Lý do bề ngoài cho việc Alon đến lãnh thổ Estrovan là để xây dựng các mối quan hệ. Tuy nhiên, động cơ thực sự khiến cậu phải chịu đựng một cuộc hành trình kéo dài hơn một tuần để đến đây lại là một mê cung bí mật nằm sâu ở phía nam Estrovan.
“Đây có phải là nơi ngài nói mình có việc phải làm không?”
“Phải.”
“Chúng ta đã mất hai tuần để tìm ra nơi này, nhưng... hình như chẳng có gì ở đây cả?”
Khi Evan chậm rãi liếc mắt qua khu rừng vắng vẻ, anh lên tiếng. Alon cũng nhìn quanh.
Quả thật, những gì xung quanh chỉ là một con đường bằng đất và khu rừng dường như đã bị bỏ hoang từ lâu; không có đặc điểm nào nổi bật.
‘Đó là lý do tại sao mình phải trải qua vô số rắc rối trong suốt hai tuần qua.’
Dù khuôn mặt Alon vẫn không biểu cảm, nhưng trong lòng cậu đã thở phào nhẹ nhõm. Sau buổi dạ hội, Alon đã dành gần hai mươi ngày ở Estrovan, đầu tư thời gian vào việc tìm kiếm mê cung này.
‘Mình đã quá xem nhẹ nó chỉ vì nó cực dễ tìm trong game.’
Nghĩ vậy, Alon hướng ánh nhìn đến một hẻm núi nhỏ có thể nhìn thấy từ bên ngoài khu rừng. Đó chính manh mối duy nhất sẽ giúp cậu tìm ra mê cung.
“Lần này ngài chắc chắn chứ?”
Đã lãng phí hơn hai tuần, Evan liên tục cằn nhằn khi theo sau Alon.
Cảm nhận được bước chân của Evan phía sau mình, Alon nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ.
‘Tên của mê cung là "Mê Cung Thì Thầm". Nó là một mê cung có thể tiếp cận được vào khoảng giữa trò chơi, và phần thưởng cho việc vượt qua nó là vật phẩm gọi là "Sự Ràng Buộc".
‘Một khi mình có được nó, kế hoạch của mình cũng sẽ hoàn tất.’
Nhớ lại các đặc điểm của mê cung mà cậu đã ghé thăm hàng trăm lần trong Psychedelia, Alon bước đi mà không chút do dự. Chẳng bao lâu, cậu đã đến một hẻm núi nhỏ nằm ngoài khu rừng.
“... Nơi này trông thật kỳ lạ cho dù nhìn thế nào đi nữa.”
Evan lên tiếng ngay khi họ đến hẻm núi.
Đúng như Evan nói, hẻm núi tuy nhỏ, nhưng lại mang một cảm giác rùng rợn đến lạnh sống lưng.
Dù cho mặt trời đã mọc ở tuốt trên cao, bên trong hẻm núi vẫn tối một cách kỳ quái, như thể chính nó đang đẩy lùi ánh sáng mặt trời.
Điều này đã kích hoạt cảm giác báo động và thận trọng bên trong Evan.
“Vào thôi.”
“Thiếu gia!?”
Nhưng thay vào đó, hiện tượng này lại khiến Alon vui mừng khôn xiết. Bởi nó hoàn toàn trùng khớp với hiện tượng bên trong của Mê Cung Thì Thầm cậu đang tìm kiếm.
Điều này có nghĩa là Elon đã đến đúng nơi, vì vậy cậu bước vào hẻm núi tối tăm mà không chút do dự. Evan nhìn Alon với vẻ mặt hoang mang nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo cậu vào bên trong.
Bước vào hẻm núi, cảm giác như sự hiện diện của mặt trời vừa rồi chỉ là ảo giác; bên trong bị bao phủ bởi màn đêm dày đặc.
Trong bóng tối, nhiều tảng đá khác nhau, được chạm khắc bằng những đường hoa văn nằm rải rác xung quanh.
Đi qua chúng, Alon sớm phát hiện ra một lối vào chìm trong bóng tối đen kịt.
Alon đứng trân trối nhìn cánh cửa, thứ không nghi ngờ gì là được xây dựng bởi con người, phủ đầy các hoa văn khác nhau.
“Làm sao ngài biết nơi này tồn tại?”
“Bởi vì ta đã từng tới đây rất thường xuyên.”
“Ngài vừa nói gì?”
Nhận ra mình đã lỡ lời, Alon nhanh chóng sửa lại.
“Đùa thôi.”
