Phố Mẫu Đơn, Hoa Thành.
Hoa Thành, một thành phố khá lâu đời nằm ở phía Tây Nam.
Bên trong thành phố trải đầy những con phố cổ kính với ngói xanh tường trắng, nhưng nổi tiếng hơn tất thảy vẫn là phố Mẫu Đơn.
Trước lối vào phố Mẫu Đơn là một cổng vòm cổ kính, bên trên lợp ngói xanh, cùng với sư tử đá uy nghiêm, nhẵn bóng, lấp lánh ở bốn góc. Bên trên bức hoành phi phủ đầy họa tiết qua mẫu đơn đan xen với mây lửa có đề ba chữ lớn “Phố Mẫu Đơn”.
Giữa phố có một con kênh, chảy từ bắc xuống nam, thuận theo địa thế mà ngoằn ngoèo khúc khuỷu. Hai bên bờ chằng chịt cả trăm con đường đá cuội dẫn vào nơi lối nhỏ tường cao, trông đơn sơ hẻo lánh, cảm giác hệt như chốn sông nước Giang Nam vậy.
Nhưng tất thảy đều chẳng phải phố Mẫu Đơn đích thực, mà là cảnh quan nhân tạo được xây dựng vài năm trước để thu hút du khách mà thôi.
Chỉ có những người lớn tuổi sống từ xưa ở Hoa Thành này mới biết được rằng, con phố trật hẹp, cũ nát chẳng có lấy một chút hấp dẫn bị những tòa nhà cổ kia vây kín mới thực sự chính là phố Mẫu Đơn.
Và phố Mẫu Đơn đích thực cũng chính là tổng bộ Soirée Hoa Thành.
Mười giờ sáng, mặt trời đã nhô cao, lúc này Bạch Khai đang ngậm một cái bánh bao lớn mà nghênh ngang bước ra từ phố Mẫu Đơn, rồi vặn lưng sửa vai sau một đêm làm việc.
Từ xa, một chiếc xe đen tuyền tiến tới rồi dừng trước lối vào, thân xe như muốn chắn hết con phố chật hẹp.
Thấy thế, Bạch Khai liền nhè nửa cái bánh bao trong miệng ra tay mà trợn trắng mắt, rồi phát ra một tiếng cực kỳ khó chịu: “Chậc, sao chổi…”
Người đến là Giang Ly, cùng là người phụ trách ca trực hôm nay.
Từ câu nói thấu tim đứt ruột Giang Ly nói hôm qua mà Bạch Khai nghĩ tới nghĩ tới rồi cho rằng việc mình bị Lục Dĩ Bắc block đều là do Giang Ly.
Mình đối với Tiểu Bắc tốt như vậy, chỉ mong sao có thể thân thiết mà ngủ chung một giường!
Làm sao mà có thể ghét mình thật cơ chứ?
Đúng vậy! Tiểu Bắc không có ghét mình! Đều tại Giang Ly cả, cái con nhỏ đó từ trước đến giờ lời nào nói ra cũng độc địa, hệt như nguyền rủa người ta vậy.
Bạch Khai vừa nghĩ vừa đưa bánh bao lên miệng mà mạnh bạo cắn một cái thì cũng đúng lúc cô hầu gái nhỏ bước xuống xe mở cửa cho Giang Ly.
Giang Ly vừa bước xuống thì liền thấy Bạch Khai đứng ở lối vào hệt như con chó già đang ngậm bánh bao. Mí mắt cô liền cụp xuống, chân mày nhíu lại, hai mắt nheo nheo, để lộ ra vẻ mặt chán ghét cực độ, cứ như thể mới sáng sớm bước ra đường đã dẫm phải phân vậy.
Với loại biểu cảm này, đặc biệt là ở những thiếu nữ thuộc kiểu băng lãnh thì sát thương coi như là vô đối. Sau một hồi đấu mắt, anh Thủy bại trận ôm ngực lui lại nhường đường.
Mình không thua! Chỉ là đàn anh nhường đàn em thôi! Bạch Khai tự an ủi bản thân mà chẳng hiểu sao nước mắt cứ ứa ra?
Lẽ nào…
Đúng rồi, là hành tây! Là do hành tây trong bánh bao!
Giang Ly thu hồi ánh mắt, hoàn toàn phớt lờ Bạch Khai đang đứng ngửa mặt nhìn trời một góc 45 độ, rồi tập tễnh chống gậy tiến về phía nơi trông như một tòa từ đường ở cuối phố.
Đúng lúc ấy, cô bị Bạch Khai gọi lại.
“Phải rồi, hôm qua trong lúc chúng ta đang điều tra ở đường Trường Sinh thì ngoại thành cũng xảy ra một vụ tấn công đó, anh nghĩ em nên xem qua hồ sơ đi!” Bạch Khai nhắc nhở.
Ghét thì vẫn ghét, nhưng công việc là công việc, Bạch Khai cảm thấy vẫn cần phải nhắc ngay cho Giang Ly biết.
“Ừm.” Giang Ly khẽ gật đầu, lạnh lùng đáp lại một tiếng.
…
Tòa từ đường cổ kính thấp thoáng bên dưới vài tán cây bạch quả rắn rỏi, thềm đá xám trắng bên dưới phủ vài sợi rêu, và ở trước cổng chính là trụ đá sơn màu đỏ, treo một tấm bảng kim loại màu đồng, có đề mấy chữ “Cục Quản lý và Nghiên cứu Văn hóa dân tộc Hoa Thành.”
Bước vào từ đường, chỉ thấy vài người đi tới đi lui, bầu không khí rất là yên tĩnh, trang nghiêm. Tiếp tục vào sâu hơn, bên trong căn nhà đối diện với cổng chính, là một hành lang sáng sủa với lối trang trí đơn giản trải dài về phía trước như thể chẳng có điểm kết thúc.
Nếu ai đó nhìn thấy cảnh tượng bên trong tòa nhà, hẳn họ sẽ chẳng tài nào hiểu được sao cái hành lang lớn và dài như thế lại có thể nhét vừa bên trong này.
Hai bên hành lang có những cánh cửa kim loại nặng nề đối diện nhau. Bảy cánh cửa đầu tiên được đánh số từ 1 đến 7, tượng trưng cho bảy đêm trong tuần, cũng chính là ngày trực của những đặc vụ chủ lực.
Những con số kia, có cái là chữ Hán phồn thể, có cái lại là chữ số Ả Rập, cái thì là số Hy Lạp, thậm chí còn có chữ tượng hình, chẳng cái nào giống cái nào. Nó như thể một mối quan hệ không thể tách rời với chủ nhân của căn phòng phía sau cánh cửa ấy.
Tiếp tục tiến sâu vào hành lang tăm tối, ta có thể cảm thấy rằng không gian ngày càng lớn hơn nhưng mắt thường lại chẳng thể nhận biết được gì.
Giang Ly bước vào, tiến thẳng đến chỗ cánh cửa cũ kỹ có khắc một chữ “V” rồi vặn nắm cửa và bước vào bên trong văn phòng của mình.
Đó là một căn phòng khiến ta có cảm giác xưa cũ, với bàn làm việc vuông trải đăng ten và mặt kính bên trên.
Bên trên bày biện đèn bàn chụp thủy tinh màu lục, điện thoại quay số, và vài ấm men với dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ”.
Nếu như không có chiếc máy tính mới tinh trên bàn thì với phong cách bài trí hệt như những năm 70-80 hẳn sẽ khiến cho người mới bước vào phòng không khỏi cảm thấy bối rối như thể vừa xuyên không vậy.
Mặc dù hôm nay là ca trực của Giang Ly, nhưng nói chung thì trước khi trời tối mấy chuyện ma quỷ thường rất hiếm khi xảy ra. Thế nên, Giang Ly còn tận bảy, tám tiếng để làm việc cô muốn làm.
