Trở thành quái vật không gian với khả năng tiến hoá vô hạn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web novel - Chương 2: Sinh tồn (2)

Trans: Torisaki Haruka

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

‘Tiếp theo mình nên đi đâu đây?’ 

Thực ra, tôi đã quyết định điểm đến sắp tới rồi.

‘Đến phòng làm mát bên cạnh lò phản ứng thôi.’

Ngay cả trong thời đại khai phá không gian, cách con người xử lý vấn đề về nhiệt không thay đổi nhiều so với trước đây. Bên cạnh “trái tim” của con tàu - động cơ nhiệt hạch hạt nhân, có một phòng làm mát chịu trách nhiệm kiểm soát nhiệt độ.

‘Phòng làm mát là một cơ sở quan trọng, vì vậy không nhiều người có quyền đi vào trong đó.’

Mặc dù là một cơ sở quan trọng được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy nhưng thực tế lại có rất ít người có thể đi vào. Nó giống như câu nói, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. 

Chỉ cần tôi không can thiệp về mặt vật lý vào phòng làm mát, khu vực xung quanh nó là một nơi tốt để phát triển trong khi né tránh ánh mắt của những tên giám sát.

Một lợi thế khác là phòng làm mát ngay bên cạnh lò phản ứng. Nếu vì lý do nào đó, tôi bị con người phát hiện, phòng làm mát là một nơi dễ dàng sử dụng như một tuyến phòng thủ cuối cùng.

‘Nếu mọi thứ trở nên tồi tệ, mình có thể phá hủy luôn lò phản ứng và phòng làm mát để trốn thoát.’

Nếu có vấn đề với phòng làm mát, điều đó có nghĩa là cũng có vấn đề với lò phản ứng, và một con tàu có trung tâm bị lỗi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngừng hoạt động. 

Khi con tàu ngừng hoạt động, tất cả các hệ thống hỗ trợ sự sống duy trì môi trường của con tàu cũng sẽ bị đình trệ.

Ban đầu, bọn chúng có thể cố gắng khôi phục con tàu, chẳng hạn như bằng cách chạy các động cơ phụ, nhưng điều đó cũng sẽ không thể kéo dài được lâu. 

Cũng giống như một sinh vật bị tổn thương tim không thể thoát khỏi cái chết, điều tương tự cũng xảy ra với con tàu. 

Trừ khi có một hành tinh gần đó để hạ cánh khẩn cấp, nếu không những người trên tàu chỉ có một số phận: bị tôi giết hoặc chết ngạt bởi lượng oxy đang dần cạn kiệt.

Tất nhiên, nếu con tàu ngừng hoạt động, tôi sẽ không có nơi nào để đi, vì vậy tôi sẽ để việc tấn công lò phản ứng như một hạ sách cuối cùng.

‘Vậy, nên đi thôi nhỉ?’

Trước khi khởi hành, tôi ăn thêm hai thanh calo. Với cái bụng no căng, tôi nhảy lên trần nhà. Những chiếc giác hút nhỏ giữa các móng vuốt giúp gắn chắc cơ thể tôi lên trần nhà, cho phép di chuyển dễ dàng ngay cả khi đang treo ngược. Lý do côn trùng có thể di chuyển dọc theo tường là nhờ các cấu trúc của cơ thể gọi là pulvilli.

Các cấu trúc này tiết ra một chất dính cao giúp chúng dễ dàng di chuyển trên những bức tường trơn. Nhờ chất tiết ra từ giữa các móng vuốt, tôi có thể di chuyển một cách mượt mà khi treo ngược từ trần nhà.

Trong khi di chuyển ngược phía trên trần nhà, tôi nhận thấy một lối vào dẫn đến ống thông gió. Ngoại hình của nó giống như một quạt thông gió với kiểu dáng cửa sổ được mở rộng, với các thanh sắt được gắn vào bên ngoài.