“Với khuôn mặt đó, nó chẳng giống một trò đùa chút nào... Vậy làm sao ngài biết về nó?”
“Ta có cách của ta.”
“Và cách gì đó của ngài đã tốn tận hai tuần…”
“...Ta cũng không ngờ nó sẽ lâu đến vậy.”
Khi Alon thoáng nhớ lại việc chơi Psychedelia, Evan hỏi một câu hỏi khác.
“Vậy, ai đã tạo ra nơi kỳ quái này?”
“Nó được tạo ra bởi một người tên là Palaon.”
Mê Cung Thì Thầm. Alon nhớ lại rằng trong một số cộng đồng trực tuyến, nó còn được gọi là Tên Lửa Nước của Palaon.
“Palaon, là ai cơ?”
“Vào thôi.”
Không trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào của Evan, Alon bước về phía lối vào mê cung, và Evan, trông lo lắng và thận trọng, đi theo cậu.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã hoàn toàn bước vào màn đêm trong cánh cổng.
***
Kétttttt~!!!!
Rắc! Răng rắc! Rộp!
Một con Hell Gargoyle, thứ lẽ ra chỉ có thể bị đánh bại vào khoảng giữa cốt truyện của Psychedelia, đang bị nghiền nát từ từ như thể bị mắc kẹt trong một máy ép đá khổng lồ đã rơi xuống từ trần nhà.
Evan nhìn cảnh tượng với khuôn mặt tái nhợt.
“Ôi…”
Chứng kiến một con quái vật mà có lẽ anh sẽ không bao giờ có thể tự mình đánh bại, chết một cách vô ích và ghê rợn như thế, đủ để vẻ ngoài điềm tỉnh của anh, thứ đã được rèn giũa qua nhiều năm làm lính đánh thuê, bị phá vỡ hoàn toàn..
Tuy nhiên, điều khiến tim Evan đập mạnh hơn chính tảng đá khổng lồ hiện đã nghiền nát con Hell Gargoyle cũng treo lơ lửng ngay trên đầu họ.
‘Làm sao thiếu gia có thể bình tĩnh như vậy trong tình huống này…!?’
Evan nhìn Alon.
Bất chấp việc nếu không giải được câu đố trong mê cung này sẽ dẫn đến một cái chết thảm khóc như con Gargoyle, khuôn mặt Alon vẫn vô cảm.
Cậu dường như đang chờ cánh cửa mở ra, hoàn toàn không hề nao núng trước tình hình.
Thấy Alon như thế này chỉ càng làm tăng thêm sự hiếu kỳ của Evan về cậu.
Thông thường, dù một pháp sư bí ẩn có khó đoán đến đâu, bốn năm ở bên nhau cũng sẽ tiết lộ ít nhất một chút về bản chất thật của họ.
Hơn nữa, Evan đã giúp Alon rất nhiều việc trong suốt bốn năm qua.
Giải cứu trẻ mồ côi.
Trả nợ cho một ông lão.
Tự mình triệt hạ một tổ chức ngầm.
Nếu không, anh sẽ gửi những tin nhắn không rõ ý nghĩa cho người quen. Anh đã đối phó với đủ loại nhiệm vụ kỳ quái của Alon.
Tuy nhiên, dù đã xử lý tất cả những nhiệm vụ này, Evan vẫn không hiểu được Alon.
Điều này là do Alon không bao giờ nói ra ý định thực sự của cậu. Mối liên hệ duy nhất mà anh nhận thấy chính là Alon dường như có một sự quan tâm đặc biệt đối với một số đứa trẻ cậu đã cứu và gửi chúng đến các trại trẻ mồ côi.
Trừ điều đó ra, Evan không biết bất cứ điều gì về Alon. Ví dụ, làm sao ngài ấy biết về một nơi như vậy mặc dù chưa bao giờ rời khỏi dinh thự Palatio?
Hay làm sao ngài ấy hiểu được cơ chế của mê cung kỳ lạ này và có thể tự tin trả lời các câu hỏi của nó.
Tuy nhiên, bất chấp những nghi ngờ mà anh ấp ủ, Evan vẫn đặc niềm tin vào Alon. Đủ tin tưởng để anh đi theo cậu vào nơi đáng ngờ này, một phần là do tất cả các nhiệm vụ mà Alon đã giao phó cuối cùng đều dẫn đến kết quả tốt.
‘Chính xác thì ngài ấy đang chuẩn bị điều gì?’
Nhưng ngay cả với sự tin tưởng này, sự tò mò của anh vẫn không hề phai nhạt. Evan nhìn Alon với đôi mắt pha lẫn sự ngưỡng mộ và hiếu kỳ khi cậu kiểm tra xung quanh với vẻ mặt hờ hững.