Hiện vẫn còn sớm, Giang Ly kiên nhẫn tưới hoa trên bậu cửa sổ rồi chậm rãi tự pha cho bản thân một tách trà đặc, sau đó mở máy bắt đầu chơi Nàng Chim Sẻ.
Cứ như thế, thiếu nữ kiều diễm băng lãnh ấy một tay cầm tách trà như cán bộ lão thành mà ngồi chơi game mạt chược 2D bằng chiếc máy tính có cấu hình mạnh nhất hiện nay, nhìn kiểu gì cũng thấy chẳng ăn nhập chút nào.
Nửa tiếng sau.
Giang Ly sau khi thắng áp đảo liên tục hai ván thì đóng game, rồi nhấp vào biểu tượng hình lưỡi liềm có dòng chữ “Hệ thống quản lý hồ sơ tổ chức Soirée” ở trên màn hình.
Cô bắt đầu đọc các hồ sơ nói đến sự kiện ma quỷ không thuộc ca trực của mình.
Lách cách…!
[Sự kiện ma quỷ số hiệu 1032
Tên gọi khác của sự kiện ma quỷ: Ngài Thỏ - Năng lượng phản ứng cấp C
Ngày phát sinh vụ án: ngày 5 tháng Năm
Sơ quát vụ án: Xảy ra hàng loạt vụ mất tích ở Hoa Thành, tất cả đều mang 4 điểm chung:
1/ Trước khi mất tích nạn nhân đều ở một mình, dù là nơi làm việc, ký túc xá hay nơi cư trú;
2/ Gần địa điểm mất tích đều phát hiện lông thỏ trắng;
3/ Người mất tích đều nhận được tờ quảng cáo từ một nhân viên phát tờ rơi mặc đồ linh vật thỏ;
Về phần mô tả tờ quảng cáo: Đó là một loại vật liệu giống như giấy làm từ lông của một sinh vật không rõ, và sau khi phân tích vẫn chưa xác định được thành phần. Kích thước là 176mm x 250mm.
Lần đầu tiên được phát hiện tại hiện trường nạn nhân thứ nhất, toàn bộ tờ quảng cáo đen tuyền, bên trên có hoa văn và chữ màu vàng óng.
Hình ảnh - Hình ảnh - Hình ảnh
… …]
Hôm qua Giang Ly không có thời gian xem kỹ tờ quảng cáo, nhưng lúc này đọc được dòng chữ kia cô khẽ nhíu mày mà rằng, “Là bùa chú bằng tiếng Do Thái ư? Sao nó lại biết được thứ này cơ chứ?”
Trong ký ức của Giang Ly thì Hoàng Hôn cũng không biết thứ bùa chú này, vậy nên nguồn gốc bùa chú của Ngài Thỏ không đến từ ả ta.
Nhưng nếu không phải Hoàng Hôn thì cô ta học bùa chú này từ đâu chứ?
“Hừm… Phát động lời nguyền? Xem ra, con thỏ kialà thông qua thứ này để khóa mục tiêu.”
Trải qua một thời gian dài, nhờ vào kinh nghiệm tiếp xúc với ma quỷ, tổ chức Soirée đã đã đưa ra kết luận rằng ánh sáng mặt trời có thể áp chế sức mạnh của ma quỷ.
Điển hình như Ngài Thỏ hiện tại vẫn chưa được xem là một ma quỷ đặc biệt mạnh mẽ, tỷ lệ đi săn thành công của nó rất thấp. Thế nên, thông thường nó sẽ sử dụng lời nguyền trên tờ quảng cáo để khóa mục tiêu rồi hành động trong bóng tối.
“Chậc, sao lúc nào cũng có người nhận được thứ đáng nghi cũng muốn xem thứ thế nhỉ? Rõ ràng nếu xử lý theo cách khác thì nguy hiểm đã giảm đi đáng kể rồi, đúng là một đám không não.”
Giang Ly tiếp tục lăn chuột xem hồ sơ về Ngài Thỏ, không lâu sau đó thì dừng lại trước một tệp âm thanh.
[Số hiệu 103203, đoạn ghi âm cuộc gọi đến cảnh sát của nạn nhân Lâm Khả Hân trước khi chết 01.wav]
“Ồ? Gọi điện báo cảnh sát sao?” Giang Ly trầm ngâm tự nói một câu rồi bấm mở tệp âm thanh.
Lách tách!
“Sột soạt… sột soạt…!” Sau loạt tiếng động ồn ào, một giọng nói run rẩy phát ra từ dàn âm thanh lập thể.
“Alo… Alo? Là cục cảnh sát phải không? Tôi, tôi muốn báo án!”
“Xin chào cô, đây là đồn cảnh sát phố Lâm Giang, xin hỏi cô cần giúp đỡ điều gì?”
“Đồng chí cảnh sát! Tôi cảm thấy có người muốn giết tôi!”
“Thưa cô, xin đừng đùa giỡn, chúng tôi…”
“Tôi không phải đang nói đùa!” Người phụ nữ liền ngắt lời.
Dừng lại đôi chút, điện thoại viên kiên nhẫn hỏi lại, “Vậy ư? Thế… cơ sở nào để cô đưa ra nhận định đó?”
“Lúc đầu, có một người đàn ông cứ đi đi lại lại ở lầu dưới công ty và liên tục nhìn vào nơi làm việc của tôi… Tôi, tôi đã nhìn thấy hắn, tuy không rõ mặt nhưng tôi chắc rằng hắn cũng đã nhìn thấy tôi.”
“Hắn, hắn bám theo tôi đến tận cửa, hắn, hắn đang ở bên ngoài đó! Tôi nghe thấy tiếng bước chân của hắn, cứ mỗi lần vừa đến cửa thì, thì biến mất…”
“Hắn, hắn lại tới rồi… Tôi cho anh nghe này!”
“...” Đầu dây bên kia hoàn toàn tĩnh mịch, chẳng hề có một tiếng động gì.
“Quái lạ… Hình như hắn đi rồi thì phải?”
“Ha ha, cô à, chắc là do công việc của cô bận rộn quá nên tình thần sinh ra mệt mỏi thôi. Tôi đề nghị cô đi tắm nước nóng, uống một cốc sữa rồi ngủ sớm một chút. Xin chúc cho cuộc sống cô luôn tốt lành!”
“Bíp bíp!”
[Số hiệu 103204, đoạn ghi âm cuộc gọi đến cảnh sát của nạn nhân Lâm Khả Hân trước khi chết 02.wav]
Lách cách!
…
“Mấy người nhất định phải cứu tôi… Vừa rồi gọi điện thoại xong, tôi đi tắm ra thì phát, phát hiện hắn lại đến bên ngoài cửa nhà tôi rồi, coi, coi như là tôi cầu xin mấy người! Tôi không muốn chết!”
Từ những tiếng khóc lóc của người phụ nữ, có thể nghe ra cô ấy đang rất sợ hãi, thỉnh thoảng tiếng nức nở khe khẽ ấy còn kéo theo những âm thanh run rẩy khác.
Điện thoại viên nghe vậy liền không khỏi sửng sốt mất mấy giây, giọng nói liền trở nên nghiêm túc, lo lắng, “Thưa cô, xin cô đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ cứu cô, phiền cô cho tôi biết địa chỉ! Tôi sẽ lập tức thông báo để gửi cảnh sát đến hiện trường!”
“Nhà tôi ở số 28, tòa nhà 3, phố Phúc Minh! Tôi, tôi là Lâm Khả Hân!” Người phụ nữ vội vàng trả lời.
“Được rồi, thưa cô, tôi…”
Điện thoại viên còn chưa dứt lời thì người phụ nữ liền khẽ hét lên, gần như phát hoảng, “Khoan đã! Anh định cúp máy sao? Đừng! Đừng cúp máy! Đừng mà! Tôi van anh!”
“Hiểu lầm rồi thưa cô, ngay lúc này tôi sẽ duy trì cuộc gọi với cô, xin cô đừng sợ. Tôi đã báo cho cảnh sát trong đồn rồi, họ sẽ nhanh chóng đến đó thôi.”
“Anh… Tại sao anh lại muốn cúp máy?”
“Thưa cô, tôi không có…”
“Tại sao lại muốn cúp máy!? Tại sao chứ!?” Người phụ nữ không ngừng gào khóc, lời nói cũng không còn mạch lạc nữa. “Làm sao đây? Làm sao bây giờ! Hắn thì ở ngay ngoài cửa, tôi chỉ có thể dùng ghế sô pha chặn lại thôi. Tôi cảm nhận được là hắn đang muốn đi vào! Hắn muốn đi vào đó!”
“Chờ chút? Phòng, phòng ngủ…”
“...”
“Thư cô? Phòng ngủ làm sao vậy?”
“...”
“Thưa cô? Cô làm sao vậy, thưa cô?”
Điện thoại viên lo lắng gọi lớn hai tiếng, nhưng đáp lại chỉ là sự tĩnh mịch từ đầu dây bên kia.
“...”
Ca… ca-ca…
Rồi có âm thanh gì đó khe khẽ như tiếng động vật gặm nhấm đang ăn gì đó truyền đến từ khoảng lặng chết chóc ấy, và đoạn ghi âm dừng lại.
…
“Hầy!”
Đóng tệp âm thanh lại, Giang Ly nhíu nhíu mày mà rơi vào trầm tư.
Bùa chú không rõ nguồn gốc lại thêm khả năng đột kích và xuyên tường, đó chẳng phải là những thứ mà Ngài Thỏ trước đây có thể làm được. Xem ra Bạch Khai nói đúng, nó đang tiến cấp!
Nghĩ tới đó, cô định cúi xuống xem tiếp thì cánh cửa văn phòng bỗng mở ra. Người đến là cô hầu gái nhỏ, trên tay mang theo một xấp tài liệu và mấy bức ảnh.
“Tiểu thư, có manh mối mới. Sáng nay ở một khu ký túc xá gần làng đại học có người phát hiện hai cái xác còn lưu lại linh lực rất lớn, nghi là dị vật của Ngài Thỏ. Đây là dữ liệu phân tích tại chỗ, còn đây là ảnh chụp tại hiện trường.”
Có tồn tại nào đó trong khu ký túc xá có thể tiêu diệt được dị vật của Ngài Thỏ và phá hỏng chuyện có nó sao?
Nhưng là người hay là ma quỷ? Hành động như vậy chẳng khác nào là đang bảo vệ lãnh thổ mà tuyên chiến với Ngài Thỏ!
Thực lực của tồn tại chưa xác định này cũng không tồi, coi bộ khá là tự tin vào bản thân.
Sau khi Giang Ly cầm tài liệu lên xem sơ qua một lượt thì chuyển sự chú ý đến mấy tấm ảnh, một thoáng sau cô bỗng nhíu mày khi khóa chặt mắt vào một thiếu niên.
Áo khoác đen, kính râm, đeo khẩu trang, hành vi lén lút…
“Người này…” Giang Ly chỉ vào tấm ảnh thiếu niên nói. “Bản chất loài người vốn thích tham gia vào những chuyện náo nhiệt. Ấy vậy mà gặp một đám người tụ tập ở đó, hắn ta lại chỉ cố gắng che đậy vẻ ngoài, chưa kể đến việc vẻ mặt và ánh mắt cũng quá bình tĩnh và lạnh lùng. Ta nghĩ người này có vấn đề.”
“Thật sao? Vậy tiểu thư, bây giờ em…”
Giang Ly dùng đầu ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên tấm ảnh, chỉ vào người thiếu niên rồi lạnh lùng nói, “Tên này, bắt về đây.”
“Vâng, thưa tiểu thư, em hiểu rồi, em đi ngay đây!”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage