Bên kia thành phố lúc bốn giờ rưỡi sáng.
Một vầng trăng non từ từ ló dạng sau những tầng mây đen, dáng vẻ hoang tàn của một ngôi nhà cổ kính ẩn hiện trong màn đêm.
Bên dưới tầng tầng lớp dây thường xuân và dây leo là bức tường đã bong tróc từ lâu. Khoảng sân sau cánh cửa sắt lá khô rơi đầy, ngổn ngang. Đài phun nước cũ chẳng mấy khi được bảo dưỡng đã cạn khô từ lâu. Tượng đá điểu sư hai bên cũng rụng cánh, gãy cả vuốt.
Cả tòa kiến trúc tỏa ra một luồng khí vừa quái dị vừa âm u lạnh lẽo.
Nơi này là sảnh đường Hổ Phách, một tòa dinh thự nằm ở ngoại ô thành phố Hoa Thành, từng thuộc về một doanh nhân giàu có. Nhưng từ sau khi vị doanh nhân kia tự sát vì làm ăn thất bại thì tòa nhà này đã không được dùng đến nữa, rồi khi mấy chuyện ma quỷ lộng hành ở đây dần lan rộng, theo thời gian nó đã hoàn toàn bị bỏ hoang.
Cho đến bây giờ, hầu như chẳng ai biết bên trong dinh thự này vẫn còn người sống.
Hiện tại, nó thuộc về một thiếu nữ tên là Giang Ly.
Vào sâu bên trong ngôi nhà, trên chiếc giường màu hoa tường vi trong căn phòng lớn, Giang Ly đang say ngủ.
Đôi mi dài khẽ lay động, trên trán lấm tấm mồ hôi, thi thoảng cô còn phát ra những thanh âm ngọt ngào tựa thiên thần, rõ ràng là không hề yên giấc.
Cộp cộp cộp…!
Tiếng giày cao gót gõ xuống sàn đá cẩm thạch vang vọng trong hành lang, tay nắm cửa bằng đồng nhẹ nhàng xoay, và cánh cửa lớn bằng gỗ sẫm màu được mở ra.
Cô gái nhỏ mặc đồ hầu gái cổ điển bước vào phòng, tiến đến bên giường của Giang Ly rồi cung kính cúi đầu.
Cô hầu gái nhỏ không nói gì, nhưng Giang Ly dường như cảm nhận được gì đó, liền lập tức mở mắt tỉnh dậy, trong con ngươi lóe lên tia đỏ không ngừng xao động.
Tia đỏ ấy chỉ tồn tại trong chớp mắt, nó cứ dần mờ đi như thủy triều xuống, và đôi mắt cô đã khôi phục lại màu xanh biển đầy thông thái.
Lúc này, cô hầu gái nhỏ mới cất lời, “Tiểu thư, có cảnh báo mức năng lượng cấp C.”
Giang Ly đã bình tĩnh lại, thản nhiên hỏi, “Cảnh báo năng lượng cấp C cũng cần ta phải đến sao?”
Cô hầu gái nhỏ không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu tỏ ý không biết.
“Chỗ nào?”
“Hướng đường Trường Sinh.”
“Hầy, giúp ta thay quần áo đi.” Giang Ly thở dài thườn thượt một hơi rồi ngồi dậy.
Chiếc chăn lông màu hoa tường vi trên người cô trượt ra, ba nghìn sợi bạc cứ như thác đổ, xõa xuống, che lấp đi thân hình trắng như ngọc ấy. Thân thể ấy, nhỏ nhắn là thế, nhưng lại có thể lờ mờ thấy được những đường cong tinh tế.
“Vâng,” cô hầu gái nhỏ đáp lại một tiếng rồi đỡ thân thể gầy gò, nhỏ nhắn và xinh xắn của thiếu nữ kia đến ngồi lên chiếc ghế trước bàn trang điểm.
Nhờ ánh đèn, ta có thể thấy được hình dáng của Giang Ly trong gương. Một dải tóc dài ánh bạc, khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ, cùng với đó là thân thể nhỏ nhắn gầy gò khiến người nhìn phải xót xa.
