“Laontel, nói cho ta điều nàng muốn đi.”
“Phá bỏ phong ấn cho Ser.”
Mặc dù lúc này tôi khó mà mở miệng ra được, tôi vẫn ép bản thân phải nói ra. Biểu cảm trên gương mặt của Phillip lập tức đanh lại.
“Ta không thể.”
Tôi đã đoán trước hắn sẽ trả lời như vậy rồi nên cũng không thất vọng lắm.
“Vậy thì hãy ban cho tôi một tảng đá.”
“Đá sao?”
“Đúng vậy. Một tảng đá thật lớn.”
“Tại sao lại là đá vậy?”
“Vì giờ tôi không còn đi được nữa nên nó sẽ khiến tôi cảm thấy như mình đang ở trên một ngọn núi.”
“Ta đã nói là ta sẽ chữa trị cho nàng mà! Lúc đó chúng ta có thể đi lên núi cùng nhau!”
Hắn lại ôm lấy tôi rồi than khóc. Tôi cảm thấy thật ghê tởm và muốn đẩy hắn ra lắm, nhưng tay còn chẳng có sức mà nhấc lên nổi. Tôi mà khỏe lại đi chăng nữa thì cũng chẳng bao giờ thèm lên núi với Phillip. Có vẻ như hắn vẫn chưa nhận ra được sự thật đó thì phải.
Sau đó, Phillip đã cho tôi một tảng đá thật. Không những vậy tảng đá đó còn khá là to.
Hôm đó, tôi đưa chiếc dây chuyền Ser tặng vào tay người hầu gái.
“Đưa chiếc dây chuyền cùng với lá thư này cho Bá tước Bellacian. Nhớ không được phép cho Hoàng đế biết.”
“Sao cơ? Nhưng thần…”
Cô ta trở thành hầu gái của tôi là theo chỉ đạo của Phillip, vậy nên vẻ lưỡng lự của cô ta trước yêu cầu của tôi cũng là điều dễ hiểu.
“Đây là yêu cầu đầu tiên và cũng là cuối cùng của ta. Mong cô hãy giúp ta. Nếu nghe theo ta thì cô sẽ không bị gì hết.”
“Tiểu thư…”
Tôi đưa một chiếc hộp trang sức cho cô hầu đang lưỡng lự kia, bên trong chứa toàn trang sức Phillip tặng tôi.
“Ta sẽ cho cô cả thứ này nữa.”
“Th-Thật không ạ?”
“Đúng vậy, đổi lại cô phải làm đúng theo yêu cầu của ta.”
“Vâng! thần hiểu rồi!”
Sau khi tôi chết, sức mạnh Ánh sáng mà Ser ban tặng cho tôi sẽ được kế thừa bởi các thế hệ sau của gia tộc Bellacian. Tôi muốn giao chiếc dây chuyền này cho người kế thừa Ánh sáng.
Chiếc dây chuyền này có thể kết nối với Ser. Chỉ có như vậy thì một ngày nào đó lời nguyền dài đăng đẵng này mới được hóa giải.
Sẽ thật tốt nếu như tôi có thể viết hết mọi thứ trong bức thư, nhưng điều đó không thể được vì khả năng cao Phillip sẽ ngáng đường giữa chừng để kiểm tra.
Dù cho có là bí mật đi chăng nữa thì khả năng nó còn nguyên vẹn tới được tay cha tôi là khá thấp. Nếu như Phillip pháp hiện ra dấu hiệu bất thường nào thì chắc chắn hắn sẽ không để bức thư đó được gửi đi đâu.
Tôi đã viết thư tỏ lòng thành và lời xin lỗi gửi đến gia đình. Ngoài ra tôi còn để một dòng chữ nhỏ liên quan tới chiếc dây chuyền
- Từ khi cháu trai ra đời cô vẫn chưa tặng cho cháu một món quà hẳn hoi nào, vậy nên cô sẽ tặng chiếc dây chuyền này cho Atin. Đây là món quà đầu tiên và cũng là cuối cùng của cô, mong rằng cháu sẽ trân trọng nó.
Nếu chỉ như vậy thì Phillip sẽ không nhận ra đâu.