Ở bên trong, một lưỡi dao khổng lồ quay liên tục, phát ra âm thanh dữ dội khi thực hiện công việc của nó.

‘Phá vỡ song sắt vẫn là điều không thể.’

Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể phá vỡ mọi thứ một cách ngầu lòi và bước vào, nhưng điều đó là không thể trong trạng thái Ấu trùng hiện tại của tôi. 

Ngay cả khi tôi cố gắng đánh vào song sắt bằng móng vuốt, cũng không thể chắc chắn rằng liệu có thể làm hỏng lớp vật liệu hợp kim cứng này hay không. Và ngay cả khi tôi làm hỏng nó, thì việc tiếp theo xảy ra cũng là cả một vấn đề.

Nếu có sự việc nào liên quan đến an ninh xảy ra, AI giám sát con tàu sẽ ngay lập tức báo cáo tất cả những sự cố vừa phát sinh này cho người trên tàu.

Trong trường hợp đó, tương lai của tôi sẽ chẳng gì khác ngoài việc bị theo dõi và bị săn đuổi tới chết.

‘Trong trường hợp này, mình sẽ phải dựa vào khả năng và trí tuệ của bản thân.’

Tôi nâng cao móng vuốt và vặn các ốc vít cố định song sắt. Nếu lũ con người trên tàu chú ý hơn đến an ninh, chúng có thể đã hàn kín nơi này.

May mắn thay, chúng chỉ là một lũ ngu thích sử dụng 1234 làm mật khẩu cho khoá hàng hóa của mình.

Rào cản đầu tiên chặn ống thông gió đã được vô hiệu hóa dễ dàng bằng móng vuốt của tôi. Rào cản tiếp theo là lưỡi dao của quạt thông gió bên trong.

‘Đây là một thời điểm quan trọng.’

Tôi có hai cách để đi qua đây. Một là tính thời gian và tránh lưỡi dao cánh quạt rồi nhảy vào, và hai là mang theo thứ gì đó và làm hỏng lưỡi quạt thông gió. Không cần nói, phương pháp thứ hai là không thể.

Ngay cả khi tôi ném một vật vào lưỡi quạt mỏng, cũng không chắc rằng liệu nó có đủ cứng để phá vỡ lưỡi quạt hay không. Hơn nữa, ngay cả khi tôi thành công trong việc này, cũng sẽ có một vấn đề khác. Như đã nói ở trên, nếu có bất kỳ sự cố nào xảy ra với quạt thông gió, siêu AI điều khiển con tàu chắc chắn sẽ không bỏ qua nó.

Và chúng sẽ ngay lập tức báo cáo lỗi này cho con người. 

‘Mình phải đi qua đây.’

Từ bây giờ, đã đến lúc dựa vào khả năng của Amorph. Tôi chỉ đứng yên đó, chờ đợi, vì không thể mạo hiểm vào một cách ngu ngốc và để lưỡi dao xé bản thân thành từng mảnh.

Trong khi chờ đợi, các cơ quan phụ trợ dưới cằm bắt đầu thu thập nhiều thông tin khác nhau, chẳng hạn như dòng chảy của không khí, dòng chảy của năng lượng được tạo ra tại điểm giao nhau của các lưỡi dao và nhiều thứ khác.

Không chỉ có mỗi cơ quan phụ trợ làm việc chăm chỉ. Phần thị giác, được phát triển tương đối, tập trung vào các chuyển động chính xác của các lưỡi dao quay để tìm ra điểm yếu trong hệ thống máy móc phức tạp.

‘Đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ?’

Cơ quan phụ trợ đã phát hiện ra dấu vết của oxit sắt trộn lẫn trong không khí và các hạt kim loại mịn do gió mang theo. Ngoài ra, nó còn phát hiện ra rằng điểm nối của các lưỡi dao quay chậm lại một chút tại một số nơi do hao mòn.

Bộ não của tôi, sau khi xem xét tất cả thông tin từ mắt và cơ quan cảm nhận của cơ quan phụ trợ, nó như hét lên 'Nhảy vào ngay bây giờ'.