Nhưng thật đáng tiếc, khi mà thiếu nữ xinh đẹp tựa búp bê ấy lại không hoàn mỹ trọn vẹn.
Bên chân phải thon dài của cô, từ đầu gối xuống là chi giả bằng kim loại. Trên lớp vỏ bạc bên ngoài của chi giả có khắc những ký tự rune kỳ quái, phát ra thứ ánh sáng màu lam nhạt.
Cô hầu nhỏ vừa giúp chải tóc cho Giang Ly, vừa khẽ hỏi, “Tiểu thư, hôm nay người muốn mặc bộ nào?”
“Cứ mặc bộ mua hai hôm trước đi, tiện đi lấy gậy cho ta luôn, thay đồ xong ta sẽ đi ngay, không cần ăn gì đâu.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
…...
Đường Trường Sinh, Hoa Thành, hai mươi phút sau.
Có vài xe cảnh sát đỗ cạnh tòa chung cư cũ, vành đai cách ly đã được giăng trước lối vào tòa nhà, và ánh đèn xanh đỏ đang liên tục nhấp nháy.
Bốn người mặc cảnh phục đang khiêng một cáng cứu thương phủ kín vải trắng bên trên ra ngoài, từ những đường nét nhấp nhô bên dưới tấm vải trắng có thể thấy rằng đó hẳn là một thi thể nữ giới.
Không lâu sau, một chiếc ô-tô màu đen chậm rãi tiến tới, đậu ở ven đường. Thấy vậy, người phụ trách hiện trường lập tức chạy đến nghênh đón.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt có phần nhợt nhạt của một thiếu nữ. Cô cau mày, lạnh lùng hỏi người vừa tới, “Có chuyện gì vậy?”
Nhờ ánh sáng lờ mờ trong xe, ta có thể thấy cô ấy đang đeo một chiếc huy hiệu bạc hình con cú trước ngực.
Cú lợn báo tang, đó là huy hiệu đặc thù của Hội Đêm Tối.
Hội Đêm Tối là một tổ chức bán chính thức bao gồm các cá nhân có khả năng ngoại cảm đặc biệt, chuyên phụ trách các công việc có liên quan đến ma quỷ.
Người phụ trách hiện trường đứng bên ngoài thoáng nhìn huy hiệu trước ngực Giang Ly mà cười khổ, “Là ma quỷ tấn công, chuyện này chúng tôi không xử lý nổi.”
“Theo quy định thì sau khi xác nhận xong, chúng tôi phải báo cho người bên Hội Đêm Tối càng sớm càng tốt.”
“Nhưng người trực đêm nay đâu phải tôi.” Giang Ly nói, giọng có chút uể oải.
“Tôi biết là lão Bạch, chúng tôi đã báo cho anh ta rồi, nhưng lúc anh ta đến lại chỉ đạo bọn tôi gọi cho cô.”
Giang Ly coi như chuyện không liên quan đến người này, chỉ lạnh lùng hỏi một câu, “Có người nhìn thấy sao?”
“Không có.”
“Tôi hiểu rồi.” Giang Ly trầm ngâm, khẽ gật đầu.
Các cuộc tấn công không có nhân chứng sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều và còn tiết kiệm được không ít thời gian để hạn chế các tin đồn lan truyền.
Nghĩ tới đây, Giang Ly nhẹ nhàng xoay người, vỗ nhẹ vào lưng ghế tài, “A Hoa, ta lên đây xem chút.”
“Vâng, tiểu thư.”
Tài xế hầu gái nhỏ ngoan ngoãn đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng bước xuống mở cửa xe cho Giang Ly, đồng thời đưa cho cô một cây gậy đen, trên đỉnh trang trí hình ngựa một sừng màu bạc.
Giang Ly nhận lấy gậy rồi bước xuống xe. Cô dặn dò cô hầu gái nhỏ, “Em không cần lên đó cùng ta đâu, cứ đợi ở dưới này một lát đi.” Nói rồi một thân một mình tiến vào tòa chung cư.
Thân thể xinh xắn, gầy gò và nhỏ nhắn ấy vừa vặn trong chiếc áo blazer mỏng, bên trong là áo sơ mi trắng và bên dưới là váy dài đen cạp cao với hai hàng khuy cài. Chất lụa kim cương đen rất tốt cho việc che đi đôi chân khiếm khuyết của cô, nhưng lại chẳng giấu nổi những bước đi khó nhọc ấy.
Dù chẳng phải là lần đầu tiên hợp tác, nhưng khi nhìn theo bóng lưng đang tập tễnh xa dần của Giang Ly, người phụ trách hiện trường vẫn không khỏi cảm thấy xót xa trong lòng.
Hắn khẽ thở dài mà rằng, “Thực sự là, ngoại trừ việc tính khí có hơi cổ quái ra thì vẫn là một cô gái tốt, chỉ tiếc…”
“Hừ!” Người phụ trách hiện trường còn chưa dứt lời đã nghe thấy một tiếng hừ lạnh phát ra ngay bên cạnh. Hắn vừa ngoảnh sang thì bắt gặp cô hầu gái nhỏ đang giận dữ trợn mắt mà nhìn mình, gắt gỏng nói, “Tiểu thư nhà tôi không cần anh phải thương hại!”
Người phụ trách hiện trường ngẩn ra một lúc rồi gãi gãi gáy cười ngượng, “A ha ha, đúng vậy ha…”
…...
Là một nơi vắng vẻ trên đường Trường Sinh, vì không phải khu thương mại hay trường học gì nên dân cư sinh sống ở đây khá thưa thớt, phần lớn đều là người trẻ mới ra trường mong muốn có chỗ trọ rẻ.
Người sống trong tòa chung cư cũng chẳng được mấy ai, sơ tán đơn giản một chút thì cả tòa nhà đã trống hoang, Giang Ly đi hết hành lang cũng chỉ nghe được mỗi tiếng giày cao gót khẽ vang khi chạm đất.
Hiện trường vụ án mạng không lớn, là căn hộ một phòng ngủ được bài trí đơn giản.
Vừa bước vào cửa, mùi máu nồng nặc đã xộc thẳng lên mũi Giang Ly.
Có một người đàn ông đã ở trong căn hộ từ trước.
Đó là một người đàn ông khá là đẹp, với khuôn mặt vừa mang cả vẻ nữ tính lẫn nam tính cùng làn da trắng ngần. Cổ anh ta thon dài và đôi mắt thì như ánh sao lạnh giữa đêm đông.
Anh ta mặc một bộ âu phục cổ điển màu nâu sẫm, trước ngực đeo một con cú bằng bạc, vạt áo hơi phanh ra để lộ áo sơ mi có thêu một đóa hoa hồng đỏ thắm trên cổ. Anh ta từ trên xuống dưới đều toát ra khí chất của một thi sĩ lãng mạn, phong tình, nhưng lại chút cảm giác gì đó giống như kiếm khách.
Chính là cái kiểu đàn ông “dâm, dê, đê tiện” đó đó. Lúc Giang Ly đến, anh ta đang ngồi xổm ăn mì trước cửa phòng ngủ mà chẳng có lấy một chút e dè.
Tay cầm nĩa dáng hoa lan hơi vểnh lên, liên tục đưa mì vào miệng mà ăn một cách say xưa ngon lành, nước súp bắn tung tóe.
Cứ như thể anh ta chẳng hề quan tâm rằng, chỉ mới ít phút trước vẫn còn một thi thể nằm cạnh bên trong tình trạng khủng khiếp, máu gần như bị rút cạn.
Nghe thấy tiếng bước chân vang lên trước cửa, người đàn ông bỏ tô mì trên tay xuống, rồi lau miệng bằng tờ quảng cáo đen vàng. Gã ngước lên nhìn Giang Ly và nở một nụ cười ấm áp.
“A! Cuối cùng cũng đến rồi. Ngồi chờ cũng đói bụng nên anh ăn chút gì đó chắc em sẽ không phiền đâu nhỉ?”
Ánh mắt Giang Ly lộ ra vẻ chán ghét, chẳng buồn để tâm đến cái vẻ không đâu ra đâu của gã kia nữa.
“Bạch Khai, tối nay không phải là tôi trực, anh gọi tôi đến đây ắt phải có lý do. Nói đi, phát hiện ra gì rồi?”
“Chậc, bị đàn em gọi thẳng tên họ, đúng là thực sự cảm thấy bị xúc phạm nha! Tốt xấu gì cũng gọi một tiếng tiền bối đi chứ?” Bạch Khai giang tay nói với vẻ mặt ấm ức, “Huống chi, tiền bối đây gọi em đến cũng là vì em đó!”
“Vì tôi?” Giang Lý nhíu mày.
“Dĩ nhiên, chẳng phải việc truy lùng Hoàng hôn ** luôn là do em phụ trách sao?”
“Cuộc tấn công lần này có liên quan đến Hoàng hôn ** sao?”
“Đúng vậy,” Bạch Khai ngồi thẳng dậy, lấy từ trong túi ra một túm lông trắng bệch, “Nhìn đi, là lông thỏ!”
Giang Ly nhìn túm lông trong tay Bạch Khai rồi gật đầu trầm ngâm, “Lại là con thỏ đó sao?”
Hoàng hôn ** là một chuyện ma quỷ về phù thủy lưu truyền trong thành phố Hoa Thành.
Người ta đồn rằng, đó là một cô gái trong bộ váy dài lộng lẫy như bước ra từ những câu chuyện cổ tích xưa cũ. Cô ấy sẽ xuất hiện khi hoàng hôn buông xuống, rồi lang thang khắp thành phố với chiếc ô che nắng trong tay.
Những tiếng rít gào thất thường sẽ liên tục vang lên với những kẻ tiếp cận vì bị hấp dẫn bởi sắc đẹp của cô ta. Khi nghe được thứ âm thanh đó, họ sẽ rơi vào điên loạn và mất đi khả năng kiểm soát tâm trí rồi trở thành nô bộc cho cô ta.
Nửa năm trước, Giang Ly đã tự tay tiêu diệt Hoàng hôn **, nhưng dạo gần đây cô ta dường như đã trở lại.
Nhiều khi chẳng có cách nào để xóa bỏ hoàn toàn ma quỷ. Chỉ cần có người tin rằng chúng tồn tại thì ma quỷ có thể xuất hiện trở lại.
Thành viên Hội Đêm Tối chỉ có thể liên tục tiêu diệt chúng để tránh xảy ra thiệt hại cho đến khi ma quỷ bị quên lãng hoàn toàn mà thôi.
Ngài Thỏ là kẻ còn sót lại duy nhất trong hàng ngũ nô bộc do Hoàng hôn ** tạo ra. Dạo gần đây nó đã gây ra 3 vụ án mạng, và người bị tấn công đều là những cá nhân có tiềm năng trở thành nhà ngoại cảm.
Những nạn nhân này rất dễ sàng lọc ra khỏi nhóm người bình thường, bởi lũ ma quỷ một khi đã cố gắng ẩn dấu sự tồn tại của bản thân, thì chỉ có nhà ngoại cảm hoặc những ai có tiềm năng trở thành nhà ngoại cảm mới có thể nhìn thấy chúng.
Đối với đám ma quỷ thì máu chứa linh lực giống như là ma túy vậy. Là thứ có sức hấp dẫn mãnh liệt, có thể giúp cho sức mạnh của bọn chúng phát triển tốt hơn so với máu của người bình thường.
“Chỉ cần nhìn thấy thì sẽ bị ăn sống!”
Đây là câu nói mà Hội Đêm Tối thường dành cho tân binh nên tuyệt đối không chỉ đơn thuần là một trò đùa.
Vì ngài Thỏ đã hoạt động thường xuyên hơn nên Giang Ly kết luận rằng, Hoàng hôn ** đã thức tỉnh, và cô ta đang cần máu chứa linh lực làm tế phẩm để khôi phục sức mạnh!
Bạch Khai bĩu môi nói, “Là nó đó. Dù biết là em đã hạ con thỏ kia rồi, nhưng chỉ cần vài tên ngốc tin rằng “thỏ là biểu tượng tà ác trung cổ” thì mấy chuyện lố bịch này chẳng phải rồi sẽ quay lại sao?”
“Tôi hiểu anh muốn nói gì rồi. Tối nay tôi sẽ xem qua hồ sơ vụ án. Nhưng tôi đoán anh gọi tôi đến đây chẳng phải để nói mấy chuyện này đâu nhỉ?” Giang Ly lạnh lùng nói.
“Anh gọi em đến đây là để nói cho em biết, có lẽ Hoàng hôn ** chưa thức tỉnh đâu, và mấy cuộc tấn công gần đây không liên quan gì đến nó cả.” Bạch Khai nghiêm mặt giải thích, “Là con thỏ kia đang tích lũy sức mạnh để thoát khỏi khống chế của chủ nhân nhằm trở thành phù thủy mới thôi.”
Giang Ly nhíu mày, “Anh có bằng chứng gì không?”
“Có chứ!” Bạch Khai đưa một ngón tay lên, nói, “Đầu tiên, không hiểu tại sao nó lại thức tỉnh trước chủ nhân, đây là chuyện cực kỳ bất thường.”
Lúc đang nói, Bạch Khai lại đưa ngón tay thứ hai lên, “Thứ hai, dựa theo dấu vết linh lực lưu lại tại hiện trường thì nó đang tăng từ cấp C lên B rồi.”
“Nói cách khác, nếu không nhanh chóng ngăn chặn thì một tân phù thủy sẽ ra đời ở Hoa Thành. Anh thực sự tò mò liệu nó tiến cấp thành công thì sẽ trở thành loại ma quỷ gì lắm đó! Đồ tể Bunny girl khát máu chăng?”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Ly liền trở nên căng thẳng, bởi một khi ma quỷ biến đổi thành công thành phù thủy thì phản ứng năng lượng thấp nhất cũng cận cấp A, và không thể lường trước được thiệt hại mà nó gây ra.
Giang Ly đã từng đối đầu với Hoàng hôn **, dù phản ứng năng lượng của nó chỉ là cấp B cận cấp A thôi nhưng cũng đã gây ra thảm cảnh hơn trăm người bỏ mạng.
Thế nên, ngặn chặn việc một phù thủy được sinh ra nghĩa là ít nhất cũng cứu được cả trăm sinh mạng!
Trầm ngâm giây lát, Giang Ly khẽ gật đầu, “Ừm, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đế mắt đến nó.” Dứt lời cô liền tập tễnh quay người đi.
Nhìn theo bóng lưng xa dần của Giang Ly, Bạch Khai trợn tròn mắt, khẽ lầm bầm, “Có lòng tốt muốn nhắc nhở mà một câu cảm ơn cũng không có, thật là lạnh lùng quá đi!”
“Con mình sau này tìm vợ nhất quyết không thể là kiểu người như vậy. Mặt mũi xinh đẹp để làm gì? Ai mà chẳng có chút ưa nhìn chứ? Tính cách mới là quan trọng nhất!”
“Hơ, anh mà có vợ sao?” Giọng nói ma quái của Giang Ly chợt truyền tới từ trong hành lang.
Vẻ mặt Bạch Khai dần đanh lại, nội tâm rung chuyển, rơi vào trầm tư.
Hắn nhận ra rằng, hắn không có con, cũng chẳng có vợ, ngay cả người bạn duy nhất cũng đã chết, quả là một cuộc đời khốn nạn…
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
(司夜会) Ti Dạ Hội = Tổ chức Hội Đêm, không phải theo nghĩa Dạ hội = tiệc đêm. Nhưng đó là cá nhân mình nghĩ thế, nếu có ai hiểu thì có thể cmt giúp mình.