Tôi muốn truyền lại sức mạnh ánh sáng cho Atin, cháu trai tôi. Atin là một đứa trẻ thông minh. Chắc chắn thằng bé sẽ nhận ra ý nghĩa của chiếc dây chuyền này.
“Ser, tôi xin lỗi.”
Ánh mắt hướng theo người hầu gái rời đi cùng với lá thư và chiếc dây chuyền, tôi thầm xin lỗi Ser. Cuối cùng tôi vẫn không thể cứu được Ser.
Khi bóng hình của người hầu gái khuất khỏi tầm mắt, tôi bắt đầu quay sang tảng đá. Đặt tay lên tảng đã, tôi sử dụng hết chỗ sức mạnh cuối cùng của mình lên tảng đá đó.
Tảng đá lớn vỡ ra thành nhiều phiến đá khác nhau, dần hình thành lên những tấm bia đá. Dùng chỗ mana còn lại, tôi khắc lên đó những dòng chữ.
***
Khi tôi đang ngồi trên ghế trong khu vườn, Phillip đột nhiên xuất hiện.
“Laontel, nàng làm gì ngoài này vậy? Trời lạnh lắm. Mau vào trong thôi.”
“Tôi đang đợi người.”
“Ta sao…?”
Giọng nói của Phillip run lên. Rốt cuộc hắn đang mong chờ điều gì ở tôi chứ?
“Người, có yêu tôi không?”
“Có, ta yêu nàng! Nàng là người duy nhất ta yêu! Laontel!”
“Vậy thì hãy đặt thứ này trước cung Hoàng đế.”
Tôi chỉ tay vào tấm bia đá mình đã tạo ra.
Tới lúc đó Phillip mới để ý tới tấm bia đá.
“Thứ này…”
- Tháng 9 năm thứ 5, Tam Công chúa trúng lời nguyền của Nữ thần và qua đời. Sau đó lời nguyền được chuyển sang Lục Hoàng tử.
- Tháng 11 năm thứ 5, câu chữ lời nguyền trên cơ thể Lục Hoàng tử thay đổi, sau đó Lục Hoàng tử qua đời. Lời nguyền tiếp tục chuyển sang Thất Hoàng tử.
Khi nhìn thấy những dòng chữ trên tấm bia đá, Phillip đứng hình, mặt lạnh băng.
“Nghe nói người không làm bia đá để ghi chép sự qua đời của các con nên tôi đã tự mình tạo ra nó để ghi chép lại lịch sử.”
“Laontel, cái quái gì đây?”
“Sao vậy? Có gì sai sao? Hình thức và nội dung đều đúng hết mà?”
“Nàng đang nghĩ cái gì vậy? Rốt cuộc là nàng định làm gì!”
“Ngài nói ngài yêu tôi mà. Tôi nhờ có như vậy thôi cũng không được sao? Đây còn chẳng phải là sự thật hoàn toàn. Tôi chỉ ghi rằng lời nguyền bị thay đổi thôi.”
“Vậy mà cũng nói được sao!”
Phillip hét lên, toàn thân hắn run rẩy.
“Thật đáng thương."
“Cái gì…?”
“Vài dòng chữ vu vơ như vậy cũng khiến người sợ rồi sao? Vậy thì ngay từ đầu tại sao lại làm vậy?”
“Có phải ta muốn làm vậy đâu! Nếu như con ả đó không làm vậy thì…”
Hắn lại đổ lỗi cho người khác một lần nữa. Lúc nào hắn cũng làm như mình vô tội. Tôi cũng chẳng có thời gian để nghe lời bào chữa của hắn làm gì.
“Phillip, hãy phá bỏ phong ấn cho Ser đi.”
“Không.”
“Việc đó cũng là tốt cho người đấy. Tôi sẽ tiếp tục nói về Ser. Tôi sẽ nói đi nói lại, có van xin gào khóc thì tôi vẫn sẽ không dừng lại. Con cháu của người và hậu duệ của chúng sẽ mãi phải chịu khổ thôi.”
“Bây giờ không ai có thể nhìn thấy những dòng chữ đó nữa. Ta đã sử dụng một lời nguyền khác để che dấu nó rồi! Và ta sẽ hoàn toàn xóa sổ ký tự ngôn ngữ Zelcan. Serphania có làm gì đi chăng nữa thì sẽ chẳng có ai nhận ra hết!”
“Vậy còn những đau đớn con cháu của người phải chịu thì sao? Nếu Ser không được giải thoát thì lời nguyền sẽ mãi còn đó.”
“Nếu như Ser thoát ra ngoài, sự thật sẽ bị bại lộ. Mọi thứ ta gây dựng nên sẽ sụp đổ. Đế quốc Asteric sẽ bị hủy hoại. Thà hi sinh vài con người ốm yếu còn hơn. Đó còn là sự hi sinh cho cả những thế hệ về sau đấy.”
“Không, đó chỉ là sự hi sinh cho lòng ích kỷ của người thôi.”
“…Ta vào trong đi, ngoài này lạnh lắm.”
Phillip lấy áo choàng ra choàng cho tôi trước rồi bước tới chỗ tấm bia đá. Chắc hắn lại nghĩ tới việc phá hủy chúng trước khi chúng tôi vào trong đây.
“Nó sẽ không bao giờ bị vỡ ra đâu, bởi vì tôi đã dùng hết sức mạnh của mình lên nó rồi. Dù người có cố làm gì đi chăng nữa thì nó sẽ không bao giờ bị phá hủy đâu.”
“Nàng cũng khiến ta phải khổ sở ghê đấy.”
Hắn nghiến răng. Nhưng so với tưởng tượng của tôi thì có vẻ hắn cũng không giận dữ cho lắm.
“Ta không phá được nó thì ta có thể xóa các ký tự đi.”
Hắn đặt tay lên tấm bia đá và bắt đầu sử dụng sức mạnh. Những ký tự được khắc trên bia đá dần mục ra và mất đi các nét. Thấy vậy hắn cười đắc thắng.
“Nàng đã tốn công vô ích rồi. Không ngờ nàng sẽ lừa ta như vậy đấy.”
Nhưng hắn cố dùng bao nhiêu sức mạnh đi chăng nữa thì những ký tự vẫn không hoàn toàn biến mất.
“Những ai mang sức mạnh ánh sáng sẽ lập tức nhận ra thôi.
“Serphania đã bị phong ấn rồi, giờ chỉ còn hai chúng ta là có sức mạnh ánh sáng thôi.”
“Tương lai thì không biết trước được.”
“Nếu như ai dám tìm đến thứ này, ta sẽ giết chúng.”
Từ tay Phillip phát ra một luồng mana đen tối bao quanh tấm bia đá. Với một vẻ lạnh lùng, hắn yểm lên tâm bia đó một loại thần chú rồi ném nó xuống cái hồ bên cạnh nơi hắn đang đứng.
Tấm bia đã sau đó dần mất dạng dưới hồ nước. Tôi đã đoán trước được chuyện này rồi nên trong lòng cũng chẳng cảm thấy gì cả. Dù sao thì nó cũng chỉ là công cụ để thuyết phục Phillip thôi nên tôi cũng chẳng có kỳ vọng gì nhiều.
Tôi đơn giản tạo ra tấm bia đá để xem xem mình có thể làm gì với chỗ sức mạnh còn lại thôi.
Tôi còn mong rằng hắn nhận ra tội lỗi của mình khi nhìn vào tấm bia đá này cơ đấy, nhưng có lẽ đó là kỳ vọng hơi cao quá rồi.
“Vậy giờ người là hắc ma pháp sư rồi nhỉ. Đến thuật chữa lành cũng quên hết rồi.”
“Ta sẽ chữa cho cả nàng nữa.”
“Không được đâu...”
Ngay khi tôi vừa mở miệng ra, máu từ trong miệng trào ra, toàn thân tôi lảo đảo.
“Laontel!”
Phillip vội đỡ lấy tôi trước khi tôi ngã xuống.
“Không, Laontel! Ráng lên! Ta sẽ tìm cách cứu nàng. Ráng thêm chút nữa thôi, ta sẽ…”
Hắn gào khóc cầu xin. Giống hệt như khi tôi ôm Rakshul trong vòng tay, than khóc mà cầu xin.
“Phillip…”
“Ta đây, Laontel, nói đi. Ta đang nghe đây.”
Tôi trút lời nói cuối cùng trước khi tắt thở.
“Tôi hận người.”
***
Hóa ra, tấm bia đá ở dưới đáy hồ là do tôi tạo ra. Tôi đã dùng hết lượng sức mạnh cuối cùng của mình để tạo ra tấm bia đá đó trước khi chết.
Khi nhắm mắt lại, tôi vẫn nghe được văng vẳng tiếng gào khóc của Phillip.
Phillip nói rằng hắn yêu tôi, vậy nhưng hắn lại là kẻ đẩy tôi tới cái chết. Hắn có thực sự yêu tôi không? Tôi cũng không biết nữa.
Nhưng tôi có thể khẳng định một điều. Tôi ghê tởm hắn. Tới mức bây giờ nghĩ tới da gà da vịt lại nổi lên.
Từng mảnh ký ức bị lãng quên của Laontel dội về trong tâm trí tôi.
Thông qua những ký ức từ kiếp trước và từ tài liệu đã đọc qua, tôi có thể đoán được những chuyện đã xảy ra trong 1 nghìn năm qua
Khi tôi chết, sức mạnh ánh sáng được truyền sang cho Atin, cháu trai tôi. Phillip đã thực sự để chiếc dây chuyền và lá thư tới tay Bá tước Bellacian.
Tuy nhiên Atin và những người kế thừa khác, chưa một ai có thể phá bỏ được phong ấn của Ser.
Đằng khác, những người kế thừa dần quên đi cách sử dụng sức mạnh ánh sáng, và sau ngàn năm, sức mạnh đó dần yếu đi.
Sau nhiều năm, chiếc dây chuyền được người đời gọi bằng cái tên ‘Nước mắt Ánh sáng’ và được đồn rằng nó là một công cụ để xác định người kế thừa Ánh sáng.
Phillip là một kẻ biết tính toán kỹ lưỡng. Hắn dù đã để chiếc dây chuyền tôi để lại tới tay gia tộc Bellacian, những tới phút cuối hắn vẫn giữ nguyên sự nghi hoặc của mình. Sau đó, hắn đã phát hiện ra có điều gì đó mờ ám ở chiếc dây chuyền và ra lệnh cho cấp dưới của hắn giấu nó đi sau khi hắn chết.
Có lẽ đó là lí do vì sao chiếc dây chuyền lại được tìm thấy ở căn kho hầm ở tòa tháp phía Tây.
Phillip muốn được biết đến như một vị anh hùng. Và thời gian trôi qua, mong muốn của hắn đã trở thành hiện thực. Tất cả những người biết về sự thật và nghi ngờ hắn đều đã biến mất, còn những câu chuyện lan truyền về chiến tích anh hùng của Phillip dần trở thành sự thật hiển nhiên đối với dân chúng.
Trong khi đó, Ser vẫn bị phong ấn ở Thung lũng Hỗn loạn nơi tận cùng lục địa phía Tây. Ngài đã nhiều lần cố tập hợp sức mạnh để tự giải phóng bản thân, những mỗi lần ngài mở được cánh cổng ở Thung lũng hỗn loạn thì lại một lần nữa nó lại bị phóng ấn trở lại.
Phillip gọi nơi hắn nhốt Ser là Cánh cổng bóng đêm, rằng cánh cổng đó kết nối với một thế giới đen tối, nếu cảnh cổng đó mở ra thì Thế giới sẽ lâm nguy. Chỉ những ai mang sức mạnh ánh sáng mới có thể phong ấn cánh cổng đó, tuy nhiên tới đây thì có một vấn đề lớn.
Phillip đã sử dụng gần hết chỗ sức mạnh của mình để che dấu thông điệp của Ser. Cuối cùng, hậu duệ của hắn, những đứa con, đứa cháu, chắt thừa hưởng Sức mạnh ánh sáng của hắn, lại chính là những ‘Người kế thừa lời nguyền’. Vậy nên Phillip đã nghĩ ra một cách khác.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Truyện dịch được cập nhật chính thức bởi Sweetygrass75 tại docln.net