‘Lúc này hoặc không bao giờ.’

Tôi tin tưởng vào giác quan nhạy bén của mình và nhảy vào ống thông gió. Cái máy tàn nhẫn tạt gió vào người tôi bằng áp lực không khí nó tạo ra khi lưỡi dao cắt qua không trung.

Nếu vẫn là con người, tôi có thể đã hét lên và tận hưởng cảm giác này, nhưng cấu trúc miệng của tôi giờ đây hoàn toàn không phù hợp để cười. Tất cả những gì tôi có thể tạo ra là một âm thanh khô khan, rít gào.

Sau khi tận hưởng đôi chút khoảnh khắc cận kề sinh tử, tôi tiếp tục chuyến hành trình của mình.

Ống thông gió có một cấu trúc phức tạp, giống như mê cung, nhưng nó không là vấn đề trước giác quan nhạy bén của tôi. 

Thông thường, bên trong đường thông gió của con tàu, luôn chằng chịt giống như những mạch máu và yên tĩnh một cách đáng sợ, nhưng hôm nay, nó thậm chí còn ồn ào hơn do sự hiện diện của một vị khách lạ.

Tiếng gió lùa qua các cánh quạt rải rác khắp nơi, kết hợp với tiếng móng vuốt va chạm với các tấm kim loại.

‘Có những con nhện ở đây.’

Những con nhện và bọ mà tôi chạm trán trên đường vào hóa ra lại là những món ăn nhẹ rất tốt trong quá trình di chuyển. Bọn chúng, giống như tôi, đều sống khá tốt, nhờ vào nguồn thức ăn và năng lượng dồi dào trên tàu vũ trụ.

Điều này đảm bảo rằng tôi sẽ không phải lo lắng về việc đói khát hoặc thiếu năng lượng trên đường đi.

Thưởng thức những cái chân của con nhện trong khi đang đi bộ, tôi cảm thấy nhiệt độ trong ống dẫn giảm dần. Đó là bằng chứng cho thấy tôi đang đến gần phòng làm mát hơn.

Tôi muốn nhanh lên, nhưng cơ quan râu đã cảnh báo nên dừng lại. Có điều gì đó quan trọng phía trước và cần được xác nhận.

Hmm?'

Tôi vẫn chưa nhìn thấy gì, nhưng đã phát hiện ra bước sóng ánh sáng cách đây không xa. Sau khi đi bộ miệt mài khoảng mười phút trên bốn cặp chân, tôi đến một đoạn ống dẫn có lưới sắt trên sàn.

Đứng phía trên tấm lưới, tôi nhìn xuống. Ở dưới là những người mặc áo blouse trắng đang di chuyển giữa các ống nghiệm và lồng ấp lớn.

‘Một phòng thí nghiệm? Đây không phải là một con tàu vũ trụ bình thường sao?’

Tôi đã cho rằng đây là một tàu tiếp tế hoặc tàu chở hàng vì lượng thức ăn và vũ khí đầy ắp trong kho chứa, nhưng giờ thì, hóa ra đây là một phòng thí nghiệm.

Nếu con tàu này thực sự là một tàu nghiên cứu, thì đó sẽ không phải là một điều bất lợi cho tôi.

“Này, kết quả của thí nghiệm vật thể #26 như nào?”

“Lại là một thất bại khác.”

“Chậc, Nhân viên nghiên cứu lại sắp mất bình tĩnh rồi.”

“Dù sao cô ấy cũng là người Trái Đất. Đội trưởng không thể không chiếu cố cô ấy.”

“*Thở dài*, chúng ta hãy tiếp tục vào ngày khác.”

Sau khi xác nhận rằng hai người đàn ông đã rời khỏi phòng thí nghiệm, tôi mở vít của tấm lưới và hạ xuống bên dưới.

‘Chúng trông giống phong cách của MegaCorp.’

MegaCorp là một phe phái của con người đã phát triển mạnh mẽ xung quanh hệ mặt trời, một chủng tộc được lấy cảm hứng từ người Trái Đất. Theo cốt truyện, nó được điều hành bởi các tập đoàn lớn thay vì chính phủ, và hầu hết các thành viên của chúng là những người cực kỳ thực dụng.

Trong khi hầu hết các phe phái của con người trong trò chơi sinh tồn không gian có xu hướng trung lập, MegaCorp lại nghiêng về bên phản diện, có thể là do cốt truyện của nó.

‘Không có nơi nào khác ngoài MegaCorp, nơi mà chúng sẽ biến đổi những người khỏe mạnh thành nô lệ cho chúng.’

MegaCorp bắt giữ và biến đổi những người nghèo hoặc thuộc các chủng tộc ngoài hành tinh khác thông qua một quá trình được gọi là “Tuyển dụng”. Đó là một trong những đặc điểm chủng tộc độc đáo của MegaCorp, và trong trò chơi, người chơi thường thích tận dụng chủng tộc này vì những lợi thế đáng kể mà nó mang lại.

Đó là trong trò chơi, tất nhiên. Còn trong đời thực, tại sao chúng lại làm những điều như vậy? Không khí trong phòng thí nghiệm tanh nồng mùi máu.

‘Mình nên làm gì giờ?’

Cơ quan phụ trợ đã cung cấp cho tôi vị trí của tủ lạnh nơi lưu trữ các mẫu gen di truyền, nhưng tôi không thể đưa ra quyết định vội vàng.

‘Thời điểm để mình ăn là một yếu tố rất quan trọng.’

Đối với Amorph, thu thập tinh chất di truyền không chỉ là vấn đề thu thập lượng lớn các mẫu di truyền mà còn là vấn đề khi nào tiêu thụ chúng.

Để vượt qua giai đoạn Ấu trùng, có một điều kiện cần thoả mãn: tiêu hoá một sinh vật có ý thức còn sống. Nói cách khác, để tiến hóa từ một con non, tôi phải giết một người.

‘Giết chết một người…’

Trong trò chơi, giết người không phải là vấn đề gì to tát, nhưng điều đó có thể thực hiện được trong thực tế không? Ngay cả khi bạn nghĩ rằng bạn có thể dễ dàng làm điều đó, khi đối mặt với nó trong thực tế, sự do dự có thể là dấu chấm hết cho tất cả. Cơ thể tôi đang ở trong tình trạng rất mong manh dễ vỡ nên việc giết người phải thực hiện bằng một cú đánh duy nhất.

‘Mình cũng nên tránh gây ra sự xáo trộn ở đây cho đến khi mọi thứ đã chuẩn bị xong.’

Mặc dù tôi khao khát muốn có những mẫu di truyền, nhưng việc ăn và dọn dẹp ở đây sẽ khiến tôi không thể trốn tránh sự truy đuổi. Việc chinh phục phòng thí nghiệm chỉ xảy ra sau khi tôi giết và tiêu thụ một tên con người.

‘Xem hôm nay ta có gì ở đây nào.’

Con đường phía trước của tôi sẽ thay đổi rất nhiều tùy thuộc vào mục đích của tàu nghiên cứu này. Nếu nó chuyên về binh sĩ đột biến chiến đấu trên đất liền hoặc nghiên cứu đột biến Hulk, tôi có thể có được một cơ thể trâu bò và khả năng chiến đấu mạnh mẽ.

Mặt khác, nếu đó là một nơi thử nghiệm với khả năng tâm linh của những người yêu tinh vũ trụ hoặc những tên theo một tôn giáo nào đó, tôi có thể có được sức mạnh tâm linh đáng kể.

‘Cá nhân thì mình thích những tên Cult hơn, nhưng chuyện để có được sức mạnh tâm linh ở thời điểm sớm như này thật viển vông.’

Tôi bắt đầu sử dụng tất cả các giác quan của mình để kiểm tra những gì có trong phòng thí nghiệm.

Không giống như kho hàng tối tăm và bẩn thỉu, phòng thí nghiệm được bao quanh bởi những bức tường trắng sạch. 

Trông vẻ ngoài thật đẹp đẽ, nhưng trớ trêu thay, nó chứa đầy cái chết và đau khổ đằng sau vẻ đẹp rực rỡ ấy.

Trong các ống nghiệm, não người sống và các mẫu sinh học bị móc ra được ngâm trong dung dịch hóa học. AI trong các lồng ấp kiểm tra trạng thái của phôi thai trong khi gửi đi những tín hiệu điện tử.

Nhiều thông tin đổ vào đầu tôi, chẳng hạn như mùi của các hợp chất hóa học, sóng điện từ lấp đầy trong không khí, mùi máu và mô da đang phân hủy, và pheromone vô thức phát ra bởi các sinh vật đang đau đớn. Giữa dòng thông tin từ cơ quan phụ trợ, tôi bắt được một mảnh thông tin bất thường.

‘Một tín hiệu cầu cứu? Có thứ gì đang cần sự giúp đỡ sao?’

Sử dụng các bước sóng đặc biệt mà con người không thể nhận thấy, một dạng sống nào đó đã yêu cầu sự trợ giúp từ tôi.

Tò mò, tôi theo chân các bước sóng, dẫn tôi đến một buồng thí nghiệm có nhãn [#26]. Bên trong buồng nổi một sinh vật giống như bong bóng màu hồng.

‘Một con ‘Bong bóng Amip’.’ 

Bong bóng Amip là những sinh vật không phải người chơi sinh sống trên các hành tinh thủy sinh. Chúng thường nổi trong nước như những giọt nước nhưng sẽ nuốt chửng và tiêu hóa con mồi của chúng ngay lập tức khi nó đến gần.

Trừ khi chúng đặc biệt lớn, chúng không gây ra mối đe dọa đáng kể cho người chơi, và hơn thế, chúng trông thật vô hại và dễ thương. Nhiều người chơi cố tìm kiếm sự an ủi, nhẹ nhàng trong thế giới sinh tồn không gian đầy khắc nghiệt thường sẽ thích chúng. 

Tôi chưa bao giờ mong đợi chúng sở hữu trí thông minh. Tuy nhiên, cá thể này đã cố gắng tiếp cận tôi và gửi một bước sóng khác.

⌈Đau đớn. Giúp đỡ.⌋

Mặc dù không thể dịch chính xác, nhờ giác quan độc quyền của Amorph, tôi có thể hiểu sơ bộ ý nghĩa. Sinh vật này đang đau đớn vì lý do nào đó và cầu cứu sự giúp đỡ của tôi.

‘Mình nên làm gì?’

Tôi có thể cân nhắc ăn nó, nhưng dựa trên ký ức của tôi, Amip bong bóng có đặc tính vô dụng nhất đối với Amorph.

Đặc tính của nó được gọi là “Lưu trữ oxy”, cho phép nó cung cấp một lượng oxy nhất định trong môi trường thiếu khí. Mặc dù điều này có thể hữu ích cho các chủng tộc khác, nhưng Amorph có thể sống sót trong thời gian dài mà không cần oxy. Vì vậy, đặc tính này hoàn toàn không cần thiết.

‘Việc ăn là không thể. Mình muốn giúp đỡ, nhưng mình hiện không biết làm thế nào.’

Tôi tập trung giác quan vào buồng thí nghiệm, tìm kiếm manh mối. Tôi phát hiện ra dòng chảy của hỗn hợp lưu thông bên trong ống dày kết nối ở phía dưới, chuyển động của các thiết bị đo lường bên trong máy kiểm tra trạng thái chất lỏng và một dòng điện yếu trên bề mặt chất lỏng.

‘Điện?’

Nghĩ lại thì, nó có một cảm biến nhỏ gắn trên người. Được kết nối bằng một sợi dây, cảm biến định kỳ gửi điện qua cơ thể nó.

Hiểu được những gì sinh vật đang cầu cứu, tôi trèo lên thiết bị điều khiển bên cạnh buồng thí nghiệm. Trên màn hình thiết bị, có sự xuất hiện định kỳ của biểu đồ nhịp sinh học của nhỏ và kết quả thí nghiệm của AI.

‘Liệu đây có phải là chủ đề mà hai tên nghiên cứu đã nói trước đó không?’

Có vẻ như chúng lẩm bẩm về một thí nghiệm thất bại và rời đi mà quên không tắt thiết bị.

Tôi nhấn nút thiết bị điều khiển để dừng thí nghiệm. Các tín hiệu điện yếu từ cảm biến bị cắt đứt và sinh vật ấy lấy lại sức sống. Nó chớp mắt với cơ thể giống như bong bóng màu hồng của mình như thể bày tỏ lòng biết ơn.

⌈Cảm ơn.]

‘Được rồi.’

Tôi không coi đó là một ân huệ. Nếu sinh vật đó cần thiết cho bản thân, tôi sẽ không ngần ngại sử dụng nó như một nguồn tinh chất để hấp thụ mà không ngần ngại. Tôi chỉ thỏa mãn một ý thích tạm thời, với suy nghĩ nó là một sinh vật vô hại và bất tài.

‘Tự sống sót đi.’

Trong phòng thí nghiệm của MegaCorp, không thể tránh khỏi việc bị hành hạ và đau đớn. Tuy nhiên, tôi hy vọng sinh vật nhỏ đó sẽ trải qua phần còn lại của cuộc đời mình một cách thoải mái nhất có thể và rời khỏi phòng thí nghiệm.

Sau khoảng 30 phút đi bộ qua hành lang, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống. Những giọt nước bám vào tường và một lớp sương mỏng bao phủ sàn hành lang.

Cuối cùng tôi cũng đến được phòng làm mát.

‘Được rồi. Bây giờ làm một cái tổ ở đây thôi.’

Tôi thu thập những giọt nước dính vào tường và nuốt chúng một hơi. Sau đó, tôi ngậm nước trong miệng một lúc, như thể súc miệng, và nhổ ra.

Nó không còn là nước tinh khiết nữa. Nước đi vào cơ thể tôi đã biến thành một chất có thành phần đặc biệt, có hại cho các sinh vật khác ngoài Amorph.

Chất nhầy dơ bẩn này, giống như kẹo cao su vậy, nhai và nhổ ra, có tác dụng kéo dài tuổi thọ của Amorph gần đó, cũng như tăng cường tác dụng các giác quan nhạy bén của chúng.

Sau khi hoàn thành việc phủ bề ngoài của hành lang phía trên buồng làm mát, tôi liền ở lại nơi này. Tôi duỗi dài cơ thể trong không gian dinh dính, đầy độc hại và ô nhiễm. Tôi cảm thấy thật thoải mái, như thể đang ở trong bụng mẹ vậy, rồi nhắm mắt lại.

‘Mình có thể cảm nhận được nó. Con tàu giống như như một phần cơ thể mình.’

Điều quan trọng nhất để giành chiến thắng trong một cuộc chiến là gì?

Đó là thông tin. 

Những tên MegaCorp và tôi, Amorph. 

Chúng không biết tôi, nhưng tôi biết chúng. Tôi biết chúng ở đâu, đang làm gì, sẽ đi đâu, đang nói chuyện với ai và mọi thông tin đều chảy đến tôi qua chất lỏng phủ đầy trên hành lang. 

Chúng sẽ không biết cuộc chiến đã bắt đầu và chúng đang gần kề với việc thua cuộc. 

Cuộn tròn bên trong bóng tối của cái tổ mới hình thành, tôi mỉm cười lặng lẽ.