Trans: Torisaki Haruka
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
‘Giác quan săn mồi?’
Tôi kiểm tra lại các đặc điểm được ghi lại trong cửa sổ thông báo.
[Loài: Sinh vật không gian thù địch không xác định
Trạng thái: Ấu trùng
Mục tiêu: Sinh tồn.
Đặc điểm:
Giác quan săn mồi (Hợp nhất) [mới]
Cánh
Xương ngoài kitin
Sức sống mạnh mẽ
Nọc độc tê liệt.]
Tôi biết có một hệ thống hợp nhất đặc tính trong trò chơi Space Survival. Đó là một hệ thống kết hợp hai hoặc nhiều đặc tính liên quan thành một đặc tính nâng cao. Có những trường hợp những đặc tính không đặc biệt hữu ích cũng có thể biến đổi thành những thứ mạnh mẽ thông qua việc dung hợp, vì vậy tôi đã tích cực tận dụng nó.
Tôi đã ghi nhớ tất cả các tổ hợp đặc tính trong trò chơi này vì trước đây sử dụng nó rất thường xuyên.
‘Liệu có đặc tính nào mà mình không biết không?’
Dù đọc bao nhiêu lần đi chăng nữa, đó vẫn là một đặc tính hoàn toàn mới.
‘Nó dự đoán mối nguy hại trước khi nó xảy ra.’
Các đặc điểm liên quan đến việc dự đoán tương lai có tồn tại trong trò chơi, nhưng chúng thường được áp dụng để tăng tỷ lệ né tránh. Thành thật mà nói, chúng không hữu ích lắm.
‘Nhưng đây là thực tế. Nó sẽ hoạt động như thế nào trong thế giới này?’
Tôi tập trung cảm giác vào cơ quan phụ trợ dưới dạng một xúc tu mỏng gắn vào cằm, giống như khi tôi sử dụng [Siêu giác quan] của mình.
Những xúc tu ngọ nguậy gắn dưới cằm tôi có thể thu thập một lượng thông tin hiệu quả hơn đáng kể so với trước đây.
Tôi thậm chí có thể xác định những con côn trùng nào đang ở trong kho hàng và hình dạng của vũ khí bên trong các thùng chứa.
Tuy nhiên, hiệu ứng tiên đoán không kích hoạt. Có vẻ như không có mối đe dọa trực tiếp nào đối với tôi.
‘Nó có phải là một khả năng bị động không?’
Đặc tính này không thể được coi là xấu vì nó tự động kích hoạt một cách thụ động. Cuối cùng thì, mối đe dọa có thể đến bất ngờ bất cứ lúc nào.
‘Hơn nữa, bởi vì ăn động vật có vú, mình đã nhận được nhiều năng lượng hơn bình thường.’
Đúng là năng lượng chảy qua cơ thể tôi đã tăng lên đáng kể và tôi cảm thấy no hơn nhiều. Lớp vỏ bao phủ lưng và bụng tôi cảm thấy hơi chật.
Với cảm giác no nê, tôi quay trở về tổ của mình.
—-------------------
Theo các nhà sử học, nguồn gốc của Megacorp bắt nguồn từ việc bảy tập đoàn trên Trái Đất và Sao Hỏa bắt tay nhau để tối đa hóa lợi nhuận của họ. Chính phủ không thể đứng yên khi các thương nhân vượt quá giới hạn và tuyên chiến với bảy công ty lớn. Vô số mạng sống đã bị hy sinh đến mức máu chảy sông, nhưng cuối cùng, những kẻ chiến thắng cuối cùng lại là bảy tập đoàn lớn.
Điều này đánh dấu sự khởi đầu của một kỷ nguyên mà Megacorp, kẻ với quyền lực áp đảo trong hệ mặt trời, cai trị tất cả các hành tinh.
Hậu quả là, trong số bảy công ty đã hình thành nền tảng của Megacorp, năm công ty có trụ sở trên Trái Đất trở thành Năm Thủ đô Quý tộc, và hai công ty trên sao Hỏa trở thành Thủ đô Hạng 1 cao quý của Sao Hỏa.
Điều đáng ngạc nhiên là gia tộc Yuijin, một trong năm Quý tộc Thủ đô cai trị Trái Đất, bắt nguồn từ một công ty nông nghiệp nhỏ. Tổ tiên của Yujin đã nhận thức được tiềm năng của thực phẩm biến đổi gen và đầu tư mạnh vào kỹ thuật di truyền.
Ngay cả sau thời đại khai phá không gian, gia tộc họ vẫn duy trì địa vị của mình và sở hữu công nghệ kỹ thuật di truyền xuất sắc nổi bật khắp cả thiên hà.
Việc Keisaragi Yujin có thể trở thành một nhà di truyền học xuất sắc phần lớn là do xuất thân tộc của cô ta. Cô ta đã thể hiện tài năng đặc biệt từ khi còn nhỏ và gia tộc đã đầu tư rất nhiều cho cô.
Bởi sự hậu thuẫn với nhiều đặc quyền như vậy, Keisaragi Yujin chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác thiếu thốn bất cứ thứ gì. Bất kể là thứ gì cô muốn, Keisaragi sẽ chắc chắn có được, và ngay cả khi không thể có được nó ngay lập tức, nó sẽ sớm nằm trong tay cô ta.
Vậy tại sao?
Thật khó để Keisaragi Yujin chấp nhận sự thật rằng cô đã mất đi thứ gì đó, thứ mà cô sở hữu lần đầu tiên trong đời
“Khi nào tôi có thể nhìn thấy Caesar?”
“Những người lính đang tìm kiếm cậu ấy, vì vậy nếu cô đợi thêm một chút…”
“Đã hai giờ rồi! Caesar luôn luôn tuân thủ giờ ăn uống, vì vậy chắc chắn đã có chuyện gì đó đã xảy ra!”
Bất kỳ ai đã từng biết Keisaragi Yujin cũng sẽ ngạc nhiên trước sự khác biệt của cô ta so với ngày thường. Mái tóc đen từng được chăm sóc kỹ càng giờ bị rối bời, và biểu cảm lạnh lùng thường ngày của cô ta không còn nữa.
Vào lúc này, Yujin trông giống như một kẻ điên.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, Đội trưởng Samuel Yuseong, người phụ trách con tàu, thở dài.
“Đây là một con tàu vũ trụ. Trừ khi một con mèo có thể điều khiển một con tàu cứu hộ và thoát ra ngoài, thì nó phải ở đâu đó trên con tàu.”
“Vậy, ông đang nói rằng tôi nên đợi?”
“Ý tôi là nếu cô đợi, sẽ có kết quả tốt thôi.”
Samuel đến từ Thủ đô Hạng ba của sao Thổ, điều đó có nghĩa là ông ấy không phải là một công dân hạng thấp, nhưng so với người từ gia đình quý tộc trước mặt, ông ấy thua xa. Nếu Yujin bảo ông ta từ chức thuyền trưởng, Samuel sẽ phải từ bỏ vị trí của mình.
Với con người nắm giữ số phận của ông ta trong tay, đang nửa điên nửa rồ, Samuel cảm thấy như mình cũng sắp phát khùng rồi.
‘Có cái đuồi bầu gì đặc biệt với con mèo đó!’
Samuel cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn hét lên, tự hỏi bản thân đã làm gì để bị tra tấn như thế này.
“Những người bảo vệ, bọ họ như thế nào rồi?”
“Tất cả họ đều bị giam giữ. Các thủ tục thích hợp sẽ được thực hiện khi chúng ta đến đó.”
“Xử tử chúng ngay lập tức.”
“Xin lỗi?”
Samuel nghĩ rằng ông ta có thể đã nghe nhầm.
‘Là thuyền trưởng, ông không phải có quyền đưa ra phán quyết ngay lập tức sao? Thực hiện ngay bằng thẩm quyền đó.”
“Nếu chúng ta hành quyết họ vì điều này, nó có thể gây ra sự bất ổn giữa các binh sĩ khác.”
“Vì điều này?”
Samuel tự sửa lại khi đối mặt với cái lườm sắc bén của cô ấy.
“Ahem, ý tôi là sẽ thích hợp hơn khi thảo luận về hình phạt của họ sau khi cuộc tìm kiếm đã có một số tiến triển. Tôi không có ý gì khác.”
“Liệu ông có quên rằng tất cả điều này xảy ra vì các binh sĩ không làm đúng công việc của họ không?”
Samuel biết. Ông ấy biết rằng các binh sĩ trên tàu không có thiện cảm lắm với con mèo. Ngay cả với tư cách là thuyền trưởng, ông ta cũng dựa vào thịt nuôi cấy để cho qua hầu hết các bữa ăn của mình, chỉ được thưởng thứci thịt tươi một lần một tuần.
‘Ngược lại, con mèo lông xù đó lại được ăn thịt bò mỗi ngày.’
Ngay cả ông ấy, dưới cương vị là thuyền trưởng, cũng không thể phủ nhận điều đó. Có thể nói rằng có những binh sĩ sẽ không phiền nếu thấy con mèo gặp chuyện bất trắc. Nhưng vì rõ ràng Kisaragi sẽ giận dữ nếu ông đề cập đến điều này, Samuel đã im lặng.
“Tôi đã hiểu được nỗi lo lắng trưởng nhóm nghiên cứu. Sau sự cố này, tôi sẽ đảm bảo kỷ luật của các binh sĩ được thiết lập vững chắc.”
“… Tôi sẽ quay lại trong hai giờ. Nếu đến lúc đó vẫn chưa có tiến triển, ông cũng có thể từ chức.”
Kisaragi đưa ra một lời cảnh báo cho Smith trước khi rời khỏi phòng của thuyền trưởng.
‘Nó ở đâu trên con tàu vậy?’
Khi các binh sĩ đang tìm kiếm Ceasar, cô đã không để họ rời khỏi tầm mắt của mình. Kisaragi Yujin thậm chí đã tạo ra một thiết bị theo dõi có thể xác nhận vị trí của Caesar thông qua sợi lông sót lại trên tấm nệm của nó.
Thiết bị đã hoạt động thành công, nhưng khi thấy kết quả mà nó đưa ra, cô ấy càng trở nên bối rối hơn. Caesar đã tháo ốc vít trên tấm lưới sắt được lắp đặt trong ống thông gió và biến mất vào kho hàng. Rõ ràng đây là một vấn đề có liên quan đến sự can thiệp của con người, vì vậy Kisaragi đã triệu tập người quản lý kho hàng.
Người quản lý có một chứng cứ ngoại phạm, anh ta đã uống rượu với đồng nghiệp tại căng tin cả ngày, vì vậy anh ta rõ ràng là vô tội. Tuy nhiên, đúng là anh ta đã bỏ bê nhiệm vụ của mình, vì vậy Kisaragi đã nghĩ đến việc giết người quản lý.
Nếu thuyền trưởng không ngăn cản cô ta, người quản lý sẽ bị ném ra và trôi dạt mãi mãi trong khoảng trống đen tối của vũ trụ.
Kìm nén cơn tức giận của mình một cách khó khăn, cô kéo theo người quản lý đang run rẩy và cẩn thận tìm kiếm phía bên trong kho hàng. Dấu vết lần theo của Caesar đã bị cắt đứt gần các thùng chứa hàng, cô bắt gặp những dấu vết để lại bởi một sinh vật không xác định ở chỗ nó. Kisaragi thu thập các dấu vết và cho chúng vào một máy phân tích, nhưng tất cả những gì xuất hiện là một tin nhắn nói rằng "Không có thông tin khả dụng."
‘Đó là thông tin gen di truyền mà ngay cả kho dữ liệu của Megacorp cũng không có.’
Ngay cả đối với cô ấy, tạo ra một cỗ máy để theo dõi ai đó mà không có bất kỳ thông tin nào cũng không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Điều đó không phải là không thể, nhưng nó sẽ mất thời gian, ngay cả khi cô ấy làm việc nhanh nhất có thể.
Để hoàn thành máy, sẽ mất một ngày, và nếu thực hiện thêm một số thủ tục để tăng tỷ lệ thành công, sẽ mất hai ngày.
Caesar sẽ không chết vì đói trong thời gian đó, nhưng Kisaragi không thể không cảm thấy một sự khó chịu mà cô ấy không thể giải thích được.
Chắc chắn có điều gì đó sai sai.
Trực giác nói với cô rằng điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra bên trong kho hàng.
Vì vậy, để tìm thấy Caesar càng nhanh càng tốt, Kisaragi đã đe dọa người thuyền trưởng vô tội.
‘Bất cứ ai chạm vào những gì thuộc về mình, mình sẽ giết chúng.’
Cô ấy thậm chí không nhận ra rằng bản thân đang cắn móng tay. Những giọt máu ở đầu móng tay của cô ấy thể hiện rõ ràng cảm xúc của chủ nhân.
—------------
‘Hmm?'
Khi nằm trong tổ, và lười biếng tiêu hóa thức ăn, tôi nhận thấy một sự thay đổi lớn diễn ra trên tàu. Các chuyển động của con người bận rộn hơn bình thường. Có lẽ chúng đã nhận ra rằng con mèo đã biến mất.
Nhờ cơ quan cảm giác được nâng cao, tôi có thể cảm nhận được một cách mơ hồ sự xuất hiện của những người đang di chuyển. Dựa vào hình dạng và chuyển động mạnh mẽ của chúng, rõ ràng những người đang tìm kiếm đều là quân lính.
Những tên lính đang tìm kiếm một con vật cưng mà chúng thậm chí còn không thích, làm gián đoạn ăn của chúng. Sự hỗn loạn của quân đội vẫn không thay đổi ngay cả trong kỷ nguyên không gian.
‘Mọi thứ đều diễn ra như dự kiến.’
Giết con mèo sẽ mang lại cho tôi hai lợi ích tối quan trọng.
Đầu tiên, nó sẽ làm mờ đi phán đoán của Keisaragi Yujin. Xét hành động của ả và tình trạng dinh dưỡng của con mèo, Keisaragi đã dồn rất nhiều tình cảm vào con vật cưng của mình. Cô ta có thể là một ác quỷ đối với các đối tượng thí nghiệm và các nhà nghiên cứu, nhưng lại là một thiên thần đối với con vật mà ả chăm sóc.
Những người đối xử với tài sản quý giá của họ ngang bằng với đồng loại không phải là hiếm. Những người như vậy cũng có một đặc điểm chung khác.
‘Khi một thứ đang cầm trong tay bị cướp đi, nó khiến họ phát điên.’
Cô ta không lo lắng về việc con vật cưng của mình đã chết hay gặp nguy hiểm, đó chỉ đơn giản là sự tức giận khi bị người ta lấy đi thứ gì đó. Ngay cả khi đó là tài sản tầm thường nhất mà ả có, phản ứng của Keisaragi cũng sẽ tương tự. Đây là một sự chiếm hữu bất hợp lý, đơn giản là một sự ám ảnh.
Và những người bị giày vò bởi sự ám ảnh khó có thể giữ được tỉnh táo.
Thứ hai, đó là về việc gieo rắc sự bất hòa giữa Kisaragi Yujin và những người lính. Trở ngại lớn nhất đối với tôi, tấn công cô ta là những vệ sĩ. Vì có những người lính theo dõi cô ta ở khắp mọi nơi, một cuộc tấn công bất ngờ gần như là không thể. Ngay cả khi tôi bằng cách nào đó thành công trong việc tiêu diệt ả, nếu những người lính phát hiện ra tôi, tổn thất sẽ lớn hơn là lợi ích đạt được.
Vì vậy, tôi đã tạo ra một lỗ hổng.
Tôi đảm bảo rằng cô ta và những người lính sẽ tách nhau ra.
‘Những người lính không thích con mèo.’
Tất nhiên, họ sẽ tức giận, họ đang cho con mèo ăn loại thịt mà chính họ cũng không thể chạm vào. Trên thực tế, con mèo chỉ là một cái cớ và bản chất thực sự của nó gần giống với sự tức giận về hệ thống phân tầng giai cấp hơn. Họ đã bị áp đặt những điều vô lý dưới cái tên của Thủ đô Quý tộc, nhưng lại quá sợ hãi để trực tiếp phản đối với Keisaragi Yujin.
‘Chủ sở hữu có thể đáng sợ đấy, nhưng vật nuôi thì không.’
Nói một cách đơn giản, con mèo của cô ta đóng vai trò như một loại tấm khiên để trút cảm xúc tiêu cực. Trong một tình huống như vậy, nếu con cừu tế thần biến mất, và trên hết, họ phải chịu đựng những đau khổ không cần thiết để tìm kiếm con vật mà học ghét? Liệu những người lính vẫn có thể tận tâm bảo vệ cô ta như trước không?
Nhưng đó không phải là tất cả. Bản thân Kisaragi Yujin cũng không còn tin tưởng vào những người lính nữa. Đơn giản vì lý do chính khiến tài sản quý giá của ả biến mất là sự cẩu thả của những người bảo vệ đang canh gác.
‘Hehe, cảm ơn ngươi, chú mèo béo.’
Có lẽ họ không bao giờ ngờ rằng một cục thịt vô dụng như vậy lại kích hoạt hiệu ứng cánh bướm này. Tôi đứng dậy khỏi chỗ của mình.
Một khi hạt giống đã được gieo, thì phải có lúc thu hoạch. Đã đến lúc chiết xuất tinh chất di truyền của Keisaragi Yujin.