

Mẹ Cố Mộc Hi bắt máy rồi gọi: “Tiểu Phong, là cha con gọi đấy.”

“Dạ!”

Dịch Phong buông bát đũa, nhanh chóng đến nghe điện thoại.

Trong điện thoại, cha cậu dặn dò đủ điều, còn động viên cậu cố gắng hết sức nhưng không cần tạo áp lực cho bản thân.

Dịch Phong hiểu rằng cha mẹ đặt nhiều kỳ vọng vào kỳ thi này.

Thi tốt mới không lãng phí ba năm trung học.

Học đại học tốt, tương lai mới có cơ hội tươi sáng hơn.

“Vâng, cha, con biết rồi. Cha cứ yên tâm, con sẽ cố gắng hết sức.” Dịch Phong gật đầu thật mạnh, đáp lời.

“Thế thì tốt.”

Hai cha con nói thêm vài câu về ca phẫu thuật của Mạnh Hiểu Vân.

Sau cuộc hội chẩn của bác sĩ ngày hôm qua, bệnh viện quyết định sẽ tiến hành phẫu thuật cho bà vào ngày kia.

Cũng chính là ngay sau khi kỳ thi đại học kết thúc.

Trò chuyện một lúc, Dịch Kiến Binh lo sợ con trai phân tâm ảnh hưởng đến kỳ thi nên nhanh chóng cúp máy.

Sau khi trò chuyện, cậu quay lại bàn ăn, ăn hết phần cháo còn lại.

“Tớ ăn xong rồi, Cố Mộc Hi, mình đi thôi!”

“Ừ!”

Hai người cùng nhau đến trường, đến lớp học nhận giấy báo dự thi và chuẩn bị các dụng cụ làm bài thi như bút, tẩy, thước kẻ.

“Phong ca, cậu thi ở phòng nào vậy?” Vương Thiết tò mò hỏi.

“Trường Thiên Hà, còn cậu?”

“Tuyệt! Tôi cũng vậy! Vậy chúng ta đi chung nhé!”

Dịch Phong gật đầu, quay sang hỏi Cố Mộc Hi: “Cố Mộc Hi, cậu thi phòng nào?”

Cô nàng có vẻ thất thần, không nghe thấy.

Dịch Phong bèn kéo dây áo lót của cô một cái. “Cố Mộc Hi?”

Cô giật mình, trừng mắt hỏi: “Làm gì đấy?!”

“Cậu bị sao vậy? Sao trông như người mất hồn vậy?”

“Ừm…tớ hơi căng thẳng.” Cố Mộc Hi cười khổ.

Dịch Phong đưa tay ra: “Đưa tay cho tớ.”

Cô hơi ngẩn ra nhưng vẫn đặt tay vào tay cậu.

Dịch Phong nắm chặt tay cô, mỉm cười: “Lần trước cậu truyền may mắn cho tớ, hôm nay tớ sẽ truyền sự tự tin cho cậu.”

“Cố Mộc Hi, cậu là giỏi nhất!”

Tim Cố Mộc Hi khẽ run lên, ngay sau đó cô liền bật cười khúc khích.

“Tất nhiên rồi! Bổn tiểu thư nhất định sẽ đỗ trường top một!”

Cô nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin thường ngày, khuôn mặt rạng rỡ đầy khí thế.

“Cảm ơn cậu, Dịch Phong.” Cố Mộc Hi chân thành cảm ơn, cảm thấy bản thân đã bớt căng thẳng hơn nhiều.

“Hehe, khách sáo gì chứ, tụi mình thân nhau thế mà.”

“Vậy… cậu có thể buông tay tớ ra chưa?”

“Ây da, tớ quên mất.”

“Hừ, đừng có giả vờ! Đồ đáng ghét, rõ ràng cậu cố ý mà!”

Đồng phục thủy thủ, chắc ai cũng biết rồi đúng không =))