Không biết cậu ấy đã cõng người chạy được bao lâu mà hơi nước bốc lên nghi ngút từ cơ thể nóng hầm hập của Shin Haeryang. Thở hổn hển, Shin Haeryang không nói một lời nào, giơ khẩu súng đang cầm ở tay phải lên về phía máy lọc nước.
Hành động tự nhiên như nước chảy đó khiến tôi hét lên theo bản năng "Đừng bắn!" Khi tôi và Tumanako từ sau máy lọc nước nhảy ra, Shin Haeryang nhìn quanh rồi hạ súng xuống.
Bây giờ tôi mới thấy Shin Haeryang đã dùng dây dù trói chặt người đang cõng sau lưng vào người mình. Có lẽ cậu ấy trói như vậy để người đó không bị rơi ra khi chạy hoặc lăn lộn, hoặc để dùng súng thoải mái hơn. Vì không thấy Seo Jihyuk đâu, tôi hỏi:
"Còn Jihyuk đâu?"
"Cậu ấy đang làm việc tôi giao. Sao hai người lại ở đây?"
"Chúng tôi đang đến khu Jujak để cứu Gayoung. Người cậu đang cõng sau lưng là Aeyoung sao?"
Chắc chắn người đó không phải là Jihyuk với vóc dáng như vậy. Đầu gối và cẳng chân của người đó bị trói chặt vào bụng Shin Haeryang bằng dây dù. Shin Haeryang nhìn tôi rồi ngập ngừng nói:
"Cô ấy bị bắn vào cánh tay và ngực. Ở phòng khám nha khoa có thể truyền máu hoặc điều trị vết thương do súng bắn không?"
Bị bắn vào ngực sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Truyền máu? Cả Seo Jihyuk và Shin Haeryang đều hỏi tôi có biết điều trị vết thương do súng bắn không, những đứa trẻ này coi phòng khám nha khoa là cái gì vậy? Sau này có khi còn hỏi tôi có phẫu thuật não được không ấy chứ? Tôi hơi mất hồn trả lời:
"À, không. Ở phòng khám nha khoa không có truyền máu được."
"Có băng bó được không?"
"Được! Được!"
"Anh có thể chữa trị cho Aeyoung được không?"
"Được!... Nhưng Gayoung đang rất nguy cấp."
"Vậy tôi sẽ đi cứu Kim Gayoung như dự định."
Đúng là bây giờ tôi chăm sóc Baek Aeyoung và Shin Haeryang đi cứu Kim Gayoung thì tốt hơn là Shin Haeryang chữa trị cho Baek Aeyoung và tôi đi cứu Kim Gayoung. Lúc này, Shin Haeryang mới cho tôi thấy người cậu ấy đang cõng sau lưng, Baek Aeyoung đang bất tỉnh với khuôn mặt trắng bệch.
Khi Shin Haeryang bắt đầu tháo dây dù trói Baek Aeyoung vào người mình, tôi và Tumanako cẩn thận đỡ Baek Aeyoung xuống khỏi lưng cậu ấy... Cả hai người họ đều dính đầy máu ở phần thân trên. Không biết máu chảy ra từ đâu nữa.
Tôi thoáng thấy cánh tay của Baek Aeyoung được băng garo, nhưng ở đó không hề có máu chảy ra. Vậy là máu chảy ra từ ngực sao? Khi tôi loạng choạng định cõng Baek Aeyoung lên lưng, Shin Haeryang nhấc bổng cô ấy lên rồi nhẹ nhàng đặt lên lưng tôi.
Cảm giác nặng nề đột ngột ập xuống lưng khiến đôi chân run rẩy của tôi như muốn gập xuống, nhưng tôi cố gắng gồng sức chịu đựng. Người bất tỉnh nặng thật đấy. Tôi cố gắng giữ tư thế ổn định và cân bằng trọng lượng khi cõng Baek Aeyoung trên lưng, như thể đó là chuyện bình thường.
Shin Haeryang thu hồi dây dù dính đầy máu và quấn quanh cánh tay. Cánh tay và bàn tay của Shin Haeryang dính đầy máu, nên tôi hỏi:
"Cậu có bị thương ở đâu không?"
"Tôi không sao."
Rồi Shin Haeryang dùng ngón tay cái khoét sâu vào vết thương ở ngón tay út của mình. Tumanako bên cạnh kinh hãi. Tôi cũng cảm thấy muốn phát điên khi thấy hành động tự làm hại bản thân đột ngột đó. Shin Haeryang vẩy vài giọt máu xuống sàn rồi dùng giày miết nhẹ chúng một cách thành thạo, nói:
"Đừng giẫm lên vết máu mà hãy đến phòng khám nha khoa. Tôi sẽ đến khu Jujak ngay đây."
"Vậy là cậu làm mồi nhử sao?"
"Việc tôi không đến phòng khám nha khoa ngay mà quay lại đây cũng là vậy. Nếu có ai đuổi theo, tôi sẽ đến thẳng khu Jujak."
"Khu Jujak số 77"
"Vâng... Hai người có biết bắn súng không?"
Tumanako tái mặt trả lời:
"Không."
"Không."
Tôi hơi ngập ngừng rồi trả lời. Tôi hy vọng sẽ không phải bắn súng. Shin Haeryang gật đầu rồi cầm hai khẩu súng, một khẩu được cho là của Baek Aeyoung và một khẩu cậu ấy lấy được, nói:
"Sẽ không mất đến 30 phút đâu."
"Sau khi chữa trị xong, chúng tôi có nên đến Ophion không?"
"Hãy cứ đợi ở phòng khám nha khoa. Có lẽ Jihyuk sẽ đến đó nếu thành công."
"Cậu đã giao việc gì cho Jihyuk vậy?"
"Tôi bảo cậu ấy gây chia rẽ giữa các tín đồ của Giáo hội Vô Hạn và đội kỹ sư Ra đang tiến vào khu Jungang."
"...Việc đó có khả thi không?"
"Bọn họ không dễ dàng nhận ra người Đông Á. Hình như ban đầu các tín đồ của Giáo hội Vô Hạn đã hứa là sẽ không xuống căn cứ dưới đáy biển số 4, nhưng không hiểu sao họ lại phá vỡ lời hứa."
Shin Haeryang nhìn tôi nói. Ánh mắt đó như thể muốn nói "Hình như bọn họ xuống đây để bắt anh đấy, tôi sẽ nói chuyện với anh sau." Hoặc có thể là tôi đang tự suy diễn.
"Nhờ anh chăm sóc Aeyoung."
Rồi Shin Haeryang lại chạy về phía nam với tốc độ kinh ngạc. Nhìn bóng lưng cậu ấy nhanh chóng biến mất, tôi và Tumanako cõng Baek Aeyoung đi về phía hộp sọ cá mập khổng lồ.
Khi đôi chân không còn sức mà phải cõng người, tôi chỉ muốn nằm vật ra khóc, nhưng cơ thể lại di chuyển một cách trung thành. Cơ thể tôi bắt đầu di chuyển một cách máy móc về phía phòng khám nha khoa. Nhưng có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ thấy tôi giống như một con lừa gầy yếu đang chở hàng trước khi chết, nên Tumanako bắt đầu nhiệt tình cổ vũ tôi.
"Cố lên! Anh làm được mà! Đến phòng khám nha khoa sắp rồi! Cố nhanh thêm chút nữa! Anh làm tốt lắm! Anh khỏe thật đấy! Nhìn kìa! Cá mập cũng đang đợi anh!"
...Câu nói cuối cùng làm tôi mất hết sức lực. Tôi nâng cơ thể Baek Aeyoung đang dần trượt xuống.
Lảo đảo bước đi, tôi cuối cùng cũng đến đích. Đứng trước hộp sọ cá mập trắng lớn, cảm giác kỳ quái và khó chịu tôi từng nghĩ trước đây đã biến mất, chỉ còn lại sự vui mừng. Bước qua đó và vào phòng khám nha khoa, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và an tâm, lần đầu tiên sau những ngày vất vả ở căn cứ dưới biển này. Nơi này nằm trong sự kiểm soát của tôi, là nơi duy nhất tôi có thể thể hiện kỹ năng của mình. Bước vào nơi làm việc quen thuộc, tôi cảm thấy phần nào vơi đi cảm giác mất mát và bất lực mà tôi đã liên tục cảm thấy.
Đặt Baek Aeyoung lên ghế nha khoa với sự giúp đỡ của Tumanako, điều đầu tiên tôi thấy là phần ngực đã được Shin Haeryang sơ cứu. Vị trí này có lẽ là nơi có phổi.
Trong khi điều chỉnh ghế nha khoa và lấy dụng cụ khâu vết thương, Tumanako bên cạnh tôi bồn chồn hỏi:
"Tôi phải làm gì đây?"
Tôi thoáng nghĩ đến việc thuê Tumanako làm trợ lý nha khoa tạm thời ngay lập tức. Nhưng rồi tôi nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó. Tại sao một nhà tạo mẫu tóc lại phải nhìn thấy những vết thương đầy máu? Có lẽ 500 năm trước, bác sĩ phẫu thuật cũng kiêm luôn việc cắt tóc, nhưng chắc chắn có lý do tại sao hai nghề đó lại tách biệt sau này. Tôi nhờ Tumanako làm việc khác.
"Hãy canh chừng xem có ai đến không. Nếu có ai đến, hãy báo cho tôi biết."
"Ừ ừ. Được rồi."
Nghe thấy lời đó, Tumanako vội vã ra khỏi phòng khám, có lẽ vì lo lắng về tình trạng an ninh ở đây. Tôi nghe thấy tiếng Tumanako lục lọi bàn làm việc trong phòng tư vấn của tôi để tìm vũ khí, những tiếng động ầm ĩ khiến tôi cảm thấy như thể Tumanako đang trộm đồ trong phòng khám. Tôi thoáng nghĩ rằng có lẽ thuê cô ấy làm trợ lý nha khoa còn hơn là thuê làm bảo vệ phòng khám, nhưng rồi tôi gạt bỏ ý nghĩ đó và tập trung làm việc.
Nếu ai đó muốn xâm nhập vào Deep Blue, họ sẽ mất không đến 5 phút để phá cửa. Và việc giết một nha sĩ sẽ mất ít thời gian hơn thế. Nghĩ lại thì các phòng khám nha khoa trên đất liền cũng vậy.
Phòng khám nha khoa không có vũ khí nào hữu dụng. Lý do phổ biến nhất khiến mọi người đến phòng khám nha khoa là viêm nướu và các bệnh về nha chu (bệnh nướu răng). Nguyên nhân là do vi khuẩn gây viêm. Những bệnh nhân đến nhiều thứ hai là sâu răng, cũng do vi khuẩn làm hỏng răng. Vì vậy, kẻ thù của nha sĩ đều có kích thước nhỏ bé.
Phòng khám nha khoa không có vật dụng nào để đối phó với kẻ thù có kích thước con người. Tất nhiên, bản thân con người cũng có thể là kẻ thù của nha sĩ. Ví dụ như không đánh răng, coi nha sĩ giải thích về chỉ nha khoa là trò lừa đảo, hoặc làm tất cả những điều không nên làm rồi đến phòng khám nha khoa đòi chịu trách nhiệm.
Trong khi chuẩn bị băng bó, tôi thoáng nghĩ đến việc mô phỏng một cuộc chiến với kẻ thù ảo xâm nhập đột ngột vào phòng khám nha khoa, nhưng tôi chỉ thấy kết cục là mình bị kẻ xâm nhập giết chết. Ai lại có ác ý xâm nhập vào phòng khám nha khoa chứ? Bệnh nhân tức giận vì chi phí nha khoa? Kẻ trộm nhắm vào vàng?... Có người đến nhắm vào vàng dùng trong điều trị và răng nhổ (răng vàng). Nhưng tôi chưa từng nghe nói về nha sĩ nào dùng vũ lực để đánh đuổi những kẻ đó. Tôi chỉ nghe nói về những vụ trộm ở phòng khám nha khoa.
Những suy nghĩ viển vông đó giúp tôi phần nào giảm bớt căng thẳng. Sau khi chuẩn bị xong, tôi nhìn mặt Baek Aeyoung, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, tự nhủ: Tôi làm được! Tôi có thể làm được!
Shin Haeryang đã cắt dây dù để làm băng garo trên cánh tay Baek Aeyoung và cố gắng hết sức để cầm máu, nhưng có vẻ như cậu ấy không thể làm gì nhiều với vết đạn bắn vào ngực, chỉ có thể sơ cứu. Chất lỏng rỉ ra không liên tục, tôi không biết liệu đó có phải là cách xử lý đúng đắn hay không.
Có lẽ Shin Haeryang đã dùng những vật dụng dễ kiếm xung quanh để dán tạm thứ gì đó lên ngực Baek Aeyoung trong tình huống khẩn cấp. Sau khi cắt vạt áo và lau sạch máu be bét xung quanh vết thương do súng bắn ở ngực, tôi thấy thứ được dán lên là băng dính cách điện.
Một miếng nhựa hình chữ nhật, băng dính cách điện được dán ở ba trong bốn góc, trừ góc phải. Toàn bộ đều dính đầy máu, và có vẻ như Shin Haeryang đã rất vất vả để cắt băng dính cách điện. Mặt cắt của băng dính không được mịn màng, có lẽ cậu ấy đã dùng răng cắn.
Giống như khi dán áp phích hay tờ thông báo lên tường, thay vì chỉ dán bốn góc bằng băng dính, người ta thường cố gắng sử dụng băng dính nhiều nhất có thể, dán kỹ gần như bao quanh cả bốn cạnh. Nhưng ở đây, chỉ có ba cạnh được dán cẩn thận. Nhìn vào tình trạng đó, tôi đoán được phần nào... Tôi đoán rằng cậu ấy đã cố gắng băng kín vết thương, nhưng có lẽ không có gì để dùng xung quanh. Cậu ấy đã cố gắng ngăn chặn sự xâm nhập của các chất ô nhiễm bên ngoài và ngăn ngừa nhiễm trùng.
Khi Baek Aeyoung thở ra, vết thương bị bịt kín bởi miếng nhựa nên không có không khí lọt vào, và khi cô ấy hít vào, không khí thoát ra từ một mặt không dán băng dính. Nếu không có biện pháp sơ cứu này, Baek Aeyoung đã không thể thở sau khi bị bắn vào ngực.
Tôi cẩn thận gỡ băng dính cách điện ra và nhanh chóng cố gắng băng kín vết thương. Vì sợ rằng Baek Aeyoung sẽ bị khó thở ngay sau khi tôi gỡ băng dính ra, tay tôi di chuyển nhanh như bay khi thay băng. Tôi thậm chí còn không chớp mắt.
Tôi thoáng nghĩ đến việc liệu có thể dùng thiết bị y tế nha khoa để lấy viên đạn ra hay không, hoặc liệu có nên bịt kín vết thương hoàn toàn hay không. Tôi hơi sợ rằng mình sẽ gây ra tràn khí màng phổi hoặc nhiễm trùng cho người đang thở bình thường, hoặc Baek Aeyoung sẽ chết nếu tôi làm sai. Nhưng trái ngược với cảm xúc của tôi, tay tôi di chuyển thành thạo và vững vàng.
Giống như Shin Haeryang, tôi cũng chỉ bịt kín ba trong bốn mặt và để hở một mặt, không khí bị mắc kẹt trong khoang ngực thoát ra thành công qua phần đó như một lỗ thông hơi, khiến tôi phần nào yên tâm. Hơi thở của Baek Aeyoung có vẻ ổn định hơn sau khi tôi xử lý. Tôi không biết liệu đó là do tâm lý của tôi hay thực sự ổn định hơn. Chết tiệt.
Sau khi hoàn thành việc băng bó vết thương trên ngực dính đầy băng dính cách điện một cách lộn xộn, tôi suy nghĩ một lát rồi bắt đầu kiểm tra cánh tay. Nhìn vết thương được băng lại bằng vải, tôi thấy không có máu chảy ra từ vết thương do súng bắn. Cả vết đạn vào và vết đạn ra đều không chảy máu, cả dây thắt garo cầm máu chính và phụ đều được buộc một cách thành thạo. Chà. Tôi chưa bao giờ thấy ai dùng dây dù để làm garo cầm máu như thế này. Chắc chắn là cậu ấy đã rất bận rộn.
Tôi loại bỏ các dị vật như mảnh vụn quần áo ra khỏi vết thương ở cánh tay, khử trùng và bắt đầu khâu vết thương. Tôi cắt bỏ những mô bị ô nhiễm nặng và khâu lại. Vết đạn ra lớn hơn vết đạn vào một chút, tôi cảm thấy lạ vì chưa từng gặp bệnh nhân bị thương như thế này ở phòng khám nha khoa. Tôi chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm sau khi tháo garo cầm máu.
Baek Aeyoung. Cô ấy đến Deep Blue lần đầu tiên, vậy mà tôi còn chưa được nhìn vào miệng cô nữa. Sau khi dùng thuốc kháng sinh, tôi thầm hỏi Baek Aeyoung. Cô không bị dị ứng với thuốc kháng sinh chứ? Mong là không. Làm ơn.
Sau khi hoàn thành tất cả các phương pháp điều trị này, tôi mới thấy một chiếc vòng tay màu đen trên cổ tay Baek Aeyoung. Nhấc vạt áo ở cổ tay lên, tôi thấy đó không phải là vòng tay mà là hình xăm. Dòng chữ RH+ A đặc biệt nổi bật. Bên cạnh dòng chữ đó, từ "Dị ứng đào (Peach Allergy)" được viết bằng tiếng Anh. Nhìn thấy không có thông tin đặc biệt nào khác được viết trên cổ tay, có lẽ cô ấy không bị dị ứng nào khác.
.
.
.
lu: trích cmt Ridi
"Trong tập 61, Baek Aeyoung chỉ cất viên kẹo vị đào mà Park Moohyun đưa cho, chứ không ăn. Những người bị dị ứng, dù hương vị đó không trực tiếp gây dị ứng, cũng thường có xu hướng tránh xa mùi vị ấy. Vậy mà cô ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ cất đi...
Sau này, khi có lựa chọn, cô ấy đã lấy vị khác thay vì vị đào..."
Aeyoung dịu dàng. Nhìn cổ bị thương xót quá trời (╥﹏╥)
.
talia: anh nha sĩ bé nhỏ nay không được đánh nhau với những kẻ thù bé nhỏ mà phải sơ cứu cũng thành thạo quá trời, giỏi tóa