‘...Mình nghĩ mình sắp ốm nữa rồi.’
Thực tế, Alon đang cố gắng quay mặt đi để tránh nhìn con gargoyle bị nghiền nát một cách kinh khủng.
‘Mình biết nó ghê rợn, nhưng không ngờ lại đến mức này...’
Kétttttt~!
Alon thở phào nhẹ nhỏm khi chứng kiến cánh cửa tiếp theo đã mở ra ngay sau khi việc hành quyết con gargoyle kết thúc.
Mặc dù cậu không có khả năng chiến đấu, lý do cậu tự tin bước vào mê cùng này, thứ chỉ có thể tiếp cận được vào khoảng giữa game, là vì cậu biết quá rõ về nó.
‘Nhờ vậy, mình đã vượt qua một cách dễ dàng.’
Mê cung này bao gồm tám căn phòng, mỗi phòng yêu cầu cậu phải giải một câu đố trước khi tiến tới phòng tiếp theo.
Hay nói cách khác, nếu biết tất cả các câu đố trong mê cung này, thì cậu sẽ không cần phải chiến đấu với bất kỳ kẻ thù nào, và Alon nhớ chính xác mọi câu đố.
Không, từ góc độ của một người chơi Psychedelia, các câu đố trong mê cung này là không thể quên.
Đây là một trong số ít mê cung mà người chơi có thể vào lại nhiều lần, khiến nó trở nên lý tưởng cho việc cày cấp.
Đương nhiên, Alon, người đã luôn sử dụng nơi này để cày cấp vào giữa game qua vô số lần chơi, đã ghi nhớ tất cả các câu đố và đi đến cuối mê cung một cách dễ dàng.
Kéo theo Evan đang kiệt quệ dù không có trận chiến nào, Alon bước vào căn phòng cuối cùng của mê cung, nơi cậu thấy một chiếc nhẫn nằm trên một cái bàn cũ kỹ ở trung tâm.
Đó là một chiếc nhẫn trông vô cùng bình thường, thậm chí tầm thường. Đến mức một số người có thể công khai bày tỏ sự thất vọng, không cảm nhận được tí sức mạnh nào từ nó.
Tuy nhiên, Alon lại mỉm cười.
Bởi cậu bết chiếc nhẫn này là gì.
Cậu cũng không bận tâm về việc chiếc nhẫn thiếu vẻ ngoài hào nhoáng.
“...Hả? Thiếu gia, chiếc nhẫn ngài vừa cầm...”
Ngay từ đầu, vật phẩm này không hoạt động như một vật phẩm tạo tác; nó giống như một loại thần dược sẽ được hấp thụ vào cơ thể người dùng ngay khi được sử dụng.
“Giờ ta đã có được thứ cần có, về thôi.”
Khi chiếc nhẫn biến mất khỏi tay Alon, Evan đứng thẫn thờ một lúc lâu nhưng cũng nhanh chóng lẽo đẽo theo sau.
Và, ngay khi họ đến lối ra, mê cung hoàn toàn mất đi vẻ huyền bí ban đầu, như thể mọi thứ đã kết thúc.
Alon và Evan, những người đã thoát ra bình an vô sự, thấy mình phải đối mặt với tình huống khác.
“... Ngài cũng dự đoán được điều này sao?”
Ngay khi họ rời khỏi mê cung, những con golem ào ạt xuất hiện, tay vác theo vũ khí to tổ bố. Chúng không hề có ở đây trước đó.
“Đừng nói là… những con golem này là những tảng đá có hoa văn kỳ lạ mà chúng ta đã thấy lúc trước đó nha.”
Evan vội vàng rút kiếm của mình ra.
“Ta sẽ lo chuyện này.”
“Hả?”
Evan đáp lại với vẻ mặt khó hiểu trước lời nói của Alon.
Trước khi anh kịp hỏi bất cứ điều gì…
“Sự Ràng Buộc sẽ được kích hoạt.”
Lời tuyên bố vang lên từ môi Alon.
***
Ngồi trong cỗ xe ngựa quay trở về dinh thự Công tước Altia, Roria thở dài, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng khi cô nhìn về phía dinh thự ở đằng xa. Cô nở một nụ cười tự giễu.
‘Mình đúng là ngây thơ.’
Roria nghĩ về người đàn ông mà cô đã gặp tại buổi dạ hội. Alon, con trai thứ ba của gia tộc Palatio.
Nhưng đó chỉ là danh tính công khai của cậu. Theo tin đồn lan truyền trong giới quý tộc, cậu đã giết hai người anh trai của mình, những nhân vật cộm cán trong thế giới ngầm, và thậm chí đã quét sạch Avalon, tổ chức gần như thống trị khu vực phía đông chỉ sau một đêm.
Cậu là kẻ chủ mưu thực sự của gia tộc Palatio, người đã ẩn mình bấy lâu nay và chờ đợi thời điểm thích hợp để lộ nanh vuốt.
‘Không, đó không chỉ là tin đồn.’
Sau khi gặp Alon, Roria đã biết rằng những tin đồn đó là sự thật.
Sự kiềm chế cảm xúc cậu đã thể hiện tại buổi dạ hội không thể nào đến từ một người bình thường.
‘Giống như cha...’
Roria nghĩ về cha mình.
Công tước Altia, được biết đến là “Quý tộc trong giới quý tộc” vì ông có thể thao túng cả phe hoàng gia và phe quý tộc trong vương quốc theo ý muốn, và là người khiến cho bất kì ai cũng phải kính nể mỗi khi nhắc tên.
Cha cô, người không bao giờ tiết lộ cảm xúc một cách bất cẩn và luôn giữ đầu lạnh trong mọi tình huống.
Sự lãnh đạm và thơ ở trong ánh mắt của Alon, người cô đã thấy năm ngày trước giống hệt như cha cô.
Đó là lý do tại sao Roria đã bám víu vào Alon, nhận ra cậu là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình, và cô đã thất bại.
Thành thật mà nói, cô không hề ngạc nhiên về kết quả.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy đôi mắt của Alon, Roria đã nhận ra rằng cậu không phải là người sẽ bị lay chuyển bởi sự thông cảm hay thương hại nhỏ nhen.
Tuy nhiên, cô vẫn cố cầu xin sự thông cảm và thương hại.
Bởi vì cô không còn gì khác cả.
Những gì cô có chỉ là một vỏ bọc quyền lực được duy trì bởi lòng thương xót và tình cảm của Công tước.
Dù cô có cố gắng đến đâu, mọi nỗ lực của cô đều sẽ bị đè bẹp bởi những người xung quanh.
Nói cách khác, cô bất lực, và do đó, không thể nắm bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình.
Hay đúng hơn, cô là người duy nhất nghĩ đó là một cọng rơm cứu mạng.
Sẽ không có ai sẵn lòng tham gia vào một giao dịch mà rủi ro thì rõ ràng mà lợi ích thì chẳng có.
‘Ha.’
Thực ra cô biết rõ điều đó.
Ngay cả khi chỉ là một lớp vỏ bọc quyền lực, cô đã phải trải qua vô số tình huống, chiến đấu chống lại chính những người thân trong gia đình để bảo vệ mình.
Vì vậy, mặc dù cô chưa đến tuổi trưởng thành, cô đã quá sành sỏi về quy luật vận hành của thế giới. Cô hiểu rõ rằng mọi mối quan hệ và câu chuyện đều đi kèm với được và mất.
‘Những điều tốt đẹp sẽ đến với cô.’
Khi Roria nhìn ra cửa sổ tại khung cảnh của dinh thự, cô nhớ lại những lời dường như vô nghĩa mà Alon đã nói vào lúc cuối.
Cho đến khoảng 30 phút sau, khi cô trở về biệt thự...
“... Cô nói gì cơ?”
“Tiểu thư Faylin và thiếu gia Kigg... đã qua đời!”
Cô nghe được từ một người hầu rằng hai người anh chị em đã hành hạ cô bấy lâu nay đã tự kết liễu cuộc đời mình.
Nghe tin này, Roria, trông bối rối, đi về phòng, cảm thấy hoang mang tột độ trước cái chết của họ.
Các thành viên gia đình đáng ghê tởm của cô có nhiều khả năng sẽ đâm sau lưng nhau hơn là tự tử.
Nói cách khác, việc hai người đó tự tử ngay từ đầu đã là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
‘Chuyện này thật vô lý.’
Chắc chắn rằng có một âm mưu nào đó đang diễn ra, Roria chợt nhớ lại lời nói của người đàn ông đó, con trai thứ ba của gia tộc Palatio.
Không.
‘Những điều tốt đẹp sẽ đến với cô.’
Nhớ lại lời của kẻ chủ mưu thực sự đã giết tất cả anh chị em của mình và lên ngôi thừa kế gia tộc Bá tước,
Cô cảm thấy một cơn ớn lạnh chưa từng có chạy dọc sống lưng.
