Trở Thành Phù Thủy Giữa Thế Giới Ngập Tràn Ma Quỷ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

31 200

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

9 77

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

323 15694

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

282 7374

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

17 138

Tập 01: Một Lần Nữa Gặp Đại Họa Mà Không Chết. - Chương 1: Bệnh Nhân.

“Họ và tên?”

“Lục Dĩ Bắc.”

“Nhiêu tuổi?”

“Ừm… Đều mười tám cả.”

Đều mười tám cả là sao chứ? Vị bác sĩ đang cúi mặt ghi bệnh án nghe vậy liền ngẩn người ra, rồi ngẩng đầu lên nhìn thanh niên đối diện với ánh mắt kỳ dị, nhưng đành kìm lại nghi vấn trong lòng mà hỏi, “Cậu có thể cho tôi biết tình hình trước đó được không?”

“Được,” Lục Dĩ Bắc khẽ gật đầu, “Thực sự thì tôi nghĩ mắt mình đúng là có vấn đề, lúc nào cũng thấy mấy thứ kỳ quái.”

“Thứ kỳ quái? Vậy mắt cậu có đau không?”

“Đau thì không đau…”

“Vậy có triệu chứng ngứa, sợ sáng hay chảy nước mắt không?”

Trong khi hỏi han cẩn thận, bác sĩ vừa xem hồ sơ bệnh án mà Lục Dĩ Bắc mang đến, rồi thoáng cau mày khi nhìn đến lịch sử bệnh.

“Theo hồ sơ bệnh án thì cậu từng bị hỏng mắt do tai nạn giao thông nên phải phẫu thuật ghép giác mạc nhỉ? Thế này thì cần xem xét khả năng có di chứng sau phẫu thuật ghép giác mạc. Cậu đã đi kiểm tra chưa?”

“Đã kiểm tra rồi. Đây là phiếu xét nghiệm và kết quả chẩn đoán.” Lục Dĩ Bắc lấy phiếu xét nghiệm và sổ khám bệnh ra, rồi đưa cho bác sĩ bằng cả hai tay.

Bác sĩ tỉ mỉ xem xét phiếu xét nghiệm và kết quả chẩn đoán rồi nhíu mày.

Theo đánh giá từ phiếu xét nghiệm và kết quả chẩn đoán thì mắt cậu ta không hề có bệnh tật gì và còn đang hồi phục rất tốt, thậm chí so với những ca phẫu thuật ghép giác mạc trước đó thì đây được xem là trường hợp hồi phục tốt nhất rồi.

“Kỳ lạ, kết quả cho thấy mọi thứ đều bình thường mà! Cậu có thể nói chi tiết hơn về những thứ kỳ quái cậu nhìn thấy không?”

“Không nói không được sao?” Lục Dĩ Bắc cứ đảo mắt khi nói, yết hầu không yên, trông hơi căng thẳng.

Bác sĩ liền mỉm cười trấn an, “Anh bạn trẻ, đừng sợ, tôi không có ý gì đâu. Đây là quy trình khám bệnh căn bản để hiểu rõ bệnh tình của cậu thôi.”

Ngược lại thì tôi đã không còn sợ nữa rồi, tôi lo ông mới là người phải sợ đó. Lục Dĩ Bắc khẽ thở dài, “Được rồi, là do bác sĩ bảo tôi nói đó nhé!”

“Tuy gọi là mấy thứ kỳ quái, nhưng thực ra thì thi thoảng lại thoáng thấy mấy bóng đen lờ mờ xuất hiện trước mặt thôi.”

“Đúng rồi, đôi khi còn nghe được mấy âm thanh kỳ dị nữa…”

“Bóng và âm thanh ra sao?” Bác sĩ cắt lời.

“Hửm… Mấy cái bóng thì lờ mờ chẳng rõ lắm, ban ngày ít khi thấy, nhưng buổi đêm lại thường xuyên hơn. Nếu buộc phải nói thì, nó kiểu như bác sĩ chợt liếc thấy đằng sau hay bên cạnh có người ấy, nhưng khi quay đầu lại thì chỉ có bóng đen hiện ra rồi chẳng thấy đâu nữa. Còn về âm thanh thì…”

“Đợi đã!”

Bác sĩ càng nghe càng cảm thấy bất thường, nhịn không được đành ngắt lời Lục Dĩ Bắc lần nữa, “Đợi đã, sao mấy lời này của cậu, nghe cứ như là… gặp quỷ vậy?”

Lục Dĩ Bắc thoáng cau mày, nghiêm giọng nói, “Bác sĩ, đây là bệnh viện. Tôi đến đây khám bệnh với thái độ tin tưởng vào y học hiện đại. Đừng có nói mấy chuyện mê tín lạc hậu ấy, tôi rất sợ đó!

Bác sĩ có chút ngượng ngùng, “Xin thứ lỗi, là do tôi lỡ miệng.”

Cũng tại mấy năm gần đây chuyện ma quỷ lưu truyền quá nhiều nên mọi người cứ hay lảm nhảm về chúng. Vậy nên khi nghe cậu trai thuật lại vậy, bác sĩ đã vô tình liên tưởng đến những tìn đồn ma quỷ đó.

Nghĩ đến đây, bác sĩ nở một nụ cười tự giễu, “Thôi tiếp tục nào. Việc nhìn thấy hình ảnh gì đó thường là do di chứng cấy ghép giác mạc, nhưng dựa theo phiếu xét nghiệm và kết quả chẩn đoán thì khả năng mắc bệnh của cậu khá thấp, có lẽ là do tâm lý và yếu tố khác ảnh hưởng đến.”

Cái gọi là yếu tố khác ở đây chính là hiện tượng dư ảnh còn đọng lại trong thần kinh thị giác. Trong một số điều kiện nhất định, người nhận giác mạc sẽ nhìn thấy những hình ảnh mà người cho đã nhìn thấy, nhưng hiện tượng này sẽ dần biến mất theo thời gian.

Bác sĩ xem xét đây có thể là nguyên nhân khiến Lục Dĩ Bắc nhìn thấy mấy cái bóng kỳ quái, nhưng lại không nói rõ, bởi dù sao thì căn cứ khoa học cho nhận định này vẫn chưa chắc chắn.

“Xem xét chuyện này sau vậy…” bác sĩ trầm ngân giây lát rồi hỏi, “Mấy cái bóng cậu nhìn thấy đều mờ nhỉ? Có lúc nào thấy rõ hơn không?”

Nếu có thể nhìn rõ thì khả năng mắc phải hai trường hợp bệnh lý kia khá cao.

“Nhìn rõ thì cũng có, nhưng nhất thiết phải nói sao?” Lục Dĩ Bắc do dự. Nếu nói rồi không biết ông ấy có đuổi mình ra khỏi bệnh viện giống như tay bác sĩ lần trước không nhỉ?

Bác sĩ đưa tay ra hiệu mời Lục Dĩ Bắc, “Cứ thoải mái đi!”

“Ừ ừm, vậy tôi nói đấy nhé!”

Lục Dĩ Bắc hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi nói, “Đã ba lần tôi nhìn thấy khá rõ ràng. Lần đầu tiên là khi tôi đi ăn xiên que vào một đêm đói bụng. Ở một ngã tư đường, tôi nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy hoa màu be, theo sau là con chó corgi lông vàng trắng to bằng một con ô tô gia đình, nhưng chớp mắt cái cô ấy đã cưỡi chó bay lên trời rồi…”

“Ha ha!” Bác sĩ cảm thấy buồn cười trước lời bình của Lục Dĩ Bắc, tâm trạng lo lắng trước đó của ông cũng vơi đi phần nào, “Anh bạn trẻ, cậu từng nghe qua tin đồn về thiếu nữ ma pháp ở thành phố chúng ta rồi đúng không? Nhưng đó chỉ là tin đồn thôi mà?”

“Dĩ nhiên là tôi đã từng nghe về nó, nhưng tôi không tin đó là thật. Bộ nó có liên quan đến vấn đề mắt của tôi sao?”

“Đương nhiên là có.” Bác sĩ cười nói, “Những gì cậu thường xuyên nghĩ đến có thể ảnh hưởng đến nhận thức của bản thân về hình ảnh kép xuất hiện trước mắt.”

Lục Dĩ Bắc: “…” Ý ông là mấy thứ tôi nhìn thấy đều là do mơ tưởng hão huyển đấy hả?

Tiên sư, tôi không có bị bệnh thần kinh nhé!

“Chẳng phải nói là nhìn thấy ba lần sao? Hai lần còn lại thì thế nào?”

“Lần kế là vào lúc trời mưa cách đây năm hôm, tôi tình cờ gặp một chị lớp trên trong phòng thay đồ nam ở trường. Vừa nhìn thấy tôi thì chị ấy liền xoay người chạy…”

“Bắt gặp chị gái lớp trên trong phòng thay đồ nam…” Bác sĩ nhíu mày, “Chắc là đi nhầm thôi. Cậu nghĩ xem, một nữ sinh không cẩn thận nên vào nhầm phòng thay đồ rồi tình cờ lại gặp phải cậu thì người ta ngại là đúng rồi! Bỏ chạy thì có vấn đề gì à??”

Không xem đó là phản ứng bình thường sao?

Coi bộ, thằng nhóc này do căng thẳng quá nên nhận thức bị sai lệch rồi. Chứ lấy đâu ra nhiều hình ảnh kỳ quặc đến thế cơ chứ?

Àiiiii, uống miếng trà cho thoải mái tinh thần chút vậy.

“Dĩ nhiên là có vấn đề!” Giọng nói của Lục Dĩ Bắc có chút nghiêm trọng, cậu còn dùng cả hai tay để mô tả nữa. “Cái đầu to như thế này rơi xuống đất, người ta chạy đi nhặt thì là bình thường sao!?”

“???”

Bác sĩ nghĩ đến cảnh tượng mà Lục Dĩ Bắc đang mô tả, sau lưng bỗng lạnh buốt, bàn tay vừa nâng tách trà lên chợt run, làm nước trà tràn ra thấm ướt cả quần áo.

“Thế cậu…”

“Dĩ nhiên là báo cảnh sát rồi! Trong tình cảnh đó mà còn phải nghĩ nữa sao? Người bình thường nào cũng sẽ báo cảnh sát mà?”

Bác sĩ: “…” Người bình thường thì hoảng sợ bỏ chạy chứ?

“Vậy sau đó thì sao?”

“Hầy, thôi đừng nhắc đến.” Lục Dĩ Bắc thở dài, “Sau đó cảnh sát đến, tôi dẫn họ đến chỗ chị kia bỏ chạy, nhưng ở chỗ đáng lẽ là đầu của chị ta thì chỉ có một cái kẹp tóc. Là một cái kẹp tóc màu hồng chấm tròn trắng rất dễ thương.”

Khóe miệng bác sĩ giật giật: “…” Có cần phải xem xét từng li từng tí như thế không trời?

“Có lẽ là cậu nhìn nhầm chăng?”

“Tôi cũng nghĩ là có khả năng như thế, nhưng cảnh sát lại không như vậy, họ nghĩ tôi có gì đó bất ổn và đề nghị tôi đến bệnh viện.”

Bác sĩ: “…” Thực sự mà nói thì nhóc đúng là hơi bất thường đó.

“Và lần cuối cùng là mới khi nãy, chuyện này còn kinh dị hơn nữa cơ! Giờ nghĩ lại tôi vẫn còn cảm thấy sợ. Lúc bước vào bệnh viện, tôi thấy một người đang lẩm bẩm gì đó, nghe loáng thoáng thì có vẻ là phát hiện ra ung thư phổi thì phải. Sau đó tôi đứng ngẩn người ra khi thấy một khối u khổng lồ, đen xì và không ngừng tỏa khói, mọc ra từ cơ thể anh ta. À phải rồi, anh ta đang…”

Bớt khùng đi trời!

Nghe Lục Dĩ Bắc kể chuyện có ma quỷ trong bệnh viện mà bác sĩ đứng ngồi không yên.

“Khụ khụ, đừng nói gì thêm nữa! Đây là bệnh viện nhé, anh bạn trẻ. Nghiêm túc đi, đừng đùa giỡn dọa người ta nữa!”

Bị rối loạn tâm thần hả trời!? Bệnh nhân này đáng sợ quá!

Chẳng lẽ trên đời này lại…

Không không không! Làm sao mà có chuyện như thế được!

Bác sĩ lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ đang phát sinh trong lòng.

Mình là một đảng viên học cao hiểu rộng mà, không thể để tâm trí bị ảnh hưởng bởi những lời lẽ dị đoan của kẻ thù giai cấp được!

“Bác sĩ thấy tôi có giống như đang đùa không?”

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Bắc, vẻ mặt thật sự rất nghiêm túc, hoàn toàn không có lấy nửa phần đùa giỡn.

“Khụ khụ, vậy là cậu luôn nhìn thấy… mấy thứ đó, mà không sợ sao?”

Lục Dĩ Bắc đáp mà mặt lạnh như tờ: “Sợ chứ! Sao không sợ được! Sợ muốn chết luôn đó!”

Lúc mới bắt đầu nhìn thấy những bóng đen kỳ quái đó, Lục Dĩ Bắc quả thực rất sợ. Đã có lúc cậu tưởng chừng như phát điên rồi, nhưng không ngờ thần kinh cậu lại mạnh mẽ, vững chắc ngoài sức tưởng tượng khi mà đến tận giờ vẫn chưa có triệu chứng gì của bệnh tâm thần.

Cùng lắm thì thi thoảng cậu lại bắt gặp mấy cái bóng quái dị chợt hiện ra giữa phố, tối đến nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ ở lầu trên, rồi nửa đêm lại có tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh và lúc ngủ thì có tiếng ai đó thở dài, kiểu vậy thôi…

Có gì to tát đâu nào, chịu đựng một chút là được thôi!

Nếu không thì làm gì được đây? Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn thôi.

Kể cả có sợ, thì vẫn phải sống tiếp.

Lúc đang nói, Lục Dĩ Bắc bỗng xắn tay áo lên, để lộ cánh tay ra. “Bác sĩ nhìn xem, nổi hết cả ốc ác rồi này.”

“Phải không đó, vẻ mặt như thế thì sợ gì?”

“Hầy, đây cũng là do bệnh thôi,” Lục Dĩ Bắc thở dài. “Bác sĩ xem qua hồ sơ bệnh án rồi chắc cũng biết mắt của tôi bị hỏng là do tai nạn giao thông nhỉ. Bác sĩ lật lại hai trang là có thể thấy còn một vấn đề khác nữa.”

Bác sĩ cầm hồ sơ bệnh án lên lần nữa, lật lại hai trang. Khi nhìn thấy một chứng bệnh khác của cậu trai, ông không khỏi sửng sốt.

Cơ mặt không phản ứng do bị đứt dây chằng hàm dưới ư?

Đây là liệt mặt rồi còn gì?

Chả trách sao từ lúc vào đây đến giờ vẻ mặt cậu ấy chẳng có biểu cảm gì.

“Bác sĩ, liệt mặt không chữa được thì kệ đi, dù sao thì cũng không ảnh hưởng lắm. Bác sĩ biết mắt tôi nhìn thấy mấy thứ kỳ quái rồi, vậy có chữa được không?”

Trị không hết, cứu không nổi, mời về giùm!

Suốt bao năm hành nghề, ông chưa bao giờ gặp phải trường hợp nào khó khăn đến thế, khiến bác sĩ rất chi là muốn chửi nhau với tên bệnh nhân bỏ mẹ này. Thế nhưng, đạo đức nghề nghiệp không cho phép ông làm thế.

“Ha ha!” Bác sĩ vẫn mỉm cười như trước. “Anh bạn trẻ, không cần phải lo lắng, tôi đã nắm được sơ bộ tình trạng của cậu rồi. Vì không có triệu chứng bệnh lý nên cậu cần xem xét vấn đề tâm lý, để tôi viết đơn cho cậu lên lầu trên xem thử nhé?”

Thông thạo quăng lựu đạn cho khoa khác cũng là một kỹ năng thiết yếu đối với một bác sĩ chuyện nghiệp.

“Bác sĩ nói đến khoa tâm thần à?”

“Ừm, đúng là khoa tâm thần thật…” nụ cười của bác sĩ thoáng đanh lại. “Cơ mà, anh bạn trẻ không cần phải lo lắng đâu. Bệnh tâm thần chẳng phải là nan y nên chỉ cần phương pháp điều trị thích hợp là được…”

“Không cần đâu.” Lục Dĩ Bắc lắc đầu. “Tôi mới từ bên đó trốn qua đây mà.”

Bác sĩ: “???”

Chuyện này…

Trốn qua đây là sao cơ chứ?

Ngồi nói chuyện lâu như thế, mình cũng tin mấy lời ma quỷ đó, nhưng hóa ra cái thằng bỏ mẹ này là bệnh nhân tâm thần à!?